(Thiên là 1 chương truyện hoặc 1 bài thơ, còn bạch ở đây tức là sáng tỏ, rõ ràng. Chương này nói về quá khứ đau thương của Mặc ca)
Núi Tuyết Ngô nằm ở nơi cực bắc của Đại Mạc vương triều, ở đây tuyết phủ trắng xóa quanh năm, gió bắc lạnh thấu xương, người ở rất thưa thớt.
Lục Thiên Mặc lúc trẻ đứng ở đỉnh núi Tuyết Ngô, đưa mắt nhìn vào không gian thuần trắng trước mắt, thâm tâm lạnh lẽo băng giá.
Gió lạnh tê buốt thổi tung mái tóc bạch kim của hắn, bông tuyết trắng muốt nhẹ rơi vào trên áo khoác lông hồ ly màu đỏ, trong nháy mắt hóa thành những hạt nước trong suốt.
Hắn đã sống ở đây năm năm, trừ thời gian luyện công với sư phụ mỗi ngày, phần lớn thời giờ còn lại đều trôi qua như thế này – ngẩn người đứng trên đỉnh núi, đối diện một màng tuyết trắng mà thất thần.
Ở đây quanh năm tuyết rơi, không có cây xanh hoa trái, cũng chẳng hề có những cảnh sắc tươi đẹp.
Tuyết nhi mặc bộ đồ bằng bông thật dày, nắm chặt hai tay, dáng đi tập tễnh thận trọng từng bước một về phía hắn.
“Sư huynh, huynh xem nè” Đi tới bên người Lục Thiên Mặc, Tuyết nhi mở nắm tay chìa về phía hắn, để lộ ra hai cái bánh ngọt tinh xảo trong lòng bàn tay.
“Cho huynh nè” Trên khuôn mặt đỏ rực vì lạnh của Tuyết nhi toát ra nụ cười ngây thơ “Vô sai sư thúc đưa cho muội ăn, vừa vặn lại gặp huynh”.
“Ba” Lục Thiên Mặc nhẹ nhàng phất cánh tay, hai cái bánh bị hắn tàn nhẫn đánh rơi xuống mặt tuyết.
“Ta không cần, ngươi đừng kiếm chuyện làm phiền ta nữa”.
Lục Thiên Mặc diện vô biểu tình* xoay người rời đi, Tuyết nhi chôn chân tại chỗ nhìn chằm chằm hai cái bánh trên mặt đất một hồi lâu, rốt cuộc khóc lớn lên, vừa khóc vừa lớn tiếng nói “Sư huynh là người xấu! Ta chán ghét ngươi! Ta chán ghét ngươi”
*Diện vô biểu tình: vẻ mặt không hề thay đổi.
Hắn chưa từng nói bản thân là người tốt. Vừa rồi có lẽ… Tất cả mọi người đều nghĩ hắn là một người xấu.
Ban đêm, Lục Thiên Mặc nằm trằn trọc trên chiếc giường nhỏ hẹp, trước mắt không ngừng tràn về những hình ảnh khiến tim hắn đau buốt -
“Mẫu hậu! Thiên Mặc không muốn rời khỏi người”.
“Câm miệng! Ngươi không được gọi mẫu hậu! Ta không có đứa con là ngươi”.
“Phụ hoàng!”
“Người đâu! Bắt hắn mang đi cho trẫm, đời này trẫm cũng không muốn nhìn thấy hắn”…
Năm đó hắn bảy tuổi, vóc người nho nhỏ, vẫn là đứa trẻ cái gì cũng không hiểu. Ngày hắn bị mang ra từ trong hoàng cung, hắn đã khóc liên tục. Khóc tới mức khản giọng, khóc đến hao hết sức lực, sau cùng mê man ngủ thiếp đi trong xe ngựa.
Chờ lúc hắn tỉnh lại thì bọn họ đã ra khỏi thành, đang trên đường tiến về núi Tuyết Ngô.
Từ ngày đó, ngoại trừ Lục Thiên Diệc đã từng len lén chạy đến nhìn hắn, hắn cũng chưa từng nhìn thấy một người thân khác. Cũng bắt đầu từ ngày đó, hắn không còn chảy ra giọt nước mắt nào nữa.
Đứng trên núi Tuyết Ngô hoang vu, mang cho hắn có thứ cảm giác bị toàn bộ thế giới vứt bỏ rất chân thật.
Lẽ nào chính mình thật sự khiến người khác chán ghét như vậy? Đơn giản là sau khi sinh ra với mái tóc bạch kim thì đã bị những người đó đối xử như quái vật.
