Hà Gia, là phụ thuộc vào Duệ Vương.
Mà mẫu phi của Duệ Vương, lại là Khương quý phi được sủng ái nhất của đương kim thánh thượng. Mặc dù Duệ Vương không chiếm được vị trí Thái Tử, nhưng vị trí ở trong lòng Hoàng đế so với Thái Tử càng thêm được sủng ái.
Chỉ cần Hoàng đế còn sống một ngày, vị trí Thái Tử, ai có thể chắc chắn đây?
Phụ thân của Thiệu mập mạp tuy là Đô Úy, nhưng rất khó chống lại Hà gia. Sự tình chỉnh Hà Thành này, Hà gia không dám tìm Mộ gia phiền toái, nhưng không có nghĩa là không dám lấy người Thiệu gia chịu tội thay.
Đạo lý này, Mộ Ca không tin Thiệu mập mạp nhìn không ra.
Mập mạp, phân phó gã sai vặt của ngươi, đi Mộ phủ một chuyến. Mộ Ca hơi nheo mắt, đối với Thiệu mập mạp nói. Lúc đi ra ngoài, nàng không mang theo người nào bên mình, giờ phút này mới phát giác thấy không tiện.
Thiệu mập mạp tròng mắt vừa chuyển, không có hỏi nhiều, đối với Mộ Ca nhẹ gật đầu, liền xoay người đi ra ngoài.
Hà Thành hiện giờ bị Mộ Hùng nhốt tại Mộ phủ, nhưng cũng không làm khó hắn cái gì. Dù sao Hà Thành là một tiểu bối, lấy thân phận của Mộ Hùng đi bắt giữ người đã có chút khiến người lên án rồi.
Không thể giết, nhưng có thể tùy tiện chơi như thế nào. Duệ Vương muốn người, ta cho ngươi là được. Ta rất rộng lượng đấy! Mộ Ca dựa vào thành ghế, đôi mắt lạnh khẽ híp lại, lộ ra tươi cười sáng lạn.
Sau khi mập mạp phân phó gã sai vặt rời đi, liền trở về phòng. Chứng kiến nụ cười lạnh của Mộ Ca, toàn thân thịt mỡ không khỏi run rẩy.
Nuốt nuốt nước miếng, Thiệu mập mạp khom lưng cúi người lại gần Mộ Ca, nhỏ giọng hỏi: Lão đại, kế tiếp chúng ta làm thế nào?
Giúp ta gọi tú bà tới. Những thứ khác ngươi không cần quản. Mộ Ca gật đầu phân phó.
Ai ngờ, Thiệu mập mạp trừng mắt nhỏ, phút chốc thẳng tắp cái eo phản đối: Này sao được, ta đã nói là muốn cùng ngươi đi chỉnh tên khốn khiếp Hà Thành kia mà!
Mộ Ca nghiêng mắt nhìn hắn, đưa tay vỗ vỗ bả vai thịt: Tâm ý của ngươi ta nhận. Nhưng chuyện của ta, ta muốn tự chính mình giải quyết. Ngươi chỉ cần đứng bên xem trò vui là được. Thiệu mập mạp có thể không bận tâm Thiệu gia, đứng ở bên nàng. Nhưng nàng cũng không thể thật sự đưa anh em kết nghĩa của mình vào hố đi.
Lão đại, ngươi có phải xem thường ta hay không! Thiệu mập mạp nắm lại hai tay, ngực nghẹn thở ra một hơi.
Mộ Ca nở nụ cười có vài phần nghiền ngẫm: Ngươi cảm thấy một nhân vật nhỏ như vậy, xứng cho huynh đệ chúng ta đồng loạt ra tay?
Thiệu mập mạp nghẹn lời.
Sau nửa ngày, hắn mới cứng nhắc quay đầu ra cửa tìm tú bà.
Mặc kệ Mộ Ca nói lời có phải thật hay không, hắn đã thỏa hiệp.
Chỉ là sau khi hắn ra ngoài, bí mật hít hít cái mũi hơi cay. Hắn không phải đồ đần, tự nhiên nghe ra trong lời nói của Mộ Ca ẩn giấu quan tâm.
Thiệu gia, không thể bị hắn liên lụy.
