- Rất xin lỗi... Thật sự hết rồi... Mong ngài lượng thứ...
Ông chủ tóc vàng đẹp trai lúc này vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ xin lỗi gã thanh niên.
- Hết rồi? Anh đừng nói với tôi là anh không cố ý đấy? Nhà hàng này của anh không muốn mở cửa nữa rồi đúng không?
Gã thanh niên không có ý định dừng lại, gã lạnh giọng cười nói:
- Đây là địa bàn của tôi... Anh có tin tôi sẽ khiến anh không thể mở cửa nữa không?
Giang Nguyên thấy mọi người đều nhìn về phía bên này liền nhíu chặt mày lại. Hăn khó khăn lắm mới được ăn một bữa lớn, vậy mà còn gặp mấy chuyện phiền phức. thế này.
Điều này làm cho Giang Nguyên rất bực bội, bởi vì hắn có một thói quen rất không tốt. Mỗi lần đụng đến mỹ thực, tâm tình hắn nhất định phải thật tốt. Nếu trong trường hợp tâm tình không tốt, hắn ăn đồ ăn có ngon đến mấy cũng sẽ cảm thấy kém đi một chút. Điều này khiến cho người ta rất tiếc nuối.
Tuyên Tử Nguyệt đối diện mỉm cười nhìn Giang Nguyên trước mặt dường như cảm nhận được tâm tình Giang Nguyên hiện tại hơi buồn bực, cho nên giờ trong lòng cô đang rất hiếu kỳ. Tiếp theo Giang Nguyên sẽ làm như thế nào, sẽ đá tên kia ra ngoài hay là...
Tuyên Tử Nguyệt rất chờ mong nhìn Giang Nguyên, cô biết Giang Nguyên là kẻ chẳng biết sợ là gì.
Có điều, cô rất bất ngờ khi nhìn thấy Giang Nguyên rút di động ra.
~ Alo... Chủ nhiệm Lý... Chào anh... Tôi đang đi ăn thì gặp La thiếu, đúng... Anh có nghe thấy giọng anh ấy không! Đúng... Vâng, giờ anh ấy đang gây rối vô lý ờ nhà hàng, ở trước mặt rất nhiều người đòi đóng cửa nhà hàng này...
Giang Nguyên lãnh đạm tường thuật lại một lượt, giống như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.
- Ö... vâng!
Sau khi nói xong, Giang Nguyên gác máy, nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang ngạc nhiên nhìn mình, hắn nâng ly hướng về phía cô, cười nói:
- Sao? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ ra tay vứt anh ta ra ngoài à? Đây là nhà hàng Pháp, nếu mà tôi ra tay thì sẽ không còn tâm tình tốt để hưởng thụ mỹ thực... Chúng ta là những người nhã nhặn, làm việc đương nhiên cũng. phải nhã nhặn!
- Anh là người nhã nhặn? Sao tôi chẳng thấy giống chút nào... Món chính anh chọn tới hai món... Người nhã nhặn chẳng giống anh đâu. Phàm ăn tục uống!
Tuyên Tử Nguyệt che miệng khẽ cười nói.
Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:
- Cô nghĩ sao chứ? Tôi là một đại nam nhân, ăn nhiều một chút là chuyện rất bình thường.
Lúc này, điện thoại gã thanh niên đang toàn lực phun nước miếng với ông chủ tóc vàng kia đột nhiên vang lên.
Gã thanh niên này hít sâu một hơi, hừ lạnh với ông chủ tóc vàng một tiếng mới móc điện thoại ra xem thử. Sau khi gã nhìn thấy cái tên hiện trên di động, vẻ mặt hơi khó coi. Có điều gã vẫn không dám không nghe, xoay người sang chỗ khác nghe điện thoại.
~ Alo... anh Lý...
Gã thanh niên khách khí nói.
- Dĩ Kỳ... Giờ đang là thời khắc mấu chốt, đừng có ra ngoài làm bậy, gây ảnh hưởng không tốt cho tỉnh trưởng. Đừng làm loạn nữa, mau đi đi... Nếu không để cho tỉnh trưởng biết sẽ phiền phức đấy...
