- Dương Thiếu Cát? Cát thiếu...
Nghe được tên này, sắc mặt Đồn trưởng Hoàng cũng biến đổi vài phần. Tuy nói ông ta chỉ là một Phó đồn trưởng, nhưng cũng biết được vị thiếu gia này.
Không nói đến cha của y, chỉ nói đến một mình Cát thiếu. Y cũng là một nhân vật ở Vân Giang, có quan hệ rất lớn với hệ thống cảnh sát Vân Giang, xưng huynh gọi đệ với không biết bao nhiêu nhân vật cấp bậc Đồn trưởng, Cục trưởng. Ngay cả Cục trưởng Lý phân cục Hà Tây nhìn thấy Cát thiếu cũng phải khách sáo, không dám. có chút đắc tội.
Còn y chỉ là cấp bậc Phó đồn trưởng, miễn cưỡng lắm mới có tư cách nói vài câu với Cát thiếu.
Nghĩ đến đây, mặc dù Đồn trưởng Hoàng vẫn đi theo. đằng sau Giám đốc Hồ bước đến thang máy, nhưng trong lòng đã phát run. Y vội vàng gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý xin chỉ thị, xem việc này rốt cuộc nên xử lý như: thế nào.
Nhưng khi y và Giám đốc Hồ vừa mới bước ra cửa thang máy, bộ đàm bên hông Giám đốc Hồ vang lên, bên trong truyền đến tiếng kêu to:
- Không ổn rồi, Cát thiếu và một vị khách khác đã bị đánh ngất, bị thương không nhẹ.
- Cái gì?
Nghe được lời này, sắc mặt giám đốc Hồ biến đổi, còn Đồn trưởng Hoàng bên cạnh cũng giật mình. Mặc dù y nhận lệnh Cục trưởng đến đây, nhưng cũng không biết nhân vật của hai bên là ai. Bây giờ nghe nói Cát thiếu bị đánh không nhẹ, lúc này cũng cố không hơn, vội vàng bước đến xem tình huống của Cát thiếu.
Mọi người nhanh chóng chạy đến phòng 1608, nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, Đồn trưởng Hoàng nói:
- Tất cả mọi người tránh ra, giữ nguyên hiện trường.
Đợi sau khi hai nhân viên phục vụ bị đuổi ra, lúc này y mới dẫn theo một thủ hạ cẩn thận bước vào phòng.
Nhìn Lưu Ba bị thương thê thảm, sắc mặt Đồn trưởng Hoàng cũng biến đổi. Hiển nhiên y cũng nhận ra đây là con của Phó thị trưởng Lưu.
Phó thị trưởng Lưu là nhân vật quan trọng ở Vân Giang, xếp hàng thứ ba, chủ quản tài chính, thuế vụ...
Lập tức cúi xuống xác nhận một chút, thấy vị Lưu thiếu này chỉ bị đánh ngất, hơn nữa bắp đùi bị gãy thì tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng.
Thấy Lưu thiếu không gặp nguy hiểm, Đồn trưởng Lưu thoáng thả lỏng, vội vàng chạy đến chỗ vị Cát thiếu đang năm.
Nhìn Cát thiếu một chút, xác định trên mặt chỉ bị đánh hai cái rớt vài cái răng thì không bị tổn thương chỗ nào cả.
Kiểm tra đến đây, Đồn trưởng Hoàng thở phào một hơi. Mặc dù Lưu thiếu bị thương nặng hơn một chút nhưng Cát thiếu thì không có vấn đề gì lớn.
Nhưng hung thủ là ai?
Nghĩ đến đây, rồi nhìn hai vị thiếu gia bị đánh ngất, liền biết hung thủ là người khác, lập tức lá gan lớn hơn. Bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ chuyện khác, bắt hung thủ quan trọng hơn.
- Giám đốc Hồ, hung thủ đâu? Hung thủ ở chỗ nào. rồi? Các người không nhìn thấy sao?
Đồn trưởng Hoàng quay sang nhìn Giám đốc Hồ bên cạnh, lớn tiếng quát hỏi. Lúc này y bất chấp mặt mũi của người ta. Nếu Cát thiếu và Lưu thiếu bị đánh thành như vậy, khách sạn Tử Uyển cũng không thoát khỏi quan hệ.
Giám đốc Hồ chận lại nói:
- Đồn trưởng Hoàng, vừa rồi có thể là hung thủ, ôm một cô gái bước lên xe cứu thương rời đi.
- Xe cứu thương?
Đồn trưởng Hoàng sửng sốt. Khi y vừa mới đến trước cửa khách sạn, quả thật có nhìn thấy một chiếc xe cứu hộ chạy đi, nhưng thật không ngờ lại có liên quan đến chuyện này, lập tức có chút cau mày, lại nghĩ đến phải báo cáo lại với Cục trưởng, liền cau mày hỏi:
- Người đó là ai? Có quen không?
