"Nương tử, nàng nói xem, sao tự dưng hôm nay chủ nhân lại sai chúng ta cùng với ngũ đệ, ngũ muội, lục đệ, lục muội cùng nhau đi thám thính tin tức của Uyên Ương quả cơ chứ? Nếu chỉ đôi ta thôi ta không nói làm gì, đây lại…", Hồng Tuyết đang phi thân trên không trung liền dừng lại, quay đầu nhìn mọi người phía sau. Thấy vậy, Dạ Cơ theo bản năng giảm dần tốc độ, bay đến chỗ Hồng Tuyết, nhẹ ôm thân thể bé nhỏ của chàng vào lòng
"Tướng công, thiếp nghĩ, chủ nhân làm việc gì ắt đều có lý do của mình. Chàng nói xem, từ trước đến nay có khi nào chủ nhân làm việc thiếu suy nghĩ đâu. Còn về việc tại sao cả 6 chúng ta phải cùng nhau lên đường, thiếp nghĩ chủ nhân chắc muốn đảm bảo an toàn cho chúng ta". Hơi thở ấm áp của Dạ Cơ không ngừng phả lên trên khuôn mặt trẻ con của Hồng Tuyết, khiến cho giờ đây, bờ má xinh xinh của chàng có đôi chút không được tự nhiên
"Tứ ca, đệ nghĩ tứ tỷ nói đúng đấy. Dù sao đã lâu rồi chúng ta không được tự do ra ngoài, hôm nay coi như là đi chơi đi, như vậy không phải ổn rồi sao?", Đán Thần nhìn một màn tình cảm trước mắt, nhẹ nhàng cất tiếng rồi sau đó nhanh chóng vòng bàn tay thon dài của mình qua eo của Tử Vân, khẽ ôm lấy nàng. Tử Vân tuy biết được mục đích của chàng nhưng cũng không hề phản đối mà chỉ im lặng, mặc cho chàng ta "tự tung tự tác"
Phía sau lưng bọn họ, một con cửu vĩ hồ ly to lớn, đang chở trên mình một nam tử áo xanh lá khôi ngô tuấn tú, nhàn nhãn phe phẩy chiếc quạt giấy của mình, ngằm nhìn khung cảnh thiên nhiên quanh nơi họ đứng. Nhận thấy Khuynh Vũ có điểm hơi khác thường, Yên Chi liền nghểnh cổ lên, "Vũ ca, huynh làm sao vậy? Thân thể không khỏe ở đâu ak?"
Khuynh Vũ lắc đầu, "Ta làm sao mà không khỏe cho được cơ chứ? Từ khi rời ngọc lâu đến giờ, nàng đã phải hóa thành bản thể để giúp ta di chuyển, theo kịp mọi người. Nếu mệt, người mệt phải là nàng mới đúng"
"Thiếp không sao, chàng quên rồi sao, kể từ sau khi hấp thụ Thiên Ngọc châu, công lực thiếp tăng tiến, cộng thêm trầm mình nơi cái hồ đỏ tựa máu kia, thân thể thiếp cũng đã xảy ra những biến hóa không hề nhỏ. Chàng xem, so với trước kia, bản thể của thiếp không phải to lớn gấp nhiều lần sao? Chở chàng, thật sự không tốn chút sức lực nào cả, hơn nữa…", ngập ngừng giây lát, Yên Chi tiếp lời, bờ má nàng không hiểu sao tự dưng hởi đỏ, làm cho giọng nói của nàng cũng vì thế mà thay đổi theo, "… có thể chở huynh trên tấm thân yêu quái này, đối với muội đó là hạnh phúc. Muội chỉ hy vọng, không vì bản thể này mà huynh kinh sợ muội. Đối với muội, thế đã là đủ rồi"
"Yên Chi khờ, ta làm sao có thể sợ muội cơ chứ? Ngược lại, ta thấy bản thể của muội thật sự quá đẹp… Muội đừng lo lắng mấy việc dư thừa nữa, như vậy mới thật sự là tốt", quàng tay ôm lấy chiếc cổ to lớn, được bao phủ một lớp lông trắng tựa tuyết, Khuynh Vũ thì thầm vào tai Yên Chi, khiến cho bờ má của nàng vì thế mà cảng ửng đỏ, khiến cho bộ dạng của nàng lúc này nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ không ai có thể sợ hãi, lẩn trốn nàng
Tất nhiên nếu như kẻ đó không có đụng đến Khuynh Vũ, bởi nếu không, Yên Chi sẽ cho kẻ đấy biết được thế nào là sự đáng sợ của nàng
Dạ Cơ ôm lấy Hồng Tuyết, Tử Vân nhẹ nhàng dựa vào vai Đán Thần, Khuynh Vũ không ngừng dụi mặt vào bộ lông óng mượt của Yên Chi, cảnh vật nơi đây cùng vì hành động của bọn họ mà trở nên ấm áp, ngập tràn nhu tình
"Các ngươi, hãy hồi ngọc lâu, ngay bây giờ"
Đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cho ngay lập tức, 6 thân ảnh đó liền biến mất nơi địa phương xa lạ kia. Trước khi ra đi, tất cả mọi người vẫn thật không hiểu, mục đích của chuyến đi này là gì? Mọi người do đang quá mải phân vân mà không nhận ra, trên khuôn mặt thư sinh của Khuynh Vũ tự lúc nào đã hiện lên một vầng bàn nguyệt đẹp đẽ vô ngần
Về đến ngọc lâu, đập vào mắt mọi người là điều vô cùng bất ngờ, khiến cho ai nấy đều trợn mắt há mồm, không phát ra dù chỉ 1 thanh âm
Đây … đây là…
Nhìn tòa nhà phía trước, tất cả có chút không nói nên lời. Tòa nhà đó, vẫn như mọi ngày, kiên cố đứng vững một nơi. Chỉ có điều, giờ phút này, tòa nhà đó được khoác thêm 1 lớp áo mới, lớp áo màu đỏ tươi Khắp nơi, trái phải trên dưới, dán đầy những chữ "Hỷ" to lớn, mang cùng một sắc với ngọc lâu. Phía ngoài cổng, đôi dải pháo dài chạm xuống tận đất cùng với đôi câu đối:
"Trăm năm tình viên mãn
Bạc đầu nghĩa phu thê"
làm cho khung cảnh xung quanh như cùng chung vui, cỏ cây thêm sắc, nắng ấm thêm tươi, tâm can mọi người thêm phấn khởi
Đây … đây là…
Đâu nào đã hết, điểm tô bức tranh tuyệt mĩ đó là những chú bướm mang trên thân mình đôi cánh màu đỏ, màu trắng, dập dờn trên không, thêm vào đó là cỗ hương thơm dịu nhẹ, đung đưa trong không khí, làm cho những ai có cơ hội nhìn thấy đều không khỏi trầm trồ một phen
Đây … đây là…
Từng dải lụa tươi tắn khoe sắc đỏ của mình bỗng uyển chuyển di động, thoát ra từ tòa ngọc lâu phía trước, bay thẳng về 4 phương 8 hướng. 6 dải lụa mị hoặc đó không quên bay vè phía đám người Dạ Cơ, quấn lấy bọn họ, tạo thành những vòng tròn đồng tâm, che kín đi tất cả bức tranh trước mặt. Giây lát sau, khi được thả ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được trên mình có sự thay đổi - 1 sự thay đổi không hề nhỏ
Nào còn đen, trắng. Nào còn xám, đỏ. Nào còn lục, cam. Giờ đây, tất cả mọi người đều khoác chung trên người một màu đỏ tươi xinh đẹp. Dạ Cơ, Tử Vân, Yên Chi, khuôn mặt thiếu nữ của ba người còn được điểm lên trên đó những lớp trang điểm nhẹ nhàng, làm tôn lên làn da trắng tựa tuyết cùng với những nét như điêu như khắc của chính mình.
