- Phù!
Nhìn tỉ mỉ trong phòng một lần, xác định bóng dáng đáng sợ kia đã biến mất, A Mao giống như là hết hơi đặt mông ngồi dưới đất thở hổn hển.
Trời ơi, từ lúc nào mà mình lại trở nên sợ hãi hắn như vậy? Ở tại nơi này trước mặt mình, chỉ cần một ánh mắt, một câu hắn đều có thể bóp nát mạng nhỏ của mình.
Nhưng sau đó, A Mao mày nhíu lại, Trương Thiên lần này đến, lại nói cho mình biết hắn sẽ xử lý Long Thiên Tôn. Ý đồ trong lời nói của hắn cũng không khó giải thích, hắn muốn mình trở thành con rối của hắn, và nắm được Long bang trong tay mình.
- Nên làm cái gì bây giờ?
A Mao rất khó xử, một bên là Long Bang lớn mạnh của Long Thiên Tôn, một bên là một người giống thần thánh.
- Ưm!
Trong lúc tự hỏi đó, mỹ nữ trần truồng trên giường đột nhiên trở mình, dụi dụi ánh mắt nhập nhèm, từ trên giường ngồi lên, một đôi gò bồng đào bắt đầu lắc lư trước mặt A Mao.
- Anh Mao!
Mỹ nữ vui mừng kêu lên, ở trên giường gãi đầu chuẩn bị tư thế.
- Anh làm gì ở đó vậy, mau tới đây nào, nơi đó của người ta rất ngứa, đã không đợi được anh nữa rồi!
- Bảo bối, đừng nóng vội, anh đến đây.
A Mao nở nụ cười dâm đãng, vươn tay trái đến cặp bánh bao trước ngực mỹ nữ ra sức xoa nắn, mỹ nữ nhắm mắt lại, miệng phát ra thanh âm mơ hồ, nhìn rất say mê.
Pằng!
Một âm thanh nặng nề bỗng nhiên vang lên, máu tươi từ đỉnh đầu mỹ nữ chảy ra.
Trên trán mỹ nữ, một cái lỗ máu nhìn thấy ghê người, mắt cô trợn to, nói gì cũng không thể tin được anh Mao đang đắm chìm vào mình đang ở trên giường, lại đột nhiên giết mình.
- Thực xin lỗi em yêu. Chết, chuyện đêm nay, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, chỉ có thể xử lý em.
A Mao lạnh lùng nhìn thi thể mỹ nữ ngã trên giường, hờ hững nói.
Cúi đầu thổi khói trên nòng súng bay đi, trong mắt A Mao bỗng nhiên lộ ra một loại kiên định!
Hắn đã có quyết định.
Một đêm lặng yên mà qua.
A Mao tiếp tục giúp Long Bang phát triển, tiếp tục chuẩn bị đại thọ năm mươi tuổi của Long Thiên Tôn, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Long Thiên Tôn cũng sẽ không ngờ tới người con nuôi này thoạt nhìn vẫn đối với mình trước sau như một, nhưng ở sâu trong nội tâm lại đưa ra một quyết định làm cho mình khiếp sợ.
Đối với việc A Mao sẽ lựa chọn thế nào, Trương Đại Thiểu trong lòng hiểu rõ cho nên hắn mới tự tin rời đi như vậy.
A Mao là người thông minh, lại là một người có dã tâm, người như thế, cũng sẽ là người đưa ra lựa chọn chính xác.
Sau khi đi ra từ nơi của A Mao, Trương Đại Thiểu gọi điện thoại cho Tôn Đại Phúc, phân phó chuẩn bị cho các anh em trong bang, nhẹ nhàng thoải mái đi trở về.
Sau khi trở lại biệt thự, Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Trương Đại Thiểu, bộ dáng muốn nói lại thôi.
- Thanh Thanh, có việc gì không?
Trương Đại Thiểu tinh ý hỏi, Liễu Thanh Thanh luôn luôn thẳng thắn, sao lại có bộ dáng rụt rè này, cái này rất ít thấy.
Liễu Thanh Thanh nhấp hé miệng, nói:
- Trương Thiên, còn bảy ngày nữa lớp đại học của tôi họp lớp, đến lúc đó tôi muốn anh giúp tôi.
Kỳ thật Liễu Thanh Thanh cũng bất đắc dĩ, sau khi chia tay Lưu Minh Viễn, tin tức này rơi vào tai của một nam sinh mình từng từ chối, mà nam sinh kia lại bắt đầu theo đuổi mình lần thứ hai.
