Tú Nhã cả kinh, đảo mắt liền nghĩ đến vị tiên trên trời kia nhẹ nhàng vểnh lan hoa chỉ** lên, trong nháy mắt giống như nuốt phải ruồi, trên đầu chảy đầy mồ hôi, hắn nhìn về phía Thanh Phạm, ánh mắt cũng tràn đầy đồng tình. Thanh Phạm đáng thương, trước thì làm sư phụ giờ thì làm mẫu thân, đoán chừng còn phải giải thích tri thức tâm sinh lý căn bản, cũng không biết Thanh Phạm đường đường là một nam tử, bình thường sẽ giải thích thế nào, lập tức hắn cẩn thận nhìn phản ứng của Thanh Phạm.
**ngón tay xếp thành hình hoa lan
“Nam tử cùng nam tử dĩ nhiên không có khả năng sinh con!”
“Tại sao?” Mộc Bạch Ly tựa trên cửa sổ, giọng nói lo lắng lại hiếu kỳ.
Tú Nhã muốn xem hắn ta giải thích như thế nào, đoán chừng Thanh Phạm chỉ tùy ý nói bừa, nhưng lại hết sức tự nhiên, “Nếu không cần nữ tử làm gì?”
Hai người đều ngã ngửa.
“Mặc dù không có khả năng sinh con, nhưng sống cùng nhau cũng có thể!” Một câu nói nhẹ nhàng lại làm Tú Nhã nhảy lên.
“Ghê tởm chết mất, có thể cái rắm!” Nghĩ đến tên thần tiên kia da đầu hắn liền tê dại, thật may người bị quấn quýt không phải là mình, “Bạch Ly, đừng nghe sư phụ ngươi nói càn, tuyệt đối không thể !”
“Chỉ cần yêu nhau có cái gì không thể!” Cờ trắng đặt xuống, thế cục sáng tỏ, “Ông thua!”
Tú Nhã muốn đánh lại, “Không cho đổi ý!” Bị Thanh Phạm chặn ngang như vậy, lập tức ấm ức nhận thua, “Thua thì thua, rượu cậu cứ mang đi là được! Hừ!”
Chỉ cần yêu nhau, không có gì là không thể à?
Đúng vậy, bất kể thân phận, bất kể địa vị, bất kể là người hay yêu, bất kể tôn ti, chỉ cần yêu nhau nên muốn ở cùng nhau. Ánh mắt Thanh Phạm liếc nhìn Bạch Ly bên kia, nụ cười trong mắt càng sâu làm cho màu hồng hoa đào cũng chán nản mất sắc!
Ở chỗ Trúc Nhã hai ngày, lại kiếm được rượu ngon kỳ trân dị thảo làm cho Trúc Nhã đau lòng không thôi.
“Trúc Nhã tiên nhân, Hoa đào túy của ông thơm quá!”
Đúng vậy đúng vậy a, vẻ mặt Trúc Nhã như đưa đám, sư phụ ngươi đút hết vào túi Càn Khôn rồi, một chút xíu cũng không chừa cho ta.
“Trúc Nhã tiên nhân, lần trước ăn mấy cây măng tươi non kia thật ngon, Bạch Ly thật thích a!”
Tú Nhã chưa kịp trả lời đã thấy Thanh Phạm đặc biệt tự giác bắt đầu đào măng. Không ngờ lại dùng phi kiếm đào, làm cho một mảnh đất khắp nơi là trúc cụt, trúc con trúc cháu khóc lóc kể lể trong đầu Trúc Nhã, “Được, được rồi! Ta cho ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, kèm theo thanh âm cắn răng nghiến lợi của Trúc Nhã, những cây măng non mềm xếp hàng đứng yên ra ngoài, từng cây xanh nhạt đáng yêu oai phong lẫm liệt nhảy vào túi Càn Khôn của Thanh Phạm, tre già măng mọc anh dũng bất khuất.
“Trúc Nhã tiên nhân. Sáo Quản Tú phát ra âm thanh thật dễ nghe a! Đúng không sư phụ?” Mộc Bạch Ly vốn đang ngước đầu nháy mắt, giờ phút này quay đầu hỏi Thanh Phạm, gương mặt mang theo ba phần giảo hoạt, đôi mắt càng lộ vẻ trong suốt sáng như ngọc.
