“Tên kia vẫn quái đản như cũ!” Cẩn Hạ không biết từ khi nào đã tới phía sau Minh Châu. Lúc này nàng đã thay một bộ cẩm y màu đỏ tươi, cả người giống như một đóa hồng rực lửa, diễm lệ tới mức chói mắt.
Minh Châu cười trừ, “Thân phận của hắn khác với chúng ta!”
“Nhưng thật ra!” Cẩn Hạ gật gật đầu, “Những người sinh ra ở nhà đế vương đều thật kỳ lạ, chủ tử của chúng ta cũng vậy. . . . . .”
“Xuỵt!”
Minh Châu dùng tay ra hiệu chớ có lên tiếng, vô cùng thân thiết kéo cánh tay Cẩn Hạ, “Chớ có nói đến việc đó. Mê hương thuật của ngươi xem ra đã làm Lâm tiểu thư của chúng ta sợ hãi thật sự! Nàng đã hét không dưới hai lần đâu!”
“A, đó là điều đương nhiên. Ta đã rất nương tay rồi đấy. Nếu nàng không phải là người chủ tử coi trọng, ta cam đoan nàng không ra nổi phòng của ta.” Trên mặt Cẩn Hạ mang theo nụ cười đắc ý, “Bất quá, chủ tử tựa hồ đã phát hiện ra thân phận thật của nàng ta rồi. Chúng ta hù dọa nàng như vậy, sẽ không bị trừng phạt chứ?”
Nhắc tới trừng phạt của Lục Thiên Mặc, Cẩn Hạ nhịn không được rùng mình một cái.
“Sẽ không, ” Minh Châu hơi hơi ngẩng đầu, nhìn mây trôi trên bầu trời, “Chúng ta làm như vậy là đang giúp hắn, hắn sẽ không trừng phạt chúng ta. Huống chi, người thật sự muốn diệt trừ nàng ta cũng không phải chúng ta.”
“Ngươi là nói. . . . . . Tiểu Phi?” Cẩn Hạ đảo đảo mắt ngọc, “Cái tiện nhân kia từ trước đến nay luôn coi bốn tỷ muội chúng ta là địch, thật sự không hiểu chủ tử vì cái gì mà không vứt bỏ ả ta, hoặc là xử trí dứt khoát như Dao Phi chỉ cần một đao giết ả. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Minh Châu dùng sức bịt miệng Cẩn Hạ, ” Nha đầu chết tiệt kia, nói với ngươi bao nhiêu lần ! Họa từ miệng mà ra!”
“Ừ!”
Cẩn Hạ liều mạng gật đầu, Minh Châu lúc này mới buông lỏng tay mình ra.
“Minh Châu tỷ, A Hạ biết sai rồi.”
Cẩn Hạ nhìn Minh Châu làm cái mặt quỷ, “Ngươi không cần sinh khí, A Hạ về sau nhất định nhớ rõ. A! Đúng rồi!”
Nói xong Cẩn Hạ bỗng nhiên kêu to lên, “Tiểu Tiểu của ta lạc mất rồi !”
“Con mèo béo của ngươi sao? Hay là nó đã đi ra ngoài tản bộ giảm béo ?”
“Sẽ không đâu! Nó rất ít khi ra khỏi phòng vào ban ngày.”
“A! Không phải là. . . . .” Minh Châu nhìn Cẩn Hạ, muốn nói lại thôi.
“Không thể nào!” Cẩn Hạ vẻ mặt kinh hoảng, “Tố Tố luôn ầm ĩ nói muốn đem Tiểu Tiểu nướng ăn luôn, không được, ta phải đi tìm nàng!”
“Uy. . . . . .”
Không đợi Minh Châu nói hết lời, Cẩn Hạ đã bay nhanh chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Cẩn Hạ, nàng lạnh nhạt cười, nha đầu kia vẫn giống hệt như xưa, luôn như vậy, vừa đáng yêu vừa hấp tấp, nóng nảy.
Trong mắt người ngoài các nàng đều là khí phi* của Lạc thân vương, có rất ít người biết thân phận thực sự của các nàng.
