- Tôi đã nói rồi, ở đây không tới phiên ông mở miệng...
Giang Nguyên lại quảng ra câu này, im lặng nhìn chằm chẵm Bộ trưởng Nghiêm, sau một lúc im lặng, hẳn chậm rãi xoay người đi, gật đầu với Lâm Kiến Quốc.
Vẻ mặt Lâm Kiến Quốc hơi cổ quái mang theo chút tái xanh. Tuy Bộ trưởng Nghiêm chỉ là Phó bộ trưởng bộ y tế, nhưng cũng là một Phó bộ trưởng thường vụ trong tay nắm quyền lớn. Nếu không lão đã không thể được cử đến phụ trách chỉ huy và phối hợp công việc ở đây.
Nhưng rõ ràng, tuy Lâm Kiến Quốc để ý, nhưng Giang Nguyên không thèm để ý đến vị Phó bộ trưởng này.
Lâm Kiến Quốc nhìn Bộ trưởng Nghiêm bị Giang Nguyên quát, hình như vẫn chưa thể phản ứng lại, thậm chí trong mắt còn hơi lộ ra tia sợ hãi kỳ quái, không hề phản bác lại Giang Nguyên. Rồi Giang Nguyên lại nhìn mình chăm chăm, Lâm Kiến Quốc chỉ đành cười khan, rồi lại quay sang nhìn Bộ trưởng Nghiêm, thấy đối phương vẫn chưa có phản ứng gì, lúc này mới vội vàng gật đầu, xoay người dẫn Giang Nguyên đi ra ngoài.
Tuyên Tử Nguyệt không hề bất ngờ với cảnh tượng trước mặt. Từ lúc cô bắt đầu quen Giang Nguyên đã phát hiện trên người Giang Nguyên luôn có khí tức đặc biệt. Loại khí tức này vô cùng kỳ quái và có nhiều biến hóa. Khi hẳn thật sự vui vẻ mỉm cười, luôn dễ dàng ảnh hưởng đến những người khác.
Khi hẳn muốn giết người, trên người cũng mang theo một khí tức khiến người ta lạnh đến tận tim, đầy mùi máu tươi giống như cảm giác khi đối mặt với con sói hung dữ vậy.
Còn bây giờ, khi cảm xúc của hẳn đang rất không tốt, rất bực bội, trên người cũng mang theo một cảm giác uy hiếp khó có thể diễn tả thành lời, khiển người ta cảm thấy sợ hãi, không thể chống đỡ được.
Và đối tượng hẳn tức giận, Bộ trưởng Nghiêm trước mặt giờ cũng đang trong trạng thái này.
So với sự bình tĩnh của Tuyên Tử Nguyệt, những người có mặt ở đây đều không thể bình tĩnh được.
Không nói đến vị Bộ trưởng Nghiêm giờ đã rong trạng thái sửng sờ, vị Chủ nhiệm Tiền Tiền Ngọc Minh của Trung tâm khống chế dịch bệnh quốc gia và vị giáo sư Bạch Lý của Trung tâm nghiên cứu dịch bệnh kia cũng đều trong trạng thái ngốc nghếch. Người đám ở đây, không chút nể tình quát Bộ trưởng Nghiêm không tới lượt lão mở miệng, thật sự quá...
Bọn họ cảm thấy mình không thể tìm được từ gì thích hợp để hình dung.
Mọi người nhìn người thanh niên trên người đang tràn ngập một cảm giác khiến người ta không thể nào chống đỡ được, trong lòng cảm thấy đối phương không biết là nghề mới sinh không sợ hổ, hay đơn giản là thanh niên ngông cuồng. Nhưng cho dù sau lưng cậu có bảy người đứng vị trí cao nhất đi chăng nữa cũng không dám đứng trước mặt mọi người nói với vị chỉ huy cao nhất trên danh nghĩa hiện tại chỗ này không đến phiên lão ta mở miệng.
