Lập tức cười nói:
~ Triệu sư phụ xem như là bệnh nhân cũ của tôi. Nếu Tiểu Giang đã kê đơn thuốc, vậy tôi cũng muốn xem qua một chút. Tiếp thu ý kiến quần chúng thì mới chữa tốt cho bệnh nhân được.
Trương lão vừa nói xong, hai mắt Hồ lão có chút nhướng lên, còn Ngô lão và Vương lão thì âm thầm thở dài trong lòng. Ai cũng biết tính tình của Trương lão rất kiêu ngạo, mặt mũi mất hết tất phải tìm về. Hôm nay quả nhiên là muốn liều mạng với Hồ lão.
Giang Nguyên ở bên cạnh, nhìn gương mặt lốm đốm đồi mồi của Trương Nguyệt Chánh, đột nhiên cảm giác có chút chán ghét. Hắn là người luôn tôn trọng người già, yêu quý trẻ nhỏ. Đặc biệt là chịu ảnh hưởng của lão gia tử và Hồ lão, cảm thấy các lão đồng chí này đều rất thân thiết. Cho nên, khi bị hai thầy trò Trương lão khinh thị, hắn cũng chỉ làm cho Bạch Kỳ Bân vốn kiêu ngạo giống sư phụ y phải ăn chút đau khổ mà thôi.
Nhưng lúc này, nhìn thấy biểu hiện không chịu buông tha của Trương lão, hắn không khỏi cau mày. Cũng khó trách sư phụ của hắn không thích Trương lão. Thì ra lão gia hỏa này đủ chán ghét. Bản thân trị không hết bệnh cho người ta, người bệnh sang bền này, vì chút mặt mũi mà muốn chặn tay ngang, đoạt lại mặt mũi của mình.
Lão gia hỏa này ích kỷ đến cực điểm. Nơi này là địa bàn của Hồ lão, nếu họ Trương thua, nhiều nhất cũng chỉ xấu hổ một chút. Nhưng nếu Hồ lão thua, làm trò trước mặt nhiều người bệnh như vậy, hoàn toàn mất hết thể diện. Thậm chí còn ảnh hưởng đến danh dự của phòng khám. Thật sự là quá vô sỉ.
'Thấy Hồ lão quay sang nhìn mình, ánh mắt có chút lo lắng, Giang Nguyên hiển nhiên hiểu được. Lần này đúng là một đao trí mạng. Lão gia hỏa cố tình gây phiền †oái, không phân cao thấp là không chịu dừng.
Giang Nguyên mỉm cười, gật đầu với Hồ lão, sau đó Í_ hai tay đưa đơn thuốc đến trước mặt Trương lão, nói:
- Vâng, xin Trương lão cũng đánh giá.
Ngô lão và Vương lão bên cạnh, nghe Giang Nguyên cố tình nhấn mạnh chữ “cũng”, trong lòng cười khổ. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng tiểu tử này quả nhiên cũng không đơn giản, nói móc hai thầy trò lão Trương nhưng không ai bắt được cái đuôi của hẳn.
'Trương lão nghe xong, trong lòng cũng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nhìn Giang Nguyên. Ông không thể bắt bẻ được đối phương, cũng không biết đối phương cố ý hay vô ý, cũng đành phải nuốt giận vào. bụng, giả bộ bày ra khí độ của trưởng bối, tiếp nhận đơn thuốc của đối phương.
Lúc này, mặc dù người bệnh bị trì hoãn thời gian xem bệnh, nhưng cũng bị việc này hấp dẫn. Xem ra, hai vị lão tiền bối muốn đánh lôi đài với nhau. Sự việc khó có được, ai cũng cố duỗi cổ ra mà xem.
'Thậm chí ngay cả người bệnh đang xếp hàng bên ngoài cũng vây ngoài cửa, vẻ mặt hưng phấn nhìn vào trong.
Thấy nhiều người bệnh xem như vậy, Hồ lão cau mày, nhưng cũng không nói gì. Đây là phòng khám của ông, nếu ông yếu thế, vậy thì còn mặt mũi nào nữa. Cho nên liền bảo Trương Nhạc mang vài cái ghế đến, ôm quyền nói với người bệnh xung quanh:
- Xin lỗi các vị, xin mọi người chờ cho một chút, đợi xử lý xong đơn thuốc của Triệu sư phụ, sẽ khám hết cho †ất cả mọi người. Mong mọi người thông cảm.
Người đến xem bệnh đều sống xung quanh đây. Xa nhất cũng chỉ bên Hà Đông, đều là người địa phương.
Thấy Hồ lão khách sáo như vậy, vội vàng đứng lên nói:
- Hồ y sư khách sáo rồi, chúng tôi cũng không vội, không vội.
