“Phốc………”
Lôi Huyễn Thiên từ trong nước nhô đầu ra, phun ra một ngụm nước thật to.
Tư Đồ Lăng An quay ra liếc hắn một cái, “Quần áo của ta ở trong ngăn tủ, ngươi tìm một bộ mà thay đi.”
Lôi Huyễn Thiên ừ một tiếng, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, rõ ràng hắn tránh ở trong ngăn tủ cũng được, thế mà tên Tư Đồ này lại cố tình để cho hắn tránh ở dưới đáy nước, tên tiểu tử này quả nhiên giống hệt trong lời đồn, là kẻ tiếu lí tàng đao*.
*Tiếu lý tàng đao: giống với câu ‘miệng nam mô, bụng bồ dao găm’ hay là câu ‘khẩu Phật tâm xà’ chỉ người nham hiểm nhưng bề ngoài lại biểu hiện rất tử tế.
“Thế nào, có vừa người không?”
Phía sau Tư Đồ Lăng An đã thay xong quần áo, hắn biếng nhác nằm tựa trên chiếc ghế, trên khuôn mặt sắc sảo, phân minh mang theo nụ cười thờ ơ.
“Hoàn hảo!”
Lôi Huyễn Thiên thay xong quần áo cua hắn, theo thói quen muốn cử động một chút, kích cỡ coi như là thích hợp.
“Ngươi định hoàn thành nhiệm vụ thế nào ?”
Tư Đồ Lăng An ở một bên cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.
“Độc Cô Hiểu lần này phái bốn người đến cùng ta, hắn hiển nhiên còn chưa tín nhiệm ta.” Lôi Huyễn Thiên ngồi vào vị trí đối diện với Tư Đồ Lăng An vẻ mặt khổ đại cừu thâm, ” Tên Độc Cô Hiểu kia quả thực không phải là người, việc ở bên cạnh hắn thật sự là một loại dày vò.”
“Bên người hắn không phải có võ lâm đệ nhất mỹ nhân sao?” Tư Đồ Lăng An trêu chọc nói, “Hiện tại không biết có bao nhiêu người hâm mộ ngươi đâu!”
“Thôi đi! Võ lâm đệ nhất mỹ nhân kia đối với ta giống hệt một tượng băng, đối với Độc Cô Hiểu thì là một sắc nữ, chỉ tiếc người ta căn bản là không coi nàng giống như vậy.” Lôi Huyễn Thiên bĩu môi, tác phong làm việc của Độc Cô Hiểu hắn thật sự không tiếp thu được, tên kia có lẽ là một kẻ bệnh tâm thần, người bình thường cùng với hắn căn bản không thể đánh đồng.
“Như vậy đi!” Tư Đồ Lăng An tâm lĩnh thần hội* cười cười, xem ra tên Lôi Huyễn Thiên này là thật sự sợ Độc Cô Hiểu, “Ngươi cứ yên tâm, lần này ngươi sẽ không phải tay không mà quay về đâu, ngươi có thể mang theo công chúa đi, chính là ngươi phải cam đoan bảo đảm sự an toàn của công chúa.”
*Tâm lĩnh thần hội: ngầm hiểu trong long/ thong suốt
“Việc này ngươi cứ yên tâm!”
Nhắc tới đến công chúa Lôi Huyễn Thiên thần thái liền lập tức sáng láng cả lên, “Cho dù có liều mạng, ta cũng sẽ bảo đảm an toàn cho công chúa.”
“Vậy là tốt rồi, ngươi lại đây!” Tư Đồ Lăng An hướng về phía Lôi Huyễn Thiên vẫy vẫy tay, rồi nghiêng người nhỏ giọng phân phó vài câu, Lôi Huyễn Thiên tựa như hiểu rõ gật gật đầu.
“Nhất định phải y kế hành sự.”
“Được rồi!” Lôi Huyễn Thiên nghiêm túc gật gật đầu, “Ta đây nên đi bắt đầu thôi.”
“Tốt! Ngươi phải tự bảo trọng!” Tư Đồ Lăng An lộ ra một cái tươi cười sáng láng. . . . . .
“Tư Đồ Lăng An tên đại biến thái, đồ hỗn đản! Ta chém chém, ta chém chết ngươi!”
Giờ phút này Lâm Bảo Nhi đang quơ cái dao nấu ăn, một bên chặt con vịt trên thớt, một bên thấp giọng mắng Tư Đồ Lăng An.
“Ngươi nếu rơi vào tay lão nương, ngươi nhất định sẽ phải chết, ngươi chết chắc rồi! Trước đem ngươi đi bán vào mấy quán ăn đêm làm trai bao, để cho mấy lão bà chà đạp ngươi, chà đạp ngươi. Sau đem ngươi đưa đến mấy quán bar, cho ngươi cùng mấy vị huynh đệ tỉ muội một nhà đều biến thái được đoàn tụ. . . . . .”
“Sư phụ!”
Phong Thập Nhất ở một bên nhìn chằm chằm thật lâu rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở, “Con vịt kia đã nát đến không thể nát hơn được nữa rồi!”
“Hả? Thật không?”
