Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
Chương 128 - Làm như chỉ có Trường Minh Tông mấy người đoàn kết!
/139
|
Diệp Kiều muốn đột phá thì có thể đột phá. So với Diệp Thanh Hàn, Diệp Kiều còn chơi lớn hơn, một phát đột phá ba cấp.
Với tình hình này, căn cơ của nàng rất dễ bất ổn. Nếu không phải bí cảnh ép nàng vào thế, nàng sẽ không lựa chọn đột phá trong đó.
“Yêu thú cảnh giới Nguyên Anh không đủ cho sư muội ổn định căn cơ.” Minh Huyền xoa cằm: “Hay là kiếm tên kiếm tu nào đó cho sự muội đập một trận? Tìm ai có cảnh giới sêm sêm với muội ấy đi.”
“Nghĩ kỹ đi huynh.” Mộc Trọng Hi hất cằm: “Các vị đệ tử chân truyền trong đây ai có cảnh giới sêm sêm muội ấy?!”
“Ha, Vân Thước ấy!” Minh Huyền tặc lưỡi: “Nàng ta có cảnh giới cao hơn nhưng căn cơ kém, quá thích hợp để lợi dụng đột phá!”
Chu Hành Vân: “Huynh đi bắt nàng ta nhé?”
“Đi!”
Sau khi chốt phương án, bốn người nghênh ngang đi về hướng mà bốn tông môn khác tề tựu. Không phải là người bị bí cảnh nhắm vào nên bọn họ suôn sẻ di chuyển đến đích.
Trong đại bí cảnh có rất nhiều kỳ ngộ. Nhưng từ khi có Diệp Kiều nhập bọn, bọn họ một là làm sập bí cảnh, hay là bày trò chơi xỏ đối thủ, chẳng có thời gian đi tìm kỳ ngộ.
“Bọn họ đang tranh giành gì thế?”
“Chà.” Minh Huyền giơ tay che trán, ngóng qua: “Hình như là đang giành linh khí.”
Linh khí và pháp khí khác nhau khác nhau ở chỗ pháp khí có thể rèn ra được nhưng linh khí phần lớn được tìm thấy từ bí cảnh, phẩm cấp cao, số lượng ít ỏi.
Mộc Trọng Hi muốn nhào qua tham chiến giành của: “Linh khí gì? Sao nhiều người tranh giành thế?”
Bốn người thì hết ba người mù tịt về linh khí. Tiết Dư nhìn linh khí bên kia, nhíu mày, bình tĩnh nói: “Linh khí. Đỉnh Hồng Liên. Linh khí xếp thứ chín trong bảng xếp hạng.”
Đan lô à...
Nháy mắt, đám người tắt hứng. Tiết Dư cũng không khác mấy. Nhưng...
Tiết Dư đột nhiên ngửa đầu: “Chúng ta có thể lấy cho Diệp Kiều!”
Sư muội siêu nghèo, ngoài thiếu nợ ra thì cái gì cũng thiếu. Nàng chỉ có một Dây Trói Yêu được Đoạn Hoành Đao tặng, linh cung thì lượm được nhưng sau đó đã trả cho chủ cũ.
“Ở trên cao thế, có ngự kiếm được không?”
“Giữa trời có cái thang tàng hình.” Tiết Dư nói: “Các huynh đệ phải leo lên, không thể ngự kiếm được.”
Nấc thang vô hình, không nhìn thấy, không chạm vào được nhưng lại tồn tại chân thực trong một phạm vi nhất định. Chỉ cần sơ ý di chuyển sai một bước sẽ bị ngã xuống dưới. Nhưng mà... giữa không trung lại có thang đi bộ, ắt hẳn phải có ý nghĩa sâu xa gì đó.
Bí cảnh này cố ý tạo tình huống dụ dỗ cầm chân đám đệ tử tại đây, không cho bọn họ cơ hội giúp đỡ Diệp Kiều?
Hắn vẫn nhớ lời Diệp Kiều nói trước khi rời đi: “Các huynh cố gắng câu giờ một chút, muội chắc chắn sẽ cho cái bí cảnh ngok nghek này nổ banh xác.”
Đỉnh Hồng Liên lơ lửng trên không, đám đệ tử đan tu chụm lại một chỗ gần đó không xa.
Tiết Dư không hiểu: “Vân Thước lấy cái đỉnh kia làm gì?”
Nàng ta có phải đan tu đâu?
“Kệ nàng ta.” Mộc Trọng Hi xoa tay nhăm nhe nhìn cái đỉnh: “Đệ cũng gia nhập cướp giật đây.”
Hắn khuỵu gối mượn lực nhảy lên. Chân hắn đạp lên nấc thang vô hình trên không trung. Diện tích bậc thang không lớn, rất dễ té ngã.
Người ở gần đỉnh Hồng Liên nhất là Vân Thước. Nàng ta liên tục chạy lướt qua vài người phía trước. Mộc Trọng Hi đuổi theo sau nhưng không quá bận tâm nàng ta. Tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa, với thói quen luyện tập hằng ngày, hắn càng lúc càng tiến lại gần cái đỉnh. Vân Thước chưa kịp phản ứng lại đã thấy người Trường Minh Tông sắp chạy đến gần mình.
Nàng cắn môi, ngữ điệu tội nghiệp: “Huynh là kiếm tu mà, sao lại tranh với muội.”
Mộc Trọng Hi: “Mi là phù tu, mắc gì cần đan lô?”
Hắn hỏi thẳng mặt khiến Vân Thước khựng lại. Mắt thấy Mộc Trọng Hi sắp đuổi kịp mình, nàng quyết định ra tay đến cùng. Nàng lấy huyền kiếm từ túi không gian ra, thi triển một thức kiếm quyết bổ về phía hắn. Kiếm quang lóe lên, chém sượt qua cánh tay Mộc Trọng Hi để lại miệng vết thương chảy máu đầm đìa. Con ngươi thiếu niên co lại, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Vân Thước. Cơ thể hắn bị nhát kiếm kia làm mất thăng bằng và ngã xuống dưới.
Chu Hành Vân vươn tay nắm lấy Mộc Trọng Hi, dập tắt nguy cơ khuôn mặt đẹp trai của tiểu sư đệ tình thương mến thương với đất mẹ dấu yêu. Hắn giương mắt, nhìn Vân Thước cầm kiếm, nói: “Kiếm tu.”
