- Công năng cương dương gặp trở ngại?
Giang Nguyên nghe thấy Tỉnh trưởng La nhỏ giọng giải thích xong, hắn hơi nhíu mày, trầm giọng nói. Hơn nữa đồng thời những tư liệu liên quan liền xuất hiện trong đầu hắn. Tên chứng bệnh Giang Nguyên vừa nói chính là tên bệnh Tây y, còn trong trung y chứng bệnh này được gọi là “bệnh liệt dương”. Đây thực sự là một vấn đề nan giải trong Trung y.
- A... đúng, vị giáo sư đó nói là bệnh này!
Tỉnh trưởng La dường như không quen với cái tên này lắm, nhưng vừa nghe Giang Nguyên nói ra liền vỗ mạnh đùi, hưng phấn nói.
- Tình trạng đó xảy ra khoảng bao lâu rồi? Là hoàn toàn không thể cương được? Hay cương không đủ cứng?
Giang Nguyên hơi trầm ngâm, sau đó liên tiếp hỏi.
- Cái này... có lẽ là hoàn toàn không thể cương cứng...
Tỉnh trưởng La thoáng chần chờ, sau đó liền nói.
Giang Nguyên nhìn Tỉnh trưởng La, lúc này trong lòng cũng khá hiếu kỳ. Đây hẳn không phải bản thân Tỉnh trưởng La, nhưng khi ông nhắc đến lại kiêng ky như vậy, ngay cả Chủ nhiệm Lý ngồi cạnh cũng căng thẳng cẩn thận. Trong lòng Giang Nguyên nghỉ ngờ, rốt cuộc. người này là ai mà khiến họ phải cẩn thận như vậy.
Có điều đây cũng là chuyện bình thường. Chuyện như vậy, chẳng người đàn ông nào muốn người khác biết. Tuy là đang hỏi giúp người ta thì cũng phải cẩn thận để ý. Nhưng nói thế này thì làm sao có thể làm rõ tình hình được?
Giang Nguyên khế thở dài, sau đó nói:
- Giờ chẳng phải có Viagra sao? Thứ này có lẽ có công dụng với chứng trở ngại công năng cương dương...
- Cái đó thì cũng không rõ lắm, nhưng dù sao thì vẫn không được...
Tỉnh trưởng La vô cùng chắc chắn nói.
Nói tới đây, Giang Nguyên cười khổ. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Tỉnh trưởng, cái này hơi phiên phức... Nếu không gặp được người bệnh, cháu không thể nào xác định được tình hình như thế nào!
Tỉnh trưởng La nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin nhưng có chút bất đắc dĩ của Giang Nguyên sắc mặt cũng cứng lại. Sau đó ông cũng bất đắc dĩ nở nụ cười khổ. Dĩ nhiên ông cũng biết thế. Lúc đầu ông cũng từng thỉnh giáo rất nhiều bác sĩ Trung y già, nhưng trên căn bản bác sĩ nào. cũng có câu trả lời như nhau. Có lẽ, điểm khác biệt duy nhất là, trên mặt Giang Nguyên ngoài vẻ bất đắc dĩ còn có chút tự tin hờ hững.
Nhìn ra điều này, trong lòng Tỉnh trưởng La cũng lóe lên chút hy vọng, hỏi lần nữa:
- Nếu bác sĩ Tiểu Giang có thể gặp bệnh nhân, có thể năm chắc được bao nhiêu phần trăm?
- Bao nhiêu phần trăm?
Giang Nguyên nhíu mày, nhìn sâu vào mắt Tỉnh trưởng La, nhận ra tia mong chờ trong mắt ông. Giang Nguyên nhẹ thở hắt ra, nói:
- Nếu Tỉnh trưởng đã hỏi như vậy, cháu cũng hỏi thêm một câu. Xin hỏi vị kia trước đây có cương được không?
- Đương nhiên... cậu ta có một đứa con... Tỉnh trưởng La vội vàng cười nói.
Giang Nguyên nghe vậy liền gật đầu, sau đó khẽ cười nói:
- Chỉ cần trước kia từng cương được và không hề chịu ngoại thương gì, tuy không rõ tình hình cụ thể, nhưng cháu có thể đảm bảo nắm chắc năm mươi phần trăm trở lên!
- Năm mươi phần trăm?! Mắt Tỉnh trưởng La sáng ngời, nhưng lại lập tức ảm đạm trở lại. Thế thì đồng nghĩa chỉ năm chắc được một nữa, vậy thì cũng quá mơ hồ.
