Edit: Diệp Lưu NhiênÁnh mắt nàng đảo qua, nhanh chóng thấy được vị nam tử trung niên đứng đó. Hình thể hắn cao lớn, thon dài. Bạch y bình thường trên người hắn, mặc vào không bị yếu bớt khí chất, ngược lại phụ trợ thêm uy nghiêm.
Ngũ quan hắn và huynh muội Vệ gia có vài phần tương tự. Hai đầu lông mày lộ ra khí khái hào hùng và chính khí, hình dáng đường đường cũng coi là mỹ nam tử hiếm có.
Giờ phút này Vệ Quản Quản nhu thuận đứng bên cạnh hắn, hai tay thân mật kéo cánh tay hắn. Vệ Kỳ đi sau, cũng tự giác đi tới đứng ở bên kia hắn.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, chắp tay nói: “Vệ thành chủ hữu lễ.”
“Khách quý tới cửa, là vinh hạnh của Vệ mỗ.” Vệ Lâm Lang ý vị thâm trường một câu, lập tức làm sâu trong đáy mắt Mộ Khinh Ca đen tối không rõ.
“Hai người các ngươi đi xuống trước đi.” Vệ Lâm Lang đột nhiên nói với huynh muội Vệ gia.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản không rõ nội tình, lại không dám cãi lại mệnh lệnh lão cha, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca, rề rà đi ra ngoài thư phòng.
Lúc sắp đến cửa thư phòng, Vệ Quản Quản vẫn không yên tâm, nói với lão cha mình một câu: “Phụ thân, Mộ Ca là ân nhân cứu mạng của con và ca ca. Là bằng hữu của chúng con, ngài không thể khi dễ huynh ấy!”
Ân nhân cứu mạng? Lời nói này có chút khoa trương.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương. Nàng cùng lắm chỉ giúp đuổi chuột Xích Truất đi mà thôi. Nhưng mà nàng cũng hiểu được hảo ý của Vệ Quản Quản.
Vệ Kỳ cũng quay đầu lại nói câu: “Mộ Ca, ta ở ngoài cửa, có chuyện gì thì huynh hô to một tiếng.”
Thấy con cái không tín nhiệm mình, sắc mặt Vệ Lâm Lang tối sầm, nghiêm mặt nói: “Cút mau lên!”
Vừa dứt lời, hai con người lưu luyến không rời hiu một tiếng đã biến mất sạch sẽ. Cửa thư phòng cũng bị đóng lại.
Tiễn đi hai người, trong thư phòng chỉ còn Mộ Khinh Ca và Vệ Lâm Lang.
Vừa rồi Vệ Lâm Lang nói, làm cho Mộ Khinh Ca phát giác được thân phận thật của mình đã bị Vệ Lâm Lang nhìn ra.
“Mộ tiểu tước gia, ngàn dặm xa xôi đi tới Ly quốc ta, vì sao còn dùng tên giả?” Ánh mắt Vệ Lâm Lang lộ ra sắc bén.
Mộ Khinh Ca mỉm cười, con mắt trong suốt nhìn về phía hắn: “Chỉ để tránh phiền toái thôi.”
Vệ Lâm Lang phối hợp nhẹ gật đầu: “Tiểu tước gia thanh danh nổi lên, đích xác là đưa tới phiền toái.” Chỉ là chân ý trong lời nói có vài phần, chỉ có chính hắn biết.
“Giấu giếm thế nào, còn không phải bị Vệ thành chủ nhìn ra sao?” Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ buông tay, tươi cười ý vị không rõ.
Vệ Lâm Lang thu hồi vẻ mặt nghiên cứu, cười vang nói: “Tiểu tước gia quật khởi ở Tần quốc, làm mưa làm gió. Lại có thể khiến Đồ quốc hiếu chiến nghe tin đã sợ mất mật, ở Lạc Nhật hoang nguyên đại triển hùng vỹ. Tuy không dám nói là danh chấn toàn bộ Lâm Xuyên đại lục, nhưng trong tam đẳng quốc chúng ta sớm đã xuất hiện danh nhân mới. Vệ mỗ nếu đến cả điểm nhận biết người cũng không có, cũng chỉ có thể tự chọc hai mắt.”
“Vệ thành chủ quá khen.” Mộ Khinh Ca thong dong trả lời. Thần tình và ánh mắt không vì Vệ Lâm Lang nói mà kiêu ngạo đắc ý.
Điều này làm cho Vệ Lâm Lang âm thầm quan sát nàng, trong lòng nhẹ gật đầu, tự đáy lòng nói: “Tiểu tước gia quả thật trò giỏi hơn thầy, Mộ lão tướng quân có người kế tục rồi! Vệ mỗ dám nói, một đời tuổi trẻ trong tam đẳng quốc chúng ta, sẽ lấy tiểu tước gia cầm đầu.”
