“Thập Nhất!”
Lâm Bảo Nhi lo lắng chạy vào gian phòng, vừa bước vào đã thấy Phong Thập Nhất và Hồng Trần đang đấu mắt với nhau.
“Làm sao vậy?” Lâm Bảo Nhi tò mò nhìn hai người.
“Haiz!” Hồng Trần lắc đầu, “Cuối cùng ngài cũng đã đến, tên này sắp phiền ta muốn chết đây!”
“Sư phó!”
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Lâm Bảo Nhi, Phong Thập Nhất liền nở nụ cười, ” Thấy người không có việc gì . . . thì tốt rồi.”
“Ta van ngươi, bây giờ kẻ nằm trên giường là ngươi đấy!”
Lâm Bảo Nhin buồn cười nhìn sắc mặt u ám của Phong Thập Nhất, “Như thế nào? Còn đau không?”
“Hết đau rồi, ta đâu có yếu đến mức không dám ra gió.” Phong Thập Nhất mỉm cười nhìn mấy người bên cạnh, “Bọn họ. . . “
“A! Quên giới thiệu!” Lâm Bảo Nhi túm lấy tay Huyền Song kéo qua, cười tủm tỉm nói, “Đây là Huyền Song! Trợ thủ đắc lực của Độc Cô Hiểu! Còn nữa, đây là sắc . . . khụ, Hồng Trần đại ca!”
“Hồng Trần, vừa rồi thật sự là . . .” Phong Thập Nhất xấu hổ cười.
“Không có gì! Không có gì!” Hồng Trần tiêu sái khoát tay áo, “Ngươi là đồ đệ của Vương phi, cũng chính là khách quý của chúng ta, yên tâm, con người ta cực kỳ rộng lượng, không để bụng đâu.”
“Sư phó, Phong gia bảo thế nào rồi?”
Sau khi Phong Thập Nhất bắt chuyện với mọi người thì việc đầu tiên nghĩ tới chính là người nhà của hắn.
“Ngươi yên tâm, Phong gia bảo không sao hết, từ nay về sau đám người kia cũng không dám tới quấy rối nữa đâu.”
Lâm Bảo Nhi ngồi bên giường an ủi hắn, “Ngươi hãy yên tâm dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi đoạt được thuốc giải, chùng ta cùng hồi kinh.”
“Bát ca của ta không sao chứ? có bị thương không?”
“Hắn? Lam sao ngươi còn có thể quan tâm tới kẻ một lòng một dạ muốn ngươi chết hả?”
Lâm Bảo Nhi hất mặt sang một bên, nàng không có xíu hảo cảm nào đối với tên Phong Nam An kia.
“Kỳ thật hắn đang giận lẫy thôi, ta biết hắn sẽ không giết ta, tối hôm qua nếu không nhờ hắn thì rất có thể ta đã chết rồi. . .” Phong Thập Nhất cuối đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, trí nhớ quay ngược lại, phảng phất thấy được Phong gia bảo nhiều năm trước kia –
“Ngươi trả lại cho ta! Tại sao lấy đồ của ta! Ta không có người ca ca như ngươi!”
“Chúng ta sinh ra đã là huynh đệ thì cả đời cũng là huynh đệ, ta cũng không còn cách nào khác! Ta đây thích chiếm đồ của người khác, nếu ngươi không phục cũng có thế đến lấy đồ của ta! Ha Ha . . .”
. . .
“Khăn tay này là sao hả?” Phong Nam An sắc bén nhìn hắn, “Ngươi biết rất rõ ta yêu Linh nhi, tại sao lại làm như vậy?”
“Ta thích, như thế nào?” Phong Thập Nhất cười, “Không phải chỉ có ngươi thích đoạt đồ của người khác, ngươi đối với ta thế nào thì ta làm lại như thế. Đây là ta thay tiểu Ngải trả lại cho ngươi!”
“Ngươi! Tên tiểu tử, ngươi có biết . . . ” Phong Nam An nắm chặt tay, “Từ hôm nay trở đi chúng ta không phải là huynh đệ . . . “
“Tuổi trẻ điên cuồng, là trước kia ta đã làm sai.” Lông mày nhíu chặt của Phong Thập Nhất từ từ giãn ra, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười nhẹ nhõm, “Có một số chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, chúng ta không thể nào bù đắp được, nhưng có thể chọn cách quên đi.”
