Lần này, chỉ còn lại Mộc Bạch Ly và Hướng Bằng hiền lành chát phác. Hai người bọn họ cô đơn quỳ ở nơi đó. Mộc Bạch Ly cũng đã đoán được từ trước, mà gương mặt Hướng Bằng lại mê muội, đôi mắt cũng không sáng ngời như hôm qua. Nếu như không được bái sư thì sẽ như thế nào? Trong lòng đều là thấp thỏm bất an.
Vừa lúc đó lại thấy một nam tử bạch y từ phía sau đi ra, áo choàng dài trắng thuần, vạt áo thêu hoa văn màu bạc như di động, tóc đen vấn lên thật cao, dùng một cây mộc trâm tùy ý cài vào, nụ cười thanh nhã trên gương mặt thoạt nhìn thật ấm áp.
Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh tàng cây đào, giơ tay liền bẻ xuống hai cành hoa đào, sau đó xoay người, đi tới phía Mộc Bạch Ly.
Tầm mắt Mộc Bạch Ly đi theo hắn, nhìn thấy hắn tới đây, thân thể của nàng không tự chủ hơi hoảng hốt. Trên vai có mấy cánh hoa phấn hồng rơi, chóp mũi chợt ngửi thấy mùi hoa đào, như ánh trăng sáng trong trẻo sáng tỏ lại u tĩnh, làm cho nàng có chút không dám mở mắt, rồi lại vững vàng mở to, chỉ sợ bỏ lỡ một hình ảnh.
Hắn giống như từ trong tranh bước ra, dưới chân là một biển hoa.
Thanh Phạm! Là Đoan Mộc Bạch kêu nhẹ! Mà Thanh Phạm giống như không nghe thấy, đi thẳng tới trước mặt Mộc Bạch Ly.
Thì ra là hắn! Nghe được âm thanh của Đoan Mộc Bạch, Mộc Bạch Ly chợt nhớ tới, hắn chính là người đã giải vây cho mình. Mẫn Chi ca ca thường gọi là Thanh Phạuảtiểu sư thúc, năm năm không thấy, đã không phải là thiếu niên ôn hoà năm đó nhưng vẫủagiống như gió xuân ấm áp.
Mộc Bạch Ly ngây ngốc nhìn cành đào được đưa tới trước mặt mình, vốn là nụ hoa chưa nở, bỗng nhiên tất cả cánh hoa đều mở ra, thật kiều diễm, mùi thơm nồng nặc thổi tới mũi, giống như mộng ảo!
Thế nào? Không thích? Thanh âm ôn nhuận như ngọc, từng chữ từng chữ khắc trong lòng Mộc Bạch Ly.
Mộc Bạch Ly đưa hai tay ra cung kính nhận lấy cành hoa, thanh âm khẽ run lại kiên định, Đa tạ sư phụ, Bạch Ly thích!
Thanh Phạm khẽ mỉm cười xoay người lại đem một cành đào khác đưa cho Hướng Bằng, nhìn Hướng Bằng dáng vẻ vẫn ngơ ngác như cũ không khỏi khẽ mỉm cười, nụ cười ôn nhu và thương yêu làm cho đáy lòng trong phút chốc trở nên mềm mại. Chỉ thấy Hướng Bằng nháy mắt cũng không nháy, nhìn Thanh Phạm, ánh mắt lại có chút đỏ, cách hồi lâu mới nhận lấy hoa cành, Sư phụ, yêm biết yêm ngốc, nhưng yêm nhất định sẽ cố gắng ! Dứt lời “bịch bịch bịch” dập đầu lạy ba cái, thanh âm giống như sấm vang, chờ lúc nâng đầu lên, cái trán đã đỏ thành một mảnh.
Thanh Phạm, không phải ngươi nói chưa chuẩn bị thu đồ đệ sao? Trương chưởng môn nhàn nhạt hỏi một câu, ánh mắt cũng là nhìn phương xa, có vẻ có chút sâu không lường được.
Đệ tử đúng là không chuẩn bị thu đồ đệ, ngay cả hoa cũng không chuẩn bị, nhưng khi thấy hai đồ đệ này thì lại rất yêu thích, cho nên liền thay đổi ước nguyện ban đầu! Thanh Phạm cung kính lễ độ làm cho Trương Trọng không nói thêm câu gì nữa, nhàn nhạt ừ một tiếng coi như là đồng ý.