Cúi người nhìn ngón tay thô ngắn của mình, lòng bàn tay mơ hồ hiện ra hồng quang. Cho tới bây giờ, Thiệu mập mạp hắn vẫn cảm thấy tu luyện không có cái gì hơn người. Cuộc đời nhân sinh lớn nhất, hẳn là vui chơi ăn uống mới đúng.
Thế nhưng hôm nay, hắn lần đầu tiên cảm thấy mình quá yếu, quả thực chính là một con gà yếu ớt. Huynh đệ có chuyện, hắn chẳng những không giúp được gì, lại chỉ có thể đứng sau lưng huynh đệ chịu sự bảo vệ.
Quá TNN nghẹn uất rồi!!
Hung hăng phất tay áo, Thiệu mập mạp cắn răng đi tới chỗ tú bà.
...
Mộ phủ, sau khi Hà Thành từ bên trong đi ra, lập tức xoay người hướng tới đại môn của Mộ phủ nhổ ra một bãi nước miếng.
Trong mắt rõ ràng khinh thường cùng oán độc: Mộ phủ chó má, dám giam ta. Bây giờ còn không phải ngoan ngoãn thả ta ra sao? Phế vật đoạn tụ Mộ Khinh Ca, chờ đấy cho gia. Những ngày ta bị giam này, đối với ngươi thập phần nhung nhớ đấy!
Sau khi phát tiết xong hận ý trong lòng, Hà Thành tiêu sát hất vạt áo, ngẩng đầu ưỡn ngực, như một con gà trống thắng lợi dần dần rời khỏi phạm vi Mộ phủ.
Giống như Mộ phủ, Hà phủ cũng ở trong nội thành. Bất quá hai nơi cách nhau khá xa, hoàn cảnh và vị trí căn bản không thể so sánh.
Qua một ngõ hẻm, là có thể nhìn thấy cạnh cửa Hà phủ.
Dọc theo đường đi, Hà Thành còn đang mải suy nghĩ làm thế nào trả thù Mộ Khinh Ca, còn có nha đầu ấm giường của mình đang chờ ở nhà.
Đột nhiên, một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, nháy mắt liền đem hắn bao phủ trong đó.
Còn chưa chờ hắn giãy giụa, liền cảm thấy sau gáy tê rần. Cả người liền mất đi tri giác.
Chờ đến khi Hà Thành tỉnh lại, mới phát hiện mình bị nhét vào trong một cái bao bố.
Ô ô ô ô!
Ai dám trói tiểu gia!
Lời kêu gào ra khỏi miệng, lại biến thành phát âm mơ hồ không rõ.
Lúc này Hà Thành mới phát hiện trong miệng mình bị người nhét vào một chiếc vớ tanh tưởi. Hai tay và hai chân đều bị trói bằng gân trâu, không thể nhúc nhích nửa phần.
Ngô ~! Ngô Ngô ~! Hà Thành bắt đầu hoảng loạn, đôi mắt nhỏ như hạt đậu mở trừng trừng.
Lúc này, bên ngoài bao bố truyền tới một thanh âm khiến hắn vô cùng quen thuộc.
Nghe cho kỹ, hôm nay gia liền dạy các ngươi một trò chơi mới. Người nào chơi tốt nhất, bổn tước gia sẽ có thưởng!
Sau đó là một tràng tiếng cười oanh oanh yến yến.
Mộ, Khinh, Ca!
Cặp mắt Hà Thành phản chiếu ra nồng đậm hận ý.
Phế vật kia cư nhiên trói hắn! Chờ hắn rời khỏi đây, nhất định sẽ khiến cho Duệ Vương hảo hảo thu thập phế vật này!
Đáng tiếc, oán hận trong lòng Hà Thành, người bên ngoài không cảm giác thấy.
Đối thoại, vẫn đang tiếp tục.
Ai da! Tiểu tước gia, cái túi lớn như thế, nhìn qua có vẻ rất nặng. Bọn tỷ muội đều là da mịn thịt mềm, như thế nào có thể đá nổi đây? Một thanh âm nũng nịu truyền đến. Tựa như làm nũng, lại như dụ hoặc.
Lời nàng vừa nói ra, lập tức rước lấy không ít thanh âm oanh yến phụ họa.
