Viện trưởng ra lệnh, Mã Tiểu Duệ chấp hành rất nghiêm túc.
Mặc dù chỉ còn thừa lại một chút, nhưng Mã Tiểu Duệ cũng không dám tiết kiệm. Thừa dịp Viên tiên sinh đang cuốn lấy Giang Nguyên, liền phun hai ba phát vào mặt hắn.
Sau khi phun xong, Mã Tiểu Duệ liền lui trở về tiếp tục giao Giang Nguyên cho Viên tiên sinh chế trụ.
Viên tiên sinh biết rất rõ, ngay khi Mã Tiểu Duệ lao đến, ông đã bế hô hấp lại. Con quái vật Giang Nguyên này không sợ thuốc mê của Mã Tiểu Duệ, nhưng ông không giống. Đối với bất cứ loại thuốc nào xuất phát từ trong tay y sĩ lại càng không thể khinh thường.
Mặc dù Mã Tiểu Duệ chỉ là y sĩ thấp nhấp, nhưng thiên phú của cô trong lĩnh vực y học rất cao. Nếu không bế khí, Giang Nguyên còn chưa ngã thì ông đã ngã rồi.
- Con đúng là rộng rãi.
Nhìn Mã Tiểu Duệ liên tiếp phun ba phát, Trần y sư mỉm cười, gật đầu nói
- Sư phụ.
Mã Tiểu Duệ nhìn sư phụ, ánh mắt tràn đầy buồn bực lẫn ủy khuất:
- Vừa nấy con đã phun một lần, nhưng không có tác dụng gì.
- Đã phun, nhưng không có tác dụng?
Trần y sư nghe được, không khỏi có chút kinh ngạc.
- Vâng.
Mã Tiểu Duệ cẩn thận nhìn thoáng qua Thiên y sư Từ Khải Liễu, sợ Từ Khải Liễu không hài lòng với thuốc của cô. Nên biết rằng, tạo nghệ điều chế thuốc của cô đã từng được Viện trưởng Từ tán dương hồi năm ngoái, đồng thời cũng định vị trí đệ nhất nhân cho cô trong số thế hệ trẻ ở Thiên Y Viện.
Đây cũng là cái để cho cô có thế dựa vào, ngoại trừ một sư phụ là y sư nhất phẩm. Nếu không, với tính tình của cô, hai năm qua gây ra không ít chuyện, không ngờ Viện trưởng Từ thưởng thức, chắc cô cũng không đám tùy ý như vậy trong Thiên Y Viện.
Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng không chú ý đến vẻ mặt khẩn trương của Mã Tiểu Duệ. Ánh mắt của bà chỉ mang theo sự nghỉ hoặc lẳng lặng nhìn Giang Nguyên ở trong sân.
Đối với năng lực điều chế thuốc của Mã Tiểu Duệ, bà không hề nghi ngờ. Nhưng Giang Nguyên hoàn toàn không có phản ứng với thuốc của Mã Tiểu Du, bà quả thật rất kinh ngạc. Truyện Full
Hai mắt Giang Nguyên đỏ bừng, dưới tác dụng của thuốc cưỡng bạo, hơn nữa còn bị vây trong trạng thái Tập sát, căn bản không còn bất kỳ ý thức nào mà lựa chọn né tránh thuốc của Mã Tiểu Duệ. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết chết người đã giết hẳn và đội trưởng của hắn.
Lúc này, hình xăm trên vai trái của hẳn chợt lóe lên. Một tin tức hiện lên trong đầu:
- Chủ thể phát hiện một loại chất có tính làm hôn mê cao. Tiếp tục tăng cường khống chế chất hấp thu vào phổi.
Vừa rồi Viên tiên sinh lui vẽ phía sau, tạo một không gian cho Mã Tiểu Duệ, nhưng cũng đồng thời tạo cơ hội cho Giang Nguyên chiếm thế thượng phong. Thiên phú Tập sát khiến cho Giang Nguyên càng thêm hưng phấn, điên cưỡng tấn công Viên tiên sinh.
Gương mặt già nua của Viên tiên sinh hiện lên sự khó coi. Ông thân là một trong những cao thủ Thiên giai quản lý Thiên y ngoại viện, nhưng đánh lâu như vậy cũng không bắt được một tên tiểu tử.
Tuy mọi người đều biết ông có chút cố kỵ, không dám nặng tay, nhưng đã lâu như vậy, lại còn bị đối phương chiếm thế thượng phong. Gương mặt Viên tiên sinh có chút xấu hổ, đặc biệt là ông đã nhìn thấy Viện trưởng Từ và Thiên y sư Lưu Mộc Dương cũng đã đến, đang nhìn chằm chằm bên này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quả thật không còn mặt mũi nào nữa.
Lập tức găm nhẹ một tiếng, không còn nương tay, toàn lực đối kích với Giang Nguyên.
Bịch bịch bịch.
