Đối thủ của nàng nào giờ đều là các đệ tử chân truyền, nay thình lình phải đối chiến với một tu sĩ Kim Đan bình thường, nàng còn chưa kịp thích ứng.
Trận đấu đã kết thúc, vẫn chưa ai kịp phản ứng gì.
Ủa khoan, đáng lẽ phải đánh qua lại vài đường cơ bản rồi mới kết thúc chứ? Sao cuối cùng lại thành Diệp Kiều tung một chiêu chặt đẹp đối thủ?
“???”
“Cảnh giới của người thường và đệ tử chân truyền khác biệt lớn vậy sao?”
Những người khác chỉ dùng một kiếm phân định thắng bại thì dễ hiểu. Cảnh giới của bọn họ bét nhất cũng là trung kỳ Kim Đan. Nhưng Diệp Kiều có cảnh giới ngang với Tống Cang, thế mà lại có thể kết thúc trận đấu nhanh gọn như vậy?
“Trời độ dữ vậy sao?”
Minh Huyền đứng trên khán đài, nghe hàng người phía sau nghị luận thì quay lại đáp trả: “Mi có thể hiểu, đây là cách biệt của linh căn thiên phẩm và linh căn bình thường.”
Có thể đuổi kịp trình độ của các đệ tử chân truyền khác trong thời gian ngắn, thật khiến người ta phải kinh ngạc.
“Vân Thước thăng cấp cũng nhanh. Hình như tốc độ đột phá của nàng ta còn nhanh hơn Diệp Kiều, nhưng căn cơ lại quá yếu.”
Đừng nói là cùng cảnh giới, cho dù là Trúc Cơ, Diệp Kiều cũng dễ dàng đánh bại nàng ta.
Có người nuốt nước miếng, khó khăn lên tiếng: “Thế thì mười vị trí đầu bảng, phải chăng phần lớn đều là các đệ tử chân truyền?”
Tên đệ tử chân truyền nào cũng không phải dạng vừa cả.
Điểm khác biệt ở đây là, trong đám đệ tử chân truyền này ai hạng nhất, ai hạng nhì, xếp hạng thế nào mà thôi.
“Không phải phần lớn, mà là tất cả!”
Kiếm tu của năm đại tông môn vốn dĩ rất nhiều, đã vậy ai cũng hung tàn, ghê gớm. Nhóm người vốn muốn xem Diệp Kiều rớt đài lâm vào trầm mặc.
“Xem tiếp?” Có người hỏi.
“Xem chứ!”
Chắc chắn Diệp Kiều sẽ còn thi đấu tiếp.
Nàng lại rút thăm đối thủ vài lần nữa nhưng đối thủ vẫn luôn là Luyện Khí hoặc Trúc Cơ. Đến khi mọi người chán nản ngáp lên ngáp xuống, nàng mới rút được đối thủ có tu vi Kim Đan. Nào ngờ, người ta quả quyết giơ tay xin hàng: “Đừng đánh bay mị, để mị tự bay xuống!”
Diệp Kiều: “...”
“Cho một cơ hội đi mà.” Diệp Kiều chưa chết tâm: “Chúng ta đánh thử một lần đi?” Mới đánh được một Kim Đan, chưa đủ để nàng chứng minh năng lực bản thân.
“Mơ đi!”
Nghiệp dư không ai nhìn ra, nhưng bọn họ đều có cảnh giới Kim Đan, nhìn thấy rất rõ ràng. Dù là khí linh hay kiếm pháp, các tu sĩ Kim Đan bình thường khác đều không cùng cấp bậc với nàng. Trận đánh với tu sĩ tên Tống Cang, nàng ta còn chưa tung hết thực lực để giao đấu. Chỉ nhứ nhứ vài cái sau đó đánh bay người ta.
Nghe nói Diệp Kiều dễ dàng đánh bay tu sĩ cùng cảnh giới, Sở Hành Chi dừng động tác luyện kiếm lại, nghi hoặc: “Thật à?”
Hắn là một tên đầu đá. Trong tình huống chưa chạm mặt Diệp Kiều trên sân đấu, hắn không tin mấy bài thảo luận đoán già đoán non trên diễn đàn giới tu chân.
Chúc Ưu chống cằm, suy tư: “Muội chính mắt nhìn thấy, kiếm của nàng ta thay đổi hình dạng. Huynh nên cẩn thận một chút.”
Sở Hành Chi là điển hình cho loại thí sinh không đầu óc. Nếu hắn và Mộc Trọng Hi cùng bái nhập một tông môn, dám chắn hai tên này sẽ thân nhau như anh em chí cốt.
Hai tên thuộc trường phái tứ chi phát triển này chẳng bao giờ biết lo lắng cái gì, suốt ngày chỉ biết đánh đấm.
Nhưng lại e sợ loại suy nghĩ linh hoạt, mưu mẹo đầy đầu như Diệp Kiều.
Trên sân đấu, Diệp Kiều vẫn chăm chỉ cày điểm. Ngoại trừ vài tên cứng đầu muốn thử sức thi đấu bị nàng tung một kiếm chém bay ra, những người khác đều quả quyết nhận thua. Mọi chuyện đều rất thuận lợi, cả quá trình nàng chỉ ngồi đó nhìn người ta đầu hàng.
Trên diễn đàn vẫn còn bàn tán xôn xao: “Hiện tại chỉ còn Diệp Kiều là ở lại vòng này, các đệ tử chân truyền khác đều đã vào vòng trong.”
“Không sao, Diệp Kiều đã bắt ghế ngồi trên sân đấu chờ người ta rút thăm nhận thua rồi.”
