Trên thế giới này, có rất nhiều người vô tình nói lời tạm biệt liền thực sự không bao giờ gặp lại. Thế đấy Lạc Xuyên, tạm biệt...
Sáng hôm sau, Lăng Lạc Xuyên tỉnh dậy trong phòng ngủ của mình, bên cạnh đã không còn người, chỉ có một tờ giấy đầy chữ.
Nét chữ thanh thoát mềm mại trên đó rất lộn xộn, không khó nhìn ra người viết khi ấy đang trong tâm trạng phức tạp và hỗn loạn.
Sáng hôm ấy, anh đọc rất nhiều lần, từng từ từng câu, đọc đi đọc lại, im lặng trầm tư, nhớ lại nhiều lần. Cuối cùng tờ giấy mỏng manh bị vo tròn, nắm chặt.
“Xin lỗi, em đã không cách nào chờ anh tỉnh dậy, mặt đối mặt, nói tất cả những điều này với anh. Em không đủ sức nữa rồi, tối qua, em rơi nước mắt cả đêm bên cạnh anh. Nhưng em biết anh đã không còn quan tâm. Chúng ta đi tới nước này, thật sự khác xa so với suy nghĩ ban đầu của em. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ không nên trách anh. Do em quá ngây thơ, lại có thể cho rằng hai con người với hai thân phận, địa vị, xuất thân, trải nghiệm khác nhau như vậy có thể một lòng một dạ ở bên nhau. Anh là một người quá kiêu ngạo, cuộc đời anh quá mĩ mãn, chưa từng trải qua cảnh ngộ trái oan và gặp cản trở bao giờ, vì vậy anh vĩnh viễn không thể hiểu thế giới mà những người như chúng em hàng ngày đối mặt là như thế nào. Anh vĩnh viễn không thể thông cảm cho tình cảm giữa em và Trì Mạch, thứ tình cảm vượt qua cả tình bạn, tình yêu, tình thân, thậm chí trân trọng sinh mạng. Anh chưa từng trải qua nên anh sẽ không hiểu".
Lăng Lạc Xuyên đọc đến đây, ngẩng đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, thời tiết nắng đẹp.
Nhưng khi Vị Hi đi lại là trước bình minh, phía đông trời còn chưa rạng. Trên đường ra bến xe, cô nhìn thấy một manơcanh bị người ta vứt cạnh thùng rác, tứ chi tách rời, đầu rơi nghiêng dưới đất, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. Cô bước tới ghép lại từng chút từng chút con búp bê không có sinh mạng ấy, lại lấy khăn lụa của mình quàng lên cổ nó.
Chính giây phút này, mặt trời ló rạng, ánh nắng ấm áp chiếu sáng gương mặt họ. Vị Hi nhìn cô ấy mỉm cười nhưng đôi mắt dần đỏ lên, cô dùng ngôn ngữ kí hiệu nói với manơcanh: “Mày rất xinh đẹp, đừng đau lòng..."
“Thực ra, cho dù tình yêu nam nữ giống của chúng ta trên thế gian này về cơ bản đều như vậy, chúng ta có thể không cần để bi kịch lặp lại. Đáng tiếc là anh vẫn làm tổn thương em, tổn thương một cách rất sâu sắc. Có lẽ, trước khi bắt đầu đến nay, thần vận mệnh chưa từng thật sự chiếu cố chúng ta. Như lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, anh đến mang theo mục đích khiến em bị ức hiếp. Vì vậy ông trời liền khiến chúng ta đời này kiếp này, có duyên không phận".
Rầm một tiếng, Lăng Lạc Xuyên ném chiếc cốc trong tay lên cửa sổ. Cửa sổ rạn thành những hoa văn lộn xộn, tựa như trái tim chia năm xẻ bảy của anh.
