Edit: Phi Nguyệt
Đến trưa, bầu trời vẫn âm u, nhưng thời tiết không ảnh hưởng tới khí thế đánh golf hăng hái của Cừu tổng và Giám đốc Hàn. Khi hai vị lão nhân gia trở về phòng nghỉ, họ chuyện trò với nhau rất vui vẻ, xem ra lần ký kết hợp đồng này sẽ không có vấn đề gì.
Mười hai giờ rưỡi, bọn họ đến nhà hàng Trân Phẩm dùng cơm, sau khi cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi tán phét một trận rôm rả, họ mới chính thức nói chuyện về vấn đề ký kết hợp đồng. Được Cừu tổng ra dấu, Đường Khả Khanh đưa bản hợp đồng cho Giám đốc Hàn xem.
Ký hợp đồng chỉ là hình thức, những điều kiện có trong hợp đồng đã được hai bên thảo luận và cùng thống nhất từ trước đó. Nhưng ở trên thương trường không bao giờ được coi thường chữ “ngờ”, chỉ cần hai bên chưa kí tên vào bản hợp đồng thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.
May mà lúc này đây tất cả đều diễn ra thuận lợi.
Hai ông chủ lớn vui vẻ ký hợp đồng, sau đó tiếp tục tán gẫu những việc linh tinh trong nhà. Đường Khả Khanh cất hợp đồng, nhân lúc ông chủ vẫn còn đang nói chuyện với đối tác, cô lui sang một bên liên hệ với tổ chuẩn bị tiệc sinh nhật của phu nhân, tất cả đều đã xong xuôi.
Vừa tắt điện thoại di động thì thấy Cừu tổng đứng dậy, cô vội vàng theo sau.
Ba giờ rưỡi, bọn họ rời khỏi nhà hàng Trân Phẩm, tài xế Trương lái xe về khu nhà cao cấp của Cừu gia.
Xe về tới Cừu gia đã là bốn giờ bốn mươi phút chiều, cô và Cừu Tĩnh Viễn cùng xuống xe, Đường Khả Khanh đưa bó hoa cho ông chủ.
“Cừu tổng, đây là ba mươi ba đóa hồng phấn và hộp quà chuỗi vòng ngọc trai hồng – mẫu trang sức mới nhất năm nay của Ngự Long, Tổng giám đốc Trần của Ngự Long cam đoan chất lượng hạt châu thượng hạng, đường kính 1cm, chuỗi vòng có sáu mươi ba viên giống nhau như đúc.” – Đường Khả Khanh vừa lấy hộp trang sức từ trong cặp đựng tài liệu, vừa nói: “Lúc mười giờ, phu nhân và Vương phu nhân đi ngắm hoa nở, khoảng hơn năm giờ họ mới quay về. Từ sư phụ đã đến lúc hai giờ, hiện đang ở trong nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.”
Cừu Tĩnh Viễn ôm bó hoa, tay kia cầm hộp trang sức, môi nở nụ cười hiếm thấy, “Đường thư ký, cảm ơn!”
“Ngài đừng khách khí.” – Cô cũng mỉm cười.
“Ngày hôm nay cô vất vả rồi.”
“Đây là công việc của tôi, xin ngài gửi lời hỏi thăm của tôi đến phu nhân.”
“Ừm, cô về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Cô khom người, cung kính tiễn ông chủ vào nhà. Chờ cửa lớn khép lại cô mới thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc cặp làm việc, xoay người đi tới nhà để xe của Cừu gia, chuẩn bị lên xe của mình về nhà.
Sắc trời tối dần, chưa kịp vào nhà xe thì bầu trời đã đổ mưa phùn, cô đành phải lấy tay che đầu, đợi lát nữa trở về thể nào cô cũng phải đi tắm.
Khu nhà của Cừu gia tọa lạc giữa sườn núi, cả ngọn núi này đều là đất của nhà họ, bao xung quanh khu nhà là một dải rừng cây lớn. Vào mùa thu, cả mảnh rừng được sắc thu nhuộm đỏ nhìn rất có ý thơ, chỉ tiếc sau khi trải qua một mùa đông, hầu như toàn bộ lá đỏ đều rụng hết khiến những gốc cây to chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.
Trận mưa này sợ rằng sẽ đánh nốt số lá đỏ còn xót lại.