Nhưng hiện tại, Liễu Thanh Thanh thật chưa muốn có bạn trai, nhẹ nhàng nói lời từ chối.
Nam sinh kia cũng không có từ bỏ ý định, lần họp lớp này hắn khẳng định sẽ đến dây dưa. Liễu Thanh Thanh mời Trương Đại Thiểu đi cùng là muốn lấy Trương Đại Thiểu làm tấm bia.
- Việc này à?
Trương Đại Thiểu suy tư, mấy ngày này đang phải vội vàng đối phó với Long Thiên Tôn, bảy ngày sau nhất định mình không rảnh, lập tức do dự.
- Anh không muốn đi sao?
Thấy phản ứng của Trương Đại Thiểu, vẻ mặt Liễu Thanh Thanh ảm đạm.
- A, đương nhiên không phải.
Trương Đại Thiểu không đành lòng nhìn bộ dạng này của Liễu Thanh Thanh, lập tức nói:
- Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi.
Liễu Thanh Thanh lúc này mới chuyển buồn thành vui:
- Đây là anh nói nhé, không được đổi ý đâu.
Chuông cửa vang lên, Liễu Thanh Thanh mở cửa ra, không khỏi sửng sốt, một mỹ nữ xa lạ xuất hiện ở trước mặt mình, trong ánh mắt của mỹ nữ không che giấu được sầu muộn. Điều này làm cho mỹ nữ càng thêm động lòng người.
- Xin hởi Trương Thiên có ở đây không?
Trương Đại Thiểu nhìn đến mỹ nữ, có chút kinh ngạc, mỹ nữ này không phải ai khác, đúng là người đầu tiên mua đan dược của mình, Tống Giai.
- Trương Thiên, tôi cũng không muốn làm phiền anh, nhưng thật sự là tôi không còn cách nào khác.
Tống Giai như tìm được cọng rơm cứu mạng, bởi vì kích động, vô thức tiến lên cầm lấy tay Trương Đại Thiểu.
- Đừng kích động, có chuyện gì chậm rãi nói.
Trương Đại Thiểu đương nhiên cảm giác được độ ấm của Tống Giai, sắc mặt không đổi nói.
- Hừ, đồ háo sắc.
Nhìn thấy một màn này, Tô Tâm Lam cong môi lên.
- Anh cứu con gái tôi đi, con gái tôi lại phát bệnh.
Tống Giai lo lắng nói.
- Bệnh lại tái phát?
Trương Đại Thiểu cau mày, ăn hồi xuân đan của mình, mặc kệ bệnh gì cũng đều có thể trị tận gốc, tại sao lại còn tái phát?
Trực giác nói cho Trương Đại Thiểu biết, chuyện này khẳng định có vấn đề.
Thấy Trương Đại Thiểu trầm mặc không nói gì, tâm trạng Tống Giai trầm xuống, chẳng lẽ, bệnh của Tiểu Cầm, ngay cả Trương Thiên cũng không trị được?
Suy nghĩ một lát, Trương Đại Thiểu ngẩng đầu lên nói:
- Mang tôi đến chỗ con gái của cô, tôi phải chẩn đoán bệnh một chút.
- Thật tốt quá.
Tống Giai vui mừng quá đỗi, lại một lần nữa xông lên bắt lấy tay Trương Đại Thiểu:
- Thật sự cảm ơn anh!
Trương Đại Thiểu cũng thuận thế cầm lấy hai tay của Tống Giai:
- Việc này không nên chậm trễ, đi thôi.
Hai người đi nhanh chóng ra khỏi biệt thự.
Trên đường, Trương Đại Thiểu hỏi một chút về tình hình của con gái Tống Giai.
Tống Giai nói cho Trương Đại Thiểu biết, sau khi dùng hồi xuân đan, con gái cô tình trạng vẫn tốt. Nhưng vài ngày nay, lại đột nhiên phát bệnh, hơn nữa so với lần trước còn nghiêm trọng hơn.
Ánh mắt Trương Đại Thiểu chợt lóe, trong chuyện này khẳng định có vấn đề. Chẳng qua là để Tống Giai không lo lắng, Trương Đại Thiểu cũng không có nói thêm cái gì.
Hai người đi vào trại an dưỡng tư nhân của Tống Giai, chỉ thấy cửa chính của trại an dưỡng đậu một chiếc Ferrari thể thao.
