Trong chốc lát đã đến Lân Hoa trấn.
Tề Lăng vừa đặt chân xuống, dân làng tập hợp lại đầu tiên là ngây ngốc nhìn, qua hồi lâu mới có người kịp phản ứng, Tiên nhân a! Trong nháy mắt tất cả mọi người té quỵ xuống đất, mà Tề Lăng dùng đôi mắt hẹp dài lãnh ngạo quan sát, trực tiếp đi tới quán rượu Hữu Gian.
Sênh Ca chợt cười, chỉ có hắn có thể xem chuyện bị gọi là tiên nhân là đương nhiên, chính là người tuyệt mỹ như vậy… Sênh Ca đi theo lại nghe thấy sau lưng có thanh âm vang lên, Các ngươi nhanh lên một chút đi!
Quay đầu lại liền thấy thiếu nữ trang phục phấn hồng đang đưa tay muốn đỡ một bà cụ dậy. Bà cụ run rẩy ngẩng đầu lên, hai mắt vốn vẩn đục giờ lại trợn tròn, mắt sáng ngời, trong miệng run run nói, Tiên nữ a, tiên nữ. . . . . . Lần này mọi người rối rít ngẩng đầu, tầm mắt lại tập trung trên người Bạch Ly.
Mộc Bạch Ly bị nhìn như vậy thấy không được tự nhiên, hé ra nụ cười, Bà à, chúng cháu không phải là tiên nhân, bà xem, chúng cháu là đệ tử phái Thiệu Hoa xuống núi để tu luyện!
Cho đến khi đem dấu hiệu trên vạt áo chỉ cho bọn họ nhìn, những người đó mới rốt cục tin tưởng đứng lên, tràn đầy nhiệt tình và chân thành. Người bán hàng rong cũng không ngừng nhét gì đó vào người Mộc Bạch Ly. Viên Thịt được ôm trong ngực chiêm chiếp kêu kháng nghị, lại đưa tới nhiều thứ hơn, Tiểu tiên nữ không muốn nhận nhưng tiểu động vật này cũng thích ăn! Viên Thịt vô lực ngừng kêu.
Vị tiểu ca này gân cốt yếu, ăn chút trứng gà bồi bổ. . . . . . Thậm chí trong tay Sênh Ca cũng bị lấp đầy mấy quả trứng gà, hắn cẩn thận cầm, trên mặt mang nụ cười bất đắc dĩ.
Bạch Ly! Mắt thấy xung quanh Mộc Bạch Ly càng ngày càng nhiều người, Sênh Ca rốt cục mở miệng, Sư huynh đã đi lâu rồi! Nhìn thiếu nữ xinh đẹp, chợt sinh ra một ý nghĩ, bọn họ thật sự là thiên hạ vô song!
A? Mộc Bạch Ly đáp, vội vàng giải thích với mọi người, Cháu, hai bạn của cháu đang chờ, cám ơn mọi người! Cuối cùng nàng từ trong đám người đi ra, trong tay, trên người cũng chất đầy đồ, Viên Thịt phải nằm trên đầu. Xem ra Viên Thịt không chịu nổi bị đè ép nên rời đi. Giờ phút này Mộc Bạch Ly tựa như một tiểu tạp hoá, chọc cho Sênh Ca bật cười. Nàng có chút lúng túng, bước nhanh hơn hướng quán rượu Hữu Gian chạy đi.
Ngươi đó, mau trở về a! Một ông cụ nói với thiếu phụ đang lo lắng bên cạnh, Còn lo lắng cái gì?
Đúng vậy đúng vậy, tiểu tiên nữ đi đến quán của ngươi rồi, mau trở về tiếp đón thật tốt a! Mọi người rối rít phụ họa. Đúng vậy, trở về xem thử đi, không chừng bọn họ có thể chữa khỏi bệnh cho nhi tử của ngươi a!
Đúng! Thiếu phụ kia lập tức chạy như bay trở về, liên tiếp thở dốc.
