"Có người đang lại đây."
Tư Diệu Ngôn cảm nhận được động tĩnh, lập tức nhắc nhở: "Số lượng khá nhiều, mọi người cẩn thận."
Có đan tu hỗ trợ, những người còn lại không cần lãng phí thần thức thăm dò. Nghe thấy lời cảnh báo của Tư Diệu Ngôn, đám người Trường Minh Tông tiến lên phía trước che chắn cho các đan tu. Cả đám căng thẳng nhìn bốn phía.
Hiện tại đã là ngày thứ ba, các tông môn chạm mặt cũng là chuyện dễ xảy ra.
Nhưng Tư Diệu Ngôn đã cảnh báo chậm hơn tình hình thực tế, Minh Huyền vô tình dẫm xuống đất, lá bùa vàng kim từ mặt đất bay nhanh lên cao. Lông mày hắn nhướng lên.
Bùa trận pháp!
Chàng trai vội vàng quay đầu, hét to với đám người phía sau: "Mau tách ra, có mai phục!"
Có Minh Huyền nhắc nhở kịp thời, những người khác nhanh chóng lách ra khỏi trận pháp nhưng hắn thì không may mắn như thế.
Bùa phá trận không còn lại nhiều, hơn nữa trình độ bày trận của Tống Hàn Thanh cao hơn hắn một bậc. Hiện tại, muốn phá vỡ trận pháp, Minh Huyền cần một khoảng thời gian tìm mắt trận để phá giải. Thế nên hắn chỉ có thể đứng trong trận pháp trơ mắt nhìn tình hình bên ngoài.
Diệp Kiều là người lủi nhanh nhất. Nàng lập tức kéo tay Miểu Miểu nhanh nhẹn lùi lại sau.
Hiện tại Trường Minh Tông đang đứng thứ tư, không có gì uy hiếp. Diệp Kiều không nghĩ rằng đám kiếm tu, phù tu bọn họ đáng giá để ba tông môn liên thủ mai phục.
Thế thì, mục tiêu của bọn họ chỉ có thể là đan tu.
Diệp Kiều dù nhanh nhưng Diệp Thanh Hàn còn nhanh hơn nàng. Hắn gạt chân để chặn nàng lại, sau đó đạp mạnh vào bàn chân nàng. Khoảnh khắc Diệp Kiều rút chân né đòn, đáy mắt Diệp Thanh Hàn xẹt qua vài tia sáng không rõ thâm ý. Hắn vội rút chân lại, vươn tay giật cái túi bên hông Miểu Miểu. Chưa được mấy giây, chiếc túi bên hông Miểu Miểu đã nằm trong tay hắn.
"A!" Miểu Miểu kinh ngạc hô to. Sự việc tiến triển quá bất ngờ khiến nàng không kịp phòng bị.
Diệp Kiều cũng bị động tác giả của hắn lừa gạt. Nàng hơi nhướng mày, không ngờ tên đệ tử chân truyền này lại tiến bộ đến thế. Không còn dáng vẻ xem nhẹ sống chết, không phục thì tỏ thái độ gay gắt như xưa.
Ba tông môn hợp tác thống nhất mục tiêu chính là cướp túi không gian. Trong lúc các đệ tử Bích Thủy Tông chạy trốn, Đoạn Hoành Đao lấy tay bắn các hạt châu nhỏ làm đứt dây treo túi không gian.
Tư Diệu Ngôn đưa tay muốn chụp lấy nhưng Sở Hành Chi xông đến từ phía sau, vung kiếm chém sượt qua, rồi cướp lấy cái túi.
Đan dược và đan lô của Tư Diệu Ngôn đều đặt trong túi không gian. Giây phút nhận ra ý đồ thật sự của đám người này, mặt nàng đổi sắc. Lần đầu tiên nhìn đến tình huống có người không bàn chuyện hợp tác cũng không loại trừ đối thủ, mà chăm chăm cướp túi không gian của người ta.
"Bọn mi..." Nằng bặm môi: "Quá đáng!"
"Đấy gọi là binh bất yếm trá!" Sở Hành Chi cười đắc ý, sau đó nghênh ngang xoay người rời đi.
Cướp thẻ thân phận làm gì? Lãng phí thời gian! Không cần thiết phải dây dưa với đám người này!
Hơn nữa, trạng thái của bọn họ đang bất ổn, không thể đánh dài hơi với những người này. Hiện tại, cướp túi không gian chính là biện pháp tối ưu nhất.
"Diệp Thanh Hàn!" Diệp Kiều nhìn thấy tất cả túi không gian của đan tu đều bị cướp, ánh mắt nàng hơi lóe lên, nàng lên tiếng gọi Diệp Thanh Hàn.
