Sau thời gian một nén nhang, phố xá đông vui ở kinh thành dần hiên ra.
Trên con phố này tọa lạc rất nhiều phủ đệ của vương tôn quý tộc, Lạc thân vương phủ nằm ngay tại nơi sâu nhất chỗ này.
Tà dương như máu, “Lạc thân vương phủ” bốn chữ to ở dưới chiều tà chiếu rọi lóe lên ánh quang mang khác thường.
Nơi này là phủ đệ lớn nhất cả con phố, rực rỡ, chói lóa và tráng lệ nhất. Nhưng mà hết thảy điều đó ở trong mắt của Lâm Bảo Nhi, lại có một loại cảm giác lạ lẫm khó nói nên lời.
Không biết vì cái gì, lần đầu tiên nàng nhìn đến nơi này liền cảm thấy rằng nơi này thật âm trầm tối tăm, làm cho nàng nhịn không được nghĩ đến Lan Nhược Tự trong《 Thiện nữ u hồn》, không biết sau đại môn kia có hay không cũng cất giấu một Tiểu Thiện đẹp như hoa như ngọc không nhỉ?
Lục Thiên Mặc đứng ở phía sau bỗng nhiên chậm rãi đến gần bên cạnh Lâm Bảo Nhi, ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói, “Ta đã sớm nói qua, ngươi. . . . . .trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương đâu.”
Hơi thở ấm áp thổi vào trong lỗ tai của Lâm Bảo Nhi, nàng nhịn không được rùng mình một cái.
Cái tên nam nhân này thật là ‘bệnh’, vô luận là lúc nào cũng không quên làm cái mấy việc ám muội này. Thật sự hoài nghi nghề nghiệp kiếp trước của hắn có phải hay không là XX00. (Hàn: Bó tay Bảo Nhi tỷ tỷ! Nghĩ cái gì không nghĩ lại . . . . ^^!)
Đại môn nặng nề mà hoa lệ chậm rãi mở ra, thị vệ ở cửa thấy Lục Thiên Mặc cùng Lâm Bảo Nhi tỏ ra vô cùng cung kính, nhìn một trước một sau vào Lạc thân vương phủ.
“Vương gia vạn phúc!”
Trong sân đầy các thị tì hướng về phía Lục Thiên Mặc mỉm cười gật đầu.
Lâm Bảo Nhi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trước mắt là một đám thị tỳ đẹp như hoa khiến nàng nhãn mạo kim tinh*. Nha hoàn nơi này có phải hơi quá mĩ hay không? Hơn nữa tất cả đều mặc quần áo màu trắng đồng nhất. . . . . Tấm tắc, nơi này thật giống như thiên đường a! Mặc dù không có Tiểu Thiện nhưng lại có một đám thiên sứ ra vẻ thuần khiết. . . . . .
*Nhãn mạo kim tinh: nghĩa đen là ‘sao bay đầy trời’, chỉ chứng chóng mặt.
Lục Thiên Mặc không nhìn nhóm hoa hoa thảo thảo trong viện, vẻ mặt hắn lãnh ngạo kéo tay Lâm Bảo Nhi đi thẳng về hướng biệt viện.
“Vương gia, ta có thể tự mình đi!”
Lâm Bảo Nhi có chút không tình nguyện giãy giụa cánh tay, bản năng của nàng nhắc nhở bản thân cùng với này nam nhân này nên bảo trì khoảng cách nhất định, tuy rằng hắn là nam nhân tốt nhất nàng từng gặp qua. . . . . .
Tay của Lục Thiên Mặc chậm rãi mà siết chặt hơn, hắn không cho phép nàng lại thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Lâm Bảo Nhi ăn đau nhíu nhíu mày, cuối cùng nàng đành phải buông tha việc giãy giụa vô ích.
“Phải gọi tên của ta.” Trầm mặc thật lâu Lục Thiên Mặc bỗng nhiên ở bên cạch Lâm Bảo Nhi trầm thấp nói.
“Ừ.” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, đối với nàng thì không sao cả, dù sao cũng đã muốn tới địa bàn của người ta. Dĩ lai chi tắc an chi*.
*Dĩ lai chi tắc an chi: Tùy cơ ứng biến.
“Vương gia!”
Ngay thời điểm hai người đi đến chỗ hành lang gấp khúc, một thân ảnh hồng bỗng nhiên quỷ mị đi ra.