*Khí phi: Vương phi hoặc phi tần bị vứt bỏ
Kỳ thật các nàng từ nhỏ đều cùng nhau lớn lên. . . . . . là thân tỷ muội*.
*Thân tỷ muội: chị em ruột thịt.
“Đại môn ở đâu?”
Thời điểm Lâm Bảo Nhi thở hổn hển chạy đến vị trí đại môn trong trí nhớ của nàng, thì nàng hoàn toàn choáng váng.
Trước mắt là hồng tường cao cao, căn bản là không có đại môn.
Chẳng lẽ là mình nhớ nhầm sao? Lâm Bảo Nhi phiềm muộn xoa xoa huyệt Thái Dương. Đừng lo, nơi này cũng không lớn, chậm rãi tìm nhất định tìm được đại môn.
Nghĩ đến đây Lâm Bảo Nhi lại tiếp tục hành trình đi tìm đại môn.
Thời điểm nàng lần thứ chín đi đến cùng một bức tường, nàng không thể không rút ra kết luận. . . . . . Nàng lạc đường .
Lâm Bảo Nhi ngồi dưới tường, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, không thể nào a, nàng sao lại không tìm được đường ra? Chẳng lẽ là. . . . . . Bức tường quỷ?
Lâm Bảo Nhi lắc đầu, không có khả năng!
Thời gian một cái canh giờ sắp hết rồi. Chẳng lẽ nàng sẽ bị nhốt ở chỗ này chờ đợi cái “Trừng phạt” bất minh kia sao?
“Ta không muốn!”
Lâm Bảo Nhi đứng dậy, hô to một câu, trời biết những người đó sẽ xuất ra cái cực hình gì để chiêu đãi nàng.
“Ngươi không muốn cái gì?”
Thân thể của Lâm Bảo Nhi trong nháy mắt cứng đơ một chút, nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy bốn vị đại mỹ nữ ở Lăng Hương viện dùng vẻ mặt tươi cười nhìn mình.
Này tươi cười gợi choLâm Bảo Nhi vô số liên tưởng. . . . . . (Hàn: Em xin trân trọng chia buồn với tỷ! Khổ hình của tỷ bắt đầu />o<\)
“Một canh giờ đã qua rồi.”
Minh Châu chậm rãi tiêu sái đến phía trước Lâm Bảo Nhi, “Thật là đáng tiếc! Chúng ta đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều kinh hỉ, nhưng mà ngươi không cảm kích thì thôi lại cứ ở trong sân đi dạo. Ai, trận pháp của Liễu Khanh người bình thường cho dù là đi cả đời cũng đi không ra đâu.”
Hóa ra là trận pháp, thảo nào không ra được!
Lâm Bảo Nhi trở nên bình tĩnh hơn, lộ ra một nụ cười thản nhiên, “Ta thua, các ngươi muốn trừng phạt ta thế nào thì cứ việc nói thẳng. Ta Lâm. . . . . . Tiểu Bảo không phải là người thua không dậy nổi.”
“Vậy là tốt rồi!” Tong mắt Tố Tố hiện lên một chút quang mang kích động, “Ngươi đi theo chúng ta!”
Bốn người mang theo Lâm Bảo Nhi xuyên qua phòng khách cùng sương phòng, đi tới phía trước một loạt nhà gỗ nhỏ.
Minh Châu chỉ chỉ mấy nhà gỗ nhỏ trước mắt các nàng, “Trừng phạt của ngươi đều ở trong này, nơi này tổng cộng có ba gian nhà gỗ nhỏ, ngươi có thể tùy ý chọn một gian.”
“Ba chọn một?”
Lâm Bảo Nhi chà xát tay, “Bốn vị tỷ tỷ xinh đẹp, ta có thể biết trong ba gian phòng này có cái gì không?”
“Sói, lợn rừng và hổ.”
“Hả?” Miệng của Lâm Bảo Nhi trương thành hình chữ “O”. (Hàn: là như thế này sao oOo )
Nơi này là vườn bách thú à!
“Có thể đổi sang trừng phạt khác không?”
Lâm Bảo Nhi bày ra động tác chiêu bài của nàng, nước mắt lưng tròng đáng thương hề hề nhìn Tứ đại mỹ nữ trước mắt.