Diệp Thanh Hàn dừng chân một lát, vẻ mặt lạnh nhạt: "Sao nào?"
Diệp Kiều cà lơ phất phơ lại gần, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn: "Không có gì hết, chỉ muốn gọi tên mi chút thôi."
Diệp Thanh Hàn nhìn động tác không đúng mực của Diệp Kiều, nhíu mày: "Tránh ra!"
Thấy Diệp Thanh Hàn giơ tay toan phát động công kích, Diệp Kiều nhếch môi. Nàng nhanh chân lùi lại sau, miệng lại buông thêm vài câu chòng ghẹo: "Ái chà chà, cao thủ gặp nhau nên chào xã giao vài tiếng thôi mà. Mị đã bấm tay bói cho đạo hữu một quẻ rồi, quẻ bảo đạo hữu tính tình khó chịu, sau này chắc chắn sẽ cao thêm vài mét."
Trong nội dung gốc của quyển tiểu thuyết, Vân Thước cực kỳ đào hoa, Diệp Thanh Hàn được khuyến mãi hẳn mấy cái sừng đủ để cosplay thành chú tuần lộc đáng yêu.
"Mi không nói gì cũng chẳng ai bảo mi câm!" Mặt Diệp Thanh Hàn lạnh như tiền. Hắn chẳng hiểu nổi con người này nghĩ gì, đột nhiên lại gần vỗ vai hắn để chào hỏi?
Ai mà thân thiết với nàng ta!
Ba tông môn vừa đạt được mục đích liền rút lui. Tư thế bỏ chạy vội vã giống hệt phong thái đánh bài chuồn của Diệp Kiều. Các tu sĩ nhịn không được cảm thán.
Bọn họ bị Diệp Kiều dạy hư cả rồi!
"Rồi còn chơi gì nữa? Không có đan dược thì đến cái nịt cũng chẳng còn, làm sao đấu tiếp được!"
"Chính xác mà nói thì Bích Thủy Tông nên chơi như thế nào. Bọn họ là người bị hại thảm nhất!"
"Trường Minh Tông cũng chẳng khá hơn, đã tụt xuống vị trí thứ tư. Chậc chậc chậc."
Tin tốt duy nhất chính là thẻ thân phận của bọn họ vẫn còn trên người, không xui xẻo đến mức mất túi không gian thì thẻ thân phận cũng vào tay kẻ địch.
Tư Diệu Ngôn phục hồi tinh thần, cánh môi hồng mấp máy: "Đan dược của bọn ta đều ở bên trong, tất cả đều bị bọn họ cướp hết rồi."
Mặt ai cũng trầm xuống. Diệp Kiều vẫn bình tĩnh như thường: "Vậy đan lô thì sao?"
Miểu Miểu rũ mắt, giọng nói thều thào: "Cũng nằm trong túi không gian."
"Thôi toang!" Minh Huyền buông tay.
Nếu còn đan lô thì có thể luyện đan lại nhưng đan lô cũng mất thì lấy gì chơi tiếp?
Trong túi không gian của Diệp Kiều không có đan lô, không có đan dược, càng không có các loại linh thực cần thiết. Bầu không phí phút trầm chìm vào sự trầm lặng.
"Hai ngày tiếp theo, Diệp Kiều chỉ huy!" Miểu Miểu lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Năng lực của Diệp Kiều là điều không ai có thể phủ định. Và hiển nhiên Liễu Uẩn không hợp với vị trí chỉ huy.
Mộc Trọng Hi tặc lưỡi: "Nói từ sớm thì được rồi."
Tư Diệu Ngôn huých nhẹ vào tay sư đệ: "Hay là, đệ xin lỗi Diệp Kiều đi?"
Cố chấp không nghe ai khuyên, cứ ôm khư khư mọi thứ để thể hiện bản thân, Liễu Uẩn khiến hai tông môn lần lượt về chót.
Mặt Liễu Uẩn biến sắc, miệng ngậm chặt.
"Huynh mau xin lỗi đi, để Diệp Kiều chịu lại đây." Miểu Miểu giục hắn.
Liễu Uẩn không cam lòng, hắn nghĩ đến các tu sĩ đang quan khán bên ngoài, cắn răng nói: "Chuyện đến nước này Diệp Kiều có thể thay đổi được gì chứ? Muội nghĩ nàng ta là ai?"
Miểu Miểu bất mãn khi bị sư huynh chất vấn: "Nàng chính là người dẫn dắt Trường Minh Tông lội ngược dòng từ vị trí chót bảng lên đầu bảng, thế này đủ rồi chứ?"
Hai người đều khó chịu với đối phương, suýt lao vào cãi vã chì chiết nhau.
