Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
Chương 108 - Sống được người nào hay người nấy!
/139
|
Toàn bộ bí cảnh yên ắng lạ thường. Diệp Kiều đi một vòng vẫn không gặp được ai, chỉ gặp được vài yêu thú. Nàng thuận tay xử lý bọn chúng, sau đó mở ngọc giản kiểm tra. Con số hiển thị số lượng yêu thú bị giết không thay đổi.
Một bí cảnh to thế này lại yên tĩnh như rừng chết.
Nàng cúi đầu, nhìn cánh cung nằm trên đất cách đó không xa.
Diệp Kiều khom lưng nhặt cây cung lên.
Nàng nhớ là, Miểu Miểu biết dùng cung. Hình như nơi này đã xảy ra chuyện gì đó. Cây cối xung quay bị đổ ngã, cành bị gãy vụn.
Khóe môi nàng mím lại.
Đúng là có chuyện gì xảy ra thật.
Lúc đầu Diệp Kiều chỉ đùa cho vui. Làm sao các trưởng lão của đại tông môn cho phép bí cảnh xảy ra chuyện được. Ở đây chỉ cho phép vào, không cho phép ra. Phải chờ đến khi bí cảnh kết thúc thì mới mở ra lần nữa. Và ngoại trừ đệ tử chân truyền thì không có khả năng có người ngoài bước vào.
Nhưng hiện tại, xem ra đã có chuyện gì đó xảy ra mà nàng không biết.
"Tê." Diệp Kiều âm thầm truyền âm cho Tê: "Lát nữa nếu có nguy hiểm, hãy kéo mẹ vào lĩnh vực."
"Dạ." Bé trai ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Quy tắc của trận đấu là không được sử dụng đạo cụ bên ngoài nhưng hiện tại bí cảnh đang xảy ra vấn đề, những quy tắc kia không còn quan trọng nữa. Nếu không phải nàng không tìm được tung tích của bốn sư huynh, lo lắng các huynh ấy gặp chuyện không may thì với tính cách lười biếng của nàng, khi nhận ra có biến đã vội vàng bóp nát thẻ thân phận rồi chuồn.
Hầy, quả nhiên! Cái nhà này không có nàng là không được mà!
Nàng thở dài.
Nhìn Diệp Kiều lưu lạc một mình trong bí cảnh, một tu sĩ ngao ngán: "Vào lúc quan trọng vẫn là nàng ta đáng tin nhất."
"Hiện tại chỉ còn mỗi Diệp Kiều."
"Còn vài người nữa, nhưng cũng sắp bay màu rồi."
Cảnh giới Nguyên Anh bắt người rất dễ. Chẳng phải ai cũng sống hèn như Diệp Kiều, nằm ngủ cũng phải lựa chỗ khuất mắt, dán bùa Tàng Hình, lại thêm trận pháp phòng ngự để tăng thêm độ an toàn.
"Càng lười càng ăn may, thím xem Tống Hàn Thanh và Diệp Thanh Hàn sống nỗ lực như vậy được gì nào? Được vé ưu tiên bị ma tộc lùng bắt! Hai người bọn họ bị bắt đầu tiên luôn!"
"Nỗ lực của bọn họ đổi lấy vé được úp sọt đầu tiên của ma tộc."
Diệp Kiều lần theo các dấu vết đánh nhau để tìm tung tích mọi người. Các dây leo chắn đường đều bị KFC phun lửa cháy sạch. Những nhành dây leo rắc rối, bạo lực chưa kịp quất vào người nàng đã bị phượng hoàng đốt thành tro.
Thánh Nữ ma tộc vốn đang lùng bắt các đệ tử chân truyền nhanh chóng phát hiện ra những dây leo mình khống chế bị thiêu hủy. Ả quay đầu lại, chạy về phía Diệp Kiều.
Có người!
Lần này ma tộc chỉ phái ả cùng một tên có tu vi Nguyên Anh khác. Ma tộc vẫn luôn theo dõi đại hội tông môn và các đệ tử chân truyền. Đệ tử có thiên phú càng cao, tương lai càng có sức uy hiếp với ma tộc. Thế nên trong danh sách những đệ tử phải lùng bắt, linh căn cực phẩm vinh dự đứng đầu bảng.
Cảnh giới Nguyên Anh dư dả tung hoành ngang dọc trong bí cảnh. Nhất là khi các đệ tử chân truyền không hề hay biết gì.
"Các đệ tử chân truyền đã bị bắt gần hết. Diệp Kiều không nên đốt mấy dây leo kia. Đáng lẽ phải tranh thủ chạy trốn!"
Tu sĩ bên ngoài lo lắng suông.
"Sắp bị bắt rồi."
Dứt lời, Thánh Nữ ma tộc xuất hiện ở vị trí Diệp Kiều vừa đứng. Ả hiếp mắt, lắc mình đuổi theo hướng Diệp Kiều.
Khoảnh khắc hai người sắp chạm mặt nhau, Diệp Kiều được Tê kéo vào lĩnh vực, biến mất tại chỗ.
Mẹ cũ của Tê là quỷ tu Nguyên Anh xịn xò, lĩnh vực của nhóc cũng tầm Nguyên Anh nên nhóc rất nhạy bén với hơi thở lạ.