Nàng không muốn biến thành bữa cơm trưa cho động vật hoang dã a. . . . . .
“Không được!” Bốn người trăm miệng một lời bác bỏ thỉnh cầu của nàng.
“Ngươi yên tâm.” Tố Tố đi tới vỗ vỗ bả vai Lâm Bảo Nhi, “Khả Ái, Châu Châu, còn có Thanh Thanh đều là do ta nuôi, chúng nó đều thực ngoan thực biết nghe lời. Khả Ái một lần chỉ ăn ba cân thịt, ta nghĩ một cái cánh tay của ngươi hẳn là đủ rồi. Châu Châu gần đây đang giảm béo không ăn thịt, bất quá nó lại thích làm mấy trò đùa dai, không đem đối phương làm cho mình đầy thương tích nó là sẽ không dừng lại, về phần Thanh Thanh thì có chút phiền toái, nó đang ở thời kỳ phát triển. Cho nên ăn uống cũng tương đối nhiều, bất quá ta xem ngươi. . . . . .”
“Dừng! Stop!”
Lâm Bảo Nhi kích động bắt được hai tay Tố Tố, “Đại tỷ, sủng vật của ngươi không phải thực ngoan thực nghe lời, ta cho rằng thực hung ác thực đáng sợ thì thích hợp chúng nó hơn. Chẳng lẽ ngươi sẽ không có nghĩ đến một ít dạng sủng vật có thể tích nhỏ một chút sao? Như vậy không chỉ tích kiệm diện tích đất mà ngay cả việc ăn uống cũng có thể tiết kiệm đi không ít.”
“Này. . . . . .” Tố Tố có chút đăm chiêu, “Ta đã từng nuôi thằn lằn cùng rắn hổ mang, nhưng mà mấy con đó không nghe lời chút nào, đều bị ta nướng ăn rồi, hương vị thì bình thường, còn không ngon bằng bọ cạp! Nhưng mà, đề nghị của ngươi không tồi, sau này sẽ suy nghĩ thêm. Lần sau phải nuôi con gì thì tốt?” Mỗ nữ vắt hết óc tự hỏi.
Người bất bình thường.
Đây là kết luận cuối cùng mà Lâm Bảo Nhi rút ra về Tố Tố.
Minh Châu cười trừ, “Thân phận của hắn khác với chúng ta!”
“Nhưng thật ra!” Cẩn Hạ gật gật đầu, “Những người sinh ra ở nhà đế vương đều thật kỳ lạ, chủ tử của chúng ta cũng vậy. . . . . .”
“Xuỵt!”
Minh Châu dùng tay ra hiệu chớ có lên tiếng, vô cùng thân thiết kéo cánh tay Cẩn Hạ, “Chớ có nói đến việc đó. Mê hương thuật của ngươi xem ra đã làm Lâm tiểu thư của chúng ta sợ hãi thật sự! Nàng đã hét không dưới hai lần đâu!”
“A, đó là điều đương nhiên. Ta đã rất nương tay rồi đấy. Nếu nàng không phải là người chủ tử coi trọng, ta cam đoan nàng không ra nổi phòng của ta.” Trên mặt Cẩn Hạ mang theo nụ cười đắc ý, “Bất quá, chủ tử tựa hồ đã phát hiện ra thân phận thật của nàng ta rồi. Chúng ta hù dọa nàng như vậy, sẽ không bị trừng phạt chứ?”
Nhắc tới trừng phạt của Lục Thiên Mặc, Cẩn Hạ nhịn không được rùng mình một cái.
“Sẽ không, ” Minh Châu hơi hơi ngẩng đầu, nhìn mây trôi trên bầu trời, “Chúng ta làm như vậy là đang giúp hắn, hắn sẽ không trừng phạt chúng ta. Huống chi, người thật sự muốn diệt trừ nàng ta cũng không phải chúng ta.”
“Ngươi là nói. . . . . . Tiểu Phi?” Cẩn Hạ đảo đảo mắt ngọc, “Cái tiện nhân kia từ trước đến nay luôn coi bốn tỷ muội chúng ta là địch, thật sự không hiểu chủ tử vì cái gì mà không vứt bỏ ả ta, hoặc là xử trí dứt khoát như Dao Phi chỉ cần một đao giết ả. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Minh Châu dùng sức bịt miệng Cẩn Hạ, ” Nha đầu chết tiệt kia, nói với ngươi bao nhiêu lần ! Họa từ miệng mà ra!”
