Nhất thời, lũ yêu quái này bắt đầu tranh nhau chiếm dụng Nhâm Hiểu Nguyệt, ai cũng muốn ăn nhiều hơn 1 miếng, người thì lại muốn biết nhiều hơn mấy lần. Làm cho cả bọn xoắn xuýt lấy nhau. Đáng tiếc, Nhâm Hiểu Nguyệt thật sự là đang quá đau khổ, nếu như là lúc khác thì có thể nàng đã nghe được lời nói của bọn chúng trong lúc cãi nhau.
Tranh chấp đến cuối cùng, nữ hài đeo khuyên mũi phất tay nói rằng:
- Dừng, người còn chưa tới tay? Chúng ta chưa gì đã gây nội chiến. Nghe ta, mọi người trước hãy yên lặng một chút, chờ chúng ta bắt được, chúng ta sẽ bàn bạc cách chia sau.
Lũ yêu ngay lập tức tỉnh hồn lại, ngớ người cả nửa ngày mới lúng túng nói:
- Đúng thế, bây giờ thảo luận vấn đề này hãy còn quá sớm.
- Khục khục…!
Đột nhiên, một Tiểu Yêu có chút đẹp trai khóe miệng nổi lên mập mờ, vừa cười vừa nói:
- Ta không ăn thịt…
Lời này vừa nói ra, lũ yêu nhất thời bật cười. Có kẻ ăn ít đi một miếng thì chính mình lại được nhiều hơn một miếng. Đây là một đạo lý rất đơn giản. Mọi người đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng đạo đức tốt của yêu quái vừa nói.
Nữ hài đeo khuyên mũi nói rằng:
- Lực ca, ta sớm cũng biết tính ngươi… một con yêu quái Trượng nghĩa, ngày hôm nay đã thấy tận mắt, quả thật…Bội phục, bội phục.
Lũ yêu nghe thế cũng đều mở lời khen hay.
Kẻ được gọi là yêu quái Lực ca cười hắc hắc, nói rằng:
- Mọi người đừng vội, hãy nghe ta nói một câu. Ta không ăn thịt, nhưng ta có một điều kiện, ta muốn ngủ với nàng ta.
- Cô bé đó vừa nhìn cũng đã biết là hoàn bích chi thân, dựa vào cái gì mà ngươi muốn một mình hưởng thụ a, tính thêm ta nữa.
Nữ hài đeo khuyên mũi nhất thời hiểu được tính toán nhỏ nhặt của Lực ca.
Lực ca nhất thời cũng không nghe, trừng to mắt lên nói rằng:
- Tiểu Mỹ, ngươi không có lầm a? Ngươi là nữ yêu a.
- Ai quy định nữ yêu không thể ngủ chung với nữ nhân?
Nữ hài Tiểu Mỹ thờ phì phò nói:
- Nói cho ngươi biết, yêu quái cũng có đồng tính đó…
- Thôi đi…ngươi là một kẻ lẳng lơ, nam nhân còn chưa đủ cho ngươi làm hay sao mà còn muốn theo ta tranh giành nữ nhân.
Lực ca hừ mũi trừng mắt nói rằng:
- Việc này không thể thương lượng, đừng quên, ta là đại ca của ngươi.
…
Lý Vân cách bọn họ cũng không xa, hơn nữa thính lực của hắn rất nhạy cảm, dĩ nhiên có thể nghe rõ ràng mấy tên Tiểu Yêu này tính toán những gì. Hắn ngầm cười khổ, đầu năm nay yêu quái cũng ngu ngốc. Có mình ở đây. Bọn họ sao có thể làm hại được Nhâm Hiểu Nguyệt.
- Một đám phế vật không biết sống chết…!
Lý Vân thấp giọng cảm khái một câu. Chưa dứt lời, đã không thấy bóng dáng hắn tại vị trí cũ. Trong khoảnh khắc thời gian, hắn đã cách bóng lưng Nhâm Hiểu Nguyệt không xa dưới bóng đèn đường công viên.
- Ai đang nói đó?
Lực ca gãi đầu.
- Không có ai a…!
Thuận miệng trả lời với hắn một câu, liền bắt đầu cuộc thảo luận tiếp về vấn đề sở hữu Nhâm Hiểu Nguyệt. Thảo luận một lúc lâu sau, vẫn không có kết quả. Lực ca oán hận nói:
- Các ngươi sao lại có thể như vậy, ta cũng không ăn thịt, chỉ hảo hảo mà làm một lần, làm xong cũng không mất đi miếng thịt nào, vì sao không đồng ý?