Mộ Ca khoát tay, khiến chúng Hoa nương ngừng lại thanh âm. Thuận tay khẽ nắm cằm một Hoa nương bên người, phóng khoáng nói: Cho nên, bổn tước gia đặc biệt ân chuẩn các ngươi có thể dùng tay đẩy, dùng chân đá! Lại không được, dùng côn gậy cũng có thể. Dứt lời, khóe miệng nàng cong lên một độ cung tà ác, khiến cho khuôn mặt tuyệt sắc tinh xảo của nàng, trở nên yêu mị vô cùng.
Có thể dùng côn! Một Hoa nương kinh hỉ nói.
Mộ Ca gật đầu, môi mỏng chủ động nghênh đón rượu ngon được Hoa nương bên người rót. Uống xong, ly rượu cắn trong miệng tùy ý hất lên, trực tiếp rơi vỡ xuống đất.
Bộ dạng phong lưu đa tình này, lập tức đưa tới không ít Hoa nương đỏ mặt thẹn thùng.
Đến, bổn tước gia tự mình làm trọng tài, xem ai được điểm cao nhất! Hai tay Mộ Ca giang ra, mỗi bên ôm một Hoa nương, đối với tất cả phân phó.
Nàng ra lệnh một tiếng, trong hậu viện Trích Hoa lâu lập tức vang lên từng đợt tiếng hót oanh oanh yến yến.
Cả đám Hoa nương không tiếp khách trong Trích Hoa lâu, đều bị nàng triệu tập một chỗ chơi môn thể thao vận động quốc gia khỏe cả người lẫn tinh thần - bóng đá!
Khí lực của đám Hoa nương căn bản không cách nào di chuyển được Hà Thành bên trong bao bố. Vậy nên trên cơ bản, mọi người đều cầm trên tay một cây gậy lên sân.
Cả buổi, Hà Thành không có di động nửa phần. Những côn gỗ kia lại không biết đã hung hăng đập hắn bao nhiêu.
Mộ Ca híp mắt, cười dịu dàng nhìn một màn này. Nhìn đám Hoa nương dùng hết khí lực từ khi bú sữa mẹ hung hăng giơ lên côn gỗ đập xuống bao bố. Vừa nện, vừa oán trách người trong bao bố quá nặng.
Đám hoa nương khéo hiểu lòng người, làm cho tâm tình Mộ Ca rất tốt. Tiếp nhận ly rượu từ tay tiểu nương tử trong ngực đưa tới, tiêu sái uống vào.
Hà Thành trong bao bố nghẹn khuất bị một đám Hoa nương đánh một trận. Trong lòng hận ý đối với Mộ Khinh Ca thăng lên một độ cao khó nói nên lời.
Toàn thân đau đớn, khiến cho hắn sợ hãi lại oán hận. Cắn răng chịu đựng qua lần này, ngày khác chắc chắn hắn sẽ tìm cơ hội báo thù rửa hận.
Thế nhưng hắn không biết, Mộ Khinh Ca an bài cho hắn trò bay, cũng không chỉ có một chút như vậy.
Cuối cùng, Hà Thành bị đánh lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Chờ khi hắn tỉnh lại lần nữa, người đã ra khỏi bao bố. Nằm trần truồng trên giường ngủ trong một gian phòng lạ lẫm.
Cơn đau khiến cho Hà Thành nhếch khóe miệng. Bị đánh chỉ còn lại một đường qua khe hở ánh mắt, quét nhìn bốn phía, thấy bên cạnh tay mình đặt một tấm gương.
Không có nghĩ bản thân tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao lại có một cái gương thả bên cạnh mình. Hà Thành liền theo bản năng cầm tấm gương lên nhìn.
A!!! Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên quanh quẩn trong phòng.
Hà Thành nhìn đầu heo trong gương kia, còn có cơ thể tím xanh thiếu chút nữa tan vỡ. Đây là hắn sao? Còn là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái hắn sao?
Gia, ngài tỉnh chưa? Nếu đã tỉnh, chúng ta liền đến hầu hạ ngài. Lúc này, truyền tới một thanh âm bất âm bất dương.
Không chờ Hà Thành có phản ứng gì, chỉ thấy một người nam tử tướng mạo âm nhu, mang theo hai tráng hán xấu xí đi tới.
