Chương 7: Cuộc sống tốt đẹp bên cạnh Vương gia
Phượng Kính Dạ bế tôi vào phòng, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, sau đó tôi liền nghe thấy giọng nói dễ nghe của Đoan vương vang lên:"Thanh nhi, ngươi giúp vị cô nương này thay y phục, ta và Kính Dạ ra ngoài trước. Xong rồi thì gọi chúng ta."
"Vâng, Vương gia."Tiểu nha đầu nhẹ nhàng đáp lại, so với giọng nói vừa nãy nói với tôi hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ nàng ta cũng có ý đồ gì đó với soái ca vương gia?
Tiếp đó tôi liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa. Một lát sau, thì có người bước đến cởi quàn áo của tôi. Cái áo tôi mặc là áo sơ mi có khuy cài, tiểu nha đầu này phỏng chừng trước giờ chưa từng nhìn thấy loại quần áo kỳ quái như vậy. Loay hoay kéo quần áo của tôi nửa ngày, cuối cùng cũng cởi xuống được chiếc áo sơ mi ướt đẫm của tôi. Lúc đầu tôi vẫn chưa cảm thấy lạnh, nhưng sau khi cởi xuống liền đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Tiểu nha đầu đó lại rất lâu sau vẫn chưa có động tĩnh gì, đang làm gì vậy trời, để người ta mặc kiểu ba điểm đẹp mắt đến vậy sao?(3 điểm đó đó…) Cho dù dáng người tôi thật sự đẹp tới mức có thể khiến nữ nhân cũng phải trợn mắt há miệng đi chăng nữa, thì bây giờ cũng không phải lúc thưởng thức! Lạnh chết mất!
Một phút trôi qua.
Hai phút cũng trôi qua. . . . . .
Ba phút lại trôi qua!
Tôi thật sự không nằm nổi nữa, học dáng vẻ các mĩ nhân trong TV tỉnh lại, nhẹ nhàng ưm một tiếng, hai mắt nhẹ nhàng hé một đường nhỏ, liếc nhìn Thanh nhi, lại nhìn thấy nàng ta đang ngồi đối diện với tôi, trừng to mắt sững sờ nhìn tôi. Tôi đưa tay mệt mỏi đỡ trán, hơi nhấc ánh mắt lim dim buồn ngủ, nhìn nàng ta, cố ý mệt mỏi hỏi:"Đây là đâu vậy?"
"Người tỉnh rồi?"Thanh nhi nghiêng người đến đỡ tôi, nói."Lời này cô nương đã hỏi hai lần rồi, đây là phủ Đoan vương."
"Phủ Đoan vương?" Tôi nói, vừa vội vàng đưa tay kéo chăn bông bên cạnh bọc lấy mình, chết như thế nào cũng không được chết lạnh. Vừa nhanh chóng suy nghĩ tính toán, chiêu giả bộ bất tỉnh này bị một nhân tố bất khả kháng nửa đường làm hỏng rồi, tiếp theo nên nói như thế nào mới có thể mặt dày mày dạn ở lại vương phủ đây?
"Tỉnh rồi sao?" Ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng của Đoan vương.
Thanh nhi lập tức đứng dậy nói vọng ra bên ngoài:"Vâng ạ, Vương gia, cô nương tỉnh rồi."
Sau đó liền vang lên một tiếng "két" cửa được mở ra, tôi đưa mắt nhìn thấy một góc áo bào tung bay ở cửa, liền nhanh trí vội vàng trôn mặt trong chăn bông, giọng nói bi thương thút thít nghẹn ngào vang lên:"Tôi làm sao, làm sao lại đột nhiên đến phủ Đoan vương vậy?"
Đoan vương đến trước giường, nhìn thấy tôi khóc đến mức thương tâm, lập tức quan tâm hỏi:"Cô nương không biết là đã vào vương phủ sao?"
Tôi trôn đầu trong chăn lắc lắc."Không biết, tôi không biết gì cả. Tôi lớn lên ở trong núi, thời gian trước, sư phụ đã qua đời rồi, tôi liền xuống núi đi tìm sư thúc . . . . . . Tôi trước giờ chưa từng xuống núi, sau đó liền lạc đường . . . . . . rồi không biết, làm sao lại đến được đây . . . . . ." Tôi vừa khóc, vừa lán lút lia mắt nhìn Đoan vương. Quả nhiên trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó lộ ra thần sắc thương tiếc sầu lo, thì thào nói:"Như vậy thì___" Dường như đang nghĩ cách cho tôi.
Thật là một bạn học thuần khiết thiện lương mà! Tôi cảm thán ở trong lòng, trong lúc lơ đãng, ngước mắt lên, lại bất ngờ nhìn thấy tên đại sắc lang đứng phía sau hắn, đang nghiêng người dựa vào bàn, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi, giống như đang ở trong nhà hát xem hí kịch vây.
Sắc lang đáng chết, đúng là vô tâm vô phế, không thấy câu chuyện của tôi thê lương bất lực như vậy sao, sao một chút cảm động cũng không có vậy. Thật là máu lạnh mà!