Có thể ngồi tuyệt không đứng, làm biếng một cách trắng trợn.
“Nói chứ, đám đệ tử chân truyền này biến thái vãi. Vân Thước của Nguyệt Thanh Tông cũng có ý tưởng độc đáo lắm. Nàng ta cầm kiếm đánh phù tu, sắp giành chức vô địch luôn rồi.”
“Ai cơ?” Một tu sĩ ngớ người hỏi lại: “Làm vậy cũng được luôn?”
“Hiển nhiên là lách luật rồi. Nàng ta là kiếm-phù song tu, quy tắc thi đấu của phù đạo đâu quy định không được dùng kiếm. Thím là song tu thì thím cũng chơi được kiểu đó.”
Chẳng phải Diệp Kiều cũng chơi trò rải bùa khi thi đấu sao?
Nhưng kiếm tu đánh phù tu dễ như trở bàn tay, chỉ cần Vân Thước bắt được cơ hội tiếp cận thì đối thủ của nàng ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Ngay từ đầu, chẳng ai để tâm đến tình huống của Vân Thước. Mọi người đều bận rộn thăng hạng, ai không vào được mười vị trí đầu bảng sẽ bị cười nhạo.
Chỉ là không ngờ Minh Huyền xui xẻo bốc trúng đối thủ là Vân Thước.
Hắn kiểm tra thứ hạng của nàng ta: “Hạng bảy mươi tám?”
“Sao nàng ta ám dai như đỉa đói thế?”
“Chẳng phải trình độ nàng ta không ra gì sao?” Chẳng phải Tống Hàn Thanh từng nhận xét thế sao?
Mộc Trọng Hi kiểm tra trên diễn đàn, sau khi xem các bài đăng thì lên tiếng giải thích: “À, nàng ta dùng huyền kiếm đánh phù tu. Thế nên phù tu ai nghe đến tên nàng ta cũng sợ chết khiếp.”
Minh Huyền: “Huynh có thể sống sót qua trận đấu ngày mai không?”
Phù tu là loại sinh vật chỉ cần bị người ta tiếp cận lại gần là bị bón hành ngập mặt. Kiếm tu đánh phù tu, kết quả không cần tưởng tượng cũng biết được.
“Không ấy, huynh cắn thuốc?” Tiết Dư đưa đan dược đã luyện xong cho hắn. Mùi bún mắm thơm lừng tỏa ra tứ phía. Minh Huyền vội vàng ngả người tránh như tránh tà.
“Muốn cắn thuốc cũng phải có thời gian mới cắn được.” Mộc Trọng Hi là kiếm tu, hắn hiểu rõ tốc độ xuất kiếm của kiếm tu nhanh như thế nào: “Minh Huyền đứng trên sân đấu, cỡ mấy giây là đủ bay màu.”
Trong hàng ngàn thí sinh, Minh Huyền lại vớ trúng Vân Thước. Thật là một xác suất khiến người ta đắng lòng!
Kiếp trước hẳn Minh Huyền phải nghiệp lắm mới đụng mặt Vân Thước trong trận này. Thiếu niên ghé lên bàn, than thở: “Đánh không lại thì nhận thua thôi.”
Cảnh giới hai người tương đương, xét về trình độ bùa chú, mười Vân Thước cũng không bì kịp hắn.
Nhưng Vân Thước là song tu, hắn đánh thắng được mới tài!
Chu Hành Vân nói bằng giọng thâm ý: “Nàng ta lách luật được thì chúng ta cũng lách được.”
Phù tu mà dùng kiếm thi đấu, đây chẳng khác nào đánh tráo khái niệm.
Diệp Kiều: “Ai có bảng quy tắc thi đấu không? Chúng ta kiểm tra một lượt xem ngày mai nên chơi thế nào cho đúng luật.”
“...”
Không ngờ phải không? Cuối cùng thứ dùng để thi đấu lại là trăm kiểu lách luật.
Người ngoài làm sao mà nghĩ ra.
Người bình thường nào lại rảnh rỗi xem xét nên lách luật thế nào thay vì chăm chỉ luyện tập thi đấu chứ?
Bởi vì đối thủ là Vân Thước, mọi người tạm dừng thi đấu để xem trận bên bảng đấu phù tu. Người xem không riêng bọn họ, mà có cả các phù tu khác. Minh Huyền ủ rũ cúi đầu, tay kéo tay áo Diệp Kiều, giọng nói đáng thương: “Nếu huynh chết, muội phải mua cái mả xịn nhất cho huynh đó!”
Diệp Kiều vỗ đầu hắn cái bốp. Sao anh chàng này có chấp niệm với mồ mả xịn nhất thế?
“Chưa chắc sẽ chết đâu.” Mộc Trọng Hi lẩm bẩm.
Tiết Dư: “Khó nói trước lắm. Nhìn dáng vẻ của Vân Thước đi, thấy có chút thân thiện nào không?”
Tiết Dư càng nói, tâm Minh Huyền càng lạnh.
Trong lúc đám người đang xì xầm, thình lình từ sau lưng truyền đến giọng nói của một thiếu nữ: “Minh Huyền.”
Nàng hỏi: “Trận này là huynh thi đấu?”
“Minh Ý?” Minh Huyền chớp mắt, gật đầu: “Phải, là trận đấu của huynh.”
Tiết Dư nhỏ giọng phổ cập kiến thức gia tộc cho mọi người: “Là Minh Ý, em gái cùng.... dòng chính với Minh Huyền?”
