Sáng sớm hôm sau, Lâm Bảo Nhi dậy rất sớm, đầu tóc bù xù nhàn nhã cất bước ra hoa viên phía sau vương phủ.
Ai, hoa viên này thoạt nhìn rất đồ sộ a!
Lúc Lâm Bảo Nhi đang nhìn trời than thở thì thình lình phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Lâm Bảo Nhi theo tiếng chân nhìn lại thì thấy Ngưng Sương chậm rãi xuất hiện. Nàng mặc một thân đỏ tươi, gương mặt tuyệt mĩ chưa trang điểm, từng bước lay động lộ vẻ xinh đẹp tuyệt trần.
“Chào! Mỹ nữ, dậy sớm nha!”
Lâm Bảo Nhi khoát tay áo về phía Ngưng Sương.
Ngưng Sương nâng mi mắt lên nhìn Lâm Bảo Nhi, đột nhiên nhíu mày lại thản nhiên nói, “Sớm!”
“Không nghĩ tới Ngưng Sương cô nương còn tập luyện buổi sáng, thói quen tốt a! Trách không được dáng người đẹp như vậy, ai, chỉ là đáng tiếc…”
Lâm Bảo Nhi cố ý lớn tiếng thở dài một hơi, “Mỹ mạo như thế lại không ai có ai thưởng thức, chậc chậc, ta thấy hoa mai có vẻ hợp với người như ngươi, mèo khen mèo dài đuôi thiệt đau lòng…”
“Tiểu Long Nữ!” vẻ mặt Ngưng Sương lạnh như băng, “Ta đã cố gắng nhẫn nhịn, mong ngươi đừng được một tấc lại tiến lên một thước.”
“Ta liền được một tấc lại tiến lên một thước đó, ngươi nghĩ mình có thể làm khó dễ được ta sao?” Lâm Bảo Nhi làm ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, nàng đang rất muốn chọc giận Ngưng Sương.
Sắc mặt Ngưng Sương ngày càng khó coi,”Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám động tới ngươi, ta là…”
“Ngươi là cái gì nha? Ngươi chẳng qua chỉ là một cái bình hoa bên người Độc Cô Hiểu, bình hoa ngươi hiểu không? Nhìn thấy bình hoa trong đại sảnh kia chứ? Bình hoa chính là đặt tại một chỗ cho người ta xem, không có chút giá trị thực tế, một ngày kia ta mất hứng lấy cái búa, đánh một cái rầm liền nát bét, à không, liền biến thành một đống rác rưởi. “
“Ngươi…khinh người quá đáng! “
Ngưng Sương đã nhịn rất lâu rồi, lúc này đây nàng thật sự không thể nhịn được nữa, nàng thật sự nghĩ không ra Độc Cô Hiểu sao lại nguyện ý lấy một nữ tử như vậy làm thê tử, nàng ta tốt ở chỗ nào?
Ngưng Sương hơi nghiêng người, một loạt ngân châm lóe sắc xanh từ tay áo của nàng bắn ra mang theo sát khí bay về phía Lâm Bảo Nhi.
Nữ nhân này thật là…ra tay tại sao không nói một tiếng? Lâm Bảo Nhi hoa mắt đứng sững sờ tại chỗ.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, ánh lửa xẹt ra trong nháy mắt, một cái quạt gấp bay ngang qua “Leng keng ” vài tiếng, một loạt ngân châm kia rớt lả tả xuống đất.
Lâm Bảo Nhi há miệng thở dốc, thật nguy hiểm a! Không nghĩ tới tính tình Ngưng Sương thật nóng nảy quá.
“Ngươi làm gì vậy hả?”
Lam Hải thu hồi quạt, khó hiểu nhìn Ngưng Sương, “Có phải ngươi điên rồi hay không?”
“Đúng, ta điên rồi, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn nàng ta cho ra trò.” Lời còn chưa dứt Ngưng Sương đã muốn lách người vọt qua đây.
“A!” Lâm Bảo Nhi hét to một tiếng.
Lam Hải chắn phía trước người Lâm Bảo Nhi cùng Ngưng Sương đánh trả. Trong lúc nhất thời tiếng binh khí va chạm “Binh lách cách chang” không ngừng bên tai. Trong không khí bắn ra nhiều tia lửa nhỏ.
“Ngươi vì cái gì phải giúp nàng?”