"Vậy, cô nương có thể nói cho ta biết tình hình của lệnh sư thúc không, ta mặc dù không có năng lực gì, nhưng có lẽ có thể giúp đỡ nàng một chút."Đoan vương rất chân thành hỏi.
"Sư thúc của tôi, tên . . . . . ."Lôi ai qua giả mạo mới tốt đây, những danh nhân mà bọn họ không biết quả thực quá nhiều, thật sự không biết nên quyết định thế nào nữa. " . . . . . . tên An Bội Tinh Minh, là một thầy tướng số. " Vài ngày trước vừa xem phim về thầy tướng số, lôi qua đây giả mạo thử xem. Nếu như vậy tên của sư phụ cũng không cần phải nghĩ nữa, gọi là Nguyên Bác Nhã đi. He he, tôi cười đắc ý trong lòng, tôi thật là có tài mà. Đương nhiên bề ngoài tôi vẫn phải duy trì một gương mặt bi thương muốn khóc, bộ dạng đau đớn đáng thương rồi.
"Thầy tướng số?" Đoan vương ngẩn người, ngập ngừng hỏi tôi. "Ngại quá, thứ cho ta thất lễ, việc này, là làm việc gì vậy?"
"Chính là xem hiện tượng biến thiên, tiên đoán họa phúc của quốc gia, hoặc giúp người ta xem phong thủy, xua đuổi tà ma đó."
Đoan vương kinh ngạc trừng to đôi mắt xinh đẹp:"Vậy không phải gần giống Quốc sư đại nhân sao?"
"Quốc sư đại nhân cũng không có cái tên kỳ lạ như vậy." Phượng Kính Dạ vẫn ngoảnh mặt làm thinh uể oải mở miệng.
Đoan vương nghe vậy, liền nghiêm túc gật gật đầu, rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt lã chã chực khóc của tôi, trong mắt hiện lên một chút không đành lòng, vội vã an ủi tôi:"Cô nương cũng không cần suốt ruột, nếu danh tính đã rõ, hiện tại cũng có phương hướng tìm kiếm rồi, ta liền lập tức phái người đi tìm, một khi có tin liền báo ngay cho cô nương. Mấy ngày này, nếu như cô nương không có nơi nào để đi, không ngại thì ở lại đây đi."
Tôi lập tức gạt đi vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói:"Tạ ơn Vương gia." Lại không cẩn thận bắt gặp cái liếc mắt của Phượng Kính Dạ tên sắc lang đó, khốn kiếp, liếc cái gì mà liếc, tôi nguyền rủa hắn mắc bệnh mắt lé.
Phượng Kính Dạ bế tôi vào phòng, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, sau đó tôi liền nghe thấy giọng nói dễ nghe của Đoan vương vang lên:"Thanh nhi, ngươi giúp vị cô nương này thay y phục, ta và Kính Dạ ra ngoài trước. Xong rồi thì gọi chúng ta."
"Vâng, Vương gia."Tiểu nha đầu nhẹ nhàng đáp lại, so với giọng nói vừa nãy nói với tôi hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ nàng ta cũng có ý đồ gì đó với soái ca vương gia?
Tiếp đó tôi liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa. Một lát sau, thì có người bước đến cởi quàn áo của tôi. Cái áo tôi mặc là áo sơ mi có khuy cài, tiểu nha đầu này phỏng chừng trước giờ chưa từng nhìn thấy loại quần áo kỳ quái như vậy. Loay hoay kéo quần áo của tôi nửa ngày, cuối cùng cũng cởi xuống được chiếc áo sơ mi ướt đẫm của tôi. Lúc đầu tôi vẫn chưa cảm thấy lạnh, nhưng sau khi cởi xuống liền đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Tiểu nha đầu đó lại rất lâu sau vẫn chưa có động tĩnh gì, đang làm gì vậy trời, để người ta mặc kiểu ba điểm đẹp mắt đến vậy sao?(3 điểm đó đó…) Cho dù dáng người tôi thật sự đẹp tới mức có thể khiến nữ nhân cũng phải trợn mắt há miệng đi chăng nữa, thì bây giờ cũng không phải lúc thưởng thức! Lạnh chết mất!
Một phút trôi qua.
Hai phút cũng trôi qua. . . . . .
Ba phút lại trôi qua!
Tôi thật sự không nằm nổi nữa, học dáng vẻ các mĩ nhân trong TV tỉnh lại, nhẹ nhàng ưm một tiếng, hai mắt nhẹ nhàng hé một đường nhỏ, liếc nhìn Thanh nhi, lại nhìn thấy nàng ta đang ngồi đối diện với tôi, trừng to mắt sững sờ nhìn tôi. Tôi đưa tay mệt mỏi đỡ trán, hơi nhấc ánh mắt lim dim buồn ngủ, nhìn nàng ta, cố ý mệt mỏi hỏi:"Đây là đâu vậy?"
"Người tỉnh rồi?"Thanh nhi nghiêng người đến đỡ tôi, nói."Lời này cô nương đã hỏi hai lần rồi, đây là phủ Đoan vương."