Trong đại gia tộc, chỉ cần cùng dòng chính thì thường sẽ có quan hệ trực hệ với nhau. Không phải em gái thì là chị gái.
Hạng mục thi đấu cá nhân quanh đi quẩn lại chỉ có đệ tử chân truyền, tán tu và đám con cháu thế gia. Chuyện gặp được người quen là chuyện hết sức bình thường.
Minh Huyền nhướng mày: “Muội cũng thi đấu?”
Minh Ý nhìn lướt qua bốn người sau lưng Minh Huyền. Nàng biết những người này, nói đúng hơn là, hiện giờ giới tu chân, không ai không biết những người này.
“Không.” Thiếu nữ lắc đầu: “Muội đến xem huynh thi đấu.”
Nàng cũng đến tham gia thi đấu cá nhân. Trước khi đến đây còn cùng gia chủ nhà họ Minh thảo luận về trận đấu của Minh Huyền và Vân Thước.
Gia chủ nhà họ Minh nói: “Bốn phù tu của Nguyệt Thanh Tông chắc chắn sẽ chiếm bốn vị trí trong mười hạng đầu bảng, thằng nhóc Minh Huyền chiếm một cái. Còn năm vị trí còn lại phải tranh đoạt với các dòng chính của gia tộc khác.”
Họ Tống và họ Minh là hai thế gia phù tu có tiếng, thiên tài lớp lớp không đếm xuể.
“Trận tiếp theo là Vân Thước và Minh Huyền. Con có thể đến sân đấu quan sát, tiện thể nhắn với thằng ranh kia là: Thua cũng không sao, ta sẽ không mắng nó.”
Gia chủ nhà họ Minh cũng thấy ngại. Trước kia làm cách nào Minh Huyền cũng không đột phá được Kim Đan, người trong nhà lần nào cũng răn dạy thằng bé. Cuối cùng, mắng một hồi mắng đến mức thằng bé đóng cửa tâm hồn, không chịu về nhà.
“Vân Thước?” Minh Ý ngẩn người, ảnh mắt thay đổi thành sự khinh bỉ: “Phù tu lại dựa vào kiếm giành chiến thắng. Thứ không biết xấu hổ! Nàng ta có thể dùng kiếm đánh nhau với phù tu, có phải là Diệp Kiều cũng có thể dùng kiếm đánh nàng ta?”
Gia chủ nhà họ Minh vuốt râu, lúng túng: “E là không... Diệp Kiều cũng thi đấu nhưng tiếc là không tham gia bảng đấu phù tu.”
Không riêng gì ông mà các thế gia khác cũng muốn nhìn xem Diệp Kiều trong lời đồn có đúng là danh bất hư truyền hay không.
Minh Ý mượn cơ hội lại đây xem Minh Huyền thi đấu, thuận tiện xem xét Diệp Kiều một chút.
Nhìn một cái... thấy cũng bình thường.
Xiêm y xanh dương, tuổi tầm mười sáu. Khi không mở miệng lên tiếng, khuôn mặt thoạt nhìn rất điềm tĩnh, thanh cao.
Diệp Kiều cảm nhận ánh mắt đánh giá của nàng ấy. Nhưng nàng đã chai lì với những ánh mắt có tính phán xét thế này. Ai nhìn thấy nàng cũng đều quét mắt đánh giá một lượt.
Minh Huyền hít sâu một hơi, đợi một chốc mới chậm rãi bước lên sân đấu.
Cùng lúc đó, Vân Thước cũng phi thân bay lên sân. Nàng ta còn có tâm tình nhìn về phía Diệp Kiều, cười một cái.
Diệp Kiều thấy thế cũng cười lại, nụ cười tươi không cần tưới: “Mi nói đúng, Thiên Đạo không đãi kẻ cần cù, Thiên Đạo chỉ thiên vị thiên tài.”
Gương mặt Vân Thước cương lại. Đây là những lời nàng từng nói trước đó không lâu.
Nhưng khi đó, ai biết Diệp Kiều có linh căn thiên phẩm. Thế nên, mỗi lần nhớ đến chuyện này, nàng ta luôn thấy xấu hổ.
Vân Thước mím môi, tức giận không nói được gì.
Diệp Kiều không để tâm nói to nên người ngoài ai cũng nghe rõ.
“Thiên Đạo đãi kẻ cần cù? Ai thở ra câu vô nghĩa này thế? Nói cho ta để ta bóp chết kẻ đó! Mẹ nó, nhìn Diệp Kiều mà xem, rõ ràng Thiên Đạo thiên vị thiên tài!!!”
“Lúc nào cũng thấy Diệp Kiều lười biếng nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến việc nàng ta đánh thắng người khác!”
Hai người trên sân đấu, không thèm chào hỏi xã giao đã nhào vào đánh nhau.
Thực tế khách quan, phù tu không thể đánh thắng kiếm tu. Sân đấu có giới hạn, trận pháp chưa kịp bày xong đã bị kiếm tu áp sát đánh bay.
Bị đánh bay thì cùng lắm là thua hơi nhanh. Dù sao đây cũng chỉ là trận đấu, chẳng có gì to tác. Nhưng nhìn dáng vẻ thù hằn của Vân Thước, rõ ràng nàng ta không có ý định đánh văng Minh Huyền xuống sân, mà muốn dùng kiếm thọc hắn.
Mỗi lần như thế, Minh Huyền phải chật vật tránh né. Liên tục dùng mấy lá bùa phòng ngự mới miễn cưỡng ngăn cản được.
Chu Hành Vân nhận xét khách quan: “Minh Huyền không đánh lại nàng ta.”