Nàng ta biết dùng kiếm?
Bên ngoài xuất hiện một trận nghị luận ầm ĩ.
“Nàng ta là kiếm tu?”
“Nhỏ này giống Diệp Kiều?”
Lần trước Diệp Kiều giấu chuyện mình là phù tu dẫn đến việc mọi người không kịp trở tay, bị Trường Minh Tông lật ngược tình thế ở phút tám mốt.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện Diệp Kiều phiên bản 2.0, bọn họ không còn kích động như lúc ban đầu, chỉ cảmthấy thú vị.
“Té ra là có bài tẩy.”
“Mị luôn thấy đệ tử chân truyền của năm đại tông môn chưa bao giờ đơn giản. Không ngờ át chủ bài của Nguyệt Thanh Tông lại là Vân Thước.”
Trong bốn trận trước, biểu hiện thi đấu của Vân Thước quá kém, khiến nhiều người chê trách. Ngay cả trưởng lão trong tông môn của nàng ta cũng cảm thấy thất vọng.
Không ngờ trận thứ năm này, nàng ta lại tạo ra bất ngờ như thế.
Nhát kiếm vừa rồi, Mộc Trọng Hi hoàn toàn không hề phòng bị nên ăn trọn một chiêu. Hắn che miệng vết thương, nhe răng trợn mắt: “Nàng ta biết dùng kiếm.”
Tiết Dư ném đan dược cho hắn: “Cầm máu đi! Cẩn thận một chút, nàng ta không bình thường đâu.”
Mộc Trọng Hi hàm hồ lên tiếng: “Đệ sơ ý rồi.”
Thời gian chưa bao lâu, rất nhiều đệ tử chân truyền đã vây lại chỗ này. Có Bích Thủy Tông và Vấn Kiếm Tông. Bích Thủy Tông có chỉ số vũ lực yếu nhất. Trên cơ bản, những chuyện như cướp đoạt linh khí này, bọn họ có lòng mà không có lực nhảy vào tranh. Nhưng không sao, bọn họ giàu nhất bọn! Vũ lực không đủ thì mình bù bằng tài lực!
Từ khi vào bí cảnh, Vấn Kiếm Tông và Bích Thủy Tông đã hợp tác với nhau.
Khoảnh khắc Tư Diệu Ngôn nhìn thấy đỉnh Hồng Liên đã quả quyết ra kèo: “Giúp bọn ta lấy đỉnh Hồng Liên, sau này đan dược của Bích Thủy Tông sẽ tặng miễn phí cho bọn mi.”
Tông môn của kiếm tu vốn nổi tiếng là những con đổ nghèo khỉ, không mót ra được nhiều tiền để đập vào đan dược. Nên vừa nghe thấy cái kèo đan chùa hấp dẫn, Sở Hành Chi quyết đoán rút kiếm xông pha: “Lên nào!”
Đám kiếm tu còn lại cũng chẳng phải dạng vừa, phi nhanh vào cuộc chiến tranh cướp đỉnh Hồng Liên. Tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại những cái bóng mờ nhạt. Thoắt cái bọn họ đã lên được thang bộ tàng hình. Vân Thước nghiến răng vừa leo vừa rải bùa xuống.
Nàng có rất nhiều bùa, chỉ rải nhẹ một cái, các kiếm tu đã không thể chạm được vào nàng.
“Trời ơi!” Chu Hành Vân cung phản xạ nhanh như rùa bỏ, chỉ cảm thán hai chữ để bày tỏ sự kinh ngạc khi nhìn thấy tốc độ của các kiếm tu khác.
Mộc Trọng Hi điên cuồng vỗ mạnh vào người hắn: “Đừng có trời ơi đất ơi nữa đại sư huynh! Mau chạy nhanh lên!!!!”
Không thấy hàng xịn sắp bị người ta cướp rồi à?
Tốc độ Vân Thước rất nhanh, thuận buồm xuôi gió leo lên được nấc thang cao nhất. Đôi mắt nàng sáng lên, vươn tay muốn cầm lấy đỉnh Hồng Liên. Nhưng chớp mắt, cái đỉnh đã biến mất.
Nàng ngớ người, nhìn xuống.
Đoạn Hoành Đao ở phía sau lấy một cái hộp từ túi không gian ra rồi vung lên. Đỉnh Hồng Liên lập tức bay về phía hắn.
Vân Thước trơ mắt nhìn đan lô bay đi. Nàng sốt ruột hét lên: “Đưa cho ta!”
Đoạn Hoành Đao cầm hộp vừa chạy vừa trêu ngươi: “Không cho đó, lêu lêu lêu.”
Vân Thước phi đến muốn cướp lại. Đám người trên thang tụm lại tranh giành.
Chu Hành Vân, sau khi bị sư đệ thúc giục, cũng leo lên thang trời. Hai kiếm tu sừng sỏ là Diệp Thanh Hàn và Tần Hoài đã bay màu khỏi bí cảnh, nên bây giờ, tại nơi này, hắn là người mạnh nhất. Hắn nhẹ nhàng phi lên trên, chạm mặt Vân Thước.
Hai người oan gia ngõ hẹp, Minh Huyền ở dưới hét lên: “Mau mau mau!!! Đá nàng ta! Đại sư huynh!”
Mộc Trọng Hi cũng gào to cổ vũ: “Chúng ta không tố chất, cứ xông đến đá nàng ta xuống đi huynh!”
Chu Hành Vân bình tĩnh nhìn thoáng qua Vân Thước. Đối diện đôi mắt không cảm xúc của hắn, Vân Thước hoảng hốt chớp mắt: “Sư huynh Chu, huynh...”
Nàng ta chưa kịp nói xong đã bị Chu Hành Vân thẳng chân đá xuống đất.
Ngoại trừ Diệp Thanh Hàn và Tần Hoài đã ra đê, ở đây không có kiếm tu nào có thể ngăn cản được Chu Hành Vân.
Ban đầu, Đoạn Hoành Đao nhảy lên cướp đỉnh Hồng Liên vì gai mắt Vân Thước. Khi thấy Chu Hành Vân đuổi theo mình, hắn biết không có đại sư huynh, một mình hắn không giữ được linh khí này. Nhưng hàng này là hàng xịn nằm trong mười vị trí đầu bảng linh khí. Hắn không cam tâm đứng yên để người ta cướp. Hắn ôm đỉnh Hồng Liên, cố gắng giãy giụa lần cuối: “Khoan! Hỏi bọn mi một chuyện.”