Đầu bên kia Chủ nhiệm Lý trầm giọng nói.
La Dĩ Kỳ nghe thấy Chủ nhiệm Lý nói vậy trong điện thoại khuôn mặt lập tức dỏ lên, nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy người đang gọi cho mình đâu. Gã liền nổi giận nói:
- Anh Lý... Tôi không biết anh đang nói gì cả!
~ Dĩ Kỳ... Nghe lời, đừng làm loạn nữa... Đừng gây thêm phiền phức cho Tỉnh trưởng, nếu không tôi nói với tỉnh trưởng đấy!
Dường Chủ nhiệm Lý chẳng thèm nghe La Dĩ Kỳ nói, chỉ tiếp tục trầm giọng nói.
La Dĩ Kỳ tức giận nhìn xung quanh một chút, cuối cùng gã chú ý đến bàn Giang Nguyên bên cạnh. Gã đột nhiên nhớ ra, ban nãy tên đàn ông này rút điện thoại ra gọi, hơn nữa dường như gã còn lờ mờ nghe hắn gọi Chủ nhiệm Lý, có điều lúc đó mình không chú ý lắm thôi.
La Dĩ Kỳ lập tức bừng tỉnh liếc mắt nhìn Giang Nguyên, sau đó bất đắc dĩ lên tiếng nói:
- Anh Lý... Tôi biết rồi!
Sau khi gã cúp máy liền buông tha cho ông chủ tóc vàng, lao thẳng đến trước mặt Giang Nguyên, đưa tay †úm cổ áo Giang Nguyên.
Giang Nguyên không chớp mắt nhẹ nhàng đưa tay lên chụp, thuận tay đẩy một cái, sau đó La Dĩ Kỳ bị đẩy Iui lên tục ba bốn bước, sau khi đụng nhẹ chiếc ghế bên kia mới đứng vững lại.
- La Dĩ Kỳ... Đừng chọc tôi... Ban nãy tôi gọi điện cho Chủ nhiệm Lý là đã nể mặt anh lắm rồi...
Giang Nguyên nhẹ nhàng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cảm nhận chất lỏng thơm mát chậm rãi chảy trong miệng, sau khi nhẹ nhàng nuốt xuống, hắn mới xoay đầu sang nhìn gã, nói:
- Đi đi... Giờ đừng gây thêm phiền phức cho cha anh...
La Dĩ Kỳ sao có thể nuốt trôi cơn tức lớn như vậy, lập. tức tức giận lao về phía Giang Nguyên. Ai ngờ gã còn chưa lao đến trước bàn đã bị Giang Nguyên một tay giữ lấy cổ.
- Tôi ghét nhất là người khác quấy rầy lúc tôi đang chờ dùng bữa...
Ánh mắt Giang Nguyên lạnh đi, thiếu kiên nhẫn ép sát đến, nhìn La Dĩ Kỳ nói:
- Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh anh, nếu không nể mặt cha anh, mười La Dĩ Kỳ tôi cũng đánh cho rụng răng...
La Dĩ Kỳ đưa tay chụp lấy cổ tay Giang Nguyên, đỏ mặt muốn giấy dụa nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cổ tay cứng như xích sắt này.
- Mau đi đi... Nếu không tôi gọi điện cho cha anh, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt anh...
Giang Nguyên nhìn chằm chằm La Dĩ Kỳ lạnh giọng nói, dứt lời, hắn thả lỏng tay ra, đẩy La Dĩ Kỳ ngồi trở về ghế.
La Dĩ Kỳ cố gắng bò dậy từ trên ghế, vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ. Tuy nhiên gã không phải thăng ngốc, nhanh chóng nghĩ ra có lẽ tên nhà quê trước mặt thật sự quen với cha mình, hơn nữa có lẽ quan hệ cũng khá tốt. Nếu không sao hắn dám gọi cho Lý Thiện Trường nói chuyện của mình?