Mưa càng ngày càng lớn, Đường Khả Khanh bước nhanh hơn chạy vào trong nhà để xe, tài xế Trương đã đánh xe vào chỗ, cô và ông nhìn thấy nhau liền lên tiếng chào hỏi. Cô ngồi vào trong xe, lấy giấy ăn lau khô nước mưa bám trên mặt rồi mới khởi động xe lái ra ngoài.
Từ nhà lớn đến cổng sắt còn một đoạn đường ngắn, vì mưa lớn nên cô phải lái rất chậm, khi đến cánh cổng sắt, khóe mắt cô bỗng liếc thấy phía bên phải khu rừng cây hình như có người, không nhịn được cô nhìn người đàn ông đứng trong mưa kỹ hơn.
Hệ thống bảo vệ được Cừu gia thiết lập xung quanh khu nhà có thể sánh ngang với một ngân hàng cấp thế giới, bởi vậy cô không hề lo lắng việc có người ngoài đột nhập vào đây. Huống hồ gì, bên cạnh người đàn ông kia có một con chó đen lớn, nó là con chó đen của Cừu gia.
Sắc trời rất tối, lại đang mưa khiến cô không thấy rõ dung mạo của người kia, chỉ biết hắn rất cao lớn, quần áo toàn một màu đen, chiếc sơ mi đen để hờ vài cúc lộ ra lồng ngực rắn chắc khiến người khác phải trầm trồ.
Hai tay hắn cài trong túi quần, bước chậm trong màn mưa nặng hạt, toàn thân ướt đẫm nhưng hắn không hề quan tâm.
Đường Khả Khanh không nhớ Cừu gia có người này, nhưng thực ra cô cũng chưa từng gặp hết những người trong Cừu gia.
Tiếp tục đánh xe ra cổng, bóng dáng người đàn ông đó cũng khuất tầm mắt của cô. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy toàn thân rúng động, muốn dừng xe quay đầu lại nhìn hắn. Tuy không thấy rõ gương mặt hắn nhưng cô khẳng định mình chưa từng gặp người này, chỉ là, trên người hắn có một cảm giác đặc biệt vô cùng quen thuộc, hình như cô đã từng thấy qua ở nơi nào đó….
Ngốc quá, đã từng nhìn thấy thì sao chứ?
Đó cũng chỉ là một kẻ lắm tiền khác của Cừu gia mà thôi.
Cô nhếch khóe môi, lập tức bỏ qua suy nghĩ trong đầu.
Dù người đàn ông kia có gợi cảm hay có tiền thì chuyện đó cũng không liên quan đến cô. Không phải cô chưa từng mơ ước từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, nhưng cô biết có một thứ gọi là ‘hiện thực’, nên từ lâu Đường Khả Khanh đã tự nhắc chính mình không được mơ mộng hão huyền.
Tuy trong số mệnh của cô không thể có bóng dáng của bạch mã hoàng tử, nhưng cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Cô có số tiền lương tương đối khá, kiếm được nhiều tiền không chỉ giúp cô được ăn no mặc đẹp, khi tâm trạng không tốt còn có đủ tài lực để cho cô đi shopping, xem film rạp chiếu bóng.
Có được một cuộc sống như vậy mà còn than thở nữa thì thật quá đáng đấy.
Cô – Đường Khả Khanh, biết rõ cái gì gọi là ‘Tri túc thường nhạc’(tự bằng lòng với cuộc sống của mình).
Khóe miệng lại một lần nữa nhếch lên, cô lái xe ra ra khỏi cánh cổng sắt của Cừu gia.
Sau khi Đường Khả Khanh lái xe rời đi, cánh cổng sắt nặng nề từ từ khép lại.
Từng hạt mưa rơi xuống tí tách.
Lất phất bay.
————
Nhạc khúc dương cầm của Tiêu Bang vang lên nhè nhẹ trong không gian.
Đường Khả Khanh thu lại ngón tay vừa nhấn vào nút Play, rót một ly trà hoa nhài, cô ngồi co chân trên ghế sofa, xem cuốn tiểu thuyết trinh thám vừa thuê dưới lầu.
