Vũ Hồn dung hợp của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rốt cục cũng thành công, hai người thử thi triển Vũ Hồn kỹ liền tạo ra một kỹ năng cực kỳ cường đại. Kỹ năng này bọn hắn đặt tên là...
Vòng đấu loại của kỳ sát hạch tân sinh cuối cùng cũng bắt đầu. Càng tiến gần đến đích, đối thủ của bọn họ càng mạnh, bọn họ cuối cùng có thể đạt được mục đích của mình không?
Các bạn tiếp tục xem sẽ rõ
- Hai tên chết tiệt, còn không nhanh đi lấy Thiết Y, còn ở đó nắm tay yêu đương nữa???
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông giật mình, vội vàng buông tay ra rồi chạy như bay về ký túc xá. Lúc này cả hai đều cực kỳ kích động tim đập thình thịch muốn vỡ ra, đương nhiên không phải vì một câu tâm sự yêu đương như Chu Y nói mà vì sự biến dị kỳ lạ khi cả hai dung hợp vũ hồn.
Cả hai về đến ký túc xá, lẳng lặng nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ kích động. Phải thế thôi, tình huống vừa rồi quá kỳ lạ, mấy tháng nay hắn vừa tu luyện vừa không ngừng trao dồi tri thức, vậy mà hắn hoàn toàn không biết chuyện ban nãy là gì, kể cả một người uyên bác như Vương Đông cũng vậy. Như thế chứng tỏ, nó đã vượt khỏi phạm trù tri thức thông thường.
Hoắc Vũ Hạo không nhịn được liền lên tiếng:
- Xem ra đêm qua chúng ta ngủ say như chết cũng không phải vô ích.
- Xì…
Vương Đông trừng mắt nhìn hắn, nhưng không hề phản đối đưa hai tay thon dài mềm mại của mình lên:
- Thử lần lại lần nữa.
Hoắc Vũ Hạo cũng muốn chứng thực mọi chuyện, hắn đưa hai tay lên nắm lấy tay Vương Đông.
Bốn tay vừa chạm vào nhau, Hồn Lực lập tức di chuyển. Hồn Lực của hai người không hề giống nhau, Huyền Thiên Công của Hoắc Vũ hạo thiên về bình hòa (bình lặng, ôn hòa) tự nhiên, Hồn Lực của Vương Đông lại sắc bén bá đạo đầy sự cao quý.
Nếu Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo là một thiếu niên trung hậu hiền hòa thì Vương Đông lại như một cô gái quý tộc cao quý.
Hai Hồn Lực với khí chất hoàn toàn trái ngược lại có thể dung hợp một cách hoàn mỹ, lặng lẽ lưu chuyển giữa hai người tựa như cả hai vốn là cùng một nguồn.
Hoắc Vũ Hạo vẫn rất bình tĩnh, dù sao Huyền Thiên Công của hắn vốn vô cùng ôn hòa phẳng lặng, nhưng Vương Đông lại khác, tâm trạng hắn vô cùng khiếp sợ. Hắn biết Hồn Lực của bản thân vô cùng bá đạo cường hãn, nên lúc này chuyện hai loại Hồn Lực có thể dung hợp một chỗ đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Sau một hồi dung hợp Hồn Lực, nó đã có thể thoải mái luân chuyển giữa hai cơ thể, hai người đều cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, tốc độ tu luyện tăng lên rõ rệt. Cả hai lúc này đều cảm nhận được đây chỉ là sự bắt đầu, sau này Hồn Lực hoàn toàn dung nhập với nhau đâu phải chỉ mang lại mỗi lợi ích ấy.
- Được rồi, chúng ta chạy bộ đã, để tối tiếp tục nghiên cứu tiếp.
Hoắc Vũ Hạo chủ động buông tay, mặc Thiết Y vào người.
Vương Đông vừa nghe đến hai chữ tối nay lập tức ngẩn người, khóe miệng khẽ run rẩy. Đêm qua không hiểu vì sao hai người lại ôm nhau ngủ khiến hắn phát sinh một cảm giác kì lạ, ngẩn ngơ nhìn Hoắc Vũ Hạo một lúc rồi mang Thiết Y theo sau.
Sau ba tháng mang Thiết Y chạy bộ, mọi người đã quá quen thuộc. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng chạy đến khi chuông tan học vang lên, Tiêu Tiêu đến nơi gọi to cả hai mới dừng lại, lúc này mới nghe Tiêu Tiêu nói Chu lão sư đã về từ lâu.
Toàn thân Hoắc Vũ Hạo đầy mồ hôi, ngượi lại, Vương Đông vì tu vi khá cao lại cố ý dùng Hồn Lực khống chế nên không hề có chút mồ hôi.
- Sao vậy, Chu lão sư nói gì à?
Hoắc Vũ Hạo vừa thở hổn hển vừa hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nhún vai:
- Cũng không có gì, chỉ nói mọi người cố gắng nâng cao khí thế, sau đó phân tích tình huống của đối phương. Xem ra lần thi đấu vòng tròn chỉ là một liều thuốc thử, học viện Sử Lai Khắc của chúng ta chưa bao giờ thiếu thiên tài…
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Tiêu, Vương Đông ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì vậy, Hồn Sư đại thiên tài mang Vũ Hồn song sinh lại có thể mất tự tin như thế sao?
Tiêu Tiêu bĩu môi:
- Tự tin mình không thiếu, nhưng những người có thiên phú tốt hơn chúng ta có rất nhiều. Chu lão sư vừa nói qua, trong năm nhóm toàn thắng tại lượt đấu vòng tròn, có ba nhóm xuất hiện Hồn Tôn ba Hồn Hoàn, bạn tự tin nổi không?
- Hồn Tôn?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông kinh ngạc thốt lên.
Tiêu Tiêu cười khổ:
- Chính xác là vậy, nếu không mình cũng không lo lắng đến mức này.
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Chu lão sư phân tích ra sao?
Tiêu Tiêu nói:
- Khi Chu lão sư nói về ba nhóm đấy cũng không hề dễ chịu, có vẻ cũng vừa biết được tin tức không lâu. Các lớp ấy chưa bao giờ để lộ thông tin về các đệ tử Hồn Tôn của mình, bọn hắn cũng giống bạn, đều được chiêu sinh đặc biệt.
Nghe Tiêu Tiêu nói đến đoạn này, Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi khẽ cười:
- Nhìn đi, cùng là học viên được chiêu sinh đặc biệt, tự so sánh người ta với mình đi…
Khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo khẽ cứng lại:
- Nói nhiều cũng vô ích, mấu chốt là chúng ta phải tìm được cách khắc chế đối phương.
Tiêu Tiêu nói:
- Cách gì bây giờ, phải cố gắng hết sức rồi sau đó nghe theo ý trời thôi. Ba tên kia đều là trưởng nhóm cả, hai bạn nghĩ xem, ở độ tuổi mười hai tuổi có thể đột phá cảnh giới, có được Hồn Hoàn thứ ba, Vũ Hồn phải mạnh mẽ đến mức nào chứ? Bọn họ chắc chắn đã được gia tộc toàn lực giúp đỡ, Hồn Hoàn của học cũng đều đạt đến cực hạn. Cho dù không biến thái được như Hồn Hoàn ngàn năm của Vương Đông nhưng cũng không kém quá nhiều. Mình thấy Chu lão sư cũng không quá xem trọng chúng ta, đạt được hạng bốn đã là rất tốt rồi.
Vương Đông hừ nhẹ:
- Ba Hồn Hoàn thì sao? Hồn Tôn thì không thể thắng à? Chúng ta cũng có ưu thế của riêng mình mà, chưa kể đến Vũ Hồn song sinh của bạn, mình cũng chưa dùng toàn lực để chiến đấu. Hơn nữa Vũ Hồn bản thể của Hoắc Vũ Hạo cũng không kém chút nào, ba chúng ta liên thủ còn sợ ai?
Tiêu Tiêu nói:
- Bạn nghĩ mình không muốn đạt hạng nhất sao? Ba nhóm đứng đầu mới được thưởng, hạng bốn thì chỉ có húp gió thôi. Nhưng thực lực tổng hợp của chúng ta lại không bằng họ, hai người ngẫm lại đi. Một người là Hồn Tôn thì đồng đội ít nhất cũng là Đại Hồn Sư như chúng ta rồi. Cho dù chúng ta có ưu thế của bản thân nhưng trừ khi lớp trưởng kịp đột phá lên cấp hai mươi, có thêm một Hồn Kỹ thuộc tính tinh thần, lúc đó chúng ta mới có hi vọng.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Tiêu Tiêu rồi lại nhìn Vương Đông, nói:
- Hai người đừng vội, thực lực từng người chúng ta có thể không bằng đối phương nhưng tuyệt đối không được mất đi niềm tin. Tiêu Tiêu nhớ lại đi, lần trước khi đối đầu với hai tỷ muội Lam Tố Tố, đối phó với kỹ năng dung hợp Vũ Hồn khó khăn ra sao? Nhưng thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta, kỹ năng dung hợp Vũ Hồn của hai ngươi uy lực không kém Hồn Kỹ cấp bậc Hồn Tôn nhưng chúng ta vẫn có thể chống đỡ. Nhóm khác có ưu thế của họ, chúng ta cũng có ưu thế của riêng mình, thực lực ẩn dấu sau Linh Mâu của ta vẫn chưa có ai biết. Lần sát hạch này chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất: Quán quân!
Niềm tin của Tiêu Tiêu đã được Hoắc Vũ Hạo kéo lại, cô bé xoa xoa mặt nói:
- Dù sao cũng phải liều thôi, chúng ta cùng cố gắng nào!
Hoắc Vũ Hạo đưa tay phải ra, Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng đưa tay đặt lên tay Hoắc Vũ Hạo.
- Ngôi quán quân là của chúng ta!
Hoắc Vũ Hạo nói tiếp:
- Tiêu Tiêu à, cá nướng của bạn chắc phải chờ thêm vài ngày rồi, trận tiếp của chúng ta vô cùng quan trọng. Trong những ngày này chúng ta phải tập trung tinh thần củng cố và tăng cường tu vi bản thân, có như thế khả năng chiến thắng của chúng ta mới có thể tăng lên.
Tiêu Tiêu cười hì hì:
- Nợ thì phải có lãi, lớp trưởng thì phải rộng lượng, vậy sau này mình ăn cá nướng của bạn sẽ không phải trả tiền nhé.
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả:
- Không thành vấn đề, cá nướng của mình luôn sẵn sàng phục vụ bạn.
Tiêu Tiêu nói:
- Chu lão sư nói ngày mai khi chuông vào học reng lập tức tập hợp tại khu sát hạch. Chúng ta thật sự có vận khí, Chu lão sư đã nói những đội giành thành tích toàn thắng ở vòng trước sẽ được đặc cách không phải gặp nhau. Chỉ cần chúng ta phát huy khả năng của mình, tiến vào mười sáu hạng đầu chắc chắn không thành vấn đề, muốn tiến sâu hơn thì phải xem nhiều yếu tố nữa.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ít nhất cũng có một tin tức tốt rồi, giờ người mình toàn mồ hôi, về tắm trước đã, sau đó cùng đi ăn cơm.
Tiêu Tiêu lên tiếng:
- Mình ăn trước đây không chờ hai người đâu, mai gặp lại!
Nói xong cô bé vẫy tay chào Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rồi xoay người tiến về phía nhà ăn.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày nhìn Vương Đông:
- Xem ra chúng ta muốn giành được thành tích cao tại kì sát hạch này cũng không phải dễ. Trước tiên về ký túc xá tắm rửa thay quần áo đã, ăn cơm xong chúng ta sẽ nghiên cứu một chút về vấn đề dung hợp Vũ Hồn.