Liễu Uẩn từng nghe về chiến tích của Diệp Kiều nhưng hắn chưa từng giao thiệp với nàng. Hắn công nhận Diệp Kiều khá thông minh nhưng cái tôi của hắn không cho phép hắn chủ động cúi đầu trước nàng ta.
Liễu Uẩn cố chấp không lên tiếng, nghiễm nhiên đã lâm vào trạng thái tự bế.
Nhìn bầu không khí sượng trân của Trường Minh Tông và Bích Thủy Tông, nếu không phải bên ngoài có nhiều tu sĩ đang nhìn, trưởng lão của ba tông môn kia đã bất chấp hình tượng ngửa mặt lên trời cười to.
Diệp Kiều cũng có ngày hôm nay!
Trước kia đều là con bé ấy dẫn người đánh lén người ta, hiện tại thì bị người ta đánh lén lại. Nghiệp quật! Quả báo không chừa một ai!
Sau khi trải qua phong ba bị cướp giữa ban ngày, Diệp Kiều vươn chân đá đá vào Liễu Uẩn: "Nào nào các vị!"
"Hai hai hai~ các bạn hiền." Nhìn mọi người ủ rũ cụp tai, Diệp Kiều vỗ tay, ý đồ xốc lại tinh thần cho mọi người: "Ta hỏi nhé, có ai từng nghe câu cá lội ngược dòng?"
Tư Diệu Ngôn nhắc nhở nàng: "Tuy không muốn làm mi cụt hứng nhưng mà với tình hình hiện tại, chúng ta chính là dòng sông bị cá lội ngược."
Bích Thủy Tông luôn bền vững ở vị trí thứ tư, bọn họ vẫn luôn nỗ lực, chưa bao giờ tụt hạng mà cũng chẳng khi nào lên hạng.
So về độ ổn định, Trường Minh Tông ngang trình với Bích Thủy Tông, trăm năm bền vững vị trí chót bảng.
"Có gì đâu." Diệp Kiều rất lạc quan, nói bằng giọng đầy kinh nghiệm: "Thắng thì cả nhà đều vui, thua thì về tông môn ăn tết. Cùng lắm thì lại đứng chót, cũng đâu thể rớt hạng thấp hơn được."
Lời nói của Diệp Kiều khiến những người khác ngẩng đầu liếc nhìn nhau.
Không hiểu sao... nghe cũng thấy có lý!
"Bây giờ nghỉ lấy sức, ngày mai chúng ta sẽ chia làm hai nhánh, nghe ta chỉ huy." Diệp Kiều quơ quơ pháp khí nhỏ hôi được từ chỗ ma tộc.
Đây là món đồ hình bươm bướm, có thể phát âm thanh âm thanh thu được từ thiết bị nghe lén.
Lúc nãy, thừa dịp Diệp Thanh Hàn không phòng bị, nàng đã bỏ thiết bị nghe lén vào người hắn. Nó rất nhỏ nên rất khó phát hiện.
Rất nhanh sau đó, từ con bươm bướm truyền ra giọng nói của các đệ tử Vấn Kiếm Tông. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng bình tĩnh giải thích: "Chỉ là một món đồ linh tinh lúc nãy ta thả lên người Diệp Thanh Hàn. Nó có thể nghe lén động tĩnh và xác định vị trí của bọn họ."
"Ta rất tò mò, trước kia Diệp Kiều đã học những gì thế?"
"Dáng vẻ nàng ta gắn pháp khí theo dõi rất lành nghề."
"Bích Thủy Tông ngỡ ngàng ngơ ngác luôn kìa!"
Đâu chỉ Bích Thủy Tông không ngờ đến, ngay cả Diệp Thanh Hàn chắc cũng không tưởng tượng được lúc nãy Diệp Kiều trông như lơ đãng vỗ vai hắn nhưng thực chất là gắn đồ nghe lén.
Tiết Dư, sau ba ngày cô đơn lưu lạc khắp bí cảnh, cuối cùng cũng gặp được đồng bọn. Mắt hắn rưng rưng thiếu điều rơi lệ: "Tiểu sư muội!"
Nghe thấy tiếng động, đám người đồng loạt nhìn lại.
Là người huynh đệ thân yêu đã mất tích ba ngày nay -Tiết Dư.
Phút chốc, mắt bọn họ sáng rực như đèn pha.
Tựa như kẻ bộ hành sắp chết khát giữa sa mạc nhìn thấy ốc đảo, chó nhìn thấy xương, đoàn người nhiệt tình nhào đến vây quanh Tiết Dư.
"Đã lâu không gặp, huynh nhớ đệ lắm lắm luôn." Minh Huyền nhiệt tình vươn tay giật túi không gian của hắn.
Bọn họ nóng muốn chết.
