Hai giây sửng sốt qua đi, mọi người mới hồi phục tinh thần, thân mình Trương Lan Sơn run rẩy, trên đầu đã toát mồ hôi hột, theo bản năng lùi lại phía sau, không dám ... đứng trước mặt Trương Đại Thiểu nữa.
- Người này là ai?
Trương Lan Sơn kinh hãi, nghĩ nát óc vẫn không biết được, ở Tĩnh Hải khi nào xuất hiện một người mạnh như vậy.
Chu Hoa Cường ngẩn ra, khóe miệng tươi cười đông cứng lại, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa biến mất trước mặt Trương Đại Thiểu.
Cho tới bây giờ Chu Hoa Cường vẫn nghĩ Trương Đại Thiểu là vệ sĩ của Tôn Đại Phúc, Tôn Đại Phúc làm loạn trên địa bàn của Uông Lão Hổ thì bất kể thế nào đều không tránh khỏi cái chết.
Vốn hắn đang nghĩ lấy cơ gì tiêu diệt Tôn Đại Phúc, hiện tại hắn lại mang đến một lý do chính đáng.
- Giết hắn!
Cao Cường sắc mặt trắng bệch cùng với mười mấy người bây giờ mới hồi phục tinh thần, không biết ai hét lên, thanh âm có chút kích động cùng liều mạng, những người này đều là những người không sợ chết, nhưng trước sự tàn nhẫn của Trương Đại Thiểu cũng có chút kiêng kị.
Hơn mười họng súng đen thui chỉa vào Trương Đại Thiểu.
- Pằng! Pằng! Pằng!
Trong nháy mắt Trương Đại Thiểu hành động, mũi chân hắn nhẹ nhàng đạp trên mặt đất, thân hình giống như một là khói làm cho người ta không nhận biết được hắn ở đâu.
Chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình người trẻ tuổi đã được một chiếc xe cạnh đường che giấu.
Lúc khói súng tiêu tan, Trương Đại Thiểu liên tiếp bắn lén ba người, ba tiếng kêu rên vang lên, cổ tay ba người bị bắn thủng, súng rơi trên mặt đất, tay cầm súng của bọn họ đã bị phế.
Nhìn thấy cảnh tượng này tim mọi người run rẩy, đây là bản lĩnh gì, người này cũng quá lợi hại rồi! Nếu là bắn về phía trán của mình thì chết chắc rồi!
Chu Hoa Cường nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy áp lực rất lớn cùng với sự kiêng kị.
Vừa mới nổ súng đã làm tổn thất ba người, tâm thần Cao Cường cũng chấn động, bị thủ pháp bắn súng của Trương Đại Thiểu làm cho rung động.
Trong lúc đang sửng sốt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, ba người nữa lại bị bắn thủng cổ tay.
- Aaaaaa!
Những người này sợ hãi, tay cầm súng cũng run lên khi vừa nhìn thấy bóng người điên cuồng kia.
Bọn họ bình thường giết rất nhiều người, đối thủ mạnh cũng đã từng gặp, nhưng chưa có gặp loại biến thái như người thanh niên này. Trước mặt người trẻ tuổi này bọn hắn không có tự tin, chỉ có sự sợ hãi.
Trương Đại Thiểu bắn sáu phát súng đều đem bọn họ trở thành người tàn phế.
- Bịch!
Trương Đại Thiểu nhảy lên nóc cái xe đậu bên đường để lại một dấu chân thật sâu trên đó, mượn lực nhảy tới một chiếc xe khác. Tốc độ vô cùng nhanh không ai có thể đuổi kịp.
Tiếng súng đến cũng nhanh đi cũng mau, chỉ nghe thấy trong hai ba giây, Trương Đại Thiểu đã lẻn đến bên Tôn Đại Phúc, cũng chính là ở trên nóc xe Bentley của Chu Hoa Cường, tất cả người Cao Cường mang đến đều đã nằm dài trên đất, mỗi người đều trúng đạn ở cổ tay, không có ai ngoại lệ.
Ngơ ngác nhìn người trước mắt, Chu Hoa Cường nói không ra lời, hô hấp cũng thấy rất khó khăn.
Hắn tò mò, mình biết rất rõ Tôn Đại Phúc, bên người thằng nhóc này khi nào thì xuất hiện một cao thủ như vậy?
- Lão già này, tôi để Tôn Đại Phúc đập nát xe ông, ông có phát cáu không?
Trương Đại Thiểu vứt khẩu súng xuống đất, cũng không biết cố ý hay vô tình mà rơi ngay dưới chân Chu Hoa Cường.
Đồ chơi kia, đối với Trương Đại Thiểu chỉ là đống sắt vụn mà thôi.
