Đối mặt
Hạ Tử Thần không có thói quen sạc pin cho laptop kể cả ở ký túc xá hay ở nhà, cho nên khi nguồn điện bị rút ra, màn hình nháy mắt tối đen. Đáng lẽ cậu có thể thoát game, hoặc dùng cách khác tắt máy, nhưng trong khoảnh khắc kia, cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi tình trạng đó, rút ổ cắm là lựa chọn theo bản năng của cậu.
Cậu không biết hiện tại mình dùng thái độ gì để tiếp tục chơi, đối với những người trong game, với cậu mà nói thì vừa thật lại vừa ảo, cậu không nắm bắt được, chỉ cảm thấy mờ mịt.
Trước đó nói chuyện với Bách Thảo Chiết, cậu cũng mơ hồ cảm giác được ý tứ của Tàn Mặc Vô Ngân, cho nên mới mượn cớ mà xa cách hắn. Nhưng sau khi phòng bị này bị phá vỡ, nó làm chấn động mạnh mẽ tới Hạ Tử Thần, thái độ xa cách trước đó của bản thân thậm chí không có tác dụng trì hoãn nào, Tàn Mặc Vô Ngân cứ như vậy mà xông vào, dùng hành động nói ý nghĩ của hắn cho cậu, là thái độ của hắn, hay có thể nói, chính là sự thật.
Khi cảm thấy bản thân cần tránh xa, Hạ Tử Thần đối với cảm tình của hai người lúc đó có thể giả vờ không rõ, dù sao Tàn Mặc Vô Ngân chưa nói, cậu sẽ làm như không biết. Đã từng tự an ủi bản thân rất nhiều, nói không chừng là bản thân đa tình mà thôi, dù sao đối phương không có biểu hiện rõ ràng, tất cả có thể chỉ là cậu quá mức chú ý khiến cho hiểu lầm.
Nhưng hiện giờ, Tàn Mặc Vô Ngân đã bày tỏ rõ ràng ý tứ của hắn, Hạ Tử Thần không có chỗ để trốn nữa, chỉ có thể đối mặt mà thôi. Mà một áp lực vô hình cũng theo đó mà tới, có vẻ như đoạn đường tình cảm của cậu đã thấy được sự u ám ở cuối…..
Trong trò chơi, Hạ Tử Thần không nói giới tính thật của bản thân, đây là ngụy trang lớn nhất của cậu trong game, cũng là sự lừa gạt lớn nhất. Nếu Tàn Mặc Vô Ngân biết cậu là nam, có lẽ cậu không thể chơi trò chơi này nữa, không trách móc cậu đã là tốt rồi.
Trước đây khi Tàn Mặc Vô Ngân cắt ngang khi cậu muốn nói rõ giới tính của mình, Hạ Tử Thần cũng đoán đối phương có phải đã biết cậu là nam rồi không, nhưng từ chuyện hôm nay, có lẽ Tàn Mặc Vô Ngân căn bản không biết cậu là nhân yêu, nếu không cũng không làm một chuyện lớn như vậy.
Tình cảm đồng tính trong game cũng không ít, nhưng mọi người đều dìm nó xuống, cho dù phải dùng loại pháo hóa này để bày tỏ, cũng sẽ không lựa chọn ở trước mặt nhiều người như vậy, dù sao đồng tính luyến ái vẫn rất ít.
Thông báo đó bọn An Cảnh tất nhiên cũng thấy, cũng thấy hành động rút điện khác thường của Hạ Tử Thần, cảm giác kích động của thi đấu PK lúc ban đầu đã tan biến theo.
Hạ Tử Thần từ trước đến giờ đều là người có chủ kiến, nhưng hành động vừa rồi rõ ràng không phải chuyện cậu thường làm, hiện giờ cũng chỉ có thể nói cậu để tâm chuyện này, hoặc là nói để tâm đối với Tàn Mặc Vô Ngân người kia. Điều này làm cho An Cảnh không khỏi vì cậu mà lo lắng, bời vì hắn cũng không biết chuyện này là tốt hay không tốt đối với Hạ Tử Thần…..
Trầm Dịch Thành đi tới, lấy ra ổ điện trong tay Hạ Tử Thần, đóng máy tính của cậu lại, “Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Hạ Tử Thần không nói gì, cậu không buồn ngủ, thời gian cũng còn sớm, chỉ cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi.