Đôi môi ba nàng giờ đây căng mộng, hồng hào, mang theo sắc đỏ vô cung quyến rũ. Lông mi cong dài, mượt mà, đen nhánh, khiến cho đôi mắt của các nàng được thêm vào nét thâm trầm, cuốn hút, làm cho Hồng Tuyết, Đán Thần, Khuynh Vũ khi nhìn đến đều không ai bảo ai hóa thành tượng đá
Đẹp… Quả thực quá đẹp…
Chứng kiến người thương nhìn mình không chớp mắt, ngay cả những động tác nhỏ nhất đều không có, Dạ Cơ, Tử Vân, Yên Chi có chỗ không quen. Nhất là Yên Chi, khuôn mặt nàng giờ phút này ửng đỏ, khiến cho lớp phấn nơi má nàng càng thêm nồng, thêm sắc, làm cho bộ dáng e thẹn của nàng khắc sâu hơn nữa vào tâm khảm của Khuynh Vũ, đời này kiếp này không bao giờ có thể lãng quên
Sinh ra vốn đã lạnh lùng, thế nhưng, lúc này đây, tâm trạng Tử Vân có những sự kích động vô cùng mới lạ. Đôi mắt đen nhánh của nàng mặc dù vẫn cố tỏ ra lãnh cảm nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đó một tia xúc động, không nói nên lời. Lẽ dĩ nhiên, sự biến chuyển cảm xúc này của nàng sao có thể thoát khỏi tấm mắt của Đán Thần cơ chứ?
Khoác lên mình bộ y phục tân nương, Dạ Cơ lại nhớ lại ngày đó, ngày nàng được gả cho Hồng Tuyết, ngày mà nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này. Từng cử chỉ, từng lời nói của hai người đêm hôm đó mãi mãi tồn tại trong tâm trí nàng, không gì có thể thay thế, không gì có thể xóa nhòa.
"Mọi người nếu như đã đến đông đủ, chúng ta hãy bắt đầu nghi thức ngay bây giờ"
Tiếng nói trong trẻo của Tuyết Lăng vang lên, khiến cho 6 con người đang chìm trong suy nghĩ của chính mình thức tỉnh, đồng loạt đưa ánh mắt của mình về phía tiểu hài áo trắng trước mặt. Ánh mắt đó sao mà bao gồm nhiều loại cảm xúc! Xúc động có, biết ơn có, … muôn loại cảm xúc rối ren tuôn trào, quấn lấy từng dòng nghĩ suy của mọi người
Nàng…. Chẳng nhẽ nàng định….?
Vỗ tay hai tiếng, Hồng Hoa, Hoàng Điệp và Bạch Băng lần lượt bước đến, dẫn ba tân nương Dạ Cơ, Tử Vân, Yên Chi đi về phía lễ đường đã được công phu chuẩn bị. Còn về phía tân lang, tất nhiên là do Dạ Nguyệt phụ trách. 3 mỹ nam tử cùng 1 mỹ hài tử chầm chậm đi theo 4 người con gái trước mặt, đôi mắt họ đều chứa đựng trong đó một bóng hình tri kỷ - bóng hình người nắm giữ trái tim họ, khiến cho họ cảm nhận được thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên cõi đời này – Chân tình
Tuyết Lăng đi trước dẫn đường. Trên đường đi, từng cánh hoa hồng nhẹ nhàng tuôn rơi, kết hợp với những chú bướm sinh động, không ngừng tung bay tứ phía làm cho hiện lên một bức tranh hôn lễ tuyệt đẹp, nhất là khi những tân nương, tân lang, phù dâu, phù rể đều là những nam thanh nữ tú, xinh đẹp động lòng người
Tiến vào lễ đường, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa vị trí cho ba cặp đôi, Tuyết Lăng liền ngồi vào chiếc ghế chính giữa phòng, đứng sau lưng nàng là 3 người Hồng Hoa, còn Dạ Nguyệt thì không bởi hôm nay, chàng là người chủ trì hôn lễ. Ngồi ở hai bên là Ngọc Giai cùng với tất cả con cái của mọi người nơi đây.
Dạ Nguyệt sau khi nhận thấy các cặp đôi đã ổn định, chàng liền vui vẻ lên tiếng
"Nhất bái thiên địa"
Tuyết trắng rơi rơi, nam tử áo lục chầm chậm từng bước đi ra hiên nhà rách nát của mình. Trước mắt chàng là hình ảnh một con hồ ly nhỏ bé đang bị đại bàng công kích. Nhìn thấy con hồ ly đó, nam tử bỗng nhiên nhìn thấy chính bản thân mình. Sinh ra côi cút, không chút người thân, bẩm sinh yếu đuối, tuổi thơ của ta, có ngày nào mà không bị bắt nạt, bị hành hạ??? Nay, ta lại nhìn thấy chúng, nhìn thấy hai con vật, một là kẻ hành hạ, hai là kẻ bị hành hạ, ông trởi phải chăng đang trêu đùa ta??? Không, ta … ta sẽ không để cho con hồ ly bé bỏng kia chịu phải cái kiếp nạn ta đã từng trải qua! Không… không…
Ngay lập tức, nam tử lục y liền vớ ngay cái gậy nằm ở góc nhà, hướng thẳng đầu con đại bàng kia mang phang, mà vụt tới tấp. Thấy vậy, con hồ ly nãy giờ vẫn ngoan cường chống đỡ liền nhân cơ hội đó phản công, nhằm bảo toàn sinh mạng cho mình
Bị đập đau, lại bị cắn, đại bàng ta tức giận, dùng mỏ của mình hết mổ hồ ly lại chuyển sang tấn công nam tử. 2 đấm khó chống lại 4 tay, sau một hồi lâu không đạt được mục đích, đại bàng ta liền uất ức bỏ đi, để lại sau lưng một thanh niên với lớp áo xanh lá tả tơi cùng những vết xước ngang dọc trên khuôn mặt nhợt nhạt của chàng và một tiểu hồ ly mình đầy vết thương, khẽ run lên vì đau, vì đói, vì rét
Từ ái ôm tiểu hồ ly vào trong lòng, thanh niên nhẹ nhàng lên tiếng, "Tiểu hồ ly, ngươi đừng sợ, có Khuynh Vũ ta đây, không ai có thể làm hại ngươi đâu. Không ai cả…" Nếu như ngày xưa, có người cũng nói với ta như vậy, ta… ta…
Cảm nhận được tấm chân tỉnh của Khuynh Vũ, tiểu hồ ly thè cái lưỡi hồng của mình ra, liếm liếm vết thương trên mặt chàng, rồi chầm chậm rúc đầu vào trong người chàng, mở to đôi mắt xinh xắn của mình như muốn hỏi, chàng có làm sao không?
"Ta không sao. Nào… giờ ngươi vào đây với ta. Khuynh Vũ ta từ bé đến lớn đều ở một mình chốn này, giờ có ngươi, cũng bớt được hiu quạnh phần nào… Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là tiểu hồ nhé. Tiểu hồ từ nay sẽ mãi sống cùng Vũ ca ca nhé, không bao giờ ly khai, đã nhớ chưa?"
Năm tháng dần trôi, từ ngày có tiểu hồ, cuộc sống của Khuynh Vũ bỗng nhiên thêm nhiều màu sắc, không còn cái cảm giác trống trải đến đáng sợ mà chàng vẫn hay thường cảm thấy. Ngày nào cũng vậy, Khuynh Vũ đi đâu, tiểu hồ liền theo đến đấy. Đó cũng là lý do, người dân quanh chỗ chàng sống đã quen dần với việc một chàng thư sinh áo xanh lá đi bán tranh với một con hồ ly lông trắng, đuôi có chấm cam theo bên cạnh.