Vào trong điếm, nhìn thấy ba vị tiên nhân trẻ tuổi ngồi ở trong góc, trên bàn chỉ có mấy chén trà nước đơn giản, thiếu phụ lập tức có chút tức giận, Tiểu Thúy Nhi, không chào hỏi khách nhân cho tốt ngẩn người tại đó làm gì?
Nha đầu bị kêu là Tiểu Thúy Nhi đúng là ngây ngốc đứng ở nơi đó, ánh mắt hạt châu giống như dính vào trên người Tề Ngôn Lăng. Giờ phút này nghe được lão bản quát lớn mới lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ ửng, thanh âm nhỏ giống như ruồi muỗi, Cháu vừa hỏi rồi, họ nói không cần gì hết!
Thiếu phụ trợn mắt nhìn nàng một cái, Đi lấy chút rượu thượng hạng và thức ăn đến đây! Nàng tự mình đi tới chỗ Bạch Ly. Nàng một người tự nuôi hài tử đồng thời tự kinh doanh quán rượu, thường ngày được coi là người khéo léo, nhanh nhẹn nhưng giờ phút này lại có chút cứng họng, dừng một cái mới mở miệng, Mấy vị tiên nhân cần gì không?
Phu nhân, cháu nói rồi chúng cháu không phải là tiên nhân! Mộc Bạch Ly ngẩng mặt lên, làm bộ giống như muốn kéo vạt áo cho nàng xem.
Ha ha, ừ ừ! Thiếu phụ cười hai tiếng, nhìn Mộc Bạch Ly đáng yêu lập tức cũng không còn khẩn trương như trước, Ta tên là Dư Kim Liên, tiểu nữ hiệp cũng đừng gọi ta là phu nhân, ở nơi này không ai gọi ta như vậy, gọi tên ta là được!
Mộc Bạch Ly đảo đôi mắt đen láy, Vậy cháu gọi là Liên lão bản được không? Trên khuôn mặt là nụ cười với hai má lúm đồng tiền giống như nước sông trong vắt làm cho người ta muốn nhẹ nhàng liếm một ngụm. Tề Ngôn Lăng cầm chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cổ họng cô lỗ vừa động, quay đầu đi, đem tầm mắt chuyển đến hướng khác.
Được! Liên lão bản cười trả lời.
Lúc này Tiểu Thúy Nhi đã bưng mấy món ăn tới đặt ở trên mặt bàn, mặc dù không phải là sơn hào hải vị gì nhưng là sắc vị đầy đủ, bày đầy một bàn.
Còn đứng ở chỗ này làm gì, đi xem những khách nhân khác! Liên lão bản dùng cùi chỏ đụng Tiểu Thúy Nhi một cái. Tiểu Thúy Nhi mới lưu luyến không rời đi, cẩn thận mỗi bước đi.
Lúc này, Mộc Bạch Ly mới chú ý tới, quán rượu tuy không lớn nhưng giờ phút này đã ngồi đầy người, vậy mà không phát ra thanh âm gì, từng người một đang ngồi yên lặng nhìn về bàn mình, lập tức trên mặt quẫn bách, nàng quay đầu lại, không yên lòng cầm đũa.
Mọi người làm sao vậy! Liên lão bản xoay người, các thực khách lúc này mới xin lỗi cúi đầu. Không quang minh chính đại nhìn nhưng thỉnh thoảng lại lặng lẽ liếc qua, trong lòng thầm thì, thật là hai người xinh đẹp a, sợ là Hằng Nga ở Nguyệt cung cũng không sánh bằng đi. . . . . .
Ba vị thiếu hiệp dùng thong thả! Trong trấn nhỏ không có gì chỉ có những món này, thật ngượng ngùng a! Liên lão bản nói xong đang muốn thối lui đến trong góc lại nghe được thanh âm lạnh như băng vang lên, Chúng ta không gọi món ăn!
