Mộc Bạch Ly và sư phụ ước lượng đúng thời gian đi từ từ đến lôi đài, người xem xung quanh cũng không nhiều, nàng nhìn xuống những người rải rác vây quanh ở hai bên, vậy mà trừ Mẫn Chi ca ca, không có ai thuộc phái Thiệu Hoa đến cổ vũ cho nàng. Tuy nói nàng không quan tâm, không để ý, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút mất mát.
Thật ra thì cũng không phải là đệ tử phái Thiệu Hoa cố ý không đến, chủ yếu là do mấy ngày trước Đoan Mộc Bạch nói là muốn tất cả các đệ tử hôm nay đi cổ vũ cho Tử Hợp, mọi người cũng không tiện làm trái ý nàng ta, những đệ tử rảnh rỗi căn bản đều đi xem Tử Hợp thi đấu, cho nên giờ phút này xung quanh Thanh Đình Phong mới không có những đệ tử phái Thiệu Hoa khác.
Đối thủ của Mộc Bạch Ly là một thiếu niên mắt to mày rậm, nhìn trang phục trên người hắn, Thanh Phạm giải thích nói là phái Nghiêm Hoa. Phái Nghiêm Hoa chỉ được coi là môn phái tu chân bậc trung, người đến đây cũng không tính là nhiều, cho nên người đang xem cuộc chiến cũng sẽ không nhiều lắm, trận đấu này, quả nhiên là rất vắng vẻ, đặc biệt là so với trận đấu của Mẫn Chi ngày hôm qua!
Nhưng Mộc Bạch Ly lại nghĩ, nếu như có hai hàng tỏi tươi xếp hàng cổ vũ cho mình, nàng nhất định sẽ không chịu được! Vắng vẻ chút cũng tốt, vắng chút cũng tốt, chỉ cần có sư phụ và Mẫn Chi ca ca ở đây là đủ rồi!
Bước lên mặt nước, Mộc Bạch Ly phát hiện lại có người tới, chính là Tần trưởng lão và Trình Hoa sư huynh. Trong khi Tần trưởng lão bận trăm công ngàn việc vẫn bớt thời gian đến đây làm nàng rất cảm động, kinh ngạc và cảm động nhất là Trình Hoa sư huynh đeo mặt nạ bạch ngọc cũng tới! Phải biết, Trình Hoa sư huynh rất ít khi xuất hiện vào ban ngày, hơn nữa đại đa số thời gian vị sư huynh này đều bế quan tu luyện, nghĩ đến đây, Mộc Bạch Ly đã cảm thấy cay mũi, gật đầu một cái thật mạnh với hai người rồi mới lộn người lại đối diện với đối thủ!
Chỉ thấy hắn đã ôm quyền: Tại hạ Tống Trấn phái Nghiêm Hoa!
Điệu bộ này của hắn cũng quá cứng nhắc đi, Mộc Bạch Ly cũng đành phải bắt trước bộ dáng của hắn mà ôm quyền cúi người, đợi tiếng trống vang lên sẽ tốc chiến tốc thắng! Nào biết đối phương lại trơ mắt nhìn mình, khuôn mặt hắn nóng lên, hồng hồng như vỏ trứng. Một lúc lâu sau mới ngại ngùng ríu ríu lên tiếng như tiếng muỗi vo ve, thật không hợp với dáng vẻ bề ngoài của hắn!
Cái đó. . . . . .
Có chuyện gì? Vẻ mặt Mộc Bạch Ly buồn bực, Viên Thịt từ sau lưng nàng xông tới giẫm lên một chiếc lá sen, bày ra dáng vẻ ngây thơ hết sức đáng yêu. Kết quả bị Mộc Bạch Ly cúi đầu trừng mắt nhìn nó một cái, lại tóm lấy lá sen kia, kéo ra giấu ở sau lưng!
Làm xong tất cả những việc này Mộc Bạch Ly lại nghiêm túc nhìn đối thủ, tỏ ý tôn trọng! Kết quả, mặt thiếu niên kia càng đỏ lên đến tận mang tai.
Cái đó, ngươi vẫn chưa nói tên của ngươi là gì mà! Như là lấy hết dũng khí, thiếu niên kia đột nhiên lớn tiếng nói!
Ở bên ngoài xem thi đấu, Trương Mẫn Chi không vui, hắn rất muốn sai Mễ Đa chạy lên phun cho tên kia một đoàn lửa!
Thanh Phạm thì ngược lại, chỉ thấy hắn phe phẩy cây quạt, trên mặt vẫn mỉm cười ấm áp như thường ngày, chỉ là cây quạt này, hình như chưa bao giờ mở ra!
Mộc Bạch Ly phái Thiệu Hoa! Người này cũng quá cứng nhắc đi, một chút chuyện nhỏ như vậy, vừa rồi ta cũng ôm quyền khom lưng đáp lễ, thiếu chút nữa gãy cả lưng rồi, vậy mà còn so đo những thứ này với ta. Mộc Bạch Ly chu miệng, rất không hài lòng.
Đáng chết, thật không ngờ bản thân mới vừa rồi trì trệ, rõ ràng là ngượng ngùng bắt chuyện, kết quả lại bị nàng hiểu thành như vậy, nét vẽ kia không phải thô to bình thường mà!
