Người có xuất thân từ tám đại gia tộc hoặc là rất tự tin hoặc là rất tự ti. Hai thái cực đối lập nhau một cách cực đoan.
Và hiển nhiên, đám người này thuộc dạng tự tin thượng thừa.
Vẫn giống như khi tham gia thi đấu tổ đội, đệ tử của năm đại tông môn đều nghỉ ngơi ở năm viện riêng biệt. Điểm khác biệt là, điều kiện của tám đại gia tộc tốt hơn Vấn Kiếm Tông nhiều. Ở đây có sân huấn luyện riêng, sân đấu tập, đan tu cũng có phòng luyện đan yên tĩnh. Mọi thứ đều được bọn họ chuẩn bị đầy đủ.
“Có tiền sướng thật!” Diệp Kiều xoa cằm nhìn người hầu kẻ hạ tấp nập ra ra vào vào. Nàng bỗng có cảm giác mình vào nhầm một bộ phim truyền hình nào đó.
“Hai huynh khi nhỏ sống trong môi trường thế này hả?”
Minh Huyền gật đầu.
Diệp Kiều chắp tay: “Con đại gia, thất kính! Thất kính!”
Nơi thi đấu được sắp xếp trong thành trì của tám đại gia tộc. Sân đấu đã được chuẩn bị long trọng, khán đài rộng gấp đôi so với khán đài của Vấn Kiếm Tông. Tần Phạn Phạn dắt bọn Diệp Kiều đến nhìn sân đấu, nói: “Người nằm trong thứ hạng một trăm mới có tư cách tiến vào chung kết. Chắc là các trò sẽ không rớt từ vòng loại đâu nhỉ?”
Mộc Trọng Hi: “Không đến mức đó đâu ạ.”
Nói cách khác, vòng loại đầu tiên sẽ có mười ngàn người tham gia thi đấu. Sau đó sẽ chọn ra một ngàn người mạnh nhất. Tiếp đó, đến vòng loại thứ hai, từ một ngàn người này sẽ chọn ra một trăm người mạnh nhất để thi đấu ở vòng sau.
Vòng loại thứ ba, một trăm người còn lại sẽ tiến hành rút thăm thi đấu để chọn ra mười người mạnh nhất.
“Người nằm dưới mười hạng đầu bảng có thể khiêu chiến với người nằm trong mười hạng đầu bảng. Nếu thắng thì cướp được thứ hạng của kẻ thua.”
Tóm lại, vòng một là vòng của một đám cùi bắp chọt nhau. Dù bọn họ có mạnh đến mấy cũng phải bắt đầu từ vòng loại này cùng với một đám cùi bắp.
Chuyên mục nhàm chán nhất của thi đấu cá nhân là vòng loại thứ nhất.
“Nhớ phải luôn cầm theo ngọc giản, lúc nào cũng phải chú ý bảng xếp hạng. Các trò có một tháng để rút thăm đối chiến với các tu sĩ khác. Phải nhanh chóng kiếm điểm để vào vòng trong.”
Diệp Kiều mở ngọc giản xem bảng xếp hạng.
Mười vị trí đầu bảng là các tán tu, phỏng chừng những người này là các tu sĩ rảnh rỗi không có việc gì làm nên tìm người giao đấu giết thời gian. Nhưng khi trận đấu này bắt đầu, có thêm đệ tử chân truyền gia nhập, thứ hạng sẽ nhanh chóng thay đổi.
Ngày mai, bảng xếp hạng sẽ khởi động tính điểm số. Đám người trở lại sân viện. Những sân viện khác đều có hơi thở chăm chỉ tu luyện. Khí linh cuồn cuộn luân chuyển với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường.
Mọi người đều đang nỗ lực vì mong muốn được nổi bật ở hạng mục thi đấu cá nhân.
Hiện tại Diệp Kiều không cần thiền để tu luyện, đan điền của nàng có thể tự động hấp thu khí linh.