Không có đan dược hỗ trợ, Minh Huyền cảm thấy mình sắp bị bí cảnh này biến thành tu sĩ một nắng.
Lần đầu tiên được chào đón nồng nhiệt như vậy, Tiết Dư vừa mừng vừa lo. Hắn định mở miệng nói gì đó để ấm tình huynh đệ thì giây tiếp theo phát hiện các sư huynh đệ yêu dấu của mình sau khi giật được túi không gian thì chụm lại một bên lục lọi.
"..." Không có miếng tình nghĩa đồng môn gì hết!!!
Tiết Dư đã hiểu được tình cảnh: "Mấy người nhớ túi không gian của ta chứ gì!"
"Tam sư huynh." Diệp Kiều vừa lục túi vừa hỏi chủ cái túi: "Còn linh thực luyện đan không?"
"Còn." Tiết Dư không giống đám vô tâm bọn họ. Mỗi lần vào bí cảnh, hắn sẽ dành thời gian tìm hiểu bí cảnh và chuẩn bị đan dược. Đương nhiên hắn sẽ không quên chuẩn bị các loại linh thực trong túi. Hắn nhìn đám người, ngập ngừng: "Mọi người... bị cướp à?"
Ngoại trừ bốn người Trường Minh Tông, vị trí giắt túi không gian những người còn lại đều trống trơn.
Nhìn rất giống bị người ta đánh cướp.
"Chạm mặt ba tông môn kia." Minh Huyền chán nản: "Rồi bị cướp. Ôi ôi, đúng là thói đời bạc bẽo, tình người lạnh lẽo."
"Không sai, không sai!" Diệp Kiều gật gù tán đồng, hoàn toàn không tự giác nhận ra mình là người dẫn đầu tạo ra trào lưu cướp giật.
Tiết Dư không thể tin được: "Cho nên, mọi người bị ba tông môn hội đồng!"
Quào, chỉ số thù hận phải cao đến mức nào mới khiến ba tông môn liên minh như thế.
Hắn không ngờ khi tìm được đồng bọn thì lại xảy ra chuyện này. Hắn không nhịn được hỏi: "Thế tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
"Tiếp theo, đêm còn dài." Diệp Kiều dừng lại một chút, nhìn mọi người, mỉm cười: "Hay là... chúng ta..."
Giọng nói nàng ngân dài khiến mọi người tưởng rằng nàng lại nói điều gì đó biến thái.
Kết quả, nàng mạnh mẽ tuyên bố: "Luyện đan cùng nhau!"
Mọi người: "..."
"Không có đan lô thì luyện bằng gì?" Miểu Miểu nghĩ rằng nàng đã quên hiện thực phũ phàng nên nhắc nhở: "Đan lô của chúng ta đều nằm trong túi không gian."
"Không có vấn đề gì." Diệp Kiều không bị cướp túi, bên trong còn mấy cái nồi, đủ dùng cho mọi người.
Hiện tại Tiết Dư cũng đã nhập bọn. Thứ bọn họ vốn thiếu là linh thực cũng được bổ sung. Vậy thì một đám đan tu chụm lại một chỗ với nhau không luyện đan thì làm gì?
Nàng ngồi xuống lấy mấy cái nồi, chảo từ túi không gian ra, phẩy tay ý bảo bọn họ lại xem.
Diệp Kiều hắng giọng, thật thà nói: "Có ai biết luyện đan bằng nồi không?"
"Gì cơ?" Tư Diệu Ngôn tự nhiên điếc tai ngang.
Diệp Kiều nói lại lần nữa: "Dùng nồi, luyện đan, biết không?"
Hiện tại không có đan lô, vậy thì đừng làm kiêu, cùng nhau luyện đan bằng nồi.
"Mi nói đùa à?" Liễu Uẩn giương mắt. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là Diệp Kiều đang đùa.
Đến lúc này còn đùa được, không biết là do tâm thái Diệp Kiều quá tốt hay là Trường Minh Tông từ trên xuống dưới đều là những tên vô tâm, vô tư.
Diệp Kiều: "Không hề luôn."
Nàng sờ môi, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ ngữ khí của mình không đủ thành thật sao?
"Nhưng Diệp Kiều à, vấn đề là..." Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, khóe miệng Liễu Uẩn giật giật: "Mi có từng thấy đan tu nào luyện đan bằng nồi chưa?"
Diệp Kiều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: "Bọn mi là đan tu, tại sao lại không thể luyện đan bằng nồi?"
Liễu Uẩn: "Bọn ta là đan tu, không phải anh nuôi!!! Mi gặp thánh nào luyện đan bằng nồi chưa?"
Đột nhiên Diệp Kiều thấy hơi nhột nhột trong lòng, Nàng bình tĩnh đáp: "Ta có thể!"