"Mẹ, người ngoài kia, tu vi Nguyên Anh." Nhóc quỷ dò la bên ngoài rồi báo lại cho Diệp Kiều.
Tu vi Nguyên Anh... Hèn gì nàng không nhận ra sự dao động của hơi thở. Diệp Kiều xoa đầu nhóc, nói thầm: "Sao lại có Nguyên Anh vào đây?"
Tê lắc đầu.
Nhóc chỉ là bé con chưa trải sự đời.
Diệp Kiều không nghĩ nhiều nữa. Điều chắc chắn là: Có một Nguyên Anh trà trộn vào bí cảnh, và kẻ đó nhắm vào các đệ tử chân truyền với mục đích bất thiện.
Diệp Kiều lấy bùa Tàng Hình từ túi không gian dán lên người. Hiện tại, trừ lá đang dùng, nàng chỉ còn lại hai lá.
Loại bùa này khó vẽ, lại không đảm bảo một trăm phần trăm hiệu quả, dễ bị kẻ địch phát giác.
Diệp Kiều đi ra lĩnh vực, tìm một nơi dễ ẩn nấp. Thần thức Nguyên Anh bao trùm ở phạm vi nhất định, nàng phải bảo trì khoảng cách an toàn với đối phương.
Khi đối phương cảm nhận được gì đó, nàng lập tức truyền âm bảo Tê kéo nàng vào lĩnh vực.
Nhờ sự phối hợp ăn ý trên, nàng thuận lợi theo chân ả ta đến nơi giam giữ các đệ tử chân truyền.
Diệp Kiều đứng từ xa nhìn các đệ tử bị giam trong kết giới, hơi thở cứng lại, suýt bị đối phương phát hiện.
Đám Tần Hoài của Thành Phong Tông, đám Tống Hàn Thanh của Nguyệt Thanh Tông, đám Diệp Thanh Hàn của Vấn Kiếm Tông và cả sư huynh của nàng đều bị trói chặt, nhốt trong kết giới.
Diệp Kiều không ngờ mình chỉ ngủ một giấc mà có nhiều người bị bắt như thế.
Nàng đè nén dòng suy nghĩ lại, mọi người vẫn còn sống là được. Diệp Kiều yên tâm, dán lại bùa Tàng Hình rồi vươn tay cuỗng sạch túi không gian bị ma tộc vứt sang một bên.
Nàng nhét hết túi không gian vào lĩnh vực sau đó xoay người bỏ chạy.
Khán giả: "..."
"Đã lúc nào rồi, nàng ta còn không quên chôm túi không gian của người ta!"
"Máu có thể chảy, đầu có thể rơi nhưng túi không gian thì không thể không lấy!"
Tần Hoài đang thất thần. Thành Phong Tông là người bị bắt muộn nhất. Hắn đã cố tình kéo dài thời gian để hai khí tu -Đoạn Hoành Đao và Thẩm Tử Vi chạy trốn. Hiện giờ vẫn chưa rõ tình hình hai người kia thế nào. Hắn chỉ có thể cầu nguyện hai người này chạy thoát được.
Đang suy nghĩ, vô tình hắn lơ đãng đưa mắt nhìn về nơi cách đó không xa. Sau đó hắn ngơ ngác nhìn một đống túi không gian đột nhiên biến mất.
"..."
Trời đất! Có ma?!!
"Nhìn gì đấy?" Minh Huyền chọt hắn.
Tần Hoài chỉ về phía gốc cây: "Túi không gian của chúng ta bị ma tộc ném ở góc bên kia, ta vừa nhìn thấy chúng đột nhiên biến mất."
Minh Huyền ngẩn tò te, theo bản năng xoay đầu nhìn qua.
Thế này là sao?
"Kệ đi." Tống Hàn Thanh mím môi. Tay hắn bị trói chặt, mắt hắn trầm lại: "Nếu phá trận từ bên ngoài thì dễ nhưng chúng ta đang ở bên trong, linh lực bị phong bế. Muốn thoát ra ngoài phải trông chờ người ở bên ngoài."
"Nào giờ chúng ta đã từng trải qua chuyện thế này đâu. Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào các trưởng lão." Tư Diệu Ngôn khẽ thở dài. Những lúc thế này, sống được người nào thì hay người đó.
Cứ lao đến đây chẳng khác nào đâm đầu chịu chết. Không cần thiết phải làm thế.
Vân Thước sợ hãi, cúi đầu yên lặng rơi lệ.
Miểu Miểu nhìn thấy nàng ta khóc, môi mím lại, hốc mắt đỏ lên. Mỗi khi nàng ra bên ngoài rèn luyện đều có trưởng lão bảo vệ, tình huống khá xa hiện tại. Nay bọn họ rơi vào tay ma tộc, chắc chắn không có kết cục tốt.
Thánh Nữ ma tộc trở về. Ả đếm số lượng đệ tử chân truyền bắt được. Sau đó mất kiên nhẫn dẫm mạnh lên vai trái của một đệ tử, lạnh lùng hỏi: "Đám đệ tử chân truyền bọn mi có bao nhiêu người? Còn ai chưa bị bắt?"
