Sau khi mọi việc đã xong, Trần Duy Cẩn đưa Tiểu Nguyệt hồi kinh, tạm thời để Thanh Phong ở lại lo thu xếp những việc ở đây.
Về tới kinh thành, Trần Duy Cẩn lại tiếp tục vùi đầu vào lo công việc. Cuộc đấu giá vừa rồi đã khiến hắn tổn thất nặng nề, bây giờ hắn đang tìm đủ mọi đường để vớt vát.
Còn Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn ở trong hậu viện, làm một việc duy nhất: thẫn người.
- Nàng chính là Uy vương phi sao?
Nghe có tiếng nói, Tiểu Nguyệt thoát khỏi suy tư của mình, từ từ quay đầu lại nhìn, một thiếu niên tuấn tú mặt tươi cười đang nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi. Suy nghĩ người thiếu niên nói tới “Này vương phi” hình như là mình nên Tiểu Nguyệt ngờ nghệch gật đầu.
Nhìn vẻ mặt khờ khạo của nàng, thiếu niên bỗng cảm thấy hứng thú chọc ghẹo, hắn nhếch mép cười gian xảo tiến lại gần nàng, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy Trần Duy Cẩn hằm hừ:
- Tứ hoàng tử.
Thanh niên kia chính là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, hắn quay đầu lại nhìn liền bắt gặp Trần Duy Cẩn đang nổi giận, Nam Thiên Thần liền bày ra gương mặt vô tội, nở nụ cười tươi tắn:
- Uy vương, bổn hoàng tử đến thăm ngươi a.
…
Trong thư phòng, Trần Duy Cẩn ngồi đối diện với Nam Thiên Thần, hắn hừ lạnh:
- Tại sao ngài lại đến đây? Không phải ta đã nói không thể để người khác biết…
Lần đầu tiên, Nam Thiên Thần biết được hoá ra Uy vương Trần Duy Cẩn không lạnh lùng như bề ngoài của hắn. Xem đi, không phải Trần Duy Cẩn vẫn ghi hận chuyện lúc nãy nên cố ý làm khó dễ hắn sao?
- Ngươi an tâm. Bổn hoàng tử tự biết nặng nhẹ. Hôm nay ta là lẻn đến, không một ai biết đâu.
Nam Thiên Thần cười cợt đáp lời.
Trần Duy Cẩn vẫn chưa nguôi giận, lại tiếp tục nói:
- Việc nguy hiểm như vậy, ta không muốn thấy lần thứ hai.
- Ta biết. Ta biết.
Nam Thiên Thần nhanh nhẩu đáp ứng để thôi màn thuyết giáo dong dài này.
- Nói đi. Tại sao lại tới đây?
- Ha ha… bởi vì ta nhận được mật tín Uy vương hào phóng tung ra một số bạc lớn để mua về một thứ rất đặc sắc nên ta mới tò mò đến xem thử.
Nghe câu nói mỉa mai của Nam Thiên Thần, mặt của Trần Duy Cẩn lại trở nên khó coi.
- Ngài an tâm. Việc đó sẽ không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta đâu.
Nam Thiên Thần nghe vậy thì cười khổ, lại nói:
- Ta luôn tin tưởng vào khả năng của Uy vương mà.
Trần Duy Cẩn không thèm nghe, nhấp ngụm trà hạ hoả.
- Nói đi. Có việc gì để ngài tìm tới đây?
Lúc này Nam Thiên Thần không cười cợt nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc, hắn suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói:
- Ta có mật tin.
Trần Duy Cẩn liền chú tâm lắng nghe.
Nam Thiên Thần vẫn phân vân không biết nói thế nào, miễn cưỡng có, lo lắng có. Nhìn vẻ mặt thay đổi luôn hồi của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn cũng tự hiểu có chuyện không hay.
Cuối cùng, Nam Thiên Thần mới nói:
- Có vẻ như… phụ hoàng không khoẻ.
Trần Duy Cẩn đã chuẩn bị tinh thần trước vẫn không khỏi bất ngờ:
- Ngài nói gì?
- Tin này có thể chính xác đến tám phần.
- Có thể biết được tình trạng bây giờ không?
- Không. Toàn bộ được giữ rất kín. Nếu không phải tình cờ phụ hoàng lên cơn ho khan lúc đang triệu tập một số đại thần thì không ai biết được.