Lâm Bảo Nhi cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên, con vịt ở dưới lợi đao của nàng sớm đã được băm thây vạn đoạn vĩnh viễn không siêu thoát. (Hàn: tội nghiệp con vịt Amen > . <)
“Tội lỗi! Tội lỗi!” Lâm Bảo Nhi thè lưỡi, “Vậy hôm nay liền làm món vịt băm trộn.”
“Sư phụ!”
“Lại làm sao vậy?”
Hôm nay Phong Thập Nhất tựa hồ đặc biệt nói nhiều.
“Đệ tử có câu này không biết có thể nói hay không.” Phong Thập Nhất cứ ấp a ấp úng, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Hữu thoại tựu thoại, hữu thí tựu phóng*.” Từ khi bị Tư Đồ Lăng An trêu đùa, lúc sau Lâm Bảo Nhi liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
*Hữu thoại tựu thoại, hữu thí tựu phóng: có lời cần nói thì nói, còn có rắm thì phóng. Có việc gì thì cứ nói thẳng ra không nín nhịn.
“Kỳ thật ta cảm thấy được, sư phụ ngươi. . . . . . Ngươi cũng. . . . . . Ngươi. . . . . .”
“Ta thế nào hả?” Lâm Bảo Nhi nhịn không được đánh gãy lời hắn, tên tiểu tử này sao lại nét mực* như vậy.
*Nét mực: ??
“Ngươi cũng thực ẻo lả!”
Phong Thập Nhất lấy hết dũng khí lớn tiếng nói.
Lâm Bảo Nhi sửng sốt khoảng hai giây, “Tiểu tử ngươi có phải hay không cảm thấy ngứa da? Sư phụ của ngươi là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết hay sao? Ngươi đây là nói móc ta phải không?”
“Không, không phải!” Phong Thập Nhất nhanh nhẹn nhảy sang một bên, “Kỳ thật ý ta là muốn nói, sư phó ngươi trời sinh sinh đẹp, thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu. Vô luận là tướng mạo hay là tính tình cá tính đều rất giống một nữ hài tử.”
“Nữ hài tử? Hoạt bát đáng yêu? Tiểu đồ đệ, ngươi thật là có mắt tinh tường! Đáng tiếc……..” Lâm Bảo Nhi ra vẻ đáng tiếc lắc lắc cái đầu, “Sư phụ của ngươi á, không có số mệnh tốt như vậy! Tốt lắm, không cần nói đến cái vấn đề nhàm chán như vậy nữa. Nhanh lên nấu ăn đi, nếu không đầu của hai ta cũng khó mà giữ được .”
Lôi Huyễn Thiên từ trong nước nhô đầu ra, phun ra một ngụm nước thật to.
Tư Đồ Lăng An quay ra liếc hắn một cái, “Quần áo của ta ở trong ngăn tủ, ngươi tìm một bộ mà thay đi.”
Lôi Huyễn Thiên ừ một tiếng, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, rõ ràng hắn tránh ở trong ngăn tủ cũng được, thế mà tên Tư Đồ này lại cố tình để cho hắn tránh ở dưới đáy nước, tên tiểu tử này quả nhiên giống hệt trong lời đồn, là kẻ tiếu lí tàng đao*.
*Tiếu lý tàng đao: giống với câu ‘miệng nam mô, bụng bồ dao găm’ hay là câu ‘khẩu Phật tâm xà’ chỉ người nham hiểm nhưng bề ngoài lại biểu hiện rất tử tế.
“Thế nào, có vừa người không?”
Phía sau Tư Đồ Lăng An đã thay xong quần áo, hắn biếng nhác nằm tựa trên chiếc ghế, trên khuôn mặt sắc sảo, phân minh mang theo nụ cười thờ ơ.
“Hoàn hảo!”
Lôi Huyễn Thiên thay xong quần áo cua hắn, theo thói quen muốn cử động một chút, kích cỡ coi như là thích hợp.
“Ngươi định hoàn thành nhiệm vụ thế nào ?”
Tư Đồ Lăng An ở một bên cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.
“Độc Cô Hiểu lần này phái bốn người đến cùng ta, hắn hiển nhiên còn chưa tín nhiệm ta.” Lôi Huyễn Thiên ngồi vào vị trí đối diện với Tư Đồ Lăng An vẻ mặt khổ đại cừu thâm, ” Tên Độc Cô Hiểu kia quả thực không phải là người, việc ở bên cạnh hắn thật sự là một loại dày vò.”
“Bên người hắn không phải có võ lâm đệ nhất mỹ nhân sao?” Tư Đồ Lăng An trêu chọc nói, “Hiện tại không biết có bao nhiêu người hâm mộ ngươi đâu!”
“Thôi đi! Võ lâm đệ nhất mỹ nhân kia đối với ta giống hệt một tượng băng, đối với Độc Cô Hiểu thì là một sắc nữ, chỉ tiếc người ta căn bản là không coi nàng giống như vậy.” Lôi Huyễn Thiên bĩu môi, tác phong làm việc của Độc Cô Hiểu hắn thật sự không tiếp thu được, tên kia có lẽ là một kẻ bệnh tâm thần, người bình thường cùng với hắn căn bản không thể đánh đồng.
