- Cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù như thế nào, nhưng em không muốn anh lại đột nhiên biến mất nữa.
Câu nói này nhẹ nhàng vang lên trong đầu Giang Nguyên, khiến trong lòng Giang Nguyên cực kỳ đắng chát. Hồ lão y sư luôn ngồi bên cạnh cũng phát hiện hôm nay tiểu đồ đệ này của mình hình như có gì đó không bình thường, cho đến khi chị La ở nhà bếp bắt đầu kêu đã đến lúc dọn cơm, Giang Nguyên mới chậm rãi hoàn hồn lại.
Lúc chị La thấy Giang Nguyên đến nhà ăn mặt mày vui mừng nói:
- Bác sĩ Giang, hôm nay chị nấu thêm nhiều gạo lắm, còn làm thêm một món ăn, cậu có thể ăn thỏa sức nhé.
- A a... Tốt quá, tốt quái!
Mặc dù trong lòng Giang Nguyên còn buồn bã nhưng nó không hề ảnh hưởng chút nào đến khả năng ăn uống của Giang Nguyên. Dưới con mắt của mọi người, Giang Nguyên lại một lần nữa chén hết bốn bát cơm lớn.
Có điều lúc này Hồ lão y sư nhìn Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Thường ngày Giang Nguyên chỉ có thể ăn được hai bát, giờ đột nhiên sức ăn tăng gấp đôi, hình như cũng không phải chuyện gì tốt. Đột nhiên thèm ăn quá nhiều cũng có nguyên nhân rất không tốt.
Nghĩ tới đây, Hồ lão y sư sờ cằm mình, trong lòng thầm nghĩ: “Có cần phải bảo Giang Nguyên đi lấy máu kiểm tra không, nếu lỡ như tuyến giáp trạng có vấn đề gì thì phiền phức.”
Giang Nguyên không biết trong lòng Hồ lão y sư đang lo lắng nảy ra suy nghĩ cổ quái này. Giờ hắn chỉ cố sức ăn để lấp đầy cái bụng trống không của mình.
Giờ hắn có thể cảm nhận được, những thứ hắn ăn vào bụng dường như được tiêu hóa rất nhanh chóng, sau đó lại được cơ thể hấp thu từng chút từng chút một. Vì giờ Giang Nguyên không hề cảm thấy bụng mình căng lên. Bốn bát cơm này ăn vào chỉ đủ để hắn thấy hơi no mà thôi.
Dĩ nhiên, Giang Nguyên cố gắng ăn là vì hắn nghĩ, có lẽ những thức ăn mình ăn cũng là ngọn nguồn quan trọng của năng lượng, nếu không vì sao ngày nào mình cũng thấy đói? Sau khi ăn xong bữa tối, chỉ còn Hồ lão y sư và Giang Nguyên trực ban. Rốt cuộc Hồ lão y sư không kìm được nữa, nói:
- Giang Nguyên đưa hai tay của con cho thây xem thử!
- A? Làm gì à?
Giang Nguyên ngạc nhiên nhìn thây nhà mình, đang định đưa tay ra, nhưng đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng. Động tác này sao mà quen thuộc vậy, có lẽ đây chính là một thử nghiệm xem có bị chứng cường tuyến giáp trạng hay không.
Giang Nguyên nhìn thầy nhà mình đang lo lắng như vậy đành bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười khổ, nói:
- Thầy, gần đây con ăn được nhiều không có liên quan gì đến bệnh tật đâu ạ, càng không liên quan gì với chứng cường tuyến giáp trạng cả!
- Con chắc chắn?
Hồ lão y sư nhìn vẻ tự tin của Giang Nguyên như vậy, rốt cuộc trong lòng cũng thả lỏng, sau đó xác định nói.
Giang Nguyên gật mạnh đầu, sau đó nói: - Con chắc chắn!
- Được rồi... Tự con xác định không có vấn đề là được, có thể ăn nhiều hơn chỉ cần không vấn đề gì thì cứ ăn!
Hồ lão y sư rất chắc chắn gật đầu nói.
Giang Nguyên thấy bộ dạng thầy như vậy liên tục gật đầu. Ăn đương nhiên phải ăn rồi, chắc sau này mình không thể ăn ít hơn mỗi bữa bốn bát cơm rồi.