Cho dù là số mệnh, hắn cũng muốn nghịch thiên sửa mệnh.
Trong núi không năm tháng, trải qua bao xuân thu, thiếu niên đã từng lòng đầy băng giá giờ đã lớn lên trở thành một cao thủ khinh thường thiên hạ.
Lục Thiên Mặc hai mươi tuổi vẫn thích đứng yên lặng ở đỉnh núi như trước, xem mặt trời mọc mặt trời lặn, đôi mắt nhìn cảnh tuyết vẫn vô hồn. Nhưng mà hắn của hiện tại, trên mặt ít đi một phần oán hận, đáy mắt nhiều hơn vài phần sâu sắc.
Hắn đang đợi, đợi người duy nhất lo lắng cho hắn.
“Đệ đệ, ta tới đón ngươi về nhà.”
Lục Thiên Diệc, ngày hắn xuất hiện trên núi Tuyết Ngô là một ngày nắng hiếm thấy. Hắn mặc áo choàng vàng rực, trên mặt tràn đầy nét cười ấm áp.
Lục Thiên Mặc cầm kiếm đứng đó, tóc bạc tung bay, hắn biết từ giờ khắc này trở đi thì trên vai hắn có thêm một trách nhiệm nặng nề – hắn phải trợ giúp ca ca bảo vệ cho giang sơn của ‘hắn’.
Đêm trước khi rời khỏi núi Tuyết Ngô, Tuyết nhi uống say, hôm nay nàng đã trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp, nàng kéo cánh tay Lục Thiên Mặc khóc đến tan nát tâm can, thế nhưng trong miệng vẫn nhắc đi nhắc lại một cái tên khác.
Vô Sai sư thúc.
Đó là một người thuần khiết như tuyết, một nam nhân dịu dàng như nước.
Lục Thiên Mặc từng chán ghét nụ cười tỏa nắng của ‘hắn’, rồi lại phải thừa nhận đó là nam tử tốt nhất hắn đã nhìn thấy qua.
Lục Thiên Mặc nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tuyết nhi, “Vô Sai sư thúc sẽ trở về, Tuyết nhi phải nghe lời nha!”
Sau đêm đó hắn rời khỏi núi Tuyết Ngô, về tới kinh thành phồn hoa.
Điêu lương ngọc trúc* Lạc thân vương phủ là nhà mới của hắn. Nơi này có tất cả trong mộng ước của hắn, tiền tài, quyền lợi, mỹ nhân….
*Điêu lương ngọc trúc: nói chung là được xây dựng trạm trổ tinh xảo tráng lệ có khảm ngọc, có hình chú thích bên dưới, ai hiểu rõ câu này thì giúp với nhé.
Chỉ là, nhiêu đó chưa đủ để hắn nở nụ cười từ đáy lòng, chưa đủ ấm áp để giúp hắn chữa vết thương lòng.
Trong một năm, để trợ giúp ca ca vừa lên ngôi củng cố chính quyền, hắn cưới vợ là công chúa Thiên Mạch Tiểu của tộc Vũ Linh, đó là một người đẹp nhưng suy nghĩ mưu tính thâm trầm .
Hắn chán ghét nàng từ đáy lòng.
Vì vậy hắn đi khắp đại giang nam bắc, tìm kiếm đủ loại mỹ nữ đẹp, nuôi dưỡng giống vật cưng trong phủ của mình, chỉ khi trong lòng buồn bực thì liếc mắt một cái, lừa mình dối người tiếp tục cuộc sống.
Thẳng đến một ngày hắn ngoài ý muốn gặp nàng trong hoàng cung. Lâm Bảo Nhi, nàng là điều tươi đẹp nhất trong cuộc sống của hắn.
Chỉ là nhìn thoáng qua hắn đã thích nàng, phải nói là nhất kiến chung tình (mới gặp đã yêu), thế nhưng hắn càng tin tưởng sẽ đạt được mục tiêu đã định trước. Hắn trước sau tin chắc là duyên phận hai người đã định trước, cũng giống như hắn lần đầu phát hiện thân phận thật của nàng.
Nữ tử vui vẻ khả ái này nhất định là ông trời đã thương xót mà ban cho hắn.
Thế nhưng….
Lục Thiên Mặc tựa ở đầu giường nhẹ thở dài. Một số sự việc có lẽ thật sự không thể miễn cưỡng…
“Sư huynh!” Tuyết nhi mỉm cười đi tới bên giường hắn, nhẹ nhàng kéo cái chăn lên người hắn “Chú ý thân thể”.