Nếu không phải sợ đám người Chu Hoa Cường hoảng sợ chạy mất, hắn cũng không có tốn thời gian như vậy, chỉ cần phát ra một cỗ Phong nhận thì cả đám sẽ chết hết.
Chu Hoa Cường tức đến đỏ mắt, ngực phập phồng liên tục, sắc mặt khó coi, một câu phản bác cũng không dám nói.
Người trẻ tuổi đúng ở trên xe kia gây cho mình một áp lực rất lớn.
Lúc này, Chu Hoa Cường nhặt khẩu súng kia lên xúc động muốn bắn chết Trương Đại Thiểu, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến Chu Hoa Cường biết, nếu làm như vậy mình chắc chắn sẽ chết.
Cuối cùng, Chu Hoa Cường cũng không dám so với Trương Đại Thiểu, hừ lạnh một tiếng rồi tức giận phất tay áo bỏ đi.
- Hừ, cho mày kiêu ngạo một lúc, coi chút nữa mày chết thế nào!
Chu Hoa Cường hung tợn nghĩ.
Trương Lan Sơn cũng không dám ở lại, bước nhanh rời bãi đổ xe, ở bên người Trương Đại Thiểu nữa giây nữa hắn cũng chịu không nổi.
...
Trên tầng hai của khách sạn bên trong một căn phòng, năm sáu người trung niên quần áo chỉnh tề vây quanh một cái máy tính, trước mặt bọn họ là một người tóc bạc nhưng tinh thần khỏe mạnh như năm mươi tuổi, đó là Uông Lão Hổ.
Hình ảnh hiện trên chiếc màn hình kia là hình ảnh ở bãi đỗ xe.
Uông Lão Hổ sắc mặt khó coi, mày nhăn lại khó chịu.
Thật lâu sau, hắn vỗ thật mạnh lên bàn, quay đầu lại liếc mắt một cái tới những người đàn ông vạm vỡ mặc tây trang kia, gầm nhẹ một tiếng:
- Ai có thể nói cho ta biết, cao thủ này rốt cuộc là ai?
Những người kia ngơ ngác nhìn nhau, đều lắc đầu, cũng không biết cao thủ xử lý Cao Cường là ai.
- Anh Hổ, thông tin không chính xác rồi, bên người Tôn Đại Phúc lại có cao thủ như vậy, chẳng trách hắn chỉ mang theo một người tới đây, kế hoạch hôm nay có....
Một người trầm ngâm một lát, cẩn thận dò hỏi.
Uông Lão Hổ trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, bàn tay vung lên ngắt lời:
- Không cần! Cứ theo kế hoạch mà làm! Cũng không biết Tôn Đại Phúc tin tưởng thằng nhóc kia bao nhiêu mà chỉ dẫn mỗi hắn đến. Hắn có lợi hại thì chỉ có một người mà thôi, tao không tin hắn có thế phá được sắp xếp của tao.
Dừng một chút, Uông Lão Hổ đứng bật dậy:
- Lúc đầu muốn cho Cao Cường đến dạy dỗ Tôn Đại Phúc một chút, không nghĩ tới thằng nhóc kia lại bắn bị thương đám người Cao Cường, người của ta muốn bắn là bắn sao? Nhị Cẩu, các ngươi tiếp tục mai phục, khách đến rồi ta phải đi đón khách.
Nói xong, Uông Lão Hổ đẩy cửa bước ra.
Trong đại sảnh lúc này có năm sáu đầu lĩnh các bang phái nhỏ thuộc quản lý của ba bang phái lớn ngồi chờ, thấy Uông Lão Hổ đi ra đều đứng lên chào hỏi, Uông Lão Hổ chỉ gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái liền đi ra ngoài.
- Ơ kìa, ông chủ Chu, ông chủ Trương, hạ cố đến đây mà tôi không tiếp đón từ xa được a.
Uông Lão Hổ nhiệt tình đến trước mặt mấy người, nét mặt già nua cười tươi như hoa, người không biết còn tưởng rằng mấy người bạn già nhiều năm không gặp có dịp được gặp nhau.
- Ông chủ Uông khách sáo rồi!
Hai người Chu Hoa Cường cùng Trương Lan Sơn cũng chào lại, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ánh mắt ba người có chút ý tứ, như bí mật tính toán cái gì đó.
- Tôn lão đệ, chú cũng đến rồi, để chú đợi lâu rồi!
Ở phía sau hai người Chu Hoa Cường, Tôn Đại Phúc cùng với Trương Đại Thiểu thong thả đi tới, Uông Lão Hổ cũng nhiệt tình tiếp đón hai người.