“Ừ!”
Cẩn Hạ liều mạng gật đầu, Minh Châu lúc này mới buông lỏng tay mình ra.
“Minh Châu tỷ, A Hạ biết sai rồi.”
Cẩn Hạ nhìn Minh Châu làm cái mặt quỷ, “Ngươi không cần sinh khí, A Hạ về sau nhất định nhớ rõ. A! Đúng rồi!”
Nói xong Cẩn Hạ bỗng nhiên kêu to lên, “Tiểu Tiểu của ta lạc mất rồi !”
“Con mèo béo của ngươi sao? Hay là nó đã đi ra ngoài tản bộ giảm béo ?”
“Sẽ không đâu! Nó rất ít khi ra khỏi phòng vào ban ngày.”
“A! Không phải là. . . . .” Minh Châu nhìn Cẩn Hạ, muốn nói lại thôi.
“Không thể nào!” Cẩn Hạ vẻ mặt kinh hoảng, “Tố Tố luôn ầm ĩ nói muốn đem Tiểu Tiểu nướng ăn luôn, không được, ta phải đi tìm nàng!”
“Uy. . . . . .”
Không đợi Minh Châu nói hết lời, Cẩn Hạ đã bay nhanh chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Cẩn Hạ, nàng lạnh nhạt cười, nha đầu kia vẫn giống hệt như xưa, luôn như vậy, vừa đáng yêu vừa hấp tấp, nóng nảy.
Trong mắt người ngoài các nàng đều là khí phi* của Lạc thân vương, có rất ít người biết thân phận thực sự của các nàng.
*Khí phi: Vương phi hoặc phi tần bị vứt bỏ
Kỳ thật các nàng từ nhỏ đều cùng nhau lớn lên. . . . . . là thân tỷ muội*.
*Thân tỷ muội: chị em ruột thịt.
“Đại môn ở đâu?”
Thời điểm Lâm Bảo Nhi thở hổn hển chạy đến vị trí đại môn trong trí nhớ của nàng, thì nàng hoàn toàn choáng váng.
Trước mắt là hồng tường cao cao, căn bản là không có đại môn.
Chẳng lẽ là mình nhớ nhầm sao? Lâm Bảo Nhi phiềm muộn xoa xoa huyệt Thái Dương. Đừng lo, nơi này cũng không lớn, chậm rãi tìm nhất định tìm được đại môn.
Nghĩ đến đây Lâm Bảo Nhi lại tiếp tục hành trình đi tìm đại môn.
Thời điểm nàng lần thứ chín đi đến cùng một bức tường, nàng không thể không rút ra kết luận. . . . . . Nàng lạc đường .
Lâm Bảo Nhi ngồi dưới tường, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, không thể nào a, nàng sao lại không tìm được đường ra? Chẳng lẽ là. . . . . . Bức tường quỷ?
Lâm Bảo Nhi lắc đầu, không có khả năng!
Thời gian một cái canh giờ sắp hết rồi. Chẳng lẽ nàng sẽ bị nhốt ở chỗ này chờ đợi cái “Trừng phạt” bất minh kia sao?
“Ta không muốn!”
Lâm Bảo Nhi đứng dậy, hô to một câu, trời biết những người đó sẽ xuất ra cái cực hình gì để chiêu đãi nàng.
“Ngươi không muốn cái gì?”
Thân thể của Lâm Bảo Nhi trong nháy mắt cứng đơ một chút, nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy bốn vị đại mỹ nữ ở Lăng Hương viện dùng vẻ mặt tươi cười nhìn mình.
Này tươi cười gợi choLâm Bảo Nhi vô số liên tưởng. . . . . . (Hàn: Em xin trân trọng chia buồn với tỷ! Khổ hình của tỷ bắt đầu />o<\)
“Một canh giờ đã qua rồi.”
