Hai cha con Vương Diệu Thăng, Vương Vũ này nhìn xung quanh, chỉ cần gặp được chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ lợi dụng thân phận mới của đối phương để xử lí mạnh tay với Triệu Lâm một lần, không chỉ muốn thằng ranh này sống trong tù suốt khoảng thời gian thanh xuân đẹp nhất, mà còn bắt anh bồi thường đến tán gia bại sản, để cho người mẹ lẻ bóng kia đi lang thang trên đường!
Đâu chỉ là cha con Vương Diệu Thăng, ở hiện trường sắc mặt tất cả mọi người bao gồm cả Trần Thi Mạn và Tê Nguyên cũng căng thẳng.
Khách sạn Thanh Ca chính là một trong những nơi cao cấp của toàn bộ thành phố Trung Châu, sản nghiệp mang tính biểu tượng quan trọng như thế rơi vào trong tay một người khác.
Điều này nói rõ thành phố Trung Châu lại có thêm một nhân vật lớn mới!
Nếu như có thể sớm kết giao được với người này, có lễ có thể cho bọn họ kiếm được càng nhiều lợi ích hơn.
Giờ phút này không khí như ngưng đọng lại.
“Chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca chính là Triệu Lâm!”
Chiếc loa tại hiện trường phát ra âm thanh vang dội của Lý Thanh Nham.
Giọng nói vang vọng khắp bốn phía, giống như là một mũi tên đâm thẳng vào trong đầu mọi người.
Một câu nói ngắn ngủi này, giống như là sét nổ bên tai mọi người.
Khi khách khứa ở hiện trường nghe được hai chữ "Triệu Lâm", gần như mọi người rơi vào trạng thái hoang mang
Cậu ta là ai? Triệu Lâm là ai?
Cậu ta đâu rồi?
Phần lớn các vị khách mời vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người ở xung quanh chờ mong.
Nhưng đối với cha con Vương Diệu Thăng và các đồng nghiệp ở bệnh viện mà nói, đáp án từ miệng Lý Thanh Nham không khác gì một cây búa nặng mạnh mẽ nện vào trong lòng bọn họ.
Đùng đoàng!
Bác sĩ và y tá của bệnh viện Bàn Bắc bỗng nhiên đứng lên.
Bọn họ giống như bị quỷ nhập cùng nhau, biểu cảm, ánh mắt đều khiếp sợ, khó có thể tin, bất ngờ giống nhau như đúc!
“Triệu...... Triệu Lâm?”
“Triệu Lâm là chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca?”
“Tôi đang nằm mơ phải không?”
Khách sạn Thanh Ca chính là tài sản trị giá mấy tỷ, bất luận là nhân vật tầm cỡ trong nước hay là nước ngoài, khi đến
thành phố Trung Châu thì thường sẽ vào nơi này tá túc.
Một tài sản quý giá như vậy, chủ nhân của nó lại là Triệu Lâm, một thực tập sinh nho nhỏ của bệnh viện?
Người bình thường mua xổ số cũng chỉ dám ảo tưởng sau khi mình trúng 5 triệu thì sẽ có cuộc sống giàu có.
Nhưng lại không ai sẽ mơ trở thành người nắm trong tay hàng tỷ tệ.
Bởi vì cái này con mẹ nó quá xa vời thực tiễn!
Hai cha con Vương Diệu Thăng và Vương Vũ sau khi nghe thấy thông báo cuối cùng thì sắc mặt vốn dĩ đang tức giận hung dữ của bọn họ bỗng biến thành thần sắc ngơ ngác, bọn họ nhìn thấy Lý Thanh Nham ở trên sân khấu cúi đầu nhìn về phía mình, khóe miệng mang theo một tia châm biếm.
Hai cha con này dại ra, đại não tựa như ngừng hoạt động, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc và hoang mang.
Vừa rồi...... Là họ nghe lầm sao?
“Dựa theo kế hoạch ban đầu, đập bỏ phá dỡ đi!”, Lý Sơ Ảnh nhìn thấy cục diện đã đến nước này, cô trực tiếp hạ lệnh cho Nhâm Bình Thăng.
“Vâng!” Nhâm Bình Thắng vung tay lên, giận dữ quát: "Ra tay đi!”
Tất cả quản lý và nhân viên phục vụ trước khi đến đã được ông ta dặn dò trước.
Bây giờ là lúc vào việc!
Ầm!
Toàn bộ mọi quan khách ở đây lại bắt đầu náo loạn, hơn một trăm nhân viên phục vụ vốn đang đứng ở hiện trường, im lặng không lên tiếng nãy giờ lập tức bắt đầu hành động, bọn họ giống như dã thú, thô bạo kéo những vật trang trí màu đỏ treo trên tường gỡ xuống.