Nam tử âm nhu dẫn đầu kia, trên người chỉ choàng một kiện áo choàng không thắt nút. Hai người đi theo hắn, trên thân ngoại trừ quần lót bên ngoài, còn lại đều không có thêm vật gì che chắn.
Thứ đó tại dưới quần mơ hồ lộ ra hình thái dữ tợn.
Hai con ngươi Hà Thành co rụt lại, một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có xông lên não. Hắn cuống quít ôm lấy hai tay mình, tựa như thiếu nữ bị cưỡng hiếp quát lên: Các ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây! Ta là người Hà gia, còn là người Duệ Vương!!!
Đáng tiếc ba người đó giống như chẳng hề để ý, tiếp tục tới gần hắn.
Người cầm đầu, khóe miệng nâng lên tươi cười, nhưng trong đôi mắt lại chứa khinh thường. Thầm nghĩ: Tiểu tước gia quả nhiên nói không sai, người này tỉnh dậy liền ăn nói bậy bạ. Bộ dáng như thế, còn dám nói là người Duệ Vương.
Gia, bọn ta chỉ là đến hầu hạ người! Nam tử lắc chiếc khăn tay sặc mùi son phấn, chỉ vào tráng hán phân phó: Đều nghe kỹ cho ta. Vị gia này là khách quý, hãy sử ra bản lĩnh của các ngươi hảo hảo chiêu đãi. Nếu gia không hài lòng, cẩn thận da của các ngươi.
Dứt lời, hắn lui xuống, chỉ để lại hai tráng hán mạnh mẽ hữu lực, sắc mặt đỏ lên.
Ngươi... Các ngươi muốn làm gì? Lăn, cút hết cho ta! Hà Thành hoảng sợ kêu.
Nhưng không có nổi một chút tác dụng.
A!!!
Các ngươi... Ác...
A... A...
Thanh âm Hà Thành bị chìm xuống. Màn che vây quanh bốn phía gian phòng nhẹ nhàng đung đưa. Đột nhiên, không có bất kì đoán trước, màn che bỗng rơi xuống.
Nguyên bản gian phòng phong bế, đột nhiên biến thành một gian hàng không vật che chắn.
Bốn phía quanh đình, ngồi đầy vô số quan lại quyền quý ở Lạc Đô.
Chứng kiến một màn dơ bẩn trước mắt, thanh âm lập tức yên tĩnh. Từng người một, mở to hai mắt nhìn trong đình đang diễn một màn điên loan đảo phượng.
Kích thích nhất chính là, ba người ôm một đoàn này, thế mà đều là nam!
Thị giác bị trùng kích quá lớn, Bảo Bảo cần yên lặng một chút.
Bọn hắn không phải là tới tham gia buổi đấu giá đầu tiên của Trích Hoa lâu sao?
Thế nào lại được chứng kiến một màn hương diễm như thế? Chẳng lẽ đây là màn dạo đầu Trích Hoa lâu an bài, mánh lới?
Ồ, một người trong đó có chút giống công tử Hà Thành của Hà phủ!
Trong đám đông, người Mộ Ca an bài tức khắc hô lên một câu. Lập tức, bốn phía ánh mắt nhao nhao rơi vào ba người phía trên kia.
Ra ngoài! Trong tuyệt vọng Hà Thành rốt cuộc bộc phát.
Ánh sáng màu đỏ thẫm từ trên người hắn phát ra, đem hai kẻ đang đặt trên người hắn đánh bay.
Lúc này, hắn mới chú ý tới mình đang ở đâu, còn có bốn phía xung quanh đầy đám người.
Thật là Hà công tử!
Oanh!
Trong mắt Hà Thành bắn ra hận ý mãnh liệt cùng khuất nhục, hắn bất chấp bản thân bị bại lộ không có vật gì che chắn trước người, cặp mắt tràn ngập cừu hận trực tiếp từ trong đám người đối mặt với đôi mắt lạnh vô tình.
Mộ Ca ngồi trong đám người xem cuộc vui, không chút sợ hãi chống lại ánh mắt của Hà Thành. Bưng lên ly rượu trong tay, từ xa nâng lên phía trước, giống như cười mà không phải cười uống vào.
'Hà Thành, ta tặng ngươi phần lễ vật này, thích chứ? Đừng nóng vội, chuyện giữa hai chúng ta, chậm rãi tính.'