Minh Châu chậm rãi tiêu sái đến phía trước Lâm Bảo Nhi, “Thật là đáng tiếc! Chúng ta đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều kinh hỉ, nhưng mà ngươi không cảm kích thì thôi lại cứ ở trong sân đi dạo. Ai, trận pháp của Liễu Khanh người bình thường cho dù là đi cả đời cũng đi không ra đâu.”
Hóa ra là trận pháp, thảo nào không ra được!
Lâm Bảo Nhi trở nên bình tĩnh hơn, lộ ra một nụ cười thản nhiên, “Ta thua, các ngươi muốn trừng phạt ta thế nào thì cứ việc nói thẳng. Ta Lâm. . . . . . Tiểu Bảo không phải là người thua không dậy nổi.”
“Vậy là tốt rồi!” Tong mắt Tố Tố hiện lên một chút quang mang kích động, “Ngươi đi theo chúng ta!”
Bốn người mang theo Lâm Bảo Nhi xuyên qua phòng khách cùng sương phòng, đi tới phía trước một loạt nhà gỗ nhỏ.
Minh Châu chỉ chỉ mấy nhà gỗ nhỏ trước mắt các nàng, “Trừng phạt của ngươi đều ở trong này, nơi này tổng cộng có ba gian nhà gỗ nhỏ, ngươi có thể tùy ý chọn một gian.”
“Ba chọn một?”
Lâm Bảo Nhi chà xát tay, “Bốn vị tỷ tỷ xinh đẹp, ta có thể biết trong ba gian phòng này có cái gì không?”
“Sói, lợn rừng và hổ.”
“Hả?” Miệng của Lâm Bảo Nhi trương thành hình chữ “O”. (Hàn: là như thế này sao oOo )
Nơi này là vườn bách thú à!
“Có thể đổi sang trừng phạt khác không?”
Lâm Bảo Nhi bày ra động tác chiêu bài của nàng, nước mắt lưng tròng đáng thương hề hề nhìn Tứ đại mỹ nữ trước mắt.
Nàng không muốn biến thành bữa cơm trưa cho động vật hoang dã a. . . . . .
“Không được!” Bốn người trăm miệng một lời bác bỏ thỉnh cầu của nàng.
“Ngươi yên tâm.” Tố Tố đi tới vỗ vỗ bả vai Lâm Bảo Nhi, “Khả Ái, Châu Châu, còn có Thanh Thanh đều là do ta nuôi, chúng nó đều thực ngoan thực biết nghe lời. Khả Ái một lần chỉ ăn ba cân thịt, ta nghĩ một cái cánh tay của ngươi hẳn là đủ rồi. Châu Châu gần đây đang giảm béo không ăn thịt, bất quá nó lại thích làm mấy trò đùa dai, không đem đối phương làm cho mình đầy thương tích nó là sẽ không dừng lại, về phần Thanh Thanh thì có chút phiền toái, nó đang ở thời kỳ phát triển. Cho nên ăn uống cũng tương đối nhiều, bất quá ta xem ngươi. . . . . .”
“Dừng! Stop!”
Lâm Bảo Nhi kích động bắt được hai tay Tố Tố, “Đại tỷ, sủng vật của ngươi không phải thực ngoan thực nghe lời, ta cho rằng thực hung ác thực đáng sợ thì thích hợp chúng nó hơn. Chẳng lẽ ngươi sẽ không có nghĩ đến một ít dạng sủng vật có thể tích nhỏ một chút sao? Như vậy không chỉ tích kiệm diện tích đất mà ngay cả việc ăn uống cũng có thể tiết kiệm đi không ít.”
“Này. . . . . .” Tố Tố có chút đăm chiêu, “Ta đã từng nuôi thằn lằn cùng rắn hổ mang, nhưng mà mấy con đó không nghe lời chút nào, đều bị ta nướng ăn rồi, hương vị thì bình thường, còn không ngon bằng bọ cạp! Nhưng mà, đề nghị của ngươi không tồi, sau này sẽ suy nghĩ thêm. Lần sau phải nuôi con gì thì tốt?” Mỗ nữ vắt hết óc tự hỏi.
Người bất bình thường.
Đây là kết luận cuối cùng mà Lâm Bảo Nhi rút ra về Tố Tố.
/120
|