…
"Tiểu hồ… tiểu hồ, ngươi đừng có việc gì. Vũ ca ca không thể sống thiếu ngươi, không thể. Ngươi cố lên, ta sắp tìm được đại phu rồi. Sắp rồi. Đừng rời xa ta, đừng rời xa ta, tiểu hồ", ôm thân thể nóng rực của tiểu hồ trong tay, Khuynh Vũ bất chấp khung cảnh lạnh giá bên ngoài, chân trần chạy đi tìm đại phu. Sợ tiểu hồ bị lạnh, chàng không quên đem tiểu hồ quấn vào trong lớp y phục rẻ tiền của mình, dùng bàn tay nứt nẻ vì lạnh che bớt gió đông
"Ngươi đi đi, ở đây ta chỉ chữa cho người, ai lại chữa cho súc vật bao giờ. Đang đêm đang hôm, gọi người ta dậy chỉ vì một con tiểu hồ ly sắp chết. Đúng là đồ điên", thầy thuốc làu bàu nhìn Khuynh Vũ, từ từ đóng cửa lại, ngăn cách chàng với hiệu thuốc của lão, như sợ chàng vào cơn túng quẫn làm liều. Nhưng chàng sao có thể? Kể cả có muốn đi chăng nữa, với thân thể đau yếu của chàng, chỉ sợ chưa cướp được gì đã bị người ta đánh chết rồi
"Đại phu, tôi cầu xin ông hãy cứu nó. Ông muốn tiền phải không? Tôi có tiền, ông chỉ cần cứu nó, tất cả chỗ tiền này sẽ là của ông. Tôi cầu xin ông…. Cầu xin ông đó", run run đưa ra những đồng bạc lẻ bán tranh cả tuần nay mới có, Khuynh vũ quỳ xuống đất, van nài tên thầy thuốc vô lương tâm trước mặt. Nhìn thấy những đồng bạc lẻ trong tay chàng, lão ta cằn nhằn một vài tiếng rồi mở cửa, để cho Khuynh Vũ đi vào
Sau khi đã khám xong, hắn ta vứt cho chàng một gói thuốc bé tẹo rồi đưa tay lấy sạch số bạc lẻ chàng có và nhanh chóng đẩy chàng ra khỏi tiệm thuốc, không quên rủa thầm vài tiếng, "Đụng phải kẻ vừa nghèo vừa điên. Nếu như không phải sợ ngươi quỳ chết ở bên ngoài, ta không thềm khám cho cái thứ súc sinh kia đâu"
"Tiểu hồ, tốt, tốt quá rồi. Chúng ta về nhà… về nhà thôi. Về nhà rồi Vũ ca ca sẽ sắc thuốc cho ngươi uống. Ngươi… ngươi sẽ hết bệnh thôi", nắm chặt gói thuốc bé tẹo kia trong lòng bàn tay, nam thanh niên lại một lần nữa chạy nhanh về nhà. Khuôn mặt chàng đỏ lên không biết là do không khí lạnh giá hay là do chàng đang quá vui sướng? Dù sao, chàng cũng không để ý thấy, đôi mắt thon dài của tiểu hồ ly trước đó vẫn nằm im trong lòng mình bỗng chảy ra hai giọt lệ trắng muốt, tươi đẹp vô ngần
…
"Cô nương… cô là ai??? Sao cô lại ở trong phòng của tiểu sinh?", nhìn nữ tử áo cam trước mặt mình, Khuynh Vũ khó khăn lên tiếng. Đêm qua, sau khi cho tiểu hồ uống thuốc xong và đảm bảo rằng cơn sốt của nó đã suy giảm, Khuynh Vũ mới mệt nhọc lê xác lên giường. Cả một đêm chân trần chạy trên tuyết, hứng cái gió lạnh ban đêm cắt da cắt thịt, thêm nữa sức khỏe vốn đã không được tốt, Khuynh Vũ liền lên cơn sốt cao. Nhưng quanh đây làm gì còn ai quan tâm đến chàng mà đưa chàng đi khám bệnh cơ chứ? Kể cả có người thì giờ phút này chàng cũng không còn một xu dính túi, lấy gì mà kê đơn bốc thuốc
Đáp lại câu hỏi của Khuynh Vũ là một sự im lặng. Nữ tử kia như không để ý đến điều mà chàng phân vân, không ngừng lấy tay cảm nhận nhiệt độ của chàng, thay khăn ướt cho chàng rồi đi về phía bếp, chuẩn bị một tô cháo giải sốt
Nhận thấy xung quanh mình thiếu đi tiểu hồ, Khuynh Vũ sốt ruột lên tiếng, làm cho chàng ho khan từng trận, trông cực khổ vô cùng, "Cô nương, cô có thấy một tiểu hồ lông trắng, đuôi có chấm vài điểm màu cam không??? Nó là tri kỷ của tiểu sinh, vậy mà giờ không thấy đâu cả. Cô nương, phiền cô đi tìm nó về hộ tôi cái. Nó vừa mới khỏi bệnh, trời lại lạnh giá thế này, nhỡ chẳng may…"
"Ngươi thật sự quan tâm đến tiểu hồ đó như vậy ư? Kể cả bất chấp bản thân mình sẽ gặp chuyện không may? Chì vì một con súc sinh ư? Ngươi đang ốm như vậy, ta bỏ đi, ngươi chỉ còn một con đường chết", từ từ quấy nhẹ nồi cháo, mỹ nữ lành lạnh đáp lời. Đôi mắt nàng vẫn như trước, chăm chú quan sát nồi cháo mà không hề liếc nhìn Khuynh Vũ, làm cho chàng không thấy được một tia xúc động xẹt qua trên khuôn mặt nàng
"Khụ khụ…Cô nương nói sai rồi. Tiểu hồ không phải là súc sinh. Tiểu hồ là thân nhân duy nhất trên đời này của ta. Cô nương, xem như cô làm phúc, cô hãy đi tìm tiểu hồ về cho ta được không? Khụ khụ…"
"Nếu như ta nói cho ngươi biết, tiểu hồ đấy chính là yêu quái. Nó muốn ở bên cạnh ngươi chỉ để chờ thời cơ ăn thịt ngươi thôi, ngươi sẽ làm thế nào? Vứt bỏ nó? Giết nó?"
"Là yêu quái hay không, điều đó quan trọng sao? Trên đời này Khuynh Vũ ta thân cô thế cô, sống cũng chỉ qua ngày đoạn tháng. Nếu như không có tiểu hồ, ta cũng đâu tìm được chút niềm vui nho nhỏ trong cuộc đời vốn tàn nhẫn này cơ chứ? Ta tin, kể cả tiểu hồ có là yêu quái, nó cũng sẽ không hại ta. Không phải ta đã nói rồi sao, nó là thân nhân của ta, ta với nó là gia đình. Đã là gia đình, không bao giờ có chuyện hại nhau"
"Ngươi thật sự…"
"Ta nói thật lòng đấy, nàng còn sợ gì nữa nào, tiểu hồ" May mà trong lúc sức tàn lực kiệt này, ta vẫn còn có thể tri triển đọc tâm thuật. Nếu không, sao ta có thể biết được, vị mỹ nhân trước mắt mình chính là tiểu hồ cơ chứ?
"Chàng… chàng … sao có thể biết được…."
"Sao lại không thể cơ chứ? Tiểu hồ, nàng nói xem, nàng có thể hãm hại ta sao?"
"Thiếp, Vũ ca, thiếp là yêu quái, chàng là con người. Người với yêu vốn không thể ở bên nhau. Chẳng nhẽ đến điều đó mà chàng cũng không biết?"
"Muội quên ta là ai sao? Là một thư sinh chân yếu tay mềm. Những sách vở mà ta đã đọc qua còn nhiều nhiều hơn số tranh mà ta bán được. Sao ta lại không biết? Nhưng ta không quan tâm. Cuộc đời này là của ta. Ta muốn sống bên ai, đó là quyền của ta. Không ai có thể buộc ta làm những chuyện mà ta không thích"
"Vũ ca…"
Nghe xong những lời của Khuynh Vũ, mỹ nữ áo cam đầm đìa nước mắt, lao thẳng vào ôm chàng. Ta đã từng lo sợ, lo sợ rằng một khi biết được ta là ai, chàng sẽ khinh rẻ ta, xa lánh ta. Đó cũng là lý do tại sao bao lâu nay ta vẫn ở trong lốt tiểu hồ, âm thầm sống bên cạnh chàng. Nhưng, điều ta lo lắng nhất đã không còn nữa rồi. Chàng chấp nhận ta. Chàng. Chấp. Nhận. Ta
"Tiểu hồ, muội có tên không? Giờ đây ta nào có thể kêu muội là tiểu hồ được nữa, có phải không nào?"