Linh căn thiên phẩm cần xây dựng căn cơ kỹ lưỡng hơn linh căn cực phẩm. Nàng vừa hấp thu khí linh, vừa muốn tìm một ai đó giao đấu để ổn định căn cơ.
Mộc Trọng Hi đã thử giao đấu với Diệp Kiều. Hắn phát hiện, xét về phương diện sức mạnh hay khí linh, Diệp Kiều cao hơn người cùng cảnh giới một bậc lớn.
Kiếm cốt trời sinh học kiếm rất nhanh nhưng linh căn thiên phẩm còn biến thái hơn nữa. Căn cơ của Diệp Kiều vững chắc, khí linh dồi dào, hơn nữa lại có trí nhớ siêu đẳng. Trong trường hợp hai người cùng cảnh giới, Mộc Trọng Hi không thể đánh lại Diệp Kiều.
“Thiên phú cao quả nhiên là trâu bò!” Hắn tấm tắc khen ngợi.
...
Hôm sau, phần thi đấu cá nhân chính thức bắt đầu. Trời còn chưa tỏ, đám đệ tử chân truyền đã lục đục đi rút thăm thi đấu kiếm điểm. Tiếng động của bọn họ quá lớn khiến Diệp Kiều bừng tỉnh. Nàng ngáp một cái rồi vùi đầu ngủ tiếp.
Tiết Dư cũng ra ngoài rút thăm tìm đối thủ từ sáng sớm.
Mỗi một đệ tử chân truyền ra sân là có một tu sĩ nào đó bị bón hành. Nhất thời, trên diễn đàn tràn ngập tiếng oán than.
“Đám đệ tử chân truyền có còn là con người không!”
“Mị vừa gặp phải Diệp Thanh Hàn. Hắn chẳng nói chẳng rằng đã vung kiếm đánh bay mị!”
“Đụng mặt đệ tử chân truyền thì nhận thua cho xong. Chỉ cần xin hàng đủ nhanh, chuồn đi đủ lẹ thì xấu hổ sẽ không đuổi kịp chúng ta!”
“Tu sĩ kỳ Kim Đan có thể thử một lần. Luyện Khí, Trúc Cơ thì không cần tự rước nhục vào người.”
“Đi rút thăm nào, cầu trời đừng gặp phải đám đệ tử chân truyền.”
“Nếu được thì ước gì mị gặp được Diệp Kiều.”
Là đồng đội của Diệp Kiều đương nhiên là rất vui. Bởi vì nàng ta có năng lực dẫn dắt đoàn đội đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng đấy là ở hạng mục thi đấu tổ đội! Còn đây là hạng mục thi đấu cá nhân, trong số các đệ tử chân truyền, nàng ta là người có thực lực yếu nhất.
Một vài tán tu Kim Đan đi rút thăm chung với nhau, hy vọng gặp được Diệp Kiều.
Mộc Trọng Hi chống cằm nhìn đống bài thảo loạn hầm bà lằng trên diễn đàn. Hắn từ tốn mở miệng: “Không lẽ bọn họ tưởng muội yếu thật?”
Thật luôn?
Trong tình huống cùng cảnh giới, Diệp Kiều còn mạnh hơn bọn hắn rất nhiều. Rốt cuộc đám người này dựa vào đâu mà nghĩ rằng Diệp Kiều rất dễ ăn? Nhìn Diệp Kiều rất non tay sao?
Minh Huyền ngồi dậy sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài kiếm điểm: “Ai bảo muội ấy toàn chơi chiêu làm chi! Mấy trận trước mình thắng cũng nhờ vào mấy chiêu chơi xỏ ấy mà. Thế nên đám tu sĩ kia mới mù tịt thực lực của tiểu sư muội.”
Đối với bọn họ, Diệp Kiều là người dễ đối phó nhất trong các đệ tử chân truyền.
Các kiếm tu khác kém lắm cũng là trung kỳ Kim Đan, chỉ có nàng là sơ kỳ Kim Đan.
