*Tướng sĩ: người xem tướng và bói toán
Buổi trưa thập phần, một chiếc xe ngựa khí thế xa hoa từ bên trong trong hoàng cung tiến ra, hướng về phía tây nam chạy như bay.
“Ở bên ngoài, các ngươi phải gọi ta thiếu gia!” Lục Thiên Diệc thu về chiết phiến* trong tay nghiêm trang đối với những người trong xe ngựa mà nói.
*Chiết phiến: quạt giấy
“Vâng! Thiếu gia!”
Lần này Lục Thiên Diệc xuất môn cũng không mang nhiều người, ngoại trừ Lâm Bảo Nhi cùng Tiểu Phúc tử, còn có hai người cao thủ hộ vệ, nhóm năm người không hề có một nữ nhân (tg: Lâm Bảo Nhi tạm thời không tính là nữ …hì hì)
Xe ngựa tại trên quan đạo chạy như bay, khói bụi cuồn cuộn nổi lên một đường.
“Tiểu Phúc tử!”
Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi của Lục Thiên Diệc , Lâm Bảo Nhi lặng lẽ đẩy đẩy Tiểu Phúc tử bên cạnh, “Chúng ta muốn đi đâu tìm công. . . Tiểu thư a? Nàng có dễ ở chung không?”
“Không xa lắm, đi vài ngày là tới!” Tiểu Phúc tử nhẹ giọng nhỏ nhẹ trả lời,”Ngươi hỏi chính là Hoài Tiếu tiểu thư?”
“Không phải kêu Thiên.. .”
“Xuỵt!” Tiểu Phúc tử khẩn trương lấy tay che kín miệng Lâm Bảo Nhi,”Tục danh của Hoài Tiếu công chúa là ngươi có thể gọi được sao?”
“Ừ, ừ”Lâm Bảo Nhi gật đầu, “Tiểu thư người kia tính tình như thế nào vậy?”
“Tiểu thư phi thường tốt ở chung, chính là…. chính là quá cố chấp, nàng không chịu trở về, thiếu gia cũng không muốn dồn ép quá nhiều.”
“Nga!” Lâm Bảo Nhi gật đầu, không phải là công chúa biến thái thì tốt rồi!
Đoàn người một đường đi một chút thì dừng, đại khái là đi mất thời gian bảy ngày thì rốt cục cũng tới mục đích đi về phía nam lần này – Tứ Thủy thành.
Trong Tứ Thủy thành, cầu nhỏ lưu thủy, cảnh sắc như họa, một mảnh phồn hoa.
Vào cửa thành, đoàn người Lâm Bảo Nhi đều xuống xe ngựa chuyển thành đi bộ.
“Vị công tử này, ngươi có muốn hay không đoán một quẻ?”
Mới vừa đi được vài bước, đoàn người đã bị một tướng sĩ cao lớn râu ria xồm xoàm ngăn cản, tướng sĩ kia nhìn nhìn Lục Thiên Diệc “Công tử, giữa trán ngươi sung mãn, mặt mang hoa đào, nhân duyên tốt chờ nhiều ngày đã sắp tới rồi!”
“Nhân duyên?”
Lục Thiên Diệc lắc lắc cây quạt trong tay, “Không biết là cái dạng nhân duyên gì đây?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ, ” tướng sĩ thần bí hề hề vuốt vuốt râu mép, “Bất quá, ngươi vẫn cứ hướng đông mà đi, sẽ gặp được nhân duyên đã định trước trong số mạng của ngươi.”
Kỳ lạ thật đấy?
Lâm Bảo Nhi nheo mắt nhìn nhìn cái tướng sĩ râu xồm kia, chung quy cảm thấy hình như có điểm không thích hợp, rốt cuộc là có chỗ nào không đúng vậy nhỉ?
“Tiểu Bảo! Đi thôi!” Lúc này Tiểu Phúc tử lôi kéo tay áo Lâm Bảo Nhi.