"Phủ Đoan vương?" Tôi nói, vừa vội vàng đưa tay kéo chăn bông bên cạnh bọc lấy mình, chết như thế nào cũng không được chết lạnh. Vừa nhanh chóng suy nghĩ tính toán, chiêu giả bộ bất tỉnh này bị một nhân tố bất khả kháng nửa đường làm hỏng rồi, tiếp theo nên nói như thế nào mới có thể mặt dày mày dạn ở lại vương phủ đây?
"Tỉnh rồi sao?" Ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng của Đoan vương.
Thanh nhi lập tức đứng dậy nói vọng ra bên ngoài:"Vâng ạ, Vương gia, cô nương tỉnh rồi."
Sau đó liền vang lên một tiếng "két" cửa được mở ra, tôi đưa mắt nhìn thấy một góc áo bào tung bay ở cửa, liền nhanh trí vội vàng trôn mặt trong chăn bông, giọng nói bi thương thút thít nghẹn ngào vang lên:"Tôi làm sao, làm sao lại đột nhiên đến phủ Đoan vương vậy?"
Đoan vương đến trước giường, nhìn thấy tôi khóc đến mức thương tâm, lập tức quan tâm hỏi:"Cô nương không biết là đã vào vương phủ sao?"
Tôi trôn đầu trong chăn lắc lắc."Không biết, tôi không biết gì cả. Tôi lớn lên ở trong núi, thời gian trước, sư phụ đã qua đời rồi, tôi liền xuống núi đi tìm sư thúc . . . . . . Tôi trước giờ chưa từng xuống núi, sau đó liền lạc đường . . . . . . rồi không biết, làm sao lại đến được đây . . . . . ." Tôi vừa khóc, vừa lán lút lia mắt nhìn Đoan vương. Quả nhiên trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó lộ ra thần sắc thương tiếc sầu lo, thì thào nói:"Như vậy thì___" Dường như đang nghĩ cách cho tôi.
Thật là một bạn học thuần khiết thiện lương mà! Tôi cảm thán ở trong lòng, trong lúc lơ đãng, ngước mắt lên, lại bất ngờ nhìn thấy tên đại sắc lang đứng phía sau hắn, đang nghiêng người dựa vào bàn, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi, giống như đang ở trong nhà hát xem hí kịch vây.
Sắc lang đáng chết, đúng là vô tâm vô phế, không thấy câu chuyện của tôi thê lương bất lực như vậy sao, sao một chút cảm động cũng không có vậy. Thật là máu lạnh mà!
"Vậy, cô nương có thể nói cho ta biết tình hình của lệnh sư thúc không, ta mặc dù không có năng lực gì, nhưng có lẽ có thể giúp đỡ nàng một chút."Đoan vương rất chân thành hỏi.
"Sư thúc của tôi, tên . . . . . ."Lôi ai qua giả mạo mới tốt đây, những danh nhân mà bọn họ không biết quả thực quá nhiều, thật sự không biết nên quyết định thế nào nữa. " . . . . . . tên An Bội Tinh Minh, là một thầy tướng số. " Vài ngày trước vừa xem phim về thầy tướng số, lôi qua đây giả mạo thử xem. Nếu như vậy tên của sư phụ cũng không cần phải nghĩ nữa, gọi là Nguyên Bác Nhã đi. He he, tôi cười đắc ý trong lòng, tôi thật là có tài mà. Đương nhiên bề ngoài tôi vẫn phải duy trì một gương mặt bi thương muốn khóc, bộ dạng đau đớn đáng thương rồi.
"Thầy tướng số?" Đoan vương ngẩn người, ngập ngừng hỏi tôi. "Ngại quá, thứ cho ta thất lễ, việc này, là làm việc gì vậy?"
"Chính là xem hiện tượng biến thiên, tiên đoán họa phúc của quốc gia, hoặc giúp người ta xem phong thủy, xua đuổi tà ma đó."
Đoan vương kinh ngạc trừng to đôi mắt xinh đẹp:"Vậy không phải gần giống Quốc sư đại nhân sao?"
"Quốc sư đại nhân cũng không có cái tên kỳ lạ như vậy." Phượng Kính Dạ vẫn ngoảnh mặt làm thinh uể oải mở miệng.
Đoan vương nghe vậy, liền nghiêm túc gật gật đầu, rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt lã chã chực khóc của tôi, trong mắt hiện lên một chút không đành lòng, vội vã an ủi tôi:"Cô nương cũng không cần suốt ruột, nếu danh tính đã rõ, hiện tại cũng có phương hướng tìm kiếm rồi, ta liền lập tức phái người đi tìm, một khi có tin liền báo ngay cho cô nương. Mấy ngày này, nếu như cô nương không có nơi nào để đi, không ngại thì ở lại đây đi."
Tôi lập tức gạt đi vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói:"Tạ ơn Vương gia." Lại không cẩn thận bắt gặp cái liếc mắt của Phượng Kính Dạ tên sắc lang đó, khốn kiếp, liếc cái gì mà liếc, tôi nguyền rủa hắn mắc bệnh mắt lé.
/7
|