Mộ Khinh Ca trong mắt loé lên, trong đầu nhanh chóng nhớ lại người quen biết, ai sẽ âm thầm ra tay giúp nàng?
Trường Nhạc công chúa? Chớ trêu. Hủy bỏ hôn sự, nàng không giết mình đã là tốt rồi, sao có thể âm thầm bảo vệ? Huống chi, những kẻ muốn giết nàng lai lịch không nhỏ, lấy năng lực Tần Diệc Dao, sao có thể bảo hộ nàng được chu toàn như vậy?
Thiệu mập mạp?
Càng không có khả năng. Suy đoán này vừa hiện lên, Mộ Khinh Ca không chút nghĩ ngợi liền gạch đi. Ngược lại là lần này tới đi vội vàng, chưa kịp từ biệt mập mạp, làm trong lòng nàng có chút xấu hổ.
Không biết lần sau gặp mặt, mập mạp có thể ghim thù hay không!
Đều không phải, vậy sẽ là ai?
Nếu gia gia phái người bảo hộ, chắc chắn sẽ không gạt nàng. Huống hồ, nàng đã nói có Cô Nhai bảo hộ, bọn họ càng sẽ không làm điều thừa.
Mộ Khinh Ca vắt hết óc, không nghĩ ra rốt cuộc là ai âm thầm bảo vệ nàng.
"Người giết ta, người bảo hộ ta, ngươi đều thấy rõ?" Mộ Khinh Ca đột nhiên ngước mắt nhìn Cô Nhai.
Cô Nhai trầm mặc gật đầu, khốc khốc nói: "Sát thủ đầu tới ba đợt, sau đó lại gia nhập một đám. Đều là thanh cảnh dẫn đầu chanh, lục cảnh. Chắc vì thực lực lục cảnh của ngươi mà đặc biệt phối trí. Người bảo hộ chỉ có một đội, nhưng người dẫn đầu là lam cảnh chỉ thiếu một bước lên cường giả tử cảnh đỉnh phong, nhân số trong tay tuy không nhiều, nhưng đều có thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa đều là lục cảnh."
Mạnh như vậy!
Mộ Khinh Ca trong mắt hơi co lại, bị lời Cô Nhai làm rung động.
Rốt cuộc là người nào, có bản lĩnh lớn như vậy, có thể phái người chỉ kém chút lên tử cảnh tới bảo hộ mình?
"Những người kia còn ở đây không?" Mộ Khinh Ca trầm tư hỏi.
Cô Nhai đáp: "Tiểu tước gia sau khi đến Duệ thành, bọn họ liền rút lui."
"Ngươi có biết lai lịch của bọn hắn?" Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn Cô Nhai.
Cô Nhai trầm mặc một chút, vẫn như cũ khốc khốc nói: "Chuyện tam đẳng quốc, đều sẽ không xen vào..."
"Được rồi, không biết liền nói không biết." Mộ Khinh Ca không chút khách khí đánh gãy lời Cô Nhai.
Cô Nhai sắc mặt tối sầm, ngậm miệng.
Nhìn vẻ mặt ngạo kiều trước mặt mình bị ăn mệt, trong lòng Mộ Khinh Ca sung sướng không nói nên lời.
Để Cô Nhai rời đi, Mộ Khinh Ca giơ ngón tay xoa xoa cằm suy tư nửa ngày, vẫn không nghĩ ra ai sẽ âm thầm bảo hộ mình, mà còn có thế lực cường đại như vậy.
Nghĩ không ra, liền tạm buông.
Tóm lại, người bảo vệ nàng, chưa hẳn là địch nhân đi.
...
Duệ thành, nơi này là cô thành, ngược lại khiến Mộ Khinh Ca cảm nhận được tự do không trói buộc cùng thích ý.
Đối với những người khác mà nói, đi vào Duệ thành, khả năng xem như lưu đày, nhưng đối với nàng lại là một thưởng thức.
Đến Duệ thành ngày thứ mười, sáng sớm, sương chưa tan, Mộ Khinh Ca tỉnh lại trong tu luyện. Lúc nàng mở hai mắt ra, con ngươi trong suốt xẹt qua một đường lục quang thâm sâu.
Lục cảnh trung giai!
Hai ngày trước, nàng đã đột phá!