"Vũ ca, muội tên Yên Chi"
"Yên Chi, cái tên hay lắm. Khụ khụ…"
"Chết thật, chàng hãy nghỉ ngơi đi. Nằm một lát, thiếp nấu cháo xong rồi thiếp sẽ đút cho chàng. Chàng phải nhanh chóng bình phục đấy, có biết chưa?"
"Ta biết rồi…"
…
"Vũ ca, chàng đang viết cái gì đấy???"
"Ta đang viết thư pháp. Nàng thích ư?"
"Thiếp quả thực thấy cái này có vẻ hay hay"
"Vậy để ta dạy nàng cách viết nhé. Đây này… nàng phải cầm bút như thế này… Rồi viết theo đường này…"
Cầm nhẹ cánh tay bạch ngọc của Yên Chi, Khuynh Vũ ôn nhu chỉ nàng cách viết. Ánh mắt chàng nhìn nàng trìu mến, ấm áp. Bàn tay nàng và chàng quyện vào nhau làm một, nhu tình nồng nàn, làm cho khuôn mặt của cả hai người có chút ửng đỏ, đặc biệt là Yên Chi. Giờ đây, nàng khác chi một quả gấc chín mọng cơ chứ?
…
"Vũ ca, chàng nhìn xem, thiếp đã viết được chữ gì rồi đây này???"
"K – H – U – Y –N – H V – Ũ. Y – Ê – N C – H – I "
"Đúng vậy, đó là tên chúng ta đấy, mai này, khi nào dọn có tiền dọn về nơi ở mới, thiếp sẽ treo những chữ này ở ngay chính phòng, để cho bất cứ ai đi vào cũng đều thấy được chúng, biết rằng cả đời này, hai ta chỉ có nhau mà thôi. Không ai có thể chen vào giữa chúng ta. Không bao giờ"
…
"Khuynh Vũ, chàng làm sao vậy? Sao tự dưng chàng lại trở nên như thế?"
Nhìn nam thanh niên nằm bất tỉnh trên giường, Yên Chi lòng đau như cắt. Những chữ đại phu nói cứ ám ảnh nàng, thiêu đốt tâm can, khiến cho thần trí nàng điên đảo. Vô – phương – cứu – chữa!!!
"Vũ ca, chàng đừng có việc gì! Đửng bỏ mặc muội trên cõi đời này. Đừng mà…."
Nhẹ hôn lên bờ trán của Khunh Vũ, từng giọt lệ cùa Yên Chi lăn dài trên khuôn mặt thư sinh của chàng. Như cảm nhân được tấm lòng của Yên Chi, đôi môi mấy ngày qua vẫn bất động bỗng nhiện mở ra, mấp máy từng lời, "Yên Chi, ta muốn được ngắm tuyết rơi, được trở lại cái ngày ấy, cái ngày ta gặp muội lần đầu tiên. Muội còn nhớ không, hôm đó…"
Tuyết rơi?!?
Bây giờ đang là mùa hè, sao mà có tuyết rơi được cơ chứ?
Trừ khi ta có khả năng điều khiển thời tiết, còn không…
Đúng rồi, nghe nói Thiên Ngọc châu của Nguyệt Dạ quốc có khả năng kiểm soát được thời tiết!!!
"Vũ ca, chàng đợi thiếp. Thiếp đi một lát rồi về, khi đó, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm tuyết, chàng nói xem, có được không?"
Hôn nhẹ vào đôi môi lạnh giá của Khuynh Vũ, Yên Chi từ ái nhìn chàng thật lâu rồi sau đó phi thân ra ngoài cửa sổ, biến mất nơi màn đêm thăm thẳm, để lại sau lưng người mà nàng yêu nhất giờ phút này đang nở một nụ cười, một nụ cười vô cùng tươi tắn
…
Đôi mày lá liễu khẽ động, nam thanh niên thư sinh nằm bất động trên giường bỗng mở mắt. Chàng đưa ánh mắt của mình kiểm tra xung quanh, nhìn không thấy bóng hình mình cần, chàng mới vùng ngồi dậy, vất vả bám vào tường nhà, lê từng bước ra cửa
Ngay lúc này, một thân ảnh màu cam bỗng tiến thẳng về phía chàng, khẽ ôm chàng vào lòng. Tỉnh, tỉnh rồi!!! Vũ ca cuối cùng cũng tỉnh rồi!!!
"Yên Chi, nàng đi đâu thế?"
"Thiếp đi tìm tuyết cho chàng"
"Tuyết ư? Giờ đang là mùa hè mà"
"Thiếp nói thật đấy, không tin chàng xem…"
Lời chưa nói xong thì một đôi môi anh đào khác đã tiến lại gần, êm ái khóa chặt lấy môi Yên Chi. Hai người cứ vậy mà ôm nhau, mà hôn nhau, thắm thiết không rời. Lúc này đây, ở ngoài sân, khi những tia nắng vàng óng đang chiếu khắp nhân gian thì từng bông tuyết từ từ xuất hiện, dần dần nhuộm trắng cả khung cảnh, làm nền cho cặp tình nhân tình thâm nghĩa trọng bên trong ngôi nhà đơn sơ, rách nát không xa phía sau
…
"Nhị bái cao đường"
Tiếng nói của Dạ Nguyệt lại vang lên lần nữa, nghe thấy vậy, 6 con người khoác lên mình hỷ phục liền từ từ xoay người, cúi đầu xuống bái Tuyết Lăng
Từng ánh nắng chiếu rọi nơi nơi, mang đến cho muôn vật một buổi sáng hiền hòa như bao ngày khác. Tiếng chim hót líu lo, ríu rít khiến cho khung cảnh thêm tươi đẹp, ngập tràn sức sống. Giữa khung cảnh thơ mộng đó xuất hiện một chàng trai với vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú. Khoác trên mình tà áo xám, chàng thư thái cất bước
Đang đi, dường như cảm nhận được có điều không ổn, chàng liền dừng cước bộ. Cẩn thận xem xét một hồi, chàng phát hiện, cách đó không xa có một bông hoa bé nhỏ đang gần như sắp đổ. Thương xót cho một sinh linh vô tội, chàng trai khẽ lại gần, nhẹ nhàng dùng dây leo quanh đó, buộc chặt cây hoa vào một gốc cây cổ thụ cách đấy không xa rồi tiêu diêu đi tiếp mà không để ý thấy, ở hang động sau lưng, một đôi con mắt đen nhánh đang dõi theo chàng, không rời dù chỉ một tích tắc
Chợt, một tiếng gào lớn vang lên, khiến cho chàng trai rút thanh kiếm nãy giờ vẫn nằm tại phía sau lưng mình, giơ thẳng về phía kẻ vừa đến
"Yêu quái phương nào dám đến đây làm loạn? Còn không mau cút, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác"
Đứng trước mặt chàng là một con lợn rừng tinh. Nhìn thanh kiếm của chàng, nó không khỏi cười nhạt, "Chỉ một Trung Vương cấp 2 mà cũng đòi "ra tay" với ta ư? Còn không nhìn lại xem rốt cuộc bản thân mình là ai. Muốn ta chạy ư? Nực cười. Pháp sư, chịu chết đi"
Nói dứt câu, lợn rừng tinh liền xông thẳng đến vị pháp sư trẻ tuổi kia, cặp răng nanh to lớn của nó húc thẳng về bụng của chàng ta, với ý đồ một nhát giết chết chàng.