“Ta không phải giúp nàng, ta đang giúp ngươi, ngươi có biết hay không?”
“Ta không cần ngươi giúp!”
Động tác Ngưng Sương càng lúc càng nhanh, “Ngân châm của ta không thấy máu thì không thể thu lại”. Khi thân thể bay một vòng đẹp trong không trung, ngân châm lòe lòe ánh lục bay tới nàng từ bốn phía với góc ba trăm sáu mươi độ. “Cẩn thận!”
Lam Hải vừa né tránh vừa lớn tiếng nhắc nhở Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi sửng sốt một chút, nàng chính là một trí thức nên đối với chuyện vũ đao lộng thương thì dốt đặc cán mai, có trời mới biết như thế nào là cẩn thận…
“Xuy,” một cây ngân châm thật nhỏ đâm vào người Lâm Bảo Nhi, trong nháy mắt đau đớn từ ngực lan ra toàn thân thể, cái này thật sự là trúng chiêu, nhưng nếu bị thương thì Độc Cô Hiểu sẽ dời đại hôn lại sau a..
Trong nháy mắt Lâm Bảo Nhi ngã xuống, thế nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười mỹ mãn.
“Tiểu Long Nữ!”
Thân thể Lâm Bảo Nhi lọt vào một lồng ngực ấm áp.
Huyền Song nhìn người trong lòng hôn mê bất tỉnh thì trong lòng trào ra một cỗ đau xót khó hiểu.
“Vương phi!”
Bên kia Lam Hải cùng Ngưng Sương cũng đã ngừng giao đấu. Lam Hải đi tới gần nhìn miệng vết thương của Lâm Bảo Nhi, “Ngưng Sương, ngân châm của ngươi tẩm loại độc dược gì? Máu của nàng sao lại đen như vậy?”
“Chính là…Là…”
Giọng nói Ngưng Sương run rẩy, nàng không có cố ý, nàng chỉ muốn giáo huấn nàng ta một chút mà thôi.
“Rốt cuộc là cái gì?”
Huyền Song ngước mặt lên, lớn tiếng chất vấn, hàn quang trong đôi mắt dài nhỏ lóe ra làm cho người ta sợ hãi.
“Là thất sắc mai.” Ngưng sương cúi đầu trả lời, một chút một chút bị gió thổi tán.
Thất sắc mai độc tính cực mạnh, đủ để khiến người mất mạng. Hơn nữa…không có giải dược.
“Thất sắc mai.” Lam hải run giọng lặp lại một lần, “Ngưng Sương ngươi sao lại hồ đồ như vậy!”
“Ta…ta là vì bị tức tới mụ mị đầu óc.”
Huyền Song ôm Lâm Bảo Nhi vội vã đi về gian phòng của mình, hắn mặc kệ nàng bị trúng độc gì, chỉ cần hắn còn sống thì sẽ không để cho nàng chết.
“Uy! Huyền Song, ngươi muốn đi đâu? Ai!”
Lam Hải hít một hơi, “Ta đi báo cho Vương gia, còn ngươi đi cùng xem.”
“A, được.” Ngưng Sương đờ đẫn gật gật đầu, bước nhanh đuổi theo sau…
“Loảng xoảng!”
Huyền Song đá mạnh cửa phòng, nhanh chóng đem Lâm Bảo Nhi đặt lên giường của mình, ngồi xếp bằng ngưng khí phía sau, bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể, hắn muốn dùng nội lực của mình đẩy độc tố trong thân thể nàng ra.
Lúc Ngưng Sương đuổi tới thì thấy Huyền Song đầu đầy mồ hôi đang chuyển vận chân khí truyền cho Lâm Bảo Nhi. Tiểu tử này điên rồi sao?
“Huyền Song! Thương thế trên người ngươicòn chưa khỏi hằn, làm sao có thể… ngươi như vậy sẽ không toàn mạng.” Ngưng Sương lo lắng hô to một tiếng.
Huyền Song không để ý tới nàng, tiếp tục nhắm mắt ngưng thần, đem chân khí trong cơ thể từng chút từng chút truyền cho Lâm Bảo Nhi.
“Phốc!”
Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, máu đen nhuộm thấm một mảng lớn trên sàng đan .
“Tiểu Long Nữ!”
Huyền Song mặt trắng bệch, suy yếu nâng Lâm Bảo Nhi dậy, “TIểu Long Nữ, ngươi cảm giác như thế nào?”