Tư Diệu Ngôn cảm nhận được động tĩnh, lập tức nhắc nhở: "Số lượng khá nhiều, mọi người cẩn thận."
Có đan tu hỗ trợ, những người còn lại không cần lãng phí thần thức thăm dò. Nghe thấy lời cảnh báo của Tư Diệu Ngôn, đám người Trường Minh Tông tiến lên phía trước che chắn cho các đan tu. Cả đám căng thẳng nhìn bốn phía.
Hiện tại đã là ngày thứ ba, các tông môn chạm mặt cũng là chuyện dễ xảy ra.
Nhưng Tư Diệu Ngôn đã cảnh báo chậm hơn tình hình thực tế, Minh Huyền vô tình dẫm xuống đất, lá bùa vàng kim từ mặt đất bay nhanh lên cao. Lông mày hắn nhướng lên.
Bùa trận pháp!
Chàng trai vội vàng quay đầu, hét to với đám người phía sau: "Mau tách ra, có mai phục!"
Có Minh Huyền nhắc nhở kịp thời, những người khác nhanh chóng lách ra khỏi trận pháp nhưng hắn thì không may mắn như thế.
Bùa phá trận không còn lại nhiều, hơn nữa trình độ bày trận của Tống Hàn Thanh cao hơn hắn một bậc. Hiện tại, muốn phá vỡ trận pháp, Minh Huyền cần một khoảng thời gian tìm mắt trận để phá giải. Thế nên hắn chỉ có thể đứng trong trận pháp trơ mắt nhìn tình hình bên ngoài.
Diệp Kiều là người lủi nhanh nhất. Nàng lập tức kéo tay Miểu Miểu nhanh nhẹn lùi lại sau.
Hiện tại Trường Minh Tông đang đứng thứ tư, không có gì uy hiếp. Diệp Kiều không nghĩ rằng đám kiếm tu, phù tu bọn họ đáng giá để ba tông môn liên thủ mai phục.
Thế thì, mục tiêu của bọn họ chỉ có thể là đan tu.
Diệp Kiều dù nhanh nhưng Diệp Thanh Hàn còn nhanh hơn nàng. Hắn gạt chân để chặn nàng lại, sau đó đạp mạnh vào bàn chân nàng. Khoảnh khắc Diệp Kiều rút chân né đòn, đáy mắt Diệp Thanh Hàn xẹt qua vài tia sáng không rõ thâm ý. Hắn vội rút chân lại, vươn tay giật cái túi bên hông Miểu Miểu. Chưa được mấy giây, chiếc túi bên hông Miểu Miểu đã nằm trong tay hắn.
"A!" Miểu Miểu kinh ngạc hô to. Sự việc tiến triển quá bất ngờ khiến nàng không kịp phòng bị.
Diệp Kiều cũng bị động tác giả của hắn lừa gạt. Nàng hơi nhướng mày, không ngờ tên đệ tử chân truyền này lại tiến bộ đến thế. Không còn dáng vẻ xem nhẹ sống chết, không phục thì tỏ thái độ gay gắt như xưa.
Ba tông môn hợp tác thống nhất mục tiêu chính là cướp túi không gian. Trong lúc các đệ tử Bích Thủy Tông chạy trốn, Đoạn Hoành Đao lấy tay bắn các hạt châu nhỏ làm đứt dây treo túi không gian.
Tư Diệu Ngôn đưa tay muốn chụp lấy nhưng Sở Hành Chi xông đến từ phía sau, vung kiếm chém sượt qua, rồi cướp lấy cái túi.
Đan dược và đan lô của Tư Diệu Ngôn đều đặt trong túi không gian. Giây phút nhận ra ý đồ thật sự của đám người này, mặt nàng đổi sắc. Lần đầu tiên nhìn đến tình huống có người không bàn chuyện hợp tác cũng không loại trừ đối thủ, mà chăm chăm cướp túi không gian của người ta.
"Bọn mi..." Nằng bặm môi: "Quá đáng!"
"Đấy gọi là binh bất yếm trá!" Sở Hành Chi cười đắc ý, sau đó nghênh ngang xoay người rời đi.
Cướp thẻ thân phận làm gì? Lãng phí thời gian! Không cần thiết phải dây dưa với đám người này!
Hơn nữa, trạng thái của bọn họ đang bất ổn, không thể đánh dài hơi với những người này. Hiện tại, cướp túi không gian chính là biện pháp tối ưu nhất.
"Diệp Thanh Hàn!" Diệp Kiều nhìn thấy tất cả túi không gian của đan tu đều bị cướp, ánh mắt nàng hơi lóe lên, nàng lên tiếng gọi Diệp Thanh Hàn.