Đối diện với thế công hung hãn đó, chàng trai không khỏi có chút lo lắng. Lợn rừng tinh 4 vạn năm!!! Ta quả thực đối phó với hắn còn thiếu một chút công lực, nhưng điều đấy đâu có nghĩa là ta sẽ thua! Công lực ta không bằng thì sao, trong chiến đấu, khỏe hơn chưa chắc là sẽ chiến thắng!
Khẽ nhón chân, chàng trai liền nhảy lên, tránh đòn công kích của lợn rừng. Nhận thấy đòn thế của mình không đánh trúng mục tiêu, lợn rừng bực mình, khẽ gầm lên một tiếng rồi lại tiếp tục lao thẳng về phía chàng
Chỉ có một đòn công kích ư? Trận này… ta… có thể… thắng
Ném thanh kiếm trong tay lên trời, chàng trai nhắm mắt, tụ tâm lực của mình lại, lặng yên đợi chờ lợn rừng tiến đến. Thấy kẻ thù của mình đứng im một chỗ, lợn rừng không khỏi cười thầm, sợ quá không chạy được chứ gì. Ông mày mấy hôm nay đang đói, có mày đến làm mồi … chẹp chẹp… thức ăn ơi, ta đến đây…
Ngay khi lợn rừng tinh chỉ cách chàng một khoảng gần nữa, chàng ta bỗng mở to mắt ngọc, thanh kiếm của chàng lơ lửng trên không trung cũng bắt đầu chuyển động, chầm chậm tạo nên những kiếm khí màu vàng xung quanh nó
"Vạn kiếm quy tông"
Thanh kiếm cùng với hàng trăm, hàng ngàn kiếm khí ngay lập tức lao thẳng về phía lợn rừng, chặn đứng thế công của nó. Đâu chỉ vậy, thanh kiếm của chàng còn đâm xuyên qua ngực của nó, cắm phập thân xác nó vào gốc cây cổ thụ phía sau. Giờ phút này, lợn rừng đâu còn vẻ mặt ngạo nghễ như lúc nãy nữa mà chỉ còn thoi thóp hơi thở, nói không nên lời
Ta! Thành! Công
Hộc! Nếu không phải do mấy hôm nay ta không có gì bỏ bụng, một tên Trung Vương cấp 2 sao có thể đánh bại ta cơ chứ? Ta không cam tâm. Nếu như hôm nay ta phải chết, ta quyết sẽ lôi hắn ta đi theo.
"Gào…. Ú ú ú…"
Rống lớn một tiếng, lợn rừng tắt thở. Hai mắt của nó vẫn mở to kèm theo một nụ cười hiểm độc trên khuôn mặt. Dường như, trước khi chết, nó đã làm được điều mà mình vô cùng thích thú vậy
Không ổn rồi, tiếng rống đó…?
Băn khoăn chưa đến chục giây, hàng loạt tiếng động của từ phương xa kéo đến, kèm theo là những cơn chấn động không ngừng trên mặt đất. Khói bụi tứ tung, che lấp cả một khoảng trời. Đến khi khói bụi tan đi, chàng trai mới nhìn rõ một màn trước mắt mình và ngay tức khắc liền đứng hình, không nói nên lời
1 đàn!
Cả 1 đàn lợn rừng tinh!
Ta… chẳng nhẽ hôm nay là ngày tàn của Đán Thần ta hay sao???
"Nhân loại, ngươi đã dám giết huynh đệ của chúng ta, ngươi hãy chịu chết đi"
Một con lợn rừng to lớn nhất đàn, mang dáng dấp thủ lĩnh lên tiếng. Ngay sau đó, cả một đàn lợn rừng liền hùng hục xông về phía Đàn Thần, khiến cho chàng không còn gì để miêu tả khoảnh khắc lúc này của mình
Đán Thần ta cả một đời anh hùng, ai ngờ hôm nay phải chết trong tay những con lợn rừng này.
Số phận quả thực trêu ngươi
Nhằm chặt hai mắt đợi chờ cái chết đang ngày một đến gần, Đán Thần bỗng nhìn lại cuộc đời mình một lần sau cuối và chàng phát hiện một điều, chàng… không hề nhớ… ai cả. Sư phụ không, sư đệ không, sư muội càng không!!! Những người chàng nghĩ là quan trọng nhất cuộc đời mình hóa ra lại không quan trọng như chàng vẫn tưởng!
"Vút"
Chợt, một sợi tơ màu đỏ nhanh chóng quấn lấy thân thể chàng, kéo chàng về phía hang động cách bông hoa đáng thương kia không xa. Một thân ảnh áo đỏ liền bịt chặt lấy mồm chàng, ý bảo chàng không được lên tiếng.
"Hắn… hắn đâu rồi???"
Con mồi trong tích tắc chợt biến mất, cả đàn lợn rừng tinh như phát điên, gào rú không thôi. Một con lợn rừng khẽ nhìn xung quanh một hồi liền đi đến con đầu đàn, "Đại ca, hay chúng ta thử vào đằng đó xem xem. Đệ nghĩ chắc hắn chạy vào hang động đó trốn rồi"
Nheo nheo mắt lại, tên cầm đầu cân nhắc, hang động đó là nơi ở của nhện yêu. Thường thì bất cứ ai xông vào đó, là người hay yêu đều chung một cảnh ngộ, chết! Nay nếu ta cùng chúng huynh đệ xông vào, kết cục không mấy khả quan! Nếu như tên pháp sư kia có chạy vào đó, hừ, hắn cũng không gặp được điều gì tốt lành
"Chúng ta về"
"Đại ca, huynh không…?"
"Ngươi có gan thì vào đó đi, gặp phải nhện yêu thì đừng có kêu ta cứu"
Nghe thấy hai chữ "nhện yêu", con lợn rừng hiếu chiến kia ngay tức khắc im miệng, ngoan ngoãn theo đại cả cùng chúng huynh đệ của mình rời đi
May mà lợn rừng tinh là loài yêu quái với đôi mắt kém, chứ phải loại khác, làm sao có thể không nhìn thấy con mồi của chúng bị một sợi tơ kéo đi cơ chứ??? Nếu nhìn thấy, hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra một hồi đại chiến!
Nhìn thấy kẻ thù đã rời xa, Đán Thần bỗng thở hắt ra một hơi, quay sang cảm tạ người đã cứu mình, "Cảm tạ người đã cứu mạng, ân này Đán Thần không bao giờ quên"
"Không cần! Ta cứu ngươi hôm nay cũng chỉ do một phút ngẫu hứng mà thôi. Không cần ngươi phải ghi nhớ. Còn bây giờ, hãy lập tức cút khỏi hang động của ta nhanh lên, đừng chậm trễ không ngươi lại thành bữa trưa của ta đấy", ngữ khí lạnh lùng vang lên, thiếu nữ áo đỏ quay ngoắt lại nhìn Đán Thần, trên mặt không chút biểu cảm
Nhìn thấy vể ngoài của nữ tử áo đỏ, Đán Thần không hiểu sao tim mình bỗng có cảm giác là lạ. Chưa kịp tìm hiểu đó là gì, nữ tử kia đã biến mất, để lại Đàn Thần đỡ đần đứng yên một mình
…
Trong tửu lâu, một cuộc trò chuyện chợt lọt vào tai nam tử áo xám, khiến cho chàng không thể không chú ý
"Ê, ngươi nghe nói gì chưa?"
"Chưa. Thế có chuyện gì ak?"
"Tất nhiên là có rồi. Nghe nói vị pháp sư họ Lộc kia vừa dẫn người đi bắt một con nhện yêu đấy"
"Úi dời, tưởng chuyện gì. Thế gian này thiếu quái gì nhện yêu, thế mà ngươi cứ ra vẻ thần bí"
"Ngươi thật là,… con nhện yêu này không giống như những con nhện yêu khác đâu. Nó được mệnh danh là "sát thủ vô tình" trong giới yêu quái đấy. Nghe đồn dung mạo nó vô cùng xinh đẹp, cộng thêm lớp áo đỏ khiến cho nó trở nên quyến rũ khôn cùng. Đó cũng là lý do, lâu nay không có vị pháp sư nào thu phục, diệt trừ được nó. Bởi cứ đến gần là ai nấy trở nên ngây dại cả rồi…"
"Sao ngươi biết rõ thế? Hay lại bịa ra phải không? Còn nữa, nếu như hình dáng nó xinh đẹp như vậy, pháp sư họ Lộc kia làm gì còn đường sống trở về? Ôi, cuối cùng cũng chỉ là tin tầm thường!"