Bận rộn suốt một ngày cuối cùng cũng xong việc. Về đến nhà, việc đầu tiên phải đi tắm rửa, sau đó pha một bình trà nhài vừa ngồi nhâm nhi vừa đọc tiểu thuyết trinh thám, đây chính là phút tự thưởng nho nhỏ của cô. Chỉ có lúc này cô mới cho phép mình được thả lỏng đầu óc, không cần lái xe, không cần bất cứ thứ gì, chỉ mải miết theo đuổi tình tiết diễn ra trong truyện.
Một quyển sách, một ngọn đèn, một bình trà, cuộc sống của cô chỉ đơn giản vậy thôi.
Mấy năm gần đây cuộc sống của cô lúc nào cũng như vậy, sáng rời giường đi làm, tan tầm đi thuê sách, về nhà tắm rồi ăn cơm, đọc sách xong đi ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy lại tiếp tục một ngày mới như bao ngày khác.
Cách sinh hoạt theo quy luật này tuy hơi buồn chán, nhưng cô không cảm thấy có gì không tốt.
Mấy năm trước, khi cô phát hiện mình có điểm khác với mọi người thì cô càng không muốn giao du với ai, không chỉ là những người khác phái mà ngay cả bạn bè cũ cô cũng cắt đứt liên lạc.
Để bảo vệ chính mình, cô dùng sự lạnh lùng và nghiêm cẩn (nghiêm khắc, cẩn thận) để xây xung quanh mình một bức tường cao, tách biệt với mọi người.
Sinh hoạt của cô kể từ lúc đó cũng đi theo một quy luật nghiêm ngặt – đơn giản và bình thường.
Như vậy cũng tốt.
Cô nghĩ tương lai mình sẽ biến thành một bà lão kỳ quái, nhưng biết làm sao đây?
Làm như vậy chí ít cô sẽ không bị tổn thương một lần nữa.
Khẽ nhấp một ngụm trà ấm áp, nhạc khúc dương cầm của Tiêu Bang cứ tự động bật đi bật lại, suy nghĩ của cô cũng dần dần hòa cùng nhân vật chính trong truyện, như một mạng nhện phức tạp khó giải được đầu mối, cho đến tận đêm khuya.
———————
“Đường tiểu thư, thành thật xin lỗi, tôi biết hỏi thế này có phần mạo muội, nhưng xin hỏi cô có thời gian rảnh không?”
Đang ngồi ở quán café mà nghe được câu hỏi này, đương nhiên phải từ chối rồi, Đường Khả Khanh vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt lạnh tanh thường thấy của ông chủ tiệm café, lời từ chối vừa lên đến miệng đã được cô nuốt trở lại.
Hai mắt cô mở lớn nhìn ông chủ tiệm café, hơi kinh ngạc.
Ông chủ tiệm tên Nam, họ Tần, là chủ nhà của Khả Khanh.
Tần Nam có gương mặt rất tuấn tú, mái tóc dài đến thắt lưng càng tăng thêm khí chất âm nhu.
Câu hỏi của anh làm cô hết sức kinh ngạc, bởi vì cô đã thuê phòng của anh được bảy năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh mở miệng hỏi cô.
Cô vẫn luôn cho rằng Tần Nam không có hứng thú với mình. Tuy đã biết nhau bảy năm, thỉnh thoảng cô cũng xuống tiệm café của anh để ăn cơm, nhưng giữa họ chỉ có những câu đối đáp đơn giản.
Ngay cả lúc này nhìn anh cũng không giống người đang có hứng thú với cô, trên gương mặt tuấn tú không hề có nét cười, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm vẫn lạnh lùng như cũ.
Vì vậy, Đường Khả Khanh biết không phải anh muốn ngỏ lời với cô, ít nhất không phải vì chuyện yêu đương nam nữ.
“Có chuyện gì vậy?” – Cô hạ cuốn tiểu thuyết xuống, nhìn anh.
“Tôi nhớ hình như cô biết giáo sư Đường Nhạc Nhiên.”
Đường Khả Khanh hơi ngạc nhiên, cô chưa từng đề cập tới chuyện này nhưng lập tức nhớ ra ba có tới đây mấy lần, chỉ là cô không muốn người ta nhận ra ba.
“Vâng, tôi có biết ông ấy.”