Nhưng ánh mắt của Uông Lão Hổ như vô tình dừng trên người Trương Đại Thiểu.
- Người này là ai?
Trương Lan Sơn kinh hãi, nghĩ nát óc vẫn không biết được, ở Tĩnh Hải khi nào xuất hiện một người mạnh như vậy.
Chu Hoa Cường ngẩn ra, khóe miệng tươi cười đông cứng lại, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa biến mất trước mặt Trương Đại Thiểu.
Cho tới bây giờ Chu Hoa Cường vẫn nghĩ Trương Đại Thiểu là vệ sĩ của Tôn Đại Phúc, Tôn Đại Phúc làm loạn trên địa bàn của Uông Lão Hổ thì bất kể thế nào đều không tránh khỏi cái chết.
Vốn hắn đang nghĩ lấy cơ gì tiêu diệt Tôn Đại Phúc, hiện tại hắn lại mang đến một lý do chính đáng.
- Giết hắn!
Cao Cường sắc mặt trắng bệch cùng với mười mấy người bây giờ mới hồi phục tinh thần, không biết ai hét lên, thanh âm có chút kích động cùng liều mạng, những người này đều là những người không sợ chết, nhưng trước sự tàn nhẫn của Trương Đại Thiểu cũng có chút kiêng kị.
Hơn mười họng súng đen thui chỉa vào Trương Đại Thiểu.
- Pằng! Pằng! Pằng!
Trong nháy mắt Trương Đại Thiểu hành động, mũi chân hắn nhẹ nhàng đạp trên mặt đất, thân hình giống như một là khói làm cho người ta không nhận biết được hắn ở đâu.
Chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình người trẻ tuổi đã được một chiếc xe cạnh đường che giấu.
Lúc khói súng tiêu tan, Trương Đại Thiểu liên tiếp bắn lén ba người, ba tiếng kêu rên vang lên, cổ tay ba người bị bắn thủng, súng rơi trên mặt đất, tay cầm súng của bọn họ đã bị phế.
Nhìn thấy cảnh tượng này tim mọi người run rẩy, đây là bản lĩnh gì, người này cũng quá lợi hại rồi! Nếu là bắn về phía trán của mình thì chết chắc rồi!
Chu Hoa Cường nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy áp lực rất lớn cùng với sự kiêng kị.
Vừa mới nổ súng đã làm tổn thất ba người, tâm thần Cao Cường cũng chấn động, bị thủ pháp bắn súng của Trương Đại Thiểu làm cho rung động.
Trong lúc đang sửng sốt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, ba người nữa lại bị bắn thủng cổ tay.
- Aaaaaa!
Những người này sợ hãi, tay cầm súng cũng run lên khi vừa nhìn thấy bóng người điên cuồng kia.
Bọn họ bình thường giết rất nhiều người, đối thủ mạnh cũng đã từng gặp, nhưng chưa có gặp loại biến thái như người thanh niên này. Trước mặt người trẻ tuổi này bọn hắn không có tự tin, chỉ có sự sợ hãi.
Trương Đại Thiểu bắn sáu phát súng đều đem bọn họ trở thành người tàn phế.
- Bịch!
Trương Đại Thiểu nhảy lên nóc cái xe đậu bên đường để lại một dấu chân thật sâu trên đó, mượn lực nhảy tới một chiếc xe khác. Tốc độ vô cùng nhanh không ai có thể đuổi kịp.
Tiếng súng đến cũng nhanh đi cũng mau, chỉ nghe thấy trong hai ba giây, Trương Đại Thiểu đã lẻn đến bên Tôn Đại Phúc, cũng chính là ở trên nóc xe Bentley của Chu Hoa Cường, tất cả người Cao Cường mang đến đều đã nằm dài trên đất, mỗi người đều trúng đạn ở cổ tay, không có ai ngoại lệ.
Ngơ ngác nhìn người trước mắt, Chu Hoa Cường nói không ra lời, hô hấp cũng thấy rất khó khăn.
Hắn tò mò, mình biết rất rõ Tôn Đại Phúc, bên người thằng nhóc này khi nào thì xuất hiện một cao thủ như vậy?
- Lão già này, tôi để Tôn Đại Phúc đập nát xe ông, ông có phát cáu không?
Trương Đại Thiểu vứt khẩu súng xuống đất, cũng không biết cố ý hay vô tình mà rơi ngay dưới chân Chu Hoa Cường.
Đồ chơi kia, đối với Trương Đại Thiểu chỉ là đống sắt vụn mà thôi.