Từ một gia hoả đến xích cảnh cũng không thể, nhảy đến lục cảnh trung giai, khoảng cách chỉ có năm tháng. Tốc độ như vậy, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ bị kinh hãi đến rớt cằm.
Thiên tài cái gì, yêu nghiệt cái gì?
Vẫn là so ra kém với tốc độ tu luyện hoả tiễn của nàng.
Cửa phòng nhẹ nhàng gõ vang, lục mang dưới đáy mắt Mộ Khinh Ca tức khắc thu liễm, thấp giọng nói: "Vào đi."
Âm thanh dừng lại, cửa mở.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt cùng nhau đến, trong tay bưng đồ rửa mặt.
"Tiểu tước gia, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt."
"Tiểu tước gia, hôm nay ngài muốn ăn món gì?"
Hai người dịu dàng hỏi thăm, bước chân chạy tới trước mặt Mộ Khinh Ca, chuẩn bị hết thảy.
Mộ Khinh Ca xuống giường, một bên hưởng thụ hai nô tỳ hầu hạ, vừa nói: "Ta đối với đồ ăn không yêu cầu gì. Chỉ cần không khó ăn, đừng quá quái dị, không cần quá dầu mỡ, không thể quá nhạt nhẽo, mang chút vị cay là được rồi."
Ấu Hà mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng oán thầm: Tiểu tước gia của ta, thế này mà gọi là không yêu cầu gì?
"Đúng rồi, Duệ thành bão cát lớn, bốn phía hoang vu. Hai người các ngươi thích ứng được không?" Mộ Khinh Ca đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi.
Hai người nhìn nhau cười cười, Ấu Hà nói: "Tiểu tước gia không cần quan tâm chúng ta, phong quang ở Duệ thành, Lạc Đô không thể so sánh. Ở chỗ này, tỷ muội chúng ta chẳng những có thể hầu hạ tiểu tước gia, còn có thể an tâm tu luyện cùng một chỗ với các huynh đệ khác, quả thực không thể tốt hơn."
"Ngươi thật biết nói chuyện." Mộ Khinh Ca vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Ấu Hà, trêu đùa.
Nàng vừa làm động tác này, trong đầu lại đột nhiên hiện lên hình ảnh nào đó tương tự. Tựa hồ, có người cũng từng đối với nàng làm động tác này...
Đem thân ảnh bạch y ném ra khỏi đầu, Mộ Khinh Ca tuyệt sẽ không thừa nhận sự thật nàng bị... lão yêu quái nọ chết tiệt đùa giỡn qua!
"Tiểu tước gia, người làm sao vậy?" Mộ Khinh Ca đột nhiên ngây người, khiến cho Ấu Hà luôn cẩn thận chú ý đến.
Mộ Khinh Ca hồi thần, lắc đầu tỏ vẻ không việc gì, đối với hai nàng nghiêm mặt nói: "Sau khi ăn sáng, truyền tin cho những người khác tập hợp dưới thành."
Nói xong, hai mắt nàng nheo lại, thầm nghĩ trong lòng: Tu dưỡng mười ngày, cũng nên là thời điểm bước huấn luyện tiếp theo.
Tuy thân vệ mới tạo dựng của nàng, ở lần thú triều công thành thể hiện ra chiến lực phi phàm. Nhưng đối với nàng, vẫn còn chưa đủ, khoảng cách so với suy nghĩ của nàng còn kém rất xa.
Nếu những người này kiên trì muốn theo nàng tiến lên phía trước, nhất định phải trải qua huấn luyện càng thêm tàn khốc.
Mười tháng này, không chỉ là thời gian đề cao thực lực bản thân nàng, mà cũng là thời điểm đề cao chiến lực đội thân vệ.
Cảm nhận khí tức nguy hiểm truyền đến từ Mộ Khinh Ca, hai người Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhìn nhau, biết rõ những ngày an nhàn của bọn họ sắp kết thúc, khiêu chiến mới sắp xảy ra.
"Tiểu tước gia, Lạc Đô gửi thư!" Đột nhiên, lính truyền tin Duệ thành vội vàng tới gặp, hướng Mộ Khinh Ca trình lên ba phần thư tín đến từ Lạc Đô.
Mộ Khinh Ca vừa vặn mặc xong y phục mới, Hoa Nguyệt đang giúp nàng sửa sang lại góc áo, Ấu Hà thì đang thu thập đồ rửa mặt.