“Tôi đọc trên tạp chí thấy ông ấy mở triển lãm ‘Nền văn minh bị thất lạc’. Tôi có một người bạn quan tâm tới triển lãm đó, cô ấy rất muốn gặp Đường giáo sư, không biết cô có thể giúp tôi đưa cô ấy đến gặp giáo sư được không?”
Đường Khả Khanh muốn từ chối vì sợ những vấn đề phiền phức sau này, nhưng mấy năm nay, vị chủ nhà tuấn tú này luôn đuổi giúp mấy tên đàn ông nhàm chán thích theo đuổi cô. Hơn nữa, bảy năm nay anh chưa từng tăng tiền thuê nhà, khi cô xuất ngoại còn giúp cô tưới hoa, thỉnh thoảng cô đi làm về muộn, dù đã hơn mười một giờ nhưng anh vẫn đồng ý làm cơm cho cô. Tần Nam luôn tạo điều kiện thuận lợi nhất giúp cô, cũng không bao giờ nhiều chuyện về đời tư của Đường Khả Khanh. Anh đã giúp đỡ cô nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ yêu cầu một chuyện nhỏ như thế mà cô nỡ từ chối thì thật không hợp với đạo làm người.
Cô nhìn anh một lúc lâu mới nói: “Được. Nhưng dạo gần đây ông ấy bận nhiều việc, nên khi nào tôi hẹn được ông ấy sẽ thông báo với anh.”
“Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo.”
Cả hai nói chuyện xong, anh quay về quầy hàng, còn cô vừa nhìn bóng lưng của anh vừa suy nghĩ điều gì đó, tay phải vô thức khẽ vuốt ve chú mèo mun đang nằm trên đùi.
Người đàn ông này có mái tóc dài đến thắt lưng, đen nhánh, nói thật, cô không thể tưởng tượng nổi cảnh anh ấy ngày ngày cầm lược chải mớ tóc kia, nhưng cũng chưa bao giờ thấy anh để tóc tai bù xù.
Anh luôn giữ dáng vẻ sạch sẽ chỉnh tề, mái tóc dài lúc nào cũng gọn gàng ở đằng sau lưng.
Người đàn ông này luôn rất lễ phép, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng âm trầm. Nếu không nhờ tay nghề nấu ăn của anh rất ngon thì cô ngờ rằng cửa tiệm này không chống đỡ nổi ba tháng.
Chàng đẹp trai này cứ luôn bày ra khuôn mặt của người chết nên mới chẳng có ai thích.
Cũng bởi vì lý do này, mà những người tới đâu hầu hết đều là khách quen.
Khi cô vừa dọn đến, nơi đây còn cho thuê cả tiểu thuyết lẫn truyện tranh, nhưng sau này ở bên cạnh mọc ra hai cửa tiệm cho thuê truyện tiểu thuyết mới, nên khách đến thuê truyện ở đây thưa dần, không bao lâu sau thì tiệm cũng bỏ không cho thuê truyện nữa. May mà nơi đây pha café rất ngon và thực khách rất thích các món ăn của ông chủ nên cửa tiệm này vẫn được giữ lại.
Ngoại trừ sự thay đổi đó thì ở đây đúng là bảy năm như một ngày.
Ông chủ luôn bày ra bộ mặt của người chết, trong tiệm luôn có mùi hương café thơm nồng, chú mèo mun anh nuôi cũng luôn cuộn tròn nằm ở một góc quen thuộc.
Có đôi khi cô cảm giác thời gian của cửa tiệm này như ngừng lại.
Đương nhiên cô biết đó chỉ là ảo giác thôi.
Chuông đồng hồ trên tường nhẹ nhàng vang lên, nhắc nhở cô thời gian trôi qua thật nhanh.
Tám giờ, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra quầy thanh toán, sau đó về nhà.
———————–
Xì poi chương sau:
Người đàn ông cao lớn đang đứng im lặng ở cửa đối diện. Hắn trừng mắt, nhìn cô không chớp. Dòng cảm xúc khó có thể lý giải đột nhiên trào dâng, cuốn đi mọi suy nghĩ của cô. Cả người Khả Khanh chấn động, giây tiếp theo, cơn đau từ ngực truyền đến tựa như bị người ta cầm dao khoét tim mình vậy.
Đau quá!
Cô ôm ngực, đau đến không thở nổi!
Sao thế này? Tại sao lại đau đớn đến vậy?