-Ừm.
Vương Đông gật đầu, khuôn mặt lại lộ vẻ ngẩn ngơ không hiểu đang suy nghĩ đi đâu. Lúc trở về ký túc xá hắn lại ngồi một mình trên giường chờ Hoắc Vũ Hạo tắm rửa.
Ầm một tiếng, cửa đóng. Vương Đông quay đầu nhìn về cửa phòng, ánh mắt toát lên vẻ phức tạp.
Vì lúc sáng đi trễ nên hắn vẫn chưa tính toán chuyện Hoắc Vũ Hạo ngủ chung giường với mình vậy mà bây giờ hắn lại thản nhiên như không có gì xảy ra, chỉ có bản thân cảm thấy kỳ lạ.
- Ta… ta lại ngủ chung với hắn một đêm, lại còn hoàn thành Vũ Hồn dung hợp, hơn nữa không phải dung hợp bình thường.
Vương Đông không lý giải được tâm tình bản thân lúc này, tim ngực đập loạn, tâm thần rối loạn không biết phải làm gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo đã trở lại. Hắn vào phòng mang theo không khí mát mẻ cùng hương thơm xà phòng, Vương Đông ngẩng đầu lên, vừa lúc trọng thấy đôi mắt sáng ngời của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nhận ra tâm tình Vương Đông đang có biến hóa, hắn vẫy tay:
- Chúng ta nhanh đi ăn thôi, khi trở về còn có thể nghiên cứu về dung hợp Vũ Hồn, có lẽ thành tích của chúng ta cũng phụ thuộc vào kỹ năng này.
Tâm tình hắn lúc này toàn bộ đặt vào kỳ sát hạch.
Vương Đông như tìm được mục tiêu của mình, tâm thần bớt hoang mang:
- Được rồi.
Chuyện không muốn cũng đã xảy ra, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tập trung cho kì sát hạch đã rồi nói sau. Sau khi nghe Tiêu Tiêu nói về các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh, ý chí chiến đấu của Vương Đông đã được kích phát.
Hắn tin tưởng bản thân không hề kém các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh khác, chỉ vì lúc trước quá lười biếng không chủ động tu luyện nên trình độ không được cao mà thôi. Cấp bậc cao hơn cũng không phải là tất cả, chỉ cần đánh bại được bọn hắn liền có thể chứng minh bản thân vô cùng ưu tú.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vương Đông không còn lo lắng gì nữa, cùng Hoắc Vũ Hạo đến nhà ăn ăn uống no nê một lần, vì cả hai đi khá trễ nên nhà ăn gần như không còn ai.
Sau khi trở về ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo treo thẻ không tiếp khách bên ngoài cửa, sau đó khóa cửa phòng để tránh lúc tu luyện bị quấy rầy. Thẻ này phòng nào cũng có, chỉ cần treo lên cho dù là lão sư nếu không có chuyện quan trọng cũng sẽ không gõ cửa để các học viên tu luyện bên trong.
Nhưng hành động vô cùng bình thường này của Hoắc Vũ Hạo lại khiến Vương Đông hơi xấu hổ. Hắn nhân lúc Hoắc Vũ Hạo xoay người đi lắc mạnh đầu điều chỉnh lại bản thân, khi Hoắc Vũ Hạo trở lại thần sắc hắn đã trở nên bình thường.
-Chúng ta bắt đầu thế nào?
Vương Đông hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chúng ta cứ thử tu luyện một lúc đã, như vậy sẽ giúp Hồn Lực giữa hai người dung hợp tốt hơn. Sau đó chúng ta sẽ thông qua Hồn Lực sau khi dung hợp tạo thành Hồn Kỹ, đến tối chúng ta sẽ ra ngoài thử nghiệm kỹ năng dung hợp Vũ Hồn.
Vương Đông bĩu môi:
- Hợp lý quá nhỉ.
Hoắc Vũ Hạo cười cười:
- Đừng quên mình chính là lớp trưởng, sắp xếp hợp lý mọi chuyện là sở trường của mình, bắt đầu thôi!
Vừa nói hắn đã muốn ngồi lên giường Vương Đông.
- Muốn… muốn gì?
Vương Đông giật mình đẩy hắn ra.
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên:
- Tất nhiên là tu luyện, không khoanh chân ngồi xuống cùng nhau thì sao tu luyện được?
Vương Đông đứng lên chỉ về giường Hoắc Vũ Hạo:
- Chúng ta sang giường kia tu luyện.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, sau đó giận dỗi lầm bầm:
- Không sợ bẩn mông thì cứ sang, mình không ngại.
Vương Đông thấy sắc mặt Hoắc Vũ Hạo có chút khó coi. Quả thật Hoắc Vũ Hạo có chút mất hứng, cả hai xem như làm bằng hữu khá lâu mà tên Vương Đông lại còn tính toán giường mình và hắn, thật là keo kiệt.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Tiêu Tiêu rồi lại nhìn Vương Đông, nói:
- Hai người đừng vội, thực lực từng người chúng ta có thể không bằng đối phương nhưng tuyệt đối không được mất đi niềm tin. Tiêu Tiêu nhớ lại đi, lần trước khi đối đầu với hai tỷ muội Lam Tố Tố, đối phó với kỹ năng dung hợp Vũ Hồn khó khăn ra sao? Nhưng thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta, kỹ năng dung hợp Vũ Hồn của hai ngươi uy lực không kém Hồn Kỹ cấp bậc Hồn Tôn nhưng chúng ta vẫn có thể chống đỡ. Nhóm khác có ưu thế của họ, chúng ta cũng có ưu thế của riêng mình, thực lực ẩn dấu sau Linh Mâu của ta vẫn chưa có ai biết. Lần sát hạch này chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất: Quán quân!
Niềm tin của Tiêu Tiêu đã được Hoắc Vũ Hạo kéo lại, cô bé xoa xoa mặt nói:
- Dù sao cũng phải liều thôi, chúng ta cùng cố gắng nào!
Hoắc Vũ Hạo đưa tay phải ra, Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng đưa tay đặt lên tay Hoắc Vũ Hạo.
- Ngôi quán quân là của chúng ta!
Hoắc Vũ Hạo nói tiếp:
- Tiêu Tiêu à, cá nướng của bạn chắc phải chờ thêm vài ngày rồi, trận tiếp của chúng ta vô cùng quan trọng. Trong những ngày này chúng ta phải tập trung tinh thần củng cố và tăng cường tu vi bản thân, có như thế khả năng chiến thắng của chúng ta mới có thể tăng lên.
Tiêu Tiêu cười hì hì:
- Nợ thì phải có lãi, lớp trưởng thì phải rộng lượng, vậy sau này mình ăn cá nướng của bạn sẽ không phải trả tiền nhé.
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả:
- Không thành vấn đề, cá nướng của mình luôn sẵn sàng phục vụ bạn.
Tiêu Tiêu nói:
- Chu lão sư nói ngày mai khi chuông vào học reng lập tức tập hợp tại khu sát hạch. Chúng ta thật sự có vận khí, Chu lão sư đã nói những đội giành thành tích toàn thắng ở vòng trước sẽ được đặc cách không phải gặp nhau. Chỉ cần chúng ta phát huy khả năng của mình, tiến vào mười sáu hạng đầu chắc chắn không thành vấn đề, muốn tiến sâu hơn thì phải xem nhiều yếu tố nữa.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ít nhất cũng có một tin tức tốt rồi, giờ người mình toàn mồ hôi, về tắm trước đã, sau đó cùng đi ăn cơm.
Tiêu Tiêu lên tiếng:
- Mình ăn trước đây không chờ hai người đâu, mai gặp lại!
Nói xong cô bé vẫy tay chào Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rồi xoay người tiến về phía nhà ăn.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày nhìn Vương Đông:
- Xem ra chúng ta muốn giành được thành tích cao tại kì sát hạch này cũng không phải dễ. Trước tiên về ký túc xá tắm rửa thay quần áo đã, ăn cơm xong chúng ta sẽ nghiên cứu một chút về vấn đề dung hợp Vũ Hồn.
-Ừm.
Vương Đông gật đầu, khuôn mặt lại lộ vẻ ngẩn ngơ không hiểu đang suy nghĩ đi đâu. Lúc trở về ký túc xá hắn lại ngồi một mình trên giường chờ Hoắc Vũ Hạo tắm rửa.
Ầm một tiếng, cửa đóng. Vương Đông quay đầu nhìn về cửa phòng, ánh mắt toát lên vẻ phức tạp.
Vì lúc sáng đi trễ nên hắn vẫn chưa tính toán chuyện Hoắc Vũ Hạo ngủ chung giường với mình vậy mà bây giờ hắn lại thản nhiên như không có gì xảy ra, chỉ có bản thân cảm thấy kỳ lạ.
- Ta… ta lại ngủ chung với hắn một đêm, lại còn hoàn thành Vũ Hồn dung hợp, hơn nữa không phải dung hợp bình thường.
Vương Đông không lý giải được tâm tình bản thân lúc này, tim ngực đập loạn, tâm thần rối loạn không biết phải làm gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo đã trở lại. Hắn vào phòng mang theo không khí mát mẻ cùng hương thơm xà phòng, Vương Đông ngẩng đầu lên, vừa lúc trọng thấy đôi mắt sáng ngời của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nhận ra tâm tình Vương Đông đang có biến hóa, hắn vẫy tay:
- Chúng ta nhanh đi ăn thôi, khi trở về còn có thể nghiên cứu về dung hợp Vũ Hồn, có lẽ thành tích của chúng ta cũng phụ thuộc vào kỹ năng này.
Tâm tình hắn lúc này toàn bộ đặt vào kỳ sát hạch.
Vương Đông như tìm được mục tiêu của mình, tâm thần bớt hoang mang:
- Được rồi.
Chuyện không muốn cũng đã xảy ra, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tập trung cho kì sát hạch đã rồi nói sau. Sau khi nghe Tiêu Tiêu nói về các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh, ý chí chiến đấu của Vương Đông đã được kích phát.
Hắn tin tưởng bản thân không hề kém các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh khác, chỉ vì lúc trước quá lười biếng không chủ động tu luyện nên trình độ không được cao mà thôi. Cấp bậc cao hơn cũng không phải là tất cả, chỉ cần đánh bại được bọn hắn liền có thể chứng minh bản thân vô cùng ưu tú.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vương Đông không còn lo lắng gì nữa, cùng Hoắc Vũ Hạo đến nhà ăn ăn uống no nê một lần, vì cả hai đi khá trễ nên nhà ăn gần như không còn ai.
Sau khi trở về ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo treo thẻ không tiếp khách bên ngoài cửa, sau đó khóa cửa phòng để tránh lúc tu luyện bị quấy rầy. Thẻ này phòng nào cũng có, chỉ cần treo lên cho dù là lão sư nếu không có chuyện quan trọng cũng sẽ không gõ cửa để các học viên tu luyện bên trong.
Nhưng hành động vô cùng bình thường này của Hoắc Vũ Hạo lại khiến Vương Đông hơi xấu hổ. Hắn nhân lúc Hoắc Vũ Hạo xoay người đi lắc mạnh đầu điều chỉnh lại bản thân, khi Hoắc Vũ Hạo trở lại thần sắc hắn đã trở nên bình thường.
-Chúng ta bắt đầu thế nào?
Vương Đông hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chúng ta cứ thử tu luyện một lúc đã, như vậy sẽ giúp Hồn Lực giữa hai người dung hợp tốt hơn. Sau đó chúng ta sẽ thông qua Hồn Lực sau khi dung hợp tạo thành Hồn Kỹ, đến tối chúng ta sẽ ra ngoài thử nghiệm kỹ năng dung hợp Vũ Hồn.