Thấy Đồn trưởng Hoàng hỏi, Giám đốc Hồ hiển nhiên là hiểu rõ ý tứ của y, suy nghĩ một chút liền lắc. đầu:
- Đồn trưởng Hoàng, tôi chưa từng gặp qua người đó.
- Không nhận ra?
Đồn trưởng Hoàng có chút hoài nghi. Cục trưởng Lý đã ra mệnh lệnh đến đây điều tra người hạ thuốc. Nhưng chủ mưu của việc này lại có thể là Cát thiếu và Lưu thiếu. Tuy nhiên, chuyện gì đã xảy ra thế? Chẳng lẽ lại
điều tra đến chỗ của Cát thiếu hoặc Lưu thiếu?
Mặc dù kinh nghỉ trong lòng nhưng Đồn trưởng Hoàng cũng vội vàng nói với thuộc hạ:
- Mau gọi xe cứu thương, đưa bọn họ đến bệnh viện. Đồng thời quay sang nhìn Giám đốc Hồ, nói:
- Giám đốc Hồ, mở camera quan sát của các người lên để biết được là xe cứu thương của bệnh viện nào.
- Là bệnh viện số 1. Tôi đã nhìn rõ rồi, là xe cứu thương của bệnh viện số 1.
Giám đốc Hồ nhớ rất kỹ chuyện này. - Được, chúng ta đưa Cát thiếu đến bệnh viện số 1.
Sau khi dặn dò hết thảy, đồn trưởng Hoàng vội vàng bước sang một bên gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý. Sự việc quá mức kỳ quặc, rõ ràng Cục trưởng gọi điện thoại ra lệnh cho y phải xử lý chuyện này, nhưng tình hình trước mắt phải xử lý làm sao đây?
Nghe Đồn trưởng Hoàng báo cáo, Lý Diệc Dương cũng sửng sốt. Phó tỉnh trưởng Tôn yêu cầu ông phải cho người xử lý, nhưng Phó tỉnh trưởng Dương chủ quản cảnh sát, tư pháp...Làm sao có thể bảo Tỉnh trưởng điều tra con của mình. Nếu muốn tra thì đã sớm tra, làm sao. có thể dung túng Cát thiếu nhiều năm như vậy?
Nghe được tên này, sắc mặt Đồn trưởng Hoàng cũng biến đổi vài phần. Tuy nói ông ta chỉ là một Phó đồn trưởng, nhưng cũng biết được vị thiếu gia này.
Không nói đến cha của y, chỉ nói đến một mình Cát thiếu. Y cũng là một nhân vật ở Vân Giang, có quan hệ rất lớn với hệ thống cảnh sát Vân Giang, xưng huynh gọi đệ với không biết bao nhiêu nhân vật cấp bậc Đồn trưởng, Cục trưởng. Ngay cả Cục trưởng Lý phân cục Hà Tây nhìn thấy Cát thiếu cũng phải khách sáo, không dám. có chút đắc tội.
Còn y chỉ là cấp bậc Phó đồn trưởng, miễn cưỡng lắm mới có tư cách nói vài câu với Cát thiếu.
Nghĩ đến đây, mặc dù Đồn trưởng Hoàng vẫn đi theo. đằng sau Giám đốc Hồ bước đến thang máy, nhưng trong lòng đã phát run. Y vội vàng gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý xin chỉ thị, xem việc này rốt cuộc nên xử lý như: thế nào.
Nhưng khi y và Giám đốc Hồ vừa mới bước ra cửa thang máy, bộ đàm bên hông Giám đốc Hồ vang lên, bên trong truyền đến tiếng kêu to:
- Không ổn rồi, Cát thiếu và một vị khách khác đã bị đánh ngất, bị thương không nhẹ.
- Cái gì?
Nghe được lời này, sắc mặt giám đốc Hồ biến đổi, còn Đồn trưởng Hoàng bên cạnh cũng giật mình. Mặc dù y nhận lệnh Cục trưởng đến đây, nhưng cũng không biết nhân vật của hai bên là ai. Bây giờ nghe nói Cát thiếu bị đánh không nhẹ, lúc này cũng cố không hơn, vội vàng bước đến xem tình huống của Cát thiếu.
Mọi người nhanh chóng chạy đến phòng 1608, nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, Đồn trưởng Hoàng nói:
- Tất cả mọi người tránh ra, giữ nguyên hiện trường.
Đợi sau khi hai nhân viên phục vụ bị đuổi ra, lúc này y mới dẫn theo một thủ hạ cẩn thận bước vào phòng.