Còn vị thượng tá cảnh sát vũ trang đứng bên cạnh kia lúc này đã trợn mắt há hốc mồm. Anh ta cũng được coi là một nửa nhân vật của quân đội, anh ta hiểu khá rõ Giang Nguyên, kể ra thì anh ta vẫn cao hơn trung tá Giang Nguyên này nửa cấp.
Nhưng ở đây anh ta cũng chỉ là một nhân vật nghe theo chỉ huy. Trung tá Giang Nguyên này lại dám trực tiếp khiển trách Phó Bộ trưởng Nghiêm như vậy, điều này này đã hoàn toàn lật đổ mọi nhận thức trong lòng anh ta.
Trong sự im lặng cổ quái, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm theo bóng dáng Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt biến mất ở ngoài cửa. Bộ trưởng Nghiêm thì vẫn đứng đó, chưa hồi thần lại. Đột nhiên, dường như có tiếng thở hổn hển giống như ai đó mới chui đầu từ dưới nước lên, mọi người mới bừng tỉnh, vẻ mặt hơi cổ quái nhìn về phía Bộ trưởng Nghiêm. truyện ngôn tình
Vị Bộ trưởng Nghiêm này lúc đầu luôn ở đây vênh mặt hất hàm sai khiến, đối diện với lời khiển trách của một thanh niên, tuy khí thế của đối phương cũng hơi kinh người nhưng lại bị người ta dọa đến nỗi ngay cả mở miệng đáp trả cũng không dám, điều này thật sự là quá mất mặt.
Bộ trưởng Nghiêm dường như cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của mọi người đang nhìn nên cuối cùng cũng tỉnh khỏi áp lực kinh khủng của Giang Nguyên, lúc này sắc mặt lão đã hoàn toàn xanh mét. Lão thật sự nghĩ không ra, ban nấy vì sao mình lại lùi bước. Vì sao mình không dám nói gì, thậm chí ngay cả dũng khí đổi kháng cũng không có.
Nên biết, đối phương chỉ là một thẳng nhãi ranh. Vậy mà đối mặt với lời khiển trách của đối phương, mình chẳng dám nói một lời, thực sự là quá mất mặt
- Hộc hộc...
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng thở như trâu của Bộ trưởng Nghiêm, sắc mặt của lão đang từ xanh chuyển sang tím, rồi lại từ tím chuyển sang trắng..
Ngay sau đó Bộ trưởng Nghiêm sắc mặt vừa trắng vừa xanh giơ chân ra đạp một cái, hung hăng đạp bay chiếc ghế chính giữa ra xa hai ba mét.
- Thằng súc sinh... súc sinh... sao dám... sao dám...
Bộ trưởng Nghiêm nhìn chiếc ghế bay trên mặt đất khàn giọng nói. Lão nhìn thấy trước cửa đã không một bóng người. Nếu lúc này có người ở đây, chắc chắn lão sẽ bất chấp uy nghiêm của Phó bộ trưởng, nhấc chiếc ghế xông qua, đánh cho thẳng nhãi ranh chết tiệt kia một ghế ngã xuống đất.
Nhưng giờ bên kia đã không một bóng người, còn bảo lão mạo hiểm xông lên khu vực cách ly lầu hai để đuổi giết đối phương thì lão không muốn. Lão lập tức nhìn chằm chằm những người xung quanh, nói như chém đinh chặt sắt
- Tôi nhất định... tôi nhất định sẽ... sẽ bỏ tù thằng súc sinh đáng chết này... trong cuộc họp tiếu đội chỉ huy lát nữa.
- A... vâng vâng... thẳng nhãi ngông cuồng như vậy, thật sự phải nghiêm trị, nghiêm tị...
Mọi người đồng loạt gật đầu, lắp bắp một hồi mới nôn ra được từ “ngông cuồng” để phụ họa Bộ trưởng Nghiêm đang tức giận này.
Bộ trưởng Nghiêm thấy mọi người đều thành kính nhìn mình, nghiêm túc gật đầu thì cơn tức trong lòng lúc này mới hơi vơi đi một chút.
Tuy lão hiểu rõ những người này đang phụ họa mình, đáy lòng e là đang cười thầm. Nhưng sống đôi khi phải biết tự lửa mình dối người.
