- Ngoài mặt thì cho rằng quan tâm đến Trung y, nhưng thật ra chỉ biết làm loạn mà thôi. Nếu thật sự quan tâm đến Trung y, tại sao không tăng thêm tiết Trung Tây y kết hợp đi? Trường dạy Trung y, bệnh viện Trung y không nhiều. Sinh viên học Trung y ra lại không tìm được bệnh viện để làm.
Hồ lão không nhịn được, tức giận nói.
Thấy biểu hiện giận dữ của Hồ lão, Chủ nhiệm Vương chỉ biết mỉm cười. Ông cụ chính là tính tình như vậy. Mắt thấy Trung y ngày càng xuống dốc, trong lòng giống như cất giữ một mồi lửa.
Chỉ là những người học Trung y, tâm lý cũng không được thoải mái. Nhưng thật sự, Trung y đang dần suy thoái. Cấp trên có tinh thần như vậy đã là tốt lắm rồi.
Khế thở dài, Chủ nhiệm Vương cười khổ:
- Hồ lão, cũng chẳng còn cách nào khác. Ngài cũng biết, đây là tinh thần cấp trên đưa xuống, chúng ta nhất định phải lĩnh hội và sắp xếp. Nếu không, không chỉ một Chủ nhiệm khoa như tôi phải chịu trách nhiệm, mà ngay cả lãnh đạo của trường cũng bị phê bình. Hơn nữa, đây cũng là chuyện tốt mà, ít nhất cũng khiến cho những sinh viên học Tây y thêm hiểu biết về y học truyền thống của đất nước ta.
- Hơn nữa lần này cũng coi như không tệ. Tiết học này của năm Tư xem như là tiết học bắt buộc. Có còn hơn không mà.
- Được rồi, được rồi.
Hồ lão thở dài. Tuy tăng tiết chỉ là hình thức ứng phó, nhưng theo như lời Chủ nhiệm Vương đã nói, có còn hơn không, chung quy vẫn còn cái tốt.
Chủ nhiệm Vương nhìn đồng hồ, sau đó nói:
- Hồ lão, còn hai chục phút nữa là đến giờ học. Tiết học của năm Hai sẽ diễn ra ở phòng học lầu ba. Ngài xem...
- Được rồi, tôi cũng nên đi thôi. Hôm nay học học thuyết Âm Dương đi.
Hồ lão nói với Chủ nhiệm Vương.
- À, lão Trương bảo đã dạy xong hết Chương đâu Học thuyết Âm Dương rồi.
Chủ nhiệm Vương nói.
Hồ lão nói tiếp:
- Vậy, tôi sẽ bắt đầu nói đến học thuyết Ngũ Hành.
Giang Nguyên giúp Hồ lão rót đây một tách trà, sau đó mang sách đi theo phía sau Hồ lão chậm rãi xuyên qua trường học, ngẫu nhiên đưa tay lên đẩy đẩy cặp mắt kính tùy thời có thể rơi xuống.
Đến trước phòng học lầu ba, chỉ thấy được có không ít sinh viên đang đi đến. Nam có nữ có, thỉnh thoảng cũng thấy được có những cặp đôi trò chuyện thân mật bước vào phòng học.
Nhìn những sinh viên tràn đầy năng lượng này, ánh mắt Giang Nguyên hiện lên sự tiếc nuối. Nếu năm đó đừng xảy ra chuyện, hắn cũng có thể có mặt trong những sinh viên đó, giống như bọn họ ngồi một chỗ trong căn phòng học kia.
Hồ lão đi đằng trước dường như cảm nhận được tâm trạng của Giang Nguyên, đột nhiên quay lại nói:
- Giang Nguyên, hãy cố gắng lên. Chỉ cần cậu cố gắng, tiền đồ trong tương lai của cậu còn sáng lạn hơn cả bọn họ.
- Dạ, cảm ơn sư phụ.
Giang Nguyên gật đầu. Lần đầu tiên hắn không gọi là Hồ lão mà gọi là sư phụ.
Hồ lão không nhịn được, tức giận nói.
Thấy biểu hiện giận dữ của Hồ lão, Chủ nhiệm Vương chỉ biết mỉm cười. Ông cụ chính là tính tình như vậy. Mắt thấy Trung y ngày càng xuống dốc, trong lòng giống như cất giữ một mồi lửa.
Chỉ là những người học Trung y, tâm lý cũng không được thoải mái. Nhưng thật sự, Trung y đang dần suy thoái. Cấp trên có tinh thần như vậy đã là tốt lắm rồi.
Khế thở dài, Chủ nhiệm Vương cười khổ:
- Hồ lão, cũng chẳng còn cách nào khác. Ngài cũng biết, đây là tinh thần cấp trên đưa xuống, chúng ta nhất định phải lĩnh hội và sắp xếp. Nếu không, không chỉ một Chủ nhiệm khoa như tôi phải chịu trách nhiệm, mà ngay cả lãnh đạo của trường cũng bị phê bình. Hơn nữa, đây cũng là chuyện tốt mà, ít nhất cũng khiến cho những sinh viên học Tây y thêm hiểu biết về y học truyền thống của đất nước ta.
- Hơn nữa lần này cũng coi như không tệ. Tiết học này của năm Tư xem như là tiết học bắt buộc. Có còn hơn không mà.
- Được rồi, được rồi.
Hồ lão thở dài. Tuy tăng tiết chỉ là hình thức ứng phó, nhưng theo như lời Chủ nhiệm Vương đã nói, có còn hơn không, chung quy vẫn còn cái tốt.
Chủ nhiệm Vương nhìn đồng hồ, sau đó nói:
- Hồ lão, còn hai chục phút nữa là đến giờ học. Tiết học của năm Hai sẽ diễn ra ở phòng học lầu ba. Ngài xem...
- Được rồi, tôi cũng nên đi thôi. Hôm nay học học thuyết Âm Dương đi.
Hồ lão nói với Chủ nhiệm Vương.
- À, lão Trương bảo đã dạy xong hết Chương đâu Học thuyết Âm Dương rồi.
Chủ nhiệm Vương nói.
Hồ lão nói tiếp:
- Vậy, tôi sẽ bắt đầu nói đến học thuyết Ngũ Hành.
Giang Nguyên giúp Hồ lão rót đây một tách trà, sau đó mang sách đi theo phía sau Hồ lão chậm rãi xuyên qua trường học, ngẫu nhiên đưa tay lên đẩy đẩy cặp mắt kính tùy thời có thể rơi xuống.
Đến trước phòng học lầu ba, chỉ thấy được có không ít sinh viên đang đi đến. Nam có nữ có, thỉnh thoảng cũng thấy được có những cặp đôi trò chuyện thân mật bước vào phòng học.
Nhìn những sinh viên tràn đầy năng lượng này, ánh mắt Giang Nguyên hiện lên sự tiếc nuối. Nếu năm đó đừng xảy ra chuyện, hắn cũng có thể có mặt trong những sinh viên đó, giống như bọn họ ngồi một chỗ trong căn phòng học kia.
Hồ lão đi đằng trước dường như cảm nhận được tâm trạng của Giang Nguyên, đột nhiên quay lại nói:
- Giang Nguyên, hãy cố gắng lên. Chỉ cần cậu cố gắng, tiền đồ trong tương lai của cậu còn sáng lạn hơn cả bọn họ.
- Dạ, cảm ơn sư phụ.
Giang Nguyên gật đầu. Lần đầu tiên hắn không gọi là Hồ lão mà gọi là sư phụ.
/984
|