Ấu Hà tiếp nhận thư tín, chuyển giao đến tay Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca rất nhanh nhìn một lần, một phần thư là đến từ Mộ phủ. Chữ viết thanh tú, còn có giọng điệu quen thuộc, làm nàng biết đây là cô cô nàng, Mộ Liên Dung.
Nội dung trong thư không có đại sự gì, chỉ hỏi nàng ở Duệ thành có quen thuộc, ăn ngon ngủ tốt không? Phải chiếu cố bản thân cho tốt, không cần lo lắng Mộ phủ Lạc Đô.
Phong thư thứ hai, đến từ Thiệu mập mạp.
Không thoát khỏi Mộ Khinh Ca sở liệu, quả nhiên tiểu tử này biết mình sau khi rời Lạc Đô, gấp không chờ nổi viết thư tới mắng nàng.
Trong thư nói nàng không có nghĩa khí, lúc rời đi, nói cũng không nói, không đủ huynh đệ... Nhưng, Mộ Khinh Ca còn từ giữa hàng chữ nhìn ra Thiệu mập mạp tưởng niệm nàng, tựa hồ hận không thể tự mình chạy tới Duệ thành cùng nàng chung hoạn nạn.
Nhìn chữ viết giống như chó cắn của hoàn khố thứ hai Lạc Đô, Mộ Khinh Ca hiểu ý nở nụ cười.
Bên trong những chữ viết này, tựa như biến thành dòng nước ấm, chảy vào trái tim nàng.
Một phong thư cuối cùng, Mộ Khinh Ca sau khi mở ra, con mắt trong suốt toát lên kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới, người ghi phong thư này cho nàng, lại là tiểu công chúa Tần Diệc Liên.
Số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng có vẻ Vĩnh Hoan công chúa đối với nàng dị thường ỷ lại, đối với chuyện nàng rời khỏi, biểu đạt mãnh liệt không muốn.
Phong thư này, viết không tính tốt. Bên trong viết đều là cuộc sống hằng ngày của tiểu công chúa, còn đối với nàng tưởng niệm, trong phong thư, hỏi nàng không dưới mười lần lúc nào trở về, cuối cùng kết câu là, nàng chờ tiểu ca ca trở về Lạc Đô, đến lúc đó mời tiểu ca ca ăn kẹo, còn muốn cùng Mộ Khinh Ca tâm sự nhiều lời.
Hai phong thư trước, Mộ Khinh Ca đều trả lời ngắn gọn. Duy chỉ có thư của Tần Diệc Liên, nàng không có ý định đáp lại.
Tiểu công chúa tâm tư đơn thuần này, nàng thật sự không muốn đem nàng ấy kéo vào mâu thuẫn. Giữ một khoảng cách, có lẽ có thể kéo dài phần tốt đẹp trong nội tâm nàng.
Đem việc vụn vặt xử lý xong, Mộ Khinh Ca liền dẫn hai nữ tỳ đi dưới quảng trường tường thành.
Năm trăm thân vệ, tính cả Mặc Dượng, tổng cộng năm trăm linh một người, đã đứng thẳng xếp thành hàng chờ đợi trong sân rộng.
Xa xa, là Mộ gia quân coi giữ, bọn hắn đều từ xa nghiêng nhìn bên này, tựa hồ hóng xem kế tiếp phát sinh chuyện gì.
Mộ Khinh Ca từ đằng xa đi tới, tướng thủ lĩnh Duệ thành vội vàng nghênh đón.
"Tiểu tước gia, người đây là muốn..." Từ chuyện lần trước, Mộ gia quân đối với Mộ Khinh Ca chỉ có sùng bái, không có coi khinh.
Giờ phút này, nếu có người dám ở trước mặt bọn họ nói bậy Mộ Khinh Ca một câu, chỉ sợ sẽ khiến bọn hắn toàn lực phản công.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca từ trên người hắn đảo qua, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi tới vừa lúc, ngươi đóng giữ ở Duệ thành nhiều năm, trong tay hẳn có bản đồ vùng Tần Lĩnh đi."
"Bản đồ Tần Lĩnh?" Trong lòng tướng thủ lĩnh cả kinh, thật cẩn thận mở miệng: "Xin hỏi tiểu tước gia muốn dùng bản đồ Tần Lĩnh vào việc gì?"