“Chẳng phải Tống Hàn Thanh vẫn so chiêu được với Diệp Thanh Hàn sao? Sao Minh Huyền không đánh lại được?” Phù tu đâu có yếu đến mức ấy. Có thể nói là, bọn họ rất mạnh, phù tu chính là một phần tử không thể thiếu trong các tổ đội.
Giọng nói Chu Hành Vân trước sau vẫn nhạt nhẽo như nước ốc: “Sân đấu quá nhỏ, không có cơ hội triển khai thân thủ đánh với kiếm tu.”
Rồi hắn trầm mặc bổ sung: “Nói cách khác, nhìn lúc Tống Hàn Thanh bị Sở Hành Chi và Diệp Kiều liên thủ diệt trừ thì biết. Phù tu không có sân đấu đủ rộng và vị trí bày trận lý tưởng, đánh cận chiến với kiếm tu chẳng khác nào tự hiến thân cho người ta bón hành.”
Sân đấu quá nhỏ, phù tu thi đấu trước giờ chưa từng xuất hiện tiền lệ phù tu dùng kiếm.
Chẳng ai nghĩ đến năm nay sẽ xuất hiện nhiều thiên tài đặc sắc thế này.
Diệp Kiều nhìn sân đấu, tặc lưỡi nhẹ một cái: “Cho nên mới nói pháp sư không đáng tin!” Dưới tình huống một mình chạm mặt với thích khách, pháp sư chỉ có nước bị bón hành ngập miệng.
May mà nàng là kiếm tu.
Vân Thước chuyên chọn những vị trí hiểm hóc trên cơ thể Minh Huyền để chọc xuống. May mà thân pháp Minh Huyền mau lẹ mới có thể tránh đòn được. Mắt thấy bùa trong tay liên tục bị đánh nát, hắn rũ mắt, đầu ngón tay thủ thế niệm thần chú. Trận Tứ Phương dày công sắp đặt lúc nãy đã phát huy tác dụng.
Vân Thước sửng sốt. Nàng ta bị nhốt bên trong trận, cơ thể không thể động đậy.
Sau đó Minh Huyền lao đến gạt nàng ta xuống. Nhờ thanh kiếm trong tay chống đỡ mới giúp nàng ta thoát kiếp ngã lăn ra đất.
Trận Tứ Phương có thể giam cầm người ta trong một phạm vi nhất định. Vân Thước cũng không vội. Minh Huyền muốn đánh nàng văng ra sân thì phải dùng sức của chính hắn, nếu dùng bùa chú sẽ không có tác dụng.
Nhưng nàng là kiếm tu, Minh Huyền không có cách nào có thể tiếp cận được nàng.
Bởi vậy, trận Tứ Phương này chỉ có thể cầm chân nàng, giúp Minh Huyền có thời gian hít thở thôi. Hắn nhanh chóng bày trận công kích. Phía bên kia Vân Thước cũng cố gắng phá trận.
Nàng hiểu trận pháp, thế nên tốc độ phá trận rất nhanh. Minh Huyền thấy nàng thoát được, chân lùi về sau, tay xé lá bùa Sương Mù. Sương mù bao phủ bốn phía.
Sau khi phá trận, Vân Thước nhìn thấy sương mù thì bật cười. Sau lưng tựa như có thêm đôi mắt, nàng đột nhiên xoay người nhắm ngay hướng của Minh Huyền rồi đâm kiếm xuống.
“Á đù!”
“Dữ vậy luôn!” Phản ứng đầu tiên của Diệp Kiều là rất bất ngờ.
Theo lý thuyết, trong tình huống có sương mù, hai người có cảnh giới giống nhau, đáng lẽ Vân Thước không thể tìm thấy vị trí của Minh Huyền nhanh như vậy.
“Nàng ta rất kỳ quái!”
Trên sân đấu, Minh Huyền nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát một kiếp bị kiếm đâm xuyên tim. Hắn mắng nhỏ: “Mẹ kiếp, mi muốn giết ta thật à?”
Thi đấu thắng thua rồi thôi, không cần phải làm quá như thế.
Chỉ cần giành được mười vị trí đầu bảng là được, việc gì phải ác tâm đến mức giết người khác. Hiện tại mới chỉ là vòng loại đầu tiên, còn chưa đến chung kết, có cần phải làm đến thế không?
Vân Thước không lên tiếng. Tay liên tục vung kiếm, chiêu sau tàn nhẫn hơn chiêu trước. Minh Huyền chỉ có thể sử dụng Đạp Thanh Phong chật vật chạy trốn, thuận tiện rải bùa Nổ.
Thiếu nữ híp mắt, đầu ngón tay ném bùa đáp trả.
Minh Huyền có, nàng cũng có! Tuy rằng trình độ vẽ bùa không tốt lắm nhưng nàng có kiếm. Trong tình huống này, Minh Huyền không làm gì được nàng.
“Ha! Chơi như vậy thì về chơi với dế đi!” Minh Huyền tức muốn hộc máu.
Sao? Nghĩ mình song tu thì ghê gớm quá ha!
“Là mi ép ta nhé!” Dứt lời hắn nói vọng xuống khán đài: “Tiết Dư, đan lô của đệ đâu?”
Tiết Dư đang căng thẳng theo dõi trận đấu đột nhiên bị điểm danh: “...”
Tới rồi, cuối cùng vẫn lựa chọn xuống tay với đan lô của hắn chứ gì?