Tống Giai nhíu mày nhưng không nói gì thêm, mang theo Trương Đại Thiểu đi vào.
Còn chưa vào tới cửa, Trương Đại Thiểu đã nghe thấy âm thanh lấy lòng của một thanh niên truyền đến:
- Tích Tuyết, tôi nói với bạn bè rồi, nếu em không đi, tôi sẽ rất mất mặt. Chỉ là một bữa tiệc bình thường mà thôi, em đi theo giúp tôi đi.
Thanh âm không kiên nhẫn của Diêu Tích Tuyết cũng truyền tới:
- Lý Tinh, anh cũng thấy đấy, tôi phải chăm sóc em gái, không có thời gian đi cùng anh.
Từ lần bị Lý Tinh nhìn thấy ở Nhà hàng Hạo Giang, người này giống như là thuốc cao bôi trên da chó, gắt gao dính lấy mình, đuổi cũng đuổi không đi.
Điều này làm cho Diêu Tích Tuyết rất bực mình. (Đón đọc chương mới nhất ở http://holytinh214.blogspot.com/ )
Thẳng thắn mà nói, Lý Tinh tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ mà lại tiếp nhận đại bộ phận buôn bán của tập đoàn cha hắn, coi như là ông chủ tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Có rất nhiều cô gái ảo tưởng có thể gả cho người kiệt xuất như Lý Tinh.
Diêu Tích Tuyết có rất nhiều bạn bè, cũng khuyên Diêu Tích Tuyết như vậy, nhưng mỗi lần, Diêu Tích Tuyết đều nhịn không được nhớ tới Trương Thiên, cô nghĩ người như Trương Thiên với chân chính là tuổi trẻ kiệt xuất. Lý Tinh so với Trương Thiên quả thật kém quá xa.
- Tích Tuyết, ở đây có rất nhiều bác sỹ cùng y tá, em họ của em cứ giao cho bọn họ là được.
Lý Tinh vẫn ở nơi đó văng nước miếng khuyên bảo.
Nhưng bỗng nhiên Diêu Tích Tuyết xoay người sang chỗ khác, ngoài ý muốn, nhưng lại vui mừng kêu lên:
- Trương Thiên, anh đến rồi!
Nhìn tỉ mỉ trong phòng một lần, xác định bóng dáng đáng sợ kia đã biến mất, A Mao giống như là hết hơi đặt mông ngồi dưới đất thở hổn hển.
Trời ơi, từ lúc nào mà mình lại trở nên sợ hãi hắn như vậy? Ở tại nơi này trước mặt mình, chỉ cần một ánh mắt, một câu hắn đều có thể bóp nát mạng nhỏ của mình.
Nhưng sau đó, A Mao mày nhíu lại, Trương Thiên lần này đến, lại nói cho mình biết hắn sẽ xử lý Long Thiên Tôn. Ý đồ trong lời nói của hắn cũng không khó giải thích, hắn muốn mình trở thành con rối của hắn, và nắm được Long bang trong tay mình.
- Nên làm cái gì bây giờ?
A Mao rất khó xử, một bên là Long Bang lớn mạnh của Long Thiên Tôn, một bên là một người giống thần thánh.
- Ưm!
Trong lúc tự hỏi đó, mỹ nữ trần truồng trên giường đột nhiên trở mình, dụi dụi ánh mắt nhập nhèm, từ trên giường ngồi lên, một đôi gò bồng đào bắt đầu lắc lư trước mặt A Mao.
- Anh Mao!
Mỹ nữ vui mừng kêu lên, ở trên giường gãi đầu chuẩn bị tư thế.
- Anh làm gì ở đó vậy, mau tới đây nào, nơi đó của người ta rất ngứa, đã không đợi được anh nữa rồi!
- Bảo bối, đừng nóng vội, anh đến đây.
A Mao nở nụ cười dâm đãng, vươn tay trái đến cặp bánh bao trước ngực mỹ nữ ra sức xoa nắn, mỹ nữ nhắm mắt lại, miệng phát ra thanh âm mơ hồ, nhìn rất say mê.
Pằng!
Một âm thanh nặng nề bỗng nhiên vang lên, máu tươi từ đỉnh đầu mỹ nữ chảy ra.
Trên trán mỹ nữ, một cái lỗ máu nhìn thấy ghê người, mắt cô trợn to, nói gì cũng không thể tin được anh Mao đang đắm chìm vào mình đang ở trên giường, lại đột nhiên giết mình.