Diệp Thanh Hàn dừng chân một lát, vẻ mặt lạnh nhạt: "Sao nào?"
Diệp Kiều cà lơ phất phơ lại gần, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn: "Không có gì hết, chỉ muốn gọi tên mi chút thôi."
Diệp Thanh Hàn nhìn động tác không đúng mực của Diệp Kiều, nhíu mày: "Tránh ra!"
Thấy Diệp Thanh Hàn giơ tay toan phát động công kích, Diệp Kiều nhếch môi. Nàng nhanh chân lùi lại sau, miệng lại buông thêm vài câu chòng ghẹo: "Ái chà chà, cao thủ gặp nhau nên chào xã giao vài tiếng thôi mà. Mị đã bấm tay bói cho đạo hữu một quẻ rồi, quẻ bảo đạo hữu tính tình khó chịu, sau này chắc chắn sẽ cao thêm vài mét."
Trong nội dung gốc của quyển tiểu thuyết, Vân Thước cực kỳ đào hoa, Diệp Thanh Hàn được khuyến mãi hẳn mấy cái sừng đủ để cosplay thành chú tuần lộc đáng yêu.
"Mi không nói gì cũng chẳng ai bảo mi câm!" Mặt Diệp Thanh Hàn lạnh như tiền. Hắn chẳng hiểu nổi con người này nghĩ gì, đột nhiên lại gần vỗ vai hắn để chào hỏi?
Ai mà thân thiết với nàng ta!
Ba tông môn vừa đạt được mục đích liền rút lui. Tư thế bỏ chạy vội vã giống hệt phong thái đánh bài chuồn của Diệp Kiều. Các tu sĩ nhịn không được cảm thán.
Bọn họ bị Diệp Kiều dạy hư cả rồi!
"Rồi còn chơi gì nữa? Không có đan dược thì đến cái nịt cũng chẳng còn, làm sao đấu tiếp được!"
"Chính xác mà nói thì Bích Thủy Tông nên chơi như thế nào. Bọn họ là người bị hại thảm nhất!"
"Trường Minh Tông cũng chẳng khá hơn, đã tụt xuống vị trí thứ tư. Chậc chậc chậc."
Tin tốt duy nhất chính là thẻ thân phận của bọn họ vẫn còn trên người, không xui xẻo đến mức mất túi không gian thì thẻ thân phận cũng vào tay kẻ địch.
Tư Diệu Ngôn phục hồi tinh thần, cánh môi hồng mấp máy: "Đan dược của bọn ta đều ở bên trong, tất cả đều bị bọn họ cướp hết rồi."
Mặt ai cũng trầm xuống. Diệp Kiều vẫn bình tĩnh như thường: "Vậy đan lô thì sao?"
Miểu Miểu rũ mắt, giọng nói thều thào: "Cũng nằm trong túi không gian."
"Thôi toang!" Minh Huyền buông tay.
Nếu còn đan lô thì có thể luyện đan lại nhưng đan lô cũng mất thì lấy gì chơi tiếp?
Trong túi không gian của Diệp Kiều không có đan lô, không có đan dược, càng không có các loại linh thực cần thiết. Bầu không phí phút trầm chìm vào sự trầm lặng.
"Hai ngày tiếp theo, Diệp Kiều chỉ huy!" Miểu Miểu lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Năng lực của Diệp Kiều là điều không ai có thể phủ định. Và hiển nhiên Liễu Uẩn không hợp với vị trí chỉ huy.
Mộc Trọng Hi tặc lưỡi: "Nói từ sớm thì được rồi."
Tư Diệu Ngôn huých nhẹ vào tay sư đệ: "Hay là, đệ xin lỗi Diệp Kiều đi?"
Cố chấp không nghe ai khuyên, cứ ôm khư khư mọi thứ để thể hiện bản thân, Liễu Uẩn khiến hai tông môn lần lượt về chót.
Mặt Liễu Uẩn biến sắc, miệng ngậm chặt.
"Huynh mau xin lỗi đi, để Diệp Kiều chịu lại đây." Miểu Miểu giục hắn.
Liễu Uẩn không cam lòng, hắn nghĩ đến các tu sĩ đang quan khán bên ngoài, cắn răng nói: "Chuyện đến nước này Diệp Kiều có thể thay đổi được gì chứ? Muội nghĩ nàng ta là ai?"
Miểu Miểu bất mãn khi bị sư huynh chất vấn: "Nàng chính là người dẫn dắt Trường Minh Tông lội ngược dòng từ vị trí chót bảng lên đầu bảng, thế này đủ rồi chứ?"
Hai người đều khó chịu với đối phương, suýt lao vào cãi vã chì chiết nhau.