Nếu cũng bái sư rồi, các ngươi đều phải cố gắng tu luyện, không thể để cho phái Thiệu Hoa chúng ta mất thể diện, biết chưa!
Vâng, chưởng môn! Thanh âm đều nhịp dõng dạc làm cho tâm Mộc Bạch Ly cũng sôi trào, không thể để cho phái Thiệu Hoa mất thể diện, không thể cho phụ thân mất thể diện, nhất định phải cố gắng lên!
Bạch Ly, Hướng Bằng, cùng vi sư đi Mộc Tú Phong thôi!
Dạ, sư phụ!
Ừm, sư phụ, yêm, yêm còn có đồ cần thu dọn! Hướng Bằng cúi đầu thật thấp, trên làn da đen dâng lên tia ửng hồng đến tận mang tai. Sau đó ngẩng đầu mắt trông đợi nhìn Thanh Phạm, chỉ sợ sư phụ mất hứng không chờ mình.
Vậy đi đi, chúng ta ở bên kia chờ ngươi! Ngón tay mảnh khảnh chỉ cây đào xa xa, Không nên gấp gáp! Thanh Phạm vẫn cười ôn hòa như cũ, nhìn Hướng Bằng chạy nhanh ra ngoài bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói không cần phải gấp nhưng vẫn vội vàng như vậy a. Hắn đưa tay dắt Mộc Bạch Ly, Chúng ta đi đợi hắn!
Thanh Phạm!
Bạch y nam tử trong tay dắt thiếu nữ hồng y, hai người cùng quay đầu lại. Bỗng nhiên trong nháy mắt, giống như là một bức hoạ làm cho tim người ta đập thình thịch.
Lại một nụ cười làm say lòng người, Đoan Mộc Bạch vốn muốn chất vấn lại nghẹn trong cổ họng. Đợi hai người kia đi xa mới lấy lại tinh thần, trong lòng âm thầm mắng một câu, đáng chết!
Nàng yêu Thanh Phạm, tin tưởng Thanh Phạm hiểu rõ lòng mình, nhưng nàng không thể đoán được ý nghĩ của hắn. Hắn luôn cười ôn hòa như vậy, để cho mình cảm thấy có hi vọng. Nhưng hắn đối với mỗi người đều cười ôn hòa như thế, giống như một mặt nạ, mình vĩnh viễn không thể nhìn thấy khuôn mặt thật dưới lớp mặt nạ đó.
Nhìn bóng dáng màu hồng, hắn đối với nàng ta, thật khác biệt sao? Còn nhớ rõ một năm kia, hắn nở nụ cười với nàng ta, không giống như là ôn hòa, đó là sáng rỡ. Trong lòng Đoan Mộc Bạch mơ hồ đau, lại ngay sau đó cười, mình thật sự là vướng vào ma chướng của người nọ sao, thế nhưng cùng một đứa bé so đo nhiều năm như vậy. Một tiếng thở dài sau đó trong nháy mắt vẻ mặt lại trở nên âm lãnh, làm cho Tử Hợp đang lẳng lặng đứng chờ cảm thấy kinh hãi, do dự có nên mở miệng hay không.
Sư phụ. . . . . . Thanh âm Tử Hợp sợ hãi, hết sức bất an.
Đoan Mộc Bạch lấy lại tinh thần, Tử Hợp, chúng ta cũng đi thôi! Nhìn thấy Tử Hợp vẫn ngoảnh đầu lại, ánh mắt nhìn Tề Ngôn Lăng. Đoan Mộc Bạch kéo Tử Hợp, Tử Hợp, Tề Ngôn Lăng tính tình lạnh lùng lại cao ngạo, vi sư cũng hoàn toàn không thể hiểu rõ được nhưng người chịu khổ lại chính là bản thân mình. Chúng ta đi thôi!
Dạ, sư phụ! Tử Hợp khéo léo gật đầu, đều là do bản thân mình sao? Nhìn gương mặt Tử Hợp rõ ràng là bi thương, Đoan Mộc Bạch đột nhiên liền sinh ra một cảm giác mãnh liệt, vì Tử Hợp, cũng vì mình, không tiếc bất cứ giá nào, các nàng đều muốn có được, cái mình muốn chính là —— hạnh phúc.