Hắn giở giọng châm ngòi ly gián: “Bọn mi có hai đan tu nhưng linh khí này chỉ có một cái, thế lấy được thì cho ai?”
Hai đan tu, một đan lô không đủ để chia!
“Cho Diệp Kiều!” Tiết Dư xoa cằm, bình thản nói: “Đan muội ấy luyện ra xấu đau xấu đớn, nên cần một thứ gì đó cao cấp hơn, xem xem có giúp cải thiện hình dáng của chúng thành thẩm mỹ bình thường không.” Nói thì nói thế nhưng hắn có cảm giác ngoại hình kỳ dị xấu xí của đan dược Diệp Kiều luyện ra không liên quan đến đan lô lắm.
“Mi không cần?” Liễu Uẩn ngạc nhiên. Hắn công nhận Diệp Kiều rất giỏi nhưng trình độ luyện đan của Tiết Dư cũng xuất sắc không kém. Tại sao tranh giành hồi lâu lại phải đưa cho Diệp Kiều?
Tiết Dư nhướng mày: “Huynh đây họ Tiết. Không muốn phấn đấu nữa thì về nhà kế thừa gia nghiệp. Hơn nữa, mi không hiểu...”
Hắn từ tốn nói tiếp: “Muội ấy là toàn bộ hy vọng của tông môn nhà bọn ta! Nói cho dễ hình dung thì muội ấy chính là nhân tài siêu siêu kiệt xuất!”
Dứt lời đám người Trường Minh Tông còn ăn ý gật đầu tán đồng nhau.
Đúng vậy! Nhân tài siêu siêu kiệt xuất!
Liễu Uẩn: “Mấy người bị điên à?”
“...”
Tống Hàn Thanh ở bên ngoài khinh thường: “Ha...”
Làm như chỉ có Trường Minh Tông mấy người đoàn kết!
“Tống Hàn Thanh huynh ơi ~~~~ bọn mị luôn ủng hộ huynh~~~” Một vị huynh đài cường tráng đầy cơ bắp điên cuồng hú hét.
Khóe môi đang cười lạnh của Tống Hàn Thanh cứng lại.
Đoạn Hoành Đao cầm đỉnh Hồng Liên không muốn đưa ra. Hắn xà quần qua lại hồi lâu vẫn chưa biết nên làm gì. Chu Hành Vân vẫn nhìn hắn chằm chằm, ý đồ muốn nhào qua cướp lấy.
Lúc này giữa không trung xuất hiện một con chim xinh đẹp lông vũ màu xanh lơ. Nó lao về phía cái đỉnh.
Đan lô chưa bị ai thiết lập khế ước nên vẫn còn nhỏ gọn. Thanh Loan há mỏ là dễ dàng cắp được. Nó quay đầu toan muốn ném cho Vân Thước.
“Thanh Loan!” Mắt Vân Thước sáng rực: “Mau đem qua đây.”
Chu Hành Vân nhíu mày, rút kiếm muốn đuổi theo. Thanh Loan ngửa đầu ngâm một tiếng thật dài. Tiếng ngâm chói tay khiến vô số người theo bản năng lấy tay bịt tai lại.
Đau quá!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thanh Loan đã bay nhanh ra xa.
“Đừng để nàng ta lấy được!”
Nhưng khoảng cách quá xa, không thể ngăn cản Thanh Loan.
“Mọi người náo nhiệt quá ta.”
Rất náo nhiệt! Diệp Kiều đứng ở đằng xa cũng nghe được tiếng động bên đây.
Nàng nhanh tay tóm lấy KFC đang ngủ như chết phi lại phía kia. Phượng Hoàng -vua của muôn thú xuất hiện. Ở giới tu chân, áp chế huyết mạch có uy lực rất khủng khiếp. Hai con chim chạm mặt nhau, uy áp thần thú được thả ra, Thanh Loan cúi người khuất phục theo bản năng.
Vân Thước vẫn không từ bỏ ý định. Nàng cắn chặt răng, tiếp tục gây sức ép: “Lại đây.”
Bên chịu hạn chế trong khế ước chủ tớ chỉ có linh thú. Nó thê lương nhỏ lệ. Tiếng kêu than chói tai có tác dụng công kích tinh thần, người không chịu ảnh hưởng chỉ có Vân Thước và Diệp Kiều.
KFC là thú khế ước của nàng, chiêu áp chế tinh thần này không có tác dụng với nàng.
Vân Thước nhanh chân muốn chạy lại lấy đỉnh Hồng Liên cất vào túi không gian. Diệp Kiều quyết đoán đứng dậy chặn đường. Nàng muốn đột phá nhưng cần thời gian để lôi kiếp hình thành.
Lần trước lôi kiếp của Diệp Thanh Hàn phải mất vài ngày mới hình thành xong. Nàng chỉ mới ngồi xuống mấy giờ, chưa chờ được lôi kiếp đã phải đánh nhau.
Đỉnh Hồng Liên còn ở bên kia, hai người chưa ai lấy được linh khí.
Vân Thước nhìn Diệp Kiều lạnh lùng rồi vung kiếm toan chém gãy kiếm nàng. Nhưng không biết cây gậy kia làm bằng gì, bị một kiếm bổ xuống nhưng vẫn không bị sứt mẻ.
Nàng mím môi, không biết nghĩ đến cái gì, mặt sáp lại gần Diệp Kiều, cười dịu dàng: “Sư tỷ Diệp Kiều, trong lúc thi đấu chắc tỷ sẽ không sử dụng tiểu quỷ có lĩnh vực kia đâu nhỉ?”
Diệp Kiều: “Không cần đến.”
Khoảnh khắc Vân Thước sáp lại gần, thức thứ ba của Thanh Phong Quyết đã khởi động. Kiếm khí màu trắng tuyết chém về phía nàng. Vân Thước kịp thời tung pháp khí đỡ đòn nhưng vẫn ngã lăn ra đất.
Diệp Kiều mặc kệ đạo đức, giơ chân đạp lên mặt nàng ta: “Có lĩnh vực hay không, không ảnh hưởng đến việc ta đập mi ra bã.”
Nàng không hề nương chân mà đạp mạnh xuống. Vân Thước biến sắc vội dùng bùa Kim Cang chặn lại.