Vương Đông bĩu môi:
- Hợp lý quá nhỉ.
Hoắc Vũ Hạo cười cười:
- Đừng quên mình chính là lớp trưởng, sắp xếp hợp lý mọi chuyện là sở trường của mình, bắt đầu thôi!
Vừa nói hắn đã muốn ngồi lên giường Vương Đông.
- Muốn… muốn gì?
Vương Đông giật mình đẩy hắn ra.
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên:
- Tất nhiên là tu luyện, không khoanh chân ngồi xuống cùng nhau thì sao tu luyện được?
Vương Đông đứng lên chỉ về giường Hoắc Vũ Hạo:
- Chúng ta sang giường kia tu luyện.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, sau đó giận dỗi lầm bầm:
- Không sợ bẩn mông thì cứ sang, mình không ngại.
Vương Đông thấy sắc mặt Hoắc Vũ Hạo có chút khó coi. Quả thật Hoắc Vũ Hạo có chút mất hứng, cả hai xem như làm bằng hữu khá lâu mà tên Vương Đông lại còn tính toán giường mình và hắn, thật là keo kiệt.
Nhưng Vương Đông vẫn không lay chuyển, hai người ngồi xuống giường của Hoắc Vũ Hạo. Lúc này Vương Đông lập tức khó chịu, chỗ ngồi vô cùng cứng rắn hoàn toàn tương phản với chiếc giường da đệm thoái mái của hắn nhưng lúc này hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Tối hôm qua hai người đã ngủ chung tại giường của mình, hôm nay không thể để tên Hoắc Vũ Hạo này tiếp tục chiếm tiện nghi.
Hoắc Vũ Hạo cũng không giận lâu, một lúc sau đã trở lại như thường, trong lòng thầm nghĩ: "Thôi không sao, mỗi người đều có thói quen của riêng mình, mình cũng phải tôn trọng hắn một chút."
Vừa nghĩ đến đây một chút tức giận còn lại của hắn với Vương Đông cũng đã hoàn toàn biến mất.
Vương Đông liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, thấy hắn cũng đang nhìn mình, trong lòng lại bối rối áy náy, vội vàng đưa hai tay lên:
- Bắt đầu thôi, cứ theo lời ngươi nói, tu luyện đến chiều xem hiệu quả thế nào.
Hoắc Vũ Hạo cũng đưa hai tay nắm lấy tay Vương Đông, Hồn Lực của hai người lập tức tiếp xúc rồi dung hợp. Luồng Hồn Lực kia vận chuyển một vòng quanh rồi hoàn toàn dung hợp với nhau, sau đó bắt đầu lưu chuyển quanh cơ thể hai người… lúc này hai người xem như có hai loại Hồn Lực khác nhau cùng xuất hiện trong cơ thể.
Lúc sáng hai người tuy đã phát hiện có điểm kỳ lạ nhưng vẫn chưa kiểm tra cẩn thận, lúc này tĩnh tâm tu luyện liền có cảm thụ.
Khi hai người kết hợp tu luyện, tốc độ Hồn Lực tăng lên cực nhanh, có thể nói lúc này tốc độ tu luyện của cả hai đã gấp đôi Hồn Sư bình thường.
Nói cách khác, nếu một mình Hoắc Vũ Hạo tu luyện trong một giờ, Hồn Lực gia tăng được một, Vương Đông một mình tu luyện trong một giờ Hồn Lực tăng được hai thì khi hai người cùng tu luyện, hai Hồn Lực dung hợp một chỗ tốc độ tu luyện lập tức gia tăng, sau một giờ Hồn Lực của cả hai sẽ là ba.
Như thế tốc độ tu luyện của Hoắc Vũ Hạo xem như tăng gấp đôi, Vương Đông cũng gần được gấp đôi. Lúc này bởi vì tu vi Vương Đông cao hơn Hoắc Vũ Hạo khá nhiều nên Hoắc Vũ Hạo được ưu đãi nhiều hơn, sau này khi tu vi hai người xấp xỉ nhau thì ưu đãi sẽ giảm xuống.
( Dịch Giả: Mọi người phân đừng nhầm lẫn giữa số lượng Hồn Lực và tốc độ tu luyện nhé, ở trên ví dụ các con số một, hai, ba là về số lượng hồn lực chứ không phải tốc độ tu luyện. HVH vì tu vi thấp nên được hưởng từ 1 lên 3 gấp 3 lần, Vương Đông từ 2 lên 3, sau này cả hai cao lên 7 và 8 thì lợi ích nhận được sẽ không chênh lệch quá nhiều, một được +8 và một được +7.
Còn về tốc độ tu luyện? hồn lực từ 7 lên 15 và 8 lên 15 thì đúng như tác giả nói, gần gấp đôi người thường… )
Tốc độ tu luyện tăng gấp đôi! Một Hồn Sư tu luyện nhanh gấp đôi người khác quả thực vô cùng kinh người. Kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo là đạt hai mươi cấp trước khi tiến vào năm hai nhưng với tốc độ này chỉ sợ chưa đến bốn tháng hắn sẽ vượt qua cấp hai mươi. Mà với tốc độ tu luyện này, đến cuối năm Vương Đông cũng có thể đột phá ba mươi cấp.
Ba canh giờ trôi qua, sắc trời tối dần, hai người cũng ngừng tu luyện thu hồi Hồn Lực, hai nguồn Hồn Lực đang dung hợp nhất thời tách ra rồi trở về cơ thể mỗi người. Cả hai đều cảm giác được tu vi tăng tiến rất nhiều so với những lúc tu luyện bình thường.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vô cùng ăn ý, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy sự kinh ngạc và vui mừng của đối phương. Không cần biết việc dung hợp Vũ Hồn kì lạ của hai người vì sao lại hình thành nhưng đây là một việc vô cùng tốt, đặc biệt là đối với Hoắc Vũ Hạo tại thời điểm này. Lúc này Hồn Lực của hắn gia tăng nhiều hơn Vương Đông rất nhiều, có thể nói là ăn lời lớn.
Lúc hai người lại kiểm tra biên độ tăng trưởng của Hồn Kỹ lại phát hiện thêm một điểm huyền bí của dung hợp Vũ Hồn,
Kỹ năng của hai người thông qua dung hợp Vũ Hồn bắt đầu tăng trưởng, uy lực của biên độ tăng trưởng lại vô cùng lớn, không thể tính một cộng một là hai. Nếu hai người cùng phát động kỹ năng uy lực lập tức tăng hơn gấp đôi, độ tiêu hao Hồn Lực lại giảm xuống còn một nửa. Nói cách khác khi hai người dung hợp Hồn Lực và sử dụng Hồn Kỹ, lượng tiêu hao lập tức giảm đi, Hồn Lực sau khi dung hợp của hai người có thể xem là một loại Hồn Lực mới cực kì cao cấp.
Trạng thái của hai người không phải là dung hợp Vũ Hồn mà phải gọi chính xác là dung hợp Hồn Lực. Lúc này lại có một việc khiến Vương Đông ngạc nhiên, tuy tu vi hăn cao hơn Hoắc Vũ Hạo nhưng sau khi tiến hành dung hợp Hồn Lực hắn lại không thể chiếm thế chủ động.
Khi tay hai người tiếp xúc, Hồn Lực bắt đầu dung hợp thì Hoắc Vũ Hạo lập tức chiếm lấy vị trí chủ động. Chỉ cần thân thể hai người còn tiếp xúc, nếu hắn muốn lập tức có thể vận dụng Hồn Lực vừa được dung hợp để xuất ra Hồn Kỹ, bất kể Vương Đông muốn phối hợp hay không. Nhưng ngược lại nếu Vương Đông muốn thúc dục Hồn Lực sau khi dung hợp để xuất ra Hồn Kỹ bắt buộc phải được Hoắc Vũ Hạo phối hợp.
- Bất công, thật là bất công mà!
Vương Đông vô cùng tức giận nói.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ đáp:
- Ta cũng không biết tại sao mà, nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi muốn ta sẽ luôn phối hợp.
Tuy hắn nói không biết nhưng trong lòng đã mơ hồ đoán ra, việc này chắc chắn có liên quan đến Thiên Mộng Băng Tằm. Nếu không tu vi hắn kém Vương Đông rất nhiều sao có thể chiếm vị trí chủ động.
- Vương Đông, đừng tức giận nữa, Hồn Lực sau khi được dung hợp cũng cần có tên chứ, hay là lấy tên của ngươi nhé!
Vương Đông buộc miệng cười:
- Gọi là Vương Đông Lực sao? Khó nghe chết đi được, hay là ghép tên của hai chúng ta đi, gọi là Hạo Đông Lực.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Có vẻ dễ nghe hơn một ít.
Vương Đông đứng dậy xoa mông:
- Giường của ngươi cứng quá, tối nay tu luyện sang chỗ của ta đi. Hạo Đông Lựcbgì chứ, rõ ràng là người ăn lời lớn, cơm chiều nay ngươi phải trả.
Nói xong hai tay hắn gối lên cổ rồi bước ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dáng ra vẻ của Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo khẽ cười. Tên này mặc dù bề ngoài bướng bỉnh kiêu ngạo nhưng tính tình rất được.
- Mời thì mời, dù sao tiền của ta đều từ bán cá mà có, hết tiền thì ăn chực ngươi.
Vừa nói hắn vừa đuổi theo.
Sau khi Hạo Đông Lực xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều cảm giác được quan hệ giữa hai người đã phát sinh biến hóa. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo lúc này Vương Đông không còn là bằng hữu hay bạn học mà đã trở thành huynh đệ, hắn tin Vương Đông cũng nghĩ vậy. Còn trong lòng Vương Đông? Có trời mới biết…
Lúc ăn cơm chiều Hoắc Vũ Hạo cũng có một chút nghi ngờ về lý giải của Thiên Mộng Băng Tằm. Theo lời Thiên Mộng Băng Tằm, chỉ cần thân thể hắn có thể chịu đực được thì căn nguyên lực hắn nhận được càng nhiều, phẩm chất Hồn Hoàn cũng sẽ tăng lên, Hồn Kỹ cũng sẽ ngày càng mạnh mẽ.
Nhưng sao khi hắn liên thủ với Vương Đông cùng kích phát Hạo Đông Lực, uy lực các Hồn Kỹ của hắn được tăng lên rất nhiều, đến mức độ ấy cơ thể hắn vẫn chịu được mà, cớ sao Thiên Mộng Băng Tằm lại không thăng cấp Hồn Kỹ?
- Đồ ngốc!
Trong khi hắn đang nghi ngờ thì giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm lại vang lên trong đầu.
- Thiên Mộng ca ca đã tỉnh rồi à?
Hoắc Vũ Hạo vui mừng hỏi.
Thiên Mộng Băng Tằm hừ một tiếng:
- Tất nhiên là tỉnh, nhìn ta thích ngủ lắm sao?
Hoắc Vũ Hạo oán thầm, ca ca ngươi ngủ trăm vạn năm rồi mà dám bảo không thích ngủ.
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
- Chuyện ngươi lo lắng quả thật rất đơn giản, ta không đề cao Hồn Hoàn của ngươi ngang bằng cực hạn thân thể bởi không muốn biến ngươi thành một quả bóng căng phồng hết mức. Có một loại cá gọi là cá nóc, trên người nó có rất nhiều gai, mỗi khi bị tấn công nó đều phồng to người lên đưa toàn bộ gai ra ngoài khiến kẻ thủ không thể tấn công nó. Có thể nói khi gặp nguy hiểm nó có thể tự phồng to cơ thể đến cực hạn.