Bộ trưởng Nghiêm thề, đợi cuộc họp chính thức lát nữa nhất định phải khiến thẳng nhãi này chịu đủ trừng phạt. Mặc dù cấp trên không đưa ra mệnh lệnh chính thức, nhưng lão chắc chẩn sẽ có một vị trí Tổ phó của tổ lãnh đạo. Đến lúc đó lão sẽ túm lấy chuyện đối phương tùy tiện đưa người vào khu vực cách ly để dạy cho đối phương một bài học khắc cốt ghi tâm.
Lão là một người trưởng thành không căn phải đối đầu với thằng nhãi ranh trẻ trâu như vậy. Lão chỉ cần dùng chút thủ đoạn nho nhỏ là có thể khiến đối phương hiểu ra, đắc tội với mình đáng sợ chừng nào,
đáng hối hận nhường nào. Đến lúc đó đối phương sẽ phải khóc rống lên, hối hận và tuyệt vọng.
Đương nhiên, Giang Nguyên đối tượng đang bị Bộ trưởng Nghiêm dốc sức nguyên rủa lúc này không hề có chút cảm giác hối hận nào. Hắn đang nói với Lâm Kiến Quốc:
- Viện trưởng Lâm... Cho tôi hai bộ trang phục bảo. hộ kín hoàn toàn.
- Kín hoàn toàn....
Lâm Kiến Quốc hơi sửng sốt, sau đó cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Giang... trong viện chúng ta không có. thứ này, những trang bị có liên quan cấp trên vẫn chưa điều đến đủ...
- Trong viện không cớ?
Giang Nguyên cũng có chút sửng sốt, sau đó cau mày nói:
- Vậy nói với Lâm y sĩ một tiếng, nhờ ông ấy chuẩn bị giúp tôi hai bộ.
Lâm Kiến Quốc trừng mắt, dĩ nhiên ông biết mấy người Lâm y sư đưa đến, đều được trang bị trang phục bảo hộ kín hoàn toàn. Nhưng trang phục bảo hộ loại kín hoàn toàn đắt nhường nào ông hiểu rõ. Khi bốn người Lâm y sư mặc bốn bộ trên người, ông đã hơi đỏ mắt rồi
Nhưng giờ Giang Nguyên lại bình tĩnh nói đối phương vẫn có đồ dự bị, điều này sao không khiến ông kinh ngạc được.
Ông lập tức liếc mắt nhìn Giang Nguyên, sau đó. mới gật đầu nói:
- Được, để tôi liên lạc với Lâm y sư, không biết họ có mang theo đồ dự bị không?
- Phiền ông rồi, có lẽ là có!
Giang Nguyên cười gật đầu.
Lâm Kiến Quốc đi đến cầm điện thoại trên vách tường bên cạnh, sau đó bấm một dấy số, nói với bên trong hai câu. Lúc này trong lòng đã không còn kinh ngạc nữa, chỉ nói với Giang Nguyên:
- Được rồi, Chủ nhiệm Giang, họ sẽ nhanh chóng đưa hai bộ đến cho cậu!
- Cảm ơn...
Giang Nguyên không chút bất ngờ cảm ơn.
Rất nhanh, bên trong có hai bác sĩ mặc trang phục cách ly bình thường cầm hai cái rương ra.
Lâm Kiến Quốc nhìn thứ lấy ra trong hai cái rương trong mắt lóe lên tia hâm mộ. Ông hiếu rất rõ, trang phục bảo hộ kín hoàn toàn này ngoại trừ Trung tâm nghiên cứu bệnh dịch quốc gia có vài bộ, ngay cả bệnh viện cao cấp nhất trong nước như họ cũng không được trang bị.
Trong kho hàng, vì ảnh hưởng của SARS năm đó có lẽ cũng dự trữ một ít, nhưng trước khi chưa hoàn toàn xác định tính truyền nhiễm của loại bệnh mới trước mắt, cũng sẽ không bảo vệ quá kỹ như vậy, cùng lắm họ chỉ phát sáu bảy bộ đến, và nó đều đã nằm trên người đối phương rồi.
