Editor: Tường An
Vô Vong ngẩn ra, kinh ngạc nói: Cỗ lực lượng này tương tự như ma thú chí tôn năm đó, không, hình như còn cường đại hơn! Lại là từ phía sau núi truyền đến, đó là nơi Vô Trần bế quan, chẳng lẽ sau hai mươi năm, hắn rốt cuộc đã đột phá chí tôn?
Cường giả chí tôn, đệ nhất đại lục!
Đây chính là tồn tại mà mọi người sùng bái.
Lúc trước, sau khi cảm nhận được lực lượng của trận pháp diệt thế, Dạ Vô Trần liền muốn đột phá, vì thế liền tiến hành bế quan tu luyện, không ngờ bế quan một lần là hai mươi năm...
Nhưng Dạ Vô Trần còn trẻ tuổi như vậy!
Nghĩ đến đây, Vô Vong cười khổ một tiếng.
Thiên hạ này quả nhiên là thiên hạ của người trẻ tuổi, Nhược Ngữ, chúng ta không so được với những người trẻ bọn chúng a.
Lâm Nhược Ngữ cười khẽ, hiện giờ nàng còn có thể đứng phía sau Vô Vong, vậy là đủ rồi...
------------
Trên núi.
Dạ Vô Trần thong thả đi từng bước một.
Hai mươi năm trước, máu tươi thấm sâu vào đất, thời gian trôi qua cũng không thể tẩy sạch mùi máu tanh ngày đó...
Nguyệt Nhi, hai mươi năm, khi nào nàng mới quay về?
Năm đó ta định đuổi theo nàng đồng sinh cộng tử, nhưng Hoa phu nhân lại nói nàng còn sống, trận pháp chính là nàng, trận pháp chưa tắt, nàng liền chưa chết, cuối cùng sẽ có ngày nàng trở lại bên cạnh ta, nhưng đã hai mươi năm rồi, khi nào nàng mới xuất hiện?
Chẳng qua, dù bảo ta chờ vạn năm ta cũng nguyện ý, nhưng nàng thật sự có thể bỏ mặc ta cô đơn một mình? Nàng nỡ sao?
Ta ở địa ngục đợi nàng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể đoàn tụ, chưa được mấy ngày lại phải tách ra, Nguyệt Nhi, nàng thật sự sẽ để ta cả đời sống trong chờ đợi sao? Nếu có thể làm nàng trở lại, ta cam nguyện từ bỏ một thân tu vi.
Hắn thành vương là vì có thực lực bảo hộ nàng.
Nếu nàng không còn bên cạnh hắn, trở thành vương giả thì có tác dụng gì?
Nguyệt Nhi, nàng và Huyết Nhi mau trở lại đi, chúng ta đều đang đợi hai người...
Oanh!
Thời điểm Dạ Vô Trần vừa dứt lời, mặt đất chấn động, ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy, lực lượng vô tận khuếch tán ra xung quanh. Cỗ lực lượng kia tương đồng với cỗ lực lượng của Dạ Vô Trần khi đột phá.Lại là chí tôn!
Toàn bộ đại lục chấn kinh rồi!
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có hai người liên tiếp đột phá chí tôn?
Dạ Vô Trần lại không nghĩ nhiều như vậy, tầm mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa phía trước...
Giữa ngọn lửa đỏ, một thân ảnh bạch y xuất hiện, thanh âm dịu dàng của nữ tử truyền vào tai hắn.
Vô Trần, ta đã trở về.
Đúng vậy, nàng đã trở về, sau đó sẽ không rời đi nữa.
Nguyệt Nhi. Dạ Vô Trần áp chế kích động trong lòng, kéo nàng vào ngực, ôn nhu nói: Nguyệt Nhi, ta biết nàng nhất định sẽ trở về, nàng sẽ không nhẫn tâm bỏ ta lại một mình...
Vô Trần, là Huyết Nhi giúp ta, nếu không có nàng, cả đời này ta sẽ hóa thành trận pháp, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Huyết Nhi?