Lâm Bảo Nhi chậm rãi mở mắt, xuất hiện trước mắt nàng là đôi mắt lo lắng của Huyền Song.
“Huyền Song…” gương mặt Lâm Bảo Nhi tái nhợt tươi cười, “Vài ngày không thấy ngươi sao lại… lại biến thành cái dạng này? Có phải hay không…nhớ ta đến ăn không trôi…Hắc hắc…”
“Tiểu Long Nữ…”
“Kì thật ta không gọi…Tiểu…Tiểu Long Nữ.”
Lông mi Lâm Bảo Nhi chớp động vài cái, nàng cảm thấy thật là khó chịu, khó chịu, có phải mình sắp chết không?
Loại cảm giác này từng xuất hiện qua năm nàng mười ba tuổi…Chết, đối với nàng mà nói cũng không phài là một từ xa lạ.
Chính là lúc này lại tới đột nhiên như thế. Trên đời này có một câu tên là tự làm tự chịu. Lâm Bảo Nhi dùng hết toàn bộ khí lực giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt vào tay Huyền Song.
“Ngươi có thể gọi ta một tiếng Bảo nhi không?”
“Bảo nhi…”
“Ừ,” Lâm Bảo Nhi mỉm cười ngọt ngào, “đáng tiếc Tư đồ không ở đây, ta không thể…chính miệng nói với hắn…nói tiếng tạm biệt.”
“Bảo nhi, ngươi sẽ không sao hết.” Huyền Song nắm chặt tay Lâm Bảo Nhi, trong khoảnh khắc sinh li tử biệt này hắn bỗng nhiên phát hiện mình rất thích nữ tử tinh quái này.
Thích nàng giảo hoạt, thích nàng thẳng thắn, thích nàng đáng yêu, thích nàng hết thảy.
Loại ý nghĩ không thể nói ra bằng lời – yêu thương, có thể từ lần đầu tiên bọn họ đối chọi gay gắt cũng đã âm thầm nảy nở, cho tới nay chậm rãi chậm rãi lớn lên…..
“Ừm, ta biết, ta…A…” bỗng nhiên cơn đau xé ngực tràn tới, trước mắt dần dần mơ hồ, Lâm Bảo Nhi lại một lần nữa hôn mê.
“Bảo nhi! Bảo nhi!”
“Ngươi yên tâm, nàng chỉ ngất đi thôi.”
Một thân ảnh mạnh mẽ hiện ra trước mắt Huyền Song.
Vẫn một thân hắc y không đổi, bộ dáng cương quyết ngạo nghễ như trước.
“Thanh Thần.” Hai mắt Huyền song lập tức phát ra tia hi vọng.
“Ngươi cứu nàng nhanh lên!”
“Ngươi yên tâm, người tốt không sống lâu chứ tai họa sống ngàn năm. Mạng của nàng rất dài!” Thanh Thần nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Huyền Song cười, “Nhưng ngươi nếu không hảo hảo tu dưỡng thì khó giữ được cái mạng nhỏ này! Ngưng Sương, ngươi dìu Huyền Song đến phòng bên nghỉ ngơi đi, nơi này có ta là đủ rồi.”
“Được, đã biết!”
Ngưng Sương đi đến trước giường, đưa tay đỡ Huyền Song, Huyền Song nhìn nàng một cái rồi không nói gì thêm. Hai người từ từ đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Thanh Thần cùng Lâm Bảo Nhi đang hôn mê bất tỉnh.
“Ai!” Thanh Thần cảm thán ngồi xuống cạnh bên giường Lâm Bảo Nhi, “Ngươi, nha đầu này thật rảnh rỗi chuốc họa vào thân, may mắn hôm nay ta trở lại, bằng không thì…ngươi thật sự phải đi đời nha ma!”
Vừa nói chuyện Thanh Thần vừa lấy từ trong ngực mình ra một loại kim châm, hắn cuối đầu nhìn vị trí Lâm Bảo Nhi bị thương, hoàn hảo, hoàn hảo, còn chưa tổn thương tới nội tạng.
“Này Bảo Nhi, ta muốn châm cho ngươi, nhưng trước phải cởi y phục của ngươi, ta nói trước với ngươi một tiếng rồi đấy! Ngươi không trả lời thì coi như đồng ý.” (tác giả: đoạn này vô nghĩa đề nghị mọi người không nhìn)
Trong phòng một mảnh yên lặng.