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn về phía Vệ Lâm Lang, lạnh nhạt nói: “Mộ Khinh Ca không đảm đương nổi lời khen của Vệ thành chủ. Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ chọc đến rất nhiều phiền toái.”
Vệ Lâm Lang ngẩn ra, lập tức ngầm hiểu ý tứ trong lời nói Mộ Khinh Ca, vội vàng cười nói: “Tiểu tước gia đừng hiểu lầm. Vệ mỗ nói như vậy là xuất phát từ tâm, không có nửa điểm tâm tư khác. Ta có một đôi nhi tử nhi nữ, nếu có được một phần mười thông tuệ của tiểu tước gia, thì ta đã bớt lo rồi.”
Mộ Khinh Ca nghe được chân tình thực lòng trong lời của Vệ Lâm Lang, chỉ là trong nội tâm nàng kinh ngạc, mình có nổi danh như vậy sao? Cư nhiên làm cho một nhân vật nổi danh đã lâu đối với nàng tán thưởng có thêm.
Nàng lại không biết, trong đoạn thời gian này tuy nàng rời khỏi Tần quốc, hành tung ẩn nấp, truyền thuyết về nàng từ Tần quốc đã khuếch tán bốn phía. Tiểu tước gia Vĩnh Ninh công phủ Tần quốc đã sớm trở thành danh nhân trong tam đẳng quốc, làm cho người khác không thể coi thường.
Ngay cả Vệ Lâm Lang, trong lúc nói chuyện đều lấy xưng hô ngang hàng, có thể thấy được thanh danh to lớn của nàng hiện giờ.
Ngoài cửa phòng, huynh muội Vệ gia dán lỗ tai vào cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, nhưng vẫn không nghe được gì.
Đang hồ nghi hết sức, cửa thư phòng đột nhiên mở ra. Hai người không kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị quăng té ngã.
Bộ dáng huynh muội hai người, chọc đến Vệ Lâm Lang khoé mắt co giật, trầm giọng trách mắng: “Hai đứa ở đây làm cái gì?”
Hai người lập tức đứng vững.
Tròng mắt Vệ Quản Quản chuyển động, vội nói: “Chúng con chờ Mộ Ca ra, cùng đi gặp nương.”
Vệ Lâm Lang trừng mắt, nói: “Mấy đứa muốn đi gặp nương thì đi, chờ Mộ Ca làm gì?” Trong phòng, hắn và Mộ Khinh Ca đã đạt thành hiệp nghị, không có ý định đem thân phận thật của nàng cho nhiều người biết.
Như theo lời Mộ Khinh Ca, thân phận bại lộ sẽ đưa tới vô số phiền toái tốt hoặc xấu.
Nếu Mộ Khinh Ca muốn khiêm tốn điệu thấp, hắn tự nhiên sẽ không đi phá hư.
“Mộ Ca biết về dược, con muốn để huynh ấy gặp nương.” Vệ Quản Quản gọn gàng dứt khoát nói.
Lời nàng vừa ra khỏi miệng, Vệ Lâm Lang lại kinh ngạc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tựa hồ đang dò hỏi lời này là thật hay giả. Thê tử trong lòng hắn là vảy ngược, không thể đơn giản xúc phạm.
Mộ Khinh Ca mỉm cười, mở miệng nói: “Ta xác thực hiểu một ít dược lý, lần này đi qua Đà thành cũng là vì đi tới dược tháp Ngu quốc. Nếu Vệ thành chủ không ngại, ta muốn gặp phu nhân dốc chút lực nhỏ bé.”
Ánh mắt Vệ Lâm Lang loé lên, thở dài nói: “Cũng được, để Kỳ nhi và Quản Quản mang ngươi đi đi.” Hắn không có lòng tin với Mộ Khinh Ca, nhưng không ngăn cản.
Cáo từ Vệ Lâm Lang, Mộ Khinh Ca theo huynh muội Vệ gia hướng dẫn, đi tới nội viện Vệ phủ.
Phu nhân Vệ Lâm Lang vẫn luôn hôn mê, mỗi ngày đều có hạ nhân tiểu tâm hầu hạ. Thời điểm công vụ Vệ Lâm Lang không vội, rất nhiều chuyện đều là tự mình hắn làm. Khiến người trong phủ đều bội phục không thôi.
Đi một hồi, Mộ Khinh Ca đã đi qua một cửa viện, tiến vào hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch trong sân.
Ba người vừa xuất hiện, có mấy hạ nhân Vệ phủ từ trong viện đi ra, hành lễ huynh muội Vệ gia.
Đuổi bọn họ lui xuống, Vệ Quản Quản lôi kéo tay áo Mộ Khinh Ca vào phòng.