Đến trưa, bầu trời vẫn âm u, nhưng thời tiết không ảnh hưởng tới khí thế đánh golf hăng hái của Cừu tổng và Giám đốc Hàn. Khi hai vị lão nhân gia trở về phòng nghỉ, họ chuyện trò với nhau rất vui vẻ, xem ra lần ký kết hợp đồng này sẽ không có vấn đề gì.
Mười hai giờ rưỡi, bọn họ đến nhà hàng Trân Phẩm dùng cơm, sau khi cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi tán phét một trận rôm rả, họ mới chính thức nói chuyện về vấn đề ký kết hợp đồng. Được Cừu tổng ra dấu, Đường Khả Khanh đưa bản hợp đồng cho Giám đốc Hàn xem.
Ký hợp đồng chỉ là hình thức, những điều kiện có trong hợp đồng đã được hai bên thảo luận và cùng thống nhất từ trước đó. Nhưng ở trên thương trường không bao giờ được coi thường chữ “ngờ”, chỉ cần hai bên chưa kí tên vào bản hợp đồng thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.
May mà lúc này đây tất cả đều diễn ra thuận lợi.
Hai ông chủ lớn vui vẻ ký hợp đồng, sau đó tiếp tục tán gẫu những việc linh tinh trong nhà. Đường Khả Khanh cất hợp đồng, nhân lúc ông chủ vẫn còn đang nói chuyện với đối tác, cô lui sang một bên liên hệ với tổ chuẩn bị tiệc sinh nhật của phu nhân, tất cả đều đã xong xuôi.
Vừa tắt điện thoại di động thì thấy Cừu tổng đứng dậy, cô vội vàng theo sau.
Ba giờ rưỡi, bọn họ rời khỏi nhà hàng Trân Phẩm, tài xế Trương lái xe về khu nhà cao cấp của Cừu gia.
Xe về tới Cừu gia đã là bốn giờ bốn mươi phút chiều, cô và Cừu Tĩnh Viễn cùng xuống xe, Đường Khả Khanh đưa bó hoa cho ông chủ.
“Cừu tổng, đây là ba mươi ba đóa hồng phấn và hộp quà chuỗi vòng ngọc trai hồng – mẫu trang sức mới nhất năm nay của Ngự Long, Tổng giám đốc Trần của Ngự Long cam đoan chất lượng hạt châu thượng hạng, đường kính 1cm, chuỗi vòng có sáu mươi ba viên giống nhau như đúc.” – Đường Khả Khanh vừa lấy hộp trang sức từ trong cặp đựng tài liệu, vừa nói: “Lúc mười giờ, phu nhân và Vương phu nhân đi ngắm hoa nở, khoảng hơn năm giờ họ mới quay về. Từ sư phụ đã đến lúc hai giờ, hiện đang ở trong nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.”
Cừu Tĩnh Viễn ôm bó hoa, tay kia cầm hộp trang sức, môi nở nụ cười hiếm thấy, “Đường thư ký, cảm ơn!”
“Ngài đừng khách khí.” – Cô cũng mỉm cười.
“Ngày hôm nay cô vất vả rồi.”
“Đây là công việc của tôi, xin ngài gửi lời hỏi thăm của tôi đến phu nhân.”
“Ừm, cô về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Cô khom người, cung kính tiễn ông chủ vào nhà. Chờ cửa lớn khép lại cô mới thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc cặp làm việc, xoay người đi tới nhà để xe của Cừu gia, chuẩn bị lên xe của mình về nhà.
Sắc trời tối dần, chưa kịp vào nhà xe thì bầu trời đã đổ mưa phùn, cô đành phải lấy tay che đầu, đợi lát nữa trở về thể nào cô cũng phải đi tắm.
Khu nhà của Cừu gia tọa lạc giữa sườn núi, cả ngọn núi này đều là đất của nhà họ, bao xung quanh khu nhà là một dải rừng cây lớn. Vào mùa thu, cả mảnh rừng được sắc thu nhuộm đỏ nhìn rất có ý thơ, chỉ tiếc sau khi trải qua một mùa đông, hầu như toàn bộ lá đỏ đều rụng hết khiến những gốc cây to chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.
Trận mưa này sợ rằng sẽ đánh nốt số lá đỏ còn xót lại.