A? Mộc Bạch Ly đang vươn đũa ra lại thu về. Nhớ Mẫn Chi ca ca nói qua, đi xuống núi cần dùng ngân lượng, hắn cũng oán trách sư phụ hắn cho ngân lượng không đủ làm hại hắn trừ yêu còn phải thu tiền.
Mộc Bạch Ly nhớ tới sư phụ của mình cũng không cho nàng ngân lượng, lập tức đặt đũa xuống, nhìn Tề Lăng và Sênh Ca. Nàng để tay ở dưới bàn, bắt đầu nghịch ngón tay, sáng sớm hôm nay, nàng còn chưa ăn điểm tâm! Viên Thịt chiêm chiếp, dáng vẻ cũng là đói bụng, bị Mộc Bạch Ly vỗ đành phải ấm ức ngây ngô, thanh âm chiêm chiếp cũng thật yếu ớt.
Thiếu hiệp không gọi thức ăn, nhưng những thứ này là tâm ý nho nhỏ của ta, đừng cự tuyệt! Liên lão bản giờ phút này cũng không câu nệ như lúc đầu, có vẻ tự nhiên hào phóng ứng đối.
Nhưng là. . . . . . Mộc Bạch Ly đang muốn trả lời lại bị Liên lão bản cười cắt đứt, Tiểu tiên nữ chê những thức ăn này quá bình thường?
Không phải, không phải! Mộc Bạch Ly cuống quít xua tay, ngay cả chiếc đũa cũng rơi xuống, hốt hoảng nhặt đũa lên, lắp bắp nói, Không phải là ý đó!
Đang chần chờ không biết nói thế nào, lại thấy Tề Lăng đã gắp một món ăn bỏ vào trong miệng, trên mặt vẫn không biểu hiện gì nhưng động tác kia rất ưu nhã. Sau đó Sênh Ca cười cười, đem đũa của mình đưa cho Bạch Ly, Đói bụng? Nhanh ăn đi!
Tiểu Thúy Nhi, lấy thêm một đôi đũa ! Liên lão bản mừng rỡ phân phó nói. Chờ đũa được mang ra, nàng có giao phó, Đi, đi gọi thiếu gia xuống!
A, lão bản! Tiểu Thúy Nhi bất đắc dĩ kêu.
Cách một lát, trên lầu xuất hiện một tiếng động rất nhỏ. Mộc Bạch Ly nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy một viên cầu lăn một vòng từ trên xuống. Viên Thịt, họ hàng nhà ngươi a! Nhìn kỹ là một con mèo nhỏ tròn vo ham chơi, râu bạc nhếch lên, cái mông ngúng nguẩy vô cùng đáng yêu.
Thật là tiểu miêu đáng yêu! Mộc Bạch Ly nhìn lại Viên Thịt đang vui vẻ ăn, Thật là giống !
Tình Dao**, khụ, khụ, đừng có chạy lung tung! Một thanh âm có vẻ hết sức yếu ớt vang lên. Con mèo kia meo meo đáp một tiếng sau đó ngoan ngoãn đứng ở bậc thanh. Ánh mắt hướng phía trên giống như là đang đợi người xuống !
**Tinh : trời trong, trời quang. Trời tạnh mưa cũng gọi là Tình
Dao : xa
Mèo không phải đều gọi là Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, tiểu miêu ... sao? Con mèo này lại được gọi là Tình Dao, Mộc Bạch Ly không khỏi có chút ngạc nhiên. Chủ nhân con mèo kia rốt cuộc là hạng người gì đây? Mơ hồ có chút mong đợi, nghe được tiếng bước chân ở đỉnh đầu tưởng chừng sẽ xuất hiện trước cầu thang. . . . . .
Tới, một bàn chân, chân trần tái nhợt, mắt cá chân nổi gân xanh được băng bó nhìn giống một con giun. Người này cư nhiên không đi giày, đây là phản ứng đầu tiên của Mộc Bạch Ly.
