Lúc ấy lại ngẩng đầu nhìn Lục gia huynh muội trên lầu, Lôi Huyễn Thiên từ sớm đã đem Lục Thiên Tuyết bảo hộ ở phía sau mình, chậc chậc, vẻ mặt tên kia thật khẩn trương, chẳng lẽ hắn, nàng, bọn họ…..
Lâm Bảo Nhi không có thời gian suy nghĩ nhiều , nàng đem ánh mắt chuyển tới trên người Lục Thiên Diệc thì chỉ thấy hắn tựa hồ hình như sớm có chuẩn bị, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh phất phất cây quạt trong tay “leng keng” vài tiếng, toàn bộ ngân châm đã bị đánh rớt trên mặt đất.
Lâm Bảo Nhi “A” một tiếng, cảm thấy cây quạt cả ngày được cầm ở trong tay tiểu tử kia không phải công cụ đùa giỡn mà là vũ khí phòng a! Không sai, không sai, so với thủy tinh chống đạn ở hiện đại có một chút giống nhau. Nếu như có dịp thì phải lấy về nghiên cứu một phen mới được.
Lúc này toàn bộ hội trường đã xuất hiện sự gây rối với quy mô lớn, “Bá bá bá” Từ bốn phương tám hướng đột nhiên nhảy ra thật nhiều hắc y thích khách. Bọn họ đã muốn đem toàn bộ hội trường bao vây lại.
Tiếng kêu cứu, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng khóc, tại trong nháy mắt thành một mảnh hỗn loạn
Má của con ơi! Lâm Bảo Nhi tại sân khấu vẻ mặt khẩn trương, thời khắc then chốt như thế đương nhiên là chạy trốn quan trọng hơn, chỉ là… Lâm Bảo Nhi xoay người nhìn một chút, cửa phía sau đã muốn bị các fan da lạnh với các tiểu mỹ nhân vậy chặt như nêm cối, tất cả mọi người chen chúc vượt lên trước muốn chạy trốn, thế nhưng lối ra thì chỉ có một cái mà cứ ngươi tranh ta đoạt, rốt cuộc thì ai cũng không chạy ra được.
“Đi theo ta!”
Ngay lúc này một bàn tay to ấm áp bỗng nhiên bắt được cánh tay Lâm Bảo Nhi.
“Là ngươi! Ngươi thế nào. . .” Lâm Bảo Nhi giật mình quay đầu, thì thấy được khuôn mặt tràn đầy râu mép kia hé ra.
“Trước đừng hỏi nhiều như vậy! Đi theo ta!” Đại hán cầm lấy cánh tay Lâm Bảo Nhi, mang theo nàng hướng bên trong sân nhanh chóng chạy đi.
“Uy, đại ca, ta phải đi ra ngoài, không phải muốn đi vào!” Lâm Bảo Nhi nhịn không được hô to lên, “Ngươi rốt cuộc có nhận biết được đường không?”
“Ta biết!” Đại hán cười cười, cầm lấy tay nàng nắm thật chặt, hai người ở trong sân chạy một hồi lâu, Lâm Bảo Nhi đã mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi thế nhưng người phía trước tựa hồ không có một chút ý định muốn dừng lại.
“Mệt quá. . . Mệt quá! Có thể hay không. . . Nghỉ một lát?” Lâm Bảo Nhi thở hổn hển, hữu khí vô lực* kiến nghị.
*Hữu khí vô lực: không còn hơi sức
Đại hán gật đầu, ngừng cước bộ chính mình”Long cô nương, ngươi có khỏe không?”
“Hảo, hảo!” Lâm Bảo Nhi khom khom thắt lưng thở phì phò từng ngụm lớn, nàng thật không ngờ cái địa phương này lại có thể to lớn như vậy, quả thực chính là có chút thái quá, bọn họ chạy lâu như thế mà vẫn chưa có chạy ra ngoài.
“Không nghĩ tới, ngươi cũng là tới tham gia đại hội, vừa rồi vì sao muốn gạt ta?”
“A?” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, “Không phải thế, ta là thay thế tiểu thư nhà ta, nàng biết mình không có biện pháp thắng cho nên để ta thay thế nàng, nàng là người sĩ diện đến chết đi được, há há, được rồi còn không biết tên của ngươi đây?” Lâm Bảo Nhi vội vàng nói sang chuyện khác.
“Ta là. . . Độc Cô Hiểu.”
“Nguyên lai là Độc Cô đại ca!” Lâm Bảo Nhi cuối đầu ôm quyền, “”Độc cô đại ca, tiểu muội muốn xin hỏi một câu, chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài a!” Độc Cô Hiểu trả lời không chút nghĩ ngợi.
“Đi ra ngoài? Ở đây vẫn có lối ra khác hay sao?”
“Đương nhiên rồi!” Độc Cô Hiểu gật đầu.