Trải qua một đêm vứt bỏ đạo đức bàn bạc đối sách, bọn họ đã thực sự tìm thấy cách lách luật hoàn hảo, không ai có thể dị nghị.
Trận đấu đã kết thúc, vẫn chưa ai kịp phản ứng gì.
Ủa khoan, đáng lẽ phải đánh qua lại vài đường cơ bản rồi mới kết thúc chứ? Sao cuối cùng lại thành Diệp Kiều tung một chiêu chặt đẹp đối thủ?
“???”
“Cảnh giới của người thường và đệ tử chân truyền khác biệt lớn vậy sao?”
Những người khác chỉ dùng một kiếm phân định thắng bại thì dễ hiểu. Cảnh giới của bọn họ bét nhất cũng là trung kỳ Kim Đan. Nhưng Diệp Kiều có cảnh giới ngang với Tống Cang, thế mà lại có thể kết thúc trận đấu nhanh gọn như vậy?
“Trời độ dữ vậy sao?”
Minh Huyền đứng trên khán đài, nghe hàng người phía sau nghị luận thì quay lại đáp trả: “Mi có thể hiểu, đây là cách biệt của linh căn thiên phẩm và linh căn bình thường.”
Có thể đuổi kịp trình độ của các đệ tử chân truyền khác trong thời gian ngắn, thật khiến người ta phải kinh ngạc.
“Vân Thước thăng cấp cũng nhanh. Hình như tốc độ đột phá của nàng ta còn nhanh hơn Diệp Kiều, nhưng căn cơ lại quá yếu.”
Đừng nói là cùng cảnh giới, cho dù là Trúc Cơ, Diệp Kiều cũng dễ dàng đánh bại nàng ta.
Có người nuốt nước miếng, khó khăn lên tiếng: “Thế thì mười vị trí đầu bảng, phải chăng phần lớn đều là các đệ tử chân truyền?”
Tên đệ tử chân truyền nào cũng không phải dạng vừa cả.
Điểm khác biệt ở đây là, trong đám đệ tử chân truyền này ai hạng nhất, ai hạng nhì, xếp hạng thế nào mà thôi.
“Không phải phần lớn, mà là tất cả!”
Kiếm tu của năm đại tông môn vốn dĩ rất nhiều, đã vậy ai cũng hung tàn, ghê gớm. Nhóm người vốn muốn xem Diệp Kiều rớt đài lâm vào trầm mặc.
“Xem tiếp?” Có người hỏi.
“Xem chứ!”
Chắc chắn Diệp Kiều sẽ còn thi đấu tiếp.
Nàng lại rút thăm đối thủ vài lần nữa nhưng đối thủ vẫn luôn là Luyện Khí hoặc Trúc Cơ. Đến khi mọi người chán nản ngáp lên ngáp xuống, nàng mới rút được đối thủ có tu vi Kim Đan. Nào ngờ, người ta quả quyết giơ tay xin hàng: “Đừng đánh bay mị, để mị tự bay xuống!”
Diệp Kiều: “...”
“Cho một cơ hội đi mà.” Diệp Kiều chưa chết tâm: “Chúng ta đánh thử một lần đi?” Mới đánh được một Kim Đan, chưa đủ để nàng chứng minh năng lực bản thân.
“Mơ đi!”
Nghiệp dư không ai nhìn ra, nhưng bọn họ đều có cảnh giới Kim Đan, nhìn thấy rất rõ ràng. Dù là khí linh hay kiếm pháp, các tu sĩ Kim Đan bình thường khác đều không cùng cấp bậc với nàng. Trận đánh với tu sĩ tên Tống Cang, nàng ta còn chưa tung hết thực lực để giao đấu. Chỉ nhứ nhứ vài cái sau đó đánh bay người ta.
Nghe nói Diệp Kiều dễ dàng đánh bay tu sĩ cùng cảnh giới, Sở Hành Chi dừng động tác luyện kiếm lại, nghi hoặc: “Thật à?”
Hắn là một tên đầu đá. Trong tình huống chưa chạm mặt Diệp Kiều trên sân đấu, hắn không tin mấy bài thảo luận đoán già đoán non trên diễn đàn giới tu chân.
Chúc Ưu chống cằm, suy tư: “Muội chính mắt nhìn thấy, kiếm của nàng ta thay đổi hình dạng. Huynh nên cẩn thận một chút.”
Sở Hành Chi là điển hình cho loại thí sinh không đầu óc. Nếu hắn và Mộc Trọng Hi cùng bái nhập một tông môn, dám chắn hai tên này sẽ thân nhau như anh em chí cốt.
Hai tên thuộc trường phái tứ chi phát triển này chẳng bao giờ biết lo lắng cái gì, suốt ngày chỉ biết đánh đấm.
Nhưng lại e sợ loại suy nghĩ linh hoạt, mưu mẹo đầy đầu như Diệp Kiều.
Trên sân đấu, Diệp Kiều vẫn chăm chỉ cày điểm. Ngoại trừ vài tên cứng đầu muốn thử sức thi đấu bị nàng tung một kiếm chém bay ra, những người khác đều quả quyết nhận thua. Mọi chuyện đều rất thuận lợi, cả quá trình nàng chỉ ngồi đó nhìn người ta đầu hàng.
Trên diễn đàn vẫn còn bàn tán xôn xao: “Hiện tại chỉ còn Diệp Kiều là ở lại vòng này, các đệ tử chân truyền khác đều đã vào vòng trong.”
“Không sao, Diệp Kiều đã bắt ghế ngồi trên sân đấu chờ người ta rút thăm nhận thua rồi.”
Có thể ngồi tuyệt không đứng, làm biếng một cách trắng trợn.