Giang Nguyên lại quảng ra câu này, im lặng nhìn chằm chẵm Bộ trưởng Nghiêm, sau một lúc im lặng, hẳn chậm rãi xoay người đi, gật đầu với Lâm Kiến Quốc.
Vẻ mặt Lâm Kiến Quốc hơi cổ quái mang theo chút tái xanh. Tuy Bộ trưởng Nghiêm chỉ là Phó bộ trưởng bộ y tế, nhưng cũng là một Phó bộ trưởng thường vụ trong tay nắm quyền lớn. Nếu không lão đã không thể được cử đến phụ trách chỉ huy và phối hợp công việc ở đây.
Nhưng rõ ràng, tuy Lâm Kiến Quốc để ý, nhưng Giang Nguyên không thèm để ý đến vị Phó bộ trưởng này.
Lâm Kiến Quốc nhìn Bộ trưởng Nghiêm bị Giang Nguyên quát, hình như vẫn chưa thể phản ứng lại, thậm chí trong mắt còn hơi lộ ra tia sợ hãi kỳ quái, không hề phản bác lại Giang Nguyên. Rồi Giang Nguyên lại nhìn mình chăm chăm, Lâm Kiến Quốc chỉ đành cười khan, rồi lại quay sang nhìn Bộ trưởng Nghiêm, thấy đối phương vẫn chưa có phản ứng gì, lúc này mới vội vàng gật đầu, xoay người dẫn Giang Nguyên đi ra ngoài.
Tuyên Tử Nguyệt không hề bất ngờ với cảnh tượng trước mặt. Từ lúc cô bắt đầu quen Giang Nguyên đã phát hiện trên người Giang Nguyên luôn có khí tức đặc biệt. Loại khí tức này vô cùng kỳ quái và có nhiều biến hóa. Khi hẳn thật sự vui vẻ mỉm cười, luôn dễ dàng ảnh hưởng đến những người khác.
Khi hẳn muốn giết người, trên người cũng mang theo một khí tức khiến người ta lạnh đến tận tim, đầy mùi máu tươi giống như cảm giác khi đối mặt với con sói hung dữ vậy.
Còn bây giờ, khi cảm xúc của hẳn đang rất không tốt, rất bực bội, trên người cũng mang theo một cảm giác uy hiếp khó có thể diễn tả thành lời, khiển người ta cảm thấy sợ hãi, không thể chống đỡ được.
Và đối tượng hẳn tức giận, Bộ trưởng Nghiêm trước mặt giờ cũng đang trong trạng thái này.
So với sự bình tĩnh của Tuyên Tử Nguyệt, những người có mặt ở đây đều không thể bình tĩnh được.
Không nói đến vị Bộ trưởng Nghiêm giờ đã rong trạng thái sửng sờ, vị Chủ nhiệm Tiền Tiền Ngọc Minh của Trung tâm khống chế dịch bệnh quốc gia và vị giáo sư Bạch Lý của Trung tâm nghiên cứu dịch bệnh kia cũng đều trong trạng thái ngốc nghếch. Người đám ở đây, không chút nể tình quát Bộ trưởng Nghiêm không tới lượt lão mở miệng, thật sự quá...
Bọn họ cảm thấy mình không thể tìm được từ gì thích hợp để hình dung.
Mọi người nhìn người thanh niên trên người đang tràn ngập một cảm giác khiến người ta không thể nào chống đỡ được, trong lòng cảm thấy đối phương không biết là nghề mới sinh không sợ hổ, hay đơn giản là thanh niên ngông cuồng. Nhưng cho dù sau lưng cậu có bảy người đứng vị trí cao nhất đi chăng nữa cũng không dám đứng trước mặt mọi người nói với vị chỉ huy cao nhất trên danh nghĩa hiện tại chỗ này không đến phiên lão ta mở miệng.
Còn vị thượng tá cảnh sát vũ trang đứng bên cạnh kia lúc này đã trợn mắt há hốc mồm. Anh ta cũng được coi là một nửa nhân vật của quân đội, anh ta hiểu khá rõ Giang Nguyên, kể ra thì anh ta vẫn cao hơn trung tá Giang Nguyên này nửa cấp.