Mũi chân ả đạp mạnh xuống, tiếng xương gãy vang lên. Người đệ tử kia rên một tiếng nhưng vẫn quyết không trả lời.
Ả cười lạnh, đá văng hắn sang một bên: "Mi thì sao?"
Ả nhìn Tống Hàn Thanh.
"Không biết." Mặt Tống Hàn Thanh không cảm xúc: "Không thân không quen. Đệ tử chân truyền nhiều lắm, ai mà nhớ cho hết."
Đến hiện tại người chưa bị bắt có Diệp Kiều, Đoạn Hoành Đao, Thẩm Tử Vi.
Tuy rằng cũng sắp bị bắt hết nhưng Tống Hàn Thanh vẫn không muốn khai. Dù hắn cay Diệp Kiều nhưng không có nghĩa là một đệ tử chính đạo như hắn nguyện ý muốn làm bạn cùng thứ tà ma này.
Tống Hàn Thanh từ tốn: "Đệ tử chân truyền bọn ta được nhiêu người đâu, người chạy thoát được chỉ cần có não cũng biết chạy trốn, sao có thể ở lại đây!"
Thử hỏi có kẻ nào chập mạch, to gan chạy qua đây?
Bình thường Diệp Kiều chạy trốn nhanh hơn thỏ, với sự nhạy bén của mình, khi nhận ra tình hình không đúng, nàng ta đã sớm sủi mất tăm.
"Thiếu mấy người?" Thánh Nữ ma tộc gằn giọng: "Bọn mi có nói hay không?"
Thẻ thân phận của bọn họ đã bị thu giữ. Hai tên ma tộc Nguyên Anh này vừa vào bí cảnh đã nhanh chóng xuống tay hành động, bọn họ không kịp bóp thẻ thân phận chạy ra ngoài.
"Đủ mà." Mộc Trọng Hi sợ ả giận dữ lại đánh người khác nên cà rỡn nói: "Hay là ngài đếm lại lần nữa đi."
Kiếm tu lì đòn không có nghĩa là phù tu và đan tu cũng lì đòn. Chỉ cần bị đá hai cái cũng đủ khiến bọn họ ngã lăn ra đất, ngất xỉu.
Ả nhìn Mộc Trọng Hi chằm chằm, thấy đám này đều là đám vịt chết còn cứng miệng nên quay đầu nhìn sang đám khác.
"Đệ tử chân truyền của năm đại tông môn còn thiếu ai?" Ả hỏi tiếp. Chắc chắn trong đây sẽ có đứa mồm miệng không kín mà khai ra hết. Thánh Nữ ma tộc ra tay tàn nhẫn. Ả đạp mạnh lên ngực Diệp Thanh Hàn, khiến lục phủ ngũ tạng hắn xáo trộn, cơn đau cực hạn lập tức truyền khắp người.
Diệp Thanh Hàn: "Không biết."
"Không thấy." Tần Hoài cũng quay đầu.
Ả tức đến bật cười. Cũng cứng đầu đấy!
Các trưởng lão vừa lo lắng nhưng cũng vui mừng: "Đệ tử chính đạo là phải như thế!" Dù có ghét nhau, cãi nhau, đánh nhau ra sao, thời khắc mấu chốt sẽ không bán đứng nhau.
Nhưng các lão chưa vui được hai giây thì Thánh Nữ hỏi Vân Thước và nàng ta nhu nhược khai tất: "Diệp Kiều."
Thánh Nữ ồ một cái, ý bảo nàng tiếp tục.
Vân Thước bổ sung thêm: "Diệp Kiều -đệ tử của Trường Minh Tông, đồ màu đỏ, bên người có một con chim đỏ, đặc điểm rất rõ. Còn có hai đệ tử của Thành Phong Tông, đồ màu vàng."
"..." Tất cả đệ tử có mặt tại hiện trường lập tức nhìn về phía nàng ta với ánh mắt không dám tin. Tống Hàn Thanh suýt hộc máu.
Nghĩa khí ở đâu?
Bị một đống cặp mắt lạnh lùng liếc đến, Vân Thước hơi hổ thẹn nhưng vẫn yếu đuối giải thích: "Muội không nói, nàng ta sẽ tiếp tục ra tay tàn nhẫn. Muội không đành lòng nhìn mọi người bị thương."
"Thế nên mi quyết định kéo thêm người chết chùm?"
Mọi người đều có chung suy nghĩ. Tuy không tránh khỏi số phận bị hành hung nhưng bọn họ không muốn những người còn lại cũng chịu chung số phận với mình. Bọn họ không có nhu cầu toàn quân bán muối!
Nhưng không ai ở đây ngờ rằng Diệp Kiều không bỏ chạy.
Không những không chạy mà còn to gan mò đến tận nơi ma tộc giam các đệ tử chân truyền trộm đống túi không gian sau đó lặng lẽ di chuyển sang nơi khác để hành động.
...
Ma tộc phái hai người tu vi Nguyên Anh vào bí cảnh ý đồ một mẻ bắt gọn các đệ tử chân truyền. Thánh Nữ trông người, gã còn lại phụ trách lùng bắt những đệ tử đang chạy trốn.