“Cho dù thế nào em vẫn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu mạng anh ấy. Anh ấy thật sự rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả tính mạng của em. Kì thực, đối với anh ấy, đối với những chuyện em trải qua nửa năm nay, đối với thế giới em sống, em vốn có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với anh. Nhưng bây giờ, không nói cũng được. Nếu anh chỉ tin những việc anh muốn tin, cho dù em nói nhiều hơn nữa thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ hi vọng anh có thể vì chút áy náy anh từng có với em mà tha cho anh ấy, tha cho em và tha cho chính bản thân mình".
“Có người nói trái tim con người của thành phố này thối rữa rồi nhưng em vẫn ôm hi vọng. Như em vẫn tin tưởng thế giới này có rất nhiều con đường, có những con đường xem ra đơn giản nhưng có đi mà không thể trở lại. Có những con đường xem ra khó khăn, sau khi bước qua chông gai lại bằng phẳng. Nguyễn Thiệu Nam đã lựa chọn con đường đơn giản để đi, ở anh ta, em đã không còn nhìn thấy chút nhân tính nào, ngoài lớp vỏ, thì chẳng có gì cả. Nhưng em chân thành hi vọng anh sẽ không như vậy. Em trước sau luôn tin, dưới bề ngoài lạnh lùng tàn nhẫn, rực rỡ và tráng lệ của anh vẫn có một trái tim lương thiện và tình cảm thuần khiết chưa biến mất. Nếu điều này lại là do em ngậy thơ, tự cho mình thông minh, vậy em cũng không còn lời nào để nói. Nhưng mong anh ghi nhớ những lời em từng nói khi ở quán ăn Thái Lan hồi đó. Giả sứ có một ngày, thực sự đến mức không thể làm chủ bản thân, em sẽ không tiếc tính mạng".
Lăng Lạc Xuyên bật cười, gần như cười ra nước mắt, miệng không ngừng nói: “Em giỏi, em giỏi lắm...".
“Trên thế giới này, có rất nhiều người vô tình nói lời tạm biệt liền thật sự không bao giờ gặp lại. Có rất nhiều tổn thương vô tình xảy ra, nhưng lại mang đến sai lầm không cách nào bù đắp. Điều cuối cùng em muốn nói với anh rằng, tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua, cả đời em sẽ ghi nhớ. Vì vậy Lạc Xuyên, tạm biệt...".
“Này, cô gái, tỉnh dậy đi, xe đến bến rồi”. Có người lay Vị Hi.
Vị Hi mờ mắt, nhìn thấy xe đã đến bến cuối, bản thân ngủ quên, hình như đã mơ một giấc mơ rất, rất dài, bây giờ, đã tỉnh mộng...
Sau khi xuống xe, cô tìm thấy một hiệu thuốc gần đó, bước vào. Nhân viên cửa hàng hỏi cô mua gì, cô viết lên giấy: “Thuốc tránh thai khẩn cấp”.
Cô nắm chặt gấu áo mình, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Nhân viên cửa hàng nhìn cô rồi đưa thuốc. Vị Hi trả tiền xong, cầm thuốc đi ra, lại mua một cốc cà phê nóng ở siêu thị bên cạnh.
Cô biết không thể uống thuốc bằng cà phê. Nhưng giờ này phút này, cô thực sự không muốn uống đồ lạnh, cả thành phố rực rỡ ấm áp, chỉ có mình cô lạnh buốt như băng.
Ngồi ở trạm xe bus, lặng ngắm con đường đông như mắc cửi, Vị Hi bỏ từng viên thuốc vào trong cốc cà phê. Cốc cà phê này không bỏ đường, nhưng cô không thấy đắng. Có lẽ, trải qua quá nhiều chuyện, thần kinh của cô đã gần như tê liệt.
Anh ta là một người đàn ông không từ thủ đoạn, cô không thể giữ lại chút hậu họa cho mình.
Nhớ lại tình cảnh nửa năm trước, cô vặn cốc giấy trong tay đến không còn hình dạng, cô nói với chính mình: Mày làm đúng, tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ nữa.
Cô ngẩng mặt lên cười với bầu trời, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn cười. Đều nói con người không thể vấp ngã bởi một sợi dây đến hai lần, cô đã ngã vô số lần, vẫn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Cô nhớ đến tối hôm đó, khi Lăng Lạc Xuyên đưa cô về, cô viết cho anh bốn chữ: Liễu rủ hoa cười.