“Muội nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa?” Lục Thiên Mặc ngẩng đầu nhìn Tuyết nhi, từ lúc Vô Sai sư thúc chết thì tiểu nha đầu này hình như đã trưởng thành hơn nhiều.
“Vâng” Tuyết nhi gật đầu “Ta không hề cố ý nghe trộm hai người nói chuyện, ta chỉ là…”.
“Ta biết”.
Lục Thiên Mặc dời ánh mắt sang chỗ khác “Tuyết nhi, có phải trước đây muội rất ghét ta?”.
“Ai nói thế?” Tuyết nhi thoáng cái nhảy dựng lên “Ta thích nhất đại sư huynh! Là ai ở đây gây xích mích ly gián chúng ta? Sư huynh nói cho ta biết, ta đi giết hắn”.
“Tiểu nha đầu, không nên hở chút là đòi đánh đòi giết”.
“Huynh cũng thế thôi” Tuyết nhi nhỏ giọng lầm bầm rồi lập tức nhìn sắc mặt Lục Thiên Mặc “Huynh vừa muốn giết Tư Đồ và vân vân… Huynh thật sự sẽ giết hắn sao?”
“Đương nhiên…. sẽ không”.
Biểu tình Lục Thiên Mặc nghiêm túc hơn “Tư Đồ gia là trụ cột Đại Mạc hoàng triều, tạm thời không thể động vào được”.
“Trong lòng của huynh, trong mắt cũng chỉ có Đại Mạc vương triều này sao?”.
Lục Thiên Mặc không hề trả lời câu hỏi đó.
Vấn đề này hắn đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, chính mình rõ ràng đã bị cái vương triều này chối bỏ, vì sao còn muốn trở về….
Máu mủ tình thâm. Đây là kết luận sau cùng của hắn.
“Hay là, huynh cũng không hề yêu nàng nhiều như trong suy nghĩ của mình.” Tuyết nhi nhẹ nhàng bước ra cửa “Người huynh yêu nhất, chính là bản thân huynh”.
Người huynh yêu nhất, chính là bản thân huynh.
Giọng nói Tuyết nhi bị gió đêm lan tỏa, Lục Thiên Mặc dường như lại nhớ tới hồi ức ở núi Tuyết Ngô, trước mắt là tuyết trắng, bên tai thoáng nghe tiếng khóc của Tuyết nhi hòa với truyện cười của Vô Sai….
Núi Tuyết Ngô nằm ở nơi cực bắc của Đại Mạc vương triều, ở đây tuyết phủ trắng xóa quanh năm, gió bắc lạnh thấu xương, người ở rất thưa thớt.
Lục Thiên Mặc lúc trẻ đứng ở đỉnh núi Tuyết Ngô, đưa mắt nhìn vào không gian thuần trắng trước mắt, thâm tâm lạnh lẽo băng giá.
Gió lạnh tê buốt thổi tung mái tóc bạch kim của hắn, bông tuyết trắng muốt nhẹ rơi vào trên áo khoác lông hồ ly màu đỏ, trong nháy mắt hóa thành những hạt nước trong suốt.
Hắn đã sống ở đây năm năm, trừ thời gian luyện công với sư phụ mỗi ngày, phần lớn thời giờ còn lại đều trôi qua như thế này – ngẩn người đứng trên đỉnh núi, đối diện một màng tuyết trắng mà thất thần.
Ở đây quanh năm tuyết rơi, không có cây xanh hoa trái, cũng chẳng hề có những cảnh sắc tươi đẹp.
Tuyết nhi mặc bộ đồ bằng bông thật dày, nắm chặt hai tay, dáng đi tập tễnh thận trọng từng bước một về phía hắn.
“Sư huynh, huynh xem nè” Đi tới bên người Lục Thiên Mặc, Tuyết nhi mở nắm tay chìa về phía hắn, để lộ ra hai cái bánh ngọt tinh xảo trong lòng bàn tay.
“Cho huynh nè” Trên khuôn mặt đỏ rực vì lạnh của Tuyết nhi toát ra nụ cười ngây thơ “Vô sai sư thúc đưa cho muội ăn, vừa vặn lại gặp huynh”.
“Ba” Lục Thiên Mặc nhẹ nhàng phất cánh tay, hai cái bánh bị hắn tàn nhẫn đánh rơi xuống mặt tuyết.
“Ta không cần, ngươi đừng kiếm chuyện làm phiền ta nữa”.