Mộc Trọng Hi vội vàng hô to nhắc nhở: “Diệp Kiều, nàng ta biết dùng kiếm.”
Hắn vừa nói xong, Vân Thước đã chém kiếm xuống. Kiếm pháp Nguyệt Thanh Tông vừa có thể thủ, vừa có thể công. Nếu đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiêu thức này, có khi Diệp Kiều sẽ trúng chiêu. Nhưng trước đó không lâu, nàng đã nhìn thấy ảo cảnh diễn luyện kiếm pháp của Nguyệt Thanh Tông nên đã biết được đôi điều. Nàng sử dụng Đạp Thanh Phong né chiêu.
Diệp Kiều nghiêng đầu hỏi: “Kiếm-phù song tu?”
Hai mắt nàng sáng rực.
Đám đệ tử chân truyền ở đây hoặc là mạnh hơn nàng hoặc là đan tu hoặc là khí tu. Người duy nhất có cảnh giới Kim Đan có tiếng không có miếng là Vân Thước. Nhưng Vân Thước là phù tu, nàng không định nương theo nàng ta để đột phá.
Nào ngờ giờ lại nghe tin nàng ta có bài tẩy.
Diệp Kiều phấn chấn tinh thần, cố giấu không cười lộ liễu. Suýt chút nữa nàng đã không kiềm chế được mà cười ngoác miệng, tay ngoắc ngoắc để nàng ta nhào vào đập lộn với nàng.
Vân Thước nắm chặt huyền kiếm. Thấy Diệp Kiều chật vật tránh đòn, lòng bình tâm lại: “Mi đến vừa khéo.”
Vừa khéo nàng đang cần một cơ hội để chứng minh bản thân.
Tuy Nguyệt Thanh Tông nổi tiếng về bùa chú nhưng không có nghĩa là không có kiếm tu. Dù không nổi tiếng như phù tu nhưng kiếm pháp có thể thủ có thể công, y hệt phong cách bùa chú của Nguyệt Thanh Tông.
Vân Thước chờ đợi ngày này đã lâu. Vì chuyện xảy ra trong bí cảnh thứ tư mà Vân Ngân đã khăng khăng nhốt nàng vào cấm địa. May thay, ở nơi ấy, trong rừng chú ấn kỳ quái, nàng đã nhận được truyền thừa kiếm pháp của tổ sư Nguyệt Thanh Tông.
“Hai đệ tử kiếm-phù song tu.” Trưởng lão Thành Phong Tông đứng bật dậy: “Lứa đệ từ này được!”
“Diệp Kiều có đánh lại không?” Tần Phạn Phạn nhìn về phía Đoạn Dự.
Đoạn Dự là người huấn luyện kiếm pháp trực tiếp cho đệ tử lão.
Đoạn Dự thật thà nhận xét: “Không đánh lại.”
Áp chế cảnh giới không phải chuyện đùa.
Diệp Kiều trong bí cảnh bị ép vào thế phải dùng Đạp Thanh Phong tránh đòn. Kiếm pháp của Vân Thước rất xảo quyệt. Nàng ta sáp lại, cười nhạt chế giễu: “Tam tu ghê gớm lắm à? Mi cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Diệp Kiều không đọc được vị trí dịch chuyển của Vân Thước. Hai người cùng lúc kết trận. Xét về tốc độ, hiển nhiên Diệp Kiều nhỉnh hơn một chút.
Trận pháp của nàng là sự kết hợp của hai tông môn, tốc độ của Trường Minh Tông và lực sát thương của Nguyệt Thanh Tông. Trận chồng trận, mặt Vân Thước cứng lại, dáng vẻ như gắng sức quá độ.
Hai kiếm-phù song tu chạm mặt nhau là cảnh tượng trăm năm chưa chắc có một lần của giới tu chân.
“Trời ạ, Nguyệt Thanh Tông năm nay cũng chơi giấu nghề.”
“Hèn chi túi không gian nàng ta lại có huyền kiếm.”
“Hèn chi Vân Ngân không nỡ phạt nàng ta. Thiên tài cao cấp giống Diệp Kiều, ai mà nỡ xuống tay trách phạt.”
“Kiều Chơi Ngông của bọn này tam tu nhé! Trình Vân Thước còn non lắm!”
“Fan của Kiều tỉnh giùm! Bớt ảo tưởng sức mạnh đi! Linh căn của Vân Thước cao hơn nàng ta nhiều.”
“Con bé Diệp Kiều cũng tiến bộ đấy, không còn lóng ngóng như lúc đầu nữa.” Trưởng lão Vấn Kiếm Tông theo dõi đá Lưu Ảnh, bình luận: “Nhưng nếu tiếp tục giao đấu, Diệp Kiều sẽ thua thôi.”
Vân Thước cao hơn con bé kia hai cảnh giới.
Trừ khi Diệp Kiều đột phá, nếu không chỉ có nước bị Vân Thước đuổi đánh.
Diệp Kiều cũng cảm nhận được áp lực. Nàng chỉ mạnh hơn khoảng trận pháp, còn lại đều thua người ta một bậc. Nàng không nhịn được mà cảm thán. Nữ chính có khác. Không có truyền thừa này thì còn truyền thừa khác. Thiên Đạo quyết chí muốn con gái cưng phải tu lưỡng đạo!
Trong khi hai người đánh nhau, nhóm đệ tử chân truyền bị tấn công thần thức lục đục bò dậy muốn tranh thủ thời cơ cướp lấy đỉnh Hồng Liên.
Cuối cùng Chu Hành Vân nhanh tay nhặt đỉnh Hồng Liên từ dưới đất lên ngay trước mắt bọn họ.
“Đánh nhau à?”
Đoạn Hoành Đao: “Mấy người không hỗ trợ à?” Ai có mắt nhìn cũng thấy thế cục đang nghiêng về phía Vân Thước.
Mộc Trọng Hi: “Mi không tin huynh đệ tốt của mi à? Nào nào, giữa chúng ta là tính nghĩa vào sinh ra tử trong một cái bụng đấy.”
Sốt ruột cũng vô dụng!
Tiết Dư cầm hạt dưa ra chia: “Cắn hạt dưa không? Đằng nào Thành Phong Tông bọn mi cũng không đứng nhì được. Thôi thì mình an vị ở hạng ba cũng ngon mà. Đừng giãy giụa chi nữa, đến đây lười với bọn ta nào.”
