Bởi vì sư huynh bị mất tích, Mộc Bạch Ly cũng không còn hứng thú làm những chuyện khác, lòng vô cùng rối loạn, gương mặt cũng nhăn lại như quả mướp đắng, sư phụ nói hắn đi chung quanh tìm một chút, nhưng không có đầu mối thì làm sao mà tìm được. Tâm trạng không tốt, nàng ngồi trên băng đá thở dài, ngay cả Trương Mẫn Chi tới cũng không phát hiện.
Bạch Ly, Bạch Ly! Trương Mẫn Chi lẳng lặng đứng ở bên cạnh quan sát Bạch Ly nửa ngày, ban đầu là vì nhớ nhung, sau đó lại cảm thấy người trước mắt hắn lúc này giống như mộng ảo. Hắn cứ ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm như vậy, giống như là sợ chớp mắt một cái nàng sẽ biến mất không thấy nữa, mà nhìn một lúc lâu, mới chú ý tới vẻ mặt Bạch Ly lúc này đang ủ rũ, lòng hắn lập tức căng thẳng: Bạch Ly, muội làm sao vậy?
Bị gọi liên tục, Mộc Bạch Ly đang có vẻ lo âu mới ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Mẫn Chi nàng đầu tiên là vui mừng: Mẫn Chi ca ca! Sau đó lại khôi phục vẻ mặt chán nản làm Trương Mẫn Chi gấp đến độ như bị mèo cào: Bạch Ly, ai bắt nạt muội, ta giúp muội đi dạy dỗ hắn!
Không có, không thấy sư huynh rồi!
Sư huynh? Trương Mẫn Chi nghĩ một lúc lâu mới nhớ tới thiếu niên thật thà chất phác với màu da đen sẫm cười một tiếng liền lộ ra hai hàm răng trắng: Không thấy? Một người sống sờ sờ làm sao lại không thấy? Đi đâu rồi?
Thì là không biết đã đi đâu đó! Ài, lại là một tiếng thở dài, nàng lấy tay nâng cằm: Cũng không biết sư phụ trở lại có thu được tin tức gì hay không!
Nhìn dáng vẻ này của Bạch Ly, một sọt lời nói Trương Mẫn Chi vừa chuẩn bị xong đều bị hắn nuốt xuống, chỉ đành ngồi đó với nàng mà không nói một câu. Lâu ngày không gặp, nhớ nhung giống như rong rêu đâm chồi xiết chặt lòng hắn. Bây giờ nhìn thấy nàng, lòng hắn rất vui, trong mắt chỉ còn lại hình bóng một mình nàng, nàng vui hắn cũng vui, nàng buồn hắn cũng khó chịu, nàng thở dài hắn liền lo lắng, hận không thể lập tức lật tung mọi nơi tìm ra vị sư huynh ấy cho nàng. Chỉ cần nàng có thể vui vẻ, muốn hắn làm cái gì hắn cũng sẽ làm, chỉ cần nàng vui, tất cả đều không quan trọng, cho dù là tính mạng của mình. . . . . .
Ngồi với nàng suốt một ngày, Thanh Phạm trở lại, vẻ mặt buồn rầu đủ để nói rõ tất cả. Hướng Bằng sư huynh thật sự đã mất tích. d.đ_LQĐ
Có lẽ là bởi vì hắn cảm thấy ở đây không tốt, không có gì tu luyện cho nên mới một mình bỏ đi! Thanh Phạm an ủi, giọng nói có chút nặng nề: Bạch Ly đừng quá lo lắng. . . . . .
Làm sao có thể không lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ của sư phụ, Bạch Ly biết trong lòng sư phụ cũng rất khó chịu, nàng hiểu chuyện đáp: Dạ!
Còn ba ngày nữa là đến đại hội Tiên Kiếm, hai người các ngươi vẫn nên cẩn thận chuẩn bị đi! Hôm nay Thanh Phạm bị chưởng môn gọi đến dặn dò lên xuống, nói đại hội Tiên Kiếm lần này phái Thiệu Hoa gửi gắm hy vọng nhiều nhất vào học trò Bạch Ly của hắn, nhất định phải cố gắng phát huy, làm vẻ vang môn phái. Nhìn dáng vẻ tiều tụy vì lo lắng của Bạch Ly lúc này, Thanh Phạm lắc đầu một cái, tại sao lại là Bạch Ly, sao Tề Lăng kia lại không tham gia chứ? Thanh Phạm cực kỳ không hiểu, lại không biết là Tề Lăng tự ý không trở về, đã sớm khiến cho chưởng môn tức hộc máu rồi.
Mộc Bạch Ly không lên tiếng, Trương Mẫn Chi lại là vẻ mặt lúng túng đưa tay sờ sờ ót: Cái đó, sư điệt... sư điệt không có tư cách tham gia đại hội Tiên Kiếm. . . . . .