Lục Thiên Mặc diện vô biểu tình* xoay người rời đi, Tuyết nhi chôn chân tại chỗ nhìn chằm chằm hai cái bánh trên mặt đất một hồi lâu, rốt cuộc khóc lớn lên, vừa khóc vừa lớn tiếng nói “Sư huynh là người xấu! Ta chán ghét ngươi! Ta chán ghét ngươi”
*Diện vô biểu tình: vẻ mặt không hề thay đổi.
Hắn chưa từng nói bản thân là người tốt. Vừa rồi có lẽ… Tất cả mọi người đều nghĩ hắn là một người xấu.
Ban đêm, Lục Thiên Mặc nằm trằn trọc trên chiếc giường nhỏ hẹp, trước mắt không ngừng tràn về những hình ảnh khiến tim hắn đau buốt -
“Mẫu hậu! Thiên Mặc không muốn rời khỏi người”.
“Câm miệng! Ngươi không được gọi mẫu hậu! Ta không có đứa con là ngươi”.
“Phụ hoàng!”
“Người đâu! Bắt hắn mang đi cho trẫm, đời này trẫm cũng không muốn nhìn thấy hắn”…
Năm đó hắn bảy tuổi, vóc người nho nhỏ, vẫn là đứa trẻ cái gì cũng không hiểu. Ngày hắn bị mang ra từ trong hoàng cung, hắn đã khóc liên tục. Khóc tới mức khản giọng, khóc đến hao hết sức lực, sau cùng mê man ngủ thiếp đi trong xe ngựa.
Chờ lúc hắn tỉnh lại thì bọn họ đã ra khỏi thành, đang trên đường tiến về núi Tuyết Ngô.
Từ ngày đó, ngoại trừ Lục Thiên Diệc đã từng len lén chạy đến nhìn hắn, hắn cũng chưa từng nhìn thấy một người thân khác. Cũng bắt đầu từ ngày đó, hắn không còn chảy ra giọt nước mắt nào nữa.
Đứng trên núi Tuyết Ngô hoang vu, mang cho hắn có thứ cảm giác bị toàn bộ thế giới vứt bỏ rất chân thật.
Lẽ nào chính mình thật sự khiến người khác chán ghét như vậy? Đơn giản là sau khi sinh ra với mái tóc bạch kim thì đã bị những người đó đối xử như quái vật.
Cho dù là số mệnh, hắn cũng muốn nghịch thiên sửa mệnh.
Trong núi không năm tháng, trải qua bao xuân thu, thiếu niên đã từng lòng đầy băng giá giờ đã lớn lên trở thành một cao thủ khinh thường thiên hạ.
Lục Thiên Mặc hai mươi tuổi vẫn thích đứng yên lặng ở đỉnh núi như trước, xem mặt trời mọc mặt trời lặn, đôi mắt nhìn cảnh tuyết vẫn vô hồn. Nhưng mà hắn của hiện tại, trên mặt ít đi một phần oán hận, đáy mắt nhiều hơn vài phần sâu sắc.
Hắn đang đợi, đợi người duy nhất lo lắng cho hắn.
“Đệ đệ, ta tới đón ngươi về nhà.”
Lục Thiên Diệc, ngày hắn xuất hiện trên núi Tuyết Ngô là một ngày nắng hiếm thấy. Hắn mặc áo choàng vàng rực, trên mặt tràn đầy nét cười ấm áp.
Lục Thiên Mặc cầm kiếm đứng đó, tóc bạc tung bay, hắn biết từ giờ khắc này trở đi thì trên vai hắn có thêm một trách nhiệm nặng nề – hắn phải trợ giúp ca ca bảo vệ cho giang sơn của ‘hắn’.
Đêm trước khi rời khỏi núi Tuyết Ngô, Tuyết nhi uống say, hôm nay nàng đã trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp, nàng kéo cánh tay Lục Thiên Mặc khóc đến tan nát tâm can, thế nhưng trong miệng vẫn nhắc đi nhắc lại một cái tên khác.
Vô Sai sư thúc.
Đó là một người thuần khiết như tuyết, một nam nhân dịu dàng như nước.
Lục Thiên Mặc từng chán ghét nụ cười tỏa nắng của ‘hắn’, rồi lại phải thừa nhận đó là nam tử tốt nhất hắn đã nhìn thấy qua.
Lục Thiên Mặc nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tuyết nhi, “Vô Sai sư thúc sẽ trở về, Tuyết nhi phải nghe lời nha!”
Sau đêm đó hắn rời khỏi núi Tuyết Ngô, về tới kinh thành phồn hoa.
Điêu lương ngọc trúc* Lạc thân vương phủ là nhà mới của hắn. Nơi này có tất cả trong mộng ước của hắn, tiền tài, quyền lợi, mỹ nhân….