Đoạn Hoành Đao: “...”
Với tình hình này, căn cơ của nàng rất dễ bất ổn. Nếu không phải bí cảnh ép nàng vào thế, nàng sẽ không lựa chọn đột phá trong đó.
“Yêu thú cảnh giới Nguyên Anh không đủ cho sư muội ổn định căn cơ.” Minh Huyền xoa cằm: “Hay là kiếm tên kiếm tu nào đó cho sự muội đập một trận? Tìm ai có cảnh giới sêm sêm với muội ấy đi.”
“Nghĩ kỹ đi huynh.” Mộc Trọng Hi hất cằm: “Các vị đệ tử chân truyền trong đây ai có cảnh giới sêm sêm muội ấy?!”
“Ha, Vân Thước ấy!” Minh Huyền tặc lưỡi: “Nàng ta có cảnh giới cao hơn nhưng căn cơ kém, quá thích hợp để lợi dụng đột phá!”
Chu Hành Vân: “Huynh đi bắt nàng ta nhé?”
“Đi!”
Sau khi chốt phương án, bốn người nghênh ngang đi về hướng mà bốn tông môn khác tề tựu. Không phải là người bị bí cảnh nhắm vào nên bọn họ suôn sẻ di chuyển đến đích.
Trong đại bí cảnh có rất nhiều kỳ ngộ. Nhưng từ khi có Diệp Kiều nhập bọn, bọn họ một là làm sập bí cảnh, hay là bày trò chơi xỏ đối thủ, chẳng có thời gian đi tìm kỳ ngộ.
“Bọn họ đang tranh giành gì thế?”
“Chà.” Minh Huyền giơ tay che trán, ngóng qua: “Hình như là đang giành linh khí.”
Linh khí và pháp khí khác nhau khác nhau ở chỗ pháp khí có thể rèn ra được nhưng linh khí phần lớn được tìm thấy từ bí cảnh, phẩm cấp cao, số lượng ít ỏi.
Mộc Trọng Hi muốn nhào qua tham chiến giành của: “Linh khí gì? Sao nhiều người tranh giành thế?”
Bốn người thì hết ba người mù tịt về linh khí. Tiết Dư nhìn linh khí bên kia, nhíu mày, bình tĩnh nói: “Linh khí. Đỉnh Hồng Liên. Linh khí xếp thứ chín trong bảng xếp hạng.”
Đan lô à...
Nháy mắt, đám người tắt hứng. Tiết Dư cũng không khác mấy. Nhưng...
Tiết Dư đột nhiên ngửa đầu: “Chúng ta có thể lấy cho Diệp Kiều!”
Sư muội siêu nghèo, ngoài thiếu nợ ra thì cái gì cũng thiếu. Nàng chỉ có một Dây Trói Yêu được Đoạn Hoành Đao tặng, linh cung thì lượm được nhưng sau đó đã trả cho chủ cũ.
“Ở trên cao thế, có ngự kiếm được không?”
“Giữa trời có cái thang tàng hình.” Tiết Dư nói: “Các huynh đệ phải leo lên, không thể ngự kiếm được.”
Nấc thang vô hình, không nhìn thấy, không chạm vào được nhưng lại tồn tại chân thực trong một phạm vi nhất định. Chỉ cần sơ ý di chuyển sai một bước sẽ bị ngã xuống dưới. Nhưng mà... giữa không trung lại có thang đi bộ, ắt hẳn phải có ý nghĩa sâu xa gì đó.
Bí cảnh này cố ý tạo tình huống dụ dỗ cầm chân đám đệ tử tại đây, không cho bọn họ cơ hội giúp đỡ Diệp Kiều?
Hắn vẫn nhớ lời Diệp Kiều nói trước khi rời đi: “Các huynh cố gắng câu giờ một chút, muội chắc chắn sẽ cho cái bí cảnh ngok nghek này nổ banh xác.”
Đỉnh Hồng Liên lơ lửng trên không, đám đệ tử đan tu chụm lại một chỗ gần đó không xa.
Tiết Dư không hiểu: “Vân Thước lấy cái đỉnh kia làm gì?”
Nàng ta có phải đan tu đâu?
“Kệ nàng ta.” Mộc Trọng Hi xoa tay nhăm nhe nhìn cái đỉnh: “Đệ cũng gia nhập cướp giật đây.”
Hắn khuỵu gối mượn lực nhảy lên. Chân hắn đạp lên nấc thang vô hình trên không trung. Diện tích bậc thang không lớn, rất dễ té ngã.
Người ở gần đỉnh Hồng Liên nhất là Vân Thước. Nàng ta liên tục chạy lướt qua vài người phía trước. Mộc Trọng Hi đuổi theo sau nhưng không quá bận tâm nàng ta. Tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa, với thói quen luyện tập hằng ngày, hắn càng lúc càng tiến lại gần cái đỉnh. Vân Thước chưa kịp phản ứng lại đã thấy người Trường Minh Tông sắp chạy đến gần mình.
Nàng cắn môi, ngữ điệu tội nghiệp: “Huynh là kiếm tu mà, sao lại tranh với muội.”
Mộc Trọng Hi: “Mi là phù tu, mắc gì cần đan lô?”
Hắn hỏi thẳng mặt khiến Vân Thước khựng lại. Mắt thấy Mộc Trọng Hi sắp đuổi kịp mình, nàng quyết định ra tay đến cùng. Nàng lấy huyền kiếm từ túi không gian ra, thi triển một thức kiếm quyết bổ về phía hắn. Kiếm quang lóe lên, chém sượt qua cánh tay Mộc Trọng Hi để lại miệng vết thương chảy máu đầm đìa. Con ngươi thiếu niên co lại, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Vân Thước. Cơ thể hắn bị nhát kiếm kia làm mất thăng bằng và ngã xuống dưới.
Chu Hành Vân vươn tay nắm lấy Mộc Trọng Hi, dập tắt nguy cơ khuôn mặt đẹp trai của tiểu sư đệ tình thương mến thương với đất mẹ dấu yêu. Hắn giương mắt, nhìn Vân Thước cầm kiếm, nói: “Kiếm tu.”
Nàng ta biết dùng kiếm?
Bên ngoài xuất hiện một trận nghị luận ầm ĩ.