“Nói chứ, đám đệ tử chân truyền này biến thái vãi. Vân Thước của Nguyệt Thanh Tông cũng có ý tưởng độc đáo lắm. Nàng ta cầm kiếm đánh phù tu, sắp giành chức vô địch luôn rồi.”
“Ai cơ?” Một tu sĩ ngớ người hỏi lại: “Làm vậy cũng được luôn?”
“Hiển nhiên là lách luật rồi. Nàng ta là kiếm-phù song tu, quy tắc thi đấu của phù đạo đâu quy định không được dùng kiếm. Thím là song tu thì thím cũng chơi được kiểu đó.”
Chẳng phải Diệp Kiều cũng chơi trò rải bùa khi thi đấu sao?
Nhưng kiếm tu đánh phù tu dễ như trở bàn tay, chỉ cần Vân Thước bắt được cơ hội tiếp cận thì đối thủ của nàng ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Ngay từ đầu, chẳng ai để tâm đến tình huống của Vân Thước. Mọi người đều bận rộn thăng hạng, ai không vào được mười vị trí đầu bảng sẽ bị cười nhạo.
Chỉ là không ngờ Minh Huyền xui xẻo bốc trúng đối thủ là Vân Thước.
Hắn kiểm tra thứ hạng của nàng ta: “Hạng bảy mươi tám?”
“Sao nàng ta ám dai như đỉa đói thế?”
“Chẳng phải trình độ nàng ta không ra gì sao?” Chẳng phải Tống Hàn Thanh từng nhận xét thế sao?
Mộc Trọng Hi kiểm tra trên diễn đàn, sau khi xem các bài đăng thì lên tiếng giải thích: “À, nàng ta dùng huyền kiếm đánh phù tu. Thế nên phù tu ai nghe đến tên nàng ta cũng sợ chết khiếp.”
Minh Huyền: “Huynh có thể sống sót qua trận đấu ngày mai không?”
Phù tu là loại sinh vật chỉ cần bị người ta tiếp cận lại gần là bị bón hành ngập mặt. Kiếm tu đánh phù tu, kết quả không cần tưởng tượng cũng biết được.
“Không ấy, huynh cắn thuốc?” Tiết Dư đưa đan dược đã luyện xong cho hắn. Mùi bún mắm thơm lừng tỏa ra tứ phía. Minh Huyền vội vàng ngả người tránh như tránh tà.
“Muốn cắn thuốc cũng phải có thời gian mới cắn được.” Mộc Trọng Hi là kiếm tu, hắn hiểu rõ tốc độ xuất kiếm của kiếm tu nhanh như thế nào: “Minh Huyền đứng trên sân đấu, cỡ mấy giây là đủ bay màu.”
Trong hàng ngàn thí sinh, Minh Huyền lại vớ trúng Vân Thước. Thật là một xác suất khiến người ta đắng lòng!
Kiếp trước hẳn Minh Huyền phải nghiệp lắm mới đụng mặt Vân Thước trong trận này. Thiếu niên ghé lên bàn, than thở: “Đánh không lại thì nhận thua thôi.”
Cảnh giới hai người tương đương, xét về trình độ bùa chú, mười Vân Thước cũng không bì kịp hắn.
Nhưng Vân Thước là song tu, hắn đánh thắng được mới tài!
Chu Hành Vân nói bằng giọng thâm ý: “Nàng ta lách luật được thì chúng ta cũng lách được.”
Phù tu mà dùng kiếm thi đấu, đây chẳng khác nào đánh tráo khái niệm.
Diệp Kiều: “Ai có bảng quy tắc thi đấu không? Chúng ta kiểm tra một lượt xem ngày mai nên chơi thế nào cho đúng luật.”
“...”
Không ngờ phải không? Cuối cùng thứ dùng để thi đấu lại là trăm kiểu lách luật.
Người ngoài làm sao mà nghĩ ra.
Người bình thường nào lại rảnh rỗi xem xét nên lách luật thế nào thay vì chăm chỉ luyện tập thi đấu chứ?
Bởi vì đối thủ là Vân Thước, mọi người tạm dừng thi đấu để xem trận bên bảng đấu phù tu. Người xem không riêng bọn họ, mà có cả các phù tu khác. Minh Huyền ủ rũ cúi đầu, tay kéo tay áo Diệp Kiều, giọng nói đáng thương: “Nếu huynh chết, muội phải mua cái mả xịn nhất cho huynh đó!”
Diệp Kiều vỗ đầu hắn cái bốp. Sao anh chàng này có chấp niệm với mồ mả xịn nhất thế?
“Chưa chắc sẽ chết đâu.” Mộc Trọng Hi lẩm bẩm.
Tiết Dư: “Khó nói trước lắm. Nhìn dáng vẻ của Vân Thước đi, thấy có chút thân thiện nào không?”
Tiết Dư càng nói, tâm Minh Huyền càng lạnh.
Trong lúc đám người đang xì xầm, thình lình từ sau lưng truyền đến giọng nói của một thiếu nữ: “Minh Huyền.”
Nàng hỏi: “Trận này là huynh thi đấu?”
“Minh Ý?” Minh Huyền chớp mắt, gật đầu: “Phải, là trận đấu của huynh.”
Tiết Dư nhỏ giọng phổ cập kiến thức gia tộc cho mọi người: “Là Minh Ý, em gái cùng.... dòng chính với Minh Huyền?”
Trong đại gia tộc, chỉ cần cùng dòng chính thì thường sẽ có quan hệ trực hệ với nhau. Không phải em gái thì là chị gái.