Mà mẫu phi của Duệ Vương, lại là Khương quý phi được sủng ái nhất của đương kim thánh thượng. Mặc dù Duệ Vương không chiếm được vị trí Thái Tử, nhưng vị trí ở trong lòng Hoàng đế so với Thái Tử càng thêm được sủng ái.
Chỉ cần Hoàng đế còn sống một ngày, vị trí Thái Tử, ai có thể chắc chắn đây?
Phụ thân của Thiệu mập mạp tuy là Đô Úy, nhưng rất khó chống lại Hà gia. Sự tình chỉnh Hà Thành này, Hà gia không dám tìm Mộ gia phiền toái, nhưng không có nghĩa là không dám lấy người Thiệu gia chịu tội thay.
Đạo lý này, Mộ Ca không tin Thiệu mập mạp nhìn không ra.
Mập mạp, phân phó gã sai vặt của ngươi, đi Mộ phủ một chuyến. Mộ Ca hơi nheo mắt, đối với Thiệu mập mạp nói. Lúc đi ra ngoài, nàng không mang theo người nào bên mình, giờ phút này mới phát giác thấy không tiện.
Thiệu mập mạp tròng mắt vừa chuyển, không có hỏi nhiều, đối với Mộ Ca nhẹ gật đầu, liền xoay người đi ra ngoài.
Hà Thành hiện giờ bị Mộ Hùng nhốt tại Mộ phủ, nhưng cũng không làm khó hắn cái gì. Dù sao Hà Thành là một tiểu bối, lấy thân phận của Mộ Hùng đi bắt giữ người đã có chút khiến người lên án rồi.
Không thể giết, nhưng có thể tùy tiện chơi như thế nào. Duệ Vương muốn người, ta cho ngươi là được. Ta rất rộng lượng đấy! Mộ Ca dựa vào thành ghế, đôi mắt lạnh khẽ híp lại, lộ ra tươi cười sáng lạn.
Sau khi mập mạp phân phó gã sai vặt rời đi, liền trở về phòng. Chứng kiến nụ cười lạnh của Mộ Ca, toàn thân thịt mỡ không khỏi run rẩy.
Nuốt nuốt nước miếng, Thiệu mập mạp khom lưng cúi người lại gần Mộ Ca, nhỏ giọng hỏi: Lão đại, kế tiếp chúng ta làm thế nào?
Giúp ta gọi tú bà tới. Những thứ khác ngươi không cần quản. Mộ Ca gật đầu phân phó.
Ai ngờ, Thiệu mập mạp trừng mắt nhỏ, phút chốc thẳng tắp cái eo phản đối: Này sao được, ta đã nói là muốn cùng ngươi đi chỉnh tên khốn khiếp Hà Thành kia mà!
Mộ Ca nghiêng mắt nhìn hắn, đưa tay vỗ vỗ bả vai thịt: Tâm ý của ngươi ta nhận. Nhưng chuyện của ta, ta muốn tự chính mình giải quyết. Ngươi chỉ cần đứng bên xem trò vui là được. Thiệu mập mạp có thể không bận tâm Thiệu gia, đứng ở bên nàng. Nhưng nàng cũng không thể thật sự đưa anh em kết nghĩa của mình vào hố đi.
Lão đại, ngươi có phải xem thường ta hay không! Thiệu mập mạp nắm lại hai tay, ngực nghẹn thở ra một hơi.
Mộ Ca nở nụ cười có vài phần nghiền ngẫm: Ngươi cảm thấy một nhân vật nhỏ như vậy, xứng cho huynh đệ chúng ta đồng loạt ra tay?
Thiệu mập mạp nghẹn lời.
Sau nửa ngày, hắn mới cứng nhắc quay đầu ra cửa tìm tú bà.
Mặc kệ Mộ Ca nói lời có phải thật hay không, hắn đã thỏa hiệp.
Chỉ là sau khi hắn ra ngoài, bí mật hít hít cái mũi hơi cay. Hắn không phải đồ đần, tự nhiên nghe ra trong lời nói của Mộ Ca ẩn giấu quan tâm.
Thiệu gia, không thể bị hắn liên lụy.