Liễu Uẩn từng nghe về chiến tích của Diệp Kiều nhưng hắn chưa từng giao thiệp với nàng. Hắn công nhận Diệp Kiều khá thông minh nhưng cái tôi của hắn không cho phép hắn chủ động cúi đầu trước nàng ta.
Liễu Uẩn cố chấp không lên tiếng, nghiễm nhiên đã lâm vào trạng thái tự bế.
Nhìn bầu không khí sượng trân của Trường Minh Tông và Bích Thủy Tông, nếu không phải bên ngoài có nhiều tu sĩ đang nhìn, trưởng lão của ba tông môn kia đã bất chấp hình tượng ngửa mặt lên trời cười to.
Diệp Kiều cũng có ngày hôm nay!
Trước kia đều là con bé ấy dẫn người đánh lén người ta, hiện tại thì bị người ta đánh lén lại. Nghiệp quật! Quả báo không chừa một ai!
Sau khi trải qua phong ba bị cướp giữa ban ngày, Diệp Kiều vươn chân đá đá vào Liễu Uẩn: "Nào nào các vị!"
"Hai hai hai~ các bạn hiền." Nhìn mọi người ủ rũ cụp tai, Diệp Kiều vỗ tay, ý đồ xốc lại tinh thần cho mọi người: "Ta hỏi nhé, có ai từng nghe câu cá lội ngược dòng?"
Tư Diệu Ngôn nhắc nhở nàng: "Tuy không muốn làm mi cụt hứng nhưng mà với tình hình hiện tại, chúng ta chính là dòng sông bị cá lội ngược."
Bích Thủy Tông luôn bền vững ở vị trí thứ tư, bọn họ vẫn luôn nỗ lực, chưa bao giờ tụt hạng mà cũng chẳng khi nào lên hạng.
So về độ ổn định, Trường Minh Tông ngang trình với Bích Thủy Tông, trăm năm bền vững vị trí chót bảng.
"Có gì đâu." Diệp Kiều rất lạc quan, nói bằng giọng đầy kinh nghiệm: "Thắng thì cả nhà đều vui, thua thì về tông môn ăn tết. Cùng lắm thì lại đứng chót, cũng đâu thể rớt hạng thấp hơn được."
Lời nói của Diệp Kiều khiến những người khác ngẩng đầu liếc nhìn nhau.
Không hiểu sao... nghe cũng thấy có lý!
"Bây giờ nghỉ lấy sức, ngày mai chúng ta sẽ chia làm hai nhánh, nghe ta chỉ huy." Diệp Kiều quơ quơ pháp khí nhỏ hôi được từ chỗ ma tộc.
Đây là món đồ hình bươm bướm, có thể phát âm thanh âm thanh thu được từ thiết bị nghe lén.
Lúc nãy, thừa dịp Diệp Thanh Hàn không phòng bị, nàng đã bỏ thiết bị nghe lén vào người hắn. Nó rất nhỏ nên rất khó phát hiện.
Rất nhanh sau đó, từ con bươm bướm truyền ra giọng nói của các đệ tử Vấn Kiếm Tông. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng bình tĩnh giải thích: "Chỉ là một món đồ linh tinh lúc nãy ta thả lên người Diệp Thanh Hàn. Nó có thể nghe lén động tĩnh và xác định vị trí của bọn họ."
"Ta rất tò mò, trước kia Diệp Kiều đã học những gì thế?"
"Dáng vẻ nàng ta gắn pháp khí theo dõi rất lành nghề."
"Bích Thủy Tông ngỡ ngàng ngơ ngác luôn kìa!"
Đâu chỉ Bích Thủy Tông không ngờ đến, ngay cả Diệp Thanh Hàn chắc cũng không tưởng tượng được lúc nãy Diệp Kiều trông như lơ đãng vỗ vai hắn nhưng thực chất là gắn đồ nghe lén.
Tiết Dư, sau ba ngày cô đơn lưu lạc khắp bí cảnh, cuối cùng cũng gặp được đồng bọn. Mắt hắn rưng rưng thiếu điều rơi lệ: "Tiểu sư muội!"
Nghe thấy tiếng động, đám người đồng loạt nhìn lại.
Là người huynh đệ thân yêu đã mất tích ba ngày nay -Tiết Dư.
Phút chốc, mắt bọn họ sáng rực như đèn pha.
Tựa như kẻ bộ hành sắp chết khát giữa sa mạc nhìn thấy ốc đảo, chó nhìn thấy xương, đoàn người nhiệt tình nhào đến vây quanh Tiết Dư.
"Đã lâu không gặp, huynh nhớ đệ lắm lắm luôn." Minh Huyền nhiệt tình vươn tay giật túi không gian của hắn.
Bọn họ nóng muốn chết.