Tề Lăng vừa đặt chân xuống, dân làng tập hợp lại đầu tiên là ngây ngốc nhìn, qua hồi lâu mới có người kịp phản ứng, Tiên nhân a! Trong nháy mắt tất cả mọi người té quỵ xuống đất, mà Tề Lăng dùng đôi mắt hẹp dài lãnh ngạo quan sát, trực tiếp đi tới quán rượu Hữu Gian.
Sênh Ca chợt cười, chỉ có hắn có thể xem chuyện bị gọi là tiên nhân là đương nhiên, chính là người tuyệt mỹ như vậy… Sênh Ca đi theo lại nghe thấy sau lưng có thanh âm vang lên, Các ngươi nhanh lên một chút đi!
Quay đầu lại liền thấy thiếu nữ trang phục phấn hồng đang đưa tay muốn đỡ một bà cụ dậy. Bà cụ run rẩy ngẩng đầu lên, hai mắt vốn vẩn đục giờ lại trợn tròn, mắt sáng ngời, trong miệng run run nói, Tiên nữ a, tiên nữ. . . . . . Lần này mọi người rối rít ngẩng đầu, tầm mắt lại tập trung trên người Bạch Ly.
Mộc Bạch Ly bị nhìn như vậy thấy không được tự nhiên, hé ra nụ cười, Bà à, chúng cháu không phải là tiên nhân, bà xem, chúng cháu là đệ tử phái Thiệu Hoa xuống núi để tu luyện!
Cho đến khi đem dấu hiệu trên vạt áo chỉ cho bọn họ nhìn, những người đó mới rốt cục tin tưởng đứng lên, tràn đầy nhiệt tình và chân thành. Người bán hàng rong cũng không ngừng nhét gì đó vào người Mộc Bạch Ly. Viên Thịt được ôm trong ngực chiêm chiếp kêu kháng nghị, lại đưa tới nhiều thứ hơn, Tiểu tiên nữ không muốn nhận nhưng tiểu động vật này cũng thích ăn! Viên Thịt vô lực ngừng kêu.
Vị tiểu ca này gân cốt yếu, ăn chút trứng gà bồi bổ. . . . . . Thậm chí trong tay Sênh Ca cũng bị lấp đầy mấy quả trứng gà, hắn cẩn thận cầm, trên mặt mang nụ cười bất đắc dĩ.
Bạch Ly! Mắt thấy xung quanh Mộc Bạch Ly càng ngày càng nhiều người, Sênh Ca rốt cục mở miệng, Sư huynh đã đi lâu rồi! Nhìn thiếu nữ xinh đẹp, chợt sinh ra một ý nghĩ, bọn họ thật sự là thiên hạ vô song!
A? Mộc Bạch Ly đáp, vội vàng giải thích với mọi người, Cháu, hai bạn của cháu đang chờ, cám ơn mọi người! Cuối cùng nàng từ trong đám người đi ra, trong tay, trên người cũng chất đầy đồ, Viên Thịt phải nằm trên đầu. Xem ra Viên Thịt không chịu nổi bị đè ép nên rời đi. Giờ phút này Mộc Bạch Ly tựa như một tiểu tạp hoá, chọc cho Sênh Ca bật cười. Nàng có chút lúng túng, bước nhanh hơn hướng quán rượu Hữu Gian chạy đi.
Ngươi đó, mau trở về a! Một ông cụ nói với thiếu phụ đang lo lắng bên cạnh, Còn lo lắng cái gì?
Đúng vậy đúng vậy, tiểu tiên nữ đi đến quán của ngươi rồi, mau trở về tiếp đón thật tốt a! Mọi người rối rít phụ họa. Đúng vậy, trở về xem thử đi, không chừng bọn họ có thể chữa khỏi bệnh cho nhi tử của ngươi a!
Đúng! Thiếu phụ kia lập tức chạy như bay trở về, liên tiếp thở dốc.