“Chả biết ngươi đang nói cái gì!” Haiz, Lâm Bảo Nhi bỗng khởi động gân cốt, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tìm tên điên kia lấy thuốc giải.”
“Tên kia hiện đang ở đây làm khách, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ tiếp đãi hắn tử tế.” Hồng Trần nâng cằm lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Không nên làm hại hắn!” Phong Thập Nhất giãy giụa trên giường ngồi dậy, “Ta muốn gặp hắn. Ta tin hắn sẽ đưa thuốc giải cho ta.”
“Vương phi?” Hồng Trần quay đầu nhìn về phía Lâm Bảo Nhi.
Ánh mắt Phong Thập Nhất vô cùng kiên định, vẻ mặt hi vọng này khiến nàng cảm thấy hơi khó xử, “Được rồi, được rồi, đem tên điên kia tới! Có điều, ngươi đang bị thương nên không được nói chuyện quá lâu, nếu như hắn muốn làm hại ngươi, ngươi cứ kêu lớn lên!”
“Ừ!” Phong Thập Nhất khẽ gật đầu, “Biết rồi, cảm ơn ngươi, Bảo nhi.”
“Haiz!” Lâm Bảo Nhi lắc đầu, “Chuyện của các ngươi thật phiền phức.”
“Thanh quan khó quyết việc nhà!” Huyền Song vỗ nhẹ vai nàng, “Chúng ta đi ra ngoài trước!”
“Cũng được, ta bôi thuốc cho ngươi nha? Được không? Kỹ thuật băng bó của ta vô cùng tốt.”
“Hả? Chuyện này . . . ” Huyền Song cau mày lại, “Thật sự sao? Sao chưng từng nghe ngươi nói qua?”
“Ta là chân nhân bất lộ tướng mà! Ha ha ha”
Nhìn bóng dáng hai người vui cười chậm rãi biến mất, Phong Thập Nhất chậm rãi nở nụ cười, ngày nào nàng cũng vui vẻ như vậy, có nhiều người bảo vệ nàng như vậy, hắn thật sự rất an tâm, nếu mình không còn ở bên cạnh nàng nữa, nàng vẫn có thể tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc như vậy nhé.
“Phong Nam Lạc.” Giọng điệu Phong Nam An từ đầu đến cuồi đều lạnh như băng.
Phong Thập Nhất cười vô vị, “Ta thấy ngươi không sao thì ta cũng an tâm, bát ca!”
“Không nên gọi ta là ca ca!” Trong mắt Phong Nam An tràn đầy oán hận, “Ngươi không có tư cách gọi ta là ca ca! Ta và Linh nhi vốn rất xứng đôi, có thể sống hạnh phúc vui vẻ, năm đó tại sao ngươi lại hoành đao đoạt ái ( nhát đao cắt đứt ái tình, khiến mối lương duyên tan vỡ.)? Cuối cùng ngươi lại nhẫn tâm vứt bỏ nàng? Ngươi có biết nàng rất thương tâm không? Phong Nam Lạc, ngươi rất ích kỷ, ngươi có biết không!”
“Ta thật sự xin lỗi hai người, là ta ích kỷ. Ta vì cái chết của tiểu Ngải nên luôn ghi hận ngươi, nên ta đã bày trò chia rẽ ngươi và Nam Cung Linh, ta không chiếm được hạnh phúc, cũng không muốn hai ngươi có được. Ngẫm lại lúc đó ta bị cừu hận che mờ hai mắt.”
“Hiện ta ngươi đã hài lòng!” Phong Nam An lui về sau hai bước, lạnh lùng nở nụ cười, “Ta cùng Linh nhi đã không có khả năng quay đầu lại, chính ngươi đã chiếm được hạnh phúc ngươi muốn. Nữ nhân kia với tiểu Ngải không phải giống nhau như đúc sao? Ta sớm đã thấy nàng nhìn rất quen nhưng nàng luôn mặt nam trang nên ta không ngờ thôi, ha ha, Phong Nam Lạc, thủ đoạn của ngươi thật tốt! Chẳng qua là không biết người trong lòng của ngươi nếu biết chuyện này sẽ như thế nào nhỉ?”