Lâm Bảo Nhi định thần nhìn chăm chú, nhận ra đứng ở trước mặt bọn họ chính là một nữ tử mỹ mạo. Tóc dài đen bóng, trang dung tựa như một bức tranh tinh xảo, váy dài màu đỏ lộ ra nơi bả vai, một nụ cười hay một cái nhíu mày đều mang theo vẻ quyến rũ không nói nên lời.
Ánh mắt của hồng y nữ tử này một mực lưu luyến ở trên người của Lục Thiên Mặc, hoàn toàn xem Lâm Bảo Nhi như là không khí.
Đối với Lâm Bảo Nhi thì chả sao, đầu chuyển hướng nhìn sang ao sen ở cạnh bên, nếu nàng không có đoán sai, nữ tử này hẳn là phi tử của Lục Thiên Mặc.
“Tiểu Phi, ngươi như thế nào lại ở trong này?”
Lục Thiên Mặc mặt không chút thay đổi nhìn vị “Khách không mời mà đến” đột nhiên xuất hiện , trong thanh âm lộ ra sự không kiên nhẫn.
“Vương gia!”
Tiểu Phi mất hứng cong môi, “Nô tì đã ba tháng không có thấy Vương gia , trong lòng thật sự rất nhớ người!”
“Ta không muốn thấy ngươi!” Lục Thiên Mặc lạnh lùng nói.
Tiểu Phi hơi sửng sốt một chút, sau đó thản nhiên cười.
Đôi mắt của nàng chớp động một chút, ánh mắt rốt cục cũng rơi xuống trên người Lâm Bảo Nhi.
“Ồ, vị công tử này. . . . . .có phải là tân hoan của Vương gia hay không?”
Khi nói chuyện nàng vươn tay ngọc, dung ngón tay dài nhỏ ngoéo. . . .cằm Lâm Bảo Nhi một cái.
“Tiểu công tử thật khả ái nha!”
Lâm Bảo Nhi có chút chán ghét đẩy ngón tay nàng ra, nữ nhân này thật sự là đáng ghét.
“Như thế nào, mất hứng sao?”
Tiểu Phi tới gần Lâm Bảo Nhi, thấp giọng nói, “Ngươi cho là Vương gia sủng ngươi, thì ngươi là có thể thượng phòng yết ngõa* sao? Ta mới là nữ chủ nhân của Lạc thân vương phủ. Ngươi bất quá cùng với tiện nhân trong biệt viện kia giống nhau mà thôi, không được bao lâu, sẽ giống như rác rưởi bị Vương gia vứt bỏ. Ha ha.”
*Thượng phòng yết ngõa: nghĩa đen là lật ngói phòng chính/nhà trên. Theo ta nghĩ thì ý ở đây là nói Bảo Nhi đừng tưởng chỉ vì vương gia sủng mà tưởng có thể thay tiểu Phi làm chủ nhân vương phủ(chỉ sau vương gia).
Lâm Bảo Nhi âm thầm cười lạnh, nữ nhân này thật đúng là hay ăn dấm chua, nàng đối với nam nhâm đã kết hôn vốn không có hứng thú. Bất quá. . . . . .
Lâm Bảo Nhi hướng về phía Tiểu Phi trừng mắt nhìn, “Đa tạ Vương phi quan tâm.” Nói xong nàng thân thiết kéo cánh tay Lục Thiên Mặc không coi ai ra gì nói, “Thiên Mặc, nơi này thật ồn ào nha! Có rất nhiều ruồi bọ ở ta bên tai ta ong ong bay không ngừng, chúng ta nhanh rời đi khỏi này đi.”
“Được!” Lục Thiên Mặc cười cười dị thường ôn nhu.
Hai người cứ ngọt ngào mật mật như vậy đi qua trước mặt Tiểu Phi, hoàn toàn không nhìn vị đại mỹ nhân này quắc mắt nhìn trừng trừng.
Tiểu Phi hung hăng cắn chặt răng, một câu “Thiên Mặc” tựa như ma chú, làm cho nàng cảm thấy được cả người đều khó chịu, bất quá. . . . . .
Tiểu Phi cười lạnh một tiếng, Lạc thân vương phủ này không phải là nơi người bình thường có thể ở lại được.
Trò hay sẽ lập tức được bắt đầu, nàng chỉ cần ung dung thong thả nằm ở trên giường nhắm mắt làm ngơ là tốt rồi.
Mấy kẻ điên trong biệt viện này tự nhiên sẽ kiến cho hắn mất mặt.