Khí tu không phiền phức, khó xử lý như kiếm tu. Nhưng bọn họ có rất nhiều pháp khí kỳ lạ, khiến người ta khó lòng phòng bị. Có thể nói, khí tu vừa dễ mà cũng vừa khó xử lý.
Đoạn Hoành Đao lấy Kính Vãng Sinh ra chiếu vào mắt tên ma tộc. Gã đau đớn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì Đoạn Hoành Đao đã chạy thoát.
Tên ma tộc đi chầm chậm trong rừng, thần thức liên tục được mở rộng. Rất nhanh sau đó, gã tìm thấy nơi Đoạn Hoành Đao ẩn nấp. Gã nghiêng đầu tránh né các hạt châu vàng kim tự động tấn công, sau đó tung một chưởng vào lưng hắn.
Một kiện pháp khí phòng ngự của Đoạn Hoành Đao bị vỡ nát. Hắn chật vật phun một bụm máu, chân nhanh chóng di chuyển chạy trốn.
Tên ma tộc sao cho hắn cơ hội bỏ chạy. Gã lao đến gần, vươn tay muốn bóp cổ Đoạn Hoành Đao. Gã đã mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn bóp chết tên này, Về việc báo cáo với Ma Tôn? Chết thì mang thây về cũng được!
Sát khí đằng đằng, gã ra tay rất tàn nhẫn.
Nhưng giây tiếp theo, gã chưa kịp chạm đến Đoạn Hoành Đao thì hắn đã biến mất ngay dưới mí mắt gã.
Tên ma tộc ngẩn người. Hắn đâu rồi?
Mắt Đoạn Hoành Đao trợn mắt nhìn gã ma tộc đang lao về phía mình. Khoảnh khắc ấy, hắn nghĩ rằng mình chết chắc rồi.
Khi được Diệp Kiều kéo vào lĩnh vực đen ngòm, suy nghĩ đầu tiên của hắn là: Địa ngục lạnh lắm à nha.
Hắn giương mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc của Diệp Kiều, sau đó lại nhìn đứa bé trai nhút nhát đứng sau lưng nàng.
Đoạn Hoành Đao thả lòng người. Hắn nhìn Diệp Kiều như nhìn người thân lâu người mới gặp, mắt long lanh, nước mắt chực rơi: "Diệp Kiều?"
Người này vừa đáng tin lại vừa không đáng tin. Nhưng trong tình huống này, hắn lại thấy vững tin một cách lạ thường.
"Ừm." Diệp Kiều trả lời. Nàng đi theo Đoạn Hoành Đao nãy giờ, luôn tìm cơ hội cứu hắn.
Đoạn Hoành Đao nhìn cảnh vật xung quanh, mím môi: "Đây là lĩnh vực? Mi đã lĩnh ngộ được lĩnh vực?"
Hắn không quá hiểu biết Diệp Kiều nhưng từng được nàng gánh ở tiểu bí cảnh. Sau khi tiếp xúc lâu với nàng, Đoạn Hoành Đao phát hiện Diệp Kiều luôn khiến người ta cảm thấy hi vọng và nàng thật sự có khả năng mang tới hi vọng!
Diệp Kiều buồn cười: "Mi đánh giá cao ta rồi."
Một Trúc Cơ như nàng sao có thể lĩnh ngộ lĩnh vực của kỳ Nguyên Anh.
Đoạn Hoành Đao phẩy tay: "Không sao, sớm muộn gì mi cũng lĩnh ngộ được thôi!"
Diệp Kiều giơ ngón cái với hắn: "Có mắt nhìn đấy!" Nàng cũng cảm thấy vậy.
Khi hơi thở của tên ma tộc kia biến mất, Diệp Kiều dẫn Đoạn Hoành Đao ra khỏi lĩnh vực. Lĩnh vực của Tê chỉ có thể bảo trì trong thời gian ngắn, ở lâu hơn nhóc cũng không chịu đựng được. Để không làm lộ vị trí của mình, hai người cẩn thận di chuyển.
Trưởng lão Thành Phong Tông sợ hãi ngồi phịch xuống: "May mà còn con bé Diệp Kiều!"
Lúc quan trọng vẫn phải dựa vào Diệp Kiều. Chỉ là hơi yếu tim khi dõi theo hành động mạo hiểm của con bé.
"Không ngờ con bé lại gặp được cơ duyên này." Nếu lão không nhầm, thứ cứu hai người là lĩnh vực. Thứ này không phải muốn là lĩnh ngộ được.
Xem đến đây, trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhíu mày: "Cứu được là tốt nhưng hai đứa nhóc này sao còn chưa chịu bóp thẻ thân phận truyền tống ra ngoài. Chúng còn muốn làm gì nữa?"
Sống được người nào hay người nấy. Đây là suy nghĩ của nhiều người đang có mặt ở khán đài.
"Đám nhóc này rất trọng nghĩa." Trưởng lão Triệu than thở, ánh mắt nặng nề: "Chỉ là, bí cảnh đã không còn là bí cảnh thi đấu nữa rồi."
Nó đã trở thành bí cảnh rèn luyện chân chính. Một khi sơ sẩy, thứ đón chờ sắp nhỏ chính là cái chết.
E rằng hai tên ma tộc vẫn chưa giết người là vì Ma Tôn ra lệnh bắt sống. Ngẫm lại cũng đúng, không bắt sống thì lấy gì đàm phán với giới tu chân!