Viên tiên sinh toàn lực ra tay, Giang Nguyên có chút không chống đỡ được, bị Viên tiên sinh bức lui hai bước.
Khi đối kích với công kích toàn lực của Viên tiên sinh, Giang Nguyên cũng đã vận dụng thực lực đến cực hạn, huyết mạch toàn thân căng cứng.
Bên trong cơ thể của hẳn đang cố gắng khống chế thuốc mê phát huy tác dụng. Nhưng khi huyết mạch bắt đầu gia tốc, thuốc mê rất nhanh phóng đến não.
Tầm mắt Giang Nguyên đột nhiên có chút mơ hồ, toàn thân như nhũn ra.
Đang bị cuồng loạn, Giang Nguyên cũng không phát hiện được điểm này, vẫn toàn lực ra tay chống đỡ công kích của Viên tiên sinh.
Viên tiên sinh hiển nhiên cũng đã phát hiện được. động tác của Giang Nguyên trở nên yếu ớt. Hẳn là thuốc mà Mã Tiểu Duệ phun ra đã phát huy tác dụng.
Lập tức trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thoáng giảm bớt tốc độ công kích, tránh ngộ thương đến vị y sĩ trẻ tuổi này.
Mấy giây sau, tốc độ ra tay của Giang Nguyên càng lúc càng chậm. Viên tiên sinh cũng nhẹ nhàng thối lui, nhìn Giang Nguyên đứng im tại chỗ, ánh mắt rũ xuống, trong lòng âm thầm thở phào:
- Chàng thanh niên này thật là lợi hại. Nội viện chúng ta rốt cuộc cũng có được một cao thủ chân chính.
- Đội trưởng, Cơ Đầu, yên tâm đi, gia đình các anh, tôi nhất định sẽ tìm được bọn họ, chăm sóc cho bọn họ thật tốt.
- Tôi sẽ tìm được người đó, tìm cái người đã hạ lệnh giết chết mọi người để báo thù, sẽ không để cho mọi người chết oan uổng.
- Tôi sẽ tìm được người đã ôm tiền của mọi người bỏ trốn, bắt anh ta phải nhả hết tiền để phụng dưỡng cho ba mẹ các anh.
Giang Nguyên vừa vô lực huy động quyền cước, ánh mắt vô thần, miệng lẩm bẩm.
~ Chúng ta trung kiên vì nước, nhưng chết trong tay người một nhà. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tôi không cam lòng bỏ qua cho bọn họ,
Nhìn Giang Nguyên đứng giữa sân, lẩm bẩm một mình, những người còn lai đều im lặng.
Mặc dù chỉ còn thừa lại một chút, nhưng Mã Tiểu Duệ cũng không dám tiết kiệm. Thừa dịp Viên tiên sinh đang cuốn lấy Giang Nguyên, liền phun hai ba phát vào mặt hắn.
Sau khi phun xong, Mã Tiểu Duệ liền lui trở về tiếp tục giao Giang Nguyên cho Viên tiên sinh chế trụ.
Viên tiên sinh biết rất rõ, ngay khi Mã Tiểu Duệ lao đến, ông đã bế hô hấp lại. Con quái vật Giang Nguyên này không sợ thuốc mê của Mã Tiểu Duệ, nhưng ông không giống. Đối với bất cứ loại thuốc nào xuất phát từ trong tay y sĩ lại càng không thể khinh thường.
Mặc dù Mã Tiểu Duệ chỉ là y sĩ thấp nhấp, nhưng thiên phú của cô trong lĩnh vực y học rất cao. Nếu không bế khí, Giang Nguyên còn chưa ngã thì ông đã ngã rồi.
- Con đúng là rộng rãi.
Nhìn Mã Tiểu Duệ liên tiếp phun ba phát, Trần y sư mỉm cười, gật đầu nói
- Sư phụ.
Mã Tiểu Duệ nhìn sư phụ, ánh mắt tràn đầy buồn bực lẫn ủy khuất:
- Vừa nấy con đã phun một lần, nhưng không có tác dụng gì.
- Đã phun, nhưng không có tác dụng?
Trần y sư nghe được, không khỏi có chút kinh ngạc.
- Vâng.
Mã Tiểu Duệ cẩn thận nhìn thoáng qua Thiên y sư Từ Khải Liễu, sợ Từ Khải Liễu không hài lòng với thuốc của cô. Nên biết rằng, tạo nghệ điều chế thuốc của cô đã từng được Viện trưởng Từ tán dương hồi năm ngoái, đồng thời cũng định vị trí đệ nhất nhân cho cô trong số thế hệ trẻ ở Thiên Y Viện.
Đây cũng là cái để cho cô có thế dựa vào, ngoại trừ một sư phụ là y sư nhất phẩm. Nếu không, với tính tình của cô, hai năm qua gây ra không ít chuyện, không ngờ Viện trưởng Từ thưởng thức, chắc cô cũng không đám tùy ý như vậy trong Thiên Y Viện.
Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng không chú ý đến vẻ mặt khẩn trương của Mã Tiểu Duệ. Ánh mắt của bà chỉ mang theo sự nghỉ hoặc lẳng lặng nhìn Giang Nguyên ở trong sân.
Đối với năng lực điều chế thuốc của Mã Tiểu Duệ, bà không hề nghi ngờ. Nhưng Giang Nguyên hoàn toàn không có phản ứng với thuốc của Mã Tiểu Du, bà quả thật rất kinh ngạc. Truyện Full
Hai mắt Giang Nguyên đỏ bừng, dưới tác dụng của thuốc cưỡng bạo, hơn nữa còn bị vây trong trạng thái Tập sát, căn bản không còn bất kỳ ý thức nào mà lựa chọn né tránh thuốc của Mã Tiểu Duệ. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết chết người đã giết hẳn và đội trưởng của hắn.
Lúc này, hình xăm trên vai trái của hẳn chợt lóe lên. Một tin tức hiện lên trong đầu:
- Chủ thể phát hiện một loại chất có tính làm hôn mê cao. Tiếp tục tăng cường khống chế chất hấp thu vào phổi.
Vừa rồi Viên tiên sinh lui vẽ phía sau, tạo một không gian cho Mã Tiểu Duệ, nhưng cũng đồng thời tạo cơ hội cho Giang Nguyên chiếm thế thượng phong. Thiên phú Tập sát khiến cho Giang Nguyên càng thêm hưng phấn, điên cưỡng tấn công Viên tiên sinh.
Gương mặt già nua của Viên tiên sinh hiện lên sự khó coi. Ông thân là một trong những cao thủ Thiên giai quản lý Thiên y ngoại viện, nhưng đánh lâu như vậy cũng không bắt được một tên tiểu tử.
Tuy mọi người đều biết ông có chút cố kỵ, không dám nặng tay, nhưng đã lâu như vậy, lại còn bị đối phương chiếm thế thượng phong. Gương mặt Viên tiên sinh có chút xấu hổ, đặc biệt là ông đã nhìn thấy Viện trưởng Từ và Thiên y sư Lưu Mộc Dương cũng đã đến, đang nhìn chằm chằm bên này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quả thật không còn mặt mũi nào nữa.
Lập tức găm nhẹ một tiếng, không còn nương tay, toàn lực đối kích với Giang Nguyên.
Bịch bịch bịch.
Viên tiên sinh toàn lực ra tay, Giang Nguyên có chút không chống đỡ được, bị Viên tiên sinh bức lui hai bước.
Khi đối kích với công kích toàn lực của Viên tiên sinh, Giang Nguyên cũng đã vận dụng thực lực đến cực hạn, huyết mạch toàn thân căng cứng.
Bên trong cơ thể của hẳn đang cố gắng khống chế thuốc mê phát huy tác dụng. Nhưng khi huyết mạch bắt đầu gia tốc, thuốc mê rất nhanh phóng đến não.
Tầm mắt Giang Nguyên đột nhiên có chút mơ hồ, toàn thân như nhũn ra.
Đang bị cuồng loạn, Giang Nguyên cũng không phát hiện được điểm này, vẫn toàn lực ra tay chống đỡ công kích của Viên tiên sinh.
Viên tiên sinh hiển nhiên cũng đã phát hiện được. động tác của Giang Nguyên trở nên yếu ớt. Hẳn là thuốc mà Mã Tiểu Duệ phun ra đã phát huy tác dụng.
Lập tức trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thoáng giảm bớt tốc độ công kích, tránh ngộ thương đến vị y sĩ trẻ tuổi này.
Mấy giây sau, tốc độ ra tay của Giang Nguyên càng lúc càng chậm. Viên tiên sinh cũng nhẹ nhàng thối lui, nhìn Giang Nguyên đứng im tại chỗ, ánh mắt rũ xuống, trong lòng âm thầm thở phào:
- Chàng thanh niên này thật là lợi hại. Nội viện chúng ta rốt cuộc cũng có được một cao thủ chân chính.
- Đội trưởng, Cơ Đầu, yên tâm đi, gia đình các anh, tôi nhất định sẽ tìm được bọn họ, chăm sóc cho bọn họ thật tốt.
- Tôi sẽ tìm được người đó, tìm cái người đã hạ lệnh giết chết mọi người để báo thù, sẽ không để cho mọi người chết oan uổng.
- Tôi sẽ tìm được người đã ôm tiền của mọi người bỏ trốn, bắt anh ta phải nhả hết tiền để phụng dưỡng cho ba mẹ các anh.
Giang Nguyên vừa vô lực huy động quyền cước, ánh mắt vô thần, miệng lẩm bẩm.
~ Chúng ta trung kiên vì nước, nhưng chết trong tay người một nhà. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tôi không cam lòng bỏ qua cho bọn họ,
Nhìn Giang Nguyên đứng giữa sân, lẩm bẩm một mình, những người còn lai đều im lặng.
/984
|