Không có đan dược hỗ trợ, Minh Huyền cảm thấy mình sắp bị bí cảnh này biến thành tu sĩ một nắng.
Lần đầu tiên được chào đón nồng nhiệt như vậy, Tiết Dư vừa mừng vừa lo. Hắn định mở miệng nói gì đó để ấm tình huynh đệ thì giây tiếp theo phát hiện các sư huynh đệ yêu dấu của mình sau khi giật được túi không gian thì chụm lại một bên lục lọi.
"..." Không có miếng tình nghĩa đồng môn gì hết!!!
Tiết Dư đã hiểu được tình cảnh: "Mấy người nhớ túi không gian của ta chứ gì!"
"Tam sư huynh." Diệp Kiều vừa lục túi vừa hỏi chủ cái túi: "Còn linh thực luyện đan không?"
"Còn." Tiết Dư không giống đám vô tâm bọn họ. Mỗi lần vào bí cảnh, hắn sẽ dành thời gian tìm hiểu bí cảnh và chuẩn bị đan dược. Đương nhiên hắn sẽ không quên chuẩn bị các loại linh thực trong túi. Hắn nhìn đám người, ngập ngừng: "Mọi người... bị cướp à?"
Ngoại trừ bốn người Trường Minh Tông, vị trí giắt túi không gian những người còn lại đều trống trơn.
Nhìn rất giống bị người ta đánh cướp.
"Chạm mặt ba tông môn kia." Minh Huyền chán nản: "Rồi bị cướp. Ôi ôi, đúng là thói đời bạc bẽo, tình người lạnh lẽo."
"Không sai, không sai!" Diệp Kiều gật gù tán đồng, hoàn toàn không tự giác nhận ra mình là người dẫn đầu tạo ra trào lưu cướp giật.
Tiết Dư không thể tin được: "Cho nên, mọi người bị ba tông môn hội đồng!"
Quào, chỉ số thù hận phải cao đến mức nào mới khiến ba tông môn liên minh như thế.
Hắn không ngờ khi tìm được đồng bọn thì lại xảy ra chuyện này. Hắn không nhịn được hỏi: "Thế tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
"Tiếp theo, đêm còn dài." Diệp Kiều dừng lại một chút, nhìn mọi người, mỉm cười: "Hay là... chúng ta..."
Giọng nói nàng ngân dài khiến mọi người tưởng rằng nàng lại nói điều gì đó biến thái.
Kết quả, nàng mạnh mẽ tuyên bố: "Luyện đan cùng nhau!"
Mọi người: "..."
"Không có đan lô thì luyện bằng gì?" Miểu Miểu nghĩ rằng nàng đã quên hiện thực phũ phàng nên nhắc nhở: "Đan lô của chúng ta đều nằm trong túi không gian."
"Không có vấn đề gì." Diệp Kiều không bị cướp túi, bên trong còn mấy cái nồi, đủ dùng cho mọi người.
Hiện tại Tiết Dư cũng đã nhập bọn. Thứ bọn họ vốn thiếu là linh thực cũng được bổ sung. Vậy thì một đám đan tu chụm lại một chỗ với nhau không luyện đan thì làm gì?
Nàng ngồi xuống lấy mấy cái nồi, chảo từ túi không gian ra, phẩy tay ý bảo bọn họ lại xem.
Diệp Kiều hắng giọng, thật thà nói: "Có ai biết luyện đan bằng nồi không?"
"Gì cơ?" Tư Diệu Ngôn tự nhiên điếc tai ngang.
Diệp Kiều nói lại lần nữa: "Dùng nồi, luyện đan, biết không?"
Hiện tại không có đan lô, vậy thì đừng làm kiêu, cùng nhau luyện đan bằng nồi.
"Mi nói đùa à?" Liễu Uẩn giương mắt. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là Diệp Kiều đang đùa.
Đến lúc này còn đùa được, không biết là do tâm thái Diệp Kiều quá tốt hay là Trường Minh Tông từ trên xuống dưới đều là những tên vô tâm, vô tư.
Diệp Kiều: "Không hề luôn."
Nàng sờ môi, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ ngữ khí của mình không đủ thành thật sao?
"Nhưng Diệp Kiều à, vấn đề là..." Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, khóe miệng Liễu Uẩn giật giật: "Mi có từng thấy đan tu nào luyện đan bằng nồi chưa?"
Diệp Kiều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: "Bọn mi là đan tu, tại sao lại không thể luyện đan bằng nồi?"
Liễu Uẩn: "Bọn ta là đan tu, không phải anh nuôi!!! Mi gặp thánh nào luyện đan bằng nồi chưa?"
Đột nhiên Diệp Kiều thấy hơi nhột nhột trong lòng, Nàng bình tĩnh đáp: "Ta có thể!"
/139
|