Vốn cho rằng đó là hi vọng sống lại lần nữa. Ai ngờ đi tới cuối cùng, lại là luân hồi. Bắt đầu khác nhau, kết thúc giống nhau, có như vậy mà thôi.
Uống hết cà phê, nhưng thuốc lại chìm dưới đáy cốc, cô gảy viên thuốc ra, nuốt xuống, đột nhiên nhớ ra, cổ vẫn đeo miếng ngọc kì lân anh tặng.
“Kì lân là thú may mắn, có tác dụng trừ tà xua ám, sau này em đeo nó, cho dù anh không ở bên em, có nó bảo vệ em, anh cũng có thể an tâm".
“Đừng có vờ làm ra bộ dạng đáng thương với anh, hôm qua chẳng phải còn muốn ngủ cùng anh sao? Em cũng chẳng phải lần đầu, anh nghĩ anh không cần quá khách sáo, em chịu được".
Đã quyết định không khóc nữa, khóc có ích gì chứ? Chỉ khiến người ta thêm ghét những nước mắt vẫn không thể ngăn lại mà tuôn rơi.
Cô đặt đôi chân đã mất đi cảm giác lên ghế, co chặt người lại, thu nhỏ mình, miệng không ngừng nói như thôi miên: “Mình không đau, không đau, một chút cũng không đau...".
Nguyễn Thiệu Nam ngồi trong xe, nhìn từ xa, anh đã theo cô cả chặng đường từ lúc cô rời biệt thự của Lăng Lạc Xuyên.
“Anh Nguyễn, có cần qua đó xem không, tôi sợ cô Lục, cô ấy...". Lái xe cảm thấy người phụ nữ trước mặt quả thật quá đáng thương, không kìm được hỏi ông chủ mình.
Nguyễn Thiệu Nam lạnh nhạt nhìn về bên đó một cái, quay mặt nhìn phía trước, bình thản nói: “Không cần, chúng ta đi”.
Sáng hôm sau, Lăng Lạc Xuyên tỉnh dậy trong phòng ngủ của mình, bên cạnh đã không còn người, chỉ có một tờ giấy đầy chữ.
Nét chữ thanh thoát mềm mại trên đó rất lộn xộn, không khó nhìn ra người viết khi ấy đang trong tâm trạng phức tạp và hỗn loạn.
Sáng hôm ấy, anh đọc rất nhiều lần, từng từ từng câu, đọc đi đọc lại, im lặng trầm tư, nhớ lại nhiều lần. Cuối cùng tờ giấy mỏng manh bị vo tròn, nắm chặt.
“Xin lỗi, em đã không cách nào chờ anh tỉnh dậy, mặt đối mặt, nói tất cả những điều này với anh. Em không đủ sức nữa rồi, tối qua, em rơi nước mắt cả đêm bên cạnh anh. Nhưng em biết anh đã không còn quan tâm. Chúng ta đi tới nước này, thật sự khác xa so với suy nghĩ ban đầu của em. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ không nên trách anh. Do em quá ngây thơ, lại có thể cho rằng hai con người với hai thân phận, địa vị, xuất thân, trải nghiệm khác nhau như vậy có thể một lòng một dạ ở bên nhau. Anh là một người quá kiêu ngạo, cuộc đời anh quá mĩ mãn, chưa từng trải qua cảnh ngộ trái oan và gặp cản trở bao giờ, vì vậy anh vĩnh viễn không thể hiểu thế giới mà những người như chúng em hàng ngày đối mặt là như thế nào. Anh vĩnh viễn không thể thông cảm cho tình cảm giữa em và Trì Mạch, thứ tình cảm vượt qua cả tình bạn, tình yêu, tình thân, thậm chí trân trọng sinh mạng. Anh chưa từng trải qua nên anh sẽ không hiểu".
Lăng Lạc Xuyên đọc đến đây, ngẩng đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, thời tiết nắng đẹp.