- Thực xin lỗi em yêu. Chết, chuyện đêm nay, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, chỉ có thể xử lý em.
A Mao lạnh lùng nhìn thi thể mỹ nữ ngã trên giường, hờ hững nói.
Cúi đầu thổi khói trên nòng súng bay đi, trong mắt A Mao bỗng nhiên lộ ra một loại kiên định!
Hắn đã có quyết định.
Một đêm lặng yên mà qua.
A Mao tiếp tục giúp Long Bang phát triển, tiếp tục chuẩn bị đại thọ năm mươi tuổi của Long Thiên Tôn, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Long Thiên Tôn cũng sẽ không ngờ tới người con nuôi này thoạt nhìn vẫn đối với mình trước sau như một, nhưng ở sâu trong nội tâm lại đưa ra một quyết định làm cho mình khiếp sợ.
Đối với việc A Mao sẽ lựa chọn thế nào, Trương Đại Thiểu trong lòng hiểu rõ cho nên hắn mới tự tin rời đi như vậy.
A Mao là người thông minh, lại là một người có dã tâm, người như thế, cũng sẽ là người đưa ra lựa chọn chính xác.
Sau khi đi ra từ nơi của A Mao, Trương Đại Thiểu gọi điện thoại cho Tôn Đại Phúc, phân phó chuẩn bị cho các anh em trong bang, nhẹ nhàng thoải mái đi trở về.
Sau khi trở lại biệt thự, Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Trương Đại Thiểu, bộ dáng muốn nói lại thôi.
- Thanh Thanh, có việc gì không?
Trương Đại Thiểu tinh ý hỏi, Liễu Thanh Thanh luôn luôn thẳng thắn, sao lại có bộ dáng rụt rè này, cái này rất ít thấy.
Liễu Thanh Thanh nhấp hé miệng, nói:
- Trương Thiên, còn bảy ngày nữa lớp đại học của tôi họp lớp, đến lúc đó tôi muốn anh giúp tôi.
Kỳ thật Liễu Thanh Thanh cũng bất đắc dĩ, sau khi chia tay Lưu Minh Viễn, tin tức này rơi vào tai của một nam sinh mình từng từ chối, mà nam sinh kia lại bắt đầu theo đuổi mình lần thứ hai.
Nhưng hiện tại, Liễu Thanh Thanh thật chưa muốn có bạn trai, nhẹ nhàng nói lời từ chối.
Nam sinh kia cũng không có từ bỏ ý định, lần họp lớp này hắn khẳng định sẽ đến dây dưa. Liễu Thanh Thanh mời Trương Đại Thiểu đi cùng là muốn lấy Trương Đại Thiểu làm tấm bia.
- Việc này à?
Trương Đại Thiểu suy tư, mấy ngày này đang phải vội vàng đối phó với Long Thiên Tôn, bảy ngày sau nhất định mình không rảnh, lập tức do dự.
- Anh không muốn đi sao?
Thấy phản ứng của Trương Đại Thiểu, vẻ mặt Liễu Thanh Thanh ảm đạm.
- A, đương nhiên không phải.
Trương Đại Thiểu không đành lòng nhìn bộ dạng này của Liễu Thanh Thanh, lập tức nói:
- Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi.
Liễu Thanh Thanh lúc này mới chuyển buồn thành vui:
- Đây là anh nói nhé, không được đổi ý đâu.
Chuông cửa vang lên, Liễu Thanh Thanh mở cửa ra, không khỏi sửng sốt, một mỹ nữ xa lạ xuất hiện ở trước mặt mình, trong ánh mắt của mỹ nữ không che giấu được sầu muộn. Điều này làm cho mỹ nữ càng thêm động lòng người.
- Xin hởi Trương Thiên có ở đây không?
Trương Đại Thiểu nhìn đến mỹ nữ, có chút kinh ngạc, mỹ nữ này không phải ai khác, đúng là người đầu tiên mua đan dược của mình, Tống Giai.
- Trương Thiên, tôi cũng không muốn làm phiền anh, nhưng thật sự là tôi không còn cách nào khác.
Tống Giai như tìm được cọng rơm cứu mạng, bởi vì kích động, vô thức tiến lên cầm lấy tay Trương Đại Thiểu.
- Đừng kích động, có chuyện gì chậm rãi nói.
Trương Đại Thiểu đương nhiên cảm giác được độ ấm của Tống Giai, sắc mặt không đổi nói.