Cúi người nhìn ngón tay thô ngắn của mình, lòng bàn tay mơ hồ hiện ra hồng quang. Cho tới bây giờ, Thiệu mập mạp hắn vẫn cảm thấy tu luyện không có cái gì hơn người. Cuộc đời nhân sinh lớn nhất, hẳn là vui chơi ăn uống mới đúng.
Thế nhưng hôm nay, hắn lần đầu tiên cảm thấy mình quá yếu, quả thực chính là một con gà yếu ớt. Huynh đệ có chuyện, hắn chẳng những không giúp được gì, lại chỉ có thể đứng sau lưng huynh đệ chịu sự bảo vệ.
Quá TNN nghẹn uất rồi!!
Hung hăng phất tay áo, Thiệu mập mạp cắn răng đi tới chỗ tú bà.
...
Mộ phủ, sau khi Hà Thành từ bên trong đi ra, lập tức xoay người hướng tới đại môn của Mộ phủ nhổ ra một bãi nước miếng.
Trong mắt rõ ràng khinh thường cùng oán độc: Mộ phủ chó má, dám giam ta. Bây giờ còn không phải ngoan ngoãn thả ta ra sao? Phế vật đoạn tụ Mộ Khinh Ca, chờ đấy cho gia. Những ngày ta bị giam này, đối với ngươi thập phần nhung nhớ đấy!
Sau khi phát tiết xong hận ý trong lòng, Hà Thành tiêu sát hất vạt áo, ngẩng đầu ưỡn ngực, như một con gà trống thắng lợi dần dần rời khỏi phạm vi Mộ phủ.
Giống như Mộ phủ, Hà phủ cũng ở trong nội thành. Bất quá hai nơi cách nhau khá xa, hoàn cảnh và vị trí căn bản không thể so sánh.
Qua một ngõ hẻm, là có thể nhìn thấy cạnh cửa Hà phủ.
Dọc theo đường đi, Hà Thành còn đang mải suy nghĩ làm thế nào trả thù Mộ Khinh Ca, còn có nha đầu ấm giường của mình đang chờ ở nhà.
Đột nhiên, một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, nháy mắt liền đem hắn bao phủ trong đó.
Còn chưa chờ hắn giãy giụa, liền cảm thấy sau gáy tê rần. Cả người liền mất đi tri giác.
Chờ đến khi Hà Thành tỉnh lại, mới phát hiện mình bị nhét vào trong một cái bao bố.
Ô ô ô ô!
Ai dám trói tiểu gia!
Lời kêu gào ra khỏi miệng, lại biến thành phát âm mơ hồ không rõ.
Lúc này Hà Thành mới phát hiện trong miệng mình bị người nhét vào một chiếc vớ tanh tưởi. Hai tay và hai chân đều bị trói bằng gân trâu, không thể nhúc nhích nửa phần.
Ngô ~! Ngô Ngô ~! Hà Thành bắt đầu hoảng loạn, đôi mắt nhỏ như hạt đậu mở trừng trừng.
Lúc này, bên ngoài bao bố truyền tới một thanh âm khiến hắn vô cùng quen thuộc.
Nghe cho kỹ, hôm nay gia liền dạy các ngươi một trò chơi mới. Người nào chơi tốt nhất, bổn tước gia sẽ có thưởng!
Sau đó là một tràng tiếng cười oanh oanh yến yến.
Mộ, Khinh, Ca!
Cặp mắt Hà Thành phản chiếu ra nồng đậm hận ý.
Phế vật kia cư nhiên trói hắn! Chờ hắn rời khỏi đây, nhất định sẽ khiến cho Duệ Vương hảo hảo thu thập phế vật này!
Đáng tiếc, oán hận trong lòng Hà Thành, người bên ngoài không cảm giác thấy.
Đối thoại, vẫn đang tiếp tục.
Ai da! Tiểu tước gia, cái túi lớn như thế, nhìn qua có vẻ rất nặng. Bọn tỷ muội đều là da mịn thịt mềm, như thế nào có thể đá nổi đây? Một thanh âm nũng nịu truyền đến. Tựa như làm nũng, lại như dụ hoặc.
Lời nàng vừa nói ra, lập tức rước lấy không ít thanh âm oanh yến phụ họa.