Bên này Mộc Bạch Ly im lặng như ve sầu mùa đông, quay đầu lại nhìn. Tề Lăng không biết đã đi lúc nào, giờ phút này đã không thấy bóng dáng. Hiện tại mình bái sư thành công còn nghĩ lúc trước Tề Lăng cự tuyệt Tử Hợp, trong lòng thậm chí có chút ít hưng phấn, ách, Mộc Bạch Ly vì ý nghĩ có chút tà ác mà hổ thẹn, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của mình, cũng là bành bạch hai tiếng làm Thanh Phạm chú ý.
Sao vậy?
Không có gì! Ngượng ngùng cười hai tiếng, ánh mắt bắt đầu nhìn chung quanh để che dấu lúng túng, A! Hướng Bằng tới! Trên đầu ngay sau đó bị đánh nhẹ một cái, Phải gọi là sư huynh!
Mộc Bạch Ly chu miệng, Nhưng sư phụ nhận ta trước nha?
Nhưng ta muốn cho hắn làm sư huynh của ngươi! Mộc Bạch Ly giương mắt nhìn thấy nụ cười của sư phụ, nụ cười thậm chí có điểm xấu xa. Chẳng lẽ là mình hoa mắt? Xoa xoa ánh mắt nhìn lại, quả nhiên là hoa mắt, sư phó làm sao cười xấu xa như vậy. Sư huynh thì sư huynh, nhìn thấy Hướng Bằng đi đến gần, nàng kêu ngọt một tiếng, Sư huynh!
Lần này để cho bọc quần áo trong tay Hướng Bằng cũng rơi xuống mặt đất, hắn lúng túng nhặt lên ha ha cười hai tiếng, trong lòng cảm thấy thật khác, Yêm, Yêm cũng có sư muội rồi! Trong đôi mắt bắt đầu lóe lên lệ quang khiến cho hai người Mộc Bạch Ly và Thanh Phạm sợ hết hồn.
Đi, chúng ta về nhà!
Phi kiếm tản ra quang huy** nhu hòa, chở thầy trò ba người bay về Mộc Tú Phong.
** sáng rọi, rực rỡ
Sư phụ nói, nơi đó là nhà. . . . . .
Vừa lúc đó lại thấy một nam tử bạch y từ phía sau đi ra, áo choàng dài trắng thuần, vạt áo thêu hoa văn màu bạc như di động, tóc đen vấn lên thật cao, dùng một cây mộc trâm tùy ý cài vào, nụ cười thanh nhã trên gương mặt thoạt nhìn thật ấm áp.
Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh tàng cây đào, giơ tay liền bẻ xuống hai cành hoa đào, sau đó xoay người, đi tới phía Mộc Bạch Ly.
Tầm mắt Mộc Bạch Ly đi theo hắn, nhìn thấy hắn tới đây, thân thể của nàng không tự chủ hơi hoảng hốt. Trên vai có mấy cánh hoa phấn hồng rơi, chóp mũi chợt ngửi thấy mùi hoa đào, như ánh trăng sáng trong trẻo sáng tỏ lại u tĩnh, làm cho nàng có chút không dám mở mắt, rồi lại vững vàng mở to, chỉ sợ bỏ lỡ một hình ảnh.
Hắn giống như từ trong tranh bước ra, dưới chân là một biển hoa.
Thanh Phạm! Là Đoan Mộc Bạch kêu nhẹ! Mà Thanh Phạm giống như không nghe thấy, đi thẳng tới trước mặt Mộc Bạch Ly.
Thì ra là hắn! Nghe được âm thanh của Đoan Mộc Bạch, Mộc Bạch Ly chợt nhớ tới, hắn chính là người đã giải vây cho mình. Mẫn Chi ca ca thường gọi là Thanh Phạuảtiểu sư thúc, năm năm không thấy, đã không phải là thiếu niên ôn hoà năm đó nhưng vẫủagiống như gió xuân ấm áp.
Mộc Bạch Ly ngây ngốc nhìn cành đào được đưa tới trước mặt mình, vốn là nụ hoa chưa nở, bỗng nhiên tất cả cánh hoa đều mở ra, thật kiều diễm, mùi thơm nồng nặc thổi tới mũi, giống như mộng ảo!