- Trong lúc đó những mũi kim trong người nó quả thật vô cùng nguy hiểm nhưng nếu có một vật nhọn đâm vào thì sao? Tình huống gì sẽ xảy ra? Ngươi cũng giống như thế, nếu ta đưa Hồn Hoàn của ngươi tăng ngang bằng cực hạn thân thể, một khi gặp đối thủ quá mạnh hoặc chuyện ngoài ý muốn ngươi sẽ trở thành một quả bóng hơi có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Ta nói đề cao Hồn Hoàn theo khả năng của cơ thể có nghĩa là đề cao tùy theo khả năng chịu đựng của ngươi và không gây hại gì cơ thể. Lúc ngươi và Vương Đông dung hợp Hồn Lực, phần Hồn Lực mới này đã giúp các ngươi cải thiện cơ thể mình, ta cũng đã giúp hai nguồn Hồn Lực dung hợp hoàn mỹ mười phần, xem như là ưu đãi ta tặng hai người.
- Có thể nói sau khi trong thời gian Hồn Lực cả hai dung hợp, thân thể cả hai vì chịu đựng hai nguồn Hồn Lực mà trở nên mạnh mẽ rất nhiều, uy lực của Hồn Kỹ cũng tăng mạnh, đây chính là chỗ tốt cùa dung hợp Hồn Lực. Các ngươi cùng các Hồn Sư dung hợp Vũ Hồn khác nhau cũng ở chỗ này, chỉ cần hai ngươi liên tục kết hợp tu luyện, thể chất cả hai sẽ ngày càng tăng cường, đến một lúc nào đó thân thể cả hai sẽ đứng đầu loài người, tốc độ tu luyện cũng trở nên nhanh nhất.
- Tất nhiên quá trình này đòi hỏi một thời gian rất dài, nếu sau này các ngươi có thể chân chính kết hợp với nhau hiệu quả còn tốt hơn.
Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ:
- Chân chính kết hợp là sao? ( DG: mình biết nè, hý hý )
Thiên Mộng Băng Tằm ngẩn ra một lúc:
- Chuyện của loài người ta cũng không biết quá rõ, hai người cứ tiếp tục đi, chỉ cần liên tục dung hợp Vũ Hồn chỗ tốt sẽ không ít đâu, sau này các ngươi sẽ tự hiểu.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên im lặng.
- Này này, ăn cơm thì phải chú ý chứ, cơm chui vào mũi rồi kìa!
Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo đang ngây người liền lấy tay huơ qua lại trước mặt hắn.
- Hả…
Hoắc Vũ Hạo giật mình đưa tay sờ mũi, thấy Vương Đông mỉm cười xấu xa.
- Đang nghĩ gì mà như người mất hồn thế?
Lúc này Vương Đông phát hiện bộ dáng Hoắc Vũ Hạo khi đang ngơ ngác nhìn rất vui.
Hoắc Vũ Hạo trả lời:
- Tất nhiên là suy nghĩ về Hạo Đông Lực rồi, ta đang suy nghĩ tại sao hai chúng ta lại có thể dung hợp Hồn Lực, nếu xem lại lịch sử đại lục thì chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là độ dung hợp Hồn Kỹ giữa hai chúng ta cực kỳ cao.
Ánh mắt Vương Đông sáng lên:
- Đúng thế, nói rất có đạo lý, nếu không tại sao lại xuất hiện dung hợp Hồn Lực. Ngươi ăn nhanh đi, chúng ta ra ngoài thử một tí xem có thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ hay không. Nhưng mà… ngươi có biết làm cách nào để thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ hay không?
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên:
- Hả, ta cứ tưởng chỉ cần muốn là có thể thi triển ngay chứ?
Hai người mở to mắc nhìn nhau rồi cùng cười khổ. Quả thực lúc trong lúc ở lớp cũng đã nghe giảng qua về Vũ Hồn dung hợp kỹ nhưng các lão sư cũng chỉ nói một cách đơn giản, không hề giảng giải cách thi triển. Dù sao những người có thể sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ rất khó gặp.
Vương Đông nói:
- Thôi cứ để đấy, tối nay chúng ta sẽ thử. Nếu không được thì ngày mai cùng tìm Chu Y lão sư hỏi một ít.
- Ừm.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, trong lòng lại không ngừng gọi Thiên Mộng Băng Tằm. Dù sau lão ca này cũng đã sống trăm vạn năm chắc chắn sẽ có chỉ dẫn chính xác.
- Tên ngốc này, chuyện đơn giản vậy mà cũng phải hỏi sao? Hôm qua thế nào thì hôm nay cứ làm thế ấy, bực mình quá.
Thiên Mộng Băng Tằm giống như vừa chợp mắt lại bị hắn gọi dậy, than thở một chút lại tiếp tục im lặng.
Tối hôm qua? Làm thế nào? Hoắc Vũ Hạo sững người một lúc lập tức hiểu ra, ôm nhau!
Cơm đã ăn xong, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hưng phấn ra khỏi học viện. Hôm nay Hắc Vũ Hạo không bán cá nướng nên vừa ra khỏi cổng đã phải chịu ánh mắt oán hận của mọi người, hắn phải liên tục giải thích bản thân cần phải tu luyện và nghiên cứu để vượt qua sát hạch mới vượt qua được đám đông.
- Chúng ta tăng tốc thôi!
Vương Đông khẽ quát lên, đầu ngón chân khẽ chạm xuống đất rồi như một mũi tên phóng vút đi.
Nếu là ba tháng trước chỉ sợ Hoắc Vũ Hạo còn không kịp nhìn thấy bóng lưng của hắn nhưng sau khi khổ luyện thành quả thu được không nhỏ. Hai chân Hoắc Vũ Hạo phát lực, tốc độ lập tức tăng lên. Mặc dù không nhẹ nhàng như Vương Đông nhưng tốc độ cũng không chậm, mỗi một lần chân chạm đất đều để lại một dấu chân in sâu, thân hình nhanh chóng đuổi theo Vương Đông.
Hôn Lực lưu chuyển quanh thân thể không ngừng bổ sung thể lực.
Không khí tươi mát ập vào mặt, lúc này hắn cảm giác như bản thân đang lướt gió, không bị Thiết Y trói buộc thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, tốc độ của hắn đề thăng đến cực độ.
Tốc độ của Vương Đông vẫn nhanh hơn Hoắc Vũ Hạo khá nhiều, khi khoảng cách giữa hai người gần ba trăm thước hắn liền di chuyện chậm lại chờ Hoắc Vũ Hạo đuổi theo.
-Chà chà, một Chiến Hồn sư hệ Khống Chế, không am hiểu về chiến đấu trực diện lại có thể có tốc độ này, ngươi cũng không quá kém.
Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo đang đến gần lập tức lên mặt.
Hoắc Vũ Hạo cười ha ha:
- Cũng khá xa rồi, chúng ta vào rừng thôi.
- Ừm.
Vương Đông gật đầu, cả hai quan sát xung quanh, xác định không có ai xung quanh lập tức thoát khỏi đường lớn tiến vào rừng, đi sâu vào vài trăm thước mới dừng lại.
- Đến đây được rồi, giờ phải làm sao?
Vương Đông hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chúng ta cứ dùng Hạo Đông Lực khôi phục lại Hồn Lực đã.
Vừa nói vừa đưa hai tay về phía Vương Đông.
Vương Đông nâng tay nắm lấy hai tay hắn, lúc này động tác của cả hai đã vô cùng quen thuộc. Hạo Đông Lực bắt đầu khôi phục thể lực và Hồn Lực cho cả hai, biên độ tăng trưởng Hồn Lực cũng tăng lên một chút nhưng không nhiều bằng khi tu luyện lúc trước.
- Hiệu quả không tồi, đủ rồi!
Một lát sau Vương Đông đã khôi phục đầy đủ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu rồi dang hai tay ra:
- Đến đây nào!
Vương Đông giật mình, theo bản năng hay tay che lấy ngực, cảnh giác hỏi:
- Muốn gì?
Hoắc Vũ Hạo vô cùng tự nhiên:
- Ôm chứ làm gì! (DG: đến đây thì chẳng biết HVH nó ngu thật hay nó khôn lỏi nữa )
- Ngươi…
Sắc mặt Vương Đông tái mét, hắn hét lớn:
- Thật không ngờ Hoắc Vũ Hạo ngươi lại là người như vậy, ngươi có tin ta đánh ngươi không ăn cơm nổi luôn không?
Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười:
- Tên ngốc này, ngươi nghĩ gì vậy? Ngươi không nhớ lúc đầu chúng ta làm gì mới xuất hiện tình huống dung hợp Vũ Hồn sao? Lúc này Hồn Lực cả hai đã dung hợp rồi, nếu muốn dung hợp Vũ Hồn thì cứ làm giống hôm qua là được!
Lúc này Vương Đông mới hiểu ra, khuôn mặt từ tái mét chuyển sang đỏ bừng. Lúc này mặc dù sắc trời đã khá tối nhưng với Linh Mâu của mình cho dù là trời tối đen Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt Vương Đông.
- Ngươi không nói rõ ràng lại bảo ta ôm ngươi, cố tình khiến ta khó chịu phải không?
Lúc này Vương Đông lại giả vờ giận dữ để che dấu xấu hổ.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ trả lời:
- Ai biết ngươi lại có tư tưởng biến thái như thế, con trai với nhau ta có thể làm gì ngươi? Nhanh nào, làm sớm xong sớm có thể có thêm thời giant u luyện.
Vương Đông do dự một chút:
- Nơi hoang dã này hoang vắng như thế, có khi nào chúng ta lại giống đêm qua mà ngủ quên luôn không?
Hoắc Vũ Hạo có chút bó tay:
- Không đâu, tình huống hôm nay khác hẳn hôm qua mà. Mà sao ngươi cứ lề mề như con gái thế, không ôm thì để ta!
Vừa nói xong hắn lập tức bước tới ôm cổ Vương Đông.
(DG: Đấy nói rồi mà , biết trước mà, HVH nó giả ngu chứ nó có ngu đâu , giả ngu nên được ôm gái mà ko sợ gì đấy , ai bảo nó ngu nữa đi
M2: biết rồi, khổ lắm nói mãi, quát điếc cả tai )
Thân thể Vương Đông cứng đờ, lúc bị Hoắc Vũ Hạo ôm lấy đầu óc trở nên trống rỗng. Vì lúc trước Hoắc Vũ Hạo dốc toàn lực để chạy nên lúc này trên người hắn vẫn còn ít hồ môi, một mùi con trai đập vào.
Thân thể Vương Đông vô cùng mềm mại, cảm giác ôm lấy vô cùng thoải mái nhưng lúc này Hoắc Vũ Hạo lại không hề muốn hưởng thụ. Lúc ôm lấy Vương Đông hắn cũng bắt đầu vận chuyển Hồn Lực mở ra Vũ Hồn Linh Mâu, Vương Đông sau một lúc sững sờ cũng đã bắt đầu bình tĩnh.
Hai thân thể tiếp xúc thân mật, Hồn Lực cả hai nhanh chóng chuyển hóa thành Hạo Đông chi lực, đôi mắt Hoắc Vũ Hạo sáng ngời, ánh sáng vàng cũng lóe ra.
Lúc này Vương Đông cũng vội vàng thúc dục Vũ Hồn.
Trong phút chốc hai người đều có một cảm giác kỳ lạ, lúc ôm nhau rồi phóng xuất Vũ Hồn vô cùng khác lúc hai người tu luyện phụ trợ nhau thúc dục Hạo Đông Lực rồi tự xuất ra Vũ Hồn.