Mưa càng ngày càng lớn, Đường Khả Khanh bước nhanh hơn chạy vào trong nhà để xe, tài xế Trương đã đánh xe vào chỗ, cô và ông nhìn thấy nhau liền lên tiếng chào hỏi. Cô ngồi vào trong xe, lấy giấy ăn lau khô nước mưa bám trên mặt rồi mới khởi động xe lái ra ngoài.
Từ nhà lớn đến cổng sắt còn một đoạn đường ngắn, vì mưa lớn nên cô phải lái rất chậm, khi đến cánh cổng sắt, khóe mắt cô bỗng liếc thấy phía bên phải khu rừng cây hình như có người, không nhịn được cô nhìn người đàn ông đứng trong mưa kỹ hơn.
Hệ thống bảo vệ được Cừu gia thiết lập xung quanh khu nhà có thể sánh ngang với một ngân hàng cấp thế giới, bởi vậy cô không hề lo lắng việc có người ngoài đột nhập vào đây. Huống hồ gì, bên cạnh người đàn ông kia có một con chó đen lớn, nó là con chó đen của Cừu gia.
Sắc trời rất tối, lại đang mưa khiến cô không thấy rõ dung mạo của người kia, chỉ biết hắn rất cao lớn, quần áo toàn một màu đen, chiếc sơ mi đen để hờ vài cúc lộ ra lồng ngực rắn chắc khiến người khác phải trầm trồ.
Hai tay hắn cài trong túi quần, bước chậm trong màn mưa nặng hạt, toàn thân ướt đẫm nhưng hắn không hề quan tâm.
Đường Khả Khanh không nhớ Cừu gia có người này, nhưng thực ra cô cũng chưa từng gặp hết những người trong Cừu gia.
Tiếp tục đánh xe ra cổng, bóng dáng người đàn ông đó cũng khuất tầm mắt của cô. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy toàn thân rúng động, muốn dừng xe quay đầu lại nhìn hắn. Tuy không thấy rõ gương mặt hắn nhưng cô khẳng định mình chưa từng gặp người này, chỉ là, trên người hắn có một cảm giác đặc biệt vô cùng quen thuộc, hình như cô đã từng thấy qua ở nơi nào đó….
Ngốc quá, đã từng nhìn thấy thì sao chứ?
Đó cũng chỉ là một kẻ lắm tiền khác của Cừu gia mà thôi.
Cô nhếch khóe môi, lập tức bỏ qua suy nghĩ trong đầu.
Dù người đàn ông kia có gợi cảm hay có tiền thì chuyện đó cũng không liên quan đến cô. Không phải cô chưa từng mơ ước từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, nhưng cô biết có một thứ gọi là ‘hiện thực’, nên từ lâu Đường Khả Khanh đã tự nhắc chính mình không được mơ mộng hão huyền.
Tuy trong số mệnh của cô không thể có bóng dáng của bạch mã hoàng tử, nhưng cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Cô có số tiền lương tương đối khá, kiếm được nhiều tiền không chỉ giúp cô được ăn no mặc đẹp, khi tâm trạng không tốt còn có đủ tài lực để cho cô đi shopping, xem film rạp chiếu bóng.
Có được một cuộc sống như vậy mà còn than thở nữa thì thật quá đáng đấy.
Cô – Đường Khả Khanh, biết rõ cái gì gọi là ‘Tri túc thường nhạc’(tự bằng lòng với cuộc sống của mình).
Khóe miệng lại một lần nữa nhếch lên, cô lái xe ra ra khỏi cánh cổng sắt của Cừu gia.
Sau khi Đường Khả Khanh lái xe rời đi, cánh cổng sắt nặng nề từ từ khép lại.
Từng hạt mưa rơi xuống tí tách.
Lất phất bay.
————
Nhạc khúc dương cầm của Tiêu Bang vang lên nhè nhẹ trong không gian.
Đường Khả Khanh thu lại ngón tay vừa nhấn vào nút Play, rót một ly trà hoa nhài, cô ngồi co chân trên ghế sofa, xem cuốn tiểu thuyết trinh thám vừa thuê dưới lầu.