Cảm xúc của Trương Du Chính rất không vui. Tất cả những người đụng vào Trương Du Chính đều biết, vẻ mặt Hội trưởng Trương đang rất khó coi. Trương Du Chính luôn nở nụ cười sáng lạn, tự tin gần đây đang gặp phải đả kích lớn.
'Từ Thanh Linh năm tư, nữ thần trong mắt vô số học trưởng học đệ, hình như đã từng có quan hệ gì đó với thầy Trương trợ giảng Trung y. Dĩ nhiên, quan hệ này khiến rất nhiều đồng chí ghen ty.
Tuy trong lòng Trương Du Chính cũng vô cùng đố ky nhưng trước mặt Từ Thanh Linh cậu ta vẫn duy trì phong độ nên có. Có điều cậu ta vẫn không kìm được muốn hỏi ra lẽ những nghỉ vấn trong lòng mình. Cho nên, cậu ta nhìn cô gái đang dùng muỗng ăn từng miếng cơm nhỏ. đối diện mình, như tùy tiện hỏi:
- Thanh Linh, cậu và thầy Giang? - Trước kia anh ấy cũng được coi là bạn trai tớ.
Từ Thanh Linh dường như hiểu rất rõ Trương Du Chính muốn hỏi gì, vừa tiếp tục ăn vừa tùy tiện nói:
- Có điều sau đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, anh ấy mất tích. Cho nên khi gặp anh ấy ở trường tớ rất kinh ngạc.
- Trước kia lẽ nào là lúc cậu đang học trung học?
Suy nghĩ của Trương Du Chính xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng phân tích ra điều gì đó. Cậu ta phát hiện hình như Từ Thanh Linh không định giấu giếm mình nên vội vàng hỏi.
- Đúng.
'Từ Thanh Linh ăn xong miếng cuối cùng, sau đó đặt muỗng xuống, lấy một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, sau đó lại bưng nước lên uống một miếng, mới nói:
- Trước khi tớ vào đại học, trong một lần bất ngờ, anh ấy mất tích.
Câu nói này nhẹ nhàng vang lên trong đầu Giang Nguyên, khiến trong lòng Giang Nguyên cực kỳ đắng chát. Hồ lão y sư luôn ngồi bên cạnh cũng phát hiện hôm nay tiểu đồ đệ này của mình hình như có gì đó không bình thường, cho đến khi chị La ở nhà bếp bắt đầu kêu đã đến lúc dọn cơm, Giang Nguyên mới chậm rãi hoàn hồn lại.
Lúc chị La thấy Giang Nguyên đến nhà ăn mặt mày vui mừng nói:
- Bác sĩ Giang, hôm nay chị nấu thêm nhiều gạo lắm, còn làm thêm một món ăn, cậu có thể ăn thỏa sức nhé.
- A a... Tốt quá, tốt quái!
Mặc dù trong lòng Giang Nguyên còn buồn bã nhưng nó không hề ảnh hưởng chút nào đến khả năng ăn uống của Giang Nguyên. Dưới con mắt của mọi người, Giang Nguyên lại một lần nữa chén hết bốn bát cơm lớn.
Có điều lúc này Hồ lão y sư nhìn Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Thường ngày Giang Nguyên chỉ có thể ăn được hai bát, giờ đột nhiên sức ăn tăng gấp đôi, hình như cũng không phải chuyện gì tốt. Đột nhiên thèm ăn quá nhiều cũng có nguyên nhân rất không tốt.
Nghĩ tới đây, Hồ lão y sư sờ cằm mình, trong lòng thầm nghĩ: “Có cần phải bảo Giang Nguyên đi lấy máu kiểm tra không, nếu lỡ như tuyến giáp trạng có vấn đề gì thì phiền phức.”
Giang Nguyên không biết trong lòng Hồ lão y sư đang lo lắng nảy ra suy nghĩ cổ quái này. Giờ hắn chỉ cố sức ăn để lấp đầy cái bụng trống không của mình.