“Không được nói với nàng.” Phong Thập Nhất lo lắng từ trên giường ngồi dậy, bởi vì dùng sức quá mạnh, vết thương trên người hắn nứt ra lần nữa, máu tươi đỏ thẫm thấu đỏ cả băng gạc.
“Thật sự nàng rất giống tiểu Ngải, bộ dáng lúc cười lên giống nhau như đúc, cho nên ta mới bái nàng làm sư, trăm phương nghìn kế muốn ở lại bên cạnh nàng, ta chỉ muốn yên lặng bảo hộ nàng thôi, có thể nhìn nàng sống hạnh phúc ta liền thỏa mãn. Kỳ thật lần này ta trở về cũng bởi vì nàng, mạng người nàng yêu đang nguy kịch, ta không thể ngồi yên ngó lơ. Ta chỉ hi vọng nàng có thể được hạnh phúc mà ta và tiểu Ngải không có mà thôi, cho nên . . . Van xin ngươi, đưa cho ta thuốc giải được không?”
Phong Nam An có chút động lòng, “Kỳ thật ngươi có biết tiểu Ngải nàng . . . Thôi!” Phong Nam An móc lọ thuốc giải từ trong lòng ngực ra, cẩn thận đặt bên giường Phong Thập Nhất, “Thuốc giải ta đã đưa cho ngươi, cũng hi vọng ngươi có thể giơ cao đánh khẽ buông tha cho Nam Cung nhất tộc. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho Linh nhi.”
Phong Thập Nhất sửng sốt một chút, “Bát ca, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Vương phi đã bắt Nam Cung Linh, còn có Nam Cung lão nhân, hiện tại tám phần đang ở trong đại sảnh rồi.” Hồng Trần quỷ mị xuất hiện sau lưng hai người, trong ánh mắt che kín nụ cười quỷ dị.
“Ngươi nghe trộm chúng ta nói chuyện?” Sắc mặt Phong Nam An trong nháy mắt âm trầm xuống.
“Ta nghe công khai mà, tại hai huynh đệ các ngươi quá kích động nên không phát hiện ra ta thôi.” Hồng Trần đắc ý buông tay, “Phong Nam Lạc, hiện tại ngươi có đến ngăn cản . . . cũng sợ là không kịp rồi.”
Lâm Bảo Nhi lo lắng chạy vào gian phòng, vừa bước vào đã thấy Phong Thập Nhất và Hồng Trần đang đấu mắt với nhau.
“Làm sao vậy?” Lâm Bảo Nhi tò mò nhìn hai người.
“Haiz!” Hồng Trần lắc đầu, “Cuối cùng ngài cũng đã đến, tên này sắp phiền ta muốn chết đây!”
“Sư phó!”
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Lâm Bảo Nhi, Phong Thập Nhất liền nở nụ cười, ” Thấy người không có việc gì . . . thì tốt rồi.”
“Ta van ngươi, bây giờ kẻ nằm trên giường là ngươi đấy!”
Lâm Bảo Nhin buồn cười nhìn sắc mặt u ám của Phong Thập Nhất, “Như thế nào? Còn đau không?”
“Hết đau rồi, ta đâu có yếu đến mức không dám ra gió.” Phong Thập Nhất mỉm cười nhìn mấy người bên cạnh, “Bọn họ. . . “
“A! Quên giới thiệu!” Lâm Bảo Nhi túm lấy tay Huyền Song kéo qua, cười tủm tỉm nói, “Đây là Huyền Song! Trợ thủ đắc lực của Độc Cô Hiểu! Còn nữa, đây là sắc . . . khụ, Hồng Trần đại ca!”
“Hồng Trần, vừa rồi thật sự là . . .” Phong Thập Nhất xấu hổ cười.
“Không có gì! Không có gì!” Hồng Trần tiêu sái khoát tay áo, “Ngươi là đồ đệ của Vương phi, cũng chính là khách quý của chúng ta, yên tâm, con người ta cực kỳ rộng lượng, không để bụng đâu.”
“Sư phó, Phong gia bảo thế nào rồi?”
Sau khi Phong Thập Nhất bắt chuyện với mọi người thì việc đầu tiên nghĩ tới chính là người nhà của hắn.
“Ngươi yên tâm, Phong gia bảo không sao hết, từ nay về sau đám người kia cũng không dám tới quấy rối nữa đâu.”