Hạng mục thi đấu cá nhân quanh đi quẩn lại chỉ có đệ tử chân truyền, tán tu và đám con cháu thế gia. Chuyện gặp được người quen là chuyện hết sức bình thường.
Minh Huyền nhướng mày: “Muội cũng thi đấu?”
Minh Ý nhìn lướt qua bốn người sau lưng Minh Huyền. Nàng biết những người này, nói đúng hơn là, hiện giờ giới tu chân, không ai không biết những người này.
“Không.” Thiếu nữ lắc đầu: “Muội đến xem huynh thi đấu.”
Nàng cũng đến tham gia thi đấu cá nhân. Trước khi đến đây còn cùng gia chủ nhà họ Minh thảo luận về trận đấu của Minh Huyền và Vân Thước.
Gia chủ nhà họ Minh nói: “Bốn phù tu của Nguyệt Thanh Tông chắc chắn sẽ chiếm bốn vị trí trong mười hạng đầu bảng, thằng nhóc Minh Huyền chiếm một cái. Còn năm vị trí còn lại phải tranh đoạt với các dòng chính của gia tộc khác.”
Họ Tống và họ Minh là hai thế gia phù tu có tiếng, thiên tài lớp lớp không đếm xuể.
“Trận tiếp theo là Vân Thước và Minh Huyền. Con có thể đến sân đấu quan sát, tiện thể nhắn với thằng ranh kia là: Thua cũng không sao, ta sẽ không mắng nó.”
Gia chủ nhà họ Minh cũng thấy ngại. Trước kia làm cách nào Minh Huyền cũng không đột phá được Kim Đan, người trong nhà lần nào cũng răn dạy thằng bé. Cuối cùng, mắng một hồi mắng đến mức thằng bé đóng cửa tâm hồn, không chịu về nhà.
“Vân Thước?” Minh Ý ngẩn người, ảnh mắt thay đổi thành sự khinh bỉ: “Phù tu lại dựa vào kiếm giành chiến thắng. Thứ không biết xấu hổ! Nàng ta có thể dùng kiếm đánh nhau với phù tu, có phải là Diệp Kiều cũng có thể dùng kiếm đánh nàng ta?”
Gia chủ nhà họ Minh vuốt râu, lúng túng: “E là không... Diệp Kiều cũng thi đấu nhưng tiếc là không tham gia bảng đấu phù tu.”
Không riêng gì ông mà các thế gia khác cũng muốn nhìn xem Diệp Kiều trong lời đồn có đúng là danh bất hư truyền hay không.
Minh Ý mượn cơ hội lại đây xem Minh Huyền thi đấu, thuận tiện xem xét Diệp Kiều một chút.
Nhìn một cái... thấy cũng bình thường.
Xiêm y xanh dương, tuổi tầm mười sáu. Khi không mở miệng lên tiếng, khuôn mặt thoạt nhìn rất điềm tĩnh, thanh cao.
Diệp Kiều cảm nhận ánh mắt đánh giá của nàng ấy. Nhưng nàng đã chai lì với những ánh mắt có tính phán xét thế này. Ai nhìn thấy nàng cũng đều quét mắt đánh giá một lượt.
Minh Huyền hít sâu một hơi, đợi một chốc mới chậm rãi bước lên sân đấu.
Cùng lúc đó, Vân Thước cũng phi thân bay lên sân. Nàng ta còn có tâm tình nhìn về phía Diệp Kiều, cười một cái.
Diệp Kiều thấy thế cũng cười lại, nụ cười tươi không cần tưới: “Mi nói đúng, Thiên Đạo không đãi kẻ cần cù, Thiên Đạo chỉ thiên vị thiên tài.”
Gương mặt Vân Thước cương lại. Đây là những lời nàng từng nói trước đó không lâu.
Nhưng khi đó, ai biết Diệp Kiều có linh căn thiên phẩm. Thế nên, mỗi lần nhớ đến chuyện này, nàng ta luôn thấy xấu hổ.
Vân Thước mím môi, tức giận không nói được gì.
Diệp Kiều không để tâm nói to nên người ngoài ai cũng nghe rõ.
“Thiên Đạo đãi kẻ cần cù? Ai thở ra câu vô nghĩa này thế? Nói cho ta để ta bóp chết kẻ đó! Mẹ nó, nhìn Diệp Kiều mà xem, rõ ràng Thiên Đạo thiên vị thiên tài!!!”
“Lúc nào cũng thấy Diệp Kiều lười biếng nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến việc nàng ta đánh thắng người khác!”
Hai người trên sân đấu, không thèm chào hỏi xã giao đã nhào vào đánh nhau.
Thực tế khách quan, phù tu không thể đánh thắng kiếm tu. Sân đấu có giới hạn, trận pháp chưa kịp bày xong đã bị kiếm tu áp sát đánh bay.
Bị đánh bay thì cùng lắm là thua hơi nhanh. Dù sao đây cũng chỉ là trận đấu, chẳng có gì to tác. Nhưng nhìn dáng vẻ thù hằn của Vân Thước, rõ ràng nàng ta không có ý định đánh văng Minh Huyền xuống sân, mà muốn dùng kiếm thọc hắn.
Mỗi lần như thế, Minh Huyền phải chật vật tránh né. Liên tục dùng mấy lá bùa phòng ngự mới miễn cưỡng ngăn cản được.
Chu Hành Vân nhận xét khách quan: “Minh Huyền không đánh lại nàng ta.”