- Hừ, đồ háo sắc.
Nhìn thấy một màn này, Tô Tâm Lam cong môi lên.
- Anh cứu con gái tôi đi, con gái tôi lại phát bệnh.
Tống Giai lo lắng nói.
- Bệnh lại tái phát?
Trương Đại Thiểu cau mày, ăn hồi xuân đan của mình, mặc kệ bệnh gì cũng đều có thể trị tận gốc, tại sao lại còn tái phát?
Trực giác nói cho Trương Đại Thiểu biết, chuyện này khẳng định có vấn đề.
Thấy Trương Đại Thiểu trầm mặc không nói gì, tâm trạng Tống Giai trầm xuống, chẳng lẽ, bệnh của Tiểu Cầm, ngay cả Trương Thiên cũng không trị được?
Suy nghĩ một lát, Trương Đại Thiểu ngẩng đầu lên nói:
- Mang tôi đến chỗ con gái của cô, tôi phải chẩn đoán bệnh một chút.
- Thật tốt quá.
Tống Giai vui mừng quá đỗi, lại một lần nữa xông lên bắt lấy tay Trương Đại Thiểu:
- Thật sự cảm ơn anh!
Trương Đại Thiểu cũng thuận thế cầm lấy hai tay của Tống Giai:
- Việc này không nên chậm trễ, đi thôi.
Hai người đi nhanh chóng ra khỏi biệt thự.
Trên đường, Trương Đại Thiểu hỏi một chút về tình hình của con gái Tống Giai.
Tống Giai nói cho Trương Đại Thiểu biết, sau khi dùng hồi xuân đan, con gái cô tình trạng vẫn tốt. Nhưng vài ngày nay, lại đột nhiên phát bệnh, hơn nữa so với lần trước còn nghiêm trọng hơn.
Ánh mắt Trương Đại Thiểu chợt lóe, trong chuyện này khẳng định có vấn đề. Chẳng qua là để Tống Giai không lo lắng, Trương Đại Thiểu cũng không có nói thêm cái gì.
Hai người đi vào trại an dưỡng tư nhân của Tống Giai, chỉ thấy cửa chính của trại an dưỡng đậu một chiếc Ferrari thể thao.
Tống Giai nhíu mày nhưng không nói gì thêm, mang theo Trương Đại Thiểu đi vào.
Còn chưa vào tới cửa, Trương Đại Thiểu đã nghe thấy âm thanh lấy lòng của một thanh niên truyền đến:
- Tích Tuyết, tôi nói với bạn bè rồi, nếu em không đi, tôi sẽ rất mất mặt. Chỉ là một bữa tiệc bình thường mà thôi, em đi theo giúp tôi đi.
Thanh âm không kiên nhẫn của Diêu Tích Tuyết cũng truyền tới:
- Lý Tinh, anh cũng thấy đấy, tôi phải chăm sóc em gái, không có thời gian đi cùng anh.
Từ lần bị Lý Tinh nhìn thấy ở Nhà hàng Hạo Giang, người này giống như là thuốc cao bôi trên da chó, gắt gao dính lấy mình, đuổi cũng đuổi không đi.
Điều này làm cho Diêu Tích Tuyết rất bực mình. (Đón đọc chương mới nhất ở http://holytinh214.blogspot.com/ )
Thẳng thắn mà nói, Lý Tinh tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ mà lại tiếp nhận đại bộ phận buôn bán của tập đoàn cha hắn, coi như là ông chủ tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Có rất nhiều cô gái ảo tưởng có thể gả cho người kiệt xuất như Lý Tinh.
Diêu Tích Tuyết có rất nhiều bạn bè, cũng khuyên Diêu Tích Tuyết như vậy, nhưng mỗi lần, Diêu Tích Tuyết đều nhịn không được nhớ tới Trương Thiên, cô nghĩ người như Trương Thiên với chân chính là tuổi trẻ kiệt xuất. Lý Tinh so với Trương Thiên quả thật kém quá xa.
- Tích Tuyết, ở đây có rất nhiều bác sỹ cùng y tá, em họ của em cứ giao cho bọn họ là được.
Lý Tinh vẫn ở nơi đó văng nước miếng khuyên bảo.
Nhưng bỗng nhiên Diêu Tích Tuyết xoay người sang chỗ khác, ngoài ý muốn, nhưng lại vui mừng kêu lên:
- Trương Thiên, anh đến rồi!
/228
|