Nhưng khi Vị Hi đi lại là trước bình minh, phía đông trời còn chưa rạng. Trên đường ra bến xe, cô nhìn thấy một manơcanh bị người ta vứt cạnh thùng rác, tứ chi tách rời, đầu rơi nghiêng dưới đất, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. Cô bước tới ghép lại từng chút từng chút con búp bê không có sinh mạng ấy, lại lấy khăn lụa của mình quàng lên cổ nó.
Chính giây phút này, mặt trời ló rạng, ánh nắng ấm áp chiếu sáng gương mặt họ. Vị Hi nhìn cô ấy mỉm cười nhưng đôi mắt dần đỏ lên, cô dùng ngôn ngữ kí hiệu nói với manơcanh: “Mày rất xinh đẹp, đừng đau lòng..."
“Thực ra, cho dù tình yêu nam nữ giống của chúng ta trên thế gian này về cơ bản đều như vậy, chúng ta có thể không cần để bi kịch lặp lại. Đáng tiếc là anh vẫn làm tổn thương em, tổn thương một cách rất sâu sắc. Có lẽ, trước khi bắt đầu đến nay, thần vận mệnh chưa từng thật sự chiếu cố chúng ta. Như lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, anh đến mang theo mục đích khiến em bị ức hiếp. Vì vậy ông trời liền khiến chúng ta đời này kiếp này, có duyên không phận".
Rầm một tiếng, Lăng Lạc Xuyên ném chiếc cốc trong tay lên cửa sổ. Cửa sổ rạn thành những hoa văn lộn xộn, tựa như trái tim chia năm xẻ bảy của anh.
“Cho dù thế nào em vẫn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu mạng anh ấy. Anh ấy thật sự rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả tính mạng của em. Kì thực, đối với anh ấy, đối với những chuyện em trải qua nửa năm nay, đối với thế giới em sống, em vốn có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với anh. Nhưng bây giờ, không nói cũng được. Nếu anh chỉ tin những việc anh muốn tin, cho dù em nói nhiều hơn nữa thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ hi vọng anh có thể vì chút áy náy anh từng có với em mà tha cho anh ấy, tha cho em và tha cho chính bản thân mình".
“Có người nói trái tim con người của thành phố này thối rữa rồi nhưng em vẫn ôm hi vọng. Như em vẫn tin tưởng thế giới này có rất nhiều con đường, có những con đường xem ra đơn giản nhưng có đi mà không thể trở lại. Có những con đường xem ra khó khăn, sau khi bước qua chông gai lại bằng phẳng. Nguyễn Thiệu Nam đã lựa chọn con đường đơn giản để đi, ở anh ta, em đã không còn nhìn thấy chút nhân tính nào, ngoài lớp vỏ, thì chẳng có gì cả. Nhưng em chân thành hi vọng anh sẽ không như vậy. Em trước sau luôn tin, dưới bề ngoài lạnh lùng tàn nhẫn, rực rỡ và tráng lệ của anh vẫn có một trái tim lương thiện và tình cảm thuần khiết chưa biến mất. Nếu điều này lại là do em ngậy thơ, tự cho mình thông minh, vậy em cũng không còn lời nào để nói. Nhưng mong anh ghi nhớ những lời em từng nói khi ở quán ăn Thái Lan hồi đó. Giả sứ có một ngày, thực sự đến mức không thể làm chủ bản thân, em sẽ không tiếc tính mạng".
Lăng Lạc Xuyên bật cười, gần như cười ra nước mắt, miệng không ngừng nói: “Em giỏi, em giỏi lắm...".
“Trên thế giới này, có rất nhiều người vô tình nói lời tạm biệt liền thật sự không bao giờ gặp lại. Có rất nhiều tổn thương vô tình xảy ra, nhưng lại mang đến sai lầm không cách nào bù đắp. Điều cuối cùng em muốn nói với anh rằng, tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua, cả đời em sẽ ghi nhớ. Vì vậy Lạc Xuyên, tạm biệt...".