AN Cảnh thở dài, muốn mở miệng trấn an Hạ Tử Thần một chút, nhưng lại không biết nói cái gì. Lại khẽ thở dài, chú ý vào mà hình máy tính, liền nhìn thấy YY nhảy ra tin tức của hệ thống, nhấn vào, hóa ra là Tàn Mặc Vô Ngân xin thêm bạn.
YY của hắn trước đó Bách Thảo Chiết đã biết, cho nên Tàn Mặc Vô Ngân có thể tìm đến cũng không làm An Cảnh bất ngờ.
Chấp nhận bạn tốt, Tàn Mặc Vô Ngân rất nhanh gửi đến một câu, “Nếu tiện có thể cho tôi số điện thoại của Trầm Khê được không.”
An Cảnh hơi nhíu mày, không lập tức đồng ý, “Để tôi hỏi một chút.” Dù sao đây cũng là chuyên riêng của Hạ Tử Thần.
“Ừ.” Tàn Mặc Vô Ngân cũng không ép buộc.
Ho nhẹ một tiếng, An Cảnh nói với Hạ Tử Thần, “Tiểu Thần Thần, Tàn Mặc Vô Ngân hỏi số di động của cậu.”
“Không cho.” Hạ Tử Thần còn chưa nói, Trầm Dịch Thành đã từ chối trước, “Việc này dù sao hắn cũng nên nói trước với Tử Thần, hiện tại biến thành như này, sao có thể chỉ kết thúc như vậy?”
Đường Huy vẫn im lặng mở miệng nói, “Cho hay không là chuyện của Hạ Tử Thần. Tàn Mặc Vô Ngân trước đó cũng không biết Tử Thần là nam, chuyện này cũng là chúng ta sai. Nếu không phải chúng ta cố ý để Tử Thần giấu, mọi người sẽ không nghĩ Trầm Khê là nữ.”
Giới tính của Trầm Khê sở dĩ có thể giấu lâu như vậy, ngoại trừ Hạ Tử Thần bản thân lờ đi, ba người bọn họ cũng tận lực giấu diếm. Nói dễ nghe là không hy vọng bởi vì chuyện là nhân yêu mà ảnh hưởng đến chuyện Hạ Tử Thần chơi game, dù sao trong trò chơi có vài người rất ghét nhân vật nhân yêu. Nói khó nghe chính là ích kỷ, lúc trước Hạ Tử Thần chơi nhân vật nữ không ai phản đối, chỉ lo về sau có bị phiền toái về chuyện tình cảm còn có thể lôi Trầm Khê ra chắn một chút. Đây cũng là nguyên nhân trong thời gian dài tới giờ, bọn họ không bị quấn lấy, chẳng qua loại cân bằng này sau khi Liên Phi Nhi xuất hiện đã bị Trầm Dịch Thành phá vỡ mà thôi.
Hạ Tử Thần dần dần tỉnh táo lại thì nghe thấy An Cảnh nhắc tới Tàn Mặc Vô Ngân. Tuy cậu muốn chạy trốn nhưng đột nhiên logout như vậy, chính là làm xấu mặt Tàn Mặc Vô Ngân, nói không chừng có người tại đó chê cười Tàn Mặc Vô Ngân. Trầm Khê đi, coi như là từ chối.
“Anh ta còn trong game không?” Hạ Tử Thần hỏi.
“Không có.” An Cảnh trả lời, “Cậu vừa out hắn liền out theo. Nếu không thấy cậu rút điện, anh còn nghĩ các cậu mật tán gẫu trao đổi với nhau.”
Hạ Tử Thần thoáng thở dài, ít nhất không tính là làm cho Tàn Mặc Vô Ngân mất mặt.
“Bây giời cậu tính sao?” Yên lặng một lúc, An Cảnh hỏi.
Hạ Tử Thần không nói, đứng dậy lấy áo khoác từ trong tủ ra, mang theo ví cùng chìa khóa đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu?” Trầm Dịch Thành vươn tay nắm tay cậu.
“Đi mua cà phê.” Cậu chưa từng nói cho người khác cậu có thói quen uống cacao nóng, cho nên mỗi lần đều nói là đi mua cà phê.
“Để anh đi mua cho, cậu cứ đợi trong phòng đi.” Trầm Dịch Thành nhíu mày, quay lại lấy áo khoác.