Vào trong điếm, nhìn thấy ba vị tiên nhân trẻ tuổi ngồi ở trong góc, trên bàn chỉ có mấy chén trà nước đơn giản, thiếu phụ lập tức có chút tức giận, Tiểu Thúy Nhi, không chào hỏi khách nhân cho tốt ngẩn người tại đó làm gì?
Nha đầu bị kêu là Tiểu Thúy Nhi đúng là ngây ngốc đứng ở nơi đó, ánh mắt hạt châu giống như dính vào trên người Tề Ngôn Lăng. Giờ phút này nghe được lão bản quát lớn mới lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ ửng, thanh âm nhỏ giống như ruồi muỗi, Cháu vừa hỏi rồi, họ nói không cần gì hết!
Thiếu phụ trợn mắt nhìn nàng một cái, Đi lấy chút rượu thượng hạng và thức ăn đến đây! Nàng tự mình đi tới chỗ Bạch Ly. Nàng một người tự nuôi hài tử đồng thời tự kinh doanh quán rượu, thường ngày được coi là người khéo léo, nhanh nhẹn nhưng giờ phút này lại có chút cứng họng, dừng một cái mới mở miệng, Mấy vị tiên nhân cần gì không?
Phu nhân, cháu nói rồi chúng cháu không phải là tiên nhân! Mộc Bạch Ly ngẩng mặt lên, làm bộ giống như muốn kéo vạt áo cho nàng xem.
Ha ha, ừ ừ! Thiếu phụ cười hai tiếng, nhìn Mộc Bạch Ly đáng yêu lập tức cũng không còn khẩn trương như trước, Ta tên là Dư Kim Liên, tiểu nữ hiệp cũng đừng gọi ta là phu nhân, ở nơi này không ai gọi ta như vậy, gọi tên ta là được!
Mộc Bạch Ly đảo đôi mắt đen láy, Vậy cháu gọi là Liên lão bản được không? Trên khuôn mặt là nụ cười với hai má lúm đồng tiền giống như nước sông trong vắt làm cho người ta muốn nhẹ nhàng liếm một ngụm. Tề Ngôn Lăng cầm chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cổ họng cô lỗ vừa động, quay đầu đi, đem tầm mắt chuyển đến hướng khác.
Được! Liên lão bản cười trả lời.
Lúc này Tiểu Thúy Nhi đã bưng mấy món ăn tới đặt ở trên mặt bàn, mặc dù không phải là sơn hào hải vị gì nhưng là sắc vị đầy đủ, bày đầy một bàn.
Còn đứng ở chỗ này làm gì, đi xem những khách nhân khác! Liên lão bản dùng cùi chỏ đụng Tiểu Thúy Nhi một cái. Tiểu Thúy Nhi mới lưu luyến không rời đi, cẩn thận mỗi bước đi.
Lúc này, Mộc Bạch Ly mới chú ý tới, quán rượu tuy không lớn nhưng giờ phút này đã ngồi đầy người, vậy mà không phát ra thanh âm gì, từng người một đang ngồi yên lặng nhìn về bàn mình, lập tức trên mặt quẫn bách, nàng quay đầu lại, không yên lòng cầm đũa.
Mọi người làm sao vậy! Liên lão bản xoay người, các thực khách lúc này mới xin lỗi cúi đầu. Không quang minh chính đại nhìn nhưng thỉnh thoảng lại lặng lẽ liếc qua, trong lòng thầm thì, thật là hai người xinh đẹp a, sợ là Hằng Nga ở Nguyệt cung cũng không sánh bằng đi. . . . . .
Ba vị thiếu hiệp dùng thong thả! Trong trấn nhỏ không có gì chỉ có những món này, thật ngượng ngùng a! Liên lão bản nói xong đang muốn thối lui đến trong góc lại nghe được thanh âm lạnh như băng vang lên, Chúng ta không gọi món ăn!