“Này, cô gái, tỉnh dậy đi, xe đến bến rồi”. Có người lay Vị Hi.
Vị Hi mờ mắt, nhìn thấy xe đã đến bến cuối, bản thân ngủ quên, hình như đã mơ một giấc mơ rất, rất dài, bây giờ, đã tỉnh mộng...
Sau khi xuống xe, cô tìm thấy một hiệu thuốc gần đó, bước vào. Nhân viên cửa hàng hỏi cô mua gì, cô viết lên giấy: “Thuốc tránh thai khẩn cấp”.
Cô nắm chặt gấu áo mình, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Nhân viên cửa hàng nhìn cô rồi đưa thuốc. Vị Hi trả tiền xong, cầm thuốc đi ra, lại mua một cốc cà phê nóng ở siêu thị bên cạnh.
Cô biết không thể uống thuốc bằng cà phê. Nhưng giờ này phút này, cô thực sự không muốn uống đồ lạnh, cả thành phố rực rỡ ấm áp, chỉ có mình cô lạnh buốt như băng.
Ngồi ở trạm xe bus, lặng ngắm con đường đông như mắc cửi, Vị Hi bỏ từng viên thuốc vào trong cốc cà phê. Cốc cà phê này không bỏ đường, nhưng cô không thấy đắng. Có lẽ, trải qua quá nhiều chuyện, thần kinh của cô đã gần như tê liệt.
Anh ta là một người đàn ông không từ thủ đoạn, cô không thể giữ lại chút hậu họa cho mình.
Nhớ lại tình cảnh nửa năm trước, cô vặn cốc giấy trong tay đến không còn hình dạng, cô nói với chính mình: Mày làm đúng, tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ nữa.
Cô ngẩng mặt lên cười với bầu trời, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn cười. Đều nói con người không thể vấp ngã bởi một sợi dây đến hai lần, cô đã ngã vô số lần, vẫn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Cô nhớ đến tối hôm đó, khi Lăng Lạc Xuyên đưa cô về, cô viết cho anh bốn chữ: Liễu rủ hoa cười.
Vốn cho rằng đó là hi vọng sống lại lần nữa. Ai ngờ đi tới cuối cùng, lại là luân hồi. Bắt đầu khác nhau, kết thúc giống nhau, có như vậy mà thôi.
Uống hết cà phê, nhưng thuốc lại chìm dưới đáy cốc, cô gảy viên thuốc ra, nuốt xuống, đột nhiên nhớ ra, cổ vẫn đeo miếng ngọc kì lân anh tặng.
“Kì lân là thú may mắn, có tác dụng trừ tà xua ám, sau này em đeo nó, cho dù anh không ở bên em, có nó bảo vệ em, anh cũng có thể an tâm".
“Đừng có vờ làm ra bộ dạng đáng thương với anh, hôm qua chẳng phải còn muốn ngủ cùng anh sao? Em cũng chẳng phải lần đầu, anh nghĩ anh không cần quá khách sáo, em chịu được".
Đã quyết định không khóc nữa, khóc có ích gì chứ? Chỉ khiến người ta thêm ghét những nước mắt vẫn không thể ngăn lại mà tuôn rơi.
Cô đặt đôi chân đã mất đi cảm giác lên ghế, co chặt người lại, thu nhỏ mình, miệng không ngừng nói như thôi miên: “Mình không đau, không đau, một chút cũng không đau...".
Nguyễn Thiệu Nam ngồi trong xe, nhìn từ xa, anh đã theo cô cả chặng đường từ lúc cô rời biệt thự của Lăng Lạc Xuyên.
“Anh Nguyễn, có cần qua đó xem không, tôi sợ cô Lục, cô ấy...". Lái xe cảm thấy người phụ nữ trước mặt quả thật quá đáng thương, không kìm được hỏi ông chủ mình.
Nguyễn Thiệu Nam lạnh nhạt nhìn về bên đó một cái, quay mặt nhìn phía trước, bình thản nói: “Không cần, chúng ta đi”.
/64
|