Giang Nguyên nhìn tổ sư gia khám bệnh, chỉ dùng bốn loại thảo dược đơn giản. Người bệnh chỉ cần uống hai thang đã hoàn toàn khỏi hẳn, trong lòng không khỏi bội phục. Đi theo tổ sư gia xem bệnh, tất nhiên lại càng dụng tâm thêm vài phần.
Sáng hôm sau, khi Giang Nguyên mở cửa phòng khám, chờ các bác sĩ và y tá đến làm việc, đột nhiên điện thoại vang lên.
Đầu tiên Giang Nguyên còn tưởng là Lý Tiểu Vũ gọi, kết quả là một dãy số lạ.
Có chút cau mày nhưng Giang Nguyên vẫn nghe điện thoại.
- Xin hỏi ai vậy?
Bên kia rất nhanh vang lên một giọng nói dễ nghe: - Giang Nguyên, là tôi, Tuyên Tử Nguyệt.
- Tuyên Tử Nguyệt?
Giang Nguyên sửng sốt.
- Giang Nguyên, hai ngày qua có ai đến tìm anh không?
Tuyên Tử Nguyệt do dự một chút rồi cẩn thận hỏi.
Nghe giọng nói lo lắng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười khổ, sau đó nói:
- Hôm qua vị hôn phu của cô đến tìm tôi. - Cái gì? Tê Nhạc Minh đến tìm anh?
Giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt cao hơn vài phần, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận, rất nhanh hỏi tiếp:
- Thế tên vương bát đản đó có làm gì anh không?
- Vương bát đản?
Giang Nguyên hơi ngẩn ra, rồi bật cười. Hắn là lân đầu tiên nghe người ta gọi vị hôn phu của mình là vương bát đản, lại còn xuất phát từ miệng của Tuyên Tử Nguyệt. Tuyên Tử Nguyệt nhìn như thế nào cũng không phải là người hay nói mấy lời thô tục. Nhưng Giang Nguyên biết, Tuyên Tử Nguyệt sợ rằng không có bao nhiêu hảo cảm với vị hôn phu của mình. Nếu không, cũng không gọi...hắc hắc.
Lập tức cười nói:
- Đánh với tôi một trận.
- Cái gì?
Nghe Giang Nguyên nói, Tuyên Tử Nguyệt kinh hô:
- Anh không sao chứ?
Đối với chuyện này, Giang Nguyên cũng không muốn giấu diếm. Vốn thực lực của hắn cũng không bằng người ta mà:
- Chỉ hộc máu thôi, nhưng hiện tại không có việc gì rồi.
Nghe Giang Nguyên nói, bên kia thoáng trầm mặc một chút, sau đó vang lên giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt:
- Xin lỗi, Giang Nguyên, việc này tôi nhất định sẽ cho anh một công đạo.
Giang Nguyên lãnh đạm cười:
- Tôi đã bớt rồi. Vả lại từ trước đến nay tôi chưa bao. giờ nhờ người khác lấy lại công đạo cho mình, đặc biệt là phụ nữ.
Tuyên Tử Nguyệt lại im lặng, một lúc sau mới nói:
- Giang Nguyên, tôi cam đoan Tề Nhạc Minh sẽ không tìm anh nữa. Nhưng chuyện này, tốt nhất anh đừng để trong lòng. Có một số việc anh không rõ đâu. Tôi...thành thật xin lỗi.
Nghe ngữ điệu cẩn thận của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên mỉm cười nói:
- Tôi hiểu ý của cô. Một người mặc một bộ tây trang nhãn hiệu Tây Da Thụy và mang giày hiệu Branda, lại còn có một thân công phu. Quả thật là người mà chúng tôi không thể trêu vào. Cô yên tâm đi, tôi không phải là người không biết tự lượng sức.
- Anh...
Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, dường như không biết tại sao Giang Nguyên lại biết hai thương hiệu này. Cô biết rất rõ, toàn bộ Sở Nam, thậm chí là trên cả nước cũng. không có mấy ai có thể nhận ra hai nhấn hiệu sản xuất hàng thủ công cho các gia tộc ở Millan, thậm chí ở Budapest nữa.
Nhưng Giang Nguyên lại có thể nhận ra, khiến cho Tuyên Tử Nguyệt không khỏi sợ hãi. Mặc dù thương hiệu Branda hiếm thấy, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe qua. Từ trên logo thật nhỏ của nó cũng có thể nhận ra.
Nhưng Tây Da Thụy là một nhãn hiệu may mặc được may bằng tay, chất liệu đặc biệt, thủ pháp tỉnh xảo, chỉ được truyền lưu trong giới thượng lưu cao cấp nhất. Người bình thường căn bản chưa hề nghe nói qua.
Hơn nữa, cho dù có người biết thương hiệu này, cũng không nhất định có thể nhìn ra. Bên trong lớp lót chỉ có một dấu hiệu nho nhỏ, ngoài ra không tìm được một logo hay dấu hiệu nào khác. Nếu không phải là người thường xuyên mặc nhãn hiệu này, hoặc đã từng nhìn qua người mặc nó thì tuyệt đối sẽ nhận không ra.
Tuyên Tử Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó liền nhớ đến Ngũ Cầm Hí mà Giang Nguyên hay luyện, còn có Phi Hồng nhất đao, cô thật sự đang đặt một dấu chấm hỏi thật lớn.
Nhưng sau đó lại thở dài:
- Anh hiểu rõ là tốt rồi, nhưng anh không cần lo lắng.
Nghe giọng nói bất đắc dĩ của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười nói:
- Cô không cần có cảm giác áy náy với tôi. Thật sự không sao đâu mà.