Tim Dạ Vô Trần run lên, vội vàng hỏi: Huyết Nhi đâu, vì sao không thấy nàng?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt ảm đạm: Huyết Nhi giúp ta khỏi bị linh hồn ma thú chí tôn cắn nuốt, sau đó liền biến mất, ta vốn cho rằng ta lại mất nàng lần nữa, cho đến khi vừa rồi đột phá chí tôn, ta mới cảm nhận được hơi thở của Huyết Nhi còn tồn tại, chỉ không ở bên cạnh chúng ta mà thôi, nàng nhất định đang ở nơi nào đó trên đại lục, cho nên dù thế nào chúng ta cũng phải tìm được nàng.
Nghe Mộ Như Nguyệt nói vậy, Dạ Vô Trần mới cẩn thận cảm thụ, dù hơi thở của Huyết Nhi rất mỏng manh nhưng vẫn tồn tại, trong lòng hắn cũng chậm rãi bình ổn lại.
Được, ta sẽ bồi nàng đi tìm Huyết Nhi, sau đó chúng ta sẽ ẩn cư, Nguyệt Nhi, hiện tại chúng ta đã mạnh nhất đại lục, không ai có thể khiến chúng ta tách ra nữa, ta cũng không muốn ngày ngày phải sống trong chờ đợi, mỗi ngày không có nàng đều là dày vò.
Kỳ thật, Dạ Vô Trần nỗ lực đột phá chí tôn chẳng qua là muốn xoay chuyển càn khôn giống như kiếp trước, hiện tại, không cần hắn hỗ trợ, Mộ Như Nguyệt đã trở lại rồi...
Lúc này, những người khác cũng cảm nhận được tình huống, đang chạy đến đây.
Vô Vong dừng chân cách đó không xa, nhìn đôi nam nữ ôm nhau, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý.
Nguyệt Nhi, hoan nghênh ngươi trở về, chúng ta đều đợi ngươi thật lâu...
Mộ Như Nguyệt mỉm cười, ánh mắt mang theo quyến luyến và tưởng niệm đảo qua từng gương mặt thân quen...
Nương, Hoàng Nhi, Cảnh Nhi, Bạch Trạch, đại ca, Vân Thanh, còn có mọi người, ta đã trở về...
_______HOÀN CHÍNH VĂN_______
Vô Vong ngẩn ra, kinh ngạc nói: Cỗ lực lượng này tương tự như ma thú chí tôn năm đó, không, hình như còn cường đại hơn! Lại là từ phía sau núi truyền đến, đó là nơi Vô Trần bế quan, chẳng lẽ sau hai mươi năm, hắn rốt cuộc đã đột phá chí tôn?
Cường giả chí tôn, đệ nhất đại lục!
Đây chính là tồn tại mà mọi người sùng bái.
Lúc trước, sau khi cảm nhận được lực lượng của trận pháp diệt thế, Dạ Vô Trần liền muốn đột phá, vì thế liền tiến hành bế quan tu luyện, không ngờ bế quan một lần là hai mươi năm...
Nhưng Dạ Vô Trần còn trẻ tuổi như vậy!
Nghĩ đến đây, Vô Vong cười khổ một tiếng.
Thiên hạ này quả nhiên là thiên hạ của người trẻ tuổi, Nhược Ngữ, chúng ta không so được với những người trẻ bọn chúng a.
Lâm Nhược Ngữ cười khẽ, hiện giờ nàng còn có thể đứng phía sau Vô Vong, vậy là đủ rồi...
------------
Trên núi.
Dạ Vô Trần thong thả đi từng bước một.
Hai mươi năm trước, máu tươi thấm sâu vào đất, thời gian trôi qua cũng không thể tẩy sạch mùi máu tanh ngày đó...
Nguyệt Nhi, hai mươi năm, khi nào nàng mới quay về?
Năm đó ta định đuổi theo nàng đồng sinh cộng tử, nhưng Hoa phu nhân lại nói nàng còn sống, trận pháp chính là nàng, trận pháp chưa tắt, nàng liền chưa chết, cuối cùng sẽ có ngày nàng trở lại bên cạnh ta, nhưng đã hai mươi năm rồi, khi nào nàng mới xuất hiện?
Chẳng qua, dù bảo ta chờ vạn năm ta cũng nguyện ý, nhưng nàng thật sự có thể bỏ mặc ta cô đơn một mình? Nàng nỡ sao?