“Ừ!” Nàng chậm rãi đi theo phía sau Lục Thiên Diệc ,”Tiểu phúc. . . Ca, ngươi nói thiếu gia sẽ không tin tưởng lời nói của tướng sĩ chứ? Cái gì nhân duyên a. . . Nào có trùng hợp như vậy. Hơn nữa, ngươi xem hắn. . . A! Đúng rồi!” Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ đầu, “Tướng sĩ kia không có lấy tiền a! Ngươi nói có đúng hay không rất kỳ quái? Đi xem tướng cho người ta mà ngay cả tiền cũng không cần, ta nói hắn nhất định có. . .”
“Tiểu Bảo, miệng ngươi thật là nói không biết mệt!” Tiểu Phúc tử lặng lẽ đem túm bên cạnh mình,”Thiếu gia lần này dẫn theo mấy người xuất môn?”
“Bốn người!”
“Kia có hay không nữ nhân?”
Lâm Bảo Nhi lắc đầu.
“Ngươi nên tự hiểu đi! Thiếu gia vẫn hay khen ngươi thông minh.”
“Hai người các ngươi. . .”Lục Thiên Diệc quay đầu lại nhìn vào hai người đang thì thầm phía sau, “Ở chỗ đó to nhỏ chuyện gì vậy hả?”
“Chúng ta đang nói. . . Ngày hôm nay thời tiết thật tốt, bộ y phục của thiếu gia thật xinh đẹp, mặc ở trên người thiếu gia chỉ có một chữ – suất!” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt mỉm cười trả lời.
Lục Thiên Diệc không còn gì để nói mà quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Bảo Nhi cùng Tiểu Phúc tử thở dài một hơi, tiểu hoàng đế này, nguyên lai ra tìm muội muội là giả, đi ra trêu hoa ghẹo nguyệt mới là thật, như vậy. . . Hoàng hậu không phải rất nguy hiểm?
Không được! Lâm Bảo Nhi âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ ở bên ngoài gặp phải dạng nữ nhân nào, nàng nhất định phải đem các ả đánh đuổi từng người một, tuyệt đối không thể để Lục Thiên Diệc “Di tình biệt luyến”**.
**Di tình biệt luyến: vướng vào ái tình không thoát ra được.
Buổi trưa thập phần, một chiếc xe ngựa khí thế xa hoa từ bên trong trong hoàng cung tiến ra, hướng về phía tây nam chạy như bay.
“Ở bên ngoài, các ngươi phải gọi ta thiếu gia!” Lục Thiên Diệc thu về chiết phiến* trong tay nghiêm trang đối với những người trong xe ngựa mà nói.
*Chiết phiến: quạt giấy
“Vâng! Thiếu gia!”
Lần này Lục Thiên Diệc xuất môn cũng không mang nhiều người, ngoại trừ Lâm Bảo Nhi cùng Tiểu Phúc tử, còn có hai người cao thủ hộ vệ, nhóm năm người không hề có một nữ nhân (tg: Lâm Bảo Nhi tạm thời không tính là nữ …hì hì)
Xe ngựa tại trên quan đạo chạy như bay, khói bụi cuồn cuộn nổi lên một đường.
“Tiểu Phúc tử!”
Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi của Lục Thiên Diệc , Lâm Bảo Nhi lặng lẽ đẩy đẩy Tiểu Phúc tử bên cạnh, “Chúng ta muốn đi đâu tìm công. . . Tiểu thư a? Nàng có dễ ở chung không?”
“Không xa lắm, đi vài ngày là tới!” Tiểu Phúc tử nhẹ giọng nhỏ nhẹ trả lời,”Ngươi hỏi chính là Hoài Tiếu tiểu thư?”
“Không phải kêu Thiên.. .”
“Xuỵt!” Tiểu Phúc tử khẩn trương lấy tay che kín miệng Lâm Bảo Nhi,”Tục danh của Hoài Tiếu công chúa là ngươi có thể gọi được sao?”
“Ừ, ừ”Lâm Bảo Nhi gật đầu, “Tiểu thư người kia tính tình như thế nào vậy?”
“Tiểu thư phi thường tốt ở chung, chính là…. chính là quá cố chấp, nàng không chịu trở về, thiếu gia cũng không muốn dồn ép quá nhiều.”