Sau khi thoáng trầm ngâm một lát, Tỉnh trưởng La liền bất đắc dĩ cười nói:
- Được, vậy thì cảm ơn bác sĩ Tiểu Giang!
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt của Tỉnh trưởng La, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn gật đầu cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ đứng dậy nói:
- Vậy cháu về trước, ba ngày sau cháu lại đến tái khám cho Tỉnh trưởng!
- Được, được... cực cho bác sĩ Tiểu Giang rồi!
Lần này Tỉnh trưởng La hơi khách sáo, nhiệt tình tiễn Giang Nguyên ra cửa.
Lúc này Chủ nhiệm Lý cũng cực kỳ khách khí tiễn Giang Nguyên xuống lầu. Khi Giang Nguyên bước đến cạnh xe, ông bèn thấp giọng nói:
- Bác sĩ Tiểu Giang, vấn đề ban nãy Tỉnh trưởng hỏi, xin cậu hãy giữ bí mật, đừng để người khác biết!
- Đương nhiên ạ, xin Chủ nhiệm Lý và Tỉnh trưởng La cứ yên tâm...
Giang Nguyên khế gật đầu cười nói.
Chủ nhiệm Lý nhìn xe chậm rãi biến mất ở ngã rẽ mới khẽ thở dài, quay đầu đi về phía phòng làm việc.
- Thiện Trường à... xem ra bước đi này của chúng ta không được rồi... Tỉnh trưởng La ngồi sau bàn làm việc, nhìn Chủ
nhiệm Lý vừa trở về, bất đắc dĩ cười khổ nói.
Lúc này Chủ nhiệm Lý cũng ngồi xuống ghế, thoáng trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Tỉnh trưởng... nắm chắc năm mươi phần trăm bác sĩ Tiểu Giang nói, chỉ sợ không giống nắm chắc năm mươi phần trăm người khác nói
- ồ? Tỉnh trưởng La sửng sốt, nghỉ hoặc hỏi: - Thiện Trường, sao lại nói vậy?
~ Tỉnh trưởng... vậy tôi mạo muội nói ra suy nghĩ của mình...
Giang Nguyên nghe thấy Tỉnh trưởng La nhỏ giọng giải thích xong, hắn hơi nhíu mày, trầm giọng nói. Hơn nữa đồng thời những tư liệu liên quan liền xuất hiện trong đầu hắn. Tên chứng bệnh Giang Nguyên vừa nói chính là tên bệnh Tây y, còn trong trung y chứng bệnh này được gọi là “bệnh liệt dương”. Đây thực sự là một vấn đề nan giải trong Trung y.
- A... đúng, vị giáo sư đó nói là bệnh này!
Tỉnh trưởng La dường như không quen với cái tên này lắm, nhưng vừa nghe Giang Nguyên nói ra liền vỗ mạnh đùi, hưng phấn nói.
- Tình trạng đó xảy ra khoảng bao lâu rồi? Là hoàn toàn không thể cương được? Hay cương không đủ cứng?
Giang Nguyên hơi trầm ngâm, sau đó liên tiếp hỏi.
- Cái này... có lẽ là hoàn toàn không thể cương cứng...
Tỉnh trưởng La thoáng chần chờ, sau đó liền nói.
Giang Nguyên nhìn Tỉnh trưởng La, lúc này trong lòng cũng khá hiếu kỳ. Đây hẳn không phải bản thân Tỉnh trưởng La, nhưng khi ông nhắc đến lại kiêng ky như vậy, ngay cả Chủ nhiệm Lý ngồi cạnh cũng căng thẳng cẩn thận. Trong lòng Giang Nguyên nghỉ ngờ, rốt cuộc. người này là ai mà khiến họ phải cẩn thận như vậy.
Có điều đây cũng là chuyện bình thường. Chuyện như vậy, chẳng người đàn ông nào muốn người khác biết. Tuy là đang hỏi giúp người ta thì cũng phải cẩn thận để ý. Nhưng nói thế này thì làm sao có thể làm rõ tình hình được?
Giang Nguyên khế thở dài, sau đó nói:
- Giờ chẳng phải có Viagra sao? Thứ này có lẽ có công dụng với chứng trở ngại công năng cương dương...
- Cái đó thì cũng không rõ lắm, nhưng dù sao thì vẫn không được...