Nhưng ở đây anh ta cũng chỉ là một nhân vật nghe theo chỉ huy. Trung tá Giang Nguyên này lại dám trực tiếp khiển trách Phó Bộ trưởng Nghiêm như vậy, điều này này đã hoàn toàn lật đổ mọi nhận thức trong lòng anh ta.
Trong sự im lặng cổ quái, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm theo bóng dáng Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt biến mất ở ngoài cửa. Bộ trưởng Nghiêm thì vẫn đứng đó, chưa hồi thần lại. Đột nhiên, dường như có tiếng thở hổn hển giống như ai đó mới chui đầu từ dưới nước lên, mọi người mới bừng tỉnh, vẻ mặt hơi cổ quái nhìn về phía Bộ trưởng Nghiêm. truyện ngôn tình
Vị Bộ trưởng Nghiêm này lúc đầu luôn ở đây vênh mặt hất hàm sai khiến, đối diện với lời khiển trách của một thanh niên, tuy khí thế của đối phương cũng hơi kinh người nhưng lại bị người ta dọa đến nỗi ngay cả mở miệng đáp trả cũng không dám, điều này thật sự là quá mất mặt.
Bộ trưởng Nghiêm dường như cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của mọi người đang nhìn nên cuối cùng cũng tỉnh khỏi áp lực kinh khủng của Giang Nguyên, lúc này sắc mặt lão đã hoàn toàn xanh mét. Lão thật sự nghĩ không ra, ban nấy vì sao mình lại lùi bước. Vì sao mình không dám nói gì, thậm chí ngay cả dũng khí đổi kháng cũng không có.
Nên biết, đối phương chỉ là một thẳng nhãi ranh. Vậy mà đối mặt với lời khiển trách của đối phương, mình chẳng dám nói một lời, thực sự là quá mất mặt
- Hộc hộc...
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng thở như trâu của Bộ trưởng Nghiêm, sắc mặt của lão đang từ xanh chuyển sang tím, rồi lại từ tím chuyển sang trắng..
Ngay sau đó Bộ trưởng Nghiêm sắc mặt vừa trắng vừa xanh giơ chân ra đạp một cái, hung hăng đạp bay chiếc ghế chính giữa ra xa hai ba mét.
- Thằng súc sinh... súc sinh... sao dám... sao dám...
Bộ trưởng Nghiêm nhìn chiếc ghế bay trên mặt đất khàn giọng nói. Lão nhìn thấy trước cửa đã không một bóng người. Nếu lúc này có người ở đây, chắc chắn lão sẽ bất chấp uy nghiêm của Phó bộ trưởng, nhấc chiếc ghế xông qua, đánh cho thẳng nhãi ranh chết tiệt kia một ghế ngã xuống đất.
Nhưng giờ bên kia đã không một bóng người, còn bảo lão mạo hiểm xông lên khu vực cách ly lầu hai để đuổi giết đối phương thì lão không muốn. Lão lập tức nhìn chằm chằm những người xung quanh, nói như chém đinh chặt sắt
- Tôi nhất định... tôi nhất định sẽ... sẽ bỏ tù thằng súc sinh đáng chết này... trong cuộc họp tiếu đội chỉ huy lát nữa.
- A... vâng vâng... thẳng nhãi ngông cuồng như vậy, thật sự phải nghiêm trị, nghiêm tị...
Mọi người đồng loạt gật đầu, lắp bắp một hồi mới nôn ra được từ “ngông cuồng” để phụ họa Bộ trưởng Nghiêm đang tức giận này.
Bộ trưởng Nghiêm thấy mọi người đều thành kính nhìn mình, nghiêm túc gật đầu thì cơn tức trong lòng lúc này mới hơi vơi đi một chút.
Tuy lão hiểu rõ những người này đang phụ họa mình, đáy lòng e là đang cười thầm. Nhưng sống đôi khi phải biết tự lửa mình dối người.