“Các huynh chờ một chút.” Đứng trước cửa phòng ngủ, Vệ Quản Quản xoay người nói với Vệ Kỳ và Mộ Khinh Ca, tự mình đẩy cửa đi vào.
Ngũ quan hắn và huynh muội Vệ gia có vài phần tương tự. Hai đầu lông mày lộ ra khí khái hào hùng và chính khí, hình dáng đường đường cũng coi là mỹ nam tử hiếm có.
Giờ phút này Vệ Quản Quản nhu thuận đứng bên cạnh hắn, hai tay thân mật kéo cánh tay hắn. Vệ Kỳ đi sau, cũng tự giác đi tới đứng ở bên kia hắn.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, chắp tay nói: “Vệ thành chủ hữu lễ.”
“Khách quý tới cửa, là vinh hạnh của Vệ mỗ.” Vệ Lâm Lang ý vị thâm trường một câu, lập tức làm sâu trong đáy mắt Mộ Khinh Ca đen tối không rõ.
“Hai người các ngươi đi xuống trước đi.” Vệ Lâm Lang đột nhiên nói với huynh muội Vệ gia.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản không rõ nội tình, lại không dám cãi lại mệnh lệnh lão cha, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn Mộ Khinh Ca, rề rà đi ra ngoài thư phòng.
Lúc sắp đến cửa thư phòng, Vệ Quản Quản vẫn không yên tâm, nói với lão cha mình một câu: “Phụ thân, Mộ Ca là ân nhân cứu mạng của con và ca ca. Là bằng hữu của chúng con, ngài không thể khi dễ huynh ấy!”
Ân nhân cứu mạng? Lời nói này có chút khoa trương.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương. Nàng cùng lắm chỉ giúp đuổi chuột Xích Truất đi mà thôi. Nhưng mà nàng cũng hiểu được hảo ý của Vệ Quản Quản.
Vệ Kỳ cũng quay đầu lại nói câu: “Mộ Ca, ta ở ngoài cửa, có chuyện gì thì huynh hô to một tiếng.”
Thấy con cái không tín nhiệm mình, sắc mặt Vệ Lâm Lang tối sầm, nghiêm mặt nói: “Cút mau lên!”
Vừa dứt lời, hai con người lưu luyến không rời hiu một tiếng đã biến mất sạch sẽ. Cửa thư phòng cũng bị đóng lại.
Tiễn đi hai người, trong thư phòng chỉ còn Mộ Khinh Ca và Vệ Lâm Lang.
Vừa rồi Vệ Lâm Lang nói, làm cho Mộ Khinh Ca phát giác được thân phận thật của mình đã bị Vệ Lâm Lang nhìn ra.
“Mộ tiểu tước gia, ngàn dặm xa xôi đi tới Ly quốc ta, vì sao còn dùng tên giả?” Ánh mắt Vệ Lâm Lang lộ ra sắc bén.
Mộ Khinh Ca mỉm cười, con mắt trong suốt nhìn về phía hắn: “Chỉ để tránh phiền toái thôi.”
Vệ Lâm Lang phối hợp nhẹ gật đầu: “Tiểu tước gia thanh danh nổi lên, đích xác là đưa tới phiền toái.” Chỉ là chân ý trong lời nói có vài phần, chỉ có chính hắn biết.
“Giấu giếm thế nào, còn không phải bị Vệ thành chủ nhìn ra sao?” Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ buông tay, tươi cười ý vị không rõ.
Vệ Lâm Lang thu hồi vẻ mặt nghiên cứu, cười vang nói: “Tiểu tước gia quật khởi ở Tần quốc, làm mưa làm gió. Lại có thể khiến Đồ quốc hiếu chiến nghe tin đã sợ mất mật, ở Lạc Nhật hoang nguyên đại triển hùng vỹ. Tuy không dám nói là danh chấn toàn bộ Lâm Xuyên đại lục, nhưng trong tam đẳng quốc chúng ta sớm đã xuất hiện danh nhân mới. Vệ mỗ nếu đến cả điểm nhận biết người cũng không có, cũng chỉ có thể tự chọc hai mắt.”
“Vệ thành chủ quá khen.” Mộ Khinh Ca thong dong trả lời. Thần tình và ánh mắt không vì Vệ Lâm Lang nói mà kiêu ngạo đắc ý.
Điều này làm cho Vệ Lâm Lang âm thầm quan sát nàng, trong lòng nhẹ gật đầu, tự đáy lòng nói: “Tiểu tước gia quả thật trò giỏi hơn thầy, Mộ lão tướng quân có người kế tục rồi! Vệ mỗ dám nói, một đời tuổi trẻ trong tam đẳng quốc chúng ta, sẽ lấy tiểu tước gia cầm đầu.”
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn về phía Vệ Lâm Lang, lạnh nhạt nói: “Mộ Khinh Ca không đảm đương nổi lời khen của Vệ thành chủ. Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ chọc đến rất nhiều phiền toái.”