Ta ở địa ngục đợi nàng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể đoàn tụ, chưa được mấy ngày lại phải tách ra, Nguyệt Nhi, nàng thật sự sẽ để ta cả đời sống trong chờ đợi sao? Nếu có thể làm nàng trở lại, ta cam nguyện từ bỏ một thân tu vi.
Hắn thành vương là vì có thực lực bảo hộ nàng.
Nếu nàng không còn bên cạnh hắn, trở thành vương giả thì có tác dụng gì?
Nguyệt Nhi, nàng và Huyết Nhi mau trở lại đi, chúng ta đều đang đợi hai người...
Oanh!
Thời điểm Dạ Vô Trần vừa dứt lời, mặt đất chấn động, ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy, lực lượng vô tận khuếch tán ra xung quanh. Cỗ lực lượng kia tương đồng với cỗ lực lượng của Dạ Vô Trần khi đột phá.Lại là chí tôn!
Toàn bộ đại lục chấn kinh rồi!
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có hai người liên tiếp đột phá chí tôn?
Dạ Vô Trần lại không nghĩ nhiều như vậy, tầm mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa phía trước...
Giữa ngọn lửa đỏ, một thân ảnh bạch y xuất hiện, thanh âm dịu dàng của nữ tử truyền vào tai hắn.
Vô Trần, ta đã trở về.
Đúng vậy, nàng đã trở về, sau đó sẽ không rời đi nữa.
Nguyệt Nhi. Dạ Vô Trần áp chế kích động trong lòng, kéo nàng vào ngực, ôn nhu nói: Nguyệt Nhi, ta biết nàng nhất định sẽ trở về, nàng sẽ không nhẫn tâm bỏ ta lại một mình...
Vô Trần, là Huyết Nhi giúp ta, nếu không có nàng, cả đời này ta sẽ hóa thành trận pháp, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Huyết Nhi?
Tim Dạ Vô Trần run lên, vội vàng hỏi: Huyết Nhi đâu, vì sao không thấy nàng?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt ảm đạm: Huyết Nhi giúp ta khỏi bị linh hồn ma thú chí tôn cắn nuốt, sau đó liền biến mất, ta vốn cho rằng ta lại mất nàng lần nữa, cho đến khi vừa rồi đột phá chí tôn, ta mới cảm nhận được hơi thở của Huyết Nhi còn tồn tại, chỉ không ở bên cạnh chúng ta mà thôi, nàng nhất định đang ở nơi nào đó trên đại lục, cho nên dù thế nào chúng ta cũng phải tìm được nàng.
Nghe Mộ Như Nguyệt nói vậy, Dạ Vô Trần mới cẩn thận cảm thụ, dù hơi thở của Huyết Nhi rất mỏng manh nhưng vẫn tồn tại, trong lòng hắn cũng chậm rãi bình ổn lại.
Được, ta sẽ bồi nàng đi tìm Huyết Nhi, sau đó chúng ta sẽ ẩn cư, Nguyệt Nhi, hiện tại chúng ta đã mạnh nhất đại lục, không ai có thể khiến chúng ta tách ra nữa, ta cũng không muốn ngày ngày phải sống trong chờ đợi, mỗi ngày không có nàng đều là dày vò.
Kỳ thật, Dạ Vô Trần nỗ lực đột phá chí tôn chẳng qua là muốn xoay chuyển càn khôn giống như kiếp trước, hiện tại, không cần hắn hỗ trợ, Mộ Như Nguyệt đã trở lại rồi...
Lúc này, những người khác cũng cảm nhận được tình huống, đang chạy đến đây.
Vô Vong dừng chân cách đó không xa, nhìn đôi nam nữ ôm nhau, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý.
Nguyệt Nhi, hoan nghênh ngươi trở về, chúng ta đều đợi ngươi thật lâu...
Mộ Như Nguyệt mỉm cười, ánh mắt mang theo quyến luyến và tưởng niệm đảo qua từng gương mặt thân quen...
Nương, Hoàng Nhi, Cảnh Nhi, Bạch Trạch, đại ca, Vân Thanh, còn có mọi người, ta đã trở về...
_______HOÀN CHÍNH VĂN_______
/1551
|