Ầm! Đúng lúc này tiếng trống vang lên, Mộc Bạch Ly
Thật ra thì cũng không phải là đệ tử phái Thiệu Hoa cố ý không đến, chủ yếu là do mấy ngày trước Đoan Mộc Bạch nói là muốn tất cả các đệ tử hôm nay đi cổ vũ cho Tử Hợp, mọi người cũng không tiện làm trái ý nàng ta, những đệ tử rảnh rỗi căn bản đều đi xem Tử Hợp thi đấu, cho nên giờ phút này xung quanh Thanh Đình Phong mới không có những đệ tử phái Thiệu Hoa khác.
Đối thủ của Mộc Bạch Ly là một thiếu niên mắt to mày rậm, nhìn trang phục trên người hắn, Thanh Phạm giải thích nói là phái Nghiêm Hoa. Phái Nghiêm Hoa chỉ được coi là môn phái tu chân bậc trung, người đến đây cũng không tính là nhiều, cho nên người đang xem cuộc chiến cũng sẽ không nhiều lắm, trận đấu này, quả nhiên là rất vắng vẻ, đặc biệt là so với trận đấu của Mẫn Chi ngày hôm qua!
Nhưng Mộc Bạch Ly lại nghĩ, nếu như có hai hàng tỏi tươi xếp hàng cổ vũ cho mình, nàng nhất định sẽ không chịu được! Vắng vẻ chút cũng tốt, vắng chút cũng tốt, chỉ cần có sư phụ và Mẫn Chi ca ca ở đây là đủ rồi!
Bước lên mặt nước, Mộc Bạch Ly phát hiện lại có người tới, chính là Tần trưởng lão và Trình Hoa sư huynh. Trong khi Tần trưởng lão bận trăm công ngàn việc vẫn bớt thời gian đến đây làm nàng rất cảm động, kinh ngạc và cảm động nhất là Trình Hoa sư huynh đeo mặt nạ bạch ngọc cũng tới! Phải biết, Trình Hoa sư huynh rất ít khi xuất hiện vào ban ngày, hơn nữa đại đa số thời gian vị sư huynh này đều bế quan tu luyện, nghĩ đến đây, Mộc Bạch Ly đã cảm thấy cay mũi, gật đầu một cái thật mạnh với hai người rồi mới lộn người lại đối diện với đối thủ!
Chỉ thấy hắn đã ôm quyền: Tại hạ Tống Trấn phái Nghiêm Hoa!
Điệu bộ này của hắn cũng quá cứng nhắc đi, Mộc Bạch Ly cũng đành phải bắt trước bộ dáng của hắn mà ôm quyền cúi người, đợi tiếng trống vang lên sẽ tốc chiến tốc thắng! Nào biết đối phương lại trơ mắt nhìn mình, khuôn mặt hắn nóng lên, hồng hồng như vỏ trứng. Một lúc lâu sau mới ngại ngùng ríu ríu lên tiếng như tiếng muỗi vo ve, thật không hợp với dáng vẻ bề ngoài của hắn!
Cái đó. . . . . .
Có chuyện gì? Vẻ mặt Mộc Bạch Ly buồn bực, Viên Thịt từ sau lưng nàng xông tới giẫm lên một chiếc lá sen, bày ra dáng vẻ ngây thơ hết sức đáng yêu. Kết quả bị Mộc Bạch Ly cúi đầu trừng mắt nhìn nó một cái, lại tóm lấy lá sen kia, kéo ra giấu ở sau lưng!
Làm xong tất cả những việc này Mộc Bạch Ly lại nghiêm túc nhìn đối thủ, tỏ ý tôn trọng! Kết quả, mặt thiếu niên kia càng đỏ lên đến tận mang tai.
Cái đó, ngươi vẫn chưa nói tên của ngươi là gì mà! Như là lấy hết dũng khí, thiếu niên kia đột nhiên lớn tiếng nói!
Ở bên ngoài xem thi đấu, Trương Mẫn Chi không vui, hắn rất muốn sai Mễ Đa chạy lên phun cho tên kia một đoàn lửa!
Thanh Phạm thì ngược lại, chỉ thấy hắn phe phẩy cây quạt, trên mặt vẫn mỉm cười ấm áp như thường ngày, chỉ là cây quạt này, hình như chưa bao giờ mở ra!
Mộc Bạch Ly phái Thiệu Hoa! Người này cũng quá cứng nhắc đi, một chút chuyện nhỏ như vậy, vừa rồi ta cũng ôm quyền khom lưng đáp lễ, thiếu chút nữa gãy cả lưng rồi, vậy mà còn so đo những thứ này với ta. Mộc Bạch Ly chu miệng, rất không hài lòng.
Đáng chết, thật không ngờ bản thân mới vừa rồi trì trệ, rõ ràng là ngượng ngùng bắt chuyện, kết quả lại bị nàng hiểu thành như vậy, nét vẽ kia không phải thô to bình thường mà!
Ầm! Đúng lúc này tiếng trống vang lên, Mộc Bạch Ly
/110
|