“Được rồi! Ta bắt đầu cởi đây.”
Thanh Thần nhanh chóng kéo mở quần áo Lâm Bảo Nhi, cứu người như cứu hỏa, một khắc cũng không thể chậm trễ.
Hắn thuần thục rút ra một cây kim châm, đối với huyệt vị trên người nàng đâm xuống.
“Tiểu Long Nữ! Tiểu Long Nữ!” Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Độc Cô Hiểu.
Thanh Thần nhíu mày một chút , tay trái nhẹ nhàng vung lên, màn che trên giường trong nháy mắt rơi xuống, che chắn thân hình hai người.
Lúc này cửa phòng cũng vừa mở ra, Độc Cô Hiểu cùng Lam Hải vẻ mặt nghiêm trọng đi vào.
“Các ngươi không cần lại đây!” Thanh Thần một bên thi châm, một bên thấp giọng nói.
“Thanh Thần?”
Độc Cô Hiểu cùng Lam Hải đều sửng sốt, trái tim như bị treo ngược lên cuối cùng cũng hạ xuống.
Người này luôn xuất hiện ở thời khắc mấu chốt nhất, lần trước thời điểm Huyền Song bị thương cũng có hắn.
“Nàng không sao chứ?”
“Hoàn hảo, tạm thời không chết được.” Thanh Thần nhịn không được mỉm cười, ” Tuy nhiên, phải ở trên giường dưỡng thương một tháng mới có thể khỏi hẳn.”
“Vậy là tốt rồi.” Độc Cô Hiểu gật gật đầu, “Có ngươi ở đây thì ta an tâm, Huyền Song đâu?”
“Ta bảo Ngưng Sương dìu hắn qua phòng bên nghỉ ngơi, hắn cũng không có việc gì, Vương gia không cần lo lắng.”
“Ta đi xem hắn!”
Độc Cô Hiểu xoay người rời đi, Lam Hải đi theo sát phía sau hắn.
Thanh Thần liếc mắt nhìn xuống Lâm Bảo Nhi, thấp giọng nói, “Ai, tội nghiệp, lão công của ngươi hình như càng quan tâm tình nhân của ngươi hơn a!”
Ai, hoa viên này thoạt nhìn rất đồ sộ a!
Lúc Lâm Bảo Nhi đang nhìn trời than thở thì thình lình phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Lâm Bảo Nhi theo tiếng chân nhìn lại thì thấy Ngưng Sương chậm rãi xuất hiện. Nàng mặc một thân đỏ tươi, gương mặt tuyệt mĩ chưa trang điểm, từng bước lay động lộ vẻ xinh đẹp tuyệt trần.
“Chào! Mỹ nữ, dậy sớm nha!”
Lâm Bảo Nhi khoát tay áo về phía Ngưng Sương.
Ngưng Sương nâng mi mắt lên nhìn Lâm Bảo Nhi, đột nhiên nhíu mày lại thản nhiên nói, “Sớm!”
“Không nghĩ tới Ngưng Sương cô nương còn tập luyện buổi sáng, thói quen tốt a! Trách không được dáng người đẹp như vậy, ai, chỉ là đáng tiếc…”
Lâm Bảo Nhi cố ý lớn tiếng thở dài một hơi, “Mỹ mạo như thế lại không ai có ai thưởng thức, chậc chậc, ta thấy hoa mai có vẻ hợp với người như ngươi, mèo khen mèo dài đuôi thiệt đau lòng…”
“Tiểu Long Nữ!” vẻ mặt Ngưng Sương lạnh như băng, “Ta đã cố gắng nhẫn nhịn, mong ngươi đừng được một tấc lại tiến lên một thước.”
“Ta liền được một tấc lại tiến lên một thước đó, ngươi nghĩ mình có thể làm khó dễ được ta sao?” Lâm Bảo Nhi làm ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, nàng đang rất muốn chọc giận Ngưng Sương.