Lúc hai cánh màu lam của Vương Đông vung lên, tinh thần cả hai đều có chút hốt hoảng.
Vòng đấu loại của kỳ sát hạch tân sinh cuối cùng cũng bắt đầu. Càng tiến gần đến đích, đối thủ của bọn họ càng mạnh, bọn họ cuối cùng có thể đạt được mục đích của mình không?
Các bạn tiếp tục xem sẽ rõ
- Hai tên chết tiệt, còn không nhanh đi lấy Thiết Y, còn ở đó nắm tay yêu đương nữa???
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông giật mình, vội vàng buông tay ra rồi chạy như bay về ký túc xá. Lúc này cả hai đều cực kỳ kích động tim đập thình thịch muốn vỡ ra, đương nhiên không phải vì một câu tâm sự yêu đương như Chu Y nói mà vì sự biến dị kỳ lạ khi cả hai dung hợp vũ hồn.
Cả hai về đến ký túc xá, lẳng lặng nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ kích động. Phải thế thôi, tình huống vừa rồi quá kỳ lạ, mấy tháng nay hắn vừa tu luyện vừa không ngừng trao dồi tri thức, vậy mà hắn hoàn toàn không biết chuyện ban nãy là gì, kể cả một người uyên bác như Vương Đông cũng vậy. Như thế chứng tỏ, nó đã vượt khỏi phạm trù tri thức thông thường.
Hoắc Vũ Hạo không nhịn được liền lên tiếng:
- Xem ra đêm qua chúng ta ngủ say như chết cũng không phải vô ích.
- Xì…
Vương Đông trừng mắt nhìn hắn, nhưng không hề phản đối đưa hai tay thon dài mềm mại của mình lên:
- Thử lần lại lần nữa.
Hoắc Vũ Hạo cũng muốn chứng thực mọi chuyện, hắn đưa hai tay lên nắm lấy tay Vương Đông.
Bốn tay vừa chạm vào nhau, Hồn Lực lập tức di chuyển. Hồn Lực của hai người không hề giống nhau, Huyền Thiên Công của Hoắc Vũ hạo thiên về bình hòa (bình lặng, ôn hòa) tự nhiên, Hồn Lực của Vương Đông lại sắc bén bá đạo đầy sự cao quý.
Nếu Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo là một thiếu niên trung hậu hiền hòa thì Vương Đông lại như một cô gái quý tộc cao quý.
Hai Hồn Lực với khí chất hoàn toàn trái ngược lại có thể dung hợp một cách hoàn mỹ, lặng lẽ lưu chuyển giữa hai người tựa như cả hai vốn là cùng một nguồn.
Hoắc Vũ Hạo vẫn rất bình tĩnh, dù sao Huyền Thiên Công của hắn vốn vô cùng ôn hòa phẳng lặng, nhưng Vương Đông lại khác, tâm trạng hắn vô cùng khiếp sợ. Hắn biết Hồn Lực của bản thân vô cùng bá đạo cường hãn, nên lúc này chuyện hai loại Hồn Lực có thể dung hợp một chỗ đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Sau một hồi dung hợp Hồn Lực, nó đã có thể thoải mái luân chuyển giữa hai cơ thể, hai người đều cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, tốc độ tu luyện tăng lên rõ rệt. Cả hai lúc này đều cảm nhận được đây chỉ là sự bắt đầu, sau này Hồn Lực hoàn toàn dung nhập với nhau đâu phải chỉ mang lại mỗi lợi ích ấy.
- Được rồi, chúng ta chạy bộ đã, để tối tiếp tục nghiên cứu tiếp.
Hoắc Vũ Hạo chủ động buông tay, mặc Thiết Y vào người.
Vương Đông vừa nghe đến hai chữ tối nay lập tức ngẩn người, khóe miệng khẽ run rẩy. Đêm qua không hiểu vì sao hai người lại ôm nhau ngủ khiến hắn phát sinh một cảm giác kì lạ, ngẩn ngơ nhìn Hoắc Vũ Hạo một lúc rồi mang Thiết Y theo sau.
Sau ba tháng mang Thiết Y chạy bộ, mọi người đã quá quen thuộc. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng chạy đến khi chuông tan học vang lên, Tiêu Tiêu đến nơi gọi to cả hai mới dừng lại, lúc này mới nghe Tiêu Tiêu nói Chu lão sư đã về từ lâu.
Toàn thân Hoắc Vũ Hạo đầy mồ hôi, ngượi lại, Vương Đông vì tu vi khá cao lại cố ý dùng Hồn Lực khống chế nên không hề có chút mồ hôi.
- Sao vậy, Chu lão sư nói gì à?
Hoắc Vũ Hạo vừa thở hổn hển vừa hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nhún vai:
- Cũng không có gì, chỉ nói mọi người cố gắng nâng cao khí thế, sau đó phân tích tình huống của đối phương. Xem ra lần thi đấu vòng tròn chỉ là một liều thuốc thử, học viện Sử Lai Khắc của chúng ta chưa bao giờ thiếu thiên tài…
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Tiêu, Vương Đông ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì vậy, Hồn Sư đại thiên tài mang Vũ Hồn song sinh lại có thể mất tự tin như thế sao?
Tiêu Tiêu bĩu môi:
- Tự tin mình không thiếu, nhưng những người có thiên phú tốt hơn chúng ta có rất nhiều. Chu lão sư vừa nói qua, trong năm nhóm toàn thắng tại lượt đấu vòng tròn, có ba nhóm xuất hiện Hồn Tôn ba Hồn Hoàn, bạn tự tin nổi không?
- Hồn Tôn?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông kinh ngạc thốt lên.
Tiêu Tiêu cười khổ:
- Chính xác là vậy, nếu không mình cũng không lo lắng đến mức này.
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Chu lão sư phân tích ra sao?
Tiêu Tiêu nói:
- Khi Chu lão sư nói về ba nhóm đấy cũng không hề dễ chịu, có vẻ cũng vừa biết được tin tức không lâu. Các lớp ấy chưa bao giờ để lộ thông tin về các đệ tử Hồn Tôn của mình, bọn hắn cũng giống bạn, đều được chiêu sinh đặc biệt.
Nghe Tiêu Tiêu nói đến đoạn này, Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi khẽ cười:
- Nhìn đi, cùng là học viên được chiêu sinh đặc biệt, tự so sánh người ta với mình đi…
Khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo khẽ cứng lại:
- Nói nhiều cũng vô ích, mấu chốt là chúng ta phải tìm được cách khắc chế đối phương.
Tiêu Tiêu nói:
- Cách gì bây giờ, phải cố gắng hết sức rồi sau đó nghe theo ý trời thôi. Ba tên kia đều là trưởng nhóm cả, hai bạn nghĩ xem, ở độ tuổi mười hai tuổi có thể đột phá cảnh giới, có được Hồn Hoàn thứ ba, Vũ Hồn phải mạnh mẽ đến mức nào chứ? Bọn họ chắc chắn đã được gia tộc toàn lực giúp đỡ, Hồn Hoàn của học cũng đều đạt đến cực hạn. Cho dù không biến thái được như Hồn Hoàn ngàn năm của Vương Đông nhưng cũng không kém quá nhiều. Mình thấy Chu lão sư cũng không quá xem trọng chúng ta, đạt được hạng bốn đã là rất tốt rồi.
Vương Đông hừ nhẹ:
- Ba Hồn Hoàn thì sao? Hồn Tôn thì không thể thắng à? Chúng ta cũng có ưu thế của riêng mình mà, chưa kể đến Vũ Hồn song sinh của bạn, mình cũng chưa dùng toàn lực để chiến đấu. Hơn nữa Vũ Hồn bản thể của Hoắc Vũ Hạo cũng không kém chút nào, ba chúng ta liên thủ còn sợ ai?
Tiêu Tiêu nói:
- Bạn nghĩ mình không muốn đạt hạng nhất sao? Ba nhóm đứng đầu mới được thưởng, hạng bốn thì chỉ có húp gió thôi. Nhưng thực lực tổng hợp của chúng ta lại không bằng họ, hai người ngẫm lại đi. Một người là Hồn Tôn thì đồng đội ít nhất cũng là Đại Hồn Sư như chúng ta rồi. Cho dù chúng ta có ưu thế của bản thân nhưng trừ khi lớp trưởng kịp đột phá lên cấp hai mươi, có thêm một Hồn Kỹ thuộc tính tinh thần, lúc đó chúng ta mới có hi vọng.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Tiêu Tiêu rồi lại nhìn Vương Đông, nói:
- Hai người đừng vội, thực lực từng người chúng ta có thể không bằng đối phương nhưng tuyệt đối không được mất đi niềm tin. Tiêu Tiêu nhớ lại đi, lần trước khi đối đầu với hai tỷ muội Lam Tố Tố, đối phó với kỹ năng dung hợp Vũ Hồn khó khăn ra sao? Nhưng thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta, kỹ năng dung hợp Vũ Hồn của hai ngươi uy lực không kém Hồn Kỹ cấp bậc Hồn Tôn nhưng chúng ta vẫn có thể chống đỡ. Nhóm khác có ưu thế của họ, chúng ta cũng có ưu thế của riêng mình, thực lực ẩn dấu sau Linh Mâu của ta vẫn chưa có ai biết. Lần sát hạch này chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất: Quán quân!
Niềm tin của Tiêu Tiêu đã được Hoắc Vũ Hạo kéo lại, cô bé xoa xoa mặt nói:
- Dù sao cũng phải liều thôi, chúng ta cùng cố gắng nào!
Hoắc Vũ Hạo đưa tay phải ra, Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng đưa tay đặt lên tay Hoắc Vũ Hạo.
- Ngôi quán quân là của chúng ta!
Hoắc Vũ Hạo nói tiếp:
- Tiêu Tiêu à, cá nướng của bạn chắc phải chờ thêm vài ngày rồi, trận tiếp của chúng ta vô cùng quan trọng. Trong những ngày này chúng ta phải tập trung tinh thần củng cố và tăng cường tu vi bản thân, có như thế khả năng chiến thắng của chúng ta mới có thể tăng lên.
Tiêu Tiêu cười hì hì:
- Nợ thì phải có lãi, lớp trưởng thì phải rộng lượng, vậy sau này mình ăn cá nướng của bạn sẽ không phải trả tiền nhé.
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả:
- Không thành vấn đề, cá nướng của mình luôn sẵn sàng phục vụ bạn.
Tiêu Tiêu nói:
- Chu lão sư nói ngày mai khi chuông vào học reng lập tức tập hợp tại khu sát hạch. Chúng ta thật sự có vận khí, Chu lão sư đã nói những đội giành thành tích toàn thắng ở vòng trước sẽ được đặc cách không phải gặp nhau. Chỉ cần chúng ta phát huy khả năng của mình, tiến vào mười sáu hạng đầu chắc chắn không thành vấn đề, muốn tiến sâu hơn thì phải xem nhiều yếu tố nữa.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ít nhất cũng có một tin tức tốt rồi, giờ người mình toàn mồ hôi, về tắm trước đã, sau đó cùng đi ăn cơm.
Tiêu Tiêu lên tiếng:
- Mình ăn trước đây không chờ hai người đâu, mai gặp lại!
Nói xong cô bé vẫy tay chào Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rồi xoay người tiến về phía nhà ăn.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày nhìn Vương Đông:
- Xem ra chúng ta muốn giành được thành tích cao tại kì sát hạch này cũng không phải dễ. Trước tiên về ký túc xá tắm rửa thay quần áo đã, ăn cơm xong chúng ta sẽ nghiên cứu một chút về vấn đề dung hợp Vũ Hồn.
-Ừm.