“Không cần, tiện thể em đi ra ngoài một chút.” Không để ý tới Trầm Dịch Thành, Hạ Tử Thần thay giày đi ra cửa,
Ban đêm, thời tiết tháng ba vẫn rất lạnh, cũng không thấy có biểu hiện gì của mùa xuân. Hạ Tử Thần đút tay vào túi áo đi tới cửa hàng cà phê góc đường.
Hơn chín giờ, người trên đường rất ít, chỉ có mấy đôi tình nhân vội vàng đi qua, Hạ Tử Thần một mình đi trên đường có vẻ rất bất chợt.
Đi vào cửa hàng cà phê, hệ thống sưởi đã đuổi đi khí lạnh bên ngoài, Hạ Tử Thần gọi một cốc cacao nóng, sau đó ngồi ngẩn người ngồi chỗ gần cửa sổ. Bởi vì trong quán không có nhiều người, cacao nóng rất nhanh được đưa đến, sau đó không gian phục hồi lại sự an nhàn thoải mái.
Đầu ngón tay chạm vào cốc cacao, cái cốc giữ nhiệt rất tốt. Cậu đã lâu không ngồi ở đây, còn nhớ có một lần Cố Hủ đổi cho cậu cốc cacao.
Lúc này, Hạ Tử Thần đột nhiên muốn gặp Cố Hủ, có lẽ tâm sự cùng với hắn sẽ làm bản thân thoải mái hơn một chút. Tuy trước đó Cố Hủ nói cậu nên mạnh dạn thử những thứ khiến cậu lùi bước, nhưng thật sự làm khó hơn nhiều so với nói. Đây là chuyện cần hai người có quen biết, cậu không nghĩ bản thân sau khi coi như không có gì, Tàn Mặc Vô Ngân lại nói ra như vậy, cậu không biết phải đối mặt như thế nào.
Cậu không thể nói bản thân không có cảm giác gì với Tàn Mặc Vô Ngân, nếu không có, cậu cũng sẽ không rối loạn như vậy. Nhưng cho dù cậu chấp nhận Tàn Mặc Vô Ngân, từ đáy lòng cậu lại không có một chút tin tưởng nào với đoạn tình cảm này, cảm thấy cuối cùng cũng sẽ buồn bã chia tay, không có kết quả tốt.
Chuyện tình cảm của cha cậu chính là bài học thất bại cho cậu, cho dù hứa hẹn nghiêm túc thế nào, cũng không chịu được áp lực cuộc suống. Trước áp lực vô hình như vậy, mọi người luôn lựa chọn rời đi. Khi cậu mới hiểu chuyện, ký ức về chuyện tình cảm của cha toàn là tranh cãi không ngừng.
Loại tranh cãi này không phải vì hiểu rõ vấn đề mà nhấn mạnh quan điểm của bản thân, mà là dùng lời nói lạnh lùng rạch ngang tâm, phân cách thể giới của nhau, cắt đứt những tình cảm với nhau….. Tranh cãi qua đi, không có gì cần giữ lại, không có gì lưu luyến, cứ như vậy đuổi đối phương ra khỏi cuộc sống của bản thân, mới là kết cục cuối cùng của tình cảm này…..
Tổn thương, đau đớn, lạnh lẽo, tuyệt vọng….. Hạ Tử Thần lúc ấy tuy còn nhỏ nhưng lại sâu sắc cảm giác được đó là chuyện quá phức tạp. Hạ Tử Thần sau khi lớn lên lại tự hỏi, nếu nhất định là kết quả như vậy, lúc trước sao lại yêu nhau?
Hạ Tử Thần lúc ấy còn nhỏ rất sợ hãi, sợ cha cũng giận cậu mà đi, vậy cậu sẽ ra sao?
Cũng may cuối cùng cha cũng không bỏ cậu, mà mang theo cậu bắt đầu cuộc sống mới, tuy rất vất vả, nhưng cha chưa bao giờ oán hận, cũng không để cậu bị tủi thân. Hạ Tử Thần đối với cha ngoài tình cảm thân tình còn có sự tôn kính và cảm kích, đó là một loại tình cảm phức tạp cậu không nói ra được, chỉ hy vọng về sau bản thân có năng lực, hiếu thảo với cha, để ông sau này sống thoải mái hơn.
Hạ Tử Thần không phải không tin tình yêu, nhưng tình yêu với cậu mà nói thì nó trân quý đến mức không thể cầu, Cậu không biết bản thân lại may mắn như vậy. Chân tình giữa những người khác phái đã ít lại càng ít, huống chi là cùng giới tính?