Trường Nhạc công chúa? Chớ trêu. Hủy bỏ hôn sự, nàng không giết mình đã là tốt rồi, sao có thể âm thầm bảo vệ? Huống chi, những kẻ muốn giết nàng lai lịch không nhỏ, lấy năng lực Tần Diệc Dao, sao có thể bảo hộ nàng được chu toàn như vậy?
Thiệu mập mạp?
Càng không có khả năng. Suy đoán này vừa hiện lên, Mộ Khinh Ca không chút nghĩ ngợi liền gạch đi. Ngược lại là lần này tới đi vội vàng, chưa kịp từ biệt mập mạp, làm trong lòng nàng có chút xấu hổ.
Không biết lần sau gặp mặt, mập mạp có thể ghim thù hay không!
Đều không phải, vậy sẽ là ai?
Nếu gia gia phái người bảo hộ, chắc chắn sẽ không gạt nàng. Huống hồ, nàng đã nói có Cô Nhai bảo hộ, bọn họ càng sẽ không làm điều thừa.
Mộ Khinh Ca vắt hết óc, không nghĩ ra rốt cuộc là ai âm thầm bảo vệ nàng.
"Người giết ta, người bảo hộ ta, ngươi đều thấy rõ?" Mộ Khinh Ca đột nhiên ngước mắt nhìn Cô Nhai.
Cô Nhai trầm mặc gật đầu, khốc khốc nói: "Sát thủ đầu tới ba đợt, sau đó lại gia nhập một đám. Đều là thanh cảnh dẫn đầu chanh, lục cảnh. Chắc vì thực lực lục cảnh của ngươi mà đặc biệt phối trí. Người bảo hộ chỉ có một đội, nhưng người dẫn đầu là lam cảnh chỉ thiếu một bước lên cường giả tử cảnh đỉnh phong, nhân số trong tay tuy không nhiều, nhưng đều có thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa đều là lục cảnh."
Mạnh như vậy!
Mộ Khinh Ca trong mắt hơi co lại, bị lời Cô Nhai làm rung động.
Rốt cuộc là người nào, có bản lĩnh lớn như vậy, có thể phái người chỉ kém chút lên tử cảnh tới bảo hộ mình?
"Những người kia còn ở đây không?" Mộ Khinh Ca trầm tư hỏi.
Cô Nhai đáp: "Tiểu tước gia sau khi đến Duệ thành, bọn họ liền rút lui."
"Ngươi có biết lai lịch của bọn hắn?" Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn Cô Nhai.
Cô Nhai trầm mặc một chút, vẫn như cũ khốc khốc nói: "Chuyện tam đẳng quốc, đều sẽ không xen vào..."
"Được rồi, không biết liền nói không biết." Mộ Khinh Ca không chút khách khí đánh gãy lời Cô Nhai.
Cô Nhai sắc mặt tối sầm, ngậm miệng.
Nhìn vẻ mặt ngạo kiều trước mặt mình bị ăn mệt, trong lòng Mộ Khinh Ca sung sướng không nói nên lời.
Để Cô Nhai rời đi, Mộ Khinh Ca giơ ngón tay xoa xoa cằm suy tư nửa ngày, vẫn không nghĩ ra ai sẽ âm thầm bảo hộ mình, mà còn có thế lực cường đại như vậy.
Nghĩ không ra, liền tạm buông.
Tóm lại, người bảo vệ nàng, chưa hẳn là địch nhân đi.
...
Duệ thành, nơi này là cô thành, ngược lại khiến Mộ Khinh Ca cảm nhận được tự do không trói buộc cùng thích ý.
Đối với những người khác mà nói, đi vào Duệ thành, khả năng xem như lưu đày, nhưng đối với nàng lại là một thưởng thức.
Đến Duệ thành ngày thứ mười, sáng sớm, sương chưa tan, Mộ Khinh Ca tỉnh lại trong tu luyện. Lúc nàng mở hai mắt ra, con ngươi trong suốt xẹt qua một đường lục quang thâm sâu.
Lục cảnh trung giai!
Hai ngày trước, nàng đã đột phá!
Từ một gia hoả đến xích cảnh cũng không thể, nhảy đến lục cảnh trung giai, khoảng cách chỉ có năm tháng. Tốc độ như vậy, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ bị kinh hãi đến rớt cằm.