Nhìn Lưu Ba bị thương thê thảm, sắc mặt Đồn trưởng Hoàng cũng biến đổi. Hiển nhiên y cũng nhận ra đây là con của Phó thị trưởng Lưu.
Phó thị trưởng Lưu là nhân vật quan trọng ở Vân Giang, xếp hàng thứ ba, chủ quản tài chính, thuế vụ...
Lập tức cúi xuống xác nhận một chút, thấy vị Lưu thiếu này chỉ bị đánh ngất, hơn nữa bắp đùi bị gãy thì tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng.
Thấy Lưu thiếu không gặp nguy hiểm, Đồn trưởng Lưu thoáng thả lỏng, vội vàng chạy đến chỗ vị Cát thiếu đang năm.
Nhìn Cát thiếu một chút, xác định trên mặt chỉ bị đánh hai cái rớt vài cái răng thì không bị tổn thương chỗ nào cả.
Kiểm tra đến đây, Đồn trưởng Hoàng thở phào một hơi. Mặc dù Lưu thiếu bị thương nặng hơn một chút nhưng Cát thiếu thì không có vấn đề gì lớn.
Nhưng hung thủ là ai?
Nghĩ đến đây, rồi nhìn hai vị thiếu gia bị đánh ngất, liền biết hung thủ là người khác, lập tức lá gan lớn hơn. Bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ chuyện khác, bắt hung thủ quan trọng hơn.
- Giám đốc Hồ, hung thủ đâu? Hung thủ ở chỗ nào. rồi? Các người không nhìn thấy sao?
Đồn trưởng Hoàng quay sang nhìn Giám đốc Hồ bên cạnh, lớn tiếng quát hỏi. Lúc này y bất chấp mặt mũi của người ta. Nếu Cát thiếu và Lưu thiếu bị đánh thành như vậy, khách sạn Tử Uyển cũng không thoát khỏi quan hệ.
Giám đốc Hồ chận lại nói:
- Đồn trưởng Hoàng, vừa rồi có thể là hung thủ, ôm một cô gái bước lên xe cứu thương rời đi.
- Xe cứu thương?
Đồn trưởng Hoàng sửng sốt. Khi y vừa mới đến trước cửa khách sạn, quả thật có nhìn thấy một chiếc xe cứu hộ chạy đi, nhưng thật không ngờ lại có liên quan đến chuyện này, lập tức có chút cau mày, lại nghĩ đến phải báo cáo lại với Cục trưởng, liền cau mày hỏi:
- Người đó là ai? Có quen không?
Thấy Đồn trưởng Hoàng hỏi, Giám đốc Hồ hiển nhiên là hiểu rõ ý tứ của y, suy nghĩ một chút liền lắc. đầu:
- Đồn trưởng Hoàng, tôi chưa từng gặp qua người đó.
- Không nhận ra?
Đồn trưởng Hoàng có chút hoài nghi. Cục trưởng Lý đã ra mệnh lệnh đến đây điều tra người hạ thuốc. Nhưng chủ mưu của việc này lại có thể là Cát thiếu và Lưu thiếu. Tuy nhiên, chuyện gì đã xảy ra thế? Chẳng lẽ lại
điều tra đến chỗ của Cát thiếu hoặc Lưu thiếu?
Mặc dù kinh nghỉ trong lòng nhưng Đồn trưởng Hoàng cũng vội vàng nói với thuộc hạ:
- Mau gọi xe cứu thương, đưa bọn họ đến bệnh viện. Đồng thời quay sang nhìn Giám đốc Hồ, nói:
- Giám đốc Hồ, mở camera quan sát của các người lên để biết được là xe cứu thương của bệnh viện nào.
- Là bệnh viện số 1. Tôi đã nhìn rõ rồi, là xe cứu thương của bệnh viện số 1.
Giám đốc Hồ nhớ rất kỹ chuyện này. - Được, chúng ta đưa Cát thiếu đến bệnh viện số 1.
Sau khi dặn dò hết thảy, đồn trưởng Hoàng vội vàng bước sang một bên gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý. Sự việc quá mức kỳ quặc, rõ ràng Cục trưởng gọi điện thoại ra lệnh cho y phải xử lý chuyện này, nhưng tình hình trước mắt phải xử lý làm sao đây?
Nghe Đồn trưởng Hoàng báo cáo, Lý Diệc Dương cũng sửng sốt. Phó tỉnh trưởng Tôn yêu cầu ông phải cho người xử lý, nhưng Phó tỉnh trưởng Dương chủ quản cảnh sát, tư pháp...Làm sao có thể bảo Tỉnh trưởng điều tra con của mình. Nếu muốn tra thì đã sớm tra, làm sao. có thể dung túng Cát thiếu nhiều năm như vậy?
/984
|