Mọi người lại tiếp tục hóng tin trên diễn đàn. Lúc này Tiết Dư ra ngoài từ lúc sáng sớm đã quay lại.
“Vòng một cũng đơn giản.” Sau khi vào phòng, Tiết Dư nằm lăn ra giường, dáng vẻ rệu rã, ánh mắt thất thần, khuôn mặt ngờ nghệch.
Diệp Kiều móc ra đan Bổ Thần ném cho hắn: “Bên huynh xảy ra chuyện gì à?”
Tròng mắt của Tiết Dư hơi chuyển động. Hắn nuốt đan Bổ Thần, giây lát sau mới mở miệng: “Huynh thi một lần ba mươi trận. Muội có muốn biết hôm nay huynh sống thế nào không?”
Đan tu ít người, hơn nữa đây chỉ là vòng loại thứ nhất nên bọn họ lười xem Tiết Dư thi đấu.
Trong thời gian thi đấu một tháng của vòng loại đầu tiên phải kiếm đủ điểm để thăng thứ hạng lên trên hạng một ngàn.
Sau một buổi sáng ra ngoài, Tiết Dư quay về với một khuôn mặt ngáo ngơ, chết lặng.
“Hôm nay huynh đã thăng lên hạng bảy trăm rồi.” Tiết Dư nói thêm.
Thi đấu của đan tu chủ yếu kiếm điểm dựa trên tốc độ luyện đan, số lượng đan ấn cùng phẩm chất và hình dáng đan dược.
Nhắc đến hình dáng đan dược. Diệp Kiều không thể không mạnh mẽ lên án cái xã hội tu chân thích xem trọng vẻ bề ngoài của đan dược này.
“Nhanh thế?” Diệp Kiều kinh ngạc.
Tiết Dư chết lặng: “Đan tu vốn đã có bao nhiêu người đâu. Tổng số thí sinh chỉ khoảng hơn một ngàn người.”
Kiếm tu là nhóm có số lượng người tham gia thi đấu nhiều nhất. Diệp Kiều nhìn bảng xếp hạng của kiếm tu. Ngày đầu tiên, các đệ tử chân truyền bận rộn cày thứ hạng. Diệp Thanh Hàn cũng lao vào cuộc đua này. Hắn bận rộn không ngừng nghỉ để leo lên thứ hạng trước một trăm. Danh tiếng hắn quá lớn, những tu sĩ gặp phải hắn đều tự giác nhận thua. Thế nên tốc độ thăng hạng của hắn nhanh nhất bọn.
Bên Trường Minh Tông chỉ có Tiết Dư chăm chỉ cày thứ hạng. Điểm số của bốn người khác vẫn là con số không tròn trĩnh, xếp hạng ở tận số ngàn mấy.
Diệp Kiều nhìn Tiết Dư mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, xoa cằm suy tư: “Dù sao cũng còn một tháng nữa, thế thì chúng ta chờ đến gần cuối rồi hẳn cày hạng? Thế này chắc ổn thôi nhỉ?”
“???”
Diệp Kiều nhìn ánh mắt ngơ ngác của bốn sư huynh, lựa chọn xung phong chây lười. Nàng bình thản nói: “Miễn vào được một ngàn thứ hạng đầu bảng là được.”
Tuy giới tu chân không có nhiều tu sĩ Kim Đan nhưng thiếu niên mười mấy tuổi đã đột phá Nguyên Anh thì chỉ có Diệp Thanh Hàn.
Cày hạng thì dễ, chủ yếu là tốn nhiều thời gian. Mỗi ngày phải rút thăm tìm đối thủ rồi lao vào đánh nhau kiếm điểm. Nghĩ thôi đã thấy mệt.
Mắt Mộc Trọng Hi sáng rực: “Mình làm thử đi. Nếu đụng phải đối thủ nào đó có thực lực mạnh, muội chỉ cần bón hành cho hắn một trận, rồi sau đó những kẻ khác sẽ biết khó mà lui.”