Bận rộn suốt một ngày cuối cùng cũng xong việc. Về đến nhà, việc đầu tiên phải đi tắm rửa, sau đó pha một bình trà nhài vừa ngồi nhâm nhi vừa đọc tiểu thuyết trinh thám, đây chính là phút tự thưởng nho nhỏ của cô. Chỉ có lúc này cô mới cho phép mình được thả lỏng đầu óc, không cần lái xe, không cần bất cứ thứ gì, chỉ mải miết theo đuổi tình tiết diễn ra trong truyện.
Một quyển sách, một ngọn đèn, một bình trà, cuộc sống của cô chỉ đơn giản vậy thôi.
Mấy năm gần đây cuộc sống của cô lúc nào cũng như vậy, sáng rời giường đi làm, tan tầm đi thuê sách, về nhà tắm rồi ăn cơm, đọc sách xong đi ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy lại tiếp tục một ngày mới như bao ngày khác.
Cách sinh hoạt theo quy luật này tuy hơi buồn chán, nhưng cô không cảm thấy có gì không tốt.
Mấy năm trước, khi cô phát hiện mình có điểm khác với mọi người thì cô càng không muốn giao du với ai, không chỉ là những người khác phái mà ngay cả bạn bè cũ cô cũng cắt đứt liên lạc.
Để bảo vệ chính mình, cô dùng sự lạnh lùng và nghiêm cẩn (nghiêm khắc, cẩn thận) để xây xung quanh mình một bức tường cao, tách biệt với mọi người.
Sinh hoạt của cô kể từ lúc đó cũng đi theo một quy luật nghiêm ngặt – đơn giản và bình thường.
Như vậy cũng tốt.
Cô nghĩ tương lai mình sẽ biến thành một bà lão kỳ quái, nhưng biết làm sao đây?
Làm như vậy chí ít cô sẽ không bị tổn thương một lần nữa.
Khẽ nhấp một ngụm trà ấm áp, nhạc khúc dương cầm của Tiêu Bang cứ tự động bật đi bật lại, suy nghĩ của cô cũng dần dần hòa cùng nhân vật chính trong truyện, như một mạng nhện phức tạp khó giải được đầu mối, cho đến tận đêm khuya.
———————
“Đường tiểu thư, thành thật xin lỗi, tôi biết hỏi thế này có phần mạo muội, nhưng xin hỏi cô có thời gian rảnh không?”
Đang ngồi ở quán café mà nghe được câu hỏi này, đương nhiên phải từ chối rồi, Đường Khả Khanh vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt lạnh tanh thường thấy của ông chủ tiệm café, lời từ chối vừa lên đến miệng đã được cô nuốt trở lại.
Hai mắt cô mở lớn nhìn ông chủ tiệm café, hơi kinh ngạc.
Ông chủ tiệm tên Nam, họ Tần, là chủ nhà của Khả Khanh.
Tần Nam có gương mặt rất tuấn tú, mái tóc dài đến thắt lưng càng tăng thêm khí chất âm nhu.
Câu hỏi của anh làm cô hết sức kinh ngạc, bởi vì cô đã thuê phòng của anh được bảy năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh mở miệng hỏi cô.
Cô vẫn luôn cho rằng Tần Nam không có hứng thú với mình. Tuy đã biết nhau bảy năm, thỉnh thoảng cô cũng xuống tiệm café của anh để ăn cơm, nhưng giữa họ chỉ có những câu đối đáp đơn giản.
Ngay cả lúc này nhìn anh cũng không giống người đang có hứng thú với cô, trên gương mặt tuấn tú không hề có nét cười, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm vẫn lạnh lùng như cũ.
Vì vậy, Đường Khả Khanh biết không phải anh muốn ngỏ lời với cô, ít nhất không phải vì chuyện yêu đương nam nữ.
“Có chuyện gì vậy?” – Cô hạ cuốn tiểu thuyết xuống, nhìn anh.
“Tôi nhớ hình như cô biết giáo sư Đường Nhạc Nhiên.”
Đường Khả Khanh hơi ngạc nhiên, cô chưa từng đề cập tới chuyện này nhưng lập tức nhớ ra ba có tới đây mấy lần, chỉ là cô không muốn người ta nhận ra ba.
“Vâng, tôi có biết ông ấy.”