Mộ Ca khoát tay, khiến chúng Hoa nương ngừng lại thanh âm. Thuận tay khẽ nắm cằm một Hoa nương bên người, phóng khoáng nói: Cho nên, bổn tước gia đặc biệt ân chuẩn các ngươi có thể dùng tay đẩy, dùng chân đá! Lại không được, dùng côn gậy cũng có thể. Dứt lời, khóe miệng nàng cong lên một độ cung tà ác, khiến cho khuôn mặt tuyệt sắc tinh xảo của nàng, trở nên yêu mị vô cùng.
Có thể dùng côn! Một Hoa nương kinh hỉ nói.
Mộ Ca gật đầu, môi mỏng chủ động nghênh đón rượu ngon được Hoa nương bên người rót. Uống xong, ly rượu cắn trong miệng tùy ý hất lên, trực tiếp rơi vỡ xuống đất.
Bộ dạng phong lưu đa tình này, lập tức đưa tới không ít Hoa nương đỏ mặt thẹn thùng.
Đến, bổn tước gia tự mình làm trọng tài, xem ai được điểm cao nhất! Hai tay Mộ Ca giang ra, mỗi bên ôm một Hoa nương, đối với tất cả phân phó.
Nàng ra lệnh một tiếng, trong hậu viện Trích Hoa lâu lập tức vang lên từng đợt tiếng hót oanh oanh yến yến.
Cả đám Hoa nương không tiếp khách trong Trích Hoa lâu, đều bị nàng triệu tập một chỗ chơi môn thể thao vận động quốc gia khỏe cả người lẫn tinh thần - bóng đá!
Khí lực của đám Hoa nương căn bản không cách nào di chuyển được Hà Thành bên trong bao bố. Vậy nên trên cơ bản, mọi người đều cầm trên tay một cây gậy lên sân.
Cả buổi, Hà Thành không có di động nửa phần. Những côn gỗ kia lại không biết đã hung hăng đập hắn bao nhiêu.
Mộ Ca híp mắt, cười dịu dàng nhìn một màn này. Nhìn đám Hoa nương dùng hết khí lực từ khi bú sữa mẹ hung hăng giơ lên côn gỗ đập xuống bao bố. Vừa nện, vừa oán trách người trong bao bố quá nặng.
Đám hoa nương khéo hiểu lòng người, làm cho tâm tình Mộ Ca rất tốt. Tiếp nhận ly rượu từ tay tiểu nương tử trong ngực đưa tới, tiêu sái uống vào.
Hà Thành trong bao bố nghẹn khuất bị một đám Hoa nương đánh một trận. Trong lòng hận ý đối với Mộ Khinh Ca thăng lên một độ cao khó nói nên lời.
Toàn thân đau đớn, khiến cho hắn sợ hãi lại oán hận. Cắn răng chịu đựng qua lần này, ngày khác chắc chắn hắn sẽ tìm cơ hội báo thù rửa hận.
Thế nhưng hắn không biết, Mộ Khinh Ca an bài cho hắn trò bay, cũng không chỉ có một chút như vậy.
Cuối cùng, Hà Thành bị đánh lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Chờ khi hắn tỉnh lại lần nữa, người đã ra khỏi bao bố. Nằm trần truồng trên giường ngủ trong một gian phòng lạ lẫm.
Cơn đau khiến cho Hà Thành nhếch khóe miệng. Bị đánh chỉ còn lại một đường qua khe hở ánh mắt, quét nhìn bốn phía, thấy bên cạnh tay mình đặt một tấm gương.
Không có nghĩ bản thân tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao lại có một cái gương thả bên cạnh mình. Hà Thành liền theo bản năng cầm tấm gương lên nhìn.
A!!! Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên quanh quẩn trong phòng.
Hà Thành nhìn đầu heo trong gương kia, còn có cơ thể tím xanh thiếu chút nữa tan vỡ. Đây là hắn sao? Còn là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái hắn sao?
Gia, ngài tỉnh chưa? Nếu đã tỉnh, chúng ta liền đến hầu hạ ngài. Lúc này, truyền tới một thanh âm bất âm bất dương.
Không chờ Hà Thành có phản ứng gì, chỉ thấy một người nam tử tướng mạo âm nhu, mang theo hai tráng hán xấu xí đi tới.
