Lý Tiểu Vũ nhỏ giọng giải thích. - Giang lão sư hát Tinh Không cũng hay lắm đấy.
Hiểu Linh bên cạnh đột nhiên nhớ đến ngày Giang Nguyên hát bài Tỉnh Không ở KTV:
- Em nghĩ Chương Mộc Lâm hát không hay bằng Giang lão sư.
Nghe Hiểu Linh nói, Tuyên Tử Nguyệt liên nhìn Giang Nguyên:
- Không nghĩ ra anh cũng còn biết hát. Giang Nguyên nhún vai, cười khổ: - Hắc hắc, không phải như vậy đâu.
- Giang lão sư, thầy đừng khiêm tốn nữa. Em đã xem bọn họ tập luyện rồi. Mặc dù Chương Mộc Lâm có thể hát bài này, nhưng so ra vẫn còn kém Giang lão sư một điểm. Tuy nhiên anh ấy lại đàn ghita rất hay.
Tiểu Linh tò mò nhìn Giang Nguyên: - Giang lão sư, thầy có biết đàn không?
Nghe Tiểu Linh hỏi, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Giang Nguyên. Bọn họ đều cảm thấy hiếu kỳ, nếu Giang lão sư có thể đàn được ghi ta, như vậy thì quá đẹp trai rồi. Ngay cả Trương Nhạc cũng tò mò nhìn Giang Nguyên. Y thuật của Giang Nguyên thì không có gì bàn cãi. Nếu còn có thể đàn được ghita, vậy thì kinh khủng quá. Tại sao tên này lại có tinh lực học được nhiều thứ như vậy?
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Giang Nguyên cười nói:
- Biết một chút.
- Giang lão sư, thầy đúng là biết đàn ghita sao? Hay quá rồi.
Một cô hưng phấn kêu lên.
- Không phải chứ? Nhìn không ra anh lại là một thanh niên văn nghệ đấy.
Tuyên Tử Nguyệt tò mò nhìn Giang Nguyên, nói.
Giang Nguyên nhún vai, sau đó nhìn Chương Mộc Lâm trên sân khấu, vừa ôm đàn vừa hát, liền cười nói:
- Tôi biết hát, hơn nữa còn đàn hay hơn tiểu tử kia, cô có tin hay không?
- Thật hay giả vậy? Anh chữa bệnh cứu người đã lợi hại như vậy, bây giờ còn biết đàn hát, anh không phải quá yêu nghiệt sao?
Nếu không phải đã biết Giang Nguyên không phải là loại người thích khoác lác, Tuyên Tử Nguyệt chỉ sợ đã hừ mũi rồi.
- Cô không tin cũng không sao. Mặc dù tôi đàn không hay, nhưng vẫn hay hơn so với tiểu tử kia.
Giang Nguyên lắc đầu, ánh mắt hiện lên một thân ảnh cao gầy đang ôm đàn.
- Anh Tích Nghiêm, bây giờ tôi mới phát hiện anh là người rất hoàn hảo.
Giang Nguyên hơi nhắm mắt lại rồi lắc đầu, rất nhanh xóa đi hình ảnh kia. Trong đầu hắn bây giờ đều là những gì Tích Nghiêm dạy năm đó như máy tính, tiếng Anh, đàn hát...
Nhưng Giang Nguyên cũng không nhớ mấy thứ này quá nhiều. Chúng tồn tại sâu trong nội tâm của hắn, không cần
phải lấy ra, dễ làm nhiễu loạn tâm trạng của hắn.
- Làm sao vậy? Nhìn anh như vậy, có cảm giác Chương Mộc Lâm thật là kém cỏi.
Nhìn vẻ mặt của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.
Giang Nguyên mỉm cười, khinh thường nói:
- Cô không tin à? Bây giờ mà tôi lên sân khấu, tuyệt đối còn chơi hay hơn cả cậu ta.
- Đừng có mà ba hoa. Bây giờ mà anh có thể lên sân khấu biểu diễn? Trừ phi Chương Mộc Lâm té xuống, tôi sẽ cho anh lên sâu khấu.
Tuyên Tử Nguyệt cười nhạo lắc đầu.
Đối với lời nói của Tuyên Tử Nguyệt, tất cả mọi người đều gật đầu, ngoại trừ Lý Tiểu Vũ.
- A!
Trong lúc mọi người đang cười, đột nhiên nghe được tiếng thét kinh hãi truyền đến.
Tất cả kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chương Mộc Lâm đang đàn hát bình thường đột nhiên đạp vào khoảng không rồi rơi xuống đất.
- Mẹ nó, không phải chứ?