Nhưng cũng không có nghĩa là sắp nhỏ an toàn tuyệt đối.
Một bí cảnh to thế này lại yên tĩnh như rừng chết.
Nàng cúi đầu, nhìn cánh cung nằm trên đất cách đó không xa.
Diệp Kiều khom lưng nhặt cây cung lên.
Nàng nhớ là, Miểu Miểu biết dùng cung. Hình như nơi này đã xảy ra chuyện gì đó. Cây cối xung quay bị đổ ngã, cành bị gãy vụn.
Khóe môi nàng mím lại.
Đúng là có chuyện gì xảy ra thật.
Lúc đầu Diệp Kiều chỉ đùa cho vui. Làm sao các trưởng lão của đại tông môn cho phép bí cảnh xảy ra chuyện được. Ở đây chỉ cho phép vào, không cho phép ra. Phải chờ đến khi bí cảnh kết thúc thì mới mở ra lần nữa. Và ngoại trừ đệ tử chân truyền thì không có khả năng có người ngoài bước vào.
Nhưng hiện tại, xem ra đã có chuyện gì đó xảy ra mà nàng không biết.
"Tê." Diệp Kiều âm thầm truyền âm cho Tê: "Lát nữa nếu có nguy hiểm, hãy kéo mẹ vào lĩnh vực."
"Dạ." Bé trai ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Quy tắc của trận đấu là không được sử dụng đạo cụ bên ngoài nhưng hiện tại bí cảnh đang xảy ra vấn đề, những quy tắc kia không còn quan trọng nữa. Nếu không phải nàng không tìm được tung tích của bốn sư huynh, lo lắng các huynh ấy gặp chuyện không may thì với tính cách lười biếng của nàng, khi nhận ra có biến đã vội vàng bóp nát thẻ thân phận rồi chuồn.
Hầy, quả nhiên! Cái nhà này không có nàng là không được mà!
Nàng thở dài.
Nhìn Diệp Kiều lưu lạc một mình trong bí cảnh, một tu sĩ ngao ngán: "Vào lúc quan trọng vẫn là nàng ta đáng tin nhất."
"Hiện tại chỉ còn mỗi Diệp Kiều."
"Còn vài người nữa, nhưng cũng sắp bay màu rồi."
Cảnh giới Nguyên Anh bắt người rất dễ. Chẳng phải ai cũng sống hèn như Diệp Kiều, nằm ngủ cũng phải lựa chỗ khuất mắt, dán bùa Tàng Hình, lại thêm trận pháp phòng ngự để tăng thêm độ an toàn.
"Càng lười càng ăn may, thím xem Tống Hàn Thanh và Diệp Thanh Hàn sống nỗ lực như vậy được gì nào? Được vé ưu tiên bị ma tộc lùng bắt! Hai người bọn họ bị bắt đầu tiên luôn!"
"Nỗ lực của bọn họ đổi lấy vé được úp sọt đầu tiên của ma tộc."
Diệp Kiều lần theo các dấu vết đánh nhau để tìm tung tích mọi người. Các dây leo chắn đường đều bị KFC phun lửa cháy sạch. Những nhành dây leo rắc rối, bạo lực chưa kịp quất vào người nàng đã bị phượng hoàng đốt thành tro.
Thánh Nữ ma tộc vốn đang lùng bắt các đệ tử chân truyền nhanh chóng phát hiện ra những dây leo mình khống chế bị thiêu hủy. Ả quay đầu lại, chạy về phía Diệp Kiều.
Có người!
Lần này ma tộc chỉ phái ả cùng một tên có tu vi Nguyên Anh khác. Ma tộc vẫn luôn theo dõi đại hội tông môn và các đệ tử chân truyền. Đệ tử có thiên phú càng cao, tương lai càng có sức uy hiếp với ma tộc. Thế nên trong danh sách những đệ tử phải lùng bắt, linh căn cực phẩm vinh dự đứng đầu bảng.
Cảnh giới Nguyên Anh dư dả tung hoành ngang dọc trong bí cảnh. Nhất là khi các đệ tử chân truyền không hề hay biết gì.
"Các đệ tử chân truyền đã bị bắt gần hết. Diệp Kiều không nên đốt mấy dây leo kia. Đáng lẽ phải tranh thủ chạy trốn!"
Tu sĩ bên ngoài lo lắng suông.
"Sắp bị bắt rồi."
Dứt lời, Thánh Nữ ma tộc xuất hiện ở vị trí Diệp Kiều vừa đứng. Ả hiếp mắt, lắc mình đuổi theo hướng Diệp Kiều.
Khoảnh khắc hai người sắp chạm mặt nhau, Diệp Kiều được Tê kéo vào lĩnh vực, biến mất tại chỗ.
Mẹ cũ của Tê là quỷ tu Nguyên Anh xịn xò, lĩnh vực của nhóc cũng tầm Nguyên Anh nên nhóc rất nhạy bén với hơi thở lạ.
"Mẹ, người ngoài kia, tu vi Nguyên Anh." Nhóc quỷ dò la bên ngoài rồi báo lại cho Diệp Kiều.