Nam tử âm nhu dẫn đầu kia, trên người chỉ choàng một kiện áo choàng không thắt nút. Hai người đi theo hắn, trên thân ngoại trừ quần lót bên ngoài, còn lại đều không có thêm vật gì che chắn.
Thứ đó tại dưới quần mơ hồ lộ ra hình thái dữ tợn.
Hai con ngươi Hà Thành co rụt lại, một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có xông lên não. Hắn cuống quít ôm lấy hai tay mình, tựa như thiếu nữ bị cưỡng hiếp quát lên: Các ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây! Ta là người Hà gia, còn là người Duệ Vương!!!
Đáng tiếc ba người đó giống như chẳng hề để ý, tiếp tục tới gần hắn.
Người cầm đầu, khóe miệng nâng lên tươi cười, nhưng trong đôi mắt lại chứa khinh thường. Thầm nghĩ: Tiểu tước gia quả nhiên nói không sai, người này tỉnh dậy liền ăn nói bậy bạ. Bộ dáng như thế, còn dám nói là người Duệ Vương.
Gia, bọn ta chỉ là đến hầu hạ người! Nam tử lắc chiếc khăn tay sặc mùi son phấn, chỉ vào tráng hán phân phó: Đều nghe kỹ cho ta. Vị gia này là khách quý, hãy sử ra bản lĩnh của các ngươi hảo hảo chiêu đãi. Nếu gia không hài lòng, cẩn thận da của các ngươi.
Dứt lời, hắn lui xuống, chỉ để lại hai tráng hán mạnh mẽ hữu lực, sắc mặt đỏ lên.
Ngươi... Các ngươi muốn làm gì? Lăn, cút hết cho ta! Hà Thành hoảng sợ kêu.
Nhưng không có nổi một chút tác dụng.
A!!!
Các ngươi... Ác...
A... A...
Thanh âm Hà Thành bị chìm xuống. Màn che vây quanh bốn phía gian phòng nhẹ nhàng đung đưa. Đột nhiên, không có bất kì đoán trước, màn che bỗng rơi xuống.
Nguyên bản gian phòng phong bế, đột nhiên biến thành một gian hàng không vật che chắn.
Bốn phía quanh đình, ngồi đầy vô số quan lại quyền quý ở Lạc Đô.
Chứng kiến một màn dơ bẩn trước mắt, thanh âm lập tức yên tĩnh. Từng người một, mở to hai mắt nhìn trong đình đang diễn một màn điên loan đảo phượng.
Kích thích nhất chính là, ba người ôm một đoàn này, thế mà đều là nam!
Thị giác bị trùng kích quá lớn, Bảo Bảo cần yên lặng một chút.
Bọn hắn không phải là tới tham gia buổi đấu giá đầu tiên của Trích Hoa lâu sao?
Thế nào lại được chứng kiến một màn hương diễm như thế? Chẳng lẽ đây là màn dạo đầu Trích Hoa lâu an bài, mánh lới?
Ồ, một người trong đó có chút giống công tử Hà Thành của Hà phủ!
Trong đám đông, người Mộ Ca an bài tức khắc hô lên một câu. Lập tức, bốn phía ánh mắt nhao nhao rơi vào ba người phía trên kia.
Ra ngoài! Trong tuyệt vọng Hà Thành rốt cuộc bộc phát.
Ánh sáng màu đỏ thẫm từ trên người hắn phát ra, đem hai kẻ đang đặt trên người hắn đánh bay.
Lúc này, hắn mới chú ý tới mình đang ở đâu, còn có bốn phía xung quanh đầy đám người.
Thật là Hà công tử!
Oanh!
Trong mắt Hà Thành bắn ra hận ý mãnh liệt cùng khuất nhục, hắn bất chấp bản thân bị bại lộ không có vật gì che chắn trước người, cặp mắt tràn ngập cừu hận trực tiếp từ trong đám người đối mặt với đôi mắt lạnh vô tình.
Mộ Ca ngồi trong đám người xem cuộc vui, không chút sợ hãi chống lại ánh mắt của Hà Thành. Bưng lên ly rượu trong tay, từ xa nâng lên phía trước, giống như cười mà không phải cười uống vào.
'Hà Thành, ta tặng ngươi phần lễ vật này, thích chứ? Đừng nóng vội, chuyện giữa hai chúng ta, chậm rãi tính.'
/247
|