Trên con phố này tọa lạc rất nhiều phủ đệ của vương tôn quý tộc, Lạc thân vương phủ nằm ngay tại nơi sâu nhất chỗ này.
Tà dương như máu, “Lạc thân vương phủ” bốn chữ to ở dưới chiều tà chiếu rọi lóe lên ánh quang mang khác thường.
Nơi này là phủ đệ lớn nhất cả con phố, rực rỡ, chói lóa và tráng lệ nhất. Nhưng mà hết thảy điều đó ở trong mắt của Lâm Bảo Nhi, lại có một loại cảm giác lạ lẫm khó nói nên lời.
Không biết vì cái gì, lần đầu tiên nàng nhìn đến nơi này liền cảm thấy rằng nơi này thật âm trầm tối tăm, làm cho nàng nhịn không được nghĩ đến Lan Nhược Tự trong《 Thiện nữ u hồn》, không biết sau đại môn kia có hay không cũng cất giấu một Tiểu Thiện đẹp như hoa như ngọc không nhỉ?
Lục Thiên Mặc đứng ở phía sau bỗng nhiên chậm rãi đến gần bên cạnh Lâm Bảo Nhi, ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói, “Ta đã sớm nói qua, ngươi. . . . . .trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương đâu.”
Hơi thở ấm áp thổi vào trong lỗ tai của Lâm Bảo Nhi, nàng nhịn không được rùng mình một cái.
Cái tên nam nhân này thật là ‘bệnh’, vô luận là lúc nào cũng không quên làm cái mấy việc ám muội này. Thật sự hoài nghi nghề nghiệp kiếp trước của hắn có phải hay không là XX00. (Hàn: Bó tay Bảo Nhi tỷ tỷ! Nghĩ cái gì không nghĩ lại . . . . ^^!)
Đại môn nặng nề mà hoa lệ chậm rãi mở ra, thị vệ ở cửa thấy Lục Thiên Mặc cùng Lâm Bảo Nhi tỏ ra vô cùng cung kính, nhìn một trước một sau vào Lạc thân vương phủ.
“Vương gia vạn phúc!”
Trong sân đầy các thị tì hướng về phía Lục Thiên Mặc mỉm cười gật đầu.
Lâm Bảo Nhi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trước mắt là một đám thị tỳ đẹp như hoa khiến nàng nhãn mạo kim tinh*. Nha hoàn nơi này có phải hơi quá mĩ hay không? Hơn nữa tất cả đều mặc quần áo màu trắng đồng nhất. . . . . Tấm tắc, nơi này thật giống như thiên đường a! Mặc dù không có Tiểu Thiện nhưng lại có một đám thiên sứ ra vẻ thuần khiết. . . . . .
*Nhãn mạo kim tinh: nghĩa đen là ‘sao bay đầy trời’, chỉ chứng chóng mặt.
Lục Thiên Mặc không nhìn nhóm hoa hoa thảo thảo trong viện, vẻ mặt hắn lãnh ngạo kéo tay Lâm Bảo Nhi đi thẳng về hướng biệt viện.
“Vương gia, ta có thể tự mình đi!”
Lâm Bảo Nhi có chút không tình nguyện giãy giụa cánh tay, bản năng của nàng nhắc nhở bản thân cùng với này nam nhân này nên bảo trì khoảng cách nhất định, tuy rằng hắn là nam nhân tốt nhất nàng từng gặp qua. . . . . .
Tay của Lục Thiên Mặc chậm rãi mà siết chặt hơn, hắn không cho phép nàng lại thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Lâm Bảo Nhi ăn đau nhíu nhíu mày, cuối cùng nàng đành phải buông tha việc giãy giụa vô ích.
“Phải gọi tên của ta.” Trầm mặc thật lâu Lục Thiên Mặc bỗng nhiên ở bên cạch Lâm Bảo Nhi trầm thấp nói.
“Ừ.” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, đối với nàng thì không sao cả, dù sao cũng đã muốn tới địa bàn của người ta. Dĩ lai chi tắc an chi*.
*Dĩ lai chi tắc an chi: Tùy cơ ứng biến.
“Vương gia!”
Ngay thời điểm hai người đi đến chỗ hành lang gấp khúc, một thân ảnh hồng bỗng nhiên quỷ mị đi ra.