Thế nào? Không thích? Thanh âm ôn nhuận như ngọc, từng chữ từng chữ khắc trong lòng Mộc Bạch Ly.
Mộc Bạch Ly đưa hai tay ra cung kính nhận lấy cành hoa, thanh âm khẽ run lại kiên định, Đa tạ sư phụ, Bạch Ly thích!
Thanh Phạm khẽ mỉm cười xoay người lại đem một cành đào khác đưa cho Hướng Bằng, nhìn Hướng Bằng dáng vẻ vẫn ngơ ngác như cũ không khỏi khẽ mỉm cười, nụ cười ôn nhu và thương yêu làm cho đáy lòng trong phút chốc trở nên mềm mại. Chỉ thấy Hướng Bằng nháy mắt cũng không nháy, nhìn Thanh Phạm, ánh mắt lại có chút đỏ, cách hồi lâu mới nhận lấy hoa cành, Sư phụ, yêm biết yêm ngốc, nhưng yêm nhất định sẽ cố gắng ! Dứt lời “bịch bịch bịch” dập đầu lạy ba cái, thanh âm giống như sấm vang, chờ lúc nâng đầu lên, cái trán đã đỏ thành một mảnh.
Thanh Phạm, không phải ngươi nói chưa chuẩn bị thu đồ đệ sao? Trương chưởng môn nhàn nhạt hỏi một câu, ánh mắt cũng là nhìn phương xa, có vẻ có chút sâu không lường được.
Đệ tử đúng là không chuẩn bị thu đồ đệ, ngay cả hoa cũng không chuẩn bị, nhưng khi thấy hai đồ đệ này thì lại rất yêu thích, cho nên liền thay đổi ước nguyện ban đầu! Thanh Phạm cung kính lễ độ làm cho Trương Trọng không nói thêm câu gì nữa, nhàn nhạt ừ một tiếng coi như là đồng ý.
Nếu cũng bái sư rồi, các ngươi đều phải cố gắng tu luyện, không thể để cho phái Thiệu Hoa chúng ta mất thể diện, biết chưa!
Vâng, chưởng môn! Thanh âm đều nhịp dõng dạc làm cho tâm Mộc Bạch Ly cũng sôi trào, không thể để cho phái Thiệu Hoa mất thể diện, không thể cho phụ thân mất thể diện, nhất định phải cố gắng lên!
Bạch Ly, Hướng Bằng, cùng vi sư đi Mộc Tú Phong thôi!
Dạ, sư phụ!
Ừm, sư phụ, yêm, yêm còn có đồ cần thu dọn! Hướng Bằng cúi đầu thật thấp, trên làn da đen dâng lên tia ửng hồng đến tận mang tai. Sau đó ngẩng đầu mắt trông đợi nhìn Thanh Phạm, chỉ sợ sư phụ mất hứng không chờ mình.
Vậy đi đi, chúng ta ở bên kia chờ ngươi! Ngón tay mảnh khảnh chỉ cây đào xa xa, Không nên gấp gáp! Thanh Phạm vẫn cười ôn hòa như cũ, nhìn Hướng Bằng chạy nhanh ra ngoài bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói không cần phải gấp nhưng vẫn vội vàng như vậy a. Hắn đưa tay dắt Mộc Bạch Ly, Chúng ta đi đợi hắn!
Thanh Phạm!
Bạch y nam tử trong tay dắt thiếu nữ hồng y, hai người cùng quay đầu lại. Bỗng nhiên trong nháy mắt, giống như là một bức hoạ làm cho tim người ta đập thình thịch.
Lại một nụ cười làm say lòng người, Đoan Mộc Bạch vốn muốn chất vấn lại nghẹn trong cổ họng. Đợi hai người kia đi xa mới lấy lại tinh thần, trong lòng âm thầm mắng một câu, đáng chết!
Nàng yêu Thanh Phạm, tin tưởng Thanh Phạm hiểu rõ lòng mình, nhưng nàng không thể đoán được ý nghĩ của hắn. Hắn luôn cười ôn hòa như vậy, để cho mình cảm thấy có hi vọng. Nhưng hắn đối với mỗi người đều cười ôn hòa như thế, giống như một mặt nạ, mình vĩnh viễn không thể nhìn thấy khuôn mặt thật dưới lớp mặt nạ đó.