Thực lực Diệp Kiều không rõ nên những tu sĩ khác mới có ảo giác Diệp Kiều dễ ăn. Chỉ có chứng minh được thực lực của bản thân, những kiếm tu kia sẽ tự động né nàng ra.
Dù sao thì, chẳng ai thích đâm đầu vào một đối thủ khó chơi.
Tiết Dư quỳ rạp trên đất, tinh thần dần bình tĩnh lại: “Đám đan tu kia đều là đám đầu đất!!! Tên nào cũng muốn nhào đến khiêu chiến ta!!!” Chẳng lẽ thứ hạng của hắn vẫn chưa đủ cao sao?
Minh Huyền ngửa đầu ra sau, cười tủm tỉm: “Nếu đệ chế ra đan dược được Thiên Đạo chúc phúc, đảm bảo đám kia nhìn thấy đệ là cụp pha ngoan như cún!”
Tiết Dư giật giật khóe môi: “Ý kiến hay đó. Nhưng làm sao mới được Thiên Đạo chúc phúc?”
Đây chính là vấn đề huyền diệu chưa có lời giải đáp.
Cho đến nơi, đan tu có thể tạo ra đan dược được Thiên Đạo chúc phúc rất hiếm. Chỉ có duy nhất Tư Diệu Ngôn của Bích Thủy Tông là người từng làm được.
Hạng mục thi đấu cá nhân được khởi động, đám đệ tử chân truyền rạo rực như kiến bò trên chảo lửa. Sau khi nghe Diệp Kiều xúi giục đường tắt kiếm điểm, Chu Hành Vân và Mộc Trọng Hi cũng không vội. Bọn họ thong thả xem các đệ tử chân truyền khác thi đấu.
Đệ tử chân truyền của bốn tông môn khác rất dũng mãnh. Bọn họ ra quân nhiệt tình, đánh cho các tu sĩ khác phải kêu cha gọi mẹ. Chỉ riêng Trường Minh Tông là không có động tĩnh gì.
Thế này là sao?
Có người sốt ruột bình luận: “Tính chơi tắt vào những ngày cuối? Không hổ là Trường Minh Tông!”
“Phải có thực lực mạnh mới có tự tin thực hiện cách này. Tựa như Diệp Thanh Hàn kìa, chỉ cần đứng trên sân, không cần rút kiếm cũng chiến thắng. Nhưng Trường Minh Tông lấy đâu ra tự tin đó? Không sợ không đủ thời gian kiếm điểm vào vòng sau sao?”
“Chu Hành Vân và Mộc Trọng Hi thì không sao, bọn họ có tiếng là mạnh rồi. Kiếm tu gặp phải hai người họ sẽ tự động nhận thua. Nên bọn họ chẳng cần phải phí thời gian thi đấu.”
“Nhưng Diệp Kiều... trừ khi nàng ấy đánh thắng một người có thực lực cao cường để chứng tỏ bản thân. Nếu không, chẳng có kiếm tu nào chủ động nhận thua. Không có ai nhận thua thì nàng ta phải tiến hành thi đấu như thường lệ. Nên nếu cày hạng theo cách này thì Diệp Kiều hơi căng à.”
“Trừ lần đánh Vân Thước và giết yêu thú, rất ít khi nào thấy Chơi Ngông ra tay đánh nhau.”
Vòng loại thứ nhất, Diệp Kiều quyết định chọn một người có thứ hạng cao để thi đấu thăng hạng. Trong lúc đó, nàng sẽ thử điều chỉnh hình dạng và tốc độ biến ảo Ố Dề.
Nàng vừa biến ảo vừa phối hợp với kiếm pháp bất đồng của các tông môn khác. Không ngờ phương pháp này lại mang đến hiệu quả bất ngờ.
Chỉ là, khi các tông môn khác thấy cảnh tượng này, e rằng tâm trạng của bọn họ sẽ rất ba chấm.
