Tuyệt sắc bài phi

Chương 2: Xuyên qua

/7



Chương 2: Xuyên qua

"Đến ga tàu rồi!" Từ Băng đẩy đấy cái người đang ngủ đến mơ mơ màng màng là tôi đây.

"oh a" Tôi dụi mắt đứng lên, Từ Băng nhấc túi du lịch lên, rất tự nhiên cầm tay tôi, tiến vào đoàn người, rồi theo đoàn người chen lấn xuống xe.

Đúng là không nên ra ngoài vào ngày mùng một tháng năm mà, ở trạm xe lửa người đông nghìn nghịt, chật muốn chết mất. Từ Băng gắt gao nắm lấy tay tôi, cuối cùng cũng kéo tôi ra khỏi trạm xe lửa.

Ánh mặt trời của tháng năm thật gay gắt, mặc dù đã mặc kiểu quần áo hết sức mát mẻ rồi mà vẫn nóng không chịu nổi. Từ Băng vẫy một chiếc xe taxi rồi nói với tài xế là muốn đi hồ Mạc Sầu.

Từ Băng vẫn luôn tự cho rằng mình là hậu sinh của Từ Đạt thời Minh triều Đại Tương, đối với hồ Mặc Sầu có một loại oán niệm gần như là cố chấp. Đến được hồ Mạc Sầu, anh vốn biết tôi là loại người một khi đã ngồi thì sẽ không đứng, nên nói với tôi đồ ăn đều để trong túi, nếu muốn ăn thì tự lấy, sau đó một mình bắt đầu cầm máy ảnh kỹ thuật số đi khắp nơi chụp ảnh.

Tôi ngồi được một lúc rồi lấy PSP ra chơi điện tử. Buổi sáng dậy quá sớm bây giờ chạy được vài vòng trong trò chơi liên cảm thấy hai mắt có chút cay rồi, bỗng nhiên nhìn thấy trong hồ Mạc Sầu vậy mà lại có một đóa hoa sen trắng.

Thật sự kỳ lạ mà, khắp hồ vốn không có lá sen , tại sao lại có đơn độc một đóa sen trắng nở ở nơi này. Tôi ngờ vực đứng dậy, sợ túi để ở gốc cây bị khách du lịch lui tới xách đi mất liền kéo theo túi đến bên đó xem.

Tôi không có nhìn lầm, trong hồ thật sự có một đóa sen trắng. Duyên dáng yêu kiều ở phía trên mặt hồ màu ngọc bích, thanh cao xuất trần không giống như thứ có ở trên thế gian này.

Tôi từ từ tới gần nó, cố gắng vươn tay ra chạm vào nó.

Trời ạ, tôi chạm vào được rồi. Lạnh ngắt, là cảm giác chạm vào nước.

Trong nháy mặt cảm nhận được sự lạnh giá, mặt nước gợn lên một trận sóng, dường như mơ hồ lộ ra một khuôn mặt mờ nhạt. Tôi trừng lớn hai mắt không dám tin, nghe thấy một giọng nói xa xôi truyền đến từ mặt nước:"Ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi"

Tôi còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì liền cảm thấy trên cổ chân dường như bị thứ gì đó túm lấy. Bàn chân lập tức trượt xuống, ngay sau đó trong tai vang lên "Cục cục" một tiếng, là tiếng nước tràn vào.

Tôi không thể hít thở được!

Chết tiệt, không hiểu ra sao cả, tôi thế mà lại bị đuối nước như vậy, càng đáng chết hơn là tôi mặc dù là người phương Nam nhưng lại không biết bơi.

Không được! Chết kiểu nhẹ tựa lông hồng ư, tôi không thể chết một cách không minh bạch như vậy được! Tôi không ngừng dùng hai tay vùng vẫy trong nước, mượn sức nâng của nước ló đầu lên, tiếp tục ló đầu, lớn tiếng kêu cứu:"Cứu tôi với! Cứu_____tôi_____"

Vậy mà nước vẫn cứ vô tình nuốt hết tiếng kêu của tôi. Thế nhưng tôi vô cùng tin tưởng Từ Băng ở gần đây, anh sẽ đến cứu tôi, anh đã từng nói bất kể là lúc nào anh cũng đều ở bên cạnh tôi!

Nhưng, tại sao, anh vẫn chưa đến cứu tôi? tôi sắp không còn sức lực nữa rồi. Dòng nước đã sắp đoạt đi tiếng kêu của tôi rồi.

"A, Phong Miên!" Trong mờ hồ, có một giọng nói réo rắt của thiếu niên."Mau đến xem, có một tên đần độn đang mặc đồ bơi!"

Đang nói tôi?

"Ngươi mới là đồ đần!" Tôi nổi giận rồi, nổi giận giống như lúc Từ Băng ra sai bài, hận không thể lập tức kéo anh đến hung hăng đánh cho một trận. Tôi dùng sức ngoi lên trên một chút, lớn tiếng mắng mỏ:"Chưa từng nhìn thấy người đuối nước_____a______" Lời còn chưa nói hết, một trận sóng mãnh liệt tràn đến, chùm qua đầu tôi.

Xong rồi, tôi thật sự không thể kêu được nữa.

Xa xa nghe thấy "Ùm" một tiếng, không bao lâu, phía sau liền có một vòng ôm vững chắc kéo tôi lại.

/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status