- Ngưng…!
Tiểu Mỹ tức giận nói:
- Người nào mà không biết a, máu tươi của xử nữ so với thịt trên người càng thơm ngon hơn, càng có thể tăng yêu lực, ngươi cho là tất cả mọi người đều là kẻ ngu sao.
- Đúng thế …!
Lũ yêu cùng kêu hét ầm lên, chỉ ngón tay vào mũi Lực ca mắng:
- Ngươi thật âm hiểm a, cho chúng ta đều là đầu đất…
Lực ca lúng túng nói:
- Ta cũng không phải muốn nuốt một mình, kỳ thực chỉ là nói vui với mọi người thôi, chúng ta cùng tiến lên, ngược lại chính là chết cũng phải ăn thịt, không bằng mọi người cùng nhau xông lên, thay nhau hiếp nàng.
- Ân, đề nghị hay…!
Hắn vừa nói ra như vậy, những yêu quái đồng môn khác cũng bắt đầu gật đầu phụ họa. Mấy tên nam Tiểu yêu thậm chí có chút gấp gáp.
- Mọi người, cẩn thận một chút …!
Tiểu Mỹ đột nhiên hạ giọng nói rằng:
- Các ngươi lại vênh váo đắc ý, đừng quên, chùa Bạch Mã cũng không phải là dễ bắt nạt. Có người nói trong ngành chính phủ cũng có cơ cấu chuyên phụ trách giám sát Yêu tộc… Nhớ kĩ, chúng ta làm yêu quái phải hạ thấp mình.
- Đúng vậy, phải hạ thấp mình …!
Lực ca nói:
- Mấy ngày hôm trước ta trong lúc ăn dê chết đã đụng phải một đồng loại đang hấp hối, nghe nói là hắn trốn từ trong chùa Bạch Mã ra. Hắn kì thực chỉ ăn một con chó được nuôi dưỡng, kết quả bị hòa thượng bắt giữ. Mang tới chùa Bạch Mã bị nghiêm hình tra tấn, mỗi ngày đều bị lợi kiếm xuyên tâm. Thảm nhất là mấy chục tên hòa thượng vây xung quanh hắn niệm kinh, hắn chính là do không thể chịu được tiếng niệm phật kia nên mới liều mạng trốn thoát, kết quả vừa mới chạy ra có vài ngày liền chết…
- Chết như thế nào?
Tiểu Mỹ tò mò hỏi.
- Đương nhiên là bị tiếng tụng kinh của hòa thượng bức chết rồi…!
Lực ca nói tiếp:
- Hắn phải miễn cưỡng lắm mới trốn ra được, thế nhưng trước khi ra được, cũng đã chỉ còn lại có nửa cái mạng. Hắn vẫn còn hung ác lắm …
Một tên Tiểu Yêu hàm răng run lên:
- Chúng ta hay là đừng ăn thịt người… Người ta chỉ mất một con chó mà đã bị hành hạ như vậy, chúng ta nếu là thật sự ăn thịt người…
- Ngưng…!
Tiểu Mỹ hèn mọn nói:
- Không có tiền đồ, chẳng qua chỉ là ăn thịt người mà thôi, mà ngươi đã bị hù dọa. Chỉ cần chúng ta làm thần không biết quỷ không hay thì lo sợ cái gì.
Lũ yêu cùng nhau gật đầu, nghĩ rằng lời nói của Tiểu Mỹ rất có đạo lý.
…
Tuyết, càng rơi xuống càng lớn. Lạnh thấu xương, gió lạnh khiến thân thể Nhâm Hiểu Nguyệt run rẩy. Lúc này, xung quanh hầu như không có ai. Dưới đèn đường u ám, chỉ có bóng tuyết trắng.
Tiểu Mỹ cùng Lực ca tựa hồ có chút không nhịn được, bọn họ quyết định đem Nhâm Hiểu Nguyệt đánh ngất xỉu trước, sau đó làm bộ dường như không biết việc đó rồi dắt nàng về nhà.
- Đã đói bụng rồi, thật muốn ăn a…!
Một cái Tiểu Yêu không kiên nhẫn hé miệng, lộ ra hàm răng sắc bén, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm nhẹ trên môi.
- Bịch…!