________
Thuỵ Vũ: chúc các tình yêu ăn lễ vui vẻ ~~~~ Mừng lễ giỗ Tổ Hùng Vương, hôm nay mị dịch hai chương cho các bạn luôn ~~~~~
Và hiển nhiên, đám người này thuộc dạng tự tin thượng thừa.
Vẫn giống như khi tham gia thi đấu tổ đội, đệ tử của năm đại tông môn đều nghỉ ngơi ở năm viện riêng biệt. Điểm khác biệt là, điều kiện của tám đại gia tộc tốt hơn Vấn Kiếm Tông nhiều. Ở đây có sân huấn luyện riêng, sân đấu tập, đan tu cũng có phòng luyện đan yên tĩnh. Mọi thứ đều được bọn họ chuẩn bị đầy đủ.
“Có tiền sướng thật!” Diệp Kiều xoa cằm nhìn người hầu kẻ hạ tấp nập ra ra vào vào. Nàng bỗng có cảm giác mình vào nhầm một bộ phim truyền hình nào đó.
“Hai huynh khi nhỏ sống trong môi trường thế này hả?”
Minh Huyền gật đầu.
Diệp Kiều chắp tay: “Con đại gia, thất kính! Thất kính!”
Nơi thi đấu được sắp xếp trong thành trì của tám đại gia tộc. Sân đấu đã được chuẩn bị long trọng, khán đài rộng gấp đôi so với khán đài của Vấn Kiếm Tông. Tần Phạn Phạn dắt bọn Diệp Kiều đến nhìn sân đấu, nói: “Người nằm trong thứ hạng một trăm mới có tư cách tiến vào chung kết. Chắc là các trò sẽ không rớt từ vòng loại đâu nhỉ?”
Mộc Trọng Hi: “Không đến mức đó đâu ạ.”
Nói cách khác, vòng loại đầu tiên sẽ có mười ngàn người tham gia thi đấu. Sau đó sẽ chọn ra một ngàn người mạnh nhất. Tiếp đó, đến vòng loại thứ hai, từ một ngàn người này sẽ chọn ra một trăm người mạnh nhất để thi đấu ở vòng sau.
Vòng loại thứ ba, một trăm người còn lại sẽ tiến hành rút thăm thi đấu để chọn ra mười người mạnh nhất.
“Người nằm dưới mười hạng đầu bảng có thể khiêu chiến với người nằm trong mười hạng đầu bảng. Nếu thắng thì cướp được thứ hạng của kẻ thua.”
Tóm lại, vòng một là vòng của một đám cùi bắp chọt nhau. Dù bọn họ có mạnh đến mấy cũng phải bắt đầu từ vòng loại này cùng với một đám cùi bắp.
Chuyên mục nhàm chán nhất của thi đấu cá nhân là vòng loại thứ nhất.
“Nhớ phải luôn cầm theo ngọc giản, lúc nào cũng phải chú ý bảng xếp hạng. Các trò có một tháng để rút thăm đối chiến với các tu sĩ khác. Phải nhanh chóng kiếm điểm để vào vòng trong.”
Diệp Kiều mở ngọc giản xem bảng xếp hạng.
Mười vị trí đầu bảng là các tán tu, phỏng chừng những người này là các tu sĩ rảnh rỗi không có việc gì làm nên tìm người giao đấu giết thời gian. Nhưng khi trận đấu này bắt đầu, có thêm đệ tử chân truyền gia nhập, thứ hạng sẽ nhanh chóng thay đổi.
Ngày mai, bảng xếp hạng sẽ khởi động tính điểm số. Đám người trở lại sân viện. Những sân viện khác đều có hơi thở chăm chỉ tu luyện. Khí linh cuồn cuộn luân chuyển với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường.
Mọi người đều đang nỗ lực vì mong muốn được nổi bật ở hạng mục thi đấu cá nhân.
Hiện tại Diệp Kiều không cần thiền để tu luyện, đan điền của nàng có thể tự động hấp thu khí linh.
Linh căn thiên phẩm cần xây dựng căn cơ kỹ lưỡng hơn linh căn cực phẩm. Nàng vừa hấp thu khí linh, vừa muốn tìm một ai đó giao đấu để ổn định căn cơ.