Tu vi Nguyên Anh... Hèn gì nàng không nhận ra sự dao động của hơi thở. Diệp Kiều xoa đầu nhóc, nói thầm: "Sao lại có Nguyên Anh vào đây?"
Tê lắc đầu.
Nhóc chỉ là bé con chưa trải sự đời.
Diệp Kiều không nghĩ nhiều nữa. Điều chắc chắn là: Có một Nguyên Anh trà trộn vào bí cảnh, và kẻ đó nhắm vào các đệ tử chân truyền với mục đích bất thiện.
Diệp Kiều lấy bùa Tàng Hình từ túi không gian dán lên người. Hiện tại, trừ lá đang dùng, nàng chỉ còn lại hai lá.
Loại bùa này khó vẽ, lại không đảm bảo một trăm phần trăm hiệu quả, dễ bị kẻ địch phát giác.
Diệp Kiều đi ra lĩnh vực, tìm một nơi dễ ẩn nấp. Thần thức Nguyên Anh bao trùm ở phạm vi nhất định, nàng phải bảo trì khoảng cách an toàn với đối phương.
Khi đối phương cảm nhận được gì đó, nàng lập tức truyền âm bảo Tê kéo nàng vào lĩnh vực.
Nhờ sự phối hợp ăn ý trên, nàng thuận lợi theo chân ả ta đến nơi giam giữ các đệ tử chân truyền.
Diệp Kiều đứng từ xa nhìn các đệ tử bị giam trong kết giới, hơi thở cứng lại, suýt bị đối phương phát hiện.
Đám Tần Hoài của Thành Phong Tông, đám Tống Hàn Thanh của Nguyệt Thanh Tông, đám Diệp Thanh Hàn của Vấn Kiếm Tông và cả sư huynh của nàng đều bị trói chặt, nhốt trong kết giới.
Diệp Kiều không ngờ mình chỉ ngủ một giấc mà có nhiều người bị bắt như thế.
Nàng đè nén dòng suy nghĩ lại, mọi người vẫn còn sống là được. Diệp Kiều yên tâm, dán lại bùa Tàng Hình rồi vươn tay cuỗng sạch túi không gian bị ma tộc vứt sang một bên.
Nàng nhét hết túi không gian vào lĩnh vực sau đó xoay người bỏ chạy.
Khán giả: "..."
"Đã lúc nào rồi, nàng ta còn không quên chôm túi không gian của người ta!"
"Máu có thể chảy, đầu có thể rơi nhưng túi không gian thì không thể không lấy!"
Tần Hoài đang thất thần. Thành Phong Tông là người bị bắt muộn nhất. Hắn đã cố tình kéo dài thời gian để hai khí tu -Đoạn Hoành Đao và Thẩm Tử Vi chạy trốn. Hiện giờ vẫn chưa rõ tình hình hai người kia thế nào. Hắn chỉ có thể cầu nguyện hai người này chạy thoát được.
Đang suy nghĩ, vô tình hắn lơ đãng đưa mắt nhìn về nơi cách đó không xa. Sau đó hắn ngơ ngác nhìn một đống túi không gian đột nhiên biến mất.
"..."
Trời đất! Có ma?!!
"Nhìn gì đấy?" Minh Huyền chọt hắn.
Tần Hoài chỉ về phía gốc cây: "Túi không gian của chúng ta bị ma tộc ném ở góc bên kia, ta vừa nhìn thấy chúng đột nhiên biến mất."
Minh Huyền ngẩn tò te, theo bản năng xoay đầu nhìn qua.
Thế này là sao?
"Kệ đi." Tống Hàn Thanh mím môi. Tay hắn bị trói chặt, mắt hắn trầm lại: "Nếu phá trận từ bên ngoài thì dễ nhưng chúng ta đang ở bên trong, linh lực bị phong bế. Muốn thoát ra ngoài phải trông chờ người ở bên ngoài."
"Nào giờ chúng ta đã từng trải qua chuyện thế này đâu. Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào các trưởng lão." Tư Diệu Ngôn khẽ thở dài. Những lúc thế này, sống được người nào thì hay người đó.
Cứ lao đến đây chẳng khác nào đâm đầu chịu chết. Không cần thiết phải làm thế.
Vân Thước sợ hãi, cúi đầu yên lặng rơi lệ.
Miểu Miểu nhìn thấy nàng ta khóc, môi mím lại, hốc mắt đỏ lên. Mỗi khi nàng ra bên ngoài rèn luyện đều có trưởng lão bảo vệ, tình huống khá xa hiện tại. Nay bọn họ rơi vào tay ma tộc, chắc chắn không có kết cục tốt.
Thánh Nữ ma tộc trở về. Ả đếm số lượng đệ tử chân truyền bắt được. Sau đó mất kiên nhẫn dẫm mạnh lên vai trái của một đệ tử, lạnh lùng hỏi: "Đám đệ tử chân truyền bọn mi có bao nhiêu người? Còn ai chưa bị bắt?"
Mũi chân ả đạp mạnh xuống, tiếng xương gãy vang lên. Người đệ tử kia rên một tiếng nhưng vẫn quyết không trả lời.
Ả cười lạnh, đá văng hắn sang một bên: "Mi thì sao?"