“Nga!” Lâm Bảo Nhi gật đầu, không phải là công chúa biến thái thì tốt rồi!
Đoàn người một đường đi một chút thì dừng, đại khái là đi mất thời gian bảy ngày thì rốt cục cũng tới mục đích đi về phía nam lần này – Tứ Thủy thành.
Trong Tứ Thủy thành, cầu nhỏ lưu thủy, cảnh sắc như họa, một mảnh phồn hoa.
Vào cửa thành, đoàn người Lâm Bảo Nhi đều xuống xe ngựa chuyển thành đi bộ.
“Vị công tử này, ngươi có muốn hay không đoán một quẻ?”
Mới vừa đi được vài bước, đoàn người đã bị một tướng sĩ cao lớn râu ria xồm xoàm ngăn cản, tướng sĩ kia nhìn nhìn Lục Thiên Diệc “Công tử, giữa trán ngươi sung mãn, mặt mang hoa đào, nhân duyên tốt chờ nhiều ngày đã sắp tới rồi!”
“Nhân duyên?”
Lục Thiên Diệc lắc lắc cây quạt trong tay, “Không biết là cái dạng nhân duyên gì đây?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ, ” tướng sĩ thần bí hề hề vuốt vuốt râu mép, “Bất quá, ngươi vẫn cứ hướng đông mà đi, sẽ gặp được nhân duyên đã định trước trong số mạng của ngươi.”
Kỳ lạ thật đấy?
Lâm Bảo Nhi nheo mắt nhìn nhìn cái tướng sĩ râu xồm kia, chung quy cảm thấy hình như có điểm không thích hợp, rốt cuộc là có chỗ nào không đúng vậy nhỉ?
“Tiểu Bảo! Đi thôi!” Lúc này Tiểu Phúc tử lôi kéo tay áo Lâm Bảo Nhi.
“Ừ!” Nàng chậm rãi đi theo phía sau Lục Thiên Diệc ,”Tiểu phúc. . . Ca, ngươi nói thiếu gia sẽ không tin tưởng lời nói của tướng sĩ chứ? Cái gì nhân duyên a. . . Nào có trùng hợp như vậy. Hơn nữa, ngươi xem hắn. . . A! Đúng rồi!” Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ đầu, “Tướng sĩ kia không có lấy tiền a! Ngươi nói có đúng hay không rất kỳ quái? Đi xem tướng cho người ta mà ngay cả tiền cũng không cần, ta nói hắn nhất định có. . .”
“Tiểu Bảo, miệng ngươi thật là nói không biết mệt!” Tiểu Phúc tử lặng lẽ đem túm bên cạnh mình,”Thiếu gia lần này dẫn theo mấy người xuất môn?”
“Bốn người!”
“Kia có hay không nữ nhân?”
Lâm Bảo Nhi lắc đầu.
“Ngươi nên tự hiểu đi! Thiếu gia vẫn hay khen ngươi thông minh.”
“Hai người các ngươi. . .”Lục Thiên Diệc quay đầu lại nhìn vào hai người đang thì thầm phía sau, “Ở chỗ đó to nhỏ chuyện gì vậy hả?”
“Chúng ta đang nói. . . Ngày hôm nay thời tiết thật tốt, bộ y phục của thiếu gia thật xinh đẹp, mặc ở trên người thiếu gia chỉ có một chữ – suất!” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt mỉm cười trả lời.
Lục Thiên Diệc không còn gì để nói mà quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Bảo Nhi cùng Tiểu Phúc tử thở dài một hơi, tiểu hoàng đế này, nguyên lai ra tìm muội muội là giả, đi ra trêu hoa ghẹo nguyệt mới là thật, như vậy. . . Hoàng hậu không phải rất nguy hiểm?
Không được! Lâm Bảo Nhi âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ ở bên ngoài gặp phải dạng nữ nhân nào, nàng nhất định phải đem các ả đánh đuổi từng người một, tuyệt đối không thể để Lục Thiên Diệc “Di tình biệt luyến”**.
**Di tình biệt luyến: vướng vào ái tình không thoát ra được.
/120
|