Thanh Phạm cũng cười trả lời, “Đúng, ngay cả Bạch Ly không tinh thông âm luật cũng có thể thổi được một bài hát đầy đủ!”
Mặc dù Bạch Ly bất mãn chu miệng nhưng nàng vẫn không quên cười khanh khách nhìn chằm chằm Trúc Nhã. Chờ Trúc Nhã chảy mồ hôi đau lòng rồi lại cố ra vẻ hào phóng đưa bảo bối sáo trúc cho nàng, nàng mới cười híp mắt đút sáo vào trong túi.”Cám ơn Trúc Nhã tiên nhân. . . . . .” Thanh âm ngọt như gạo nếp.
“Trúc Nhã tiên nhân. . . . . .”
Vẫn còn nữa à, ta cũng phải gọi ngươi là tiên nhân rồi, cô nãi nãi của ta, khóe miệng Trúc Nhã co giật. Ngay cả khu Tú Lâm cũng run run theo, chỉ sợ không cẩn thận, hai người kia sẽ nhổ tận gốc vậy!
“Không phải vậy, ta chỉ muốn nói, cái áo xanh ông mặc trông thật đẹp mắt!” Mộc Bạch Ly cười đến là chân thành tha thiết, lại làm cho da đầu Trúc Nhã tê dại. Tiểu nha đầu này và sư phụ nó giống như đúc cùng một khuôn, đều cùng một đức hạnh. Trúc Nhã rốt cuộc hiểu, họ cười càng tươi thì tâm nhãn càng đen, lập tức Trúc Nhã cắn răng, không ngờ lại cởi trường bào xoạt một tiếng ném về phía Mộc Bạch Ly, hầm hừ nói, “Cầm đi!”
Mộc Bạch Ly nhất thời đỏ mặt, “Ta, ta không có ý này!” Y phục của ông, ta lấy làm gì? Lại thấy trường bào kia khi rơi vào tay mình đã biến thành một mảnh lá trúc, xanh biếc đáng yêu, giống như vẫn sinh trưởng trên thân trúc, linh khí dồi dào, lập tức nàng có chút nghi ngờ, đang muốn hỏi thì Thanh Phạm lười biếng tiếp lời, “Cầm đi, đây chính là bảo giáp hộ thân của ông ta, đao kiếm không thể xuyên thủng —— tiên khí!”
“Trúc Nhã tiên nhân, cái này ta không thể nhận!” Tiên khí ư, dù sao vẫn là bảo giáp hộ thân của ông ý mặc dù tìm đỏ mắt cũng không thể có được món đồ quý giá như vậy. Vừa rồi chỉ muốn nói câu dễ nghe một chút mà thôi, nào biết lại thành ra như vậy?
Chỉ thấy Trúc Nhã không nhịn được phất tay, “Lão tử đã đưa sao có thể thu hồi! Bảo ngươi cầm thì cầm đi!”
“Nhưng. . . . . .”
“Nhưng cái gì!”
“Cám ơn Trúc Nhã tiên nhân!”
Tiên cái đầu ngươi, trong lòng Trúc Nhã oán thầm, “Cầm đồ rồi nhanh đi đi!” Lập tức hạ lệnh trục khách!
“Trúc Nhã tiên nhân, chúng ta sẽ tới thăm ông!” Mộc Bạch Ly đi vài bước rồi quay đầu lại, có vẻ hết sức không nỡ, “Chúng ta sẽ tới thăm ông nữa, có phải hay không, sư phụ?”
“Ừ!”
“Tạm biệt!”
Nhìn thầy trò hai người càng chạy càng xa, Trúc Nhã kiểm kê một chút tổn thất, khóc không ra nước mắt, thôi thôi, coi như là ta dọn nhà đi. Tên kia chuyển thế mà vẫn tà ác như vậy, còn dạy được nữ đồ đệ tà ác giống như đúc. Ta phục rồi, aiz. Cùng với tiếng than thở của hắn bên này rừng trúc, thì nửa bên rừng đào kia lại hết sức vui vẻ, rực rỡ, tươi đẹp đầy trời. . . . . .