“Tôi đọc trên tạp chí thấy ông ấy mở triển lãm ‘Nền văn minh bị thất lạc’. Tôi có một người bạn quan tâm tới triển lãm đó, cô ấy rất muốn gặp Đường giáo sư, không biết cô có thể giúp tôi đưa cô ấy đến gặp giáo sư được không?”
Đường Khả Khanh muốn từ chối vì sợ những vấn đề phiền phức sau này, nhưng mấy năm nay, vị chủ nhà tuấn tú này luôn đuổi giúp mấy tên đàn ông nhàm chán thích theo đuổi cô. Hơn nữa, bảy năm nay anh chưa từng tăng tiền thuê nhà, khi cô xuất ngoại còn giúp cô tưới hoa, thỉnh thoảng cô đi làm về muộn, dù đã hơn mười một giờ nhưng anh vẫn đồng ý làm cơm cho cô. Tần Nam luôn tạo điều kiện thuận lợi nhất giúp cô, cũng không bao giờ nhiều chuyện về đời tư của Đường Khả Khanh. Anh đã giúp đỡ cô nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ yêu cầu một chuyện nhỏ như thế mà cô nỡ từ chối thì thật không hợp với đạo làm người.
Cô nhìn anh một lúc lâu mới nói: “Được. Nhưng dạo gần đây ông ấy bận nhiều việc, nên khi nào tôi hẹn được ông ấy sẽ thông báo với anh.”
“Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo.”
Cả hai nói chuyện xong, anh quay về quầy hàng, còn cô vừa nhìn bóng lưng của anh vừa suy nghĩ điều gì đó, tay phải vô thức khẽ vuốt ve chú mèo mun đang nằm trên đùi.
Người đàn ông này có mái tóc dài đến thắt lưng, đen nhánh, nói thật, cô không thể tưởng tượng nổi cảnh anh ấy ngày ngày cầm lược chải mớ tóc kia, nhưng cũng chưa bao giờ thấy anh để tóc tai bù xù.
Anh luôn giữ dáng vẻ sạch sẽ chỉnh tề, mái tóc dài lúc nào cũng gọn gàng ở đằng sau lưng.
Người đàn ông này luôn rất lễ phép, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng âm trầm. Nếu không nhờ tay nghề nấu ăn của anh rất ngon thì cô ngờ rằng cửa tiệm này không chống đỡ nổi ba tháng.
Chàng đẹp trai này cứ luôn bày ra khuôn mặt của người chết nên mới chẳng có ai thích.
Cũng bởi vì lý do này, mà những người tới đâu hầu hết đều là khách quen.
Khi cô vừa dọn đến, nơi đây còn cho thuê cả tiểu thuyết lẫn truyện tranh, nhưng sau này ở bên cạnh mọc ra hai cửa tiệm cho thuê truyện tiểu thuyết mới, nên khách đến thuê truyện ở đây thưa dần, không bao lâu sau thì tiệm cũng bỏ không cho thuê truyện nữa. May mà nơi đây pha café rất ngon và thực khách rất thích các món ăn của ông chủ nên cửa tiệm này vẫn được giữ lại.
Ngoại trừ sự thay đổi đó thì ở đây đúng là bảy năm như một ngày.
Ông chủ luôn bày ra bộ mặt của người chết, trong tiệm luôn có mùi hương café thơm nồng, chú mèo mun anh nuôi cũng luôn cuộn tròn nằm ở một góc quen thuộc.
Có đôi khi cô cảm giác thời gian của cửa tiệm này như ngừng lại.
Đương nhiên cô biết đó chỉ là ảo giác thôi.
Chuông đồng hồ trên tường nhẹ nhàng vang lên, nhắc nhở cô thời gian trôi qua thật nhanh.
Tám giờ, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra quầy thanh toán, sau đó về nhà.
———————–
Xì poi chương sau:
Người đàn ông cao lớn đang đứng im lặng ở cửa đối diện. Hắn trừng mắt, nhìn cô không chớp. Dòng cảm xúc khó có thể lý giải đột nhiên trào dâng, cuốn đi mọi suy nghĩ của cô. Cả người Khả Khanh chấn động, giây tiếp theo, cơn đau từ ngực truyền đến tựa như bị người ta cầm dao khoét tim mình vậy.
Đau quá!
Cô ôm ngực, đau đến không thở nổi!
Sao thế này? Tại sao lại đau đớn đến vậy?
/40
|