Chỉ trong một đêm!
Loạt trang phục mới nhất mang tên “ÔM” do thương hiệu may sẵn trực thuộc tập đoàn Tạ thị liên kết với thương hiệu nữ trang cao cấp MK tung ra đã bán chạy vô cùng tại các cửa hàng độc quyền, các quầy hàng trong các trung tâm mua sắm lớn! Phụ nữ chen nhau vào cửa hàng, tranh nhau mua quần áo của chuỗi sản phẩm này, đơn đặt hàng bay tới tấp, các phân xưởng sản xuất liên tục ngày đêm mà trên giá các quầy hàng vẫn không thấy một chiếc còn treo lại, lượng tiêu thụ luôn hết sạch.
Trên giá treo quần áo của mỗi người chắc chắn đều có một bộ “ÔM”!
Nó đã lập tức trở thành quan điểm chung của tất cả phụ nữ!
Nguyên nhân vì mẫu thiết kế hữu nghị “ÔM” của thương hiệu nữ trang cao cấp MK được thiết kế theo kiểu váy quấn vô cùng sáng tạo. Nó không có phần thân áo cố định, mà là một dải váy quấn toàn thân, thắt vòng qua eo, để lộ ra đường cong hoàn hảo, duyên dáng nhất.
Vô cùng quyến rũ.
Vô cùng phong tình.
Khiến gần như tất cả phụ nữ đã từng thử mặc qua đều kinh ngạc vui mừng thích thú, không nhịn được mà phải mua luôn một bộ, rồi bộ nữa. Kiểu dáng giống nhau, nhưng hoa văn và sắc màu lại khác nhau, có kiểu theo phong cách đài các, có kiểu lại theo trào lưu Rock and Roll, có kiểu lại mang phong cách tri thức vô cùng đơn giản.
Nhưng mỗi một phong cách đều vô cùng xinh đẹp.
Khiến người khác yêu thích không thể buông tay.
Vì sự thành công của chuỗi sản phẩm “ÔM” nên có rất nhiều sản phẩm mô phỏng theo, đều là loại váy liền thân một dải, bày bán đầy rẫy ở các cửa hàng. Tuy cùng kiểu dáng, nhưng chỉ những sản phẩm của MK mới đẹp và bán chạy nhất, thoạt nhìn có vẻ giống nhau nhưng khi mặc lên người, lập tức có thể nhận ra sự khác nhau một trời một vực.
Có người nói nguyên nhân là do nhà thiết kế đứng đầu của MK.
Nhà thiết kế thiên tài, xinh đẹp và thần bí.
Diệp Anh.
Những bản thiết kế tận tay vẽ!
Những bản mẫu tận tay làm!
Đương nhiên là độc nhất vô nhị, không thể nào mô phỏng và sao chép!
Mở TV hay lật giở các trang tạp chí thời trang lớn, Diệp Anh – nhà thiết kế đứng đầu của MK đã trở thành con rồng mới nổi tiếng trong giới thời trang! Thiết kế của cô được nữ vương thời trang quốc tế Veka tôn sùng! Lễ phục của cô đã khiến Phan Đình Đình trở thành người mặc đẹp nhất trong lễ trao giải Laurence! Sản phẩm nữ trang cao cấp của cô được cả xã hội thượng lưu chạy theo! Những tác phẩm ngẫu nhiên của cô, như chuỗi sản phẩm “ÔM” đã tạo ra một trào lưu vô cùng sôi động!
Lai lịch xuất thân bí ẩn.
Lạnh lùng.
Nhưng lại quyến rũ một cách thần bí.
Đôi mắt đen láy như đáy hồ sâu thẳm, như màn sương mù dày đặc trong rừng rậm nhiệt đới, lạnh đến thấu xương, sâu đến mức không thấy đáy, vẻ đẹp khiến người khác phải rung động tâm can.
Nhà thiết kế thiên tài – Diệp Anh.
Cô khiến tất cả mọi người, từ những ngôi sao lớn, tiểu thư đài các, các phu nhân, cho tới người dân bình thường đều yêu thích cô. Những cuộc biểu diễn thời trang đều thi nhau mời cô xuất hiện, chỉ trong thời gian mấy tháng, mọi người như đã quên rằng còn có một nhà thiết kế tên “Sâm Minh Mỹ”, dường như cả thế gian này vốn chỉ có Diệp Anh!
“Bang!”