Tỉnh trưởng La vô cùng chắc chắn nói.
Nói tới đây, Giang Nguyên cười khổ. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Tỉnh trưởng, cái này hơi phiên phức... Nếu không gặp được người bệnh, cháu không thể nào xác định được tình hình như thế nào!
Tỉnh trưởng La nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin nhưng có chút bất đắc dĩ của Giang Nguyên sắc mặt cũng cứng lại. Sau đó ông cũng bất đắc dĩ nở nụ cười khổ. Dĩ nhiên ông cũng biết thế. Lúc đầu ông cũng từng thỉnh giáo rất nhiều bác sĩ Trung y già, nhưng trên căn bản bác sĩ nào. cũng có câu trả lời như nhau. Có lẽ, điểm khác biệt duy nhất là, trên mặt Giang Nguyên ngoài vẻ bất đắc dĩ còn có chút tự tin hờ hững.
Nhìn ra điều này, trong lòng Tỉnh trưởng La cũng lóe lên chút hy vọng, hỏi lần nữa:
- Nếu bác sĩ Tiểu Giang có thể gặp bệnh nhân, có thể năm chắc được bao nhiêu phần trăm?
- Bao nhiêu phần trăm?
Giang Nguyên nhíu mày, nhìn sâu vào mắt Tỉnh trưởng La, nhận ra tia mong chờ trong mắt ông. Giang Nguyên nhẹ thở hắt ra, nói:
- Nếu Tỉnh trưởng đã hỏi như vậy, cháu cũng hỏi thêm một câu. Xin hỏi vị kia trước đây có cương được không?
- Đương nhiên... cậu ta có một đứa con... Tỉnh trưởng La vội vàng cười nói.
Giang Nguyên nghe vậy liền gật đầu, sau đó khẽ cười nói:
- Chỉ cần trước kia từng cương được và không hề chịu ngoại thương gì, tuy không rõ tình hình cụ thể, nhưng cháu có thể đảm bảo nắm chắc năm mươi phần trăm trở lên!
- Năm mươi phần trăm?! Mắt Tỉnh trưởng La sáng ngời, nhưng lại lập tức ảm đạm trở lại. Thế thì đồng nghĩa chỉ năm chắc được một nữa, vậy thì cũng quá mơ hồ.
Sau khi thoáng trầm ngâm một lát, Tỉnh trưởng La liền bất đắc dĩ cười nói:
- Được, vậy thì cảm ơn bác sĩ Tiểu Giang!
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt của Tỉnh trưởng La, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn gật đầu cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ đứng dậy nói:
- Vậy cháu về trước, ba ngày sau cháu lại đến tái khám cho Tỉnh trưởng!
- Được, được... cực cho bác sĩ Tiểu Giang rồi!
Lần này Tỉnh trưởng La hơi khách sáo, nhiệt tình tiễn Giang Nguyên ra cửa.
Lúc này Chủ nhiệm Lý cũng cực kỳ khách khí tiễn Giang Nguyên xuống lầu. Khi Giang Nguyên bước đến cạnh xe, ông bèn thấp giọng nói:
- Bác sĩ Tiểu Giang, vấn đề ban nãy Tỉnh trưởng hỏi, xin cậu hãy giữ bí mật, đừng để người khác biết!
- Đương nhiên ạ, xin Chủ nhiệm Lý và Tỉnh trưởng La cứ yên tâm...
Giang Nguyên khế gật đầu cười nói.
Chủ nhiệm Lý nhìn xe chậm rãi biến mất ở ngã rẽ mới khẽ thở dài, quay đầu đi về phía phòng làm việc.
- Thiện Trường à... xem ra bước đi này của chúng ta không được rồi... Tỉnh trưởng La ngồi sau bàn làm việc, nhìn Chủ
nhiệm Lý vừa trở về, bất đắc dĩ cười khổ nói.
Lúc này Chủ nhiệm Lý cũng ngồi xuống ghế, thoáng trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Tỉnh trưởng... nắm chắc năm mươi phần trăm bác sĩ Tiểu Giang nói, chỉ sợ không giống nắm chắc năm mươi phần trăm người khác nói
- ồ? Tỉnh trưởng La sửng sốt, nghỉ hoặc hỏi: - Thiện Trường, sao lại nói vậy?
~ Tỉnh trưởng... vậy tôi mạo muội nói ra suy nghĩ của mình...
/984
|