Ở trong lòng cậu, chỉ hy vọng có thể có một cuộc sống an ổn bình lặng vậy là đủ rồi…..
Một hồi chuông điện thoại thu hút sự chu ý của Hạ Tử Thần, nhìn qua màn hình, là Hạ Ngự Trạch.
Hạ Tử Thần lập tức nhận điện thoại, “Dạ? Cha.”
“Con đang làm gì đó?” Giọng Hạ Ngự Trạch mang theo ý cười, có loại hòa nhã của cha.
“Ở ngoài uống linh tinh.” Hạ Tử Thần nhìn ngã tư đường vắng vẻ ngoài cửa sổ, trả lời.
“Tâm tình không tốt? Giọng nói sao lại trầm buồn như thế?” Dù sao cũng là đứa nhỏ chính mình nuôi lớn, Hạ Tử Thần có chút biến đổi gì tất nhiên không thể giấu được lỗ tai của Hạ Ngự Trạch.
“Không có chuyện gì lớn.” Chuyện này cậu cũng không biết nói như thế nào với Hạ Ngự Trạch.
“Vậy là được rồi. Con cũng đã lớn, rất nhiều việc muốn tự mình giải quyết.” Hạ Ngự Trạch nghiêm túc hơn, “Cha không phải con, có một số việc không thể cho con đáp án.”
“Con biết.” Hạ Tử Thần không muốn cha vì cậu mà phải bận tâm.
“Thần Thần, con cũng không phải cha. Cha trải qua nhiều chuyện mà con không nhất định phải như vậy, không nên khi chưa trải qua đã lùi bước.” Con ông cho tới bây giờ chưa làm chuyện gì quá mức, Hạ Tử Thần từ trước đến nay cũng là người có chủ kiến, chuyện duy nhất có thể làm cho Hạ Tử Thần cảm xúc không ổn nhưng lại không muốn nói cho ông tám, chín phần là có liên quan đến chuyện tình cảm.
“Cha…..” Hạ Tử Thần nói đến bên miệng lại ngừng lại.
“Dù là chuyện gì cũng đều có cách giải quyết. Dùng thái độ giải quyết vấn đề với chuyện làm con buồn bực có lẽ sẽ dễ hơn một chút.”
“Con đã biết.” Nói cho cùng, cậu không có khả năng mãi trốn tránh làm như không thấy như vậy. Cứ xoắn xuýt kết quả chuyện này thế nào, không bằng nghĩ lại chuyện này có cần bắt đầu hay không.
“Ừ. Cuối tuần cha phải đi công tác, tối chủ nhật mới về. Nói với con trước, không đến lúc con về lại không thấy cha ở nhà.” Hạ Ngự Trạch quay lại mục đích chính ông gọi đến.
“Vâng, con cuối tuần không về.” Hạ Tử Thần đáp.
Hai cha con nói chuyện một lát, Hạ Tử Thần nhìn thời gian đóng cửa ký túc xá, lúc này mới ngắt điện thoại, đứng dậy ra khỏi quán cà phê. Tâm tình cũng thoải mái hơn……
Nghỉ một ngày, tối thứ hai, Hạ Tử Thần lên QQ. Trầm Dịch Thành ra ngoài còn chưa về, An Cảnh và Đường Huy có tiết học tối, chín giờ mới có thể quay về phòng.
Như dự đoán, Tàn Mặc Vô Ngân trên mạng, cũng rất nhanh gửi tin nhắn đến.
“Đến rồi?”
Hạ Tử Thần nhấp miệng, trực tiếp gửi lời mời nói chuyện.
Tàn Mặc Vô ngân bên kia dừng vài giây mới nhận lời.
Đã thông qua, trong tai nghe thực im lặng.
Hạ Tử Thần hít một hơi dài, mở miệng nói, “Tôi là nam…..”
Tàn Mặc Vô Ngân bên kia im lặng, lát sau, từ tai nghe truyền đến âm thành cười khẽ trầm thấp, “Tôi biết.”
Vẫn là giọng nói trầm thấp không nghe ra giọng thật kia, Hạ Tử Thần vừa kinh ngạc khi đối phương nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, cũng thả lỏng người…..
Xem ra chuyện này cũng không khó giải quyết như cậu vẫn nghĩ…..