Nhìn bóng dáng màu hồng, hắn đối với nàng ta, thật khác biệt sao? Còn nhớ rõ một năm kia, hắn nở nụ cười với nàng ta, không giống như là ôn hòa, đó là sáng rỡ. Trong lòng Đoan Mộc Bạch mơ hồ đau, lại ngay sau đó cười, mình thật sự là vướng vào ma chướng của người nọ sao, thế nhưng cùng một đứa bé so đo nhiều năm như vậy. Một tiếng thở dài sau đó trong nháy mắt vẻ mặt lại trở nên âm lãnh, làm cho Tử Hợp đang lẳng lặng đứng chờ cảm thấy kinh hãi, do dự có nên mở miệng hay không.
Sư phụ. . . . . . Thanh âm Tử Hợp sợ hãi, hết sức bất an.
Đoan Mộc Bạch lấy lại tinh thần, Tử Hợp, chúng ta cũng đi thôi! Nhìn thấy Tử Hợp vẫn ngoảnh đầu lại, ánh mắt nhìn Tề Ngôn Lăng. Đoan Mộc Bạch kéo Tử Hợp, Tử Hợp, Tề Ngôn Lăng tính tình lạnh lùng lại cao ngạo, vi sư cũng hoàn toàn không thể hiểu rõ được nhưng người chịu khổ lại chính là bản thân mình. Chúng ta đi thôi!
Dạ, sư phụ! Tử Hợp khéo léo gật đầu, đều là do bản thân mình sao? Nhìn gương mặt Tử Hợp rõ ràng là bi thương, Đoan Mộc Bạch đột nhiên liền sinh ra một cảm giác mãnh liệt, vì Tử Hợp, cũng vì mình, không tiếc bất cứ giá nào, các nàng đều muốn có được, cái mình muốn chính là —— hạnh phúc.
Bên này Mộc Bạch Ly im lặng như ve sầu mùa đông, quay đầu lại nhìn. Tề Lăng không biết đã đi lúc nào, giờ phút này đã không thấy bóng dáng. Hiện tại mình bái sư thành công còn nghĩ lúc trước Tề Lăng cự tuyệt Tử Hợp, trong lòng thậm chí có chút ít hưng phấn, ách, Mộc Bạch Ly vì ý nghĩ có chút tà ác mà hổ thẹn, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của mình, cũng là bành bạch hai tiếng làm Thanh Phạm chú ý.
Sao vậy?
Không có gì! Ngượng ngùng cười hai tiếng, ánh mắt bắt đầu nhìn chung quanh để che dấu lúng túng, A! Hướng Bằng tới! Trên đầu ngay sau đó bị đánh nhẹ một cái, Phải gọi là sư huynh!
Mộc Bạch Ly chu miệng, Nhưng sư phụ nhận ta trước nha?
Nhưng ta muốn cho hắn làm sư huynh của ngươi! Mộc Bạch Ly giương mắt nhìn thấy nụ cười của sư phụ, nụ cười thậm chí có điểm xấu xa. Chẳng lẽ là mình hoa mắt? Xoa xoa ánh mắt nhìn lại, quả nhiên là hoa mắt, sư phó làm sao cười xấu xa như vậy. Sư huynh thì sư huynh, nhìn thấy Hướng Bằng đi đến gần, nàng kêu ngọt một tiếng, Sư huynh!
Lần này để cho bọc quần áo trong tay Hướng Bằng cũng rơi xuống mặt đất, hắn lúng túng nhặt lên ha ha cười hai tiếng, trong lòng cảm thấy thật khác, Yêm, Yêm cũng có sư muội rồi! Trong đôi mắt bắt đầu lóe lên lệ quang khiến cho hai người Mộc Bạch Ly và Thanh Phạm sợ hết hồn.
Đi, chúng ta về nhà!
Phi kiếm tản ra quang huy** nhu hòa, chở thầy trò ba người bay về Mộc Tú Phong.
** sáng rọi, rực rỡ
Sư phụ nói, nơi đó là nhà. . . . . .
/110
|