Lâm Bảo Nhi ngồi bên giường an ủi hắn, “Ngươi hãy yên tâm dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi đoạt được thuốc giải, chùng ta cùng hồi kinh.”
“Bát ca của ta không sao chứ? có bị thương không?”
“Hắn? Lam sao ngươi còn có thể quan tâm tới kẻ một lòng một dạ muốn ngươi chết hả?”
Lâm Bảo Nhi hất mặt sang một bên, nàng không có xíu hảo cảm nào đối với tên Phong Nam An kia.
“Kỳ thật hắn đang giận lẫy thôi, ta biết hắn sẽ không giết ta, tối hôm qua nếu không nhờ hắn thì rất có thể ta đã chết rồi. . .” Phong Thập Nhất cuối đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, trí nhớ quay ngược lại, phảng phất thấy được Phong gia bảo nhiều năm trước kia –
“Ngươi trả lại cho ta! Tại sao lấy đồ của ta! Ta không có người ca ca như ngươi!”
“Chúng ta sinh ra đã là huynh đệ thì cả đời cũng là huynh đệ, ta cũng không còn cách nào khác! Ta đây thích chiếm đồ của người khác, nếu ngươi không phục cũng có thế đến lấy đồ của ta! Ha Ha . . .”
. . .
“Khăn tay này là sao hả?” Phong Nam An sắc bén nhìn hắn, “Ngươi biết rất rõ ta yêu Linh nhi, tại sao lại làm như vậy?”
“Ta thích, như thế nào?” Phong Thập Nhất cười, “Không phải chỉ có ngươi thích đoạt đồ của người khác, ngươi đối với ta thế nào thì ta làm lại như thế. Đây là ta thay tiểu Ngải trả lại cho ngươi!”
“Ngươi! Tên tiểu tử, ngươi có biết . . . ” Phong Nam An nắm chặt tay, “Từ hôm nay trở đi chúng ta không phải là huynh đệ . . . “
“Tuổi trẻ điên cuồng, là trước kia ta đã làm sai.” Lông mày nhíu chặt của Phong Thập Nhất từ từ giãn ra, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười nhẹ nhõm, “Có một số chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, chúng ta không thể nào bù đắp được, nhưng có thể chọn cách quên đi.”
“Chả biết ngươi đang nói cái gì!” Haiz, Lâm Bảo Nhi bỗng khởi động gân cốt, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tìm tên điên kia lấy thuốc giải.”
“Tên kia hiện đang ở đây làm khách, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ tiếp đãi hắn tử tế.” Hồng Trần nâng cằm lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Không nên làm hại hắn!” Phong Thập Nhất giãy giụa trên giường ngồi dậy, “Ta muốn gặp hắn. Ta tin hắn sẽ đưa thuốc giải cho ta.”
“Vương phi?” Hồng Trần quay đầu nhìn về phía Lâm Bảo Nhi.
Ánh mắt Phong Thập Nhất vô cùng kiên định, vẻ mặt hi vọng này khiến nàng cảm thấy hơi khó xử, “Được rồi, được rồi, đem tên điên kia tới! Có điều, ngươi đang bị thương nên không được nói chuyện quá lâu, nếu như hắn muốn làm hại ngươi, ngươi cứ kêu lớn lên!”
“Ừ!” Phong Thập Nhất khẽ gật đầu, “Biết rồi, cảm ơn ngươi, Bảo nhi.”
“Haiz!” Lâm Bảo Nhi lắc đầu, “Chuyện của các ngươi thật phiền phức.”
“Thanh quan khó quyết việc nhà!” Huyền Song vỗ nhẹ vai nàng, “Chúng ta đi ra ngoài trước!”
“Cũng được, ta bôi thuốc cho ngươi nha? Được không? Kỹ thuật băng bó của ta vô cùng tốt.”
“Hả? Chuyện này . . . ” Huyền Song cau mày lại, “Thật sự sao? Sao chưng từng nghe ngươi nói qua?”
“Ta là chân nhân bất lộ tướng mà! Ha ha ha”
Nhìn bóng dáng hai người vui cười chậm rãi biến mất, Phong Thập Nhất chậm rãi nở nụ cười, ngày nào nàng cũng vui vẻ như vậy, có nhiều người bảo vệ nàng như vậy, hắn thật sự rất an tâm, nếu mình không còn ở bên cạnh nàng nữa, nàng vẫn có thể tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc như vậy nhé.