"Ai nói ta bịa, chuyện này là ta mất mấy quan tiền mới mua được từ tay một trong những kẻ đi theo tên pháp sư kia đấy. Còn chuyện đánh bại nhện yêu ư, ai cũng không thể làm được nhưng riêng Lộc pháp sư thì khác bởi…."
"… Ngươi nói thật không!!! Nếu như vậy. xem ra lần này con nhện yêu kia chết chắc rồi. Thôi chúng ta nói chuyện khác đi, người xem… Á…"
"Ê, ngươi có sao không?"
"Con bà nó, thẳng nhóc áo xám kia sao có chuyện gì mà đi vội thế không biết. Chạm cả vào người ta, làm đổ cả chén trà ra tay tao… Đúng là…."
Đán Thần nhanh chóng phi thân, bỏ lại sau lưng từng tiếng huyên náo nơi tửu lâu xa hoa, trong lòng chàng giờ phút này chỉ tồn tại một suy nghĩ. Nhện yêu, ngươi đừng có chuyện, nhất định đừng có chuyện gì đấy
…
"Nhện yêu, ngươi hãy bó tay chịu trói đi. Vẻ ngoài của ngươi đối với ta mà nói không có ích lợi gì đâu",nam nhân to béo lên tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía nữ tử áo đỏ trước mắt. Giờ phút này, y phục của nàng đã có nhiều vết chém ngang dọc khác nhau, để lộ ra một làn da trắng không tì vết. Nhìn thấy cảnh này, tất cả những tên đồ đệ của Lộc pháp sư không khỏi nhỏ dãi. Mỹ nhân, mỹ nhân….
Nhìn thấy cảnh cả đám đồ đệ của mình như vây, Lộc pháp sư không khỏi bực mình, "Các ngươi, đúng là một lũ ăn hại. Mới có thế này đã không chịu đựng được rồi. Sau này làm sao có thể…"
"Vạn kiếm quy tông"
Một thanh kiếm bạc cùng với vô số kiếm khí bay vút đến, nhắm thẳng về phía Lộc pháp sư. Thấy vậy. hắn ta liền cười khểnh làm cho từng bọng mỡ trên khuôn mặt của mình không ngừng rung rung, trông kinh tởm vô cùng. Dùng pháp lực của mình tạo nên một lá chắn, Lộc pháp sư dễ dàng chặn đòn tiến công của Đán Thần, không tốn chút hơi sức nào cả
Đán Thần nhìn thấy vậy liền thận trọng đáp xuống, đứng trước mặt nhện yêu, che chở cho nàng. Trông thấy cảnh đó, khuôn mặt vốn lạnh lùng của nhện yêu chợt xẹt qua một tia khó hiểu, "Ngươi… đến đây làm gì?"
"Đán Thần ta có ơn tất báo, làm sao ta có thể thấy ngươi chết mà bỏ mặc cho đành cơ chứ?", ngữ khí nhẹ nhàng vang lên khiến cho đôi mắt đen lánh của nhện yêu có đôi chút chấn động. Hắn, đến, cứu, ta???
Nhìn thấy trước mặt mình bỗng xuất hiện một mỹ nam, khuôn mặt to béo của Lộc pháp sư bỗng dưng đỏ ửng. Hắn ta bẽn lẽn nhìn về phía Đán Thần, xấu hổ lên tiếng, "Vị tráng sĩ này, có chuyện gì đều có thể thương lượng cùng ta mà, việc gì phải ra tay cơ chứ???"
Chứng kiến một màn này, thân thể của Đán Thần không khỏi nổi da gà. Hóa ra đây là nguyên nhân Lộc pháp sư có thể chống lại nhện yêu sao? Bởi vì hắn không thích nữ nhân, mà là thích nam nhân sao?!?
Nhìn thấy Lộc pháp sư bộ dáng như thiếu nữ mới yêu lần đầu, tất cả đệ tử của hắn không khỏi than lên, chết rồi, bệnh mê trai đẹp của sư phụ lại vùng dậy rồi, trời ơi, giờ phải làm sao đây???
Run run thân mình, Đán Thần lên tiếng, "Nhện yêu hôm nay ta phải dẫn đi, ngươi có ý kiến gì không?"
Ngắm Đán Thần một hơi không chớp mắt, khóe miệng Lộc pháp sư chợt hiện lên một dòng chất lỏng trắng xóa nơi khóe miệng, tựa như nghĩ ra một điều gì đó, hắn ta thòm thèm lên tiếng, "Tráng sĩ, nó xinh đẹp thật đấy nhưng cũng chỉ là một con yêu quái mà thôi. Người vì sao phải mất công đi cứu nó cơ chứ. Đường xá mệt mỏi, sao người không về nhà tại hạ nghỉ ngơi một thời gian cho nó khuây khỏa và cũng để tại hạ được chăm sóc người một cách chu đáo nhất"
Nghe xong câu trả lời của Lộc pháp sư, Đán Thần cảm thấy lạnh sống lưng. Sau khi suy nghĩ một hồi, Đán Thần quyết định, 36 kế tẩu vi thượng sách. Quay về phía sau nắm lấy tay của nhện yêu. Đán Thần khẽ nói nhỏ, "Chúng ta đi" rồi ngay tức khắc phi thân
Thấy mỹ nam tử không chút chú ý đến mình, Lộc pháp sư cảm thấy tức giận và khi nhìn cảnh Đán Thần ôm lấy nhện yêu, một cơn ghen tuông vô cớ ngập tràn trong lòng hắn ta. Ghen tuông làm mờ lý trí, Lộc pháp sư liền dùng pháp thuật mạnh nhất của mình đánh về phía nhện yêu hòng kết liễu nàng, độc chiếm mỹ nam
Trông thấy nguy hiểm cận kề, Đán Thần không chút suy nghĩ liền đưa lưng ra chịu đòn hộ nhện yêu, khiến cho lớp áo xám của chàng nhuộm đỏ máu.
"Tráng sĩ, không…"
"Tên khờ này, vì sao ngươi phải làm thế?"