Hả?
Sư điệt còn chưa có linh thú! Mẫn Chi đỏ mặt, cảm thấy rất mất
Bạch Ly, Bạch Ly! Trương Mẫn Chi lẳng lặng đứng ở bên cạnh quan sát Bạch Ly nửa ngày, ban đầu là vì nhớ nhung, sau đó lại cảm thấy người trước mắt hắn lúc này giống như mộng ảo. Hắn cứ ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm như vậy, giống như là sợ chớp mắt một cái nàng sẽ biến mất không thấy nữa, mà nhìn một lúc lâu, mới chú ý tới vẻ mặt Bạch Ly lúc này đang ủ rũ, lòng hắn lập tức căng thẳng: Bạch Ly, muội làm sao vậy?
Bị gọi liên tục, Mộc Bạch Ly đang có vẻ lo âu mới ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Mẫn Chi nàng đầu tiên là vui mừng: Mẫn Chi ca ca! Sau đó lại khôi phục vẻ mặt chán nản làm Trương Mẫn Chi gấp đến độ như bị mèo cào: Bạch Ly, ai bắt nạt muội, ta giúp muội đi dạy dỗ hắn!
Không có, không thấy sư huynh rồi!
Sư huynh? Trương Mẫn Chi nghĩ một lúc lâu mới nhớ tới thiếu niên thật thà chất phác với màu da đen sẫm cười một tiếng liền lộ ra hai hàm răng trắng: Không thấy? Một người sống sờ sờ làm sao lại không thấy? Đi đâu rồi?
Thì là không biết đã đi đâu đó! Ài, lại là một tiếng thở dài, nàng lấy tay nâng cằm: Cũng không biết sư phụ trở lại có thu được tin tức gì hay không!
Nhìn dáng vẻ này của Bạch Ly, một sọt lời nói Trương Mẫn Chi vừa chuẩn bị xong đều bị hắn nuốt xuống, chỉ đành ngồi đó với nàng mà không nói một câu. Lâu ngày không gặp, nhớ nhung giống như rong rêu đâm chồi xiết chặt lòng hắn. Bây giờ nhìn thấy nàng, lòng hắn rất vui, trong mắt chỉ còn lại hình bóng một mình nàng, nàng vui hắn cũng vui, nàng buồn hắn cũng khó chịu, nàng thở dài hắn liền lo lắng, hận không thể lập tức lật tung mọi nơi tìm ra vị sư huynh ấy cho nàng. Chỉ cần nàng có thể vui vẻ, muốn hắn làm cái gì hắn cũng sẽ làm, chỉ cần nàng vui, tất cả đều không quan trọng, cho dù là tính mạng của mình. . . . . .
Ngồi với nàng suốt một ngày, Thanh Phạm trở lại, vẻ mặt buồn rầu đủ để nói rõ tất cả. Hướng Bằng sư huynh thật sự đã mất tích. d.đ_LQĐ
Có lẽ là bởi vì hắn cảm thấy ở đây không tốt, không có gì tu luyện cho nên mới một mình bỏ đi! Thanh Phạm an ủi, giọng nói có chút nặng nề: Bạch Ly đừng quá lo lắng. . . . . .
Làm sao có thể không lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ của sư phụ, Bạch Ly biết trong lòng sư phụ cũng rất khó chịu, nàng hiểu chuyện đáp: Dạ!
Còn ba ngày nữa là đến đại hội Tiên Kiếm, hai người các ngươi vẫn nên cẩn thận chuẩn bị đi! Hôm nay Thanh Phạm bị chưởng môn gọi đến dặn dò lên xuống, nói đại hội Tiên Kiếm lần này phái Thiệu Hoa gửi gắm hy vọng nhiều nhất vào học trò Bạch Ly của hắn, nhất định phải cố gắng phát huy, làm vẻ vang môn phái. Nhìn dáng vẻ tiều tụy vì lo lắng của Bạch Ly lúc này, Thanh Phạm lắc đầu một cái, tại sao lại là Bạch Ly, sao Tề Lăng kia lại không tham gia chứ? Thanh Phạm cực kỳ không hiểu, lại không biết là Tề Lăng tự ý không trở về, đã sớm khiến cho chưởng môn tức hộc máu rồi.
Mộc Bạch Ly không lên tiếng, Trương Mẫn Chi lại là vẻ mặt lúng túng đưa tay sờ sờ ót: Cái đó, sư điệt... sư điệt không có tư cách tham gia đại hội Tiên Kiếm. . . . . .
Hả?
Sư điệt còn chưa có linh thú! Mẫn Chi đỏ mặt, cảm thấy rất mất
/110
|