Trong một cửa hàng độc quyền của JUNGLE, nhìn những sản phẩm của “ÔM” vừa được treo lên, nhìn vẻ mặt hưng phấn của các vị khách, Sâm Minh Mỹ tức giận đến mức ném mạnh toàn bộ số quần áo đó xuống mặt đất, tức giận nói:
“Ai cho phép các người treo đống rác rưởi này trong cửa hàng của tôi?”
Sự vui vẻ tràn ngập biến mất, tất cả nhân viên cửa hàng bị dọa đến mức không dám nói. Cửa hàng trưởng bước ra, bất an, hoang mang nói:
“Cô Sâm, loạt sản phẩm “ÔM” thuộc về tập đoàn Tạ thị, tất cả những cửa hàng trực thuộc Tạ thị đều có thể bày bán. Sau khi bán hết loạt “ÔM” lần trước, khó khăn lắm chúng tôi mới đặt được loạt này…”
“Đây là JUNGLE!”
Sâm Minh Mỹ phẫn nộ trong lòng, giận dữ đến phát run:
“Chúng chỉ là thương hiệu không chính thức của Tạ thị! Các người để thứ rác rưởi này ở đây, khách vào cửa hàng cũng sẽ coi JUNGLE là loại hạ đẳng, ai còn mua trang phục của JUNGLE nữa!”
Nhân viên cửa hàng nhìn nhau lúng túng.
Nhưng thấy Sâm Minh Mỹ phẫn nộ như vậy, không ai dám giải thích cho cô rằng: Lần trước chính vì khách hàng nhìn thấy biển quảng cáo của “ÔM” nên mới nhao nhao bước vào, điều này khiến thành tích tiêu thụ của JUNGLE cũng cao hơn ngày bình thường.
“Ném cái này vào thùng rác cho tôi!”
Xé tấm poster “ÔM – hàng mới nhất” trên tấm kính thủy tinh, Sâm Minh Mỹ quay người, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy trên màn hình trưng bày trong cửa hiệu đang phát tin về sự xuất sắc của chuỗi sản phẩm ÔM! Những người mẫu cao gầy, tiếng nhạc sôi động, ánh sáng rực rỡ mê hoặc, đám nhà báo điên cuồng chụp ảnh, cuối cùng là Diệp Anh đang bước trên bục chữ T!
Cô mặc chiếc váy dài được đặc biệt thiết kế theo kiểu của ÔM.
Những bông hoa đen trắng, rõ ràng chúng mang màu sắc của sự tĩnh lặng nhưng lại vô cùng sáng rõ, gần như rực rỡ đến kiêu ngạo, vừa lạnh vừa nóng, vừa như băng lại vừa như lửa.
Dưới chiếc váy dài đó.
Vóc dáng Diệp Anh yểu điệu, duyên dáng, quyến rũ đến ma quái.
Hình ảnh máy quay lướt qua.
Sâm Minh Mỹ như vỡ vụn ra khi phát hiện cả Việt Tuyên và Việt Xán đang ngồi bên dưới, ngước nhìn Diệp Anh đứng trên đài!
“Tắt nó đi!”
Ném mạnh chiếc poster vào màn hình, ném đúng khuôn mặt của Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ nắm chặt tay, không khống chế được cảm xúc, gào thét giận dữ với nhân viên:
“Sau này ai dám nhập đồ của người đàn bà kia thiết kế thì hãy cút đi cho tôi!”
*****
Buổi tối bên biển.
Trời không trăng, sóng biển cuồn cuộn từng lớp lên xuống, như tiếng ầm ầm của hàng vạn con ngựa đang phi nhanh. Bãi cát bên biển bị sóng xô lên những vỏ sò, mài mòn mà sắc bén. Sâm Minh Mỹ bế tắc ngồi trên tảng đá, bàn chân trần trụi chảy máu do bị vỏ sò đâm.
Cầm chai rượu.
Cô ngửa đầu uống một ngụm to.
Rượu cồn nóng cháy khiến cô ho dữ dội, cô dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Đã một tiếng đồng hồ.
Trên tảng đá đen thẫm, Sâm Minh Mỹ òa khóc nức nở.
Hai tiếng đồng hồ.
Sâm Minh Mỹ khóc đến khô cả nước mắt, cô ngồi chết lặng, mở một chai rượu khác tiếp tục uống.
Bãi cát trong bóng tối.
Một bóng người chầm chậm đi từ phía sau Sâm Minh Mỹ.
“Cô thật khó tìm đấy.”
Nghe thấy giọng trầm thấp, khàn khàn, cả người Sâm Minh Mỹ cứng lại, lập tức đứng dậy, trong mắt lóe ra tia mừng rỡ, nhưng lập tức tắt đi.
“… Là cô.”
