“Vậy được rồi.” Mộ Như Nguyệt thở dài, chậm rãi tiến lên, bỗng nhiên đem tinh thần lực đánh về phía đan đỉnh phượng hoàng, trong nháy mắt ánh sáng hồng từ đan đỉnh bắn ra bốn phía.
Mọi người đều kinh sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn ánh sáng hồng bao quanh thiếu nữ.
Hội trưởng nhịn không được đứng lên gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: “Chẳng lẽ nàng chính là chủ nhân của đan đỉnh phượng hoàng? Xem ra hồ nước đại lục này lại sắp bị quấy đục, không lâu sau sẽ vì nha đầu này xuất thế mà có biến hóa nghiêng trời lệch đất...”
Hắn cũng không biết sự biến hóa này là phúc hay họa.
Lúc này, Mộ Như Nguyệt đứng trong vầng sáng hồng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hung hăng xâm nhập vào cơ thể nàng, kinh mạch nhảy loạn, lập tức không khống chế được phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt tinh xảo tái nhợt.
Đợi đến khi ánh sáng hồng tan đi, mọi người nhìn về phía thiếu nữ ngồi trước đan đỉnh phượng hoàng, ai cũng hai mặt nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tê!” Nỗi đau đớn kịch liệt làm toàn thân Mộ Như Nguyệt run rẩy, tựa như có thứ gì làm cho kinh mạch trong cơ thể nàng mở căng ra.
Trong lúc nàng khó có thể chịu đựng được nữa, một thân ảnh bạc y xuất hiện, nam nhân nâng một tay ôm nàng vào lòng, con ngươi đen nhánh dưới chiếc mặt nạ bạc đau lòng nhìn nàng chăm chú.
Thân thể Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, loại cảm giác này, thật ấm áp, cũng rất quen thuộc...
“Vô Trần...”
Ý thức Mộ Như Nguyệt dần dần trở nên mơ hồ, vô thức nỉ non, nàng cảm thấy cánh tay ôm nàng khẽ run lên, sau đó có một luồng khí ấm áp cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể, đồng thời cũng khiến ý thức của nàng rõ ràng hơn.
Trước mặt nàng là một chiếc mặt nạ bạc, không thấy rõ dung nhan nam nhân đó nhưng đôi con ngươi của hắn lại làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, lại không nghĩ ra là đã gặp ở đâu.
“Ngươi không phải Vô Trần.”
Một khắc vừa rồi nàng thật sự cho rằng Dạ Vô Trần đột nhiên xuất hiện ở hội trường đan hội, thì ra nam nhân này không phải hắn, nhưng nam nhân này là ai? Nhìn sự đau lòng trong mắt nam nhân này lại khiến lòng nàng run lên.
Đột nhiên, vô số nguyên khí ồ ạt hướng về phía Mộ Như Nguyệt, nhanh chóng bị nàng hấp thu vào cơ thể, khế ước với đan đỉnh phượng hoàng khiến kinh mạch nàng mở rộng, cỗ nguyên khí kia cũng làm dịu bớt cảm giác đau đớn ban đầu.
Có lẽ là vì trong nháy mắt đã hấp thu một lượng lớn nguyên khí, tinh thần Mộ Như Nguyệt càng thêm hăng hái phá tan bình cảnh, cuối cùng từ võ giả cấp bốn nhảy lên cấp năm, tiến vào một cảnh giới mới.
Nam nhân mang mặt nạ bạc buông thiếu nữ trong ngực ra, nhìn nàng thật sâu, không đợi nàng kịp hỏi gì, thân ảnh bạc y đã biến mất khỏi hội trường giống như chưa bao giờ xuất hiện.
“Hắn rốt cuộc là ai?”
Mộ Như Nguyệt khẽ nhăn mày, nam nhân kia khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt kia, hình như đã gặp ở đâu đó.”Nha đầu, ta nên chúc mừng ngươi”, hội trưởng mỉm cười tiến lên, “Ngươi chẳng những thành công lập khế ước với đan đỉnh phượng hoàng mà còn đột phá võ giả cấp năm, trong tứ quốc mà đạt thành tựu như thế là đã cầm cờ đi trước rồi.”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Đám người hỏa lão nghe vậy cũng chân thành nói chúc mừng.
“Tốt, nếu ngươi đã nhận lấy đan đỉnh phượng hoàng rồi”, đáy mắt hội trưởng hiện lên một tia giảo hoạt, cười cười nói, “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là làm đồ nhi của ta, chỉ cần ngươi trở thành đồ nhi của ta, ta cam đoan ở đây không ai dám khi dễ ngươi, hai là, ta tặng tôn tử của ta cho ngươi, ngươi muốn làm gì hắn cũng được, làm ấm giường đều được, tùy ý quản giáo, cho dù đánh chửi ta cũng không hỏi đến.”