“Ngươi thế nào biết?” Lâm Bảo Nhi nghiêng thân thể nhìn hắn một cách nghi hoặc.
“Ngươi đã quên ta là nhạc công ở đây sao!”
“A, thiếu chút nữa là quên!”
“Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi thì đi thôi! Ở đây rất nguy hiểm!”
“Vâng!”
Với sự dẫn đường của Độc Cô Hiểu, Lâm Bảo Nhi rốt cục thuận lợi trốn ra khỏi hội trường.
“Độc Cô đại ca, cảm tạ ngươi giúp đỡ, ta phải nhanh chóng trở lại bên tiểu thư của ta, trở lại chậm sẽ bị phạt” Lâm Bảo Nhi nói y như thật.
“Ừm, không biết Long cô nương ngươi làm nha hoàn trong phủ nào vậy?”
“Cái này. . . Ta tại. . . Dương phủ!” Lâm Bảo Nhi cười cười, “Thành đông Dương phủ, Dương Quá dương đại lão gia ngươi nghe nói qua sao?”
“Không có!” Độc Cô Hiểu lắc đầu, “Ta vừa ở đây cũng không bao lâu.”
“Vậy được rồi!” Lâm Bảo Nhi cố sức vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ta đi, ngươi lúc rảnh rỗi đến Dương phủ tìm ta đi chơi nhá!”
“Nhất định!”
“Tạm biệt”
Lâm Bảo Nhi hướng về phía hắn khoát tay áo, rồi nhanh như chớp đích chạy mất tiêu. . .
Độc Cô Hiểu đứng ở tại chỗ nhìn phương hướng Lâm Bảo Nhi biến mất mà cười cười, trong miệng thì thào tự nói “Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ… Thực sự là một nha đầu thú vị.”
“Chủ công!”
Lúc này bỗng nhiên từ trong góc phòng bay ra một người hắc y nhân, hắn vẻ mặt cung kính quỳ gối dưới chân Độc Cô Hiể
“Tình huống thế nào?” Độc Cô Hiểu tại trong khoảnh khắc giống như thay đổi thành một con người khác, ánh mắt sắc bén không gì sánh được.
“Hồi chủ công, tiểu hoàng đế tựa hồ sớm có chuẩn bị, chúng ta. . . thất thủ, thỉnh chủ công trách phạt!”
“Quên đi!” Độc Cô Hiểu khoát tay áo, “Ta đã sớm liệu đến, bất quá lần này hành trình tới Tứ Thủy vẫn là có thu hoạch, ngươi đi thông tri Huyền Song, lập tức lui lại.”
Lâm Bảo Nhi không có thời gian suy nghĩ nhiều , nàng đem ánh mắt chuyển tới trên người Lục Thiên Diệc thì chỉ thấy hắn tựa hồ hình như sớm có chuẩn bị, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh phất phất cây quạt trong tay “leng keng” vài tiếng, toàn bộ ngân châm đã bị đánh rớt trên mặt đất.
Lâm Bảo Nhi “A” một tiếng, cảm thấy cây quạt cả ngày được cầm ở trong tay tiểu tử kia không phải công cụ đùa giỡn mà là vũ khí phòng a! Không sai, không sai, so với thủy tinh chống đạn ở hiện đại có một chút giống nhau. Nếu như có dịp thì phải lấy về nghiên cứu một phen mới được.
Lúc này toàn bộ hội trường đã xuất hiện sự gây rối với quy mô lớn, “Bá bá bá” Từ bốn phương tám hướng đột nhiên nhảy ra thật nhiều hắc y thích khách. Bọn họ đã muốn đem toàn bộ hội trường bao vây lại.
Tiếng kêu cứu, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng khóc, tại trong nháy mắt thành một mảnh hỗn loạn
Má của con ơi! Lâm Bảo Nhi tại sân khấu vẻ mặt khẩn trương, thời khắc then chốt như thế đương nhiên là chạy trốn quan trọng hơn, chỉ là… Lâm Bảo Nhi xoay người nhìn một chút, cửa phía sau đã muốn bị các fan da lạnh với các tiểu mỹ nhân vậy chặt như nêm cối, tất cả mọi người chen chúc vượt lên trước muốn chạy trốn, thế nhưng lối ra thì chỉ có một cái mà cứ ngươi tranh ta đoạt, rốt cuộc thì ai cũng không chạy ra được.
“Đi theo ta!”
Ngay lúc này một bàn tay to ấm áp bỗng nhiên bắt được cánh tay Lâm Bảo Nhi.
“Là ngươi! Ngươi thế nào. . .” Lâm Bảo Nhi giật mình quay đầu, thì thấy được khuôn mặt tràn đầy râu mép kia hé ra.
“Trước đừng hỏi nhiều như vậy! Đi theo ta!” Đại hán cầm lấy cánh tay Lâm Bảo Nhi, mang theo nàng hướng bên trong sân nhanh chóng chạy đi.