Hạ Tử Thần không có thói quen sạc pin cho laptop kể cả ở ký túc xá hay ở nhà, cho nên khi nguồn điện bị rút ra, màn hình nháy mắt tối đen. Đáng lẽ cậu có thể thoát game, hoặc dùng cách khác tắt máy, nhưng trong khoảnh khắc kia, cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi tình trạng đó, rút ổ cắm là lựa chọn theo bản năng của cậu.
Cậu không biết hiện tại mình dùng thái độ gì để tiếp tục chơi, đối với những người trong game, với cậu mà nói thì vừa thật lại vừa ảo, cậu không nắm bắt được, chỉ cảm thấy mờ mịt.
Trước đó nói chuyện với Bách Thảo Chiết, cậu cũng mơ hồ cảm giác được ý tứ của Tàn Mặc Vô Ngân, cho nên mới mượn cớ mà xa cách hắn. Nhưng sau khi phòng bị này bị phá vỡ, nó làm chấn động mạnh mẽ tới Hạ Tử Thần, thái độ xa cách trước đó của bản thân thậm chí không có tác dụng trì hoãn nào, Tàn Mặc Vô Ngân cứ như vậy mà xông vào, dùng hành động nói ý nghĩ của hắn cho cậu, là thái độ của hắn, hay có thể nói, chính là sự thật.
Khi cảm thấy bản thân cần tránh xa, Hạ Tử Thần đối với cảm tình của hai người lúc đó có thể giả vờ không rõ, dù sao Tàn Mặc Vô Ngân chưa nói, cậu sẽ làm như không biết. Đã từng tự an ủi bản thân rất nhiều, nói không chừng là bản thân đa tình mà thôi, dù sao đối phương không có biểu hiện rõ ràng, tất cả có thể chỉ là cậu quá mức chú ý khiến cho hiểu lầm.
Nhưng hiện giờ, Tàn Mặc Vô Ngân đã bày tỏ rõ ràng ý tứ của hắn, Hạ Tử Thần không có chỗ để trốn nữa, chỉ có thể đối mặt mà thôi. Mà một áp lực vô hình cũng theo đó mà tới, có vẻ như đoạn đường tình cảm của cậu đã thấy được sự u ám ở cuối…..
Trong trò chơi, Hạ Tử Thần không nói giới tính thật của bản thân, đây là ngụy trang lớn nhất của cậu trong game, cũng là sự lừa gạt lớn nhất. Nếu Tàn Mặc Vô Ngân biết cậu là nam, có lẽ cậu không thể chơi trò chơi này nữa, không trách móc cậu đã là tốt rồi.
Trước đây khi Tàn Mặc Vô Ngân cắt ngang khi cậu muốn nói rõ giới tính của mình, Hạ Tử Thần cũng đoán đối phương có phải đã biết cậu là nam rồi không, nhưng từ chuyện hôm nay, có lẽ Tàn Mặc Vô Ngân căn bản không biết cậu là nhân yêu, nếu không cũng không làm một chuyện lớn như vậy.
Tình cảm đồng tính trong game cũng không ít, nhưng mọi người đều dìm nó xuống, cho dù phải dùng loại pháo hóa này để bày tỏ, cũng sẽ không lựa chọn ở trước mặt nhiều người như vậy, dù sao đồng tính luyến ái vẫn rất ít.
Thông báo đó bọn An Cảnh tất nhiên cũng thấy, cũng thấy hành động rút điện khác thường của Hạ Tử Thần, cảm giác kích động của thi đấu PK lúc ban đầu đã tan biến theo.
Hạ Tử Thần từ trước đến giờ đều là người có chủ kiến, nhưng hành động vừa rồi rõ ràng không phải chuyện cậu thường làm, hiện giờ cũng chỉ có thể nói cậu để tâm chuyện này, hoặc là nói để tâm đối với Tàn Mặc Vô Ngân người kia. Điều này làm cho An Cảnh không khỏi vì cậu mà lo lắng, bời vì hắn cũng không biết chuyện này là tốt hay không tốt đối với Hạ Tử Thần…..
Trầm Dịch Thành đi tới, lấy ra ổ điện trong tay Hạ Tử Thần, đóng máy tính của cậu lại, “Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Hạ Tử Thần không nói gì, cậu không buồn ngủ, thời gian cũng còn sớm, chỉ cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi.