Sắc mặt Ngưng Sương ngày càng khó coi,”Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám động tới ngươi, ta là…”
“Ngươi là cái gì nha? Ngươi chẳng qua chỉ là một cái bình hoa bên người Độc Cô Hiểu, bình hoa ngươi hiểu không? Nhìn thấy bình hoa trong đại sảnh kia chứ? Bình hoa chính là đặt tại một chỗ cho người ta xem, không có chút giá trị thực tế, một ngày kia ta mất hứng lấy cái búa, đánh một cái rầm liền nát bét, à không, liền biến thành một đống rác rưởi. “
“Ngươi…khinh người quá đáng! “
Ngưng Sương đã nhịn rất lâu rồi, lúc này đây nàng thật sự không thể nhịn được nữa, nàng thật sự nghĩ không ra Độc Cô Hiểu sao lại nguyện ý lấy một nữ tử như vậy làm thê tử, nàng ta tốt ở chỗ nào?
Ngưng Sương hơi nghiêng người, một loạt ngân châm lóe sắc xanh từ tay áo của nàng bắn ra mang theo sát khí bay về phía Lâm Bảo Nhi.
Nữ nhân này thật là…ra tay tại sao không nói một tiếng? Lâm Bảo Nhi hoa mắt đứng sững sờ tại chỗ.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, ánh lửa xẹt ra trong nháy mắt, một cái quạt gấp bay ngang qua “Leng keng ” vài tiếng, một loạt ngân châm kia rớt lả tả xuống đất.
Lâm Bảo Nhi há miệng thở dốc, thật nguy hiểm a! Không nghĩ tới tính tình Ngưng Sương thật nóng nảy quá.
“Ngươi làm gì vậy hả?”
Lam Hải thu hồi quạt, khó hiểu nhìn Ngưng Sương, “Có phải ngươi điên rồi hay không?”
“Đúng, ta điên rồi, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn nàng ta cho ra trò.” Lời còn chưa dứt Ngưng Sương đã muốn lách người vọt qua đây.
“A!” Lâm Bảo Nhi hét to một tiếng.
Lam Hải chắn phía trước người Lâm Bảo Nhi cùng Ngưng Sương đánh trả. Trong lúc nhất thời tiếng binh khí va chạm “Binh lách cách chang” không ngừng bên tai. Trong không khí bắn ra nhiều tia lửa nhỏ.
“Ngươi vì cái gì phải giúp nàng?”
“Ta không phải giúp nàng, ta đang giúp ngươi, ngươi có biết hay không?”
“Ta không cần ngươi giúp!”
Động tác Ngưng Sương càng lúc càng nhanh, “Ngân châm của ta không thấy máu thì không thể thu lại”. Khi thân thể bay một vòng đẹp trong không trung, ngân châm lòe lòe ánh lục bay tới nàng từ bốn phía với góc ba trăm sáu mươi độ. “Cẩn thận!”
Lam Hải vừa né tránh vừa lớn tiếng nhắc nhở Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi sửng sốt một chút, nàng chính là một trí thức nên đối với chuyện vũ đao lộng thương thì dốt đặc cán mai, có trời mới biết như thế nào là cẩn thận…
“Xuy,” một cây ngân châm thật nhỏ đâm vào người Lâm Bảo Nhi, trong nháy mắt đau đớn từ ngực lan ra toàn thân thể, cái này thật sự là trúng chiêu, nhưng nếu bị thương thì Độc Cô Hiểu sẽ dời đại hôn lại sau a..
Trong nháy mắt Lâm Bảo Nhi ngã xuống, thế nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười mỹ mãn.
“Tiểu Long Nữ!”
Thân thể Lâm Bảo Nhi lọt vào một lồng ngực ấm áp.
Huyền Song nhìn người trong lòng hôn mê bất tỉnh thì trong lòng trào ra một cỗ đau xót khó hiểu.
“Vương phi!”
Bên kia Lam Hải cùng Ngưng Sương cũng đã ngừng giao đấu. Lam Hải đi tới gần nhìn miệng vết thương của Lâm Bảo Nhi, “Ngưng Sương, ngân châm của ngươi tẩm loại độc dược gì? Máu của nàng sao lại đen như vậy?”
“Chính là…Là…”
Giọng nói Ngưng Sương run rẩy, nàng không có cố ý, nàng chỉ muốn giáo huấn nàng ta một chút mà thôi.
“Rốt cuộc là cái gì?”
Huyền Song ngước mặt lên, lớn tiếng chất vấn, hàn quang trong đôi mắt dài nhỏ lóe ra làm cho người ta sợ hãi.
“Là thất sắc mai.” Ngưng sương cúi đầu trả lời, một chút một chút bị gió thổi tán.