Ông chủ tóc vàng đẹp trai lúc này vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ xin lỗi gã thanh niên.
- Hết rồi? Anh đừng nói với tôi là anh không cố ý đấy? Nhà hàng này của anh không muốn mở cửa nữa rồi đúng không?
Gã thanh niên không có ý định dừng lại, gã lạnh giọng cười nói:
- Đây là địa bàn của tôi... Anh có tin tôi sẽ khiến anh không thể mở cửa nữa không?
Giang Nguyên thấy mọi người đều nhìn về phía bên này liền nhíu chặt mày lại. Hăn khó khăn lắm mới được ăn một bữa lớn, vậy mà còn gặp mấy chuyện phiền phức. thế này.
Điều này làm cho Giang Nguyên rất bực bội, bởi vì hắn có một thói quen rất không tốt. Mỗi lần đụng đến mỹ thực, tâm tình hắn nhất định phải thật tốt. Nếu trong trường hợp tâm tình không tốt, hắn ăn đồ ăn có ngon đến mấy cũng sẽ cảm thấy kém đi một chút. Điều này khiến cho người ta rất tiếc nuối.
Tuyên Tử Nguyệt đối diện mỉm cười nhìn Giang Nguyên trước mặt dường như cảm nhận được tâm tình Giang Nguyên hiện tại hơi buồn bực, cho nên giờ trong lòng cô đang rất hiếu kỳ. Tiếp theo Giang Nguyên sẽ làm như thế nào, sẽ đá tên kia ra ngoài hay là...
Tuyên Tử Nguyệt rất chờ mong nhìn Giang Nguyên, cô biết Giang Nguyên là kẻ chẳng biết sợ là gì.
Có điều, cô rất bất ngờ khi nhìn thấy Giang Nguyên rút di động ra.
~ Alo... Chủ nhiệm Lý... Chào anh... Tôi đang đi ăn thì gặp La thiếu, đúng... Anh có nghe thấy giọng anh ấy không! Đúng... Vâng, giờ anh ấy đang gây rối vô lý ờ nhà hàng, ở trước mặt rất nhiều người đòi đóng cửa nhà hàng này...
Giang Nguyên lãnh đạm tường thuật lại một lượt, giống như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.
- Ö... vâng!
Sau khi nói xong, Giang Nguyên gác máy, nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang ngạc nhiên nhìn mình, hắn nâng ly hướng về phía cô, cười nói:
- Sao? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ ra tay vứt anh ta ra ngoài à? Đây là nhà hàng Pháp, nếu mà tôi ra tay thì sẽ không còn tâm tình tốt để hưởng thụ mỹ thực... Chúng ta là những người nhã nhặn, làm việc đương nhiên cũng. phải nhã nhặn!
- Anh là người nhã nhặn? Sao tôi chẳng thấy giống chút nào... Món chính anh chọn tới hai món... Người nhã nhặn chẳng giống anh đâu. Phàm ăn tục uống!
Tuyên Tử Nguyệt che miệng khẽ cười nói.
Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:
- Cô nghĩ sao chứ? Tôi là một đại nam nhân, ăn nhiều một chút là chuyện rất bình thường.
Lúc này, điện thoại gã thanh niên đang toàn lực phun nước miếng với ông chủ tóc vàng kia đột nhiên vang lên.
Gã thanh niên này hít sâu một hơi, hừ lạnh với ông chủ tóc vàng một tiếng mới móc điện thoại ra xem thử. Sau khi gã nhìn thấy cái tên hiện trên di động, vẻ mặt hơi khó coi. Có điều gã vẫn không dám không nghe, xoay người sang chỗ khác nghe điện thoại.
~ Alo... anh Lý...
Gã thanh niên khách khí nói.
- Dĩ Kỳ... Giờ đang là thời khắc mấu chốt, đừng có ra ngoài làm bậy, gây ảnh hưởng không tốt cho tỉnh trưởng. Đừng làm loạn nữa, mau đi đi... Nếu không để cho tỉnh trưởng biết sẽ phiền phức đấy...