Ả nhìn Tống Hàn Thanh.
"Không biết." Mặt Tống Hàn Thanh không cảm xúc: "Không thân không quen. Đệ tử chân truyền nhiều lắm, ai mà nhớ cho hết."
Đến hiện tại người chưa bị bắt có Diệp Kiều, Đoạn Hoành Đao, Thẩm Tử Vi.
Tuy rằng cũng sắp bị bắt hết nhưng Tống Hàn Thanh vẫn không muốn khai. Dù hắn cay Diệp Kiều nhưng không có nghĩa là một đệ tử chính đạo như hắn nguyện ý muốn làm bạn cùng thứ tà ma này.
Tống Hàn Thanh từ tốn: "Đệ tử chân truyền bọn ta được nhiêu người đâu, người chạy thoát được chỉ cần có não cũng biết chạy trốn, sao có thể ở lại đây!"
Thử hỏi có kẻ nào chập mạch, to gan chạy qua đây?
Bình thường Diệp Kiều chạy trốn nhanh hơn thỏ, với sự nhạy bén của mình, khi nhận ra tình hình không đúng, nàng ta đã sớm sủi mất tăm.
"Thiếu mấy người?" Thánh Nữ ma tộc gằn giọng: "Bọn mi có nói hay không?"
Thẻ thân phận của bọn họ đã bị thu giữ. Hai tên ma tộc Nguyên Anh này vừa vào bí cảnh đã nhanh chóng xuống tay hành động, bọn họ không kịp bóp thẻ thân phận chạy ra ngoài.
"Đủ mà." Mộc Trọng Hi sợ ả giận dữ lại đánh người khác nên cà rỡn nói: "Hay là ngài đếm lại lần nữa đi."
Kiếm tu lì đòn không có nghĩa là phù tu và đan tu cũng lì đòn. Chỉ cần bị đá hai cái cũng đủ khiến bọn họ ngã lăn ra đất, ngất xỉu.
Ả nhìn Mộc Trọng Hi chằm chằm, thấy đám này đều là đám vịt chết còn cứng miệng nên quay đầu nhìn sang đám khác.
"Đệ tử chân truyền của năm đại tông môn còn thiếu ai?" Ả hỏi tiếp. Chắc chắn trong đây sẽ có đứa mồm miệng không kín mà khai ra hết. Thánh Nữ ma tộc ra tay tàn nhẫn. Ả đạp mạnh lên ngực Diệp Thanh Hàn, khiến lục phủ ngũ tạng hắn xáo trộn, cơn đau cực hạn lập tức truyền khắp người.
Diệp Thanh Hàn: "Không biết."
"Không thấy." Tần Hoài cũng quay đầu.
Ả tức đến bật cười. Cũng cứng đầu đấy!
Các trưởng lão vừa lo lắng nhưng cũng vui mừng: "Đệ tử chính đạo là phải như thế!" Dù có ghét nhau, cãi nhau, đánh nhau ra sao, thời khắc mấu chốt sẽ không bán đứng nhau.
Nhưng các lão chưa vui được hai giây thì Thánh Nữ hỏi Vân Thước và nàng ta nhu nhược khai tất: "Diệp Kiều."
Thánh Nữ ồ một cái, ý bảo nàng tiếp tục.
Vân Thước bổ sung thêm: "Diệp Kiều -đệ tử của Trường Minh Tông, đồ màu đỏ, bên người có một con chim đỏ, đặc điểm rất rõ. Còn có hai đệ tử của Thành Phong Tông, đồ màu vàng."
"..." Tất cả đệ tử có mặt tại hiện trường lập tức nhìn về phía nàng ta với ánh mắt không dám tin. Tống Hàn Thanh suýt hộc máu.
Nghĩa khí ở đâu?
Bị một đống cặp mắt lạnh lùng liếc đến, Vân Thước hơi hổ thẹn nhưng vẫn yếu đuối giải thích: "Muội không nói, nàng ta sẽ tiếp tục ra tay tàn nhẫn. Muội không đành lòng nhìn mọi người bị thương."
"Thế nên mi quyết định kéo thêm người chết chùm?"
Mọi người đều có chung suy nghĩ. Tuy không tránh khỏi số phận bị hành hung nhưng bọn họ không muốn những người còn lại cũng chịu chung số phận với mình. Bọn họ không có nhu cầu toàn quân bán muối!
Nhưng không ai ở đây ngờ rằng Diệp Kiều không bỏ chạy.
Không những không chạy mà còn to gan mò đến tận nơi ma tộc giam các đệ tử chân truyền trộm đống túi không gian sau đó lặng lẽ di chuyển sang nơi khác để hành động.
...
Ma tộc phái hai người tu vi Nguyên Anh vào bí cảnh ý đồ một mẻ bắt gọn các đệ tử chân truyền. Thánh Nữ trông người, gã còn lại phụ trách lùng bắt những đệ tử đang chạy trốn.
Khí tu không phiền phức, khó xử lý như kiếm tu. Nhưng bọn họ có rất nhiều pháp khí kỳ lạ, khiến người ta khó lòng phòng bị. Có thể nói, khí tu vừa dễ mà cũng vừa khó xử lý.