Vương Đông gật đầu, khuôn mặt lại lộ vẻ ngẩn ngơ không hiểu đang suy nghĩ đi đâu. Lúc trở về ký túc xá hắn lại ngồi một mình trên giường chờ Hoắc Vũ Hạo tắm rửa.
Ầm một tiếng, cửa đóng. Vương Đông quay đầu nhìn về cửa phòng, ánh mắt toát lên vẻ phức tạp.
Vì lúc sáng đi trễ nên hắn vẫn chưa tính toán chuyện Hoắc Vũ Hạo ngủ chung giường với mình vậy mà bây giờ hắn lại thản nhiên như không có gì xảy ra, chỉ có bản thân cảm thấy kỳ lạ.
- Ta… ta lại ngủ chung với hắn một đêm, lại còn hoàn thành Vũ Hồn dung hợp, hơn nữa không phải dung hợp bình thường.
Vương Đông không lý giải được tâm tình bản thân lúc này, tim ngực đập loạn, tâm thần rối loạn không biết phải làm gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo đã trở lại. Hắn vào phòng mang theo không khí mát mẻ cùng hương thơm xà phòng, Vương Đông ngẩng đầu lên, vừa lúc trọng thấy đôi mắt sáng ngời của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nhận ra tâm tình Vương Đông đang có biến hóa, hắn vẫy tay:
- Chúng ta nhanh đi ăn thôi, khi trở về còn có thể nghiên cứu về dung hợp Vũ Hồn, có lẽ thành tích của chúng ta cũng phụ thuộc vào kỹ năng này.
Tâm tình hắn lúc này toàn bộ đặt vào kỳ sát hạch.
Vương Đông như tìm được mục tiêu của mình, tâm thần bớt hoang mang:
- Được rồi.
Chuyện không muốn cũng đã xảy ra, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tập trung cho kì sát hạch đã rồi nói sau. Sau khi nghe Tiêu Tiêu nói về các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh, ý chí chiến đấu của Vương Đông đã được kích phát.
Hắn tin tưởng bản thân không hề kém các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh khác, chỉ vì lúc trước quá lười biếng không chủ động tu luyện nên trình độ không được cao mà thôi. Cấp bậc cao hơn cũng không phải là tất cả, chỉ cần đánh bại được bọn hắn liền có thể chứng minh bản thân vô cùng ưu tú.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vương Đông không còn lo lắng gì nữa, cùng Hoắc Vũ Hạo đến nhà ăn ăn uống no nê một lần, vì cả hai đi khá trễ nên nhà ăn gần như không còn ai.
Sau khi trở về ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo treo thẻ không tiếp khách bên ngoài cửa, sau đó khóa cửa phòng để tránh lúc tu luyện bị quấy rầy. Thẻ này phòng nào cũng có, chỉ cần treo lên cho dù là lão sư nếu không có chuyện quan trọng cũng sẽ không gõ cửa để các học viên tu luyện bên trong.
Nhưng hành động vô cùng bình thường này của Hoắc Vũ Hạo lại khiến Vương Đông hơi xấu hổ. Hắn nhân lúc Hoắc Vũ Hạo xoay người đi lắc mạnh đầu điều chỉnh lại bản thân, khi Hoắc Vũ Hạo trở lại thần sắc hắn đã trở nên bình thường.
-Chúng ta bắt đầu thế nào?
Vương Đông hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chúng ta cứ thử tu luyện một lúc đã, như vậy sẽ giúp Hồn Lực giữa hai người dung hợp tốt hơn. Sau đó chúng ta sẽ thông qua Hồn Lực sau khi dung hợp tạo thành Hồn Kỹ, đến tối chúng ta sẽ ra ngoài thử nghiệm kỹ năng dung hợp Vũ Hồn.
Vương Đông bĩu môi:
- Hợp lý quá nhỉ.
Hoắc Vũ Hạo cười cười:
- Đừng quên mình chính là lớp trưởng, sắp xếp hợp lý mọi chuyện là sở trường của mình, bắt đầu thôi!
Vừa nói hắn đã muốn ngồi lên giường Vương Đông.
- Muốn… muốn gì?
Vương Đông giật mình đẩy hắn ra.
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên:
- Tất nhiên là tu luyện, không khoanh chân ngồi xuống cùng nhau thì sao tu luyện được?
Vương Đông đứng lên chỉ về giường Hoắc Vũ Hạo:
- Chúng ta sang giường kia tu luyện.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, sau đó giận dỗi lầm bầm:
- Không sợ bẩn mông thì cứ sang, mình không ngại.
Vương Đông thấy sắc mặt Hoắc Vũ Hạo có chút khó coi. Quả thật Hoắc Vũ Hạo có chút mất hứng, cả hai xem như làm bằng hữu khá lâu mà tên Vương Đông lại còn tính toán giường mình và hắn, thật là keo kiệt.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Tiêu Tiêu rồi lại nhìn Vương Đông, nói:
- Hai người đừng vội, thực lực từng người chúng ta có thể không bằng đối phương nhưng tuyệt đối không được mất đi niềm tin. Tiêu Tiêu nhớ lại đi, lần trước khi đối đầu với hai tỷ muội Lam Tố Tố, đối phó với kỹ năng dung hợp Vũ Hồn khó khăn ra sao? Nhưng thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta, kỹ năng dung hợp Vũ Hồn của hai ngươi uy lực không kém Hồn Kỹ cấp bậc Hồn Tôn nhưng chúng ta vẫn có thể chống đỡ. Nhóm khác có ưu thế của họ, chúng ta cũng có ưu thế của riêng mình, thực lực ẩn dấu sau Linh Mâu của ta vẫn chưa có ai biết. Lần sát hạch này chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất: Quán quân!
Niềm tin của Tiêu Tiêu đã được Hoắc Vũ Hạo kéo lại, cô bé xoa xoa mặt nói:
- Dù sao cũng phải liều thôi, chúng ta cùng cố gắng nào!
Hoắc Vũ Hạo đưa tay phải ra, Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng đưa tay đặt lên tay Hoắc Vũ Hạo.
- Ngôi quán quân là của chúng ta!
Hoắc Vũ Hạo nói tiếp:
- Tiêu Tiêu à, cá nướng của bạn chắc phải chờ thêm vài ngày rồi, trận tiếp của chúng ta vô cùng quan trọng. Trong những ngày này chúng ta phải tập trung tinh thần củng cố và tăng cường tu vi bản thân, có như thế khả năng chiến thắng của chúng ta mới có thể tăng lên.
Tiêu Tiêu cười hì hì:
- Nợ thì phải có lãi, lớp trưởng thì phải rộng lượng, vậy sau này mình ăn cá nướng của bạn sẽ không phải trả tiền nhé.
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả:
- Không thành vấn đề, cá nướng của mình luôn sẵn sàng phục vụ bạn.
Tiêu Tiêu nói:
- Chu lão sư nói ngày mai khi chuông vào học reng lập tức tập hợp tại khu sát hạch. Chúng ta thật sự có vận khí, Chu lão sư đã nói những đội giành thành tích toàn thắng ở vòng trước sẽ được đặc cách không phải gặp nhau. Chỉ cần chúng ta phát huy khả năng của mình, tiến vào mười sáu hạng đầu chắc chắn không thành vấn đề, muốn tiến sâu hơn thì phải xem nhiều yếu tố nữa.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ít nhất cũng có một tin tức tốt rồi, giờ người mình toàn mồ hôi, về tắm trước đã, sau đó cùng đi ăn cơm.
Tiêu Tiêu lên tiếng:
- Mình ăn trước đây không chờ hai người đâu, mai gặp lại!
Nói xong cô bé vẫy tay chào Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rồi xoay người tiến về phía nhà ăn.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày nhìn Vương Đông:
- Xem ra chúng ta muốn giành được thành tích cao tại kì sát hạch này cũng không phải dễ. Trước tiên về ký túc xá tắm rửa thay quần áo đã, ăn cơm xong chúng ta sẽ nghiên cứu một chút về vấn đề dung hợp Vũ Hồn.
-Ừm.
Vương Đông gật đầu, khuôn mặt lại lộ vẻ ngẩn ngơ không hiểu đang suy nghĩ đi đâu. Lúc trở về ký túc xá hắn lại ngồi một mình trên giường chờ Hoắc Vũ Hạo tắm rửa.
Ầm một tiếng, cửa đóng. Vương Đông quay đầu nhìn về cửa phòng, ánh mắt toát lên vẻ phức tạp.
Vì lúc sáng đi trễ nên hắn vẫn chưa tính toán chuyện Hoắc Vũ Hạo ngủ chung giường với mình vậy mà bây giờ hắn lại thản nhiên như không có gì xảy ra, chỉ có bản thân cảm thấy kỳ lạ.
- Ta… ta lại ngủ chung với hắn một đêm, lại còn hoàn thành Vũ Hồn dung hợp, hơn nữa không phải dung hợp bình thường.
Vương Đông không lý giải được tâm tình bản thân lúc này, tim ngực đập loạn, tâm thần rối loạn không biết phải làm gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo đã trở lại. Hắn vào phòng mang theo không khí mát mẻ cùng hương thơm xà phòng, Vương Đông ngẩng đầu lên, vừa lúc trọng thấy đôi mắt sáng ngời của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nhận ra tâm tình Vương Đông đang có biến hóa, hắn vẫy tay:
- Chúng ta nhanh đi ăn thôi, khi trở về còn có thể nghiên cứu về dung hợp Vũ Hồn, có lẽ thành tích của chúng ta cũng phụ thuộc vào kỹ năng này.
Tâm tình hắn lúc này toàn bộ đặt vào kỳ sát hạch.
Vương Đông như tìm được mục tiêu của mình, tâm thần bớt hoang mang:
- Được rồi.
Chuyện không muốn cũng đã xảy ra, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tập trung cho kì sát hạch đã rồi nói sau. Sau khi nghe Tiêu Tiêu nói về các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh, ý chí chiến đấu của Vương Đông đã được kích phát.
Hắn tin tưởng bản thân không hề kém các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh khác, chỉ vì lúc trước quá lười biếng không chủ động tu luyện nên trình độ không được cao mà thôi. Cấp bậc cao hơn cũng không phải là tất cả, chỉ cần đánh bại được bọn hắn liền có thể chứng minh bản thân vô cùng ưu tú.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vương Đông không còn lo lắng gì nữa, cùng Hoắc Vũ Hạo đến nhà ăn ăn uống no nê một lần, vì cả hai đi khá trễ nên nhà ăn gần như không còn ai.
Sau khi trở về ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo treo thẻ không tiếp khách bên ngoài cửa, sau đó khóa cửa phòng để tránh lúc tu luyện bị quấy rầy. Thẻ này phòng nào cũng có, chỉ cần treo lên cho dù là lão sư nếu không có chuyện quan trọng cũng sẽ không gõ cửa để các học viên tu luyện bên trong.
Nhưng hành động vô cùng bình thường này của Hoắc Vũ Hạo lại khiến Vương Đông hơi xấu hổ. Hắn nhân lúc Hoắc Vũ Hạo xoay người đi lắc mạnh đầu điều chỉnh lại bản thân, khi Hoắc Vũ Hạo trở lại thần sắc hắn đã trở nên bình thường.
-Chúng ta bắt đầu thế nào?
Vương Đông hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chúng ta cứ thử tu luyện một lúc đã, như vậy sẽ giúp Hồn Lực giữa hai người dung hợp tốt hơn. Sau đó chúng ta sẽ thông qua Hồn Lực sau khi dung hợp tạo thành Hồn Kỹ, đến tối chúng ta sẽ ra ngoài thử nghiệm kỹ năng dung hợp Vũ Hồn.