- Nói vậy, có thể có nhiều người đã biết tin?
Nam Thiên Thần trầm mặc gật đầu.
Cả hai cùng im lặng, chìm trong suy nghĩ của bản thân. Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi:
- Ngài đang sợ sao?
Nam Thiên Thần nghe vậy thì bật cười, nét mặt bi ai.
- Ngươi có biết khi nghe tin này, ta có suy nghĩ gì không?
Trần Duy Cẩn im lặng, hắn đương nhiên không thể biết được, Nam Thiên Thần chịu nói cho hắn nghe chứng tỏ Nam Thiên Thần đã tín nhiệm hắn.
- Điều đầu tiên ta nghĩ tới không phải là sức khoẻ phụ hoàng ra sao, mà là: “ai sẽ là người ngồi lên ngôi vị đó. Lúc đó, ta liệu có còn mạng không?”
Trần Duy Cẩn chợt hiểu Nam Thiên Thần ra là không phải giả vờ hiếu kính với hoàng đế mà thật lòng quan tâm lão đi. Nhưng, đáng tiếc, hắn lại sinh vào nhà đế vương vô tình, lúc nào cũng phải lo giữ mạng của mình. Hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà bị buộc phải trưởng thành sớm.
- Ngươi an tâm. Lão hoàng đế đó không dễ chết như vậy đâu.
Nam Thiên Thần ngớ người, đây… có được xem là an ủi không? Trần Duy Cẩn đang an ủi hắn?
Nam Thiên Thần bật cười, liền trở lại dáng vẻ vô tư lự như trước.
Đúng lúc đó, một người mặc hắc y, thuộc hạ của Trần Duy Cẩn hối hả chạy vào, nhìn thấy tứ hoàng tử cũng có trong thư phòng thì rất ngạc nhiên, hắn phân vân không biết có nên nói ra không.
Trần Duy Cẩn lên tiếng nói:
- Có chuyện sao?
Hắc y đáp:
- Vương gia, có thư báo khẩn.
- Trình.
Hắc y cung kính đưa bức thư lên. Biểu cảm Trần Duy Cẩn khi đọc bức thư đó vô cùng phong phú, liên tục biến đổi, từ trầm mặc thành ngạc nhiên, không tin nổi. Sau khi đọc thư lại mấy lần, hắn mới cười lớn nói với Nam Thiên Thần:
- Ha ha ha… không biết lần này là ta may mắn hay là ngài gặp thời vận đây.
Nam Thiên Thần sốt ruột hỏi:
- Có tin tốt sao?
Trần Duy Cẩn vẫn cười không khép miệng lại được:
- Không phải tin tốt, mà là tin cực tốt. Tứ hoàng tử, bây giờ ngươi không cần lo lắng bạc không đủ nữa rồi.
Nam Thiên Thần liền lỗi một nhịp tim, hối thúc:
- Rốt cuộc là tin tốt lành gì?
Trần Duy Cẩn vẫn tiếp tục đắc chí làm ra vẻ thần bí:
- Ha ha… lần này Phượng gia đã nhường lại cho ta một món hời, không biết đến ngày Phượng Thành biết được liệu có hộc huyết vì tức không.
- Vậy ngươi có định nói ra hay không?
Nam Thiên Thần sốt ruột gắt gỏng.
Trần Duy Cẩn thôi đùa, hai mắt nheo lại, đắc ý nói:
- Cái khu mỏ đó… là vàng!
————
Ngày đó, Trần Duy Cẩn đã hỏi Tiểu Nguyệt:
- Nàng đã sớm biết khu mỏ đó là vàng sao?
Tiểu Nguyệt lắc đầu.
- Nếu không làm sao nàng lại dứt khoát muốn ta mua nó?
Tiểu Nguyệt ngẫm nghĩ lời nói của Trần Duy Cẩn, rồi lại nở nụ cười vô ưu nói với hắn:
- Tiểu Nguyệt biết nha.
Nhìn biểu hiện của nàng, Trần Duy Cẩn đoán là Tiểu Nguyệt biết được khu mỏ đó không đơn giản chỉ là sắt, nhưng chính xác là cái gì thì nàng không xác định được, nên mới khăng khăng muốn hắn mua về. Còn vì sao nàng biết? Có thể là qua những tư liệu về vùng đất đó mà hắn cho nàng đọc đi.