Bộ trưởng Nghiêm thề, đợi cuộc họp chính thức lát nữa nhất định phải khiến thẳng nhãi này chịu đủ trừng phạt. Mặc dù cấp trên không đưa ra mệnh lệnh chính thức, nhưng lão chắc chẩn sẽ có một vị trí Tổ phó của tổ lãnh đạo. Đến lúc đó lão sẽ túm lấy chuyện đối phương tùy tiện đưa người vào khu vực cách ly để dạy cho đối phương một bài học khắc cốt ghi tâm.
Lão là một người trưởng thành không căn phải đối đầu với thằng nhãi ranh trẻ trâu như vậy. Lão chỉ cần dùng chút thủ đoạn nho nhỏ là có thể khiến đối phương hiểu ra, đắc tội với mình đáng sợ chừng nào,
đáng hối hận nhường nào. Đến lúc đó đối phương sẽ phải khóc rống lên, hối hận và tuyệt vọng.
Đương nhiên, Giang Nguyên đối tượng đang bị Bộ trưởng Nghiêm dốc sức nguyên rủa lúc này không hề có chút cảm giác hối hận nào. Hắn đang nói với Lâm Kiến Quốc:
- Viện trưởng Lâm... Cho tôi hai bộ trang phục bảo. hộ kín hoàn toàn.
- Kín hoàn toàn....
Lâm Kiến Quốc hơi sửng sốt, sau đó cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Giang... trong viện chúng ta không có. thứ này, những trang bị có liên quan cấp trên vẫn chưa điều đến đủ...
- Trong viện không cớ?
Giang Nguyên cũng có chút sửng sốt, sau đó cau mày nói:
- Vậy nói với Lâm y sĩ một tiếng, nhờ ông ấy chuẩn bị giúp tôi hai bộ.
Lâm Kiến Quốc trừng mắt, dĩ nhiên ông biết mấy người Lâm y sư đưa đến, đều được trang bị trang phục bảo hộ kín hoàn toàn. Nhưng trang phục bảo hộ loại kín hoàn toàn đắt nhường nào ông hiểu rõ. Khi bốn người Lâm y sư mặc bốn bộ trên người, ông đã hơi đỏ mắt rồi
Nhưng giờ Giang Nguyên lại bình tĩnh nói đối phương vẫn có đồ dự bị, điều này sao không khiến ông kinh ngạc được.
Ông lập tức liếc mắt nhìn Giang Nguyên, sau đó. mới gật đầu nói:
- Được, để tôi liên lạc với Lâm y sư, không biết họ có mang theo đồ dự bị không?
- Phiền ông rồi, có lẽ là có!
Giang Nguyên cười gật đầu.
Lâm Kiến Quốc đi đến cầm điện thoại trên vách tường bên cạnh, sau đó bấm một dấy số, nói với bên trong hai câu. Lúc này trong lòng đã không còn kinh ngạc nữa, chỉ nói với Giang Nguyên:
- Được rồi, Chủ nhiệm Giang, họ sẽ nhanh chóng đưa hai bộ đến cho cậu!
- Cảm ơn...
Giang Nguyên không chút bất ngờ cảm ơn.
Rất nhanh, bên trong có hai bác sĩ mặc trang phục cách ly bình thường cầm hai cái rương ra.
Lâm Kiến Quốc nhìn thứ lấy ra trong hai cái rương trong mắt lóe lên tia hâm mộ. Ông hiếu rất rõ, trang phục bảo hộ kín hoàn toàn này ngoại trừ Trung tâm nghiên cứu bệnh dịch quốc gia có vài bộ, ngay cả bệnh viện cao cấp nhất trong nước như họ cũng không được trang bị.
Trong kho hàng, vì ảnh hưởng của SARS năm đó có lẽ cũng dự trữ một ít, nhưng trước khi chưa hoàn toàn xác định tính truyền nhiễm của loại bệnh mới trước mắt, cũng sẽ không bảo vệ quá kỹ như vậy, cùng lắm họ chỉ phát sáu bảy bộ đến, và nó đều đã nằm trên người đối phương rồi.
/984
|