"Nàng cứu ta một mạng, tự khắc ta sẽ cứu nàng một mạng"
…
Ở trong một hang động vô danh, trên chiếc giường bằng đá, một nam nhân áo xám đang nằm ngủ say. Đôi môi chàng mặc dù còn chút nhợt nhạt nhưng nhìn chung cũng đã lấy lại được phần nào sắc hồng tươi tắn. Vết thương chàng cũng đã khôi phục gần hết, không uổng công mấy hôm nay, nhện yêu thức đêm thức hôm chăm sóc chàng
Bỗng, mắt ngọc chợt mở, mỹ nam áo xám tựa như vừa mơ một giấc mơ khủng khiếp lắm, thức dậy hét to, "Đừng…"
Nghe thấy tiếng động đó, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi tiến lại gần, "Ngươi đã tỉnh rồi sao?" Giọng nói nàng tuy có phần lạnh lùng nhưng nếu như nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó có một tia quan tâm nhè nhẹ, như là người nói cố tình che lấp nó bằng giọng điệu của chính mình vậy
"Ta không sao. Nhện yêu, là ngươi mấy hôm qua chăm sóc cho ta ư? Xin đa tạ". Đảo mắt nhìn xung quanh, nhận ra đây là hang động của nhện yêu cũng như thương thế của mình đã gần hồi phục, Đán Thần không khỏi cảm kích
"Không cần khách khí, ngươi vì cứu ta mà bị thương, ta sao có thể bỏ mặc ngươi được. Còn nữa…"
"Sao vậy? Có chuyện gì ngươi nói đi, đừng ngại"
"Đừng gọi ta là nhện yêu nữa, ta cũng có tên. Tên ta là Tử Vân"
"Tử Vân, Đán Thần xin cảm ơn người vì đã cứu giúp"
…
Đêm khuya thanh vắng, một tiếng hét lớn vang lên, đánh thức giấc ngủ của vị mỹ nhân áo đỏ đang nằm cách nơi "thủ phạm" không xa
Rốt cuộc hắn ta mơ cái gì mà đêm nào cũng hét lên vậy!!! Thật sự là…
"Đừng… đừng rời xa ta. Đừng rời xa ta…"
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Đán Thần, Tử Vân không hiểu sao bỗng cảm thấy lòng thật đau xót, một thứ cảm xúc nàng tưởng đã chết lâu lắm rồi. Là "sát thủ vô tình", quen với việc chém giết để sống qua ngày, có bao giờ nàng thấy thương xót? Nếu như thấy thương xót, không bao giờ có thể làm sát thủ, không bao giờ
Đứng dậy, đi về phía Đán Thần, Tử Vân khẽ vuốt mái tóc đã bị rối tung của chàng, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú vô ngần, "Đừng lo, ta sẽ không rời bỏ ngươi đâu…". Khi nói những lời này, đến bản thân Tử Vân cũng không biết được bản thân mình tại sao lại làm thế nữa? Sau này, khi nhớ lại, có vẻ như tâm nàng đã phản ứng nhanh hơn trí não nàng gấp nhiều, nhiều lần
Nghe được thanh âm dịu dảng của Tử Vân, Đán Thần ngừng cựa quậy, run run sợ hãi. Ngay sau đó, chàng khẽ mỉm cười rồi an nhiên đi vào giấc ngủ. Nhìn thấy nụ cười tươi sáng của chàng, khuôn mặt của Tử Vân chợt đỏ bừng
Ta… ta làm sao… thế này???
…
Tử Vân ôn nhu dựa vào vai Đán Thần, khuôn mặt nàng tươi cười, dường như bờ vai này chính là nơi chốn an toàn nhất trong cuộc đời bôn ba, chìm nổi của nàng vậy
"Thần lang, chàng nói xem, những ngày như bây giờ của chúng ta còn kéo dài được bao lâu cơ chứ?"
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc xổ tung trong gió của Tử Vân, Đán Thần cười cười, "Tất nhiên sẽ là mãi mãi, mãi mãi rồi"
"Chàng đừng tự huyễn hoặc mình nữa, chàng là Diệt Sư, thiếp là yêu quái, hai chúng ta vốn chẳng thể ở bên nhau"
Một mảng im lặng chợt hiện nơi hang động, hai người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình mà không nhận thấy, có 3 hắc y nhân đang dần dần đi về phía này với đôi mắt toát lên vẻ độc ác không thể che dấu
…
"Phu thê giao bái"
Từng tiếng từng tiếng thanh thúy vang lên, 3 cặp đôi lần lượt quay mình, đứng đối diện nhau. Chăm chú, âu yếm nhìn nhau, 6 con người đó chầm chậm cúi mình, thực hiện nghi thức cuối cùng của đám cưới. Điều đó cũng có nghĩa là, từ ngày hôm nay, họ - chính thức - trở thành phu thê. Mặc kệ thế gian này chấp nhận hay không, ủng hộ hay không thì họ vẫn không hối hận về quyết định của chính mình
"Cha ơi, vị ca ca kia sao lại nằm ở trong tuyết vậy? Huynh ấy không biết lạnh sao???" Một tiểu hài khoác trên mình tấm áo vàng, nhe nhàng rung rung đôi tay nam nhân trung niên bên cạnh nàng, chỉ ngón tay bạch ngọc của mình đến đứa bé đang ngất đi vì đói, vì lạnh trong ngày tết nguyên đán năm đó
Ngắm nhìn nam hài đang nhắm nghiền mắt say ngủ trước mặt mình, nữ hài bé bỏng không ngừng cảm thấy lo lắng, "Phụ thân, huynh ấy… huynh ấy có tỉnh lại không?"
Phụ thân nàng còn chưa kịp trả lời, nam hài kia từ từ mở mắt, ngắm nhìn xung quanh. Nhìn thấy toàn những gương mặt lạ hoắc, nhóc ta không khỏi cảm thấy sợ hãi. Đây là đâu??? Ta đang ở đâu thế này???
Vui mừng quá đỗi vì cuối cùng cũng thấy nam hài tỉnh giấc, nữ hài bé bỏng liền ôm chầm lấy chàng, không ngừng líu lo, "Huynh biết không, muội với cha muội tìm thấy huynh trước cổng nhà muội đó. Huynh nói xem, sao huynh lại nằm ở đó cơ chứ? Nơi đó lạnh lẽo lắm, nếu không phải muội với cha tìm thấy nhanh, huynh đã chết cóng rồi. Đúng rồi, phụ mẫu huynh đâu, người thân huynh đâu mà lại để huynh lang thang như vầy?"
Nghe được những lời nữ hài đó nói, nam hài dần dần lấy lại trí nhớ của mình. Phải rồi, hôm đó ta đói quá, định chui vô căn nhà này để kiếm chút đồ ăn. Ai dè lại ngất đi, nếu như không được…
Nam hài ngập ngừng trả lời,"Ta không có thân nhân, càng không có cha mẹ. Từ khi ta bắt đầu hiểu việc, ta đã sống một mình rồi"
"Huynh … Huynh không có người thân sao? Không sao, từ giờ muội với cha sẽ là người nhà của huynh, nơi đây sẽ là nhà của huynh", nói đoạn nữ hài quay sang nam nhân trung niên vẫn đang trầm lặng một bên, "cha ơi, cha cho huynh ấy ở lại đi, nhé…" Ta là con một, từ trước đến nay đều mong có một ca ca đứng ra bảo vệ mình. Giờ thì tốt rồi, có một vị ca ca tự dưng xuất hiện, ta sao có thể để huynh ấy đi mất chứ?
Nhìn cảnh con gái mình nũng nịu yêu cầu, hơn nữa, xác định nam hài cũng là người tử tế, nam nhân trung niên liền đồng ý, nhận nhóc ta làm con nuôi
Nghe đến đây, nam hài trợn to mắt, dường như không thể tin vào điều mình vừa nghe được nữa!!! Con nuôi!!! Ta được người ta nhận nuôi ư? Như vậy, từ nay ta cũng có gia đình, có thân nhân sao???
"Ca ca, huynh tên là gì vậy??? Muội tên là … "
"Ta … ta không có tên!"
