- Bà cô của tôi ơi... Không phải cô đang đùa đấy chứ?
Thấy Tuyên Tử Nguyệt hơi chần chừ rồi gật đầu đồng ý, Giang Nguyên vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.
Tuyên Tử Nguyệt hơi nhún vai nói:
- Đương nhiên không phải... Anh thấy tôi đùa khi nào. chưa?
Giang Nguyên duỗi duỗi cổ, tiến sát đến trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, kinh ngạc nghỉ ngờ đánh giá Tuyên Tử. Nguyệt. Hắn phát hiện ánh mắt cô nàng rất trấn tĩnh, tựa hồ không phải đột nhiên hứng lên, bất đắc dĩ cười khổ nói:
~ Chị... bây giờ tôi thừa nhận cô là chị của tôi rồi...
- Vậy à... Ngoan... Sau này gọi tôi là chị... Tôi dẫn theo cậu em trai là cậu thì ở trường cũng coi như có chút mặt mũi...
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt giơ tay chạm mấy cái vào màn hình phía trước, điều chỉnh ra màn hình chỉ đường, đang tiến hành định vị.
Nhìn người chị của Đại học Đông Bắc này ném bỏ dáng vẻ lạnh băng ở trước mặt người khác trước đây đi, đôi mắt trông mong đi theo mình về nhà, trong lòng Giang Nguyên bất ổn một lúc mới lắp bắp nói
- Tuyên... Cái đó Tử Nguyệt... Xe của cô không đi được...
- Không đi được?
Tuyên Tử Nguyệt quay đầu nhìn Giang Nguyên nói:
~ Tại sao?
- Nhà tôi ở nông thôn... Có đoạn đường rất dài đều là đường đất vàng, nếu xe của cô đi thì chắc gầm xe không giữ được...
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt khẽ cau mày, đôi mắt to xinh đẹp, trong mắt tràn ngập hồ nghi nhìn mình, Giang Nguyên vội vàng nói.
- Ở nông thôn?
Tuyên Tử Nguyệt nhướng mày, nhìn Giang Nguyên nói:
- Kiểu khắp nơi là núi ấy à? -Ừừ..
Giang Nguyên vội gật đầu. Hắn phải mau bỏ đi ý niệm trong đầu của vị đại tỷ này mới được. Nếu không hắn vừa mới đến Vân Giang một tháng đã đưa một cô nàng về nhà, người trong thôn sẽ nghị luận thành thế nào đây?
Vậy... Hôm nay cũng không kịp về à?
Tuyên Tử Nguyệt lại cau mày, nhìn Giang Nguyên truy hỏi.
- A... Đương nhiên, tôi ít nhất phải ở nhà mấy ngày. cơ, đâu có nhanh như vậy...
Giang Nguyên vội gật đầu không ngừng, trong lòng từng đợt cười khổ, thầm nói phải mau xóa bỏ suy nghĩ trong đầu cô nàng này mới được.
- Được được... Tốt quá... Tôi đang muốn đến chỗ nào thả lỏng mấy ngày, có nơi như vậy là tốt nhất...
Ai ngờ Giang Nguyên còn chưa vui mừng xong thì đã nghe thấy Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn khởi động xe, nhấn ga một cái quay đầu liền đi.
Giang Nguyên cứng lưỡi nhìn Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt hưng phấn, lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi mới kinh ngạc nói:
- Cô... cô đi đâu vậy?
- Đổi xe chứ sao... Tiện thể lấy quần áo...
Nghe thấy câu này, Giang Nguyên choáng váng... sửng sốt... ngây dại... ngây ngốc...
Xe rất nhanh liên đi vào một tiểu khu bên cạnh Đại học Đông Bắc, sau khi đi vào ga ra ngầm, Tuyên Tử Nguyệt lưu loát dừng xe. Sau khi xuống xe, cô ta thuận tay mở cửa chiếc xe SUV màu xám bạc bên cạnh, nói:
~ Ngồi bên này...
Nhìn chiếc xe Mercedes-Benz SUV màu xám bạc này, Giang Nguyên gian nan nuốt nước miếng, biết mình lần này thông minh bị thông minh hại rồi...
Nhưng nếu lúc này nói không cần Tuyên Tử Nguyệt đi thì hình như đã muộn rồi. Giang Nguyên sờ sờ mũi, đành phải giơ tay cầm túi ở phía sau, sau đó ngồi sang bên kia, nhìn Tuyên Tử Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Cô nương... Rốt cuộc cô muốn chơi trò gì? Cô nói thật với tôi được không?
- Hì... không có gì, chỉ là ở đây mãi chán rồi, đột nhiên tôi muốn đến nông thôn ở vài ngày...
Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt đắc ý cười, sau đó nhún vai nói:
- Chờ tôi một lát nhé... Tôi đi lấy quần áo...
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đi về phía thang máy, Giang
Nguyên ôm tia hy vọng cuối cùng, kêu lên:
- Điều kiện nhà tôi không tốt đâu, không có cả chỗ tắm rửa... Còn toàn là đất xi măng...
Nhe thấy tiếng kêu như giấy giụa lúc sắp chết của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt dừng bước chân, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Nguyên cười đến sáng lạn, khiến Giang Nguyên cảm thấy lời vừa nãy của mình như là nói dóc vậy...
- Anh cảm thấy thế nào? Tôi là cô nàng không chịu được khổ sao?
Bỏ lại câu này xong, Tuyên Tử Nguyệt ống quần tung bay đi vào thang máy...
Giang Nguyên bất đắc dĩ tựa vào chiếc ghế bằng da thật mềm mại kia, sau đó mở loa trên xe. Hắn bật một ca khúc nông thôn của Mỹ sau đó thở dài.
“Rốt cuộc cô nàng này muốn giở trò gì đây? Đột nhiên mặt dày không e lệ nói muốn cùng mình về quê, nhất định có vấn đề...”
Giang Nguyên thầm nghĩ như vậy.
Nhưng Giang Nguyên không thể không nói Tuyên đại chủ nghĩa của cô nàng Tuyên này tốt hơn nhiều những cô gái khác vì hắn không phải đợi bao lâu đã thấy Tuyên Tử Nguyệt xách một cái túi đi xuống, tiện tay ném vào. ghế sau, sau đó khởi động xe xuất phát.
- Tuyên Tử Nguyệt... Cô không cần đi học à?
Giang Nguyên ngã xuống ghế, vẫn không từ bỏ ý định nói.
- Không cần... Môn cần học tôi đã học hết rồi...
~ Tuyên Tử Nguyệt... Cô đến nhà tôi là có lì xì cầm đấy...
Giang Nguyên chớp chớp mắt, hữu khí vô lực tiếp tục nói.
- Được... Tôi cầm xong chúng ta mỗi người một nửa...
Nhìn chiếc xe theo máy định vị thuận lợi đi ra khỏi thành phố, sau đó rẽ vào đường cao tốc Vân Lưu...
Thấy Tuyên Tử Nguyệt hơi chần chừ rồi gật đầu đồng ý, Giang Nguyên vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.
Tuyên Tử Nguyệt hơi nhún vai nói:
- Đương nhiên không phải... Anh thấy tôi đùa khi nào. chưa?
Giang Nguyên duỗi duỗi cổ, tiến sát đến trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, kinh ngạc nghỉ ngờ đánh giá Tuyên Tử. Nguyệt. Hắn phát hiện ánh mắt cô nàng rất trấn tĩnh, tựa hồ không phải đột nhiên hứng lên, bất đắc dĩ cười khổ nói:
~ Chị... bây giờ tôi thừa nhận cô là chị của tôi rồi...
- Vậy à... Ngoan... Sau này gọi tôi là chị... Tôi dẫn theo cậu em trai là cậu thì ở trường cũng coi như có chút mặt mũi...
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt giơ tay chạm mấy cái vào màn hình phía trước, điều chỉnh ra màn hình chỉ đường, đang tiến hành định vị.
Nhìn người chị của Đại học Đông Bắc này ném bỏ dáng vẻ lạnh băng ở trước mặt người khác trước đây đi, đôi mắt trông mong đi theo mình về nhà, trong lòng Giang Nguyên bất ổn một lúc mới lắp bắp nói
- Tuyên... Cái đó Tử Nguyệt... Xe của cô không đi được...
- Không đi được?
Tuyên Tử Nguyệt quay đầu nhìn Giang Nguyên nói:
~ Tại sao?
- Nhà tôi ở nông thôn... Có đoạn đường rất dài đều là đường đất vàng, nếu xe của cô đi thì chắc gầm xe không giữ được...
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt khẽ cau mày, đôi mắt to xinh đẹp, trong mắt tràn ngập hồ nghi nhìn mình, Giang Nguyên vội vàng nói.
- Ở nông thôn?
Tuyên Tử Nguyệt nhướng mày, nhìn Giang Nguyên nói:
- Kiểu khắp nơi là núi ấy à? -Ừừ..
Giang Nguyên vội gật đầu. Hắn phải mau bỏ đi ý niệm trong đầu của vị đại tỷ này mới được. Nếu không hắn vừa mới đến Vân Giang một tháng đã đưa một cô nàng về nhà, người trong thôn sẽ nghị luận thành thế nào đây?