Thiên tài cái gì, yêu nghiệt cái gì?
Vẫn là so ra kém với tốc độ tu luyện hoả tiễn của nàng.
Cửa phòng nhẹ nhàng gõ vang, lục mang dưới đáy mắt Mộ Khinh Ca tức khắc thu liễm, thấp giọng nói: "Vào đi."
Âm thanh dừng lại, cửa mở.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt cùng nhau đến, trong tay bưng đồ rửa mặt.
"Tiểu tước gia, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt."
"Tiểu tước gia, hôm nay ngài muốn ăn món gì?"
Hai người dịu dàng hỏi thăm, bước chân chạy tới trước mặt Mộ Khinh Ca, chuẩn bị hết thảy.
Mộ Khinh Ca xuống giường, một bên hưởng thụ hai nô tỳ hầu hạ, vừa nói: "Ta đối với đồ ăn không yêu cầu gì. Chỉ cần không khó ăn, đừng quá quái dị, không cần quá dầu mỡ, không thể quá nhạt nhẽo, mang chút vị cay là được rồi."
Ấu Hà mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng oán thầm: Tiểu tước gia của ta, thế này mà gọi là không yêu cầu gì?
"Đúng rồi, Duệ thành bão cát lớn, bốn phía hoang vu. Hai người các ngươi thích ứng được không?" Mộ Khinh Ca đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi.
Hai người nhìn nhau cười cười, Ấu Hà nói: "Tiểu tước gia không cần quan tâm chúng ta, phong quang ở Duệ thành, Lạc Đô không thể so sánh. Ở chỗ này, tỷ muội chúng ta chẳng những có thể hầu hạ tiểu tước gia, còn có thể an tâm tu luyện cùng một chỗ với các huynh đệ khác, quả thực không thể tốt hơn."
"Ngươi thật biết nói chuyện." Mộ Khinh Ca vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Ấu Hà, trêu đùa.
Nàng vừa làm động tác này, trong đầu lại đột nhiên hiện lên hình ảnh nào đó tương tự. Tựa hồ, có người cũng từng đối với nàng làm động tác này...
Đem thân ảnh bạch y ném ra khỏi đầu, Mộ Khinh Ca tuyệt sẽ không thừa nhận sự thật nàng bị... lão yêu quái nọ chết tiệt đùa giỡn qua!
"Tiểu tước gia, người làm sao vậy?" Mộ Khinh Ca đột nhiên ngây người, khiến cho Ấu Hà luôn cẩn thận chú ý đến.
Mộ Khinh Ca hồi thần, lắc đầu tỏ vẻ không việc gì, đối với hai nàng nghiêm mặt nói: "Sau khi ăn sáng, truyền tin cho những người khác tập hợp dưới thành."
Nói xong, hai mắt nàng nheo lại, thầm nghĩ trong lòng: Tu dưỡng mười ngày, cũng nên là thời điểm bước huấn luyện tiếp theo.
Tuy thân vệ mới tạo dựng của nàng, ở lần thú triều công thành thể hiện ra chiến lực phi phàm. Nhưng đối với nàng, vẫn còn chưa đủ, khoảng cách so với suy nghĩ của nàng còn kém rất xa.
Nếu những người này kiên trì muốn theo nàng tiến lên phía trước, nhất định phải trải qua huấn luyện càng thêm tàn khốc.
Mười tháng này, không chỉ là thời gian đề cao thực lực bản thân nàng, mà cũng là thời điểm đề cao chiến lực đội thân vệ.
Cảm nhận khí tức nguy hiểm truyền đến từ Mộ Khinh Ca, hai người Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhìn nhau, biết rõ những ngày an nhàn của bọn họ sắp kết thúc, khiêu chiến mới sắp xảy ra.
"Tiểu tước gia, Lạc Đô gửi thư!" Đột nhiên, lính truyền tin Duệ thành vội vàng tới gặp, hướng Mộ Khinh Ca trình lên ba phần thư tín đến từ Lạc Đô.
Mộ Khinh Ca vừa vặn mặc xong y phục mới, Hoa Nguyệt đang giúp nàng sửa sang lại góc áo, Ấu Hà thì đang thu thập đồ rửa mặt.