Chỗ ở của Trúc Nhã ẩn giấu nơi trần thế, nhưng cũng không bị trần thế thấy được, tương đương với một kết giới, cho nên giờ phút này hai người Bạch Ly và Thanh Phạm vừa ra khỏi kết giới, thì có mấy con diều bay bay gần đó thở không ra hơi, mắt thấy Bạch Ly xuất hiện mỗi một con đều hưng phấn không thôi, vội vội vàng vàng rơi xuống vai nàng!
Trong đó có một con diều không dừng kịp, bay thẳng đến đụng vào trán Mộc Bạch Ly, cứ như vậy thanh âm của Trương Mẫn Chi gào to vội vàng truyền ra, “Bạch Ly, hiện giờ muội đang ở đâu, huynh tìm muội lâu lắm rồi! Nhanh báo cho huynh biết a!”
Là thư của Mẫn Chi ca ca, đã lâu rồi không gặp, không ngờ nhớ hắn như vậy, lập tức trả lời lại, “Muội cùng sư phụ, Mễ Đa còn có Thanh Loan đi chung với nhau!” Hiện giờ viết thư không cần mực nước gì cả, trực tiếp dùng chân khí, muốn viết gì thì ngưng kết thành chữ đó hiện ra trên giấy, giờ phút này Bạch Ly phân thần nói, “Sư phụ, chúng ta đi tìm Mẫn Chi ca ca được không?”
“Không được!”
Câu trả lời khiến Mộc Bạch Ly sửng sốt, chỉ một thoáng liền thiếu khí làm trên giấy có một khoảng như con giun, “Tại sao vậy sư phụ?”
Thanh Phạm trả lời danh chính ngôn thuận, “Mẫn Chi sư điệt xuống núi lâu như vậy còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đi gặp thì hắn càng không chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn Mẫn Chi ca ca của ngươi mang theo Mễ Đa?”
“Mễ Đa cũng không có gì là không tốt!” Mộc Bạch Ly nhìn xuống, thật may giờ phút này Mễ Đa đang chiến đấu cùng Thanh Loan, không quan tâm động tĩnh bên này, nếu nó nghe được nhất định sẽ rất đau lòng.
“Nhưng một thiếu niên anh tuấn đi cùng một con heo hồng vung vẩy không phải là rất kỳ quái sao?” Thanh Phạm tiếp tục giải thích.
“Nhưng gần đây Mễ Đa vẫn đi theo sau sư phụ cũng không có cái gì kỳ quái mà!”
“Sư phụ giống vậy sao?”
“Dạ?”
“Sư phụ ta phong độ nhẹ nhàng, cho dù phía sau là ngươi cũng sẽ không tổn hại một tia mỹ cảm, huống chi là Mễ Đa!”
Bạch Ly đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên hiểu rõ, sư phụ đang nói khéo mình còn không dễ thương bằng Mễ Đa mà, gương mặt nhỏ lập tức buồn bã, “Vậy cũng được!” Ấm ức viết thư hồi âm, “Mẫn Chi ca ca, hay là huynh hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi đi tìm muội cũng được, aiz!” Lại không phát hiện sau khi gian kế của sư phụ nhà mình được như ý, trong đôi mắt chợt lóe lên nụ cười giảo hoạt.
Còn con diều màu đen này thì sao? Mở ra xem, không có tiếng động gì, “A, ở đâu, tôi tới đón!” Cũng không có tên, nhưng khi con diều kia rơi vào tay nàng, Bạch Ly cũng biết là do ai gửi tới, Tề Lăng, vẫn là giọng nói lạnh nhạt ra lệnh như vậy. Mộc Bạch Ly nhẹ nhàng vuốt ve cánh diều, một lúc lâu mới viết thư hồi âm, còn cố gắng dùng giọng nói vui vẻ, “Không cần nữa, hai người phải chăm sóc nhau thật tốt nhé, tôi cùng sư phụ ở chung một chỗ, sư phụ sẽ chăm sóc tôi!”