Đầu óc hỗn loạn, Sâm Minh Mỹ buồn bã tiếp tục nhìn về phía biển.
“Ngoài tôi ra, còn có người nhớ tới cô sao?”
Cả người mặc đồ đen, tóc ngắn, Thái Na coi thường nhìn ba chai rượu rỗng bên cạnh Sâm Minh Mỹ, nói: “Tửu lượng không tồi.”
“Ha ha!” Cười cho qua, Sâm Minh Mỹ ngửa cổ uống một ngụm to, “…Uống rượu như thế này có là gì, năm chai nữa tôi cũng không sợ.”
“Gọi tôi tới có việc gì?” Thái Na mất kiên nhẫn nói: “Nếu để tôi nhìn cô uống rượu, tôi không rảnh, câu lạc bộ đêm vẫn còn mấy cô gái đang đợi tôi.”
“Ha ha!” Lảo đảo đứng dậy, Sâm Minh Mỹ bổ nhào vào người Thái Na, mỉm cười quyến rũ: “Tôi… Tôi gọi cô ra đây… Chẳng phải khiến cô vui lắm sao… Không phải cô vẫn luôn muốn… Ha ha…”
Đẩy cô ta ra, Thái Na hoài nghi quan sát: “Lại bị cái gì kích động rồi?”
“Ha ha ha ha,” Sâm Minh Mỹ cười rất sảng khoái, dựa sát vào người Thái Na, “Thái Na… Cô chỉ cần một câu… Cô có muốn tôi không… Tôi chẳng… chẳng có gì cả… Không ai yêu tôi… Không ai cần tôi… Thái Na!… Ha ha… Cô cũng không muốn tôi nữa, đúng không… Mọi người đều coi thường như vậy… Cho dù là cục xương chó gặm, chỉ cần có người tranh giành… thì cục xương ấy cũng trở thành viên ngọc… Không có ai tranh giành…”
“Đương nhiên tôi muốn cô.”
Trên bờ cát tối, Thái Na nhíu mày, ôm lấy vai cô. Ngón tay vuốt ve khuôn mặt Sâm Minh Mỹ: “Yên tâm, cho dù cô có là cục xương chó gặm thì tôi cũng vẫn thích ăn thịt cô. Nói xem, cô muốn tôi làm gì?”
Loạt trang phục mới nhất mang tên “ÔM” do thương hiệu may sẵn trực thuộc tập đoàn Tạ thị liên kết với thương hiệu nữ trang cao cấp MK tung ra đã bán chạy vô cùng tại các cửa hàng độc quyền, các quầy hàng trong các trung tâm mua sắm lớn! Phụ nữ chen nhau vào cửa hàng, tranh nhau mua quần áo của chuỗi sản phẩm này, đơn đặt hàng bay tới tấp, các phân xưởng sản xuất liên tục ngày đêm mà trên giá các quầy hàng vẫn không thấy một chiếc còn treo lại, lượng tiêu thụ luôn hết sạch.
Trên giá treo quần áo của mỗi người chắc chắn đều có một bộ “ÔM”!
Nó đã lập tức trở thành quan điểm chung của tất cả phụ nữ!
Nguyên nhân vì mẫu thiết kế hữu nghị “ÔM” của thương hiệu nữ trang cao cấp MK được thiết kế theo kiểu váy quấn vô cùng sáng tạo. Nó không có phần thân áo cố định, mà là một dải váy quấn toàn thân, thắt vòng qua eo, để lộ ra đường cong hoàn hảo, duyên dáng nhất.
Vô cùng quyến rũ.
Vô cùng phong tình.
Khiến gần như tất cả phụ nữ đã từng thử mặc qua đều kinh ngạc vui mừng thích thú, không nhịn được mà phải mua luôn một bộ, rồi bộ nữa. Kiểu dáng giống nhau, nhưng hoa văn và sắc màu lại khác nhau, có kiểu theo phong cách đài các, có kiểu lại theo trào lưu Rock and Roll, có kiểu lại mang phong cách tri thức vô cùng đơn giản.
Nhưng mỗi một phong cách đều vô cùng xinh đẹp.
Khiến người khác yêu thích không thể buông tay.
Vì sự thành công của chuỗi sản phẩm “ÔM” nên có rất nhiều sản phẩm mô phỏng theo, đều là loại váy liền thân một dải, bày bán đầy rẫy ở các cửa hàng. Tuy cùng kiểu dáng, nhưng chỉ những sản phẩm của MK mới đẹp và bán chạy nhất, thoạt nhìn có vẻ giống nhau nhưng khi mặc lên người, lập tức có thể nhận ra sự khác nhau một trời một vực.