Một tiếng, Lực ca tại ót của Tiểu Yêu kia đập một cái, thấp giọng cả giận nói:
- Ngươi gấp cái gì mà gấp a, nóng ruột sẽ ăn nữ nhân không ngon.
- Ta đã đói bụng!
Tiểu Yêu ủy khuất mà nói.
Nhâm Hiểu Nguyệt lông mi đen run nhẹ, bởi vì ba phút trước nàng đã nghe được nhóm người kia nói những gì…Lúc này, nàng đã ý thức tình cảnh hiện tại của chính mình.
Thế nhưng nhìn xung quanh đây, chỉ có mình nàng là con gái yếu ớt cũng không làm ra được cái gì. Nguyên nhân vì sợ hãi, toàn thân nàng hoàn toàn vô lực. Nàng đã nghĩ sẽ đứng lên và chạy trốn. Thế nhưng hai chân không biết là do bị lạnh cóng hay là do bị hù dọa, đúng là không có cách nào để đứng dậy.
Tiểu Mỹ trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo, chậm rãi hướng về phía Nhâm Hiểu Nguyệt bước tới. Đêm yên tĩnh, chính là thời cơ ra tay tốt nhất, nàng đã không còn kiên nhẫn chờ tiếp.
- Này…!
Đúng lúc này, Lý Vân rốt cục không nhịn được mà đi tới. Hắn hướng nhóm tiểu yêu cười chào hỏi:
- Một đám tiểu hài tử xấu xa, hơn nửa đêm còn không về nhà đi, còn ở nơi này làm cái gì?
Nhâm Hiểu Nguyệt trong lòng đối với Lý Vân tuy rằng vẫn có chút tức giận. Thế nhưng lúc này hắn xuất hiện, không thể nghi ngờ là cây cỏ cứu mạng. Mãnh liệt một chút, trong nội tâm nàng sinh ra một chút dũng khí, hai chân vẫn cứng đơ nhưng người thì đứng thẳng lên. Bước nhanh tới bên cạnh chỗ Lý Vân, xuất phát từ một loại bản năng, nàng ôm lấy một bên cánh tay của Lý Vân, thân thể như trước có chút lạnh run. Đoán chừng là do lạnh và nỗi sợ hãi.
- Tiểu tử, ở đây không có chuyện của ngươi đâu, mau rời khỏi đây đi…!
Tiểu Mỹ có chút chán ghét liếc mắt nhìn Lý Vân, trong lòng tức giận, mắt thấy chuyện tốt sắp thành công thì lại gặp thêm một tên Trình Giảo Kim, thật sự là đáng giận mà.
Tranh chấp đến cuối cùng, nữ hài đeo khuyên mũi phất tay nói rằng:
- Dừng, người còn chưa tới tay? Chúng ta chưa gì đã gây nội chiến. Nghe ta, mọi người trước hãy yên lặng một chút, chờ chúng ta bắt được, chúng ta sẽ bàn bạc cách chia sau.
Lũ yêu ngay lập tức tỉnh hồn lại, ngớ người cả nửa ngày mới lúng túng nói:
- Đúng thế, bây giờ thảo luận vấn đề này hãy còn quá sớm.
- Khục khục…!
Đột nhiên, một Tiểu Yêu có chút đẹp trai khóe miệng nổi lên mập mờ, vừa cười vừa nói:
- Ta không ăn thịt…
Lời này vừa nói ra, lũ yêu nhất thời bật cười. Có kẻ ăn ít đi một miếng thì chính mình lại được nhiều hơn một miếng. Đây là một đạo lý rất đơn giản. Mọi người đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng đạo đức tốt của yêu quái vừa nói.
Nữ hài đeo khuyên mũi nói rằng:
- Lực ca, ta sớm cũng biết tính ngươi… một con yêu quái Trượng nghĩa, ngày hôm nay đã thấy tận mắt, quả thật…Bội phục, bội phục.
Lũ yêu nghe thế cũng đều mở lời khen hay.
Kẻ được gọi là yêu quái Lực ca cười hắc hắc, nói rằng:
- Mọi người đừng vội, hãy nghe ta nói một câu. Ta không ăn thịt, nhưng ta có một điều kiện, ta muốn ngủ với nàng ta.
- Cô bé đó vừa nhìn cũng đã biết là hoàn bích chi thân, dựa vào cái gì mà ngươi muốn một mình hưởng thụ a, tính thêm ta nữa.
Nữ hài đeo khuyên mũi nhất thời hiểu được tính toán nhỏ nhặt của Lực ca.