“Uy, đại ca, ta phải đi ra ngoài, không phải muốn đi vào!” Lâm Bảo Nhi nhịn không được hô to lên, “Ngươi rốt cuộc có nhận biết được đường không?”
“Ta biết!” Đại hán cười cười, cầm lấy tay nàng nắm thật chặt, hai người ở trong sân chạy một hồi lâu, Lâm Bảo Nhi đã mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi thế nhưng người phía trước tựa hồ không có một chút ý định muốn dừng lại.
“Mệt quá. . . Mệt quá! Có thể hay không. . . Nghỉ một lát?” Lâm Bảo Nhi thở hổn hển, hữu khí vô lực* kiến nghị.
*Hữu khí vô lực: không còn hơi sức
Đại hán gật đầu, ngừng cước bộ chính mình”Long cô nương, ngươi có khỏe không?”
“Hảo, hảo!” Lâm Bảo Nhi khom khom thắt lưng thở phì phò từng ngụm lớn, nàng thật không ngờ cái địa phương này lại có thể to lớn như vậy, quả thực chính là có chút thái quá, bọn họ chạy lâu như thế mà vẫn chưa có chạy ra ngoài.
“Không nghĩ tới, ngươi cũng là tới tham gia đại hội, vừa rồi vì sao muốn gạt ta?”
“A?” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, “Không phải thế, ta là thay thế tiểu thư nhà ta, nàng biết mình không có biện pháp thắng cho nên để ta thay thế nàng, nàng là người sĩ diện đến chết đi được, há há, được rồi còn không biết tên của ngươi đây?” Lâm Bảo Nhi vội vàng nói sang chuyện khác.
“Ta là. . . Độc Cô Hiểu.”
“Nguyên lai là Độc Cô đại ca!” Lâm Bảo Nhi cuối đầu ôm quyền, “”Độc cô đại ca, tiểu muội muốn xin hỏi một câu, chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài a!” Độc Cô Hiểu trả lời không chút nghĩ ngợi.
“Đi ra ngoài? Ở đây vẫn có lối ra khác hay sao?”
“Đương nhiên rồi!” Độc Cô Hiểu gật đầu.
“Ngươi thế nào biết?” Lâm Bảo Nhi nghiêng thân thể nhìn hắn một cách nghi hoặc.
“Ngươi đã quên ta là nhạc công ở đây sao!”
“A, thiếu chút nữa là quên!”
“Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi thì đi thôi! Ở đây rất nguy hiểm!”
“Vâng!”
Với sự dẫn đường của Độc Cô Hiểu, Lâm Bảo Nhi rốt cục thuận lợi trốn ra khỏi hội trường.
“Độc Cô đại ca, cảm tạ ngươi giúp đỡ, ta phải nhanh chóng trở lại bên tiểu thư của ta, trở lại chậm sẽ bị phạt” Lâm Bảo Nhi nói y như thật.
“Ừm, không biết Long cô nương ngươi làm nha hoàn trong phủ nào vậy?”
“Cái này. . . Ta tại. . . Dương phủ!” Lâm Bảo Nhi cười cười, “Thành đông Dương phủ, Dương Quá dương đại lão gia ngươi nghe nói qua sao?”
“Không có!” Độc Cô Hiểu lắc đầu, “Ta vừa ở đây cũng không bao lâu.”
“Vậy được rồi!” Lâm Bảo Nhi cố sức vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ta đi, ngươi lúc rảnh rỗi đến Dương phủ tìm ta đi chơi nhá!”
“Nhất định!”
“Tạm biệt”
Lâm Bảo Nhi hướng về phía hắn khoát tay áo, rồi nhanh như chớp đích chạy mất tiêu. . .
Độc Cô Hiểu đứng ở tại chỗ nhìn phương hướng Lâm Bảo Nhi biến mất mà cười cười, trong miệng thì thào tự nói “Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ… Thực sự là một nha đầu thú vị.”
“Chủ công!”
Lúc này bỗng nhiên từ trong góc phòng bay ra một người hắc y nhân, hắn vẻ mặt cung kính quỳ gối dưới chân Độc Cô Hiể
“Tình huống thế nào?” Độc Cô Hiểu tại trong khoảnh khắc giống như thay đổi thành một con người khác, ánh mắt sắc bén không gì sánh được.
“Hồi chủ công, tiểu hoàng đế tựa hồ sớm có chuẩn bị, chúng ta. . . thất thủ, thỉnh chủ công trách phạt!”
“Quên đi!” Độc Cô Hiểu khoát tay áo, “Ta đã sớm liệu đến, bất quá lần này hành trình tới Tứ Thủy vẫn là có thu hoạch, ngươi đi thông tri Huyền Song, lập tức lui lại.”
/120
|