Nhìn người trước mặt còn kiêu ngạo hơn cả mình, Liêu Dương chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo của mình dưới áp lực của đối phương đã vỡ vụn hoàn toàn. Y đã từng nhìn thấy người cuồng vọng, nhưng chưa từng thấy người nào cuồng vọng như Giang Nguyên. Nếu như không phải kinh nghiệm nói cho y biết đối phương không phải đồ ngốc, cũng không phải có vấn đề về tinh thần, y thật đúng là cho rằng đầu óc của đối phương thật sự có vấn đề.
Liêu Dương quay đầu nhìn chung quanh, rồi lại nhìn Vương Mịch. Thấy Vương Mịch dường như không có ý định bảo Giang Nguyên nên cẩn thận, liền cảm giác tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyên, lạnh giọng cười nói:
- Haha, được rồi, nếu bác sĩ Giang tự tin như vậy, vậy chúng ta đánh cuộc đi?
- Đánh cuộc? Được thôi.
Giang Nguyên gật đầu. Hẳn không thích đánh cuộc nhưng bây giờ hắn đã không còn đường lui, hơn nữa có thêm phần thắng cho mình, hẳn cũng vui lòng mà nhận. Dù sao lần này hắn nhất định sẽ phải lấy được vị trí bác sĩ tam phẩm. Nếu không lấy được, tất cả sẽ mất hết.
Thấy Vương Mịch bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, Giang Nguyên lắc đầu, ý bảo Vương Mịch không cần lo lắng:
- Không biết anh muốn đánh cuộc gì?
Nhìn ý cười nhàn nhạt trên gương mặt Giang Nguyên, Liêu Dương cau mày, sau đó rút từ trong túi một cái hộp nhỏ, mở ra đưa đến trước mặt Giang Nguyên.
Nhìn thấy cái hộp nhỏ này, Vương Mịch liền sửng sốt, lập tức biết được lần này Liêu Dương thật sự đã hăng tiết vịt, ngay cả cái này cũng lấy ra đánh cuộc, liền nói:
- Liêu Dương, tôi thấy thôi đừng đánh cuộc gì cả Ngày mốt chúng ta xem tình huống khảo hạch của bác sĩ Giang là được.
Nói xong, Vương Mịch quay sang Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, vị này chính là đệ tử của Thiên y sư Liêu Long Căn, Liêu Dương, cũng là một trong những nhân tài xuất sắc nhất thế hệ chúng tôi.
Nghe Vương Mịch giới thiệu, trong lòng Giang Nguyên chợt hiểu ra, mới biết được tại sao Vương Mịch lại có vẻ kiêng kỵ Liêu Dương như vậy. Thì ra là lai lịch không nhỏ. Liều Long Căn dường như là một trong hai Thiên y sư mà La y sư đã mời.
Đang định lên tiếng, chợt nghe giọng nói đắc ý của Liêu Dương vang lên:
- Như thế nào? Bác sĩ Giang có dám đánh cuộc không?
Giang Nguyên cười lạnh, sau đó cúi đầu nhìn một quả màu đỏ trong cái hộp, ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc.
Quả này hình tròn, to cỡ hạt dẻ, màu đỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu nhưng nhìn kỹ lại, dưới lớp da đỏ rực của nó có thể nhìn thấy một lớp chất lỏng đang di động, cực kỳ quái lạ.
- Đây là cái gì vậy?
Giang Nguyên chớp mắt hai lần, xác định mình chưa từng gặp qua loại quả này, liền ngẩng đầu tò mò nhìn Liêu Dương. Hãn khẳng định đây không phải là loại quả bình thường. Nếu không, Liêu Dương sẽ không có khả năng lấy nó ra để đánh cuộc.
Nghe Giang Nguyên nói xong, Liêu Dương sửng sốt một chút, nhưng sau đó khinh thường phá lên cười:
- À, tôi quên mất, cậu là lang băm, làm sao có thể nhìn thấy được loại quả này?
Trong lúc Vương Mịch nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Giang Nguyên, đang định lên tiếng, nhưng lại bị Liêu Dương khoát tay chặn lại, căm cái hộp nhỏ hướng mọi người chung quanh, cười hắc hắc:
- Mọi người xem đây, có người ngay cả cái này cũng không nhận ra, vậy mà dám đến Thiên Y Viện chúng ta to miệng, nói muốn tham gia kỳ thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm. Mọi người nói có buồn cười không?
- Khảo hạch bác sĩ tam phẩm?
Những người chung quanh nghe được lời nói của Liêu Dương, tất cả đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Giang Nguyên, rất nhanh ánh mắt hiện lên sự hâm mộ lẫn ghen ghét.
Những người đang ngồi kia, trên cơ bản cũng chỉ là bác sĩ thực tập hoặc kiến tập mà thôi, còn cách bác sĩ tam phẩm cả một hai cấp, ít nhất phải mất bốn năm năm tham ngộ mới có thể tham gia khảo hạch. Nhưng lăn này, một người thoạt nhìn không lớn hơn bọn họ bao nhiêu lại muốn tham gia?
Dựa vào cái gì?