Nói đến đây, Giang Nguyên chần chừ một chút rồi nói tiếp: -
Tôi muốn hỏi cô một vấn đề.
Sáng hôm sau, khi Giang Nguyên mở cửa phòng khám, chờ các bác sĩ và y tá đến làm việc, đột nhiên điện thoại vang lên.
Đầu tiên Giang Nguyên còn tưởng là Lý Tiểu Vũ gọi, kết quả là một dãy số lạ.
Có chút cau mày nhưng Giang Nguyên vẫn nghe điện thoại.
- Xin hỏi ai vậy?
Bên kia rất nhanh vang lên một giọng nói dễ nghe: - Giang Nguyên, là tôi, Tuyên Tử Nguyệt.
- Tuyên Tử Nguyệt?
Giang Nguyên sửng sốt.
- Giang Nguyên, hai ngày qua có ai đến tìm anh không?
Tuyên Tử Nguyệt do dự một chút rồi cẩn thận hỏi.
Nghe giọng nói lo lắng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười khổ, sau đó nói:
- Hôm qua vị hôn phu của cô đến tìm tôi. - Cái gì? Tê Nhạc Minh đến tìm anh?
Giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt cao hơn vài phần, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận, rất nhanh hỏi tiếp:
- Thế tên vương bát đản đó có làm gì anh không?
- Vương bát đản?
Giang Nguyên hơi ngẩn ra, rồi bật cười. Hắn là lân đầu tiên nghe người ta gọi vị hôn phu của mình là vương bát đản, lại còn xuất phát từ miệng của Tuyên Tử Nguyệt. Tuyên Tử Nguyệt nhìn như thế nào cũng không phải là người hay nói mấy lời thô tục. Nhưng Giang Nguyên biết, Tuyên Tử Nguyệt sợ rằng không có bao nhiêu hảo cảm với vị hôn phu của mình. Nếu không, cũng không gọi...hắc hắc.
Lập tức cười nói:
- Đánh với tôi một trận.
- Cái gì?
Nghe Giang Nguyên nói, Tuyên Tử Nguyệt kinh hô:
- Anh không sao chứ?
Đối với chuyện này, Giang Nguyên cũng không muốn giấu diếm. Vốn thực lực của hắn cũng không bằng người ta mà:
- Chỉ hộc máu thôi, nhưng hiện tại không có việc gì rồi.
Nghe Giang Nguyên nói, bên kia thoáng trầm mặc một chút, sau đó vang lên giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt:
- Xin lỗi, Giang Nguyên, việc này tôi nhất định sẽ cho anh một công đạo.
Giang Nguyên lãnh đạm cười:
- Tôi đã bớt rồi. Vả lại từ trước đến nay tôi chưa bao. giờ nhờ người khác lấy lại công đạo cho mình, đặc biệt là phụ nữ.
Tuyên Tử Nguyệt lại im lặng, một lúc sau mới nói:
- Giang Nguyên, tôi cam đoan Tề Nhạc Minh sẽ không tìm anh nữa. Nhưng chuyện này, tốt nhất anh đừng để trong lòng. Có một số việc anh không rõ đâu. Tôi...thành thật xin lỗi.
Nghe ngữ điệu cẩn thận của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên mỉm cười nói:
- Tôi hiểu ý của cô. Một người mặc một bộ tây trang nhãn hiệu Tây Da Thụy và mang giày hiệu Branda, lại còn có một thân công phu. Quả thật là người mà chúng tôi không thể trêu vào. Cô yên tâm đi, tôi không phải là người không biết tự lượng sức.
- Anh...
Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, dường như không biết tại sao Giang Nguyên lại biết hai thương hiệu này. Cô biết rất rõ, toàn bộ Sở Nam, thậm chí là trên cả nước cũng. không có mấy ai có thể nhận ra hai nhấn hiệu sản xuất hàng thủ công cho các gia tộc ở Millan, thậm chí ở Budapest nữa.
Nhưng Giang Nguyên lại có thể nhận ra, khiến cho Tuyên Tử Nguyệt không khỏi sợ hãi. Mặc dù thương hiệu Branda hiếm thấy, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe qua. Từ trên logo thật nhỏ của nó cũng có thể nhận ra.
Nhưng Tây Da Thụy là một nhãn hiệu may mặc được may bằng tay, chất liệu đặc biệt, thủ pháp tỉnh xảo, chỉ được truyền lưu trong giới thượng lưu cao cấp nhất. Người bình thường căn bản chưa hề nghe nói qua.
Hơn nữa, cho dù có người biết thương hiệu này, cũng không nhất định có thể nhìn ra. Bên trong lớp lót chỉ có một dấu hiệu nho nhỏ, ngoài ra không tìm được một logo hay dấu hiệu nào khác. Nếu không phải là người thường xuyên mặc nhãn hiệu này, hoặc đã từng nhìn qua người mặc nó thì tuyệt đối sẽ nhận không ra.
Tuyên Tử Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó liền nhớ đến Ngũ Cầm Hí mà Giang Nguyên hay luyện, còn có Phi Hồng nhất đao, cô thật sự đang đặt một dấu chấm hỏi thật lớn.
Nhưng sau đó lại thở dài:
- Anh hiểu rõ là tốt rồi, nhưng anh không cần lo lắng.
Nghe giọng nói bất đắc dĩ của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười nói:
- Cô không cần có cảm giác áy náy với tôi. Thật sự không sao đâu mà.
Nói đến đây, Giang Nguyên chần chừ một chút rồi nói tiếp: -
Tôi muốn hỏi cô một vấn đề.
/984
|