Mộc Trọng Hi đã thử giao đấu với Diệp Kiều. Hắn phát hiện, xét về phương diện sức mạnh hay khí linh, Diệp Kiều cao hơn người cùng cảnh giới một bậc lớn.
Kiếm cốt trời sinh học kiếm rất nhanh nhưng linh căn thiên phẩm còn biến thái hơn nữa. Căn cơ của Diệp Kiều vững chắc, khí linh dồi dào, hơn nữa lại có trí nhớ siêu đẳng. Trong trường hợp hai người cùng cảnh giới, Mộc Trọng Hi không thể đánh lại Diệp Kiều.
“Thiên phú cao quả nhiên là trâu bò!” Hắn tấm tắc khen ngợi.
...
Hôm sau, phần thi đấu cá nhân chính thức bắt đầu. Trời còn chưa tỏ, đám đệ tử chân truyền đã lục đục đi rút thăm thi đấu kiếm điểm. Tiếng động của bọn họ quá lớn khiến Diệp Kiều bừng tỉnh. Nàng ngáp một cái rồi vùi đầu ngủ tiếp.
Tiết Dư cũng ra ngoài rút thăm tìm đối thủ từ sáng sớm.
Mỗi một đệ tử chân truyền ra sân là có một tu sĩ nào đó bị bón hành. Nhất thời, trên diễn đàn tràn ngập tiếng oán than.
“Đám đệ tử chân truyền có còn là con người không!”
“Mị vừa gặp phải Diệp Thanh Hàn. Hắn chẳng nói chẳng rằng đã vung kiếm đánh bay mị!”
“Đụng mặt đệ tử chân truyền thì nhận thua cho xong. Chỉ cần xin hàng đủ nhanh, chuồn đi đủ lẹ thì xấu hổ sẽ không đuổi kịp chúng ta!”
“Tu sĩ kỳ Kim Đan có thể thử một lần. Luyện Khí, Trúc Cơ thì không cần tự rước nhục vào người.”
“Đi rút thăm nào, cầu trời đừng gặp phải đám đệ tử chân truyền.”
“Nếu được thì ước gì mị gặp được Diệp Kiều.”
Là đồng đội của Diệp Kiều đương nhiên là rất vui. Bởi vì nàng ta có năng lực dẫn dắt đoàn đội đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng đấy là ở hạng mục thi đấu tổ đội! Còn đây là hạng mục thi đấu cá nhân, trong số các đệ tử chân truyền, nàng ta là người có thực lực yếu nhất.
Một vài tán tu Kim Đan đi rút thăm chung với nhau, hy vọng gặp được Diệp Kiều.
Mộc Trọng Hi chống cằm nhìn đống bài thảo loạn hầm bà lằng trên diễn đàn. Hắn từ tốn mở miệng: “Không lẽ bọn họ tưởng muội yếu thật?”
Thật luôn?
Trong tình huống cùng cảnh giới, Diệp Kiều còn mạnh hơn bọn hắn rất nhiều. Rốt cuộc đám người này dựa vào đâu mà nghĩ rằng Diệp Kiều rất dễ ăn? Nhìn Diệp Kiều rất non tay sao?
Minh Huyền ngồi dậy sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài kiếm điểm: “Ai bảo muội ấy toàn chơi chiêu làm chi! Mấy trận trước mình thắng cũng nhờ vào mấy chiêu chơi xỏ ấy mà. Thế nên đám tu sĩ kia mới mù tịt thực lực của tiểu sư muội.”
Đối với bọn họ, Diệp Kiều là người dễ đối phó nhất trong các đệ tử chân truyền.
Các kiếm tu khác kém lắm cũng là trung kỳ Kim Đan, chỉ có nàng là sơ kỳ Kim Đan.
Mọi người lại tiếp tục hóng tin trên diễn đàn. Lúc này Tiết Dư ra ngoài từ lúc sáng sớm đã quay lại.