“Nàng ta là kiếm tu?”
“Nhỏ này giống Diệp Kiều?”
Lần trước Diệp Kiều giấu chuyện mình là phù tu dẫn đến việc mọi người không kịp trở tay, bị Trường Minh Tông lật ngược tình thế ở phút tám mốt.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện Diệp Kiều phiên bản 2.0, bọn họ không còn kích động như lúc ban đầu, chỉ cảmthấy thú vị.
“Té ra là có bài tẩy.”
“Mị luôn thấy đệ tử chân truyền của năm đại tông môn chưa bao giờ đơn giản. Không ngờ át chủ bài của Nguyệt Thanh Tông lại là Vân Thước.”
Trong bốn trận trước, biểu hiện thi đấu của Vân Thước quá kém, khiến nhiều người chê trách. Ngay cả trưởng lão trong tông môn của nàng ta cũng cảm thấy thất vọng.
Không ngờ trận thứ năm này, nàng ta lại tạo ra bất ngờ như thế.
Nhát kiếm vừa rồi, Mộc Trọng Hi hoàn toàn không hề phòng bị nên ăn trọn một chiêu. Hắn che miệng vết thương, nhe răng trợn mắt: “Nàng ta biết dùng kiếm.”
Tiết Dư ném đan dược cho hắn: “Cầm máu đi! Cẩn thận một chút, nàng ta không bình thường đâu.”
Mộc Trọng Hi hàm hồ lên tiếng: “Đệ sơ ý rồi.”
Thời gian chưa bao lâu, rất nhiều đệ tử chân truyền đã vây lại chỗ này. Có Bích Thủy Tông và Vấn Kiếm Tông. Bích Thủy Tông có chỉ số vũ lực yếu nhất. Trên cơ bản, những chuyện như cướp đoạt linh khí này, bọn họ có lòng mà không có lực nhảy vào tranh. Nhưng không sao, bọn họ giàu nhất bọn! Vũ lực không đủ thì mình bù bằng tài lực!
Từ khi vào bí cảnh, Vấn Kiếm Tông và Bích Thủy Tông đã hợp tác với nhau.
Khoảnh khắc Tư Diệu Ngôn nhìn thấy đỉnh Hồng Liên đã quả quyết ra kèo: “Giúp bọn ta lấy đỉnh Hồng Liên, sau này đan dược của Bích Thủy Tông sẽ tặng miễn phí cho bọn mi.”
Tông môn của kiếm tu vốn nổi tiếng là những con đổ nghèo khỉ, không mót ra được nhiều tiền để đập vào đan dược. Nên vừa nghe thấy cái kèo đan chùa hấp dẫn, Sở Hành Chi quyết đoán rút kiếm xông pha: “Lên nào!”
Đám kiếm tu còn lại cũng chẳng phải dạng vừa, phi nhanh vào cuộc chiến tranh cướp đỉnh Hồng Liên. Tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại những cái bóng mờ nhạt. Thoắt cái bọn họ đã lên được thang bộ tàng hình. Vân Thước nghiến răng vừa leo vừa rải bùa xuống.
Nàng có rất nhiều bùa, chỉ rải nhẹ một cái, các kiếm tu đã không thể chạm được vào nàng.
“Trời ơi!” Chu Hành Vân cung phản xạ nhanh như rùa bỏ, chỉ cảm thán hai chữ để bày tỏ sự kinh ngạc khi nhìn thấy tốc độ của các kiếm tu khác.
Mộc Trọng Hi điên cuồng vỗ mạnh vào người hắn: “Đừng có trời ơi đất ơi nữa đại sư huynh! Mau chạy nhanh lên!!!!”
Không thấy hàng xịn sắp bị người ta cướp rồi à?
Tốc độ Vân Thước rất nhanh, thuận buồm xuôi gió leo lên được nấc thang cao nhất. Đôi mắt nàng sáng lên, vươn tay muốn cầm lấy đỉnh Hồng Liên. Nhưng chớp mắt, cái đỉnh đã biến mất.
Nàng ngớ người, nhìn xuống.
Đoạn Hoành Đao ở phía sau lấy một cái hộp từ túi không gian ra rồi vung lên. Đỉnh Hồng Liên lập tức bay về phía hắn.
Vân Thước trơ mắt nhìn đan lô bay đi. Nàng sốt ruột hét lên: “Đưa cho ta!”
Đoạn Hoành Đao cầm hộp vừa chạy vừa trêu ngươi: “Không cho đó, lêu lêu lêu.”
Vân Thước phi đến muốn cướp lại. Đám người trên thang tụm lại tranh giành.
Chu Hành Vân, sau khi bị sư đệ thúc giục, cũng leo lên thang trời. Hai kiếm tu sừng sỏ là Diệp Thanh Hàn và Tần Hoài đã bay màu khỏi bí cảnh, nên bây giờ, tại nơi này, hắn là người mạnh nhất. Hắn nhẹ nhàng phi lên trên, chạm mặt Vân Thước.
Hai người oan gia ngõ hẹp, Minh Huyền ở dưới hét lên: “Mau mau mau!!! Đá nàng ta! Đại sư huynh!”
Mộc Trọng Hi cũng gào to cổ vũ: “Chúng ta không tố chất, cứ xông đến đá nàng ta xuống đi huynh!”
Chu Hành Vân bình tĩnh nhìn thoáng qua Vân Thước. Đối diện đôi mắt không cảm xúc của hắn, Vân Thước hoảng hốt chớp mắt: “Sư huynh Chu, huynh...”
Nàng ta chưa kịp nói xong đã bị Chu Hành Vân thẳng chân đá xuống đất.
Ngoại trừ Diệp Thanh Hàn và Tần Hoài đã ra đê, ở đây không có kiếm tu nào có thể ngăn cản được Chu Hành Vân.
Ban đầu, Đoạn Hoành Đao nhảy lên cướp đỉnh Hồng Liên vì gai mắt Vân Thước. Khi thấy Chu Hành Vân đuổi theo mình, hắn biết không có đại sư huynh, một mình hắn không giữ được linh khí này. Nhưng hàng này là hàng xịn nằm trong mười vị trí đầu bảng linh khí. Hắn không cam tâm đứng yên để người ta cướp. Hắn ôm đỉnh Hồng Liên, cố gắng giãy giụa lần cuối: “Khoan! Hỏi bọn mi một chuyện.”
