Edit: Phi Nguyệt Tôi là người ngoài. Chỉ bốn chữ đơn giản mà có thể nói lên hết cuộc sống bị thù ghét của Thiên Phóng ở trong Cừu thị. Thấy vẻ mặt của Khả Khanh, hắn chỉ cười, – “Chuyện tôi là con nuôi không phải điều gì bí mật.” “Đúng, không phải.” – Khả Khanh nhíu mày – “Nhưng em luôn nghĩ rằng họ coi anh như con ruột của mình.” “Ông ấy cũng đã cố gắng hết sức.” – Cừu Thiên Phóng khẽ nói. Khả Khanh thừa biết Cừu Tĩnh Viễn không hề cố gắng làm điều đó, nếu ông ta muốn thì đã giúp đứa con này được sống thoải mái, dễ dàng hòa nhập với gia tộc hơn rồi. Cô ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, chỉ thấy hắn đang tập trung vào màn hình máy vi tính, nhìn nghiêng, những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt hắn phản chiếu thứ ánh sáng mờ ảo được hắt ra từ màn hình máy tính, khiến gương mặt luôn lạnh lùng cứng rắn cũng lộ ra vẻ cô quạng sâu lắng. Khả Khanh bỗng cảm thấy tức giận với Cừu Tĩnh Viễn. “Tại sao trước đây Cừu Tĩnh Viễn lại muốn nhận nuôi anh? Là vì ngày hôm nay sao?” Hắn trầm mặc, gián tiếp thừa nhận chuyện này, Khả Khanh bất giác nắm chặt hai đấm tay. Chết tiệt, lão hồ ly kia làm việc luôn luôn mưu tính sâu xa, cô chỉ nghĩ hắn không cần phải quá sức như vậy, nhưng e rằng lão hồ ly Cừu Tĩnh Viễn đã tính toán hết cả rồi. Nhận nuôi một đứa trẻ có trí thông minh thiên phú, bồi dưỡng, giáo dục cho nó chỉ để làm trâu làm ngựa cho Cừu gia? “Lão hồ ly! Sao ông ta có thể làm như vậy?” – Giận quá khiến cô không kìm nổi mà mắng ra miệng, cô cảm thấy bất bình thay cho hắn. Cô tức giận như vậy lại khiến hắn nở nụ cười, – “Chí ít thì ông ấy đã cho tôi một cơ hội, so với việc lưu lạc nơi đầu đường xó chợ thì được ông ấy nhận nuôi vẫn tốt hơn.” “Lưu lạc?” Cừu Thiên Phóng nhếch khóe môi, – “Tôi là trẻ mồ côi, cha không rõ, mẹ sinh tôi ra không được bao lâu thì qua đời, tôi được một người nhặt rác nuôi lớn, nhưng sau đó ông ấy cũng bị xe đụng chết, tôi phải dựa vào tài móc túi để sống qua ngày, thậm chí đến hộ khẩu và một cái tên chính thức cũng không có chứ đừng nói tới chuyện được đến trường học chữ.” Khả Khanh cảm thấy đau lòng, xót thương cho đứa bé trong quá khứ kia. “Làm thế nào anh lại gặp được ông ấy?” – Nghe có vẻ như cuộc sống của hắn và Cừu Tĩnh Viễn không thể có khả năng gặp được nhau. “Tôi đã từng lừa gạt ông ấy.” “Cái gì?” – Khả Khanh há hốc. “Tài xế của ông ấy đụng phải tôi.” – Cừu Thiên Phóng tựa lưng vào salon, nhìn dáng vẻ ngô ngố của cô lại khiến hắn thấy buồn cười, hắn nói: “Tôi thấy ông ấy có vẻ giàu có liền nắm lấy cơ hội lừa ông ấy.” “Anh lừa gạt ông ta?” “Ừm. Nhưng ông ấy nghe xong chỉ cười ha hả, sau đó còn hỏi một vài vấn đề, cuối cùng nhận nuôi tôi.” Đường Khả Khanh hoàn toàn á khẩu, không thốt nên lời, đến nửa ngày sau mới nói: “Khi đó anh bao nhiêu tuổi?” “Vừa tròn mười tuổi.” – Cừu Thiên Phóng cười nhẹ, hắn đưa tay vén lọn tóc cho cô, khẽ hít một hơi thật sâu, hắn nói: “Ông ấy đã đồng ý, chỉ cần tôi làm việc cho ông ấy thì cả đời này không lo cái ăn cái mặc. Ở thời điểm đó tôi chỉ là một đứa trẻ, nên lời đề nghị này có sức hấp dẫn rất lớn. Mà thực tế ông ta cũng đã làm được điều đó. Hơn hai mươi lăm năm qua, chỉ cần là vật chất, tôi muốn thứ gì ông ta đều đáp ứng hết, chưa từng thiếu thốn điều gì cả.” Đường Khả Khanh nghe xong nhưng không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy tim mình nhói đau. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng hắn là con cưng của nhà họ Cừu, dù có ai biết sự thật thì vẫn cảm thấy hắn thật may mắn, dù sao thì làm con trai của kẻ có tiền vẫn tốt hơn một đứa lưu manh đầu đường xó chợ. Nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt hiện tại của những người trong Cừu gia, Khả Khanh có thể tưởng tượng ra những gì bọn họ đã đối đãi với Thiên Phóng suốt hai mươi lăm năm qua. Quả nhiên hắn là vì ân tình của Cừu Tĩnh Viễn mà cố gắng nén giận. “Cứ cho rằng ông ta để lại vị trí này cho anh là vì muốn duy trì sự cân bằng trong tập đoàn, nhưng tình huống này phải nói sao đây?” “Đó chính là lý do vì sao ông ta lại tiêu tốn nhiều tiền trên người tôi đến vậy, cho tôi ăn, cho tôi ở, bồi dưỡng nhiều năm như vậy cũng chỉ vì một mục đích duy nhất.” – Cừu Thiên Phóng kéo Khả Khanh ngồi lên đùi mình, tiếp tục giải thích – “Ông ấy thả tôi đến nước Mỹ lâu như vậy thì không thể nào muốn tôi ở bên đó lăn lộn chờ chết được.” Càng nghe càng nóng máu, Khả Khanh bật mắng, – “Đồ hồ ly thành tinh, lẽ nào ông ta không sợ anh đem công ty bán đi?” “Đương nhiên ông ta phải có kế hoạch dự phòng rồi.” – Cừu Thiên Phóng nhẹ kéo khóe miệng, – “Ngoài quyền kinh doanh công ty, tất cả những thứ còn lại vẫn nằm trong tay ông ta.” “Câu này có ý tứ gì?” – Cô sửng sốt. “Ý của nó là, tôi không hề có một xu cổ phần nào trong Hoàng Thống, cho nên không được trực tiếp hoặc gián tiếp mua bán Hoàng Thống, dù là qua một công ty cổ phiếu trung gian khác. Tôi giống như bao người làm công ăn lương khác, lĩnh tiền lương rồi sống qua ngày, hoàn toàn không phải là đại thiếu gia có nhiều tiền của.” – Hắn cắn nhẹ lên đầu vai của Khả Khanh – “Nếu em muốn gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân, thì em đi sai đường rồi đấy.” Nghe thấy vậy, Đường Khả Khanh lấy cùi trỏ đánh Cừu Thiên Phóng, cô tức giận nói: “Nếu em muốn gả cho nhà giàu thì đã sớm kết hôn rồi, còn tới lượt anh sao?” Hắn bật cười, ôm chặt hông của cô: “Xin lỗi.” “Anh nên xin lỗi em.” – Cô trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại không nhịn được cũng bật cười. Thật lâu sau, tiếng cười của hai người mới lắng xuống. Cừu Thiên Phóng ôm lấy Khả Khanh, cô tựa đầu vào vai hắn, mặc hắn vỗ về tấm lưng của mình, lắng nghe nhịp đập trầm ổn nơi trái tim hắn. “Anh không cần phải đi ra ngoài hẹn hò cùng em nữa.” “Vì sao?” – Hắn nhắm mắt ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc cô, nhẹ giọng hỏi. “Anh đã bị vị thủ-trưởng-không-tính kia chèn ép cả ngày rồi, so với đi ra ngoài hẹn hò, em thích ở trong nhà nghỉ ngơi hơn.” “Vị thủ-trưởng-không-tính?” – Hắn cúi đầu nhìn cô. “Đúng vậy, thủ-trưởng-không-tính.” – cô gật đầu. “Không tính như thế nào?” – Hắn hỏi nghiêm túc. “Phi thường không tính.” – Khả Khanh khẽ kéo khóe miệng, cố ý thể hiện một cách cường điệu nhất. – “Tay đó là một người cuồng công việc, lịch làm việc mỗi ngày đều kín mít, hại em cũng phải tăng ca theo. Nếu chỉ vậy thì chưa nói, nhưng tay đó còn muốn em bồi tiếp hắn đi xem phim ở rạp chiếu bóng ngay sau khi tan làm, đi ngắm biển, thậm chí bắt em mỗi ngày phải cùng hắn làm chuyện…..” “Phải không?” – Hắn ngắt lời cô, muốn tiếp tục trò đùa này. – “Nghe thì hình như có chút quá đáng thật, nhưng lúc hai người đi ăn cơm, là em trả tiền hay hắn trả tiền?” “Ừ, đều là hắn trả!” “Nếu đã là hắn trả…” – Thiên Phóng mỉm cười biện giải cho chính mình, – “Tôi có thể nghĩ những hành vi đó của hắn là đang muốn theo đuổi em!” “Theo đuổi? Phải vậy không? Sao em lại không biết nhỉ?” – Cô nhướng mày, giả ngu. Hắn dở khóc dở cười hỏi lại một lần nữa: “Vậy em nói xem, em muốn được theo đuổi như thế nào?” “Em muốn…” – Khả Khanh giả bộ nhìn trần nhà suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, sau đó cô mỉm cười nhìn hắn, dịu dàng nói: “Anh nói…. Hãy làm bạn gái của anh nhé?” Hắn nhìn cô, lặp lại những từ vừa rồi, – “Em hãy làm bạn gái của anh nhé?” “Vâng.” – Cô cười thật tươi. Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Hắn trừng mắt nhìn người con gái ở trước mặt đang cười tươi như hoa, có vẻ hoài nghi. “Như vậy là được ư? Anh không cần theo đuổi em nữa sao?” “Anh thấy như vậy dễ quá à?” – Cô nhướng mày, nói tiếp: “Không sao, em sẽ đi tìm hiểu xem có cách nào khác hay hơn không…” Cừu Thiên Phóng lập tức cúi xuống ngậm lấy cánh môi của Khả Khanh, ngăn cô nói ra bất cứ điều gì liên quan tới “theo đuổi”. Khả Khanh bật cười, tiếng cười ngân vang như chuông, cho đến khi tiếng cười chuyển thành tiếng thở hổn hển, khe khẽ rạo rực trong đêm.
/40
|