Lực ca nhất thời cũng không nghe, trừng to mắt lên nói rằng:
- Tiểu Mỹ, ngươi không có lầm a? Ngươi là nữ yêu a.
- Ai quy định nữ yêu không thể ngủ chung với nữ nhân?
Nữ hài Tiểu Mỹ thờ phì phò nói:
- Nói cho ngươi biết, yêu quái cũng có đồng tính đó…
- Thôi đi…ngươi là một kẻ lẳng lơ, nam nhân còn chưa đủ cho ngươi làm hay sao mà còn muốn theo ta tranh giành nữ nhân.
Lực ca hừ mũi trừng mắt nói rằng:
- Việc này không thể thương lượng, đừng quên, ta là đại ca của ngươi.
…
Lý Vân cách bọn họ cũng không xa, hơn nữa thính lực của hắn rất nhạy cảm, dĩ nhiên có thể nghe rõ ràng mấy tên Tiểu Yêu này tính toán những gì. Hắn ngầm cười khổ, đầu năm nay yêu quái cũng ngu ngốc. Có mình ở đây. Bọn họ sao có thể làm hại được Nhâm Hiểu Nguyệt.
- Một đám phế vật không biết sống chết…!
Lý Vân thấp giọng cảm khái một câu. Chưa dứt lời, đã không thấy bóng dáng hắn tại vị trí cũ. Trong khoảnh khắc thời gian, hắn đã cách bóng lưng Nhâm Hiểu Nguyệt không xa dưới bóng đèn đường công viên.
- Ai đang nói đó?
Lực ca gãi đầu.
- Không có ai a…!
Thuận miệng trả lời với hắn một câu, liền bắt đầu cuộc thảo luận tiếp về vấn đề sở hữu Nhâm Hiểu Nguyệt. Thảo luận một lúc lâu sau, vẫn không có kết quả. Lực ca oán hận nói:
- Các ngươi sao lại có thể như vậy, ta cũng không ăn thịt, chỉ hảo hảo mà làm một lần, làm xong cũng không mất đi miếng thịt nào, vì sao không đồng ý?
- Ngưng…!
Tiểu Mỹ tức giận nói:
- Người nào mà không biết a, máu tươi của xử nữ so với thịt trên người càng thơm ngon hơn, càng có thể tăng yêu lực, ngươi cho là tất cả mọi người đều là kẻ ngu sao.
- Đúng thế …!
Lũ yêu cùng kêu hét ầm lên, chỉ ngón tay vào mũi Lực ca mắng:
- Ngươi thật âm hiểm a, cho chúng ta đều là đầu đất…
Lực ca lúng túng nói:
- Ta cũng không phải muốn nuốt một mình, kỳ thực chỉ là nói vui với mọi người thôi, chúng ta cùng tiến lên, ngược lại chính là chết cũng phải ăn thịt, không bằng mọi người cùng nhau xông lên, thay nhau hiếp nàng.
- Ân, đề nghị hay…!
Hắn vừa nói ra như vậy, những yêu quái đồng môn khác cũng bắt đầu gật đầu phụ họa. Mấy tên nam Tiểu yêu thậm chí có chút gấp gáp.
- Mọi người, cẩn thận một chút …!
Tiểu Mỹ đột nhiên hạ giọng nói rằng:
- Các ngươi lại vênh váo đắc ý, đừng quên, chùa Bạch Mã cũng không phải là dễ bắt nạt. Có người nói trong ngành chính phủ cũng có cơ cấu chuyên phụ trách giám sát Yêu tộc… Nhớ kĩ, chúng ta làm yêu quái phải hạ thấp mình.
- Đúng vậy, phải hạ thấp mình …!
Lực ca nói:
- Mấy ngày hôm trước ta trong lúc ăn dê chết đã đụng phải một đồng loại đang hấp hối, nghe nói là hắn trốn từ trong chùa Bạch Mã ra. Hắn kì thực chỉ ăn một con chó được nuôi dưỡng, kết quả bị hòa thượng bắt giữ. Mang tới chùa Bạch Mã bị nghiêm hình tra tấn, mỗi ngày đều bị lợi kiếm xuyên tâm. Thảm nhất là mấy chục tên hòa thượng vây xung quanh hắn niệm kinh, hắn chính là do không thể chịu được tiếng niệm phật kia nên mới liều mạng trốn thoát, kết quả vừa mới chạy ra có vài ngày liền chết…
- Chết như thế nào?