*Điêu lương ngọc trúc: nói chung là được xây dựng trạm trổ tinh xảo tráng lệ có khảm ngọc, có hình chú thích bên dưới, ai hiểu rõ câu này thì giúp với nhé.
Chỉ là, nhiêu đó chưa đủ để hắn nở nụ cười từ đáy lòng, chưa đủ ấm áp để giúp hắn chữa vết thương lòng.
Trong một năm, để trợ giúp ca ca vừa lên ngôi củng cố chính quyền, hắn cưới vợ là công chúa Thiên Mạch Tiểu của tộc Vũ Linh, đó là một người đẹp nhưng suy nghĩ mưu tính thâm trầm .
Hắn chán ghét nàng từ đáy lòng.
Vì vậy hắn đi khắp đại giang nam bắc, tìm kiếm đủ loại mỹ nữ đẹp, nuôi dưỡng giống vật cưng trong phủ của mình, chỉ khi trong lòng buồn bực thì liếc mắt một cái, lừa mình dối người tiếp tục cuộc sống.
Thẳng đến một ngày hắn ngoài ý muốn gặp nàng trong hoàng cung. Lâm Bảo Nhi, nàng là điều tươi đẹp nhất trong cuộc sống của hắn.
Chỉ là nhìn thoáng qua hắn đã thích nàng, phải nói là nhất kiến chung tình (mới gặp đã yêu), thế nhưng hắn càng tin tưởng sẽ đạt được mục tiêu đã định trước. Hắn trước sau tin chắc là duyên phận hai người đã định trước, cũng giống như hắn lần đầu phát hiện thân phận thật của nàng.
Nữ tử vui vẻ khả ái này nhất định là ông trời đã thương xót mà ban cho hắn.
Thế nhưng….
Lục Thiên Mặc tựa ở đầu giường nhẹ thở dài. Một số sự việc có lẽ thật sự không thể miễn cưỡng…
“Sư huynh!” Tuyết nhi mỉm cười đi tới bên giường hắn, nhẹ nhàng kéo cái chăn lên người hắn “Chú ý thân thể”.
“Muội nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa?” Lục Thiên Mặc ngẩng đầu nhìn Tuyết nhi, từ lúc Vô Sai sư thúc chết thì tiểu nha đầu này hình như đã trưởng thành hơn nhiều.
“Vâng” Tuyết nhi gật đầu “Ta không hề cố ý nghe trộm hai người nói chuyện, ta chỉ là…”.
“Ta biết”.
Lục Thiên Mặc dời ánh mắt sang chỗ khác “Tuyết nhi, có phải trước đây muội rất ghét ta?”.
“Ai nói thế?” Tuyết nhi thoáng cái nhảy dựng lên “Ta thích nhất đại sư huynh! Là ai ở đây gây xích mích ly gián chúng ta? Sư huynh nói cho ta biết, ta đi giết hắn”.
“Tiểu nha đầu, không nên hở chút là đòi đánh đòi giết”.
“Huynh cũng thế thôi” Tuyết nhi nhỏ giọng lầm bầm rồi lập tức nhìn sắc mặt Lục Thiên Mặc “Huynh vừa muốn giết Tư Đồ và vân vân… Huynh thật sự sẽ giết hắn sao?”
“Đương nhiên…. sẽ không”.
Biểu tình Lục Thiên Mặc nghiêm túc hơn “Tư Đồ gia là trụ cột Đại Mạc hoàng triều, tạm thời không thể động vào được”.
“Trong lòng của huynh, trong mắt cũng chỉ có Đại Mạc vương triều này sao?”.
Lục Thiên Mặc không hề trả lời câu hỏi đó.
Vấn đề này hắn đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, chính mình rõ ràng đã bị cái vương triều này chối bỏ, vì sao còn muốn trở về….
Máu mủ tình thâm. Đây là kết luận sau cùng của hắn.
“Hay là, huynh cũng không hề yêu nàng nhiều như trong suy nghĩ của mình.” Tuyết nhi nhẹ nhàng bước ra cửa “Người huynh yêu nhất, chính là bản thân huynh”.
Người huynh yêu nhất, chính là bản thân huynh.
Giọng nói Tuyết nhi bị gió đêm lan tỏa, Lục Thiên Mặc dường như lại nhớ tới hồi ức ở núi Tuyết Ngô, trước mắt là tuyết trắng, bên tai thoáng nghe tiếng khóc của Tuyết nhi hòa với truyện cười của Vô Sai….
/120
|