Chỉ là, hắn không biết mình có đủ sức chịu đựng để mạo hiểm như thế này một lần nào nữa không.
Về tới kinh thành, Trần Duy Cẩn lại tiếp tục vùi đầu vào lo công việc. Cuộc đấu giá vừa rồi đã khiến hắn tổn thất nặng nề, bây giờ hắn đang tìm đủ mọi đường để vớt vát.
Còn Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn ở trong hậu viện, làm một việc duy nhất: thẫn người.
- Nàng chính là Uy vương phi sao?
Nghe có tiếng nói, Tiểu Nguyệt thoát khỏi suy tư của mình, từ từ quay đầu lại nhìn, một thiếu niên tuấn tú mặt tươi cười đang nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi. Suy nghĩ người thiếu niên nói tới “Này vương phi” hình như là mình nên Tiểu Nguyệt ngờ nghệch gật đầu.
Nhìn vẻ mặt khờ khạo của nàng, thiếu niên bỗng cảm thấy hứng thú chọc ghẹo, hắn nhếch mép cười gian xảo tiến lại gần nàng, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy Trần Duy Cẩn hằm hừ:
- Tứ hoàng tử.
Thanh niên kia chính là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, hắn quay đầu lại nhìn liền bắt gặp Trần Duy Cẩn đang nổi giận, Nam Thiên Thần liền bày ra gương mặt vô tội, nở nụ cười tươi tắn:
- Uy vương, bổn hoàng tử đến thăm ngươi a.
…
Trong thư phòng, Trần Duy Cẩn ngồi đối diện với Nam Thiên Thần, hắn hừ lạnh:
- Tại sao ngài lại đến đây? Không phải ta đã nói không thể để người khác biết…
Lần đầu tiên, Nam Thiên Thần biết được hoá ra Uy vương Trần Duy Cẩn không lạnh lùng như bề ngoài của hắn. Xem đi, không phải Trần Duy Cẩn vẫn ghi hận chuyện lúc nãy nên cố ý làm khó dễ hắn sao?
- Ngươi an tâm. Bổn hoàng tử tự biết nặng nhẹ. Hôm nay ta là lẻn đến, không một ai biết đâu.
Nam Thiên Thần cười cợt đáp lời.
Trần Duy Cẩn vẫn chưa nguôi giận, lại tiếp tục nói:
- Việc nguy hiểm như vậy, ta không muốn thấy lần thứ hai.
- Ta biết. Ta biết.
Nam Thiên Thần nhanh nhẩu đáp ứng để thôi màn thuyết giáo dong dài này.
- Nói đi. Tại sao lại tới đây?
- Ha ha… bởi vì ta nhận được mật tín Uy vương hào phóng tung ra một số bạc lớn để mua về một thứ rất đặc sắc nên ta mới tò mò đến xem thử.
Nghe câu nói mỉa mai của Nam Thiên Thần, mặt của Trần Duy Cẩn lại trở nên khó coi.
- Ngài an tâm. Việc đó sẽ không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta đâu.
Nam Thiên Thần nghe vậy thì cười khổ, lại nói:
- Ta luôn tin tưởng vào khả năng của Uy vương mà.
Trần Duy Cẩn không thèm nghe, nhấp ngụm trà hạ hoả.
- Nói đi. Có việc gì để ngài tìm tới đây?
Lúc này Nam Thiên Thần không cười cợt nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc, hắn suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói:
- Ta có mật tin.
Trần Duy Cẩn liền chú tâm lắng nghe.
Nam Thiên Thần vẫn phân vân không biết nói thế nào, miễn cưỡng có, lo lắng có. Nhìn vẻ mặt thay đổi luôn hồi của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn cũng tự hiểu có chuyện không hay.
Cuối cùng, Nam Thiên Thần mới nói:
- Có vẻ như… phụ hoàng không khoẻ.
Trần Duy Cẩn đã chuẩn bị tinh thần trước vẫn không khỏi bất ngờ:
- Ngài nói gì?
- Tin này có thể chính xác đến tám phần.
- Có thể biết được tình trạng bây giờ không?
- Không. Toàn bộ được giữ rất kín. Nếu không phải tình cờ phụ hoàng lên cơn ho khan lúc đang triệu tập một số đại thần thì không ai biết được.
- Nói vậy, có thể có nhiều người đã biết tin?
Nam Thiên Thần trầm mặc gật đầu.