“Như vậy đi!” Tư Đồ Lăng An tâm lĩnh thần hội* cười cười, xem ra tên Lôi Huyễn Thiên này là thật sự sợ Độc Cô Hiểu, “Ngươi cứ yên tâm, lần này ngươi sẽ không phải tay không mà quay về đâu, ngươi có thể mang theo công chúa đi, chính là ngươi phải cam đoan bảo đảm sự an toàn của công chúa.”
*Tâm lĩnh thần hội: ngầm hiểu trong long/ thong suốt
“Việc này ngươi cứ yên tâm!”
Nhắc tới đến công chúa Lôi Huyễn Thiên thần thái liền lập tức sáng láng cả lên, “Cho dù có liều mạng, ta cũng sẽ bảo đảm an toàn cho công chúa.”
“Vậy là tốt rồi, ngươi lại đây!” Tư Đồ Lăng An hướng về phía Lôi Huyễn Thiên vẫy vẫy tay, rồi nghiêng người nhỏ giọng phân phó vài câu, Lôi Huyễn Thiên tựa như hiểu rõ gật gật đầu.
“Nhất định phải y kế hành sự.”
“Được rồi!” Lôi Huyễn Thiên nghiêm túc gật gật đầu, “Ta đây nên đi bắt đầu thôi.”
“Tốt! Ngươi phải tự bảo trọng!” Tư Đồ Lăng An lộ ra một cái tươi cười sáng láng. . . . . .
“Tư Đồ Lăng An tên đại biến thái, đồ hỗn đản! Ta chém chém, ta chém chết ngươi!”
Giờ phút này Lâm Bảo Nhi đang quơ cái dao nấu ăn, một bên chặt con vịt trên thớt, một bên thấp giọng mắng Tư Đồ Lăng An.
“Ngươi nếu rơi vào tay lão nương, ngươi nhất định sẽ phải chết, ngươi chết chắc rồi! Trước đem ngươi đi bán vào mấy quán ăn đêm làm trai bao, để cho mấy lão bà chà đạp ngươi, chà đạp ngươi. Sau đem ngươi đưa đến mấy quán bar, cho ngươi cùng mấy vị huynh đệ tỉ muội một nhà đều biến thái được đoàn tụ. . . . . .”
“Sư phụ!”
Phong Thập Nhất ở một bên nhìn chằm chằm thật lâu rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở, “Con vịt kia đã nát đến không thể nát hơn được nữa rồi!”
“Hả? Thật không?”
Lâm Bảo Nhi cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên, con vịt ở dưới lợi đao của nàng sớm đã được băm thây vạn đoạn vĩnh viễn không siêu thoát. (Hàn: tội nghiệp con vịt Amen > . <)
“Tội lỗi! Tội lỗi!” Lâm Bảo Nhi thè lưỡi, “Vậy hôm nay liền làm món vịt băm trộn.”
“Sư phụ!”
“Lại làm sao vậy?”
Hôm nay Phong Thập Nhất tựa hồ đặc biệt nói nhiều.
“Đệ tử có câu này không biết có thể nói hay không.” Phong Thập Nhất cứ ấp a ấp úng, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Hữu thoại tựu thoại, hữu thí tựu phóng*.” Từ khi bị Tư Đồ Lăng An trêu đùa, lúc sau Lâm Bảo Nhi liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
*Hữu thoại tựu thoại, hữu thí tựu phóng: có lời cần nói thì nói, còn có rắm thì phóng. Có việc gì thì cứ nói thẳng ra không nín nhịn.
“Kỳ thật ta cảm thấy được, sư phụ ngươi. . . . . . Ngươi cũng. . . . . . Ngươi. . . . . .”
“Ta thế nào hả?” Lâm Bảo Nhi nhịn không được đánh gãy lời hắn, tên tiểu tử này sao lại nét mực* như vậy.
*Nét mực: ??
“Ngươi cũng thực ẻo lả!”
Phong Thập Nhất lấy hết dũng khí lớn tiếng nói.
Lâm Bảo Nhi sửng sốt khoảng hai giây, “Tiểu tử ngươi có phải hay không cảm thấy ngứa da? Sư phụ của ngươi là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết hay sao? Ngươi đây là nói móc ta phải không?”
“Không, không phải!” Phong Thập Nhất nhanh nhẹn nhảy sang một bên, “Kỳ thật ý ta là muốn nói, sư phó ngươi trời sinh sinh đẹp, thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu. Vô luận là tướng mạo hay là tính tình cá tính đều rất giống một nữ hài tử.”
“Nữ hài tử? Hoạt bát đáng yêu? Tiểu đồ đệ, ngươi thật là có mắt tinh tường! Đáng tiếc……..” Lâm Bảo Nhi ra vẻ đáng tiếc lắc lắc cái đầu, “Sư phụ của ngươi á, không có số mệnh tốt như vậy! Tốt lắm, không cần nói đến cái vấn đề nhàm chán như vậy nữa. Nhanh lên nấu ăn đi, nếu không đầu của hai ta cũng khó mà giữ được .”
/120
|