Tiểu Mỹ tò mò hỏi.
- Đương nhiên là bị tiếng tụng kinh của hòa thượng bức chết rồi…!
Lực ca nói tiếp:
- Hắn phải miễn cưỡng lắm mới trốn ra được, thế nhưng trước khi ra được, cũng đã chỉ còn lại có nửa cái mạng. Hắn vẫn còn hung ác lắm …
Một tên Tiểu Yêu hàm răng run lên:
- Chúng ta hay là đừng ăn thịt người… Người ta chỉ mất một con chó mà đã bị hành hạ như vậy, chúng ta nếu là thật sự ăn thịt người…
- Ngưng…!
Tiểu Mỹ hèn mọn nói:
- Không có tiền đồ, chẳng qua chỉ là ăn thịt người mà thôi, mà ngươi đã bị hù dọa. Chỉ cần chúng ta làm thần không biết quỷ không hay thì lo sợ cái gì.
Lũ yêu cùng nhau gật đầu, nghĩ rằng lời nói của Tiểu Mỹ rất có đạo lý.
…
Tuyết, càng rơi xuống càng lớn. Lạnh thấu xương, gió lạnh khiến thân thể Nhâm Hiểu Nguyệt run rẩy. Lúc này, xung quanh hầu như không có ai. Dưới đèn đường u ám, chỉ có bóng tuyết trắng.
Tiểu Mỹ cùng Lực ca tựa hồ có chút không nhịn được, bọn họ quyết định đem Nhâm Hiểu Nguyệt đánh ngất xỉu trước, sau đó làm bộ dường như không biết việc đó rồi dắt nàng về nhà.
- Đã đói bụng rồi, thật muốn ăn a…!
Một cái Tiểu Yêu không kiên nhẫn hé miệng, lộ ra hàm răng sắc bén, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm nhẹ trên môi.
- Bịch…!
Một tiếng, Lực ca tại ót của Tiểu Yêu kia đập một cái, thấp giọng cả giận nói:
- Ngươi gấp cái gì mà gấp a, nóng ruột sẽ ăn nữ nhân không ngon.
- Ta đã đói bụng!
Tiểu Yêu ủy khuất mà nói.
Nhâm Hiểu Nguyệt lông mi đen run nhẹ, bởi vì ba phút trước nàng đã nghe được nhóm người kia nói những gì…Lúc này, nàng đã ý thức tình cảnh hiện tại của chính mình.
Thế nhưng nhìn xung quanh đây, chỉ có mình nàng là con gái yếu ớt cũng không làm ra được cái gì. Nguyên nhân vì sợ hãi, toàn thân nàng hoàn toàn vô lực. Nàng đã nghĩ sẽ đứng lên và chạy trốn. Thế nhưng hai chân không biết là do bị lạnh cóng hay là do bị hù dọa, đúng là không có cách nào để đứng dậy.
Tiểu Mỹ trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo, chậm rãi hướng về phía Nhâm Hiểu Nguyệt bước tới. Đêm yên tĩnh, chính là thời cơ ra tay tốt nhất, nàng đã không còn kiên nhẫn chờ tiếp.
- Này…!
Đúng lúc này, Lý Vân rốt cục không nhịn được mà đi tới. Hắn hướng nhóm tiểu yêu cười chào hỏi:
- Một đám tiểu hài tử xấu xa, hơn nửa đêm còn không về nhà đi, còn ở nơi này làm cái gì?
Nhâm Hiểu Nguyệt trong lòng đối với Lý Vân tuy rằng vẫn có chút tức giận. Thế nhưng lúc này hắn xuất hiện, không thể nghi ngờ là cây cỏ cứu mạng. Mãnh liệt một chút, trong nội tâm nàng sinh ra một chút dũng khí, hai chân vẫn cứng đơ nhưng người thì đứng thẳng lên. Bước nhanh tới bên cạnh chỗ Lý Vân, xuất phát từ một loại bản năng, nàng ôm lấy một bên cánh tay của Lý Vân, thân thể như trước có chút lạnh run. Đoán chừng là do lạnh và nỗi sợ hãi.
- Tiểu tử, ở đây không có chuyện của ngươi đâu, mau rời khỏi đây đi…!
Tiểu Mỹ có chút chán ghét liếc mắt nhìn Lý Vân, trong lòng tức giận, mắt thấy chuyện tốt sắp thành công thì lại gặp thêm một tên Trình Giảo Kim, thật sự là đáng giận mà.
/126
|