Đầu bên kia Chủ nhiệm Lý trầm giọng nói.
La Dĩ Kỳ nghe thấy Chủ nhiệm Lý nói vậy trong điện thoại khuôn mặt lập tức dỏ lên, nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy người đang gọi cho mình đâu. Gã liền nổi giận nói:
- Anh Lý... Tôi không biết anh đang nói gì cả!
~ Dĩ Kỳ... Nghe lời, đừng làm loạn nữa... Đừng gây thêm phiền phức cho Tỉnh trưởng, nếu không tôi nói với tỉnh trưởng đấy!
Dường Chủ nhiệm Lý chẳng thèm nghe La Dĩ Kỳ nói, chỉ tiếp tục trầm giọng nói.
La Dĩ Kỳ tức giận nhìn xung quanh một chút, cuối cùng gã chú ý đến bàn Giang Nguyên bên cạnh. Gã đột nhiên nhớ ra, ban nãy tên đàn ông này rút điện thoại ra gọi, hơn nữa dường như gã còn lờ mờ nghe hắn gọi Chủ nhiệm Lý, có điều lúc đó mình không chú ý lắm thôi.
La Dĩ Kỳ lập tức bừng tỉnh liếc mắt nhìn Giang Nguyên, sau đó bất đắc dĩ lên tiếng nói:
- Anh Lý... Tôi biết rồi!
Sau khi gã cúp máy liền buông tha cho ông chủ tóc vàng, lao thẳng đến trước mặt Giang Nguyên, đưa tay †úm cổ áo Giang Nguyên.
Giang Nguyên không chớp mắt nhẹ nhàng đưa tay lên chụp, thuận tay đẩy một cái, sau đó La Dĩ Kỳ bị đẩy Iui lên tục ba bốn bước, sau khi đụng nhẹ chiếc ghế bên kia mới đứng vững lại.
- La Dĩ Kỳ... Đừng chọc tôi... Ban nãy tôi gọi điện cho Chủ nhiệm Lý là đã nể mặt anh lắm rồi...
Giang Nguyên nhẹ nhàng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cảm nhận chất lỏng thơm mát chậm rãi chảy trong miệng, sau khi nhẹ nhàng nuốt xuống, hắn mới xoay đầu sang nhìn gã, nói:
- Đi đi... Giờ đừng gây thêm phiền phức cho cha anh...
La Dĩ Kỳ sao có thể nuốt trôi cơn tức lớn như vậy, lập. tức tức giận lao về phía Giang Nguyên. Ai ngờ gã còn chưa lao đến trước bàn đã bị Giang Nguyên một tay giữ lấy cổ.
- Tôi ghét nhất là người khác quấy rầy lúc tôi đang chờ dùng bữa...
Ánh mắt Giang Nguyên lạnh đi, thiếu kiên nhẫn ép sát đến, nhìn La Dĩ Kỳ nói:
- Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh anh, nếu không nể mặt cha anh, mười La Dĩ Kỳ tôi cũng đánh cho rụng răng...
La Dĩ Kỳ đưa tay chụp lấy cổ tay Giang Nguyên, đỏ mặt muốn giấy dụa nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cổ tay cứng như xích sắt này.
- Mau đi đi... Nếu không tôi gọi điện cho cha anh, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt anh...
Giang Nguyên nhìn chằm chằm La Dĩ Kỳ lạnh giọng nói, dứt lời, hắn thả lỏng tay ra, đẩy La Dĩ Kỳ ngồi trở về ghế.
La Dĩ Kỳ cố gắng bò dậy từ trên ghế, vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ. Tuy nhiên gã không phải thăng ngốc, nhanh chóng nghĩ ra có lẽ tên nhà quê trước mặt thật sự quen với cha mình, hơn nữa có lẽ quan hệ cũng khá tốt. Nếu không sao hắn dám gọi cho Lý Thiện Trường nói chuyện của mình?
/984
|