"Huynh không có tên sao? Vậy thì muội sẽ gọi huynh là Hồng Tuyết nha. Hồng Tuyết huynh, cả đời này, huynh phải ở bên cạnh muội, mãi không chia xa", ghì chặt lấy người Hồng Tuyết, nữ hài lên tiếng, khiến cho tâm Hồng Tuyết không khỏi rung động, đúng vậy, cả đời này, mãi không chia xa…
…
Nắm tay đi dạo dưới gốc cây anh đào đang độ khai hoa, Hồng Tuyết cùng muội muội của mình vui vẻ chuyện trò
"Hồng Tuyết ak, mai này lớn lên huynh muốn thê tử mình là người thế nào? Muội ák? Muội muốn phu quân mình là người giống huynh vậy đó. Vừa hiền lành, vừa trầm tĩnh, lại còn chu đáo nữa chứ"
Nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, Hồng Tuyết im lặng, không nói lời nào hết cả. Từng cơn gió thổi đến, làm tung bay những cánh hoa anh đào hồng nhạt, trải chúng xuống đường. Giữa khung cảnh đó, một tiểu nữ tử chừng 13 – 14 không ngừng nhảy múa, cười vang khắp chốn. Và cũng tại thời khắc đó, khung cảnh thần tiên này mãi mãi ghi tạc trong lòng Hồng Tuyết, không gì có thể xóa nhòa, không gì có thể thay thế
…
Nhìn thấy đại ca mình chia tay một cô gái lạ mặt, chầm chậm bước vào, nữ tử áo vàng không khỏi hờn giận, một cơn tức giận vô cùng mãnh liệt sục sôi trong lòng nàng. Và rồi, bỗng nhiên nàng hiểu ra một điều gì đấy. Ngay lập tức, nàng ngồi dậy, chạy xuống giường, nhanh chân đi về phía nam tử tuấn tú đang tiêu sái cất bước về phía khuê phòng của nàng
Nhìn thấy tiểu muội của mình hổn hển thở, Hồng Tuyết không khỏi cười cười rồi ôn nhu xoa đầu nàng. Chàng tưởng nàng cũng như mọi ngày mà thôi nhưng không, hôm nay, tựa như nàng là một người con gái hoàn toàn khác vậy. Không còn vẻ mít ướt, nhí nhảnh mọi ngày mà thay vào đó là sự trưởng thành của một người phụ nữ
"Huynh biết không, những ngày qua, muội phân vân rất nhiều. Rõ ràng muội không ghét những cô gái đó, nhưng không hiểu sao, mỗi lần thấy họ bên cạnh huynh, trong lòng muội như có gì đó vụn vỡ, muội cảm thấy đau, đau lắm. Thế rồi, muội chợt nhận ra rằng, đối với muội, huynh đã không còn là người ca ca mà năm nào muội trêu chọc nữa. Huynh, đã trở thành người quan trọng nhất của muội. Hồng Tuyết, muội yêu huynh"
Nghe hết những lời muội muội mình nói, cõi lòng Hồng Tuyết bỗng xuất hiện dao động vô cùng mạnh mẽ, không sao khống chế nổi. Chỉ một giây phút sau, chàng lấy lại tinh thần rồi ngay lập tức ôm tiểu muội của mình vào lòng, thi thầm từng tiếng, "Ta cũng yêu muội rất … rất nhiều. Ta đã yêu muội từ ngày đầu tiên khi muội cùng cha tìm thấy ta. Ta đã yêu muội từ ngày muội nói rằng, muội sẽ là thân nhân của ta. Ta đã yêu muội từ ngày muội đặt tên cho ta, ôm lấy ta. Muội muội, ca ca yêu muội, Hồng Tuyết ca ca thực lòng yêu muội. Trên đời này, ngoài muội ra, không có bất kỳ người con gái nào khác lọt vào mắt ta, không có ai cả"
Hạnh phúc, xúc động, hai con người với tình cảm dạt dào đó đứng tại chỗ đó, ôm chặt lấy nhau. Xa xa, một trung niên nam tử vui vẻ đứng quan sát họ, trên khuôn mặt ông là niềm vui cũng đồng thời là tự hào, là cảm xúc nhẹ lòng khi cỗ tâm sự bao lâu nay ẩn chứa trong tâm can cuối cùng cũng được đặt xuống
…
Phòng ốc xa hoa, phủ lên đó một tấm áo đỏ đẹp tươi vô cùng. Tân lang tân nương tiến về động phòng, dạt dào nhu tình không gì có thể so sánh
Khẽ gỡ tấm khăn che mặt xuống, Hồng Tuyết từ ái ôm tân nương của mình vào lòng, "Muội muội … ak quên nương tử, từ ngày hôm nay, ta xin thề với lòng, nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, khiến cho phụ nữ trong toàn thiên hạ phải ghen tỵ với nàng, nếu trái lời thề…"
Chưa nói xong câu, bờ môi của Hồng Tuyết đã bị một đôi bàn tay trắng trẻo ấn lên, ý bảo chàng đừng nói nữa. Tân nương nhìn thật sâu vào đôi mắt của tân lang, trong đôi mắt đó là ái tình nồng sâu, thứ tình cảm thế gian xưa nay mong chờ
"Đời này kiếp này muội chỉ yêu một mình Hồng Tuyết huynh, thiếu huynh, muội sống một mình cũng không còn ý nghĩa nào nữa. Muội xin thề với trời, nếu một ngày nào đó, huynh biến mất, muội sẽ dùng từng phút từng giây của cuộc đời này để tìm huynh, để có thể ở bên huynh một lần thêm nữa"
…
"Các ngươi nói sao, không tìm được thiếu phu nhân ư? Một lũ ăn hại!!! Ngay lập tức tìm kiếm lại cho ta, không tìm được nàng, các ngươi,… các ngươi…" Trông thấy bộ dạng dữ tợn của chủ nhân, đám nô tài ngay lập tức chạy đi, rà soát lại một lần thêm nữa
Nương tử, nàng ở đâu, rốt cuộc nàng ở đâu!!! Tư trang, quần áo nàng vẫn còn ở nhà nhưng sao không thấy người. Chẳng nhẽ nàng đã gặp phải chuyện không may??? Không, không thể nào, trước nay ta cùng phu nhân luôn ăn ở có đức, ông trởi chắc chắn sẽ phù hộ cho nàng, chắc chắn
Ông trời ơi, nếu như người có mắt, hãy đem nương tử về đây cho Hồng Tuyết ta. Ta nguyện giảm thọ 10 năm, 20 năm, thậm chí nếu ông muốn hơn cũng được. Chỉ xin người, chỉ xin người hãy cho ta gặp lại nương tử, cho ta gặp lại nương tử….
…
"Tiến vào động phòng"
Dạ Nguyệt hô to một câu, lập tức, Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Bạch Băng lần lượt đưa ba cặp đôi Hồng Tuyết, Đán Thần, Khuynh Vũ cùng với tân nương của mình về hỷ phòng. Ánh mắt ai nấy đều toát lên vẻ xúc động cùng với hạnh phúc không gì có thể so sánh
Đến đây, Tuyết Lăng liền bảo Ngọc Giai đưa các hài tử khác về phòng, không quên căn dặn không được làm phiền phụ mẫu của mình. Xong xuôi đâu vào đấy, chính phòng đông đúc, ồn ào tiếng pháo giờ chỉ còn lại mình nàng và Dạ Nguyệt
Ngắm nhìn Tuyết Lăng, Dạ Nguyệt hồi lâu mới lên tiếng, "Chủ nhân, ngày nào đó, tiểu yêu tin người cũng sẽ tìm được một người yêu thương chủ nhân và chủ nhân cũng yêu thương người đó. Đến lúc đó, điều tiểu yêu hy vọng là, người đó sẽ mãi mãi trân trọng chủ nhân. Và cho dù chủ nhân có từ bỏ chúng yêu, tiểu …"
Giơ nhẹ tay lên, Tuyết Lăng chặn đứng lời nói của Dạ Nguyệt, "Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ các ngươi. Ta đã nói rồi, các ngươi không chỉ là thuộc hạ của ta, mà còn là thân nhân, là gia đình của ta. Ta đã từng thề, tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi thân nhân của mình. Ngươi hiểu rồi chứ?"
Ngây ngốc nhìn Tuyết Lăng một lúc rồi Dạ Nguyệt khẽ cúi đầu, "Tiểu yêu đã hiểu". Chủ nhân, Dạ Nguyệt sẽ không bao giờ rời bỏ người, Dạ Nguyệt sẽ theo người đến cùng trời cuối đất. Mai kia, nếu như có ai muốn làm hại người, cho dù có chết, Dạ Nguyệt cũng sẽ ngăn cản người đó Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Nhìn lên vầng trăng sáng trên cao, Tuyết Lăng cùng Dạ Nguyệt khẽ đứng im tận hưởng khung cảnh bình yên. Tuyết Lăng nào đâu có biết rằng, thời khắc này, Dạ Nguyệt sẽ mãi khắc ghi nơi tâm khảm, không bao giờ lãng quên.
Từng cơn gió đêm khẽ thổi, vờn xung quanh vầng trăng dịu dàng trên cao. Cách đó không xa, một mảnh xuân tình đang dạt dào tuôn chảy, hòa quyện hai con người với thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên cõi đời này – ái tình
/75
|