“Chẳng phải Tống Hàn Thanh vẫn so chiêu được với Diệp Thanh Hàn sao? Sao Minh Huyền không đánh lại được?” Phù tu đâu có yếu đến mức ấy. Có thể nói là, bọn họ rất mạnh, phù tu chính là một phần tử không thể thiếu trong các tổ đội.
Giọng nói Chu Hành Vân trước sau vẫn nhạt nhẽo như nước ốc: “Sân đấu quá nhỏ, không có cơ hội triển khai thân thủ đánh với kiếm tu.”
Rồi hắn trầm mặc bổ sung: “Nói cách khác, nhìn lúc Tống Hàn Thanh bị Sở Hành Chi và Diệp Kiều liên thủ diệt trừ thì biết. Phù tu không có sân đấu đủ rộng và vị trí bày trận lý tưởng, đánh cận chiến với kiếm tu chẳng khác nào tự hiến thân cho người ta bón hành.”
Sân đấu quá nhỏ, phù tu thi đấu trước giờ chưa từng xuất hiện tiền lệ phù tu dùng kiếm.
Chẳng ai nghĩ đến năm nay sẽ xuất hiện nhiều thiên tài đặc sắc thế này.
Diệp Kiều nhìn sân đấu, tặc lưỡi nhẹ một cái: “Cho nên mới nói pháp sư không đáng tin!” Dưới tình huống một mình chạm mặt với thích khách, pháp sư chỉ có nước bị bón hành ngập miệng.
May mà nàng là kiếm tu.
Vân Thước chuyên chọn những vị trí hiểm hóc trên cơ thể Minh Huyền để chọc xuống. May mà thân pháp Minh Huyền mau lẹ mới có thể tránh đòn được. Mắt thấy bùa trong tay liên tục bị đánh nát, hắn rũ mắt, đầu ngón tay thủ thế niệm thần chú. Trận Tứ Phương dày công sắp đặt lúc nãy đã phát huy tác dụng.
Vân Thước sửng sốt. Nàng ta bị nhốt bên trong trận, cơ thể không thể động đậy.
Sau đó Minh Huyền lao đến gạt nàng ta xuống. Nhờ thanh kiếm trong tay chống đỡ mới giúp nàng ta thoát kiếp ngã lăn ra đất.
Trận Tứ Phương có thể giam cầm người ta trong một phạm vi nhất định. Vân Thước cũng không vội. Minh Huyền muốn đánh nàng văng ra sân thì phải dùng sức của chính hắn, nếu dùng bùa chú sẽ không có tác dụng.
Nhưng nàng là kiếm tu, Minh Huyền không có cách nào có thể tiếp cận được nàng.
Bởi vậy, trận Tứ Phương này chỉ có thể cầm chân nàng, giúp Minh Huyền có thời gian hít thở thôi. Hắn nhanh chóng bày trận công kích. Phía bên kia Vân Thước cũng cố gắng phá trận.
Nàng hiểu trận pháp, thế nên tốc độ phá trận rất nhanh. Minh Huyền thấy nàng thoát được, chân lùi về sau, tay xé lá bùa Sương Mù. Sương mù bao phủ bốn phía.
Sau khi phá trận, Vân Thước nhìn thấy sương mù thì bật cười. Sau lưng tựa như có thêm đôi mắt, nàng đột nhiên xoay người nhắm ngay hướng của Minh Huyền rồi đâm kiếm xuống.
“Á đù!”
“Dữ vậy luôn!” Phản ứng đầu tiên của Diệp Kiều là rất bất ngờ.
Theo lý thuyết, trong tình huống có sương mù, hai người có cảnh giới giống nhau, đáng lẽ Vân Thước không thể tìm thấy vị trí của Minh Huyền nhanh như vậy.
“Nàng ta rất kỳ quái!”
Trên sân đấu, Minh Huyền nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát một kiếp bị kiếm đâm xuyên tim. Hắn mắng nhỏ: “Mẹ kiếp, mi muốn giết ta thật à?”
Thi đấu thắng thua rồi thôi, không cần phải làm quá như thế.
Chỉ cần giành được mười vị trí đầu bảng là được, việc gì phải ác tâm đến mức giết người khác. Hiện tại mới chỉ là vòng loại đầu tiên, còn chưa đến chung kết, có cần phải làm đến thế không?
Vân Thước không lên tiếng. Tay liên tục vung kiếm, chiêu sau tàn nhẫn hơn chiêu trước. Minh Huyền chỉ có thể sử dụng Đạp Thanh Phong chật vật chạy trốn, thuận tiện rải bùa Nổ.
Thiếu nữ híp mắt, đầu ngón tay ném bùa đáp trả.
Minh Huyền có, nàng cũng có! Tuy rằng trình độ vẽ bùa không tốt lắm nhưng nàng có kiếm. Trong tình huống này, Minh Huyền không làm gì được nàng.
“Ha! Chơi như vậy thì về chơi với dế đi!” Minh Huyền tức muốn hộc máu.
Sao? Nghĩ mình song tu thì ghê gớm quá ha!
“Là mi ép ta nhé!” Dứt lời hắn nói vọng xuống khán đài: “Tiết Dư, đan lô của đệ đâu?”
Tiết Dư đang căng thẳng theo dõi trận đấu đột nhiên bị điểm danh: “...”
Tới rồi, cuối cùng vẫn lựa chọn xuống tay với đan lô của hắn chứ gì?
Trải qua một đêm vứt bỏ đạo đức bàn bạc đối sách, bọn họ đã thực sự tìm thấy cách lách luật hoàn hảo, không ai có thể dị nghị.
/139
|