Thất sắc mai độc tính cực mạnh, đủ để khiến người mất mạng. Hơn nữa…không có giải dược.
“Thất sắc mai.” Lam hải run giọng lặp lại một lần, “Ngưng Sương ngươi sao lại hồ đồ như vậy!”
“Ta…ta là vì bị tức tới mụ mị đầu óc.”
Huyền Song ôm Lâm Bảo Nhi vội vã đi về gian phòng của mình, hắn mặc kệ nàng bị trúng độc gì, chỉ cần hắn còn sống thì sẽ không để cho nàng chết.
“Uy! Huyền Song, ngươi muốn đi đâu? Ai!”
Lam Hải hít một hơi, “Ta đi báo cho Vương gia, còn ngươi đi cùng xem.”
“A, được.” Ngưng Sương đờ đẫn gật gật đầu, bước nhanh đuổi theo sau…
“Loảng xoảng!”
Huyền Song đá mạnh cửa phòng, nhanh chóng đem Lâm Bảo Nhi đặt lên giường của mình, ngồi xếp bằng ngưng khí phía sau, bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể, hắn muốn dùng nội lực của mình đẩy độc tố trong thân thể nàng ra.
Lúc Ngưng Sương đuổi tới thì thấy Huyền Song đầu đầy mồ hôi đang chuyển vận chân khí truyền cho Lâm Bảo Nhi. Tiểu tử này điên rồi sao?
“Huyền Song! Thương thế trên người ngươicòn chưa khỏi hằn, làm sao có thể… ngươi như vậy sẽ không toàn mạng.” Ngưng Sương lo lắng hô to một tiếng.
Huyền Song không để ý tới nàng, tiếp tục nhắm mắt ngưng thần, đem chân khí trong cơ thể từng chút từng chút truyền cho Lâm Bảo Nhi.
“Phốc!”
Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, máu đen nhuộm thấm một mảng lớn trên sàng đan .
“Tiểu Long Nữ!”
Huyền Song mặt trắng bệch, suy yếu nâng Lâm Bảo Nhi dậy, “TIểu Long Nữ, ngươi cảm giác như thế nào?”
Lâm Bảo Nhi chậm rãi mở mắt, xuất hiện trước mắt nàng là đôi mắt lo lắng của Huyền Song.
“Huyền Song…” gương mặt Lâm Bảo Nhi tái nhợt tươi cười, “Vài ngày không thấy ngươi sao lại… lại biến thành cái dạng này? Có phải hay không…nhớ ta đến ăn không trôi…Hắc hắc…”
“Tiểu Long Nữ…”
“Kì thật ta không gọi…Tiểu…Tiểu Long Nữ.”
Lông mi Lâm Bảo Nhi chớp động vài cái, nàng cảm thấy thật là khó chịu, khó chịu, có phải mình sắp chết không?
Loại cảm giác này từng xuất hiện qua năm nàng mười ba tuổi…Chết, đối với nàng mà nói cũng không phài là một từ xa lạ.
Chính là lúc này lại tới đột nhiên như thế. Trên đời này có một câu tên là tự làm tự chịu. Lâm Bảo Nhi dùng hết toàn bộ khí lực giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt vào tay Huyền Song.
“Ngươi có thể gọi ta một tiếng Bảo nhi không?”
“Bảo nhi…”
“Ừ,” Lâm Bảo Nhi mỉm cười ngọt ngào, “đáng tiếc Tư đồ không ở đây, ta không thể…chính miệng nói với hắn…nói tiếng tạm biệt.”
“Bảo nhi, ngươi sẽ không sao hết.” Huyền Song nắm chặt tay Lâm Bảo Nhi, trong khoảnh khắc sinh li tử biệt này hắn bỗng nhiên phát hiện mình rất thích nữ tử tinh quái này.
Thích nàng giảo hoạt, thích nàng thẳng thắn, thích nàng đáng yêu, thích nàng hết thảy.
Loại ý nghĩ không thể nói ra bằng lời – yêu thương, có thể từ lần đầu tiên bọn họ đối chọi gay gắt cũng đã âm thầm nảy nở, cho tới nay chậm rãi chậm rãi lớn lên…..
“Ừm, ta biết, ta…A…” bỗng nhiên cơn đau xé ngực tràn tới, trước mắt dần dần mơ hồ, Lâm Bảo Nhi lại một lần nữa hôn mê.