Vệ Lâm Lang ngẩn ra, lập tức ngầm hiểu ý tứ trong lời nói Mộ Khinh Ca, vội vàng cười nói: “Tiểu tước gia đừng hiểu lầm. Vệ mỗ nói như vậy là xuất phát từ tâm, không có nửa điểm tâm tư khác. Ta có một đôi nhi tử nhi nữ, nếu có được một phần mười thông tuệ của tiểu tước gia, thì ta đã bớt lo rồi.”
Mộ Khinh Ca nghe được chân tình thực lòng trong lời của Vệ Lâm Lang, chỉ là trong nội tâm nàng kinh ngạc, mình có nổi danh như vậy sao? Cư nhiên làm cho một nhân vật nổi danh đã lâu đối với nàng tán thưởng có thêm.
Nàng lại không biết, trong đoạn thời gian này tuy nàng rời khỏi Tần quốc, hành tung ẩn nấp, truyền thuyết về nàng từ Tần quốc đã khuếch tán bốn phía. Tiểu tước gia Vĩnh Ninh công phủ Tần quốc đã sớm trở thành danh nhân trong tam đẳng quốc, làm cho người khác không thể coi thường.
Ngay cả Vệ Lâm Lang, trong lúc nói chuyện đều lấy xưng hô ngang hàng, có thể thấy được thanh danh to lớn của nàng hiện giờ.
Ngoài cửa phòng, huynh muội Vệ gia dán lỗ tai vào cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, nhưng vẫn không nghe được gì.
Đang hồ nghi hết sức, cửa thư phòng đột nhiên mở ra. Hai người không kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị quăng té ngã.
Bộ dáng huynh muội hai người, chọc đến Vệ Lâm Lang khoé mắt co giật, trầm giọng trách mắng: “Hai đứa ở đây làm cái gì?”
Hai người lập tức đứng vững.
Tròng mắt Vệ Quản Quản chuyển động, vội nói: “Chúng con chờ Mộ Ca ra, cùng đi gặp nương.”
Vệ Lâm Lang trừng mắt, nói: “Mấy đứa muốn đi gặp nương thì đi, chờ Mộ Ca làm gì?” Trong phòng, hắn và Mộ Khinh Ca đã đạt thành hiệp nghị, không có ý định đem thân phận thật của nàng cho nhiều người biết.
Như theo lời Mộ Khinh Ca, thân phận bại lộ sẽ đưa tới vô số phiền toái tốt hoặc xấu.
Nếu Mộ Khinh Ca muốn khiêm tốn điệu thấp, hắn tự nhiên sẽ không đi phá hư.
“Mộ Ca biết về dược, con muốn để huynh ấy gặp nương.” Vệ Quản Quản gọn gàng dứt khoát nói.
Lời nàng vừa ra khỏi miệng, Vệ Lâm Lang lại kinh ngạc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tựa hồ đang dò hỏi lời này là thật hay giả. Thê tử trong lòng hắn là vảy ngược, không thể đơn giản xúc phạm.
Mộ Khinh Ca mỉm cười, mở miệng nói: “Ta xác thực hiểu một ít dược lý, lần này đi qua Đà thành cũng là vì đi tới dược tháp Ngu quốc. Nếu Vệ thành chủ không ngại, ta muốn gặp phu nhân dốc chút lực nhỏ bé.”
Ánh mắt Vệ Lâm Lang loé lên, thở dài nói: “Cũng được, để Kỳ nhi và Quản Quản mang ngươi đi đi.” Hắn không có lòng tin với Mộ Khinh Ca, nhưng không ngăn cản.
Cáo từ Vệ Lâm Lang, Mộ Khinh Ca theo huynh muội Vệ gia hướng dẫn, đi tới nội viện Vệ phủ.
Phu nhân Vệ Lâm Lang vẫn luôn hôn mê, mỗi ngày đều có hạ nhân tiểu tâm hầu hạ. Thời điểm công vụ Vệ Lâm Lang không vội, rất nhiều chuyện đều là tự mình hắn làm. Khiến người trong phủ đều bội phục không thôi.
Đi một hồi, Mộ Khinh Ca đã đi qua một cửa viện, tiến vào hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch trong sân.
Ba người vừa xuất hiện, có mấy hạ nhân Vệ phủ từ trong viện đi ra, hành lễ huynh muội Vệ gia.
Đuổi bọn họ lui xuống, Vệ Quản Quản lôi kéo tay áo Mộ Khinh Ca vào phòng.
“Các huynh chờ một chút.” Đứng trước cửa phòng ngủ, Vệ Quản Quản xoay người nói với Vệ Kỳ và Mộ Khinh Ca, tự mình đẩy cửa đi vào.
/247
|