Cả hai cùng im lặng, chìm trong suy nghĩ của bản thân. Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi:
- Ngài đang sợ sao?
Nam Thiên Thần nghe vậy thì bật cười, nét mặt bi ai.
- Ngươi có biết khi nghe tin này, ta có suy nghĩ gì không?
Trần Duy Cẩn im lặng, hắn đương nhiên không thể biết được, Nam Thiên Thần chịu nói cho hắn nghe chứng tỏ Nam Thiên Thần đã tín nhiệm hắn.
- Điều đầu tiên ta nghĩ tới không phải là sức khoẻ phụ hoàng ra sao, mà là: “ai sẽ là người ngồi lên ngôi vị đó. Lúc đó, ta liệu có còn mạng không?”
Trần Duy Cẩn chợt hiểu Nam Thiên Thần ra là không phải giả vờ hiếu kính với hoàng đế mà thật lòng quan tâm lão đi. Nhưng, đáng tiếc, hắn lại sinh vào nhà đế vương vô tình, lúc nào cũng phải lo giữ mạng của mình. Hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà bị buộc phải trưởng thành sớm.
- Ngươi an tâm. Lão hoàng đế đó không dễ chết như vậy đâu.
Nam Thiên Thần ngớ người, đây… có được xem là an ủi không? Trần Duy Cẩn đang an ủi hắn?
Nam Thiên Thần bật cười, liền trở lại dáng vẻ vô tư lự như trước.
Đúng lúc đó, một người mặc hắc y, thuộc hạ của Trần Duy Cẩn hối hả chạy vào, nhìn thấy tứ hoàng tử cũng có trong thư phòng thì rất ngạc nhiên, hắn phân vân không biết có nên nói ra không.
Trần Duy Cẩn lên tiếng nói:
- Có chuyện sao?
Hắc y đáp:
- Vương gia, có thư báo khẩn.
- Trình.
Hắc y cung kính đưa bức thư lên. Biểu cảm Trần Duy Cẩn khi đọc bức thư đó vô cùng phong phú, liên tục biến đổi, từ trầm mặc thành ngạc nhiên, không tin nổi. Sau khi đọc thư lại mấy lần, hắn mới cười lớn nói với Nam Thiên Thần:
- Ha ha ha… không biết lần này là ta may mắn hay là ngài gặp thời vận đây.
Nam Thiên Thần sốt ruột hỏi:
- Có tin tốt sao?
Trần Duy Cẩn vẫn cười không khép miệng lại được:
- Không phải tin tốt, mà là tin cực tốt. Tứ hoàng tử, bây giờ ngươi không cần lo lắng bạc không đủ nữa rồi.
Nam Thiên Thần liền lỗi một nhịp tim, hối thúc:
- Rốt cuộc là tin tốt lành gì?
Trần Duy Cẩn vẫn tiếp tục đắc chí làm ra vẻ thần bí:
- Ha ha… lần này Phượng gia đã nhường lại cho ta một món hời, không biết đến ngày Phượng Thành biết được liệu có hộc huyết vì tức không.
- Vậy ngươi có định nói ra hay không?
Nam Thiên Thần sốt ruột gắt gỏng.
Trần Duy Cẩn thôi đùa, hai mắt nheo lại, đắc ý nói:
- Cái khu mỏ đó… là vàng!
————
Ngày đó, Trần Duy Cẩn đã hỏi Tiểu Nguyệt:
- Nàng đã sớm biết khu mỏ đó là vàng sao?
Tiểu Nguyệt lắc đầu.
- Nếu không làm sao nàng lại dứt khoát muốn ta mua nó?
Tiểu Nguyệt ngẫm nghĩ lời nói của Trần Duy Cẩn, rồi lại nở nụ cười vô ưu nói với hắn:
- Tiểu Nguyệt biết nha.
Nhìn biểu hiện của nàng, Trần Duy Cẩn đoán là Tiểu Nguyệt biết được khu mỏ đó không đơn giản chỉ là sắt, nhưng chính xác là cái gì thì nàng không xác định được, nên mới khăng khăng muốn hắn mua về. Còn vì sao nàng biết? Có thể là qua những tư liệu về vùng đất đó mà hắn cho nàng đọc đi.
Chỉ là, hắn không biết mình có đủ sức chịu đựng để mạo hiểm như thế này một lần nào nữa không.
/54
|