Vậy... Hôm nay cũng không kịp về à?
Tuyên Tử Nguyệt lại cau mày, nhìn Giang Nguyên truy hỏi.
- A... Đương nhiên, tôi ít nhất phải ở nhà mấy ngày. cơ, đâu có nhanh như vậy...
Giang Nguyên vội gật đầu không ngừng, trong lòng từng đợt cười khổ, thầm nói phải mau xóa bỏ suy nghĩ trong đầu cô nàng này mới được.
- Được được... Tốt quá... Tôi đang muốn đến chỗ nào thả lỏng mấy ngày, có nơi như vậy là tốt nhất...
Ai ngờ Giang Nguyên còn chưa vui mừng xong thì đã nghe thấy Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn khởi động xe, nhấn ga một cái quay đầu liền đi.
Giang Nguyên cứng lưỡi nhìn Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt hưng phấn, lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi mới kinh ngạc nói:
- Cô... cô đi đâu vậy?
- Đổi xe chứ sao... Tiện thể lấy quần áo...
Nghe thấy câu này, Giang Nguyên choáng váng... sửng sốt... ngây dại... ngây ngốc...
Xe rất nhanh liên đi vào một tiểu khu bên cạnh Đại học Đông Bắc, sau khi đi vào ga ra ngầm, Tuyên Tử Nguyệt lưu loát dừng xe. Sau khi xuống xe, cô ta thuận tay mở cửa chiếc xe SUV màu xám bạc bên cạnh, nói:
~ Ngồi bên này...
Nhìn chiếc xe Mercedes-Benz SUV màu xám bạc này, Giang Nguyên gian nan nuốt nước miếng, biết mình lần này thông minh bị thông minh hại rồi...
Nhưng nếu lúc này nói không cần Tuyên Tử Nguyệt đi thì hình như đã muộn rồi. Giang Nguyên sờ sờ mũi, đành phải giơ tay cầm túi ở phía sau, sau đó ngồi sang bên kia, nhìn Tuyên Tử Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Cô nương... Rốt cuộc cô muốn chơi trò gì? Cô nói thật với tôi được không?
- Hì... không có gì, chỉ là ở đây mãi chán rồi, đột nhiên tôi muốn đến nông thôn ở vài ngày...
Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt đắc ý cười, sau đó nhún vai nói:
- Chờ tôi một lát nhé... Tôi đi lấy quần áo...
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đi về phía thang máy, Giang
Nguyên ôm tia hy vọng cuối cùng, kêu lên:
- Điều kiện nhà tôi không tốt đâu, không có cả chỗ tắm rửa... Còn toàn là đất xi măng...
Nhe thấy tiếng kêu như giấy giụa lúc sắp chết của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt dừng bước chân, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Nguyên cười đến sáng lạn, khiến Giang Nguyên cảm thấy lời vừa nãy của mình như là nói dóc vậy...
- Anh cảm thấy thế nào? Tôi là cô nàng không chịu được khổ sao?
Bỏ lại câu này xong, Tuyên Tử Nguyệt ống quần tung bay đi vào thang máy...
Giang Nguyên bất đắc dĩ tựa vào chiếc ghế bằng da thật mềm mại kia, sau đó mở loa trên xe. Hắn bật một ca khúc nông thôn của Mỹ sau đó thở dài.
“Rốt cuộc cô nàng này muốn giở trò gì đây? Đột nhiên mặt dày không e lệ nói muốn cùng mình về quê, nhất định có vấn đề...”
Giang Nguyên thầm nghĩ như vậy.
Nhưng Giang Nguyên không thể không nói Tuyên đại chủ nghĩa của cô nàng Tuyên này tốt hơn nhiều những cô gái khác vì hắn không phải đợi bao lâu đã thấy Tuyên Tử Nguyệt xách một cái túi đi xuống, tiện tay ném vào. ghế sau, sau đó khởi động xe xuất phát.
- Tuyên Tử Nguyệt... Cô không cần đi học à?
Giang Nguyên ngã xuống ghế, vẫn không từ bỏ ý định nói.
- Không cần... Môn cần học tôi đã học hết rồi...
~ Tuyên Tử Nguyệt... Cô đến nhà tôi là có lì xì cầm đấy...
Giang Nguyên chớp chớp mắt, hữu khí vô lực tiếp tục nói.
- Được... Tôi cầm xong chúng ta mỗi người một nửa...
Nhìn chiếc xe theo máy định vị thuận lợi đi ra khỏi thành phố, sau đó rẽ vào đường cao tốc Vân Lưu...
/984
|