Hắn giở giọng châm ngòi ly gián: “Bọn mi có hai đan tu nhưng linh khí này chỉ có một cái, thế lấy được thì cho ai?”
Hai đan tu, một đan lô không đủ để chia!
“Cho Diệp Kiều!” Tiết Dư xoa cằm, bình thản nói: “Đan muội ấy luyện ra xấu đau xấu đớn, nên cần một thứ gì đó cao cấp hơn, xem xem có giúp cải thiện hình dáng của chúng thành thẩm mỹ bình thường không.” Nói thì nói thế nhưng hắn có cảm giác ngoại hình kỳ dị xấu xí của đan dược Diệp Kiều luyện ra không liên quan đến đan lô lắm.
“Mi không cần?” Liễu Uẩn ngạc nhiên. Hắn công nhận Diệp Kiều rất giỏi nhưng trình độ luyện đan của Tiết Dư cũng xuất sắc không kém. Tại sao tranh giành hồi lâu lại phải đưa cho Diệp Kiều?
Tiết Dư nhướng mày: “Huynh đây họ Tiết. Không muốn phấn đấu nữa thì về nhà kế thừa gia nghiệp. Hơn nữa, mi không hiểu...”
Hắn từ tốn nói tiếp: “Muội ấy là toàn bộ hy vọng của tông môn nhà bọn ta! Nói cho dễ hình dung thì muội ấy chính là nhân tài siêu siêu kiệt xuất!”
Dứt lời đám người Trường Minh Tông còn ăn ý gật đầu tán đồng nhau.
Đúng vậy! Nhân tài siêu siêu kiệt xuất!
Liễu Uẩn: “Mấy người bị điên à?”
“...”
Tống Hàn Thanh ở bên ngoài khinh thường: “Ha...”
Làm như chỉ có Trường Minh Tông mấy người đoàn kết!
“Tống Hàn Thanh huynh ơi ~~~~ bọn mị luôn ủng hộ huynh~~~” Một vị huynh đài cường tráng đầy cơ bắp điên cuồng hú hét.
Khóe môi đang cười lạnh của Tống Hàn Thanh cứng lại.
Đoạn Hoành Đao cầm đỉnh Hồng Liên không muốn đưa ra. Hắn xà quần qua lại hồi lâu vẫn chưa biết nên làm gì. Chu Hành Vân vẫn nhìn hắn chằm chằm, ý đồ muốn nhào qua cướp lấy.
Lúc này giữa không trung xuất hiện một con chim xinh đẹp lông vũ màu xanh lơ. Nó lao về phía cái đỉnh.
Đan lô chưa bị ai thiết lập khế ước nên vẫn còn nhỏ gọn. Thanh Loan há mỏ là dễ dàng cắp được. Nó quay đầu toan muốn ném cho Vân Thước.
“Thanh Loan!” Mắt Vân Thước sáng rực: “Mau đem qua đây.”
Chu Hành Vân nhíu mày, rút kiếm muốn đuổi theo. Thanh Loan ngửa đầu ngâm một tiếng thật dài. Tiếng ngâm chói tay khiến vô số người theo bản năng lấy tay bịt tai lại.
Đau quá!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thanh Loan đã bay nhanh ra xa.
“Đừng để nàng ta lấy được!”
Nhưng khoảng cách quá xa, không thể ngăn cản Thanh Loan.
“Mọi người náo nhiệt quá ta.”
Rất náo nhiệt! Diệp Kiều đứng ở đằng xa cũng nghe được tiếng động bên đây.
Nàng nhanh tay tóm lấy KFC đang ngủ như chết phi lại phía kia. Phượng Hoàng -vua của muôn thú xuất hiện. Ở giới tu chân, áp chế huyết mạch có uy lực rất khủng khiếp. Hai con chim chạm mặt nhau, uy áp thần thú được thả ra, Thanh Loan cúi người khuất phục theo bản năng.
Vân Thước vẫn không từ bỏ ý định. Nàng cắn chặt răng, tiếp tục gây sức ép: “Lại đây.”
Bên chịu hạn chế trong khế ước chủ tớ chỉ có linh thú. Nó thê lương nhỏ lệ. Tiếng kêu than chói tai có tác dụng công kích tinh thần, người không chịu ảnh hưởng chỉ có Vân Thước và Diệp Kiều.
KFC là thú khế ước của nàng, chiêu áp chế tinh thần này không có tác dụng với nàng.
Vân Thước nhanh chân muốn chạy lại lấy đỉnh Hồng Liên cất vào túi không gian. Diệp Kiều quyết đoán đứng dậy chặn đường. Nàng muốn đột phá nhưng cần thời gian để lôi kiếp hình thành.
Lần trước lôi kiếp của Diệp Thanh Hàn phải mất vài ngày mới hình thành xong. Nàng chỉ mới ngồi xuống mấy giờ, chưa chờ được lôi kiếp đã phải đánh nhau.
Đỉnh Hồng Liên còn ở bên kia, hai người chưa ai lấy được linh khí.
Vân Thước nhìn Diệp Kiều lạnh lùng rồi vung kiếm toan chém gãy kiếm nàng. Nhưng không biết cây gậy kia làm bằng gì, bị một kiếm bổ xuống nhưng vẫn không bị sứt mẻ.
Nàng mím môi, không biết nghĩ đến cái gì, mặt sáp lại gần Diệp Kiều, cười dịu dàng: “Sư tỷ Diệp Kiều, trong lúc thi đấu chắc tỷ sẽ không sử dụng tiểu quỷ có lĩnh vực kia đâu nhỉ?”
Diệp Kiều: “Không cần đến.”
Khoảnh khắc Vân Thước sáp lại gần, thức thứ ba của Thanh Phong Quyết đã khởi động. Kiếm khí màu trắng tuyết chém về phía nàng. Vân Thước kịp thời tung pháp khí đỡ đòn nhưng vẫn ngã lăn ra đất.
Diệp Kiều mặc kệ đạo đức, giơ chân đạp lên mặt nàng ta: “Có lĩnh vực hay không, không ảnh hưởng đến việc ta đập mi ra bã.”
Nàng không hề nương chân mà đạp mạnh xuống. Vân Thước biến sắc vội dùng bùa Kim Cang chặn lại.
Mộc Trọng Hi vội vàng hô to nhắc nhở: “Diệp Kiều, nàng ta biết dùng kiếm.”