Mọi người đều kinh sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn ánh sáng hồng bao quanh thiếu nữ.
Hội trưởng nhịn không được đứng lên gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: “Chẳng lẽ nàng chính là chủ nhân của đan đỉnh phượng hoàng? Xem ra hồ nước đại lục này lại sắp bị quấy đục, không lâu sau sẽ vì nha đầu này xuất thế mà có biến hóa nghiêng trời lệch đất...”
Hắn cũng không biết sự biến hóa này là phúc hay họa.
Lúc này, Mộ Như Nguyệt đứng trong vầng sáng hồng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hung hăng xâm nhập vào cơ thể nàng, kinh mạch nhảy loạn, lập tức không khống chế được phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt tinh xảo tái nhợt.
Đợi đến khi ánh sáng hồng tan đi, mọi người nhìn về phía thiếu nữ ngồi trước đan đỉnh phượng hoàng, ai cũng hai mặt nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tê!” Nỗi đau đớn kịch liệt làm toàn thân Mộ Như Nguyệt run rẩy, tựa như có thứ gì làm cho kinh mạch trong cơ thể nàng mở căng ra.
Trong lúc nàng khó có thể chịu đựng được nữa, một thân ảnh bạc y xuất hiện, nam nhân nâng một tay ôm nàng vào lòng, con ngươi đen nhánh dưới chiếc mặt nạ bạc đau lòng nhìn nàng chăm chú.
Thân thể Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, loại cảm giác này, thật ấm áp, cũng rất quen thuộc...
“Vô Trần...”
Ý thức Mộ Như Nguyệt dần dần trở nên mơ hồ, vô thức nỉ non, nàng cảm thấy cánh tay ôm nàng khẽ run lên, sau đó có một luồng khí ấm áp cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể, đồng thời cũng khiến ý thức của nàng rõ ràng hơn.
Trước mặt nàng là một chiếc mặt nạ bạc, không thấy rõ dung nhan nam nhân đó nhưng đôi con ngươi của hắn lại làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, lại không nghĩ ra là đã gặp ở đâu.
“Ngươi không phải Vô Trần.”
Một khắc vừa rồi nàng thật sự cho rằng Dạ Vô Trần đột nhiên xuất hiện ở hội trường đan hội, thì ra nam nhân này không phải hắn, nhưng nam nhân này là ai? Nhìn sự đau lòng trong mắt nam nhân này lại khiến lòng nàng run lên.
Đột nhiên, vô số nguyên khí ồ ạt hướng về phía Mộ Như Nguyệt, nhanh chóng bị nàng hấp thu vào cơ thể, khế ước với đan đỉnh phượng hoàng khiến kinh mạch nàng mở rộng, cỗ nguyên khí kia cũng làm dịu bớt cảm giác đau đớn ban đầu.
Có lẽ là vì trong nháy mắt đã hấp thu một lượng lớn nguyên khí, tinh thần Mộ Như Nguyệt càng thêm hăng hái phá tan bình cảnh, cuối cùng từ võ giả cấp bốn nhảy lên cấp năm, tiến vào một cảnh giới mới.
Nam nhân mang mặt nạ bạc buông thiếu nữ trong ngực ra, nhìn nàng thật sâu, không đợi nàng kịp hỏi gì, thân ảnh bạc y đã biến mất khỏi hội trường giống như chưa bao giờ xuất hiện.
“Hắn rốt cuộc là ai?”
Mộ Như Nguyệt khẽ nhăn mày, nam nhân kia khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt kia, hình như đã gặp ở đâu đó.”Nha đầu, ta nên chúc mừng ngươi”, hội trưởng mỉm cười tiến lên, “Ngươi chẳng những thành công lập khế ước với đan đỉnh phượng hoàng mà còn đột phá võ giả cấp năm, trong tứ quốc mà đạt thành tựu như thế là đã cầm cờ đi trước rồi.”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Đám người hỏa lão nghe vậy cũng chân thành nói chúc mừng.
“Tốt, nếu ngươi đã nhận lấy đan đỉnh phượng hoàng rồi”, đáy mắt hội trưởng hiện lên một tia giảo hoạt, cười cười nói, “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là làm đồ nhi của ta, chỉ cần ngươi trở thành đồ nhi của ta, ta cam đoan ở đây không ai dám khi dễ ngươi, hai là, ta tặng tôn tử của ta cho ngươi, ngươi muốn làm gì hắn cũng được, làm ấm giường đều được, tùy ý quản giáo, cho dù đánh chửi ta cũng không hỏi đến.”
/1551
|