Nếu không phải sợ đám người Chu Hoa Cường hoảng sợ chạy mất, hắn cũng không có tốn thời gian như vậy, chỉ cần phát ra một cỗ Phong nhận thì cả đám sẽ chết hết.
Chu Hoa Cường tức đến đỏ mắt, ngực phập phồng liên tục, sắc mặt khó coi, một câu phản bác cũng không dám nói.
Người trẻ tuổi đúng ở trên xe kia gây cho mình một áp lực rất lớn.
Lúc này, Chu Hoa Cường nhặt khẩu súng kia lên xúc động muốn bắn chết Trương Đại Thiểu, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến Chu Hoa Cường biết, nếu làm như vậy mình chắc chắn sẽ chết.
Cuối cùng, Chu Hoa Cường cũng không dám so với Trương Đại Thiểu, hừ lạnh một tiếng rồi tức giận phất tay áo bỏ đi.
- Hừ, cho mày kiêu ngạo một lúc, coi chút nữa mày chết thế nào!
Chu Hoa Cường hung tợn nghĩ.
Trương Lan Sơn cũng không dám ở lại, bước nhanh rời bãi đổ xe, ở bên người Trương Đại Thiểu nữa giây nữa hắn cũng chịu không nổi.
...
Trên tầng hai của khách sạn bên trong một căn phòng, năm sáu người trung niên quần áo chỉnh tề vây quanh một cái máy tính, trước mặt bọn họ là một người tóc bạc nhưng tinh thần khỏe mạnh như năm mươi tuổi, đó là Uông Lão Hổ.
Hình ảnh hiện trên chiếc màn hình kia là hình ảnh ở bãi đỗ xe.
Uông Lão Hổ sắc mặt khó coi, mày nhăn lại khó chịu.
Thật lâu sau, hắn vỗ thật mạnh lên bàn, quay đầu lại liếc mắt một cái tới những người đàn ông vạm vỡ mặc tây trang kia, gầm nhẹ một tiếng:
- Ai có thể nói cho ta biết, cao thủ này rốt cuộc là ai?
Những người kia ngơ ngác nhìn nhau, đều lắc đầu, cũng không biết cao thủ xử lý Cao Cường là ai.
- Anh Hổ, thông tin không chính xác rồi, bên người Tôn Đại Phúc lại có cao thủ như vậy, chẳng trách hắn chỉ mang theo một người tới đây, kế hoạch hôm nay có....
Một người trầm ngâm một lát, cẩn thận dò hỏi.
Uông Lão Hổ trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, bàn tay vung lên ngắt lời:
- Không cần! Cứ theo kế hoạch mà làm! Cũng không biết Tôn Đại Phúc tin tưởng thằng nhóc kia bao nhiêu mà chỉ dẫn mỗi hắn đến. Hắn có lợi hại thì chỉ có một người mà thôi, tao không tin hắn có thế phá được sắp xếp của tao.
Dừng một chút, Uông Lão Hổ đứng bật dậy:
- Lúc đầu muốn cho Cao Cường đến dạy dỗ Tôn Đại Phúc một chút, không nghĩ tới thằng nhóc kia lại bắn bị thương đám người Cao Cường, người của ta muốn bắn là bắn sao? Nhị Cẩu, các ngươi tiếp tục mai phục, khách đến rồi ta phải đi đón khách.
Nói xong, Uông Lão Hổ đẩy cửa bước ra.
Trong đại sảnh lúc này có năm sáu đầu lĩnh các bang phái nhỏ thuộc quản lý của ba bang phái lớn ngồi chờ, thấy Uông Lão Hổ đi ra đều đứng lên chào hỏi, Uông Lão Hổ chỉ gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái liền đi ra ngoài.
- Ơ kìa, ông chủ Chu, ông chủ Trương, hạ cố đến đây mà tôi không tiếp đón từ xa được a.
Uông Lão Hổ nhiệt tình đến trước mặt mấy người, nét mặt già nua cười tươi như hoa, người không biết còn tưởng rằng mấy người bạn già nhiều năm không gặp có dịp được gặp nhau.
- Ông chủ Uông khách sáo rồi!
Hai người Chu Hoa Cường cùng Trương Lan Sơn cũng chào lại, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ánh mắt ba người có chút ý tứ, như bí mật tính toán cái gì đó.
- Tôn lão đệ, chú cũng đến rồi, để chú đợi lâu rồi!
Ở phía sau hai người Chu Hoa Cường, Tôn Đại Phúc cùng với Trương Đại Thiểu thong thả đi tới, Uông Lão Hổ cũng nhiệt tình tiếp đón hai người.
Nhưng ánh mắt của Uông Lão Hổ như vô tình dừng trên người Trương Đại Thiểu.
/228
|