“Phong Nam Lạc.” Giọng điệu Phong Nam An từ đầu đến cuồi đều lạnh như băng.
Phong Thập Nhất cười vô vị, “Ta thấy ngươi không sao thì ta cũng an tâm, bát ca!”
“Không nên gọi ta là ca ca!” Trong mắt Phong Nam An tràn đầy oán hận, “Ngươi không có tư cách gọi ta là ca ca! Ta và Linh nhi vốn rất xứng đôi, có thể sống hạnh phúc vui vẻ, năm đó tại sao ngươi lại hoành đao đoạt ái ( nhát đao cắt đứt ái tình, khiến mối lương duyên tan vỡ.)? Cuối cùng ngươi lại nhẫn tâm vứt bỏ nàng? Ngươi có biết nàng rất thương tâm không? Phong Nam Lạc, ngươi rất ích kỷ, ngươi có biết không!”
“Ta thật sự xin lỗi hai người, là ta ích kỷ. Ta vì cái chết của tiểu Ngải nên luôn ghi hận ngươi, nên ta đã bày trò chia rẽ ngươi và Nam Cung Linh, ta không chiếm được hạnh phúc, cũng không muốn hai ngươi có được. Ngẫm lại lúc đó ta bị cừu hận che mờ hai mắt.”
“Hiện ta ngươi đã hài lòng!” Phong Nam An lui về sau hai bước, lạnh lùng nở nụ cười, “Ta cùng Linh nhi đã không có khả năng quay đầu lại, chính ngươi đã chiếm được hạnh phúc ngươi muốn. Nữ nhân kia với tiểu Ngải không phải giống nhau như đúc sao? Ta sớm đã thấy nàng nhìn rất quen nhưng nàng luôn mặt nam trang nên ta không ngờ thôi, ha ha, Phong Nam Lạc, thủ đoạn của ngươi thật tốt! Chẳng qua là không biết người trong lòng của ngươi nếu biết chuyện này sẽ như thế nào nhỉ?”
“Không được nói với nàng.” Phong Thập Nhất lo lắng từ trên giường ngồi dậy, bởi vì dùng sức quá mạnh, vết thương trên người hắn nứt ra lần nữa, máu tươi đỏ thẫm thấu đỏ cả băng gạc.
“Thật sự nàng rất giống tiểu Ngải, bộ dáng lúc cười lên giống nhau như đúc, cho nên ta mới bái nàng làm sư, trăm phương nghìn kế muốn ở lại bên cạnh nàng, ta chỉ muốn yên lặng bảo hộ nàng thôi, có thể nhìn nàng sống hạnh phúc ta liền thỏa mãn. Kỳ thật lần này ta trở về cũng bởi vì nàng, mạng người nàng yêu đang nguy kịch, ta không thể ngồi yên ngó lơ. Ta chỉ hi vọng nàng có thể được hạnh phúc mà ta và tiểu Ngải không có mà thôi, cho nên . . . Van xin ngươi, đưa cho ta thuốc giải được không?”
Phong Nam An có chút động lòng, “Kỳ thật ngươi có biết tiểu Ngải nàng . . . Thôi!” Phong Nam An móc lọ thuốc giải từ trong lòng ngực ra, cẩn thận đặt bên giường Phong Thập Nhất, “Thuốc giải ta đã đưa cho ngươi, cũng hi vọng ngươi có thể giơ cao đánh khẽ buông tha cho Nam Cung nhất tộc. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho Linh nhi.”
Phong Thập Nhất sửng sốt một chút, “Bát ca, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Vương phi đã bắt Nam Cung Linh, còn có Nam Cung lão nhân, hiện tại tám phần đang ở trong đại sảnh rồi.” Hồng Trần quỷ mị xuất hiện sau lưng hai người, trong ánh mắt che kín nụ cười quỷ dị.
“Ngươi nghe trộm chúng ta nói chuyện?” Sắc mặt Phong Nam An trong nháy mắt âm trầm xuống.
“Ta nghe công khai mà, tại hai huynh đệ các ngươi quá kích động nên không phát hiện ra ta thôi.” Hồng Trần đắc ý buông tay, “Phong Nam Lạc, hiện tại ngươi có đến ngăn cản . . . cũng sợ là không kịp rồi.”
/120
|