Nghe xong, Hồ lão quay sang mỉm cười nói với đệ tử của các vị lão y sư:
- Nào nào, mọi người cùng ngồi uống tách trà đi. Đã đến nước này rồi, hai vị lão y sư kia cũng không nóng vội, lập tức an vị, chậm rãi uống trà. Dù sao bọn họ chỉ là gia nhập cho vui, vạn nhất không ổn thì đứng ra giảng hòa.
Đợi mọi người ngồi xuống xong, chị La ở bên ngoài mang trà vào, Hồ lão cười nói:
- Nguyệt Chánh huynh, không cần gấp gáp, xin mời dùng trà.
- A, được được.
Trương lão mỉm cười gật đầu, đưa tay tiếp nhận chén trà.
Lời nói ẩn chứa đao gươm, nhưng tất cả đều là người trọng thể diện, khách khí là phải có. Ít nhất không thể xé rách da mặt với nhau, chỉ có thể dựa vào bản lãnh học thuật mà ganh đua cao thấp.
Sau này, mặc kệ ai thắng ai thua, bữa cơm trưa này phải ăn. Lần sau gặp lại, mặc kệ có ghét nhau như thế nào, cũng phải nắm tay nhau thân thiết.
'Trương lão cầm đơn thuốc của Giang Nguyên xem qua một lần. Sau khi xem xong, trong lòng liền bình tĩnh lại. Đơn thuốc này quả nhiên như lời đệ tử bình phẩm, hoàn toàn không đúng bệnh. Đơn thuốc dùng Hoàng Liên, Thiên Hoa Phấn, Sinh địa, mật ong bảy tám loại thuốc, nhưng rõ ràng lại có tác dụng thanh nhiệt mát phổi, nào có liên quan đến bệnh đau đầu chóng mặt.
Hơn nữa, nó cũng không hợp với đơn thuốc mà ông đã cân nhắc trước đó. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Nghĩ vậy, trong lòng liền thoải mái, thảnh thơi nâng tách trà lên, nhàn nhã uống trà, chuẩn bị nghỉ ngơi, sau đó hung hăng đánh vào mặt Hồ Khánh Nguyên một cái.
Nhìn thấy bộ dạng của Trương Nguyệt Chánh, Ngô lão và Vương lão đều giật mình, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đơn thuốc của Tiểu Giang không đáng tin cậy? Lần này xem như Hồ lão mất mặt rồi.
~ Triệu sư phụ xem như là bệnh nhân cũ của tôi. Nếu Tiểu Giang đã kê đơn thuốc, vậy tôi cũng muốn xem qua một chút. Tiếp thu ý kiến quần chúng thì mới chữa tốt cho bệnh nhân được.
Trương lão vừa nói xong, hai mắt Hồ lão có chút nhướng lên, còn Ngô lão và Vương lão thì âm thầm thở dài trong lòng. Ai cũng biết tính tình của Trương lão rất kiêu ngạo, mặt mũi mất hết tất phải tìm về. Hôm nay quả nhiên là muốn liều mạng với Hồ lão.
Giang Nguyên ở bên cạnh, nhìn gương mặt lốm đốm đồi mồi của Trương Nguyệt Chánh, đột nhiên cảm giác có chút chán ghét. Hắn là người luôn tôn trọng người già, yêu quý trẻ nhỏ. Đặc biệt là chịu ảnh hưởng của lão gia tử và Hồ lão, cảm thấy các lão đồng chí này đều rất thân thiết. Cho nên, khi bị hai thầy trò Trương lão khinh thị, hắn cũng chỉ làm cho Bạch Kỳ Bân vốn kiêu ngạo giống sư phụ y phải ăn chút đau khổ mà thôi.
Nhưng lúc này, nhìn thấy biểu hiện không chịu buông tha của Trương lão, hắn không khỏi cau mày. Cũng khó trách sư phụ của hắn không thích Trương lão. Thì ra lão gia hỏa này đủ chán ghét. Bản thân trị không hết bệnh cho người ta, người bệnh sang bền này, vì chút mặt mũi mà muốn chặn tay ngang, đoạt lại mặt mũi của mình.
Lão gia hỏa này ích kỷ đến cực điểm. Nơi này là địa bàn của Hồ lão, nếu họ Trương thua, nhiều nhất cũng chỉ xấu hổ một chút. Nhưng nếu Hồ lão thua, làm trò trước mặt nhiều người bệnh như vậy, hoàn toàn mất hết thể diện. Thậm chí còn ảnh hưởng đến danh dự của phòng khám. Thật sự là quá vô sỉ.
'Thấy Hồ lão quay sang nhìn mình, ánh mắt có chút lo lắng, Giang Nguyên hiển nhiên hiểu được. Lần này đúng là một đao trí mạng. Lão gia hỏa cố tình gây phiền †oái, không phân cao thấp là không chịu dừng.