Sư phụ nói, chỉ cần yêu nhau thì có thể ở cùng nhau, cho nên, hai người cũng có thể hạnh phúc, không cần lo lắng! Thả con diều trong tay, mắt thấy chúng càng bay càng cao, càng bay càng xa, khóe mắt có chút ướt át, nàng quay đầu nhìn Thanh Phạm, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Dọc theo đường đi, Mộc Bạch Ly thổi cây sáo kia, Thanh Phạm lười biếng đi theo phía sau nàng, sau đó là Mễ Đa và Thanh Loan cách một đoạn xa, càng lúc càng xa, càng lúc càng xa. . . . . .
**ngón tay xếp thành hình hoa lan
“Nam tử cùng nam tử dĩ nhiên không có khả năng sinh con!”
“Tại sao?” Mộc Bạch Ly tựa trên cửa sổ, giọng nói lo lắng lại hiếu kỳ.
Tú Nhã muốn xem hắn ta giải thích như thế nào, đoán chừng Thanh Phạm chỉ tùy ý nói bừa, nhưng lại hết sức tự nhiên, “Nếu không cần nữ tử làm gì?”
Hai người đều ngã ngửa.
“Mặc dù không có khả năng sinh con, nhưng sống cùng nhau cũng có thể!” Một câu nói nhẹ nhàng lại làm Tú Nhã nhảy lên.
“Ghê tởm chết mất, có thể cái rắm!” Nghĩ đến tên thần tiên kia da đầu hắn liền tê dại, thật may người bị quấn quýt không phải là mình, “Bạch Ly, đừng nghe sư phụ ngươi nói càn, tuyệt đối không thể !”
“Chỉ cần yêu nhau có cái gì không thể!” Cờ trắng đặt xuống, thế cục sáng tỏ, “Ông thua!”
Tú Nhã muốn đánh lại, “Không cho đổi ý!” Bị Thanh Phạm chặn ngang như vậy, lập tức ấm ức nhận thua, “Thua thì thua, rượu cậu cứ mang đi là được! Hừ!”
Chỉ cần yêu nhau, không có gì là không thể à?
Đúng vậy, bất kể thân phận, bất kể địa vị, bất kể là người hay yêu, bất kể tôn ti, chỉ cần yêu nhau nên muốn ở cùng nhau. Ánh mắt Thanh Phạm liếc nhìn Bạch Ly bên kia, nụ cười trong mắt càng sâu làm cho màu hồng hoa đào cũng chán nản mất sắc!
Ở chỗ Trúc Nhã hai ngày, lại kiếm được rượu ngon kỳ trân dị thảo làm cho Trúc Nhã đau lòng không thôi.
“Trúc Nhã tiên nhân, Hoa đào túy của ông thơm quá!”
Đúng vậy đúng vậy a, vẻ mặt Trúc Nhã như đưa đám, sư phụ ngươi đút hết vào túi Càn Khôn rồi, một chút xíu cũng không chừa cho ta.
“Trúc Nhã tiên nhân, lần trước ăn mấy cây măng tươi non kia thật ngon, Bạch Ly thật thích a!”
Tú Nhã chưa kịp trả lời đã thấy Thanh Phạm đặc biệt tự giác bắt đầu đào măng. Không ngờ lại dùng phi kiếm đào, làm cho một mảnh đất khắp nơi là trúc cụt, trúc con trúc cháu khóc lóc kể lể trong đầu Trúc Nhã, “Được, được rồi! Ta cho ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, kèm theo thanh âm cắn răng nghiến lợi của Trúc Nhã, những cây măng non mềm xếp hàng đứng yên ra ngoài, từng cây xanh nhạt đáng yêu oai phong lẫm liệt nhảy vào túi Càn Khôn của Thanh Phạm, tre già măng mọc anh dũng bất khuất.
“Trúc Nhã tiên nhân. Sáo Quản Tú phát ra âm thanh thật dễ nghe a! Đúng không sư phụ?” Mộc Bạch Ly vốn đang ngước đầu nháy mắt, giờ phút này quay đầu hỏi Thanh Phạm, gương mặt mang theo ba phần giảo hoạt, đôi mắt càng lộ vẻ trong suốt sáng như ngọc.
Thanh Phạm cũng cười trả lời, “Đúng, ngay cả Bạch Ly không tinh thông âm luật cũng có thể thổi được một bài hát đầy đủ!”