Đoạn Hoành Đao lấy Kính Vãng Sinh ra chiếu vào mắt tên ma tộc. Gã đau đớn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì Đoạn Hoành Đao đã chạy thoát.
Tên ma tộc đi chầm chậm trong rừng, thần thức liên tục được mở rộng. Rất nhanh sau đó, gã tìm thấy nơi Đoạn Hoành Đao ẩn nấp. Gã nghiêng đầu tránh né các hạt châu vàng kim tự động tấn công, sau đó tung một chưởng vào lưng hắn.
Một kiện pháp khí phòng ngự của Đoạn Hoành Đao bị vỡ nát. Hắn chật vật phun một bụm máu, chân nhanh chóng di chuyển chạy trốn.
Tên ma tộc sao cho hắn cơ hội bỏ chạy. Gã lao đến gần, vươn tay muốn bóp cổ Đoạn Hoành Đao. Gã đã mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn bóp chết tên này, Về việc báo cáo với Ma Tôn? Chết thì mang thây về cũng được!
Sát khí đằng đằng, gã ra tay rất tàn nhẫn.
Nhưng giây tiếp theo, gã chưa kịp chạm đến Đoạn Hoành Đao thì hắn đã biến mất ngay dưới mí mắt gã.
Tên ma tộc ngẩn người. Hắn đâu rồi?
Mắt Đoạn Hoành Đao trợn mắt nhìn gã ma tộc đang lao về phía mình. Khoảnh khắc ấy, hắn nghĩ rằng mình chết chắc rồi.
Khi được Diệp Kiều kéo vào lĩnh vực đen ngòm, suy nghĩ đầu tiên của hắn là: Địa ngục lạnh lắm à nha.
Hắn giương mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc của Diệp Kiều, sau đó lại nhìn đứa bé trai nhút nhát đứng sau lưng nàng.
Đoạn Hoành Đao thả lòng người. Hắn nhìn Diệp Kiều như nhìn người thân lâu người mới gặp, mắt long lanh, nước mắt chực rơi: "Diệp Kiều?"
Người này vừa đáng tin lại vừa không đáng tin. Nhưng trong tình huống này, hắn lại thấy vững tin một cách lạ thường.
"Ừm." Diệp Kiều trả lời. Nàng đi theo Đoạn Hoành Đao nãy giờ, luôn tìm cơ hội cứu hắn.
Đoạn Hoành Đao nhìn cảnh vật xung quanh, mím môi: "Đây là lĩnh vực? Mi đã lĩnh ngộ được lĩnh vực?"
Hắn không quá hiểu biết Diệp Kiều nhưng từng được nàng gánh ở tiểu bí cảnh. Sau khi tiếp xúc lâu với nàng, Đoạn Hoành Đao phát hiện Diệp Kiều luôn khiến người ta cảm thấy hi vọng và nàng thật sự có khả năng mang tới hi vọng!
Diệp Kiều buồn cười: "Mi đánh giá cao ta rồi."
Một Trúc Cơ như nàng sao có thể lĩnh ngộ lĩnh vực của kỳ Nguyên Anh.
Đoạn Hoành Đao phẩy tay: "Không sao, sớm muộn gì mi cũng lĩnh ngộ được thôi!"
Diệp Kiều giơ ngón cái với hắn: "Có mắt nhìn đấy!" Nàng cũng cảm thấy vậy.
Khi hơi thở của tên ma tộc kia biến mất, Diệp Kiều dẫn Đoạn Hoành Đao ra khỏi lĩnh vực. Lĩnh vực của Tê chỉ có thể bảo trì trong thời gian ngắn, ở lâu hơn nhóc cũng không chịu đựng được. Để không làm lộ vị trí của mình, hai người cẩn thận di chuyển.
Trưởng lão Thành Phong Tông sợ hãi ngồi phịch xuống: "May mà còn con bé Diệp Kiều!"
Lúc quan trọng vẫn phải dựa vào Diệp Kiều. Chỉ là hơi yếu tim khi dõi theo hành động mạo hiểm của con bé.
"Không ngờ con bé lại gặp được cơ duyên này." Nếu lão không nhầm, thứ cứu hai người là lĩnh vực. Thứ này không phải muốn là lĩnh ngộ được.
Xem đến đây, trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhíu mày: "Cứu được là tốt nhưng hai đứa nhóc này sao còn chưa chịu bóp thẻ thân phận truyền tống ra ngoài. Chúng còn muốn làm gì nữa?"
Sống được người nào hay người nấy. Đây là suy nghĩ của nhiều người đang có mặt ở khán đài.
"Đám nhóc này rất trọng nghĩa." Trưởng lão Triệu than thở, ánh mắt nặng nề: "Chỉ là, bí cảnh đã không còn là bí cảnh thi đấu nữa rồi."
Nó đã trở thành bí cảnh rèn luyện chân chính. Một khi sơ sẩy, thứ đón chờ sắp nhỏ chính là cái chết.
E rằng hai tên ma tộc vẫn chưa giết người là vì Ma Tôn ra lệnh bắt sống. Ngẫm lại cũng đúng, không bắt sống thì lấy gì đàm phán với giới tu chân!
Nhưng cũng không có nghĩa là sắp nhỏ an toàn tuyệt đối.
/139
|