Có người nói nguyên nhân là do nhà thiết kế đứng đầu của MK.
Nhà thiết kế thiên tài, xinh đẹp và thần bí.
Diệp Anh.
Những bản thiết kế tận tay vẽ!
Những bản mẫu tận tay làm!
Đương nhiên là độc nhất vô nhị, không thể nào mô phỏng và sao chép!
Mở TV hay lật giở các trang tạp chí thời trang lớn, Diệp Anh – nhà thiết kế đứng đầu của MK đã trở thành con rồng mới nổi tiếng trong giới thời trang! Thiết kế của cô được nữ vương thời trang quốc tế Veka tôn sùng! Lễ phục của cô đã khiến Phan Đình Đình trở thành người mặc đẹp nhất trong lễ trao giải Laurence! Sản phẩm nữ trang cao cấp của cô được cả xã hội thượng lưu chạy theo! Những tác phẩm ngẫu nhiên của cô, như chuỗi sản phẩm “ÔM” đã tạo ra một trào lưu vô cùng sôi động!
Lai lịch xuất thân bí ẩn.
Lạnh lùng.
Nhưng lại quyến rũ một cách thần bí.
Đôi mắt đen láy như đáy hồ sâu thẳm, như màn sương mù dày đặc trong rừng rậm nhiệt đới, lạnh đến thấu xương, sâu đến mức không thấy đáy, vẻ đẹp khiến người khác phải rung động tâm can.
Nhà thiết kế thiên tài – Diệp Anh.
Cô khiến tất cả mọi người, từ những ngôi sao lớn, tiểu thư đài các, các phu nhân, cho tới người dân bình thường đều yêu thích cô. Những cuộc biểu diễn thời trang đều thi nhau mời cô xuất hiện, chỉ trong thời gian mấy tháng, mọi người như đã quên rằng còn có một nhà thiết kế tên “Sâm Minh Mỹ”, dường như cả thế gian này vốn chỉ có Diệp Anh!
“Bang!”
Trong một cửa hàng độc quyền của JUNGLE, nhìn những sản phẩm của “ÔM” vừa được treo lên, nhìn vẻ mặt hưng phấn của các vị khách, Sâm Minh Mỹ tức giận đến mức ném mạnh toàn bộ số quần áo đó xuống mặt đất, tức giận nói:
“Ai cho phép các người treo đống rác rưởi này trong cửa hàng của tôi?”
Sự vui vẻ tràn ngập biến mất, tất cả nhân viên cửa hàng bị dọa đến mức không dám nói. Cửa hàng trưởng bước ra, bất an, hoang mang nói:
“Cô Sâm, loạt sản phẩm “ÔM” thuộc về tập đoàn Tạ thị, tất cả những cửa hàng trực thuộc Tạ thị đều có thể bày bán. Sau khi bán hết loạt “ÔM” lần trước, khó khăn lắm chúng tôi mới đặt được loạt này…”
“Đây là JUNGLE!”
Sâm Minh Mỹ phẫn nộ trong lòng, giận dữ đến phát run:
“Chúng chỉ là thương hiệu không chính thức của Tạ thị! Các người để thứ rác rưởi này ở đây, khách vào cửa hàng cũng sẽ coi JUNGLE là loại hạ đẳng, ai còn mua trang phục của JUNGLE nữa!”
Nhân viên cửa hàng nhìn nhau lúng túng.
Nhưng thấy Sâm Minh Mỹ phẫn nộ như vậy, không ai dám giải thích cho cô rằng: Lần trước chính vì khách hàng nhìn thấy biển quảng cáo của “ÔM” nên mới nhao nhao bước vào, điều này khiến thành tích tiêu thụ của JUNGLE cũng cao hơn ngày bình thường.
“Ném cái này vào thùng rác cho tôi!”
Xé tấm poster “ÔM – hàng mới nhất” trên tấm kính thủy tinh, Sâm Minh Mỹ quay người, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy trên màn hình trưng bày trong cửa hiệu đang phát tin về sự xuất sắc của chuỗi sản phẩm ÔM! Những người mẫu cao gầy, tiếng nhạc sôi động, ánh sáng rực rỡ mê hoặc, đám nhà báo điên cuồng chụp ảnh, cuối cùng là Diệp Anh đang bước trên bục chữ T!
Cô mặc chiếc váy dài được đặc biệt thiết kế theo kiểu của ÔM.