Mặc dù Bạch Ly bất mãn chu miệng nhưng nàng vẫn không quên cười khanh khách nhìn chằm chằm Trúc Nhã. Chờ Trúc Nhã chảy mồ hôi đau lòng rồi lại cố ra vẻ hào phóng đưa bảo bối sáo trúc cho nàng, nàng mới cười híp mắt đút sáo vào trong túi.”Cám ơn Trúc Nhã tiên nhân. . . . . .” Thanh âm ngọt như gạo nếp.
“Trúc Nhã tiên nhân. . . . . .”
Vẫn còn nữa à, ta cũng phải gọi ngươi là tiên nhân rồi, cô nãi nãi của ta, khóe miệng Trúc Nhã co giật. Ngay cả khu Tú Lâm cũng run run theo, chỉ sợ không cẩn thận, hai người kia sẽ nhổ tận gốc vậy!
“Không phải vậy, ta chỉ muốn nói, cái áo xanh ông mặc trông thật đẹp mắt!” Mộc Bạch Ly cười đến là chân thành tha thiết, lại làm cho da đầu Trúc Nhã tê dại. Tiểu nha đầu này và sư phụ nó giống như đúc cùng một khuôn, đều cùng một đức hạnh. Trúc Nhã rốt cuộc hiểu, họ cười càng tươi thì tâm nhãn càng đen, lập tức Trúc Nhã cắn răng, không ngờ lại cởi trường bào xoạt một tiếng ném về phía Mộc Bạch Ly, hầm hừ nói, “Cầm đi!”
Mộc Bạch Ly nhất thời đỏ mặt, “Ta, ta không có ý này!” Y phục của ông, ta lấy làm gì? Lại thấy trường bào kia khi rơi vào tay mình đã biến thành một mảnh lá trúc, xanh biếc đáng yêu, giống như vẫn sinh trưởng trên thân trúc, linh khí dồi dào, lập tức nàng có chút nghi ngờ, đang muốn hỏi thì Thanh Phạm lười biếng tiếp lời, “Cầm đi, đây chính là bảo giáp hộ thân của ông ta, đao kiếm không thể xuyên thủng —— tiên khí!”
“Trúc Nhã tiên nhân, cái này ta không thể nhận!” Tiên khí ư, dù sao vẫn là bảo giáp hộ thân của ông ý mặc dù tìm đỏ mắt cũng không thể có được món đồ quý giá như vậy. Vừa rồi chỉ muốn nói câu dễ nghe một chút mà thôi, nào biết lại thành ra như vậy?
Chỉ thấy Trúc Nhã không nhịn được phất tay, “Lão tử đã đưa sao có thể thu hồi! Bảo ngươi cầm thì cầm đi!”
“Nhưng. . . . . .”
“Nhưng cái gì!”
“Cám ơn Trúc Nhã tiên nhân!”
Tiên cái đầu ngươi, trong lòng Trúc Nhã oán thầm, “Cầm đồ rồi nhanh đi đi!” Lập tức hạ lệnh trục khách!
“Trúc Nhã tiên nhân, chúng ta sẽ tới thăm ông!” Mộc Bạch Ly đi vài bước rồi quay đầu lại, có vẻ hết sức không nỡ, “Chúng ta sẽ tới thăm ông nữa, có phải hay không, sư phụ?”
“Ừ!”
“Tạm biệt!”
Nhìn thầy trò hai người càng chạy càng xa, Trúc Nhã kiểm kê một chút tổn thất, khóc không ra nước mắt, thôi thôi, coi như là ta dọn nhà đi. Tên kia chuyển thế mà vẫn tà ác như vậy, còn dạy được nữ đồ đệ tà ác giống như đúc. Ta phục rồi, aiz. Cùng với tiếng than thở của hắn bên này rừng trúc, thì nửa bên rừng đào kia lại hết sức vui vẻ, rực rỡ, tươi đẹp đầy trời. . . . . .
Chỗ ở của Trúc Nhã ẩn giấu nơi trần thế, nhưng cũng không bị trần thế thấy được, tương đương với một kết giới, cho nên giờ phút này hai người Bạch Ly và Thanh Phạm vừa ra khỏi kết giới, thì có mấy con diều bay bay gần đó thở không ra hơi, mắt thấy Bạch Ly xuất hiện mỗi một con đều hưng phấn không thôi, vội vội vàng vàng rơi xuống vai nàng!