Tất cả đều nhất tề quay đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Nguyên.
Hiểu Linh bên cạnh đột nhiên nhớ đến ngày Giang Nguyên hát bài Tỉnh Không ở KTV:
- Em nghĩ Chương Mộc Lâm hát không hay bằng Giang lão sư.
Nghe Hiểu Linh nói, Tuyên Tử Nguyệt liên nhìn Giang Nguyên:
- Không nghĩ ra anh cũng còn biết hát. Giang Nguyên nhún vai, cười khổ: - Hắc hắc, không phải như vậy đâu.
- Giang lão sư, thầy đừng khiêm tốn nữa. Em đã xem bọn họ tập luyện rồi. Mặc dù Chương Mộc Lâm có thể hát bài này, nhưng so ra vẫn còn kém Giang lão sư một điểm. Tuy nhiên anh ấy lại đàn ghita rất hay.
Tiểu Linh tò mò nhìn Giang Nguyên: - Giang lão sư, thầy có biết đàn không?
Nghe Tiểu Linh hỏi, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Giang Nguyên. Bọn họ đều cảm thấy hiếu kỳ, nếu Giang lão sư có thể đàn được ghi ta, như vậy thì quá đẹp trai rồi. Ngay cả Trương Nhạc cũng tò mò nhìn Giang Nguyên. Y thuật của Giang Nguyên thì không có gì bàn cãi. Nếu còn có thể đàn được ghita, vậy thì kinh khủng quá. Tại sao tên này lại có tinh lực học được nhiều thứ như vậy?
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Giang Nguyên cười nói:
- Biết một chút.
- Giang lão sư, thầy đúng là biết đàn ghita sao? Hay quá rồi.
Một cô hưng phấn kêu lên.
- Không phải chứ? Nhìn không ra anh lại là một thanh niên văn nghệ đấy.
Tuyên Tử Nguyệt tò mò nhìn Giang Nguyên, nói.
Giang Nguyên nhún vai, sau đó nhìn Chương Mộc Lâm trên sân khấu, vừa ôm đàn vừa hát, liền cười nói:
- Tôi biết hát, hơn nữa còn đàn hay hơn tiểu tử kia, cô có tin hay không?
- Thật hay giả vậy? Anh chữa bệnh cứu người đã lợi hại như vậy, bây giờ còn biết đàn hát, anh không phải quá yêu nghiệt sao?
Nếu không phải đã biết Giang Nguyên không phải là loại người thích khoác lác, Tuyên Tử Nguyệt chỉ sợ đã hừ mũi rồi.
- Cô không tin cũng không sao. Mặc dù tôi đàn không hay, nhưng vẫn hay hơn so với tiểu tử kia.
Giang Nguyên lắc đầu, ánh mắt hiện lên một thân ảnh cao gầy đang ôm đàn.
- Anh Tích Nghiêm, bây giờ tôi mới phát hiện anh là người rất hoàn hảo.
Giang Nguyên hơi nhắm mắt lại rồi lắc đầu, rất nhanh xóa đi hình ảnh kia. Trong đầu hắn bây giờ đều là những gì Tích Nghiêm dạy năm đó như máy tính, tiếng Anh, đàn hát...
Nhưng Giang Nguyên cũng không nhớ mấy thứ này quá nhiều. Chúng tồn tại sâu trong nội tâm của hắn, không cần
phải lấy ra, dễ làm nhiễu loạn tâm trạng của hắn.
- Làm sao vậy? Nhìn anh như vậy, có cảm giác Chương Mộc Lâm thật là kém cỏi.
Nhìn vẻ mặt của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.
Giang Nguyên mỉm cười, khinh thường nói:
- Cô không tin à? Bây giờ mà tôi lên sân khấu, tuyệt đối còn chơi hay hơn cả cậu ta.
- Đừng có mà ba hoa. Bây giờ mà anh có thể lên sân khấu biểu diễn? Trừ phi Chương Mộc Lâm té xuống, tôi sẽ cho anh lên sâu khấu.
Tuyên Tử Nguyệt cười nhạo lắc đầu.
Đối với lời nói của Tuyên Tử Nguyệt, tất cả mọi người đều gật đầu, ngoại trừ Lý Tiểu Vũ.
- A!
Trong lúc mọi người đang cười, đột nhiên nghe được tiếng thét kinh hãi truyền đến.
Tất cả kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chương Mộc Lâm đang đàn hát bình thường đột nhiên đạp vào khoảng không rồi rơi xuống đất.
- Mẹ nó, không phải chứ?
Tất cả đều nhất tề quay đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Nguyên.
/984
|