“Vòng một cũng đơn giản.” Sau khi vào phòng, Tiết Dư nằm lăn ra giường, dáng vẻ rệu rã, ánh mắt thất thần, khuôn mặt ngờ nghệch.
Diệp Kiều móc ra đan Bổ Thần ném cho hắn: “Bên huynh xảy ra chuyện gì à?”
Tròng mắt của Tiết Dư hơi chuyển động. Hắn nuốt đan Bổ Thần, giây lát sau mới mở miệng: “Huynh thi một lần ba mươi trận. Muội có muốn biết hôm nay huynh sống thế nào không?”
Đan tu ít người, hơn nữa đây chỉ là vòng loại thứ nhất nên bọn họ lười xem Tiết Dư thi đấu.
Trong thời gian thi đấu một tháng của vòng loại đầu tiên phải kiếm đủ điểm để thăng thứ hạng lên trên hạng một ngàn.
Sau một buổi sáng ra ngoài, Tiết Dư quay về với một khuôn mặt ngáo ngơ, chết lặng.
“Hôm nay huynh đã thăng lên hạng bảy trăm rồi.” Tiết Dư nói thêm.
Thi đấu của đan tu chủ yếu kiếm điểm dựa trên tốc độ luyện đan, số lượng đan ấn cùng phẩm chất và hình dáng đan dược.
Nhắc đến hình dáng đan dược. Diệp Kiều không thể không mạnh mẽ lên án cái xã hội tu chân thích xem trọng vẻ bề ngoài của đan dược này.
“Nhanh thế?” Diệp Kiều kinh ngạc.
Tiết Dư chết lặng: “Đan tu vốn đã có bao nhiêu người đâu. Tổng số thí sinh chỉ khoảng hơn một ngàn người.”
Kiếm tu là nhóm có số lượng người tham gia thi đấu nhiều nhất. Diệp Kiều nhìn bảng xếp hạng của kiếm tu. Ngày đầu tiên, các đệ tử chân truyền bận rộn cày thứ hạng. Diệp Thanh Hàn cũng lao vào cuộc đua này. Hắn bận rộn không ngừng nghỉ để leo lên thứ hạng trước một trăm. Danh tiếng hắn quá lớn, những tu sĩ gặp phải hắn đều tự giác nhận thua. Thế nên tốc độ thăng hạng của hắn nhanh nhất bọn.
Bên Trường Minh Tông chỉ có Tiết Dư chăm chỉ cày thứ hạng. Điểm số của bốn người khác vẫn là con số không tròn trĩnh, xếp hạng ở tận số ngàn mấy.
Diệp Kiều nhìn Tiết Dư mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, xoa cằm suy tư: “Dù sao cũng còn một tháng nữa, thế thì chúng ta chờ đến gần cuối rồi hẳn cày hạng? Thế này chắc ổn thôi nhỉ?”
“???”
Diệp Kiều nhìn ánh mắt ngơ ngác của bốn sư huynh, lựa chọn xung phong chây lười. Nàng bình thản nói: “Miễn vào được một ngàn thứ hạng đầu bảng là được.”
Tuy giới tu chân không có nhiều tu sĩ Kim Đan nhưng thiếu niên mười mấy tuổi đã đột phá Nguyên Anh thì chỉ có Diệp Thanh Hàn.
Cày hạng thì dễ, chủ yếu là tốn nhiều thời gian. Mỗi ngày phải rút thăm tìm đối thủ rồi lao vào đánh nhau kiếm điểm. Nghĩ thôi đã thấy mệt.
Mắt Mộc Trọng Hi sáng rực: “Mình làm thử đi. Nếu đụng phải đối thủ nào đó có thực lực mạnh, muội chỉ cần bón hành cho hắn một trận, rồi sau đó những kẻ khác sẽ biết khó mà lui.”
Thực lực Diệp Kiều không rõ nên những tu sĩ khác mới có ảo giác Diệp Kiều dễ ăn. Chỉ có chứng minh được thực lực của bản thân, những kiếm tu kia sẽ tự động né nàng ra.