Trong đó có một con diều không dừng kịp, bay thẳng đến đụng vào trán Mộc Bạch Ly, cứ như vậy thanh âm của Trương Mẫn Chi gào to vội vàng truyền ra, “Bạch Ly, hiện giờ muội đang ở đâu, huynh tìm muội lâu lắm rồi! Nhanh báo cho huynh biết a!”
Là thư của Mẫn Chi ca ca, đã lâu rồi không gặp, không ngờ nhớ hắn như vậy, lập tức trả lời lại, “Muội cùng sư phụ, Mễ Đa còn có Thanh Loan đi chung với nhau!” Hiện giờ viết thư không cần mực nước gì cả, trực tiếp dùng chân khí, muốn viết gì thì ngưng kết thành chữ đó hiện ra trên giấy, giờ phút này Bạch Ly phân thần nói, “Sư phụ, chúng ta đi tìm Mẫn Chi ca ca được không?”
“Không được!”
Câu trả lời khiến Mộc Bạch Ly sửng sốt, chỉ một thoáng liền thiếu khí làm trên giấy có một khoảng như con giun, “Tại sao vậy sư phụ?”
Thanh Phạm trả lời danh chính ngôn thuận, “Mẫn Chi sư điệt xuống núi lâu như vậy còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đi gặp thì hắn càng không chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn Mẫn Chi ca ca của ngươi mang theo Mễ Đa?”
“Mễ Đa cũng không có gì là không tốt!” Mộc Bạch Ly nhìn xuống, thật may giờ phút này Mễ Đa đang chiến đấu cùng Thanh Loan, không quan tâm động tĩnh bên này, nếu nó nghe được nhất định sẽ rất đau lòng.
“Nhưng một thiếu niên anh tuấn đi cùng một con heo hồng vung vẩy không phải là rất kỳ quái sao?” Thanh Phạm tiếp tục giải thích.
“Nhưng gần đây Mễ Đa vẫn đi theo sau sư phụ cũng không có cái gì kỳ quái mà!”
“Sư phụ giống vậy sao?”
“Dạ?”
“Sư phụ ta phong độ nhẹ nhàng, cho dù phía sau là ngươi cũng sẽ không tổn hại một tia mỹ cảm, huống chi là Mễ Đa!”
Bạch Ly đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên hiểu rõ, sư phụ đang nói khéo mình còn không dễ thương bằng Mễ Đa mà, gương mặt nhỏ lập tức buồn bã, “Vậy cũng được!” Ấm ức viết thư hồi âm, “Mẫn Chi ca ca, hay là huynh hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi đi tìm muội cũng được, aiz!” Lại không phát hiện sau khi gian kế của sư phụ nhà mình được như ý, trong đôi mắt chợt lóe lên nụ cười giảo hoạt.
Còn con diều màu đen này thì sao? Mở ra xem, không có tiếng động gì, “A, ở đâu, tôi tới đón!” Cũng không có tên, nhưng khi con diều kia rơi vào tay nàng, Bạch Ly cũng biết là do ai gửi tới, Tề Lăng, vẫn là giọng nói lạnh nhạt ra lệnh như vậy. Mộc Bạch Ly nhẹ nhàng vuốt ve cánh diều, một lúc lâu mới viết thư hồi âm, còn cố gắng dùng giọng nói vui vẻ, “Không cần nữa, hai người phải chăm sóc nhau thật tốt nhé, tôi cùng sư phụ ở chung một chỗ, sư phụ sẽ chăm sóc tôi!”
Sư phụ nói, chỉ cần yêu nhau thì có thể ở cùng nhau, cho nên, hai người cũng có thể hạnh phúc, không cần lo lắng! Thả con diều trong tay, mắt thấy chúng càng bay càng cao, càng bay càng xa, khóe mắt có chút ướt át, nàng quay đầu nhìn Thanh Phạm, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Dọc theo đường đi, Mộc Bạch Ly thổi cây sáo kia, Thanh Phạm lười biếng đi theo phía sau nàng, sau đó là Mễ Đa và Thanh Loan cách một đoạn xa, càng lúc càng xa, càng lúc càng xa. . . . . .
/110
|