- Giang lão sư?
Không ít bạn học có chút ngạc nhiên, sau đó mới nhớ đến, dường như khi Hồ giáo sư vào lớp, phía sau có đi theo một người. Nhưng bởi vì tất cả mọi người đều nhìn chăm chäm Hồ giáo sư, thật ra không chú ý đến hắn. Xem ra có thể là nghiên cứu sinh mà Hồ lão mang theo để hỗ trợ cho ông.
Lập tức mọi người cũng không chú ý nữa, cẩn thận nhìn Hồ lão sư, sợ bỏ lỡ một cái gì đó.
Nói qua một lần về những gì đã nói với năm hai, Hồ lão bắt đầu giảng bài.
- Các vị bạn học, mọi người đã tiếp xúc qua trung y cơ sở vào năm hai, tôi nghĩ tất cả mọi người cũng đã quên hết. Cho nên bây giờ tôi xin nói lại những kiến thức về Trung y cơ sở, để mọi người củng cố lại một chút. Bây giờ mọi người nghe tôi giảng, cố gắng ghi nhớ. Nên biết rằng, cơ bản nhất của Trung y chính là những lý luận này. Nếu ngay cả những thứ này cũng không hiểu, ra ngoài nói đã học Trung y thì quả thật quá chê cười.
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói đến thuyết Âm Dương Ngũ Hành.
Giang Nguyên ngồi im trong góc, nhìn Hồ lão. sư thao thao bất tuyệt nhắc đến thuyết Âm Dương Ngũ Hành.
Chỉ là hắn lắng nghe xong, dần dần hiện lên nụ cười khổ. Đồng chí Hồ giáo sư giảng bài lại mắc bệnh nói dông dài như cũ rồi.
Haiz! Giang Nguyên khế thở dài, sau đó bắt đầu ngủ.
~ Được rồi, bây giờ mọi người nghỉ ngơi mười phút.
Không biết qua bao lâu, nghe tiếng nói của Hồ lão trên bục giảng, Giang Nguyên mới mơ màng tỉnh lại, sau đó nhìn Hồ lão sư đang uống nước bên cạnh mình, chần chừ cả nửa ngày, muốn nói rồi lại thôi.
Hồ lão uống nước xong, trừng mắt nhìn hắn, nói:
~ Cậu muốn nói cái gì?
- Vâng.
Giang Nguyên mỉm cười, nói:
- Sư phụ, người nói đến chỗ nào rồi?
- Mới vừa nói xong thuyết Âm Dương, như thế nào?
Hồ lão cau mày hỏi.
Giang Nguyên cười hắc hắc:
- Sư phụ, với tốc độ của người, chỉ sợ chúng ta học xong học kỳ này, người cũng chỉ mới giảng xong phần trung y cơ sở.
Hồ lão sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ, thở dài nói:
- Cái này đã thành thói quen rồi, cũng không còn cách nào khác. Xem ra không dễ dàng thay đổi.
- Cứ mỗi lần như vậy là ta lại quên mất.
Nói đến đây, Hồ lão thở dài:
- Kỳ thật bọn chúng trên cơ bản cũng không học mấy thứ như vậy.
Giang Nguyên nhún vai, cười nói:
~ Có thể cho bọn họ biết một chút về Trung y cũng tốt, chung quy vẫn còn tốt hơn là không có.
~ Ừm, đúng vậy, chung quy vẫn còn tốt hơn là không có.
Hồ lão läc đầu cười khổ, sau đó im lặng một chút rồi quay sang Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, tiếp theo đến phiên cậu. Cậu giảng dù sao cũng tốt hơn tôi một chút.
~ Hả, lại con nữa hả?
Không ít bạn học có chút ngạc nhiên, sau đó mới nhớ đến, dường như khi Hồ giáo sư vào lớp, phía sau có đi theo một người. Nhưng bởi vì tất cả mọi người đều nhìn chăm chäm Hồ giáo sư, thật ra không chú ý đến hắn. Xem ra có thể là nghiên cứu sinh mà Hồ lão mang theo để hỗ trợ cho ông.
Lập tức mọi người cũng không chú ý nữa, cẩn thận nhìn Hồ lão sư, sợ bỏ lỡ một cái gì đó.
Nói qua một lần về những gì đã nói với năm hai, Hồ lão bắt đầu giảng bài.
- Các vị bạn học, mọi người đã tiếp xúc qua trung y cơ sở vào năm hai, tôi nghĩ tất cả mọi người cũng đã quên hết. Cho nên bây giờ tôi xin nói lại những kiến thức về Trung y cơ sở, để mọi người củng cố lại một chút. Bây giờ mọi người nghe tôi giảng, cố gắng ghi nhớ. Nên biết rằng, cơ bản nhất của Trung y chính là những lý luận này. Nếu ngay cả những thứ này cũng không hiểu, ra ngoài nói đã học Trung y thì quả thật quá chê cười.
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói đến thuyết Âm Dương Ngũ Hành.
Giang Nguyên ngồi im trong góc, nhìn Hồ lão. sư thao thao bất tuyệt nhắc đến thuyết Âm Dương Ngũ Hành.
Chỉ là hắn lắng nghe xong, dần dần hiện lên nụ cười khổ. Đồng chí Hồ giáo sư giảng bài lại mắc bệnh nói dông dài như cũ rồi.
Haiz! Giang Nguyên khế thở dài, sau đó bắt đầu ngủ.
~ Được rồi, bây giờ mọi người nghỉ ngơi mười phút.
Không biết qua bao lâu, nghe tiếng nói của Hồ lão trên bục giảng, Giang Nguyên mới mơ màng tỉnh lại, sau đó nhìn Hồ lão sư đang uống nước bên cạnh mình, chần chừ cả nửa ngày, muốn nói rồi lại thôi.
Hồ lão uống nước xong, trừng mắt nhìn hắn, nói:
~ Cậu muốn nói cái gì?
- Vâng.
Giang Nguyên mỉm cười, nói:
- Sư phụ, người nói đến chỗ nào rồi?
- Mới vừa nói xong thuyết Âm Dương, như thế nào?
Hồ lão cau mày hỏi.
Giang Nguyên cười hắc hắc:
- Sư phụ, với tốc độ của người, chỉ sợ chúng ta học xong học kỳ này, người cũng chỉ mới giảng xong phần trung y cơ sở.
Hồ lão sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ, thở dài nói:
- Cái này đã thành thói quen rồi, cũng không còn cách nào khác. Xem ra không dễ dàng thay đổi.
- Cứ mỗi lần như vậy là ta lại quên mất.
Nói đến đây, Hồ lão thở dài:
- Kỳ thật bọn chúng trên cơ bản cũng không học mấy thứ như vậy.
Giang Nguyên nhún vai, cười nói:
~ Có thể cho bọn họ biết một chút về Trung y cũng tốt, chung quy vẫn còn tốt hơn là không có.
~ Ừm, đúng vậy, chung quy vẫn còn tốt hơn là không có.
Hồ lão läc đầu cười khổ, sau đó im lặng một chút rồi quay sang Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, tiếp theo đến phiên cậu. Cậu giảng dù sao cũng tốt hơn tôi một chút.
~ Hả, lại con nữa hả?
/984
|