Dù sao thì, chẳng ai thích đâm đầu vào một đối thủ khó chơi.
Tiết Dư quỳ rạp trên đất, tinh thần dần bình tĩnh lại: “Đám đan tu kia đều là đám đầu đất!!! Tên nào cũng muốn nhào đến khiêu chiến ta!!!” Chẳng lẽ thứ hạng của hắn vẫn chưa đủ cao sao?
Minh Huyền ngửa đầu ra sau, cười tủm tỉm: “Nếu đệ chế ra đan dược được Thiên Đạo chúc phúc, đảm bảo đám kia nhìn thấy đệ là cụp pha ngoan như cún!”
Tiết Dư giật giật khóe môi: “Ý kiến hay đó. Nhưng làm sao mới được Thiên Đạo chúc phúc?”
Đây chính là vấn đề huyền diệu chưa có lời giải đáp.
Cho đến nơi, đan tu có thể tạo ra đan dược được Thiên Đạo chúc phúc rất hiếm. Chỉ có duy nhất Tư Diệu Ngôn của Bích Thủy Tông là người từng làm được.
Hạng mục thi đấu cá nhân được khởi động, đám đệ tử chân truyền rạo rực như kiến bò trên chảo lửa. Sau khi nghe Diệp Kiều xúi giục đường tắt kiếm điểm, Chu Hành Vân và Mộc Trọng Hi cũng không vội. Bọn họ thong thả xem các đệ tử chân truyền khác thi đấu.
Đệ tử chân truyền của bốn tông môn khác rất dũng mãnh. Bọn họ ra quân nhiệt tình, đánh cho các tu sĩ khác phải kêu cha gọi mẹ. Chỉ riêng Trường Minh Tông là không có động tĩnh gì.
Thế này là sao?
Có người sốt ruột bình luận: “Tính chơi tắt vào những ngày cuối? Không hổ là Trường Minh Tông!”
“Phải có thực lực mạnh mới có tự tin thực hiện cách này. Tựa như Diệp Thanh Hàn kìa, chỉ cần đứng trên sân, không cần rút kiếm cũng chiến thắng. Nhưng Trường Minh Tông lấy đâu ra tự tin đó? Không sợ không đủ thời gian kiếm điểm vào vòng sau sao?”
“Chu Hành Vân và Mộc Trọng Hi thì không sao, bọn họ có tiếng là mạnh rồi. Kiếm tu gặp phải hai người họ sẽ tự động nhận thua. Nên bọn họ chẳng cần phải phí thời gian thi đấu.”
“Nhưng Diệp Kiều... trừ khi nàng ấy đánh thắng một người có thực lực cao cường để chứng tỏ bản thân. Nếu không, chẳng có kiếm tu nào chủ động nhận thua. Không có ai nhận thua thì nàng ta phải tiến hành thi đấu như thường lệ. Nên nếu cày hạng theo cách này thì Diệp Kiều hơi căng à.”
“Trừ lần đánh Vân Thước và giết yêu thú, rất ít khi nào thấy Chơi Ngông ra tay đánh nhau.”
Vòng loại thứ nhất, Diệp Kiều quyết định chọn một người có thứ hạng cao để thi đấu thăng hạng. Trong lúc đó, nàng sẽ thử điều chỉnh hình dạng và tốc độ biến ảo Ố Dề.
Nàng vừa biến ảo vừa phối hợp với kiếm pháp bất đồng của các tông môn khác. Không ngờ phương pháp này lại mang đến hiệu quả bất ngờ.
Chỉ là, khi các tông môn khác thấy cảnh tượng này, e rằng tâm trạng của bọn họ sẽ rất ba chấm.
________
Thuỵ Vũ: chúc các tình yêu ăn lễ vui vẻ ~~~~ Mừng lễ giỗ Tổ Hùng Vương, hôm nay mị dịch hai chương cho các bạn luôn ~~~~~
/139
|