- Con bà nó, chúng ta đều phải hơn hai mươi tuổi mới có thể đạt đến mức này, một bác sĩ lang băm ở bên ngoài vào dựa vào cái gì chứ?Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Giang Nguyên cũng đành chịu, vì nó không nằm ngoài sở liệu.
Liêu Dương quay đầu nhìn chung quanh, rồi lại nhìn Vương Mịch. Thấy Vương Mịch dường như không có ý định bảo Giang Nguyên nên cẩn thận, liền cảm giác tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyên, lạnh giọng cười nói:
- Haha, được rồi, nếu bác sĩ Giang tự tin như vậy, vậy chúng ta đánh cuộc đi?
- Đánh cuộc? Được thôi.
Giang Nguyên gật đầu. Hẳn không thích đánh cuộc nhưng bây giờ hắn đã không còn đường lui, hơn nữa có thêm phần thắng cho mình, hẳn cũng vui lòng mà nhận. Dù sao lần này hắn nhất định sẽ phải lấy được vị trí bác sĩ tam phẩm. Nếu không lấy được, tất cả sẽ mất hết.
Thấy Vương Mịch bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, Giang Nguyên lắc đầu, ý bảo Vương Mịch không cần lo lắng:
- Không biết anh muốn đánh cuộc gì?
Nhìn ý cười nhàn nhạt trên gương mặt Giang Nguyên, Liêu Dương cau mày, sau đó rút từ trong túi một cái hộp nhỏ, mở ra đưa đến trước mặt Giang Nguyên.
Nhìn thấy cái hộp nhỏ này, Vương Mịch liền sửng sốt, lập tức biết được lần này Liêu Dương thật sự đã hăng tiết vịt, ngay cả cái này cũng lấy ra đánh cuộc, liền nói:
- Liêu Dương, tôi thấy thôi đừng đánh cuộc gì cả Ngày mốt chúng ta xem tình huống khảo hạch của bác sĩ Giang là được.
Nói xong, Vương Mịch quay sang Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, vị này chính là đệ tử của Thiên y sư Liêu Long Căn, Liêu Dương, cũng là một trong những nhân tài xuất sắc nhất thế hệ chúng tôi.
Nghe Vương Mịch giới thiệu, trong lòng Giang Nguyên chợt hiểu ra, mới biết được tại sao Vương Mịch lại có vẻ kiêng kỵ Liêu Dương như vậy. Thì ra là lai lịch không nhỏ. Liều Long Căn dường như là một trong hai Thiên y sư mà La y sư đã mời.
Đang định lên tiếng, chợt nghe giọng nói đắc ý của Liêu Dương vang lên:
- Như thế nào? Bác sĩ Giang có dám đánh cuộc không?
Giang Nguyên cười lạnh, sau đó cúi đầu nhìn một quả màu đỏ trong cái hộp, ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc.
Quả này hình tròn, to cỡ hạt dẻ, màu đỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu nhưng nhìn kỹ lại, dưới lớp da đỏ rực của nó có thể nhìn thấy một lớp chất lỏng đang di động, cực kỳ quái lạ.
- Đây là cái gì vậy?
Giang Nguyên chớp mắt hai lần, xác định mình chưa từng gặp qua loại quả này, liền ngẩng đầu tò mò nhìn Liêu Dương. Hãn khẳng định đây không phải là loại quả bình thường. Nếu không, Liêu Dương sẽ không có khả năng lấy nó ra để đánh cuộc.
Nghe Giang Nguyên nói xong, Liêu Dương sửng sốt một chút, nhưng sau đó khinh thường phá lên cười:
- À, tôi quên mất, cậu là lang băm, làm sao có thể nhìn thấy được loại quả này?
Trong lúc Vương Mịch nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Giang Nguyên, đang định lên tiếng, nhưng lại bị Liêu Dương khoát tay chặn lại, căm cái hộp nhỏ hướng mọi người chung quanh, cười hắc hắc:
- Mọi người xem đây, có người ngay cả cái này cũng không nhận ra, vậy mà dám đến Thiên Y Viện chúng ta to miệng, nói muốn tham gia kỳ thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm. Mọi người nói có buồn cười không?
- Khảo hạch bác sĩ tam phẩm?
Những người chung quanh nghe được lời nói của Liêu Dương, tất cả đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Giang Nguyên, rất nhanh ánh mắt hiện lên sự hâm mộ lẫn ghen ghét.
Những người đang ngồi kia, trên cơ bản cũng chỉ là bác sĩ thực tập hoặc kiến tập mà thôi, còn cách bác sĩ tam phẩm cả một hai cấp, ít nhất phải mất bốn năm năm tham ngộ mới có thể tham gia khảo hạch. Nhưng lăn này, một người thoạt nhìn không lớn hơn bọn họ bao nhiêu lại muốn tham gia?
Dựa vào cái gì?
- Con bà nó, chúng ta đều phải hơn hai mươi tuổi mới có thể đạt đến mức này, một bác sĩ lang băm ở bên ngoài vào dựa vào cái gì chứ?Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Giang Nguyên cũng đành chịu, vì nó không nằm ngoài sở liệu.
/984
|