Hắn vừa nói xong, Vân Thước đã chém kiếm xuống. Kiếm pháp Nguyệt Thanh Tông vừa có thể thủ, vừa có thể công. Nếu đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiêu thức này, có khi Diệp Kiều sẽ trúng chiêu. Nhưng trước đó không lâu, nàng đã nhìn thấy ảo cảnh diễn luyện kiếm pháp của Nguyệt Thanh Tông nên đã biết được đôi điều. Nàng sử dụng Đạp Thanh Phong né chiêu.
Diệp Kiều nghiêng đầu hỏi: “Kiếm-phù song tu?”
Hai mắt nàng sáng rực.
Đám đệ tử chân truyền ở đây hoặc là mạnh hơn nàng hoặc là đan tu hoặc là khí tu. Người duy nhất có cảnh giới Kim Đan có tiếng không có miếng là Vân Thước. Nhưng Vân Thước là phù tu, nàng không định nương theo nàng ta để đột phá.
Nào ngờ giờ lại nghe tin nàng ta có bài tẩy.
Diệp Kiều phấn chấn tinh thần, cố giấu không cười lộ liễu. Suýt chút nữa nàng đã không kiềm chế được mà cười ngoác miệng, tay ngoắc ngoắc để nàng ta nhào vào đập lộn với nàng.
Vân Thước nắm chặt huyền kiếm. Thấy Diệp Kiều chật vật tránh đòn, lòng bình tâm lại: “Mi đến vừa khéo.”
Vừa khéo nàng đang cần một cơ hội để chứng minh bản thân.
Tuy Nguyệt Thanh Tông nổi tiếng về bùa chú nhưng không có nghĩa là không có kiếm tu. Dù không nổi tiếng như phù tu nhưng kiếm pháp có thể thủ có thể công, y hệt phong cách bùa chú của Nguyệt Thanh Tông.
Vân Thước chờ đợi ngày này đã lâu. Vì chuyện xảy ra trong bí cảnh thứ tư mà Vân Ngân đã khăng khăng nhốt nàng vào cấm địa. May thay, ở nơi ấy, trong rừng chú ấn kỳ quái, nàng đã nhận được truyền thừa kiếm pháp của tổ sư Nguyệt Thanh Tông.
“Hai đệ tử kiếm-phù song tu.” Trưởng lão Thành Phong Tông đứng bật dậy: “Lứa đệ từ này được!”
“Diệp Kiều có đánh lại không?” Tần Phạn Phạn nhìn về phía Đoạn Dự.
Đoạn Dự là người huấn luyện kiếm pháp trực tiếp cho đệ tử lão.
Đoạn Dự thật thà nhận xét: “Không đánh lại.”
Áp chế cảnh giới không phải chuyện đùa.
Diệp Kiều trong bí cảnh bị ép vào thế phải dùng Đạp Thanh Phong tránh đòn. Kiếm pháp của Vân Thước rất xảo quyệt. Nàng ta sáp lại, cười nhạt chế giễu: “Tam tu ghê gớm lắm à? Mi cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Diệp Kiều không đọc được vị trí dịch chuyển của Vân Thước. Hai người cùng lúc kết trận. Xét về tốc độ, hiển nhiên Diệp Kiều nhỉnh hơn một chút.
Trận pháp của nàng là sự kết hợp của hai tông môn, tốc độ của Trường Minh Tông và lực sát thương của Nguyệt Thanh Tông. Trận chồng trận, mặt Vân Thước cứng lại, dáng vẻ như gắng sức quá độ.
Hai kiếm-phù song tu chạm mặt nhau là cảnh tượng trăm năm chưa chắc có một lần của giới tu chân.
“Trời ạ, Nguyệt Thanh Tông năm nay cũng chơi giấu nghề.”
“Hèn chi túi không gian nàng ta lại có huyền kiếm.”
“Hèn chi Vân Ngân không nỡ phạt nàng ta. Thiên tài cao cấp giống Diệp Kiều, ai mà nỡ xuống tay trách phạt.”
“Kiều Chơi Ngông của bọn này tam tu nhé! Trình Vân Thước còn non lắm!”
“Fan của Kiều tỉnh giùm! Bớt ảo tưởng sức mạnh đi! Linh căn của Vân Thước cao hơn nàng ta nhiều.”
“Con bé Diệp Kiều cũng tiến bộ đấy, không còn lóng ngóng như lúc đầu nữa.” Trưởng lão Vấn Kiếm Tông theo dõi đá Lưu Ảnh, bình luận: “Nhưng nếu tiếp tục giao đấu, Diệp Kiều sẽ thua thôi.”
Vân Thước cao hơn con bé kia hai cảnh giới.
Trừ khi Diệp Kiều đột phá, nếu không chỉ có nước bị Vân Thước đuổi đánh.
Diệp Kiều cũng cảm nhận được áp lực. Nàng chỉ mạnh hơn khoảng trận pháp, còn lại đều thua người ta một bậc. Nàng không nhịn được mà cảm thán. Nữ chính có khác. Không có truyền thừa này thì còn truyền thừa khác. Thiên Đạo quyết chí muốn con gái cưng phải tu lưỡng đạo!
Trong khi hai người đánh nhau, nhóm đệ tử chân truyền bị tấn công thần thức lục đục bò dậy muốn tranh thủ thời cơ cướp lấy đỉnh Hồng Liên.
Cuối cùng Chu Hành Vân nhanh tay nhặt đỉnh Hồng Liên từ dưới đất lên ngay trước mắt bọn họ.
“Đánh nhau à?”
Đoạn Hoành Đao: “Mấy người không hỗ trợ à?” Ai có mắt nhìn cũng thấy thế cục đang nghiêng về phía Vân Thước.
Mộc Trọng Hi: “Mi không tin huynh đệ tốt của mi à? Nào nào, giữa chúng ta là tính nghĩa vào sinh ra tử trong một cái bụng đấy.”
Sốt ruột cũng vô dụng!
Tiết Dư cầm hạt dưa ra chia: “Cắn hạt dưa không? Đằng nào Thành Phong Tông bọn mi cũng không đứng nhì được. Thôi thì mình an vị ở hạng ba cũng ngon mà. Đừng giãy giụa chi nữa, đến đây lười với bọn ta nào.”
Đoạn Hoành Đao: “...”
/139
|