Những bông hoa đen trắng, rõ ràng chúng mang màu sắc của sự tĩnh lặng nhưng lại vô cùng sáng rõ, gần như rực rỡ đến kiêu ngạo, vừa lạnh vừa nóng, vừa như băng lại vừa như lửa.
Dưới chiếc váy dài đó.
Vóc dáng Diệp Anh yểu điệu, duyên dáng, quyến rũ đến ma quái.
Hình ảnh máy quay lướt qua.
Sâm Minh Mỹ như vỡ vụn ra khi phát hiện cả Việt Tuyên và Việt Xán đang ngồi bên dưới, ngước nhìn Diệp Anh đứng trên đài!
“Tắt nó đi!”
Ném mạnh chiếc poster vào màn hình, ném đúng khuôn mặt của Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ nắm chặt tay, không khống chế được cảm xúc, gào thét giận dữ với nhân viên:
“Sau này ai dám nhập đồ của người đàn bà kia thiết kế thì hãy cút đi cho tôi!”
*****
Buổi tối bên biển.
Trời không trăng, sóng biển cuồn cuộn từng lớp lên xuống, như tiếng ầm ầm của hàng vạn con ngựa đang phi nhanh. Bãi cát bên biển bị sóng xô lên những vỏ sò, mài mòn mà sắc bén. Sâm Minh Mỹ bế tắc ngồi trên tảng đá, bàn chân trần trụi chảy máu do bị vỏ sò đâm.
Cầm chai rượu.
Cô ngửa đầu uống một ngụm to.
Rượu cồn nóng cháy khiến cô ho dữ dội, cô dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Đã một tiếng đồng hồ.
Trên tảng đá đen thẫm, Sâm Minh Mỹ òa khóc nức nở.
Hai tiếng đồng hồ.
Sâm Minh Mỹ khóc đến khô cả nước mắt, cô ngồi chết lặng, mở một chai rượu khác tiếp tục uống.
Bãi cát trong bóng tối.
Một bóng người chầm chậm đi từ phía sau Sâm Minh Mỹ.
“Cô thật khó tìm đấy.”
Nghe thấy giọng trầm thấp, khàn khàn, cả người Sâm Minh Mỹ cứng lại, lập tức đứng dậy, trong mắt lóe ra tia mừng rỡ, nhưng lập tức tắt đi.
“… Là cô.”
Đầu óc hỗn loạn, Sâm Minh Mỹ buồn bã tiếp tục nhìn về phía biển.
“Ngoài tôi ra, còn có người nhớ tới cô sao?”
Cả người mặc đồ đen, tóc ngắn, Thái Na coi thường nhìn ba chai rượu rỗng bên cạnh Sâm Minh Mỹ, nói: “Tửu lượng không tồi.”
“Ha ha!” Cười cho qua, Sâm Minh Mỹ ngửa cổ uống một ngụm to, “…Uống rượu như thế này có là gì, năm chai nữa tôi cũng không sợ.”
“Gọi tôi tới có việc gì?” Thái Na mất kiên nhẫn nói: “Nếu để tôi nhìn cô uống rượu, tôi không rảnh, câu lạc bộ đêm vẫn còn mấy cô gái đang đợi tôi.”
“Ha ha!” Lảo đảo đứng dậy, Sâm Minh Mỹ bổ nhào vào người Thái Na, mỉm cười quyến rũ: “Tôi… Tôi gọi cô ra đây… Chẳng phải khiến cô vui lắm sao… Không phải cô vẫn luôn muốn… Ha ha…”
Đẩy cô ta ra, Thái Na hoài nghi quan sát: “Lại bị cái gì kích động rồi?”
“Ha ha ha ha,” Sâm Minh Mỹ cười rất sảng khoái, dựa sát vào người Thái Na, “Thái Na… Cô chỉ cần một câu… Cô có muốn tôi không… Tôi chẳng… chẳng có gì cả… Không ai yêu tôi… Không ai cần tôi… Thái Na!… Ha ha… Cô cũng không muốn tôi nữa, đúng không… Mọi người đều coi thường như vậy… Cho dù là cục xương chó gặm, chỉ cần có người tranh giành… thì cục xương ấy cũng trở thành viên ngọc… Không có ai tranh giành…”
“Đương nhiên tôi muốn cô.”
Trên bờ cát tối, Thái Na nhíu mày, ôm lấy vai cô. Ngón tay vuốt ve khuôn mặt Sâm Minh Mỹ: “Yên tâm, cho dù cô có là cục xương chó gặm thì tôi cũng vẫn thích ăn thịt cô. Nói xem, cô muốn tôi làm gì?”
/18
|