Hoa tươi đặt trên giỏ hoa của sảnh tiệc bị ném vào trong túi rác đã sớm chuẩn bị sẵn như rác rưởi.
Đâu chỉ là cha con Vương Diệu Thăng, ở hiện trường sắc mặt tất cả mọi người bao gồm cả Trần Thi Mạn và Tê Nguyên cũng căng thẳng.
Khách sạn Thanh Ca chính là một trong những nơi cao cấp của toàn bộ thành phố Trung Châu, sản nghiệp mang tính biểu tượng quan trọng như thế rơi vào trong tay một người khác.
Điều này nói rõ thành phố Trung Châu lại có thêm một nhân vật lớn mới!
Nếu như có thể sớm kết giao được với người này, có lễ có thể cho bọn họ kiếm được càng nhiều lợi ích hơn.
Giờ phút này không khí như ngưng đọng lại.
“Chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca chính là Triệu Lâm!”
Chiếc loa tại hiện trường phát ra âm thanh vang dội của Lý Thanh Nham.
Giọng nói vang vọng khắp bốn phía, giống như là một mũi tên đâm thẳng vào trong đầu mọi người.
Một câu nói ngắn ngủi này, giống như là sét nổ bên tai mọi người.
Khi khách khứa ở hiện trường nghe được hai chữ "Triệu Lâm", gần như mọi người rơi vào trạng thái hoang mang
Cậu ta là ai? Triệu Lâm là ai?
Cậu ta đâu rồi?
Phần lớn các vị khách mời vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người ở xung quanh chờ mong.
Nhưng đối với cha con Vương Diệu Thăng và các đồng nghiệp ở bệnh viện mà nói, đáp án từ miệng Lý Thanh Nham không khác gì một cây búa nặng mạnh mẽ nện vào trong lòng bọn họ.
Đùng đoàng!
Bác sĩ và y tá của bệnh viện Bàn Bắc bỗng nhiên đứng lên.
Bọn họ giống như bị quỷ nhập cùng nhau, biểu cảm, ánh mắt đều khiếp sợ, khó có thể tin, bất ngờ giống nhau như đúc!
“Triệu...... Triệu Lâm?”
“Triệu Lâm là chủ nhân mới của khách sạn Thanh Ca?”
“Tôi đang nằm mơ phải không?”
Khách sạn Thanh Ca chính là tài sản trị giá mấy tỷ, bất luận là nhân vật tầm cỡ trong nước hay là nước ngoài, khi đến
thành phố Trung Châu thì thường sẽ vào nơi này tá túc.
Một tài sản quý giá như vậy, chủ nhân của nó lại là Triệu Lâm, một thực tập sinh nho nhỏ của bệnh viện?
Người bình thường mua xổ số cũng chỉ dám ảo tưởng sau khi mình trúng 5 triệu thì sẽ có cuộc sống giàu có.
Nhưng lại không ai sẽ mơ trở thành người nắm trong tay hàng tỷ tệ.
Bởi vì cái này con mẹ nó quá xa vời thực tiễn!
Hai cha con Vương Diệu Thăng và Vương Vũ sau khi nghe thấy thông báo cuối cùng thì sắc mặt vốn dĩ đang tức giận hung dữ của bọn họ bỗng biến thành thần sắc ngơ ngác, bọn họ nhìn thấy Lý Thanh Nham ở trên sân khấu cúi đầu nhìn về phía mình, khóe miệng mang theo một tia châm biếm.
Hai cha con này dại ra, đại não tựa như ngừng hoạt động, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc và hoang mang.
Vừa rồi...... Là họ nghe lầm sao?
“Dựa theo kế hoạch ban đầu, đập bỏ phá dỡ đi!”, Lý Sơ Ảnh nhìn thấy cục diện đã đến nước này, cô trực tiếp hạ lệnh cho Nhâm Bình Thăng.
“Vâng!” Nhâm Bình Thắng vung tay lên, giận dữ quát: "Ra tay đi!”
Tất cả quản lý và nhân viên phục vụ trước khi đến đã được ông ta dặn dò trước.
Bây giờ là lúc vào việc!
Ầm!
Toàn bộ mọi quan khách ở đây lại bắt đầu náo loạn, hơn một trăm nhân viên phục vụ vốn đang đứng ở hiện trường, im lặng không lên tiếng nãy giờ lập tức bắt đầu hành động, bọn họ giống như dã thú, thô bạo kéo những vật trang trí màu đỏ treo trên tường gỡ xuống.
Hoa tươi đặt trên giỏ hoa của sảnh tiệc bị ném vào trong túi rác đã sớm chuẩn bị sẵn như rác rưởi.
/229
|