AN Cảnh thở dài, muốn mở miệng trấn an Hạ Tử Thần một chút, nhưng lại không biết nói cái gì. Lại khẽ thở dài, chú ý vào mà hình máy tính, liền nhìn thấy YY nhảy ra tin tức của hệ thống, nhấn vào, hóa ra là Tàn Mặc Vô Ngân xin thêm bạn.
YY của hắn trước đó Bách Thảo Chiết đã biết, cho nên Tàn Mặc Vô Ngân có thể tìm đến cũng không làm An Cảnh bất ngờ.
Chấp nhận bạn tốt, Tàn Mặc Vô Ngân rất nhanh gửi đến một câu, “Nếu tiện có thể cho tôi số điện thoại của Trầm Khê được không.”
An Cảnh hơi nhíu mày, không lập tức đồng ý, “Để tôi hỏi một chút.” Dù sao đây cũng là chuyên riêng của Hạ Tử Thần.
“Ừ.” Tàn Mặc Vô Ngân cũng không ép buộc.
Ho nhẹ một tiếng, An Cảnh nói với Hạ Tử Thần, “Tiểu Thần Thần, Tàn Mặc Vô Ngân hỏi số di động của cậu.”
“Không cho.” Hạ Tử Thần còn chưa nói, Trầm Dịch Thành đã từ chối trước, “Việc này dù sao hắn cũng nên nói trước với Tử Thần, hiện tại biến thành như này, sao có thể chỉ kết thúc như vậy?”
Đường Huy vẫn im lặng mở miệng nói, “Cho hay không là chuyện của Hạ Tử Thần. Tàn Mặc Vô Ngân trước đó cũng không biết Tử Thần là nam, chuyện này cũng là chúng ta sai. Nếu không phải chúng ta cố ý để Tử Thần giấu, mọi người sẽ không nghĩ Trầm Khê là nữ.”
Giới tính của Trầm Khê sở dĩ có thể giấu lâu như vậy, ngoại trừ Hạ Tử Thần bản thân lờ đi, ba người bọn họ cũng tận lực giấu diếm. Nói dễ nghe là không hy vọng bởi vì chuyện là nhân yêu mà ảnh hưởng đến chuyện Hạ Tử Thần chơi game, dù sao trong trò chơi có vài người rất ghét nhân vật nhân yêu. Nói khó nghe chính là ích kỷ, lúc trước Hạ Tử Thần chơi nhân vật nữ không ai phản đối, chỉ lo về sau có bị phiền toái về chuyện tình cảm còn có thể lôi Trầm Khê ra chắn một chút. Đây cũng là nguyên nhân trong thời gian dài tới giờ, bọn họ không bị quấn lấy, chẳng qua loại cân bằng này sau khi Liên Phi Nhi xuất hiện đã bị Trầm Dịch Thành phá vỡ mà thôi.
Hạ Tử Thần dần dần tỉnh táo lại thì nghe thấy An Cảnh nhắc tới Tàn Mặc Vô Ngân. Tuy cậu muốn chạy trốn nhưng đột nhiên logout như vậy, chính là làm xấu mặt Tàn Mặc Vô Ngân, nói không chừng có người tại đó chê cười Tàn Mặc Vô Ngân. Trầm Khê đi, coi như là từ chối.
“Anh ta còn trong game không?” Hạ Tử Thần hỏi.
“Không có.” An Cảnh trả lời, “Cậu vừa out hắn liền out theo. Nếu không thấy cậu rút điện, anh còn nghĩ các cậu mật tán gẫu trao đổi với nhau.”
Hạ Tử Thần thoáng thở dài, ít nhất không tính là làm cho Tàn Mặc Vô Ngân mất mặt.
“Bây giời cậu tính sao?” Yên lặng một lúc, An Cảnh hỏi.
Hạ Tử Thần không nói, đứng dậy lấy áo khoác từ trong tủ ra, mang theo ví cùng chìa khóa đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu?” Trầm Dịch Thành vươn tay nắm tay cậu.
“Đi mua cà phê.” Cậu chưa từng nói cho người khác cậu có thói quen uống cacao nóng, cho nên mỗi lần đều nói là đi mua cà phê.
“Để anh đi mua cho, cậu cứ đợi trong phòng đi.” Trầm Dịch Thành nhíu mày, quay lại lấy áo khoác.