Giờ hắn có thể cảm nhận được, những thứ hắn ăn vào bụng dường như được tiêu hóa rất nhanh chóng, sau đó lại được cơ thể hấp thu từng chút từng chút một. Vì giờ Giang Nguyên không hề cảm thấy bụng mình căng lên. Bốn bát cơm này ăn vào chỉ đủ để hắn thấy hơi no mà thôi.
Dĩ nhiên, Giang Nguyên cố gắng ăn là vì hắn nghĩ, có lẽ những thức ăn mình ăn cũng là ngọn nguồn quan trọng của năng lượng, nếu không vì sao ngày nào mình cũng thấy đói? Sau khi ăn xong bữa tối, chỉ còn Hồ lão y sư và Giang Nguyên trực ban. Rốt cuộc Hồ lão y sư không kìm được nữa, nói:
- Giang Nguyên đưa hai tay của con cho thây xem thử!
- A? Làm gì à?
Giang Nguyên ngạc nhiên nhìn thây nhà mình, đang định đưa tay ra, nhưng đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng. Động tác này sao mà quen thuộc vậy, có lẽ đây chính là một thử nghiệm xem có bị chứng cường tuyến giáp trạng hay không.
Giang Nguyên nhìn thầy nhà mình đang lo lắng như vậy đành bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười khổ, nói:
- Thầy, gần đây con ăn được nhiều không có liên quan gì đến bệnh tật đâu ạ, càng không liên quan gì với chứng cường tuyến giáp trạng cả!
- Con chắc chắn?
Hồ lão y sư nhìn vẻ tự tin của Giang Nguyên như vậy, rốt cuộc trong lòng cũng thả lỏng, sau đó xác định nói.
Giang Nguyên gật mạnh đầu, sau đó nói: - Con chắc chắn!
- Được rồi... Tự con xác định không có vấn đề là được, có thể ăn nhiều hơn chỉ cần không vấn đề gì thì cứ ăn!
Hồ lão y sư rất chắc chắn gật đầu nói.
Giang Nguyên thấy bộ dạng thầy như vậy liên tục gật đầu. Ăn đương nhiên phải ăn rồi, chắc sau này mình không thể ăn ít hơn mỗi bữa bốn bát cơm rồi.
Cảm xúc của Trương Du Chính rất không vui. Tất cả những người đụng vào Trương Du Chính đều biết, vẻ mặt Hội trưởng Trương đang rất khó coi. Trương Du Chính luôn nở nụ cười sáng lạn, tự tin gần đây đang gặp phải đả kích lớn.
'Từ Thanh Linh năm tư, nữ thần trong mắt vô số học trưởng học đệ, hình như đã từng có quan hệ gì đó với thầy Trương trợ giảng Trung y. Dĩ nhiên, quan hệ này khiến rất nhiều đồng chí ghen ty.
Tuy trong lòng Trương Du Chính cũng vô cùng đố ky nhưng trước mặt Từ Thanh Linh cậu ta vẫn duy trì phong độ nên có. Có điều cậu ta vẫn không kìm được muốn hỏi ra lẽ những nghỉ vấn trong lòng mình. Cho nên, cậu ta nhìn cô gái đang dùng muỗng ăn từng miếng cơm nhỏ. đối diện mình, như tùy tiện hỏi:
- Thanh Linh, cậu và thầy Giang? - Trước kia anh ấy cũng được coi là bạn trai tớ.
Từ Thanh Linh dường như hiểu rất rõ Trương Du Chính muốn hỏi gì, vừa tiếp tục ăn vừa tùy tiện nói:
- Có điều sau đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, anh ấy mất tích. Cho nên khi gặp anh ấy ở trường tớ rất kinh ngạc.
- Trước kia lẽ nào là lúc cậu đang học trung học?
Suy nghĩ của Trương Du Chính xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng phân tích ra điều gì đó. Cậu ta phát hiện hình như Từ Thanh Linh không định giấu giếm mình nên vội vàng hỏi.
- Đúng.
'Từ Thanh Linh ăn xong miếng cuối cùng, sau đó đặt muỗng xuống, lấy một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, sau đó lại bưng nước lên uống một miếng, mới nói:
- Trước khi tớ vào đại học, trong một lần bất ngờ, anh ấy mất tích.
/984
|