Lâm Bảo Nhi định thần nhìn chăm chú, nhận ra đứng ở trước mặt bọn họ chính là một nữ tử mỹ mạo. Tóc dài đen bóng, trang dung tựa như một bức tranh tinh xảo, váy dài màu đỏ lộ ra nơi bả vai, một nụ cười hay một cái nhíu mày đều mang theo vẻ quyến rũ không nói nên lời.
Ánh mắt của hồng y nữ tử này một mực lưu luyến ở trên người của Lục Thiên Mặc, hoàn toàn xem Lâm Bảo Nhi như là không khí.
Đối với Lâm Bảo Nhi thì chả sao, đầu chuyển hướng nhìn sang ao sen ở cạnh bên, nếu nàng không có đoán sai, nữ tử này hẳn là phi tử của Lục Thiên Mặc.
“Tiểu Phi, ngươi như thế nào lại ở trong này?”
Lục Thiên Mặc mặt không chút thay đổi nhìn vị “Khách không mời mà đến” đột nhiên xuất hiện , trong thanh âm lộ ra sự không kiên nhẫn.
“Vương gia!”
Tiểu Phi mất hứng cong môi, “Nô tì đã ba tháng không có thấy Vương gia , trong lòng thật sự rất nhớ người!”
“Ta không muốn thấy ngươi!” Lục Thiên Mặc lạnh lùng nói.
Tiểu Phi hơi sửng sốt một chút, sau đó thản nhiên cười.
Đôi mắt của nàng chớp động một chút, ánh mắt rốt cục cũng rơi xuống trên người Lâm Bảo Nhi.
“Ồ, vị công tử này. . . . . .có phải là tân hoan của Vương gia hay không?”
Khi nói chuyện nàng vươn tay ngọc, dung ngón tay dài nhỏ ngoéo. . . .cằm Lâm Bảo Nhi một cái.
“Tiểu công tử thật khả ái nha!”
Lâm Bảo Nhi có chút chán ghét đẩy ngón tay nàng ra, nữ nhân này thật sự là đáng ghét.
“Như thế nào, mất hứng sao?”
Tiểu Phi tới gần Lâm Bảo Nhi, thấp giọng nói, “Ngươi cho là Vương gia sủng ngươi, thì ngươi là có thể thượng phòng yết ngõa* sao? Ta mới là nữ chủ nhân của Lạc thân vương phủ. Ngươi bất quá cùng với tiện nhân trong biệt viện kia giống nhau mà thôi, không được bao lâu, sẽ giống như rác rưởi bị Vương gia vứt bỏ. Ha ha.”
*Thượng phòng yết ngõa: nghĩa đen là lật ngói phòng chính/nhà trên. Theo ta nghĩ thì ý ở đây là nói Bảo Nhi đừng tưởng chỉ vì vương gia sủng mà tưởng có thể thay tiểu Phi làm chủ nhân vương phủ(chỉ sau vương gia).
Lâm Bảo Nhi âm thầm cười lạnh, nữ nhân này thật đúng là hay ăn dấm chua, nàng đối với nam nhâm đã kết hôn vốn không có hứng thú. Bất quá. . . . . .
Lâm Bảo Nhi hướng về phía Tiểu Phi trừng mắt nhìn, “Đa tạ Vương phi quan tâm.” Nói xong nàng thân thiết kéo cánh tay Lục Thiên Mặc không coi ai ra gì nói, “Thiên Mặc, nơi này thật ồn ào nha! Có rất nhiều ruồi bọ ở ta bên tai ta ong ong bay không ngừng, chúng ta nhanh rời đi khỏi này đi.”
“Được!” Lục Thiên Mặc cười cười dị thường ôn nhu.
Hai người cứ ngọt ngào mật mật như vậy đi qua trước mặt Tiểu Phi, hoàn toàn không nhìn vị đại mỹ nhân này quắc mắt nhìn trừng trừng.
Tiểu Phi hung hăng cắn chặt răng, một câu “Thiên Mặc” tựa như ma chú, làm cho nàng cảm thấy được cả người đều khó chịu, bất quá. . . . . .
Tiểu Phi cười lạnh một tiếng, Lạc thân vương phủ này không phải là nơi người bình thường có thể ở lại được.
Trò hay sẽ lập tức được bắt đầu, nàng chỉ cần ung dung thong thả nằm ở trên giường nhắm mắt làm ngơ là tốt rồi.
Mấy kẻ điên trong biệt viện này tự nhiên sẽ kiến cho hắn mất mặt.
/120
|