A? Mộc Bạch Ly đang vươn đũa ra lại thu về. Nhớ Mẫn Chi ca ca nói qua, đi xuống núi cần dùng ngân lượng, hắn cũng oán trách sư phụ hắn cho ngân lượng không đủ làm hại hắn trừ yêu còn phải thu tiền.
Mộc Bạch Ly nhớ tới sư phụ của mình cũng không cho nàng ngân lượng, lập tức đặt đũa xuống, nhìn Tề Lăng và Sênh Ca. Nàng để tay ở dưới bàn, bắt đầu nghịch ngón tay, sáng sớm hôm nay, nàng còn chưa ăn điểm tâm! Viên Thịt chiêm chiếp, dáng vẻ cũng là đói bụng, bị Mộc Bạch Ly vỗ đành phải ấm ức ngây ngô, thanh âm chiêm chiếp cũng thật yếu ớt.
Thiếu hiệp không gọi thức ăn, nhưng những thứ này là tâm ý nho nhỏ của ta, đừng cự tuyệt! Liên lão bản giờ phút này cũng không câu nệ như lúc đầu, có vẻ tự nhiên hào phóng ứng đối.
Nhưng là. . . . . . Mộc Bạch Ly đang muốn trả lời lại bị Liên lão bản cười cắt đứt, Tiểu tiên nữ chê những thức ăn này quá bình thường?
Không phải, không phải! Mộc Bạch Ly cuống quít xua tay, ngay cả chiếc đũa cũng rơi xuống, hốt hoảng nhặt đũa lên, lắp bắp nói, Không phải là ý đó!
Đang chần chờ không biết nói thế nào, lại thấy Tề Lăng đã gắp một món ăn bỏ vào trong miệng, trên mặt vẫn không biểu hiện gì nhưng động tác kia rất ưu nhã. Sau đó Sênh Ca cười cười, đem đũa của mình đưa cho Bạch Ly, Đói bụng? Nhanh ăn đi!
Tiểu Thúy Nhi, lấy thêm một đôi đũa ! Liên lão bản mừng rỡ phân phó nói. Chờ đũa được mang ra, nàng có giao phó, Đi, đi gọi thiếu gia xuống!
A, lão bản! Tiểu Thúy Nhi bất đắc dĩ kêu.
Cách một lát, trên lầu xuất hiện một tiếng động rất nhỏ. Mộc Bạch Ly nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy một viên cầu lăn một vòng từ trên xuống. Viên Thịt, họ hàng nhà ngươi a! Nhìn kỹ là một con mèo nhỏ tròn vo ham chơi, râu bạc nhếch lên, cái mông ngúng nguẩy vô cùng đáng yêu.
Thật là tiểu miêu đáng yêu! Mộc Bạch Ly nhìn lại Viên Thịt đang vui vẻ ăn, Thật là giống !
Tình Dao**, khụ, khụ, đừng có chạy lung tung! Một thanh âm có vẻ hết sức yếu ớt vang lên. Con mèo kia meo meo đáp một tiếng sau đó ngoan ngoãn đứng ở bậc thanh. Ánh mắt hướng phía trên giống như là đang đợi người xuống !
**Tinh : trời trong, trời quang. Trời tạnh mưa cũng gọi là Tình
Dao : xa
Mèo không phải đều gọi là Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, tiểu miêu ... sao? Con mèo này lại được gọi là Tình Dao, Mộc Bạch Ly không khỏi có chút ngạc nhiên. Chủ nhân con mèo kia rốt cuộc là hạng người gì đây? Mơ hồ có chút mong đợi, nghe được tiếng bước chân ở đỉnh đầu tưởng chừng sẽ xuất hiện trước cầu thang. . . . . .
Tới, một bàn chân, chân trần tái nhợt, mắt cá chân nổi gân xanh được băng bó nhìn giống một con giun. Người này cư nhiên không đi giày, đây là phản ứng đầu tiên của Mộc Bạch Ly.
/110
|