Vương Đông bĩu môi:
- Hợp lý quá nhỉ.
Hoắc Vũ Hạo cười cười:
- Đừng quên mình chính là lớp trưởng, sắp xếp hợp lý mọi chuyện là sở trường của mình, bắt đầu thôi!
Vừa nói hắn đã muốn ngồi lên giường Vương Đông.
- Muốn… muốn gì?
Vương Đông giật mình đẩy hắn ra.
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên:
- Tất nhiên là tu luyện, không khoanh chân ngồi xuống cùng nhau thì sao tu luyện được?
Vương Đông đứng lên chỉ về giường Hoắc Vũ Hạo:
- Chúng ta sang giường kia tu luyện.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, sau đó giận dỗi lầm bầm:
- Không sợ bẩn mông thì cứ sang, mình không ngại.
Vương Đông thấy sắc mặt Hoắc Vũ Hạo có chút khó coi. Quả thật Hoắc Vũ Hạo có chút mất hứng, cả hai xem như làm bằng hữu khá lâu mà tên Vương Đông lại còn tính toán giường mình và hắn, thật là keo kiệt.
Nhưng Vương Đông vẫn không lay chuyển, hai người ngồi xuống giường của Hoắc Vũ Hạo. Lúc này Vương Đông lập tức khó chịu, chỗ ngồi vô cùng cứng rắn hoàn toàn tương phản với chiếc giường da đệm thoái mái của hắn nhưng lúc này hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Tối hôm qua hai người đã ngủ chung tại giường của mình, hôm nay không thể để tên Hoắc Vũ Hạo này tiếp tục chiếm tiện nghi.
Hoắc Vũ Hạo cũng không giận lâu, một lúc sau đã trở lại như thường, trong lòng thầm nghĩ: "Thôi không sao, mỗi người đều có thói quen của riêng mình, mình cũng phải tôn trọng hắn một chút."
Vừa nghĩ đến đây một chút tức giận còn lại của hắn với Vương Đông cũng đã hoàn toàn biến mất.
Vương Đông liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, thấy hắn cũng đang nhìn mình, trong lòng lại bối rối áy náy, vội vàng đưa hai tay lên:
- Bắt đầu thôi, cứ theo lời ngươi nói, tu luyện đến chiều xem hiệu quả thế nào.
Hoắc Vũ Hạo cũng đưa hai tay nắm lấy tay Vương Đông, Hồn Lực của hai người lập tức tiếp xúc rồi dung hợp. Luồng Hồn Lực kia vận chuyển một vòng quanh rồi hoàn toàn dung hợp với nhau, sau đó bắt đầu lưu chuyển quanh cơ thể hai người… lúc này hai người xem như có hai loại Hồn Lực khác nhau cùng xuất hiện trong cơ thể.
Lúc sáng hai người tuy đã phát hiện có điểm kỳ lạ nhưng vẫn chưa kiểm tra cẩn thận, lúc này tĩnh tâm tu luyện liền có cảm thụ.
Khi hai người kết hợp tu luyện, tốc độ Hồn Lực tăng lên cực nhanh, có thể nói lúc này tốc độ tu luyện của cả hai đã gấp đôi Hồn Sư bình thường.
Nói cách khác, nếu một mình Hoắc Vũ Hạo tu luyện trong một giờ, Hồn Lực gia tăng được một, Vương Đông một mình tu luyện trong một giờ Hồn Lực tăng được hai thì khi hai người cùng tu luyện, hai Hồn Lực dung hợp một chỗ tốc độ tu luyện lập tức gia tăng, sau một giờ Hồn Lực của cả hai sẽ là ba.
Như thế tốc độ tu luyện của Hoắc Vũ Hạo xem như tăng gấp đôi, Vương Đông cũng gần được gấp đôi. Lúc này bởi vì tu vi Vương Đông cao hơn Hoắc Vũ Hạo khá nhiều nên Hoắc Vũ Hạo được ưu đãi nhiều hơn, sau này khi tu vi hai người xấp xỉ nhau thì ưu đãi sẽ giảm xuống.
( Dịch Giả: Mọi người phân đừng nhầm lẫn giữa số lượng Hồn Lực và tốc độ tu luyện nhé, ở trên ví dụ các con số một, hai, ba là về số lượng hồn lực chứ không phải tốc độ tu luyện. HVH vì tu vi thấp nên được hưởng từ 1 lên 3 gấp 3 lần, Vương Đông từ 2 lên 3, sau này cả hai cao lên 7 và 8 thì lợi ích nhận được sẽ không chênh lệch quá nhiều, một được +8 và một được +7.
Còn về tốc độ tu luyện? hồn lực từ 7 lên 15 và 8 lên 15 thì đúng như tác giả nói, gần gấp đôi người thường… )
Tốc độ tu luyện tăng gấp đôi! Một Hồn Sư tu luyện nhanh gấp đôi người khác quả thực vô cùng kinh người. Kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo là đạt hai mươi cấp trước khi tiến vào năm hai nhưng với tốc độ này chỉ sợ chưa đến bốn tháng hắn sẽ vượt qua cấp hai mươi. Mà với tốc độ tu luyện này, đến cuối năm Vương Đông cũng có thể đột phá ba mươi cấp.
Ba canh giờ trôi qua, sắc trời tối dần, hai người cũng ngừng tu luyện thu hồi Hồn Lực, hai nguồn Hồn Lực đang dung hợp nhất thời tách ra rồi trở về cơ thể mỗi người. Cả hai đều cảm giác được tu vi tăng tiến rất nhiều so với những lúc tu luyện bình thường.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vô cùng ăn ý, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy sự kinh ngạc và vui mừng của đối phương. Không cần biết việc dung hợp Vũ Hồn kì lạ của hai người vì sao lại hình thành nhưng đây là một việc vô cùng tốt, đặc biệt là đối với Hoắc Vũ Hạo tại thời điểm này. Lúc này Hồn Lực của hắn gia tăng nhiều hơn Vương Đông rất nhiều, có thể nói là ăn lời lớn.
Lúc hai người lại kiểm tra biên độ tăng trưởng của Hồn Kỹ lại phát hiện thêm một điểm huyền bí của dung hợp Vũ Hồn,
Kỹ năng của hai người thông qua dung hợp Vũ Hồn bắt đầu tăng trưởng, uy lực của biên độ tăng trưởng lại vô cùng lớn, không thể tính một cộng một là hai. Nếu hai người cùng phát động kỹ năng uy lực lập tức tăng hơn gấp đôi, độ tiêu hao Hồn Lực lại giảm xuống còn một nửa. Nói cách khác khi hai người dung hợp Hồn Lực và sử dụng Hồn Kỹ, lượng tiêu hao lập tức giảm đi, Hồn Lực sau khi dung hợp của hai người có thể xem là một loại Hồn Lực mới cực kì cao cấp.
Trạng thái của hai người không phải là dung hợp Vũ Hồn mà phải gọi chính xác là dung hợp Hồn Lực. Lúc này lại có một việc khiến Vương Đông ngạc nhiên, tuy tu vi hăn cao hơn Hoắc Vũ Hạo nhưng sau khi tiến hành dung hợp Hồn Lực hắn lại không thể chiếm thế chủ động.
Khi tay hai người tiếp xúc, Hồn Lực bắt đầu dung hợp thì Hoắc Vũ Hạo lập tức chiếm lấy vị trí chủ động. Chỉ cần thân thể hai người còn tiếp xúc, nếu hắn muốn lập tức có thể vận dụng Hồn Lực vừa được dung hợp để xuất ra Hồn Kỹ, bất kể Vương Đông muốn phối hợp hay không. Nhưng ngược lại nếu Vương Đông muốn thúc dục Hồn Lực sau khi dung hợp để xuất ra Hồn Kỹ bắt buộc phải được Hoắc Vũ Hạo phối hợp.
- Bất công, thật là bất công mà!
Vương Đông vô cùng tức giận nói.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ đáp:
- Ta cũng không biết tại sao mà, nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi muốn ta sẽ luôn phối hợp.
Tuy hắn nói không biết nhưng trong lòng đã mơ hồ đoán ra, việc này chắc chắn có liên quan đến Thiên Mộng Băng Tằm. Nếu không tu vi hắn kém Vương Đông rất nhiều sao có thể chiếm vị trí chủ động.
- Vương Đông, đừng tức giận nữa, Hồn Lực sau khi được dung hợp cũng cần có tên chứ, hay là lấy tên của ngươi nhé!
Vương Đông buộc miệng cười:
- Gọi là Vương Đông Lực sao? Khó nghe chết đi được, hay là ghép tên của hai chúng ta đi, gọi là Hạo Đông Lực.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Có vẻ dễ nghe hơn một ít.
Vương Đông đứng dậy xoa mông:
- Giường của ngươi cứng quá, tối nay tu luyện sang chỗ của ta đi. Hạo Đông Lựcbgì chứ, rõ ràng là người ăn lời lớn, cơm chiều nay ngươi phải trả.
Nói xong hai tay hắn gối lên cổ rồi bước ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dáng ra vẻ của Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo khẽ cười. Tên này mặc dù bề ngoài bướng bỉnh kiêu ngạo nhưng tính tình rất được.
- Mời thì mời, dù sao tiền của ta đều từ bán cá mà có, hết tiền thì ăn chực ngươi.
Vừa nói hắn vừa đuổi theo.
Sau khi Hạo Đông Lực xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều cảm giác được quan hệ giữa hai người đã phát sinh biến hóa. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo lúc này Vương Đông không còn là bằng hữu hay bạn học mà đã trở thành huynh đệ, hắn tin Vương Đông cũng nghĩ vậy. Còn trong lòng Vương Đông? Có trời mới biết…
Lúc ăn cơm chiều Hoắc Vũ Hạo cũng có một chút nghi ngờ về lý giải của Thiên Mộng Băng Tằm. Theo lời Thiên Mộng Băng Tằm, chỉ cần thân thể hắn có thể chịu đực được thì căn nguyên lực hắn nhận được càng nhiều, phẩm chất Hồn Hoàn cũng sẽ tăng lên, Hồn Kỹ cũng sẽ ngày càng mạnh mẽ.
Nhưng sao khi hắn liên thủ với Vương Đông cùng kích phát Hạo Đông Lực, uy lực các Hồn Kỹ của hắn được tăng lên rất nhiều, đến mức độ ấy cơ thể hắn vẫn chịu được mà, cớ sao Thiên Mộng Băng Tằm lại không thăng cấp Hồn Kỹ?
- Đồ ngốc!
Trong khi hắn đang nghi ngờ thì giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm lại vang lên trong đầu.
- Thiên Mộng ca ca đã tỉnh rồi à?
Hoắc Vũ Hạo vui mừng hỏi.
Thiên Mộng Băng Tằm hừ một tiếng:
- Tất nhiên là tỉnh, nhìn ta thích ngủ lắm sao?
Hoắc Vũ Hạo oán thầm, ca ca ngươi ngủ trăm vạn năm rồi mà dám bảo không thích ngủ.
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
- Chuyện ngươi lo lắng quả thật rất đơn giản, ta không đề cao Hồn Hoàn của ngươi ngang bằng cực hạn thân thể bởi không muốn biến ngươi thành một quả bóng căng phồng hết mức. Có một loại cá gọi là cá nóc, trên người nó có rất nhiều gai, mỗi khi bị tấn công nó đều phồng to người lên đưa toàn bộ gai ra ngoài khiến kẻ thủ không thể tấn công nó. Có thể nói khi gặp nguy hiểm nó có thể tự phồng to cơ thể đến cực hạn.