Ấu Hà tiếp nhận thư tín, chuyển giao đến tay Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca rất nhanh nhìn một lần, một phần thư là đến từ Mộ phủ. Chữ viết thanh tú, còn có giọng điệu quen thuộc, làm nàng biết đây là cô cô nàng, Mộ Liên Dung.
Nội dung trong thư không có đại sự gì, chỉ hỏi nàng ở Duệ thành có quen thuộc, ăn ngon ngủ tốt không? Phải chiếu cố bản thân cho tốt, không cần lo lắng Mộ phủ Lạc Đô.
Phong thư thứ hai, đến từ Thiệu mập mạp.
Không thoát khỏi Mộ Khinh Ca sở liệu, quả nhiên tiểu tử này biết mình sau khi rời Lạc Đô, gấp không chờ nổi viết thư tới mắng nàng.
Trong thư nói nàng không có nghĩa khí, lúc rời đi, nói cũng không nói, không đủ huynh đệ... Nhưng, Mộ Khinh Ca còn từ giữa hàng chữ nhìn ra Thiệu mập mạp tưởng niệm nàng, tựa hồ hận không thể tự mình chạy tới Duệ thành cùng nàng chung hoạn nạn.
Nhìn chữ viết giống như chó cắn của hoàn khố thứ hai Lạc Đô, Mộ Khinh Ca hiểu ý nở nụ cười.
Bên trong những chữ viết này, tựa như biến thành dòng nước ấm, chảy vào trái tim nàng.
Một phong thư cuối cùng, Mộ Khinh Ca sau khi mở ra, con mắt trong suốt toát lên kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới, người ghi phong thư này cho nàng, lại là tiểu công chúa Tần Diệc Liên.
Số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng có vẻ Vĩnh Hoan công chúa đối với nàng dị thường ỷ lại, đối với chuyện nàng rời khỏi, biểu đạt mãnh liệt không muốn.
Phong thư này, viết không tính tốt. Bên trong viết đều là cuộc sống hằng ngày của tiểu công chúa, còn đối với nàng tưởng niệm, trong phong thư, hỏi nàng không dưới mười lần lúc nào trở về, cuối cùng kết câu là, nàng chờ tiểu ca ca trở về Lạc Đô, đến lúc đó mời tiểu ca ca ăn kẹo, còn muốn cùng Mộ Khinh Ca tâm sự nhiều lời.
Hai phong thư trước, Mộ Khinh Ca đều trả lời ngắn gọn. Duy chỉ có thư của Tần Diệc Liên, nàng không có ý định đáp lại.
Tiểu công chúa tâm tư đơn thuần này, nàng thật sự không muốn đem nàng ấy kéo vào mâu thuẫn. Giữ một khoảng cách, có lẽ có thể kéo dài phần tốt đẹp trong nội tâm nàng.
Đem việc vụn vặt xử lý xong, Mộ Khinh Ca liền dẫn hai nữ tỳ đi dưới quảng trường tường thành.
Năm trăm thân vệ, tính cả Mặc Dượng, tổng cộng năm trăm linh một người, đã đứng thẳng xếp thành hàng chờ đợi trong sân rộng.
Xa xa, là Mộ gia quân coi giữ, bọn hắn đều từ xa nghiêng nhìn bên này, tựa hồ hóng xem kế tiếp phát sinh chuyện gì.
Mộ Khinh Ca từ đằng xa đi tới, tướng thủ lĩnh Duệ thành vội vàng nghênh đón.
"Tiểu tước gia, người đây là muốn..." Từ chuyện lần trước, Mộ gia quân đối với Mộ Khinh Ca chỉ có sùng bái, không có coi khinh.
Giờ phút này, nếu có người dám ở trước mặt bọn họ nói bậy Mộ Khinh Ca một câu, chỉ sợ sẽ khiến bọn hắn toàn lực phản công.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca từ trên người hắn đảo qua, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi tới vừa lúc, ngươi đóng giữ ở Duệ thành nhiều năm, trong tay hẳn có bản đồ vùng Tần Lĩnh đi."
"Bản đồ Tần Lĩnh?" Trong lòng tướng thủ lĩnh cả kinh, thật cẩn thận mở miệng: "Xin hỏi tiểu tước gia muốn dùng bản đồ Tần Lĩnh vào việc gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/247
|