“Không cần, tiện thể em đi ra ngoài một chút.” Không để ý tới Trầm Dịch Thành, Hạ Tử Thần thay giày đi ra cửa,
Ban đêm, thời tiết tháng ba vẫn rất lạnh, cũng không thấy có biểu hiện gì của mùa xuân. Hạ Tử Thần đút tay vào túi áo đi tới cửa hàng cà phê góc đường.
Hơn chín giờ, người trên đường rất ít, chỉ có mấy đôi tình nhân vội vàng đi qua, Hạ Tử Thần một mình đi trên đường có vẻ rất bất chợt.
Đi vào cửa hàng cà phê, hệ thống sưởi đã đuổi đi khí lạnh bên ngoài, Hạ Tử Thần gọi một cốc cacao nóng, sau đó ngồi ngẩn người ngồi chỗ gần cửa sổ. Bởi vì trong quán không có nhiều người, cacao nóng rất nhanh được đưa đến, sau đó không gian phục hồi lại sự an nhàn thoải mái.
Đầu ngón tay chạm vào cốc cacao, cái cốc giữ nhiệt rất tốt. Cậu đã lâu không ngồi ở đây, còn nhớ có một lần Cố Hủ đổi cho cậu cốc cacao.
Lúc này, Hạ Tử Thần đột nhiên muốn gặp Cố Hủ, có lẽ tâm sự cùng với hắn sẽ làm bản thân thoải mái hơn một chút. Tuy trước đó Cố Hủ nói cậu nên mạnh dạn thử những thứ khiến cậu lùi bước, nhưng thật sự làm khó hơn nhiều so với nói. Đây là chuyện cần hai người có quen biết, cậu không nghĩ bản thân sau khi coi như không có gì, Tàn Mặc Vô Ngân lại nói ra như vậy, cậu không biết phải đối mặt như thế nào.
Cậu không thể nói bản thân không có cảm giác gì với Tàn Mặc Vô Ngân, nếu không có, cậu cũng sẽ không rối loạn như vậy. Nhưng cho dù cậu chấp nhận Tàn Mặc Vô Ngân, từ đáy lòng cậu lại không có một chút tin tưởng nào với đoạn tình cảm này, cảm thấy cuối cùng cũng sẽ buồn bã chia tay, không có kết quả tốt.
Chuyện tình cảm của cha cậu chính là bài học thất bại cho cậu, cho dù hứa hẹn nghiêm túc thế nào, cũng không chịu được áp lực cuộc suống. Trước áp lực vô hình như vậy, mọi người luôn lựa chọn rời đi. Khi cậu mới hiểu chuyện, ký ức về chuyện tình cảm của cha toàn là tranh cãi không ngừng.
Loại tranh cãi này không phải vì hiểu rõ vấn đề mà nhấn mạnh quan điểm của bản thân, mà là dùng lời nói lạnh lùng rạch ngang tâm, phân cách thể giới của nhau, cắt đứt những tình cảm với nhau….. Tranh cãi qua đi, không có gì cần giữ lại, không có gì lưu luyến, cứ như vậy đuổi đối phương ra khỏi cuộc sống của bản thân, mới là kết cục cuối cùng của tình cảm này…..
Tổn thương, đau đớn, lạnh lẽo, tuyệt vọng….. Hạ Tử Thần lúc ấy tuy còn nhỏ nhưng lại sâu sắc cảm giác được đó là chuyện quá phức tạp. Hạ Tử Thần sau khi lớn lên lại tự hỏi, nếu nhất định là kết quả như vậy, lúc trước sao lại yêu nhau?
Hạ Tử Thần lúc ấy còn nhỏ rất sợ hãi, sợ cha cũng giận cậu mà đi, vậy cậu sẽ ra sao?
Cũng may cuối cùng cha cũng không bỏ cậu, mà mang theo cậu bắt đầu cuộc sống mới, tuy rất vất vả, nhưng cha chưa bao giờ oán hận, cũng không để cậu bị tủi thân. Hạ Tử Thần đối với cha ngoài tình cảm thân tình còn có sự tôn kính và cảm kích, đó là một loại tình cảm phức tạp cậu không nói ra được, chỉ hy vọng về sau bản thân có năng lực, hiếu thảo với cha, để ông sau này sống thoải mái hơn.
Hạ Tử Thần không phải không tin tình yêu, nhưng tình yêu với cậu mà nói thì nó trân quý đến mức không thể cầu, Cậu không biết bản thân lại may mắn như vậy. Chân tình giữa những người khác phái đã ít lại càng ít, huống chi là cùng giới tính?