Giang Nguyên mỉm cười, gật đầu với Hồ lão, sau đó Í_ hai tay đưa đơn thuốc đến trước mặt Trương lão, nói:
- Vâng, xin Trương lão cũng đánh giá.
Ngô lão và Vương lão bên cạnh, nghe Giang Nguyên cố tình nhấn mạnh chữ “cũng”, trong lòng cười khổ. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng tiểu tử này quả nhiên cũng không đơn giản, nói móc hai thầy trò lão Trương nhưng không ai bắt được cái đuôi của hẳn.
'Trương lão nghe xong, trong lòng cũng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nhìn Giang Nguyên. Ông không thể bắt bẻ được đối phương, cũng không biết đối phương cố ý hay vô ý, cũng đành phải nuốt giận vào. bụng, giả bộ bày ra khí độ của trưởng bối, tiếp nhận đơn thuốc của đối phương.
Lúc này, mặc dù người bệnh bị trì hoãn thời gian xem bệnh, nhưng cũng bị việc này hấp dẫn. Xem ra, hai vị lão tiền bối muốn đánh lôi đài với nhau. Sự việc khó có được, ai cũng cố duỗi cổ ra mà xem.
'Thậm chí ngay cả người bệnh đang xếp hàng bên ngoài cũng vây ngoài cửa, vẻ mặt hưng phấn nhìn vào trong.
Thấy nhiều người bệnh xem như vậy, Hồ lão cau mày, nhưng cũng không nói gì. Đây là phòng khám của ông, nếu ông yếu thế, vậy thì còn mặt mũi nào nữa. Cho nên liền bảo Trương Nhạc mang vài cái ghế đến, ôm quyền nói với người bệnh xung quanh:
- Xin lỗi các vị, xin mọi người chờ cho một chút, đợi xử lý xong đơn thuốc của Triệu sư phụ, sẽ khám hết cho †ất cả mọi người. Mong mọi người thông cảm.
Người đến xem bệnh đều sống xung quanh đây. Xa nhất cũng chỉ bên Hà Đông, đều là người địa phương.
Thấy Hồ lão khách sáo như vậy, vội vàng đứng lên nói:
- Hồ y sư khách sáo rồi, chúng tôi cũng không vội, không vội.
Nghe xong, Hồ lão quay sang mỉm cười nói với đệ tử của các vị lão y sư:
- Nào nào, mọi người cùng ngồi uống tách trà đi. Đã đến nước này rồi, hai vị lão y sư kia cũng không nóng vội, lập tức an vị, chậm rãi uống trà. Dù sao bọn họ chỉ là gia nhập cho vui, vạn nhất không ổn thì đứng ra giảng hòa.
Đợi mọi người ngồi xuống xong, chị La ở bên ngoài mang trà vào, Hồ lão cười nói:
- Nguyệt Chánh huynh, không cần gấp gáp, xin mời dùng trà.
- A, được được.
Trương lão mỉm cười gật đầu, đưa tay tiếp nhận chén trà.
Lời nói ẩn chứa đao gươm, nhưng tất cả đều là người trọng thể diện, khách khí là phải có. Ít nhất không thể xé rách da mặt với nhau, chỉ có thể dựa vào bản lãnh học thuật mà ganh đua cao thấp.
Sau này, mặc kệ ai thắng ai thua, bữa cơm trưa này phải ăn. Lần sau gặp lại, mặc kệ có ghét nhau như thế nào, cũng phải nắm tay nhau thân thiết.
'Trương lão cầm đơn thuốc của Giang Nguyên xem qua một lần. Sau khi xem xong, trong lòng liền bình tĩnh lại. Đơn thuốc này quả nhiên như lời đệ tử bình phẩm, hoàn toàn không đúng bệnh. Đơn thuốc dùng Hoàng Liên, Thiên Hoa Phấn, Sinh địa, mật ong bảy tám loại thuốc, nhưng rõ ràng lại có tác dụng thanh nhiệt mát phổi, nào có liên quan đến bệnh đau đầu chóng mặt.
Hơn nữa, nó cũng không hợp với đơn thuốc mà ông đã cân nhắc trước đó. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Nghĩ vậy, trong lòng liền thoải mái, thảnh thơi nâng tách trà lên, nhàn nhã uống trà, chuẩn bị nghỉ ngơi, sau đó hung hăng đánh vào mặt Hồ Khánh Nguyên một cái.
Nhìn thấy bộ dạng của Trương Nguyệt Chánh, Ngô lão và Vương lão đều giật mình, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đơn thuốc của Tiểu Giang không đáng tin cậy? Lần này xem như Hồ lão mất mặt rồi.
/984
|