“Bảo nhi! Bảo nhi!”
“Ngươi yên tâm, nàng chỉ ngất đi thôi.”
Một thân ảnh mạnh mẽ hiện ra trước mắt Huyền Song.
Vẫn một thân hắc y không đổi, bộ dáng cương quyết ngạo nghễ như trước.
“Thanh Thần.” Hai mắt Huyền song lập tức phát ra tia hi vọng.
“Ngươi cứu nàng nhanh lên!”
“Ngươi yên tâm, người tốt không sống lâu chứ tai họa sống ngàn năm. Mạng của nàng rất dài!” Thanh Thần nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Huyền Song cười, “Nhưng ngươi nếu không hảo hảo tu dưỡng thì khó giữ được cái mạng nhỏ này! Ngưng Sương, ngươi dìu Huyền Song đến phòng bên nghỉ ngơi đi, nơi này có ta là đủ rồi.”
“Được, đã biết!”
Ngưng Sương đi đến trước giường, đưa tay đỡ Huyền Song, Huyền Song nhìn nàng một cái rồi không nói gì thêm. Hai người từ từ đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Thanh Thần cùng Lâm Bảo Nhi đang hôn mê bất tỉnh.
“Ai!” Thanh Thần cảm thán ngồi xuống cạnh bên giường Lâm Bảo Nhi, “Ngươi, nha đầu này thật rảnh rỗi chuốc họa vào thân, may mắn hôm nay ta trở lại, bằng không thì…ngươi thật sự phải đi đời nha ma!”
Vừa nói chuyện Thanh Thần vừa lấy từ trong ngực mình ra một loại kim châm, hắn cuối đầu nhìn vị trí Lâm Bảo Nhi bị thương, hoàn hảo, hoàn hảo, còn chưa tổn thương tới nội tạng.
“Này Bảo Nhi, ta muốn châm cho ngươi, nhưng trước phải cởi y phục của ngươi, ta nói trước với ngươi một tiếng rồi đấy! Ngươi không trả lời thì coi như đồng ý.” (tác giả: đoạn này vô nghĩa đề nghị mọi người không nhìn)
Trong phòng một mảnh yên lặng.
“Được rồi! Ta bắt đầu cởi đây.”
Thanh Thần nhanh chóng kéo mở quần áo Lâm Bảo Nhi, cứu người như cứu hỏa, một khắc cũng không thể chậm trễ.
Hắn thuần thục rút ra một cây kim châm, đối với huyệt vị trên người nàng đâm xuống.
“Tiểu Long Nữ! Tiểu Long Nữ!” Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Độc Cô Hiểu.
Thanh Thần nhíu mày một chút , tay trái nhẹ nhàng vung lên, màn che trên giường trong nháy mắt rơi xuống, che chắn thân hình hai người.
Lúc này cửa phòng cũng vừa mở ra, Độc Cô Hiểu cùng Lam Hải vẻ mặt nghiêm trọng đi vào.
“Các ngươi không cần lại đây!” Thanh Thần một bên thi châm, một bên thấp giọng nói.
“Thanh Thần?”
Độc Cô Hiểu cùng Lam Hải đều sửng sốt, trái tim như bị treo ngược lên cuối cùng cũng hạ xuống.
Người này luôn xuất hiện ở thời khắc mấu chốt nhất, lần trước thời điểm Huyền Song bị thương cũng có hắn.
“Nàng không sao chứ?”
“Hoàn hảo, tạm thời không chết được.” Thanh Thần nhịn không được mỉm cười, ” Tuy nhiên, phải ở trên giường dưỡng thương một tháng mới có thể khỏi hẳn.”
“Vậy là tốt rồi.” Độc Cô Hiểu gật gật đầu, “Có ngươi ở đây thì ta an tâm, Huyền Song đâu?”
“Ta bảo Ngưng Sương dìu hắn qua phòng bên nghỉ ngơi, hắn cũng không có việc gì, Vương gia không cần lo lắng.”
“Ta đi xem hắn!”
Độc Cô Hiểu xoay người rời đi, Lam Hải đi theo sát phía sau hắn.
Thanh Thần liếc mắt nhìn xuống Lâm Bảo Nhi, thấp giọng nói, “Ai, tội nghiệp, lão công của ngươi hình như càng quan tâm tình nhân của ngươi hơn a!”
/120
|