- Trong lúc đó những mũi kim trong người nó quả thật vô cùng nguy hiểm nhưng nếu có một vật nhọn đâm vào thì sao? Tình huống gì sẽ xảy ra? Ngươi cũng giống như thế, nếu ta đưa Hồn Hoàn của ngươi tăng ngang bằng cực hạn thân thể, một khi gặp đối thủ quá mạnh hoặc chuyện ngoài ý muốn ngươi sẽ trở thành một quả bóng hơi có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Ta nói đề cao Hồn Hoàn theo khả năng của cơ thể có nghĩa là đề cao tùy theo khả năng chịu đựng của ngươi và không gây hại gì cơ thể. Lúc ngươi và Vương Đông dung hợp Hồn Lực, phần Hồn Lực mới này đã giúp các ngươi cải thiện cơ thể mình, ta cũng đã giúp hai nguồn Hồn Lực dung hợp hoàn mỹ mười phần, xem như là ưu đãi ta tặng hai người.
- Có thể nói sau khi trong thời gian Hồn Lực cả hai dung hợp, thân thể cả hai vì chịu đựng hai nguồn Hồn Lực mà trở nên mạnh mẽ rất nhiều, uy lực của Hồn Kỹ cũng tăng mạnh, đây chính là chỗ tốt cùa dung hợp Hồn Lực. Các ngươi cùng các Hồn Sư dung hợp Vũ Hồn khác nhau cũng ở chỗ này, chỉ cần hai ngươi liên tục kết hợp tu luyện, thể chất cả hai sẽ ngày càng tăng cường, đến một lúc nào đó thân thể cả hai sẽ đứng đầu loài người, tốc độ tu luyện cũng trở nên nhanh nhất.
- Tất nhiên quá trình này đòi hỏi một thời gian rất dài, nếu sau này các ngươi có thể chân chính kết hợp với nhau hiệu quả còn tốt hơn.
Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ:
- Chân chính kết hợp là sao? ( DG: mình biết nè, hý hý )
Thiên Mộng Băng Tằm ngẩn ra một lúc:
- Chuyện của loài người ta cũng không biết quá rõ, hai người cứ tiếp tục đi, chỉ cần liên tục dung hợp Vũ Hồn chỗ tốt sẽ không ít đâu, sau này các ngươi sẽ tự hiểu.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên im lặng.
- Này này, ăn cơm thì phải chú ý chứ, cơm chui vào mũi rồi kìa!
Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo đang ngây người liền lấy tay huơ qua lại trước mặt hắn.
- Hả…
Hoắc Vũ Hạo giật mình đưa tay sờ mũi, thấy Vương Đông mỉm cười xấu xa.
- Đang nghĩ gì mà như người mất hồn thế?
Lúc này Vương Đông phát hiện bộ dáng Hoắc Vũ Hạo khi đang ngơ ngác nhìn rất vui.
Hoắc Vũ Hạo trả lời:
- Tất nhiên là suy nghĩ về Hạo Đông Lực rồi, ta đang suy nghĩ tại sao hai chúng ta lại có thể dung hợp Hồn Lực, nếu xem lại lịch sử đại lục thì chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là độ dung hợp Hồn Kỹ giữa hai chúng ta cực kỳ cao.
Ánh mắt Vương Đông sáng lên:
- Đúng thế, nói rất có đạo lý, nếu không tại sao lại xuất hiện dung hợp Hồn Lực. Ngươi ăn nhanh đi, chúng ta ra ngoài thử một tí xem có thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ hay không. Nhưng mà… ngươi có biết làm cách nào để thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ hay không?
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên:
- Hả, ta cứ tưởng chỉ cần muốn là có thể thi triển ngay chứ?
Hai người mở to mắc nhìn nhau rồi cùng cười khổ. Quả thực lúc trong lúc ở lớp cũng đã nghe giảng qua về Vũ Hồn dung hợp kỹ nhưng các lão sư cũng chỉ nói một cách đơn giản, không hề giảng giải cách thi triển. Dù sao những người có thể sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ rất khó gặp.
Vương Đông nói:
- Thôi cứ để đấy, tối nay chúng ta sẽ thử. Nếu không được thì ngày mai cùng tìm Chu Y lão sư hỏi một ít.
- Ừm.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, trong lòng lại không ngừng gọi Thiên Mộng Băng Tằm. Dù sau lão ca này cũng đã sống trăm vạn năm chắc chắn sẽ có chỉ dẫn chính xác.
- Tên ngốc này, chuyện đơn giản vậy mà cũng phải hỏi sao? Hôm qua thế nào thì hôm nay cứ làm thế ấy, bực mình quá.
Thiên Mộng Băng Tằm giống như vừa chợp mắt lại bị hắn gọi dậy, than thở một chút lại tiếp tục im lặng.
Tối hôm qua? Làm thế nào? Hoắc Vũ Hạo sững người một lúc lập tức hiểu ra, ôm nhau!
Cơm đã ăn xong, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hưng phấn ra khỏi học viện. Hôm nay Hắc Vũ Hạo không bán cá nướng nên vừa ra khỏi cổng đã phải chịu ánh mắt oán hận của mọi người, hắn phải liên tục giải thích bản thân cần phải tu luyện và nghiên cứu để vượt qua sát hạch mới vượt qua được đám đông.
- Chúng ta tăng tốc thôi!
Vương Đông khẽ quát lên, đầu ngón chân khẽ chạm xuống đất rồi như một mũi tên phóng vút đi.
Nếu là ba tháng trước chỉ sợ Hoắc Vũ Hạo còn không kịp nhìn thấy bóng lưng của hắn nhưng sau khi khổ luyện thành quả thu được không nhỏ. Hai chân Hoắc Vũ Hạo phát lực, tốc độ lập tức tăng lên. Mặc dù không nhẹ nhàng như Vương Đông nhưng tốc độ cũng không chậm, mỗi một lần chân chạm đất đều để lại một dấu chân in sâu, thân hình nhanh chóng đuổi theo Vương Đông.
Hôn Lực lưu chuyển quanh thân thể không ngừng bổ sung thể lực.
Không khí tươi mát ập vào mặt, lúc này hắn cảm giác như bản thân đang lướt gió, không bị Thiết Y trói buộc thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, tốc độ của hắn đề thăng đến cực độ.
Tốc độ của Vương Đông vẫn nhanh hơn Hoắc Vũ Hạo khá nhiều, khi khoảng cách giữa hai người gần ba trăm thước hắn liền di chuyện chậm lại chờ Hoắc Vũ Hạo đuổi theo.
-Chà chà, một Chiến Hồn sư hệ Khống Chế, không am hiểu về chiến đấu trực diện lại có thể có tốc độ này, ngươi cũng không quá kém.
Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo đang đến gần lập tức lên mặt.
Hoắc Vũ Hạo cười ha ha:
- Cũng khá xa rồi, chúng ta vào rừng thôi.
- Ừm.
Vương Đông gật đầu, cả hai quan sát xung quanh, xác định không có ai xung quanh lập tức thoát khỏi đường lớn tiến vào rừng, đi sâu vào vài trăm thước mới dừng lại.
- Đến đây được rồi, giờ phải làm sao?
Vương Đông hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chúng ta cứ dùng Hạo Đông Lực khôi phục lại Hồn Lực đã.
Vừa nói vừa đưa hai tay về phía Vương Đông.
Vương Đông nâng tay nắm lấy hai tay hắn, lúc này động tác của cả hai đã vô cùng quen thuộc. Hạo Đông Lực bắt đầu khôi phục thể lực và Hồn Lực cho cả hai, biên độ tăng trưởng Hồn Lực cũng tăng lên một chút nhưng không nhiều bằng khi tu luyện lúc trước.
- Hiệu quả không tồi, đủ rồi!
Một lát sau Vương Đông đã khôi phục đầy đủ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu rồi dang hai tay ra:
- Đến đây nào!
Vương Đông giật mình, theo bản năng hay tay che lấy ngực, cảnh giác hỏi:
- Muốn gì?
Hoắc Vũ Hạo vô cùng tự nhiên:
- Ôm chứ làm gì! (DG: đến đây thì chẳng biết HVH nó ngu thật hay nó khôn lỏi nữa )
- Ngươi…
Sắc mặt Vương Đông tái mét, hắn hét lớn:
- Thật không ngờ Hoắc Vũ Hạo ngươi lại là người như vậy, ngươi có tin ta đánh ngươi không ăn cơm nổi luôn không?
Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười:
- Tên ngốc này, ngươi nghĩ gì vậy? Ngươi không nhớ lúc đầu chúng ta làm gì mới xuất hiện tình huống dung hợp Vũ Hồn sao? Lúc này Hồn Lực cả hai đã dung hợp rồi, nếu muốn dung hợp Vũ Hồn thì cứ làm giống hôm qua là được!
Lúc này Vương Đông mới hiểu ra, khuôn mặt từ tái mét chuyển sang đỏ bừng. Lúc này mặc dù sắc trời đã khá tối nhưng với Linh Mâu của mình cho dù là trời tối đen Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt Vương Đông.
- Ngươi không nói rõ ràng lại bảo ta ôm ngươi, cố tình khiến ta khó chịu phải không?
Lúc này Vương Đông lại giả vờ giận dữ để che dấu xấu hổ.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ trả lời:
- Ai biết ngươi lại có tư tưởng biến thái như thế, con trai với nhau ta có thể làm gì ngươi? Nhanh nào, làm sớm xong sớm có thể có thêm thời giant u luyện.
Vương Đông do dự một chút:
- Nơi hoang dã này hoang vắng như thế, có khi nào chúng ta lại giống đêm qua mà ngủ quên luôn không?
Hoắc Vũ Hạo có chút bó tay:
- Không đâu, tình huống hôm nay khác hẳn hôm qua mà. Mà sao ngươi cứ lề mề như con gái thế, không ôm thì để ta!
Vừa nói xong hắn lập tức bước tới ôm cổ Vương Đông.
(DG: Đấy nói rồi mà , biết trước mà, HVH nó giả ngu chứ nó có ngu đâu , giả ngu nên được ôm gái mà ko sợ gì đấy , ai bảo nó ngu nữa đi
M2: biết rồi, khổ lắm nói mãi, quát điếc cả tai )
Thân thể Vương Đông cứng đờ, lúc bị Hoắc Vũ Hạo ôm lấy đầu óc trở nên trống rỗng. Vì lúc trước Hoắc Vũ Hạo dốc toàn lực để chạy nên lúc này trên người hắn vẫn còn ít hồ môi, một mùi con trai đập vào.
Thân thể Vương Đông vô cùng mềm mại, cảm giác ôm lấy vô cùng thoải mái nhưng lúc này Hoắc Vũ Hạo lại không hề muốn hưởng thụ. Lúc ôm lấy Vương Đông hắn cũng bắt đầu vận chuyển Hồn Lực mở ra Vũ Hồn Linh Mâu, Vương Đông sau một lúc sững sờ cũng đã bắt đầu bình tĩnh.
Hai thân thể tiếp xúc thân mật, Hồn Lực cả hai nhanh chóng chuyển hóa thành Hạo Đông chi lực, đôi mắt Hoắc Vũ Hạo sáng ngời, ánh sáng vàng cũng lóe ra.
Lúc này Vương Đông cũng vội vàng thúc dục Vũ Hồn.
Trong phút chốc hai người đều có một cảm giác kỳ lạ, lúc ôm nhau rồi phóng xuất Vũ Hồn vô cùng khác lúc hai người tu luyện phụ trợ nhau thúc dục Hạo Đông Lực rồi tự xuất ra Vũ Hồn.
Lúc hai cánh màu lam của Vương Đông vung lên, tinh thần cả hai đều có chút hốt hoảng.
/447
|