Ở trong lòng cậu, chỉ hy vọng có thể có một cuộc sống an ổn bình lặng vậy là đủ rồi…..
Một hồi chuông điện thoại thu hút sự chu ý của Hạ Tử Thần, nhìn qua màn hình, là Hạ Ngự Trạch.
Hạ Tử Thần lập tức nhận điện thoại, “Dạ? Cha.”
“Con đang làm gì đó?” Giọng Hạ Ngự Trạch mang theo ý cười, có loại hòa nhã của cha.
“Ở ngoài uống linh tinh.” Hạ Tử Thần nhìn ngã tư đường vắng vẻ ngoài cửa sổ, trả lời.
“Tâm tình không tốt? Giọng nói sao lại trầm buồn như thế?” Dù sao cũng là đứa nhỏ chính mình nuôi lớn, Hạ Tử Thần có chút biến đổi gì tất nhiên không thể giấu được lỗ tai của Hạ Ngự Trạch.
“Không có chuyện gì lớn.” Chuyện này cậu cũng không biết nói như thế nào với Hạ Ngự Trạch.
“Vậy là được rồi. Con cũng đã lớn, rất nhiều việc muốn tự mình giải quyết.” Hạ Ngự Trạch nghiêm túc hơn, “Cha không phải con, có một số việc không thể cho con đáp án.”
“Con biết.” Hạ Tử Thần không muốn cha vì cậu mà phải bận tâm.
“Thần Thần, con cũng không phải cha. Cha trải qua nhiều chuyện mà con không nhất định phải như vậy, không nên khi chưa trải qua đã lùi bước.” Con ông cho tới bây giờ chưa làm chuyện gì quá mức, Hạ Tử Thần từ trước đến nay cũng là người có chủ kiến, chuyện duy nhất có thể làm cho Hạ Tử Thần cảm xúc không ổn nhưng lại không muốn nói cho ông tám, chín phần là có liên quan đến chuyện tình cảm.
“Cha…..” Hạ Tử Thần nói đến bên miệng lại ngừng lại.
“Dù là chuyện gì cũng đều có cách giải quyết. Dùng thái độ giải quyết vấn đề với chuyện làm con buồn bực có lẽ sẽ dễ hơn một chút.”
“Con đã biết.” Nói cho cùng, cậu không có khả năng mãi trốn tránh làm như không thấy như vậy. Cứ xoắn xuýt kết quả chuyện này thế nào, không bằng nghĩ lại chuyện này có cần bắt đầu hay không.
“Ừ. Cuối tuần cha phải đi công tác, tối chủ nhật mới về. Nói với con trước, không đến lúc con về lại không thấy cha ở nhà.” Hạ Ngự Trạch quay lại mục đích chính ông gọi đến.
“Vâng, con cuối tuần không về.” Hạ Tử Thần đáp.
Hai cha con nói chuyện một lát, Hạ Tử Thần nhìn thời gian đóng cửa ký túc xá, lúc này mới ngắt điện thoại, đứng dậy ra khỏi quán cà phê. Tâm tình cũng thoải mái hơn……
Nghỉ một ngày, tối thứ hai, Hạ Tử Thần lên QQ. Trầm Dịch Thành ra ngoài còn chưa về, An Cảnh và Đường Huy có tiết học tối, chín giờ mới có thể quay về phòng.
Như dự đoán, Tàn Mặc Vô Ngân trên mạng, cũng rất nhanh gửi tin nhắn đến.
“Đến rồi?”
Hạ Tử Thần nhấp miệng, trực tiếp gửi lời mời nói chuyện.
Tàn Mặc Vô ngân bên kia dừng vài giây mới nhận lời.
Đã thông qua, trong tai nghe thực im lặng.
Hạ Tử Thần hít một hơi dài, mở miệng nói, “Tôi là nam…..”
Tàn Mặc Vô Ngân bên kia im lặng, lát sau, từ tai nghe truyền đến âm thành cười khẽ trầm thấp, “Tôi biết.”
Vẫn là giọng nói trầm thấp không nghe ra giọng thật kia, Hạ Tử Thần vừa kinh ngạc khi đối phương nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, cũng thả lỏng người